Quyển 1 - Chương 34: HỒI KINH
Giản Hồng Trang
14/04/2016
Từ ngày ấy, sau một đêm quỳ tại sân huấn
luyện, Nhâm Phiêu Linh không còn tuỳ ý xuất hiện trong quân doanh nữa,
nàng ru rú trong lều của mình, một mình lẳng lặng ngây ngẩn. Cái chết
của con hai tuyết lang kia, đến bây giờ vẫn làm cho nàng đau đớn không
nguôi, mỗi khi nhớ tới ánh mắt mong mỏi của chúng trước khi chết, lòng
nàng, không tự chủ được run rẩy.
Ngoài lều, vang lên tiếng các binh sĩ thao luyện, trong lều, là tiếng sôi sùng sục của ấm thuốc. Đi lên phía trước, nhấc lấy ấm thuốc, chậm rãi đổ nước thuốc vào trong chén, nhìn làn khói nóng hôi hổi không ngừng bốc lên trong chén, nàng khẽ cười.
Bất tri bất giác nàng đến quân doanh đã gần hai tháng! Trong hai tháng nay, nàng đã dùng hết tất cả các biện pháp, chỉ là rất đáng tiếc, vô luận nàng kiên trì như thế nào, nỗ lực ra sao, kết quả dường như đã định trước là sẽ không thay đổi, bởi vì Lăng ca ca, từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn nàng lấy một lần.
Lâu tỷ tỷ, có lẽ đã tới lúc Phiêu Linh nên buông tay! Không phải không thương, mà là, Phiêu Linh sợ rằng không còn thời gian để yêu…
Thuốc của sư huynh hình như càng ngày càng không có hiệu quả, từ sau cái ngày thử độc cho Mộng Nghê tỷ tỷ, cơ thể nàng ngày càng suy yếu, hơn nữa lại hai lần thụ thương, chỉ sợ nàng không thể chống đỡ được độc tố phát tác vào ba tháng sau…
Lâu tỷ tỷ, Phiêu Linh không muốn buông tay, thực sự không muốn buông tay!
Thế nhưng…
Nhâm Phiêu Linh cúi đầu thở dài, sau đó nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén, nhìn vết xanh đen trong lòng bàn tay thoáng rút đi, Nhâm Phiêu Linh xốc màn trướng lên, đi ra bên ngoài doanh.
Trước khi tới biên ngoại, nàng nghe nói nơi này là một nơi có “Bầu trời xanh biếc, quang cảnh mênh mông, bò dê đầy khắp trên hảo nguyên, gió thổi bát ngát”, bản thân nàng khi đó, có bao nhiêu khát vọng muốn đến nhìn xem. Nhưng đến nơi đây mới phát hiện, chiến tranh liên tục nhiều năm, cướp giật xảy ra thường xuyên, làm cho bách tính biên quan lầm than, sợ hãi không còn tâm trạng lao động sản xuất.
Biên ngoại hiện nay, không còn là trời xanh quang đãng, bò dê thành đàn. Giờ đây, biên ngoại là một mảnh mờ mịt u ám, bầu không khí chứa sự bất an hỗn loạn, bò dê không còn thành đàn mà bỏ chạy tán loạn, ngay cả mối nguy hiểm của chúng nó — những con thương lang (thương: xám trắng, lang: sói), hầu như cũng không thấy bóng dáng. Chiến tranh, đã mang đến sự hủy diệt cho một nơi từng xinh đẹp mỹ lệ này, đồng thời cũng mang đến tai hoạ cho bách tính nơi đây.
“Thái bình nếu như có thể định, bách tính biên cương sẽ không phải khổ….” Nhìn biên ngoại hoang vắng, Nhâm Phiêu Linh không nhịn được khe khẽ thở dài.
“Thái bình nếu như có thể định, bách tính biên cương sẽ không phải khổ! Nói rất hay!” Phía sau, truyền đến tiếng của Hà Tử Tu, hắn đi tới cạnh nàng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, “Đúng vậy! Nếu như thái bình thật sự có thể định, bách tính không cần trôi giạt chịu khổ nhiều như vậy! Phiêu Linh, ta không ngại nói với ngươi, trước đây ta vẫn tâm cao khí ngạo, cho rằng không có gì là làm không được! Thế nhưng từ lúc ta đến nơi đây, tận mắt thấy chiến tranh tàn khốc, thân nhân của các bách tính bị chia lìa, mà bản thân ta dù có một vạn lần không nỡ, nhưng ta vẫn vô lực xoay chuyển trời đất, loại cảm giác này thực sự khiến cho ta cực kỳ nghẹt thở…..”
