Quyển 2 - Chương 6: Quyển 2 - Chương 14
thaty
23/07/2020
Lưỡng thảo do nhất tâm
Nhân tâm bất như thảo
Ba ngày sau, võ lâm đại hội được cử hành, ba người vốn muốn được ôm vào lại không cho người ta ôm.
Triệu Phỉ Khanh sau khi uống hết hai chén thuốc đại bổ, tuy rằng chân còn hơi yếu một chút, nhưng đi lại không thành vấn đề. Buổi sáng thấy Ôn Cô Hồng, y tuy rằng sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là đang miễn cưỡng chống đỡ, Tiêu Tư Trinh dường như không phát hiện cứ mãi cũng người khác nói chuyện phiếm. Thu Thiều Vận là mấy ngày nay thể lực tiêu hao quá nhiều, căn bản không thể ra lều trại, Mạnh Anh Úy tuy lo lắng, nhưng cũng chẳng làm gì được.
Tối buồn cười là, Âu Dương Lạc Hinh tối hôm trước bởi vì ham chơi, lên cây tìm tổ chim thế nhưng từ trên cây ngã xuống, gãy chân, ngược lại cần Âu Dương Hàm Phương ôm……
Thật sự là chuyện đời khó liệu!
Hội trường chính thức của Võ lâm đại hội là sau núi Thiếu Lâm, hội trường vô cùng to lớn, lại chật nich người đứng ngồi. Tứ đại sơn trang vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm chú mục, đặc biệt là một số lượng lớn nử hiệp bất kể già trẻ. Bát đại chưởng môn tự mình lên nghênh đón, hàn huyên qua đi, tất cả mọi người được an bài qua vị trí tốt nhất bên cạnh luận võ đài.
“Cái gì võ lâm đại hội a…… Còn không phải là luận võ đại hội? Lão hòa thượng này sao cứ phải vòng vo vậy làm gì? Ca…… Khi nào thì luận võ a?” Vừa ngồi xuống, miệng Âu Dương Lạc Hinh lại bắt đầu không thành thật. Âu Dương Hàm Phương bất đắc dĩ, lại ôm y vào lòng mình.
Lúc này Lãnh Thanh phát hiện Ôn Cô Hồng cũng không ở trong liều, mà là đứng ngoại, tựa như một thị vệ bình thường. Mà Tiêu Tư Trinh lại như không thấy sự tồn tại của Ôn Cô Hồng, không chút quan tâm
Triệu Phỉ Khanh không phải người thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng vì cũng yêu phải một người đồng tính, cho nên phá lệ chú ý vài người này. Nào ai biết được y của hôm nay, có phải chăng là người của ngày hôm qua? Nhưng chỉ chú ý quan sát một chút, Triệu Phỉ Khanh phát hiện, mấy đôi tình lữ này cho dù yêu đồng tính, nhưng hẳn cũng là đặc thù tồn tại, chính mình vĩnh viễn không có khả năng trở thành đối phương…… Vì thế, ngoài quan sát, càng nhiều là tò mò.
Luận võ cuối cùng bắt đầu, nhưng chỉ có Âu Dương Lạc Hinh bắt đầu còn tỏ ra hưng phấn, người còn lại là đều tự nghĩ chuyện của mình. Người đầu tiên tỏ ra mất kiên nhẫn là Mạnh Anh Úy, dù sao, thân thân của hắn còn đang ở trong liều một mình, mặc dù có thủ hạ bảo hộ, nhưng hắn vẫn lo lắng. Không quá một canh giờ, đã sáu lần hắn cho người về kiểm tra.
Âu Dương Hàm Phương đút Âu Dương Lạc Hinh ăn điểm tâm ngọt để tránh y nhàm chán.
Tiêu Tư Trinh nhìn qua như đang ngủ, bất quá bộ dáng hắn ngủ cũng kì dị như chính hắn
Triệu Phỉ Khanh cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, dù sao y là văn nhân, đối mấy thứ này không có hứng thú. Y vẫn sùng bái khai quốc Linh vương hơn,“Thuật phá địch không ở binh giáp, mà là ở quyền mưu, công tâm làm đầu, làm địch không đánh mà chạy.” Cứ đánh đánh giết giết như vậy, địch chết một ngàn, ta chết tám trăm, còn gọi thắng lợi sao? Bất đắc dĩ, chính mình “Tại gia tòng tử (ôi anh khi nào tam tòng tứ đức như vậy a =)))”, vào giang hồ.
Có ai huých tay mình một cái,“Phụ thân, thấy nhàm chán sao?”
“Có một chút.”
“Ngày đầu tiên luận võ, sẽ không xuất hiện cao thủ gì, phải chờ tới vài ngày sau mới có phấn khích xuất hiện.”
“……” Triệu Phỉ Khanh kêu than – còn vài ngày nữa trời ạ!!!!
“Bất quá…… Chúng ta chỉ cần đến ngày đầu tiên, đến ngày cuối cùng, cho bát đại chưởng môn mặt mũi thì không thành vấn đề.”
“Hô…… Hoàn hảo……”
“Phỉ Khanh, mứt hoa quả.” Âu Dương Hàm Phương đưa qua một đĩa hạnh khô(*).
“Di? Các ngươi mang?”
“Đương nhiên không phải, là người ta đưa. Xem, chính là nữ hiệp bên kia.”
“……” Triệu Phỉ Khanh im lặng, đây có còn là võ lâm đại hội không? Bất quá……“Mứt hoa quả ăn thật ngon.”
“Đúng rồi, vị nữ hiệp này tay nghề cũng không tệ.”
“Ca ca, bên kia lại đưa tới nước ô mai.”
“Còn là ướp lạnh nửa đó!”
“Nơi này có mai hoa cao (**), Lạc Hinh không được ăn, ta muốn lưu cho Thiều Vận!”
Nơi này chính thức thăng cấp thành tiệc trà.
Ngay tại mọi người đang ăn phi thường vui vẻ, Tiêu Tư Trinh đột nhiên đứng dậy, chạy đến ra ngoài.
Theo bản năng, tuy trong miệng cùng tay mọi người đều đang nhét đầy bánh mức, nhưng tất cả đều an tĩnh lại nhìn về hướngTiêu Tư Trinh rời đi.
Thời gian phối hợp vô cùng tốt, ngay tại lúc Tiêu Tư Trinh đi đến sau Ôn Cô Hồng, Ôn Cô Hồng ngay lập tức ngất xỉu ngã vào lòng Tiêu Tư Trinh.
“Trang chủ! Trang chủ!” Cùng thời gian, một tiểu nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, la quần tuyết trắng của nàng còn nhiễm vài vết máu.
“Thiều Vận thiếu gia, bị người ta bắt đi rồi ……”
Chú giải:
(*)Hạnh khô
(**)Mai hoa cao
Nhân tâm bất như thảo
Ba ngày sau, võ lâm đại hội được cử hành, ba người vốn muốn được ôm vào lại không cho người ta ôm.
Triệu Phỉ Khanh sau khi uống hết hai chén thuốc đại bổ, tuy rằng chân còn hơi yếu một chút, nhưng đi lại không thành vấn đề. Buổi sáng thấy Ôn Cô Hồng, y tuy rằng sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là đang miễn cưỡng chống đỡ, Tiêu Tư Trinh dường như không phát hiện cứ mãi cũng người khác nói chuyện phiếm. Thu Thiều Vận là mấy ngày nay thể lực tiêu hao quá nhiều, căn bản không thể ra lều trại, Mạnh Anh Úy tuy lo lắng, nhưng cũng chẳng làm gì được.
Tối buồn cười là, Âu Dương Lạc Hinh tối hôm trước bởi vì ham chơi, lên cây tìm tổ chim thế nhưng từ trên cây ngã xuống, gãy chân, ngược lại cần Âu Dương Hàm Phương ôm……
Thật sự là chuyện đời khó liệu!
Hội trường chính thức của Võ lâm đại hội là sau núi Thiếu Lâm, hội trường vô cùng to lớn, lại chật nich người đứng ngồi. Tứ đại sơn trang vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm chú mục, đặc biệt là một số lượng lớn nử hiệp bất kể già trẻ. Bát đại chưởng môn tự mình lên nghênh đón, hàn huyên qua đi, tất cả mọi người được an bài qua vị trí tốt nhất bên cạnh luận võ đài.
“Cái gì võ lâm đại hội a…… Còn không phải là luận võ đại hội? Lão hòa thượng này sao cứ phải vòng vo vậy làm gì? Ca…… Khi nào thì luận võ a?” Vừa ngồi xuống, miệng Âu Dương Lạc Hinh lại bắt đầu không thành thật. Âu Dương Hàm Phương bất đắc dĩ, lại ôm y vào lòng mình.
Lúc này Lãnh Thanh phát hiện Ôn Cô Hồng cũng không ở trong liều, mà là đứng ngoại, tựa như một thị vệ bình thường. Mà Tiêu Tư Trinh lại như không thấy sự tồn tại của Ôn Cô Hồng, không chút quan tâm
Triệu Phỉ Khanh không phải người thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng vì cũng yêu phải một người đồng tính, cho nên phá lệ chú ý vài người này. Nào ai biết được y của hôm nay, có phải chăng là người của ngày hôm qua? Nhưng chỉ chú ý quan sát một chút, Triệu Phỉ Khanh phát hiện, mấy đôi tình lữ này cho dù yêu đồng tính, nhưng hẳn cũng là đặc thù tồn tại, chính mình vĩnh viễn không có khả năng trở thành đối phương…… Vì thế, ngoài quan sát, càng nhiều là tò mò.
Luận võ cuối cùng bắt đầu, nhưng chỉ có Âu Dương Lạc Hinh bắt đầu còn tỏ ra hưng phấn, người còn lại là đều tự nghĩ chuyện của mình. Người đầu tiên tỏ ra mất kiên nhẫn là Mạnh Anh Úy, dù sao, thân thân của hắn còn đang ở trong liều một mình, mặc dù có thủ hạ bảo hộ, nhưng hắn vẫn lo lắng. Không quá một canh giờ, đã sáu lần hắn cho người về kiểm tra.
Âu Dương Hàm Phương đút Âu Dương Lạc Hinh ăn điểm tâm ngọt để tránh y nhàm chán.
Tiêu Tư Trinh nhìn qua như đang ngủ, bất quá bộ dáng hắn ngủ cũng kì dị như chính hắn
Triệu Phỉ Khanh cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, dù sao y là văn nhân, đối mấy thứ này không có hứng thú. Y vẫn sùng bái khai quốc Linh vương hơn,“Thuật phá địch không ở binh giáp, mà là ở quyền mưu, công tâm làm đầu, làm địch không đánh mà chạy.” Cứ đánh đánh giết giết như vậy, địch chết một ngàn, ta chết tám trăm, còn gọi thắng lợi sao? Bất đắc dĩ, chính mình “Tại gia tòng tử (ôi anh khi nào tam tòng tứ đức như vậy a =)))”, vào giang hồ.
Có ai huých tay mình một cái,“Phụ thân, thấy nhàm chán sao?”
“Có một chút.”
“Ngày đầu tiên luận võ, sẽ không xuất hiện cao thủ gì, phải chờ tới vài ngày sau mới có phấn khích xuất hiện.”
“……” Triệu Phỉ Khanh kêu than – còn vài ngày nữa trời ạ!!!!
“Bất quá…… Chúng ta chỉ cần đến ngày đầu tiên, đến ngày cuối cùng, cho bát đại chưởng môn mặt mũi thì không thành vấn đề.”
“Hô…… Hoàn hảo……”
“Phỉ Khanh, mứt hoa quả.” Âu Dương Hàm Phương đưa qua một đĩa hạnh khô(*).
“Di? Các ngươi mang?”
“Đương nhiên không phải, là người ta đưa. Xem, chính là nữ hiệp bên kia.”
“……” Triệu Phỉ Khanh im lặng, đây có còn là võ lâm đại hội không? Bất quá……“Mứt hoa quả ăn thật ngon.”
“Đúng rồi, vị nữ hiệp này tay nghề cũng không tệ.”
“Ca ca, bên kia lại đưa tới nước ô mai.”
“Còn là ướp lạnh nửa đó!”
“Nơi này có mai hoa cao (**), Lạc Hinh không được ăn, ta muốn lưu cho Thiều Vận!”
Nơi này chính thức thăng cấp thành tiệc trà.
Ngay tại mọi người đang ăn phi thường vui vẻ, Tiêu Tư Trinh đột nhiên đứng dậy, chạy đến ra ngoài.
Theo bản năng, tuy trong miệng cùng tay mọi người đều đang nhét đầy bánh mức, nhưng tất cả đều an tĩnh lại nhìn về hướngTiêu Tư Trinh rời đi.
Thời gian phối hợp vô cùng tốt, ngay tại lúc Tiêu Tư Trinh đi đến sau Ôn Cô Hồng, Ôn Cô Hồng ngay lập tức ngất xỉu ngã vào lòng Tiêu Tư Trinh.
“Trang chủ! Trang chủ!” Cùng thời gian, một tiểu nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, la quần tuyết trắng của nàng còn nhiễm vài vết máu.
“Thiều Vận thiếu gia, bị người ta bắt đi rồi ……”
Chú giải:
(*)Hạnh khô
(**)Mai hoa cao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.