Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 5 - Chương 17: Phiên ngoại – Sở Tụ chủ động (Nhị)

Nại Tu Hà

23/07/2020

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Là chính mình cô phụ Tần Nguyệt, mỗi lần có chuyện tình về nàng, trong lòng Sở Tụ có bao nhiêu không được tự nhiên. Lần này Tần Nguyệt cho người mang rượu nho đến, nhân tiện còn tặng một bộ chén ngọc có khắc Long Văn.

Rượu nho là đồ Tây Vực, ở nơi này rất ít thấy, cho dù trong hoàng cung, Sở Tụ cũng là lần đầu tiên nếm được. Không nghĩ tới Tần Nguyệt làm việc luôn luôn tùy tiện, vì những chuyện nhỏ này lại để tâm.

“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thương thôi.

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.*”

(*) Lương Châu Từ – Vươn Hàn.

Rượu ấm, nho tươi, cùng chén ngọc, chửa uống tỳ bà đã giục vang.

Sa trường nằm say xin chớ lạ, Miệt mài chinh chiến biết ngày nào.

Mân côi hồng, bồ đào tửu trong chén ngọc thạch anh mang màu sắc mỹ lệ, hương khí làm người vui vẻ. Sở Tụ nhìn nó, nghĩ đến Tần Nguyệt nữ nhân một người xa xôi ở Tây Bắc, trong hoang mạc cùng chiến mã, tại nơi tiên huyết trộn lẫn cùng mồ hôi, nàng nói, nàng không thích Tây Bắc hoang vu, nàng thích là phồn hoa, là hương y rượu ngọt, là ôn hương dịu dàng, nhưng nàng lựa chọn đi xa, đi xa chốn quê nhà, vừa là trừng phạt chính mình, vừa là trừng phạt hắn.

Bồ đào tửu nhan sắc đẹp đẽ, Sở Tụ còn thấy được trước kia, thật lâu thật lâu trước kia, nếu không cố gắng nhớ, cậu không thể nhớ được, hoặc chỉ có thể trong mộng trở về đoạn quang cảnh kia, đó là thời thơ ấu và thời thiếu niên của cậu. Khi ấy trong nhà không cho người chưa thành niên uống rượu, nhưng là năm mới thì được uống rượu nho, Sở Tụ không thích rượu trắng cay nồng, chỉ thích rượu nho thuần ngọt, giống như ái luyến mân côi* hồng sắc.

(*) Hoa hồng.

Sở Tụ mê say trong rượu, nghĩ cứ như vậy uống hết, vị đạo từ yết hầu đi xuống không phải mùi hương của rượu, là nụ cười cùng nước mắt của Tần Nguyệt, là chuyện xưa của mình không thể trở về.

Cậu đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền muộn, cảm xúc kiềm nén cái gì cũng không đi xuống. Nhìn đến Mạc Vũ Hạo ngồi ở một bên, thân mặc thường phục huyền sắc của Hoàng đế, đang chuyên chú phê chữa tấu chương, từ bên cạnh nhìn qua, gương mặt hắn kiên nghị như thế, lông mi đen đậm, sóng mũi thật cao, môi mím thành một đường.

Sở Tụ cảm thấy, nhìn hắn như vậy phiền muộn trong lòng tốt hơn rất nhiều.

Thời điểm Mạc Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt cậu bao phủ nỗi ưu thương, hắn đột nhiên rất muốn ôm đối phương vào lòng, hắn cảm thấy, chỉ như vậy mới có thể được giải cứu, được an ủi.

Sở Tụ bình thường đều rất nghiêm cẩn, thời điểm trên giường cũng thường thường áp chế cảm xúc, ngượng ngùng không đáp lại bao nhiêu, nhưng khi uống rượu, tổng so với bình thường nhiệt tình hơn rất nhiều.

Trước kia có đoạn thời gia Mạc Vũ Hạo thường hay mời rượu Sở Tụ, muốn khi cậu say cùng hắn cá nước thân mật. Tuy rằng mỗi lần đều thật tận hứng, nhưng sau Sở Tụ tỉnh rượu đều không thoải mái vài ngày, một lần Sở Tụ bệnh đến lợi hại, Thái y mới dùng lời dịu dàng nói cho Hoàng đế: thân thể Hoàng hậu không tốt, không thể phóng túng trong ái tình, về sau tốt nhất nên kiêng rượu, ít nhất không thể uống nhiều.

Mạc Vũ Hạo nghe xong, thương tiếc thân mình cậu, lại không khỏi có chút thất vọng, về sau không cho Sở Tụ uống nhiều, lần này say rượu nhưng thật ra là lần đầu tiên kể từ khi đó.

Mạc Vũ Hạo hôn môi Sở Tụ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lại bị Sở Tụ dùng tay ôm lấy cổ, thoáng cái kéo gần khoảng cách. Sở Tụ nhắm mắt, liếm liếm cánh môi Mạc Vũ Hạo, khẽ cắn môi dưới hắn, đầu lưỡi tham nhập phác thảo trong khoang miệng, Mạc Vũ Hạo không nghĩ tới Sở Tụ sẽ nhiệt tình như vậy, tình cảm mãnh liệt thoáng cái đều bị câu lên.



Hai người triền miên mút vào, có tiến có lui, khi hô hấp Sở Tụ không xong mới thả lỏng buông tay Mạc Vũ Hạo, rời đi, chỉ bạc từ khóe môi tràn ra, trong không gian hai người kéo ra sợi tơ dâm mỹ.

Sở Tụ thở hào hển, ánh mắt đầy nước thâm tình nhìn Vũ Hạo. Mạc Vũ Hạo vì rượu Tần Nguyệt đưa đến mà khúc mắc trong lòng, tại giây phút Sở Tụ đôi mắt thâm tình nhìn hắn liền được hóa giải.