Nghe thấy những lời chân thành của Hà Tử Tu, Nhâm Phiêu Linh xoay người nhìn thẳng vào hắn, “Hà Tử Tu, ngươi thay đổi!”
Hà Tử Tu nghe vậy thì cười khổ, “Sau khi đã trải qua nhiều chuyện, có vài thứ, không thể không thay đổi.” Nói xong, Hà Tử Tu thâm ý nhìn người ngọc với sắc mặt tái nhợt trước mặt, rồi hồi lâu không hề lên tiếng.
“Đúng vậy! Sau khi đã trải qua nhiều chuyện, có vài thứ không thể không thay đổi. Dù cho ngươi không muốn thay đổi, nhưng hiện thực lại…..”
Hà Tử Tu nghe mà có chút khó hiểu, hắn nghi hoặc nói: “Phiêu Linh, ngươi đang nói cái gì?”
“Không có gì!” Nhẹ nhàng lắc đầu, Nhâm Phiêu Linh cười cười nói: “Lăng ca ca ở trong lều sao?”
“Ừ! Song, ngươi tốt nhất đừng đến đó, không phải là ngươi không biết hắn–“
“Ta biết! Chẳng qua ta có việc tìm huynh ấy, cho dù huynh ấy không thích ta cũng phải đi.” Nhâm Phiêu Linh nhàn nhạt nói, thần sắc vô cùng kiên định.
“Ngươi–“ Biết khuyên không được nàng, Hà Tử Tu không tiện ngăn cản, chỉ thở dài nói: “Được rồi! Vừa lúc ta cũng có việc muốn tìm hắn, chúng ta cùng đi!”
“Ừ!”
Dời bước đi tới trước lều, hai người còn chưa bước vào, liền nghe thấy bên trong vang lên một tiếng rít gào đầy phẫn nộ: “Cái gì! Ngươi nói Thái tử phi bệnh nặng? Chuyện khi nào?”
Chỉ một câu, liền làm hai người bên ngoài chấn kinh đứng đơ người chỗ, chỉ thấy vừa nghe được lời ấy, Hà Tử Tu nhịn không được lập tức vọt nhanh vào “A Triệt, huynh nói cái gì! Mộng Nghê bệnh nặng? Chuyện này là sao!”
“Ta cũng không rõ lắm, ta vừa mới nhận được tin!” Thanh âm thoáng dịu lại, Lăng Triệt nhìn xoáy vào người truyền tin, “Ngươi hãy đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hồi, hồi bẩm tướng quân, mấy ngày trước Thái tử phi đột nhiên cảm thấy khó chịu, lúc đầu không chú ý nhiều lắm, nhưng về sau thì liền nằm trên giường nhiều ngày không thể gượng dậy nổi, các ngự y cũng đã ra tay chuẩn đoán bệnh, nhưng đều thúc thủ vô sách, đành phải trơ mắt nhìn Thái tử phi ngày ngày suy yếu…” Có lẽ do bị khí thế của Lăng Triệt dọa sợ, tên binh sĩ lão luyện truyền tin cũng bắt đầu có chút run sợ.
“Cái gì! Một đám phế vật làm ăn cái gì không biết, nhiều người như vậy mà cũng tra không ra nguyên nhân bệnh!” Bên cạnh, Hà Tử Tu nghe vậy, phẫn nộ giận dữ thét: “Đi, a Triệt! Chúng ta hồi kinh!” Lúc này, hắn đã không quản được nhiều nữa, nay sinh mệnh của biểu muội mà hắn thương yêu nhất bị đe dọa, điều này bảo hắn làm sao không gấp!
“Tử Tu, việc hồi kinh sao có thể coi là trò đùa! Chúng ta phụng mệnh đến đây, Thánh Thượng chưa triệu hồi, không được phép tự tiện từ bỏ chức trách!” Bên này, Lăng Triệt cũng cau mày buồn bực nói.
“Hồi bẩm Lăng tướng quân, phụng khẩu dụ Thánh Thượng, triệu ba người lập tức quay về kinh! Gặp mặt, gặp mặt Thái tử phi lần cuối…” Người truyền tin kinh hãi run rẩy nói.
“Cái gì! Gặp mặt lần cuối….” Nghe vậy, Hà Tử Tu cảm thấy như có ngũ lôi oanh đỉnh đầu, hắn ngây ngốc vô thần, cạnh bên, Lăng Triệt cũng khiếp sợ, hắn dại ra rồi nói: “Gặp mặt lần cuối? Gặp mặt lần cuối?”
“Xin hỏi, bệnh của Thái tử phi, rốt cuộc có triệu chứng gì?” Lúc này, sắc mặt Nhâm Phiêu Linh cũng ngưng trọng bước đến.
Vừa thấy là nàng, người đưa tin kính cẩn cúi đầu nói: “Tiểu nhân tham kiến Phiêu Linh quận chúa!”
“Miễn lễ! Ngươi mau nói cho ta nghe một chút, bệnh của Thái tử rốt cuộc có triệu chứng gì?”
“Bẩm quận chúa, tình huống cụ thể tiểu nhân cũng không biết, chẳng qua là nghe các ngự y nói, mấy ngày trước Thái tử phi đột nhiên cảm thấy cơ thể rất uể oải, luôn muốn ngủ, hơn nữa ngủ nhiều như thế nào cũng cảm thấy không đủ, mới đầu uống thuốc cũng có khá hơn, ít nhất có thể xuống giường đi lại một chút, nhưng về sau, ngài ấy mê man suốt ngày, gọi thế nào cũng không tỉnh, thêm vào đó cơ thể của ngài qua một ngày một đêm liền suy yếu, mắt thấy cũng sắp không được.”
“Cái gì mà mắt thấy cũng sắp không được! Ngươi chính mắt nhìn thấy sao? Không thấy thì đừng ở chỗ này nói càn!” Hà Tử Tu lúc này không khống chế được cảm xúc nữa, hắn nắm vạt áo người đưa tin, vẻ mặt căm phẫn, rống to.
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân cũng chỉ là nghe lời truyền miệng, về phần tình huống chân thực ra sao, thỉnh ba vị đại nhân sớm ngày quay về kinh tự mình thăm viếng!”
“Hừ! A Triệt, chúng ta đi!” Dứt lời, Hà Tử Tu hung hăng hất tay ra, xoay mặt đi ra ngoài.
“Được! Chờ ta bàn giao một số việc cho Hoàng phó tướng, rồi lập tức lên đường!” Nói xong, thân ảnh cao ngất rời đi như một cơn gió, để lại phía sau, là Nhâm Phiêu Linh với vẻ mặt còn đang đăm chiêu suy nghĩ, chỉ thấy vùng mi tâm của nàng khẽ cau, rồi nàng cúi đầu lặp đi lặp lại câu: “Suy yếu thèm ngủ? Suy yếu thèm ngủ…..”
Ngoài lều, vang lên tiếng các binh sĩ thao luyện, trong lều, là tiếng sôi sùng sục của ấm thuốc. Đi lên phía trước, nhấc lấy ấm thuốc, chậm rãi đổ nước thuốc vào trong chén, nhìn làn khói nóng hôi hổi không ngừng bốc lên trong chén, nàng khẽ cười.
Bất tri bất giác nàng đến quân doanh đã gần hai tháng! Trong hai tháng nay, nàng đã dùng hết tất cả các biện pháp, chỉ là rất đáng tiếc, vô luận nàng kiên trì như thế nào, nỗ lực ra sao, kết quả dường như đã định trước là sẽ không thay đổi, bởi vì Lăng ca ca, từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn nàng lấy một lần.
Lâu tỷ tỷ, có lẽ đã tới lúc Phiêu Linh nên buông tay! Không phải không thương, mà là, Phiêu Linh sợ rằng không còn thời gian để yêu…
Thuốc của sư huynh hình như càng ngày càng không có hiệu quả, từ sau cái ngày thử độc cho Mộng Nghê tỷ tỷ, cơ thể nàng ngày càng suy yếu, hơn nữa lại hai lần thụ thương, chỉ sợ nàng không thể chống đỡ được độc tố phát tác vào ba tháng sau…
Lâu tỷ tỷ, Phiêu Linh không muốn buông tay, thực sự không muốn buông tay!
Thế nhưng…
Nhâm Phiêu Linh cúi đầu thở dài, sau đó nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén, nhìn vết xanh đen trong lòng bàn tay thoáng rút đi, Nhâm Phiêu Linh xốc màn trướng lên, đi ra bên ngoài doanh.
Trước khi tới biên ngoại, nàng nghe nói nơi này là một nơi có “Bầu trời xanh biếc, quang cảnh mênh mông, bò dê đầy khắp trên hảo nguyên, gió thổi bát ngát”, bản thân nàng khi đó, có bao nhiêu khát vọng muốn đến nhìn xem. Nhưng đến nơi đây mới phát hiện, chiến tranh liên tục nhiều năm, cướp giật xảy ra thường xuyên, làm cho bách tính biên quan lầm than, sợ hãi không còn tâm trạng lao động sản xuất.
Biên ngoại hiện nay, không còn là trời xanh quang đãng, bò dê thành đàn. Giờ đây, biên ngoại là một mảnh mờ mịt u ám, bầu không khí chứa sự bất an hỗn loạn, bò dê không còn thành đàn mà bỏ chạy tán loạn, ngay cả mối nguy hiểm của chúng nó — những con thương lang (thương: xám trắng, lang: sói), hầu như cũng không thấy bóng dáng. Chiến tranh, đã mang đến sự hủy diệt cho một nơi từng xinh đẹp mỹ lệ này, đồng thời cũng mang đến tai hoạ cho bách tính nơi đây.
“Thái bình nếu như có thể định, bách tính biên cương sẽ không phải khổ….” Nhìn biên ngoại hoang vắng, Nhâm Phiêu Linh không nhịn được khe khẽ thở dài.
“Thái bình nếu như có thể định, bách tính biên cương sẽ không phải khổ! Nói rất hay!” Phía sau, truyền đến tiếng của Hà Tử Tu, hắn đi tới cạnh nàng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, “Đúng vậy! Nếu như thái bình thật sự có thể định, bách tính không cần trôi giạt chịu khổ nhiều như vậy! Phiêu Linh, ta không ngại nói với ngươi, trước đây ta vẫn tâm cao khí ngạo, cho rằng không có gì là làm không được! Thế nhưng từ lúc ta đến nơi đây, tận mắt thấy chiến tranh tàn khốc, thân nhân của các bách tính bị chia lìa, mà bản thân ta dù có một vạn lần không nỡ, nhưng ta vẫn vô lực xoay chuyển trời đất, loại cảm giác này thực sự khiến cho ta cực kỳ nghẹt thở…..”
Nghe thấy những lời chân thành của Hà Tử Tu, Nhâm Phiêu Linh xoay người nhìn thẳng vào hắn, “Hà Tử Tu, ngươi thay đổi!”
Hà Tử Tu nghe vậy thì cười khổ, “Sau khi đã trải qua nhiều chuyện, có vài thứ, không thể không thay đổi.” Nói xong, Hà Tử Tu thâm ý nhìn người ngọc với sắc mặt tái nhợt trước mặt, rồi hồi lâu không hề lên tiếng.
“Đúng vậy! Sau khi đã trải qua nhiều chuyện, có vài thứ không thể không thay đổi. Dù cho ngươi không muốn thay đổi, nhưng hiện thực lại…..”
Hà Tử Tu nghe mà có chút khó hiểu, hắn nghi hoặc nói: “Phiêu Linh, ngươi đang nói cái gì?”
“Không có gì!” Nhẹ nhàng lắc đầu, Nhâm Phiêu Linh cười cười nói: “Lăng ca ca ở trong lều sao?”
“Ừ! Song, ngươi tốt nhất đừng đến đó, không phải là ngươi không biết hắn–“
“Ta biết! Chẳng qua ta có việc tìm huynh ấy, cho dù huynh ấy không thích ta cũng phải đi.” Nhâm Phiêu Linh nhàn nhạt nói, thần sắc vô cùng kiên định.
“Ngươi–“ Biết khuyên không được nàng, Hà Tử Tu không tiện ngăn cản, chỉ thở dài nói: “Được rồi! Vừa lúc ta cũng có việc muốn tìm hắn, chúng ta cùng đi!”
“Ừ!”
Dời bước đi tới trước lều, hai người còn chưa bước vào, liền nghe thấy bên trong vang lên một tiếng rít gào đầy phẫn nộ: “Cái gì! Ngươi nói Thái tử phi bệnh nặng? Chuyện khi nào?”
Chỉ một câu, liền làm hai người bên ngoài chấn kinh đứng đơ người chỗ, chỉ thấy vừa nghe được lời ấy, Hà Tử Tu nhịn không được lập tức vọt nhanh vào “A Triệt, huynh nói cái gì! Mộng Nghê bệnh nặng? Chuyện này là sao!”
“Ta cũng không rõ lắm, ta vừa mới nhận được tin!” Thanh âm thoáng dịu lại, Lăng Triệt nhìn xoáy vào người truyền tin, “Ngươi hãy đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hồi, hồi bẩm tướng quân, mấy ngày trước Thái tử phi đột nhiên cảm thấy khó chịu, lúc đầu không chú ý nhiều lắm, nhưng về sau thì liền nằm trên giường nhiều ngày không thể gượng dậy nổi, các ngự y cũng đã ra tay chuẩn đoán bệnh, nhưng đều thúc thủ vô sách, đành phải trơ mắt nhìn Thái tử phi ngày ngày suy yếu…” Có lẽ do bị khí thế của Lăng Triệt dọa sợ, tên binh sĩ lão luyện truyền tin cũng bắt đầu có chút run sợ.
“Cái gì! Một đám phế vật làm ăn cái gì không biết, nhiều người như vậy mà cũng tra không ra nguyên nhân bệnh!” Bên cạnh, Hà Tử Tu nghe vậy, phẫn nộ giận dữ thét: “Đi, a Triệt! Chúng ta hồi kinh!” Lúc này, hắn đã không quản được nhiều nữa, nay sinh mệnh của biểu muội mà hắn thương yêu nhất bị đe dọa, điều này bảo hắn làm sao không gấp!
“Tử Tu, việc hồi kinh sao có thể coi là trò đùa! Chúng ta phụng mệnh đến đây, Thánh Thượng chưa triệu hồi, không được phép tự tiện từ bỏ chức trách!” Bên này, Lăng Triệt cũng cau mày buồn bực nói.
“Hồi bẩm Lăng tướng quân, phụng khẩu dụ Thánh Thượng, triệu ba người lập tức quay về kinh! Gặp mặt, gặp mặt Thái tử phi lần cuối…” Người truyền tin kinh hãi run rẩy nói.
“Cái gì! Gặp mặt lần cuối….” Nghe vậy, Hà Tử Tu cảm thấy như có ngũ lôi oanh đỉnh đầu, hắn ngây ngốc vô thần, cạnh bên, Lăng Triệt cũng khiếp sợ, hắn dại ra rồi nói: “Gặp mặt lần cuối? Gặp mặt lần cuối?”
“Xin hỏi, bệnh của Thái tử phi, rốt cuộc có triệu chứng gì?” Lúc này, sắc mặt Nhâm Phiêu Linh cũng ngưng trọng bước đến.
Vừa thấy là nàng, người đưa tin kính cẩn cúi đầu nói: “Tiểu nhân tham kiến Phiêu Linh quận chúa!”
“Miễn lễ! Ngươi mau nói cho ta nghe một chút, bệnh của Thái tử rốt cuộc có triệu chứng gì?”
“Bẩm quận chúa, tình huống cụ thể tiểu nhân cũng không biết, chẳng qua là nghe các ngự y nói, mấy ngày trước Thái tử phi đột nhiên cảm thấy cơ thể rất uể oải, luôn muốn ngủ, hơn nữa ngủ nhiều như thế nào cũng cảm thấy không đủ, mới đầu uống thuốc cũng có khá hơn, ít nhất có thể xuống giường đi lại một chút, nhưng về sau, ngài ấy mê man suốt ngày, gọi thế nào cũng không tỉnh, thêm vào đó cơ thể của ngài qua một ngày một đêm liền suy yếu, mắt thấy cũng sắp không được.”
“Cái gì mà mắt thấy cũng sắp không được! Ngươi chính mắt nhìn thấy sao? Không thấy thì đừng ở chỗ này nói càn!” Hà Tử Tu lúc này không khống chế được cảm xúc nữa, hắn nắm vạt áo người đưa tin, vẻ mặt căm phẫn, rống to.
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân cũng chỉ là nghe lời truyền miệng, về phần tình huống chân thực ra sao, thỉnh ba vị đại nhân sớm ngày quay về kinh tự mình thăm viếng!”
“Hừ! A Triệt, chúng ta đi!” Dứt lời, Hà Tử Tu hung hăng hất tay ra, xoay mặt đi ra ngoài.
“Được! Chờ ta bàn giao một số việc cho Hoàng phó tướng, rồi lập tức lên đường!” Nói xong, thân ảnh cao ngất rời đi như một cơn gió, để lại phía sau, là Nhâm Phiêu Linh với vẻ mặt còn đang đăm chiêu suy nghĩ, chỉ thấy vùng mi tâm của nàng khẽ cau, rồi nàng cúi đầu lặp đi lặp lại câu: “Suy yếu thèm ngủ? Suy yếu thèm ngủ…..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.