Hôn môi Sở Tụ, đem chỉ bạc liếm tận, sau đó hôn trán cậu, khóe mắt, hai má, chóp mũi, cằm, cổ… Một đường một đường hôn xuống. Sở Tụ ngửa đầu duỗi thẳng thân thế, đem chính mình hoàn toàn giao cho hắn.

Mạc Vũ Hạo dùng đầu lưỡi khiêu khích hai điểm trước ngực cậu, bàn tay vuốt ve bên hông, vuốt xuống đôi mông cánh hoa kiều mị, sau đó ở sau cúc huyệt nhẹ nhàng đảo quanh. Sở Tụ khẽ hừ, hưởng thụ vuốt ve khiêu khích của hắn, tay cũng đặt lên thân thể Vũ Hạo, ở trên người hắn sờ qua soạng lại.

Đồng dạng khiêu khích, hai người đều khó kiềm nén chính mình, Mạc Vũ Hạo vươn tay tìm kiếm thuốc mỡ trong ngăn tủ bên giường, Sở Tụ mở mắt thật to, đôi ngươi trong trẻo lộ ra dục vọng bừng cháy.

Cậu đứng dậy lấy thuốc mỡ từ trong tay Vũ Hạo, tựa vào trên người hắn ôn nhu nói, “Ta chính mình đến một lần!”

Mạc Vũ Hạo nghe cậu nói vậy, ban đầu là ngạc nhiên sửng sốt, sau lại mang theo sủng nịch cùng yêu thương, cười, “Ngươi tới đi!”

Mạc Vũ Hạo tựa ngồi xem động tác Sở Tụ, Sở Tụ vốn đã hạ huyết tâm, nhưng bị hắn nhìn như vậy trong lòng vẫn là thấy thẹn, liền nói một câu, “Nếu không ngươi đem mắt che lại!”

Nhìn Mạc Vũ Hạo vẫn cười không thay đổi, cậu nói tiếp, “Cái khăn đen lần ngươi dùng bịt mắt ta đâu?”

“Không cần che, sớm đã bị thu hồi.” Mạc Vũ Hạo vươn tay vỗ về lưng Sở Tụ, kéo cậu đến bên người hôn môi.

“Ta tìm xem!” Sở Tụ tránh né, ghé vào ngăn tủ bên giường tìm kiếm, bên trong ít nhiều là độ vật tình thú, Sở Tụ nhìn đến mặt đều đỏ, may mắn khăn đen kia vẫn còn, liền đem ra.

Sở Tụ lõa thể như vậy ghé vào gần vên người Vũ Hạo, thân thể trắng sáng, từ lưng đến mông, đôi chân thon dài cùng đường cong mượt mà tuyệt mỹ, Mạc Vũ Hạo cảm thấy dục vọng trướng đến phát đau, muốn cứ vậy ôm Sở Tụ, nhưng nghĩ đây là lần đầu tiên cậu chủ động, nếu mất cơ hội lần này, về sau nói không chừng sẽ không có, đành phải chịu đựng chờ Sở Tụ từ từ đến.

“Ta buộc cho ngươi a!” Sở Tụ ngồi trên người hắn, xem ánh mắt Vũ Hạo sủng nịch nhìn cậu, liền hôn mắt hắn một cái, sau dùng khăn đen bịt kín.

Sở Tụ tựa vào người hắn, Mạc Vũ Hạo nhẹ nhàng kéo cậu lại, khẽ vỗ về da thịt co dãn trơn nhẵn.

Thấy Vũ Hạo không nhìn được, cậu thế này mới đem thuốc mỡ mở ra, bên trong là nhuyễn cao kim sắc ngọc bích. Sở Tụ dùng tay phết ra một ít, từ trên người Vũ Hạo hạ xuống, quỳ trên giường vểnh mông lên, ngón tay nhẹ nhàng tham tiến huyệt khẩu, khi bắt đầu có chút đau, rất khó chịu, nhưng thuốc mỡ vào bên trong gặp nhiệt liền hòa tan, nội bích dần dần mềm mại trơn bóng. Sở Tụ bắt chước động tác Vũ Hạo thường làm cho cậu, ngón tay đảo quanh hướng bên trong tham tiến càng sâu, bởi vì không có kinh nghiệm, công tác chuẩn bị Sở Tụ tốn không ít công phu, khi làm xong đầu đầy mồ hôi, dục vọng phía trước đã bán nhuyễn.

Bởi vì Sở Tụ cảm thấy hơi đau, hơn nữa còn cố sức, liền hé môi thở dốc, lực đạo trên tay có chút tiến quá sâu, chạm vào chỗ không nên chạm, cảm giác trạc hơi khó chịu, khóe mắt đều phiếm hồng ngấn lệ, thở hổn hển ghé vào chăn định thần hồi lâu, mới xuất ra ngón tay, đi đến bên người Vũ Hạo.

Mạc Vũ Hạo chỉ cảm thấy nghe thanh âm Sở Tụ liền muốn phóng thích, thời điểm chờ Sở Tụ đến bên người mình, khí lực của hắn đều muốn bị Sở Tụ nhu nát.

Sở Tụ tựa vào người hắn, đem quần hắn thoát xuống, căn nguyên cực đại dưới hạ thân đã muốn trướng thành tím hồng, vừa nóng lại vừa cứng, Sở Tụ lấy tay loát loát, Vũ Hạo liền hút một ngụm khí.

Sở Tụ nghe được thanh âm hắn, cảm thấy coi như vừa lòng, lấy cao trơn tại nam căn của hắn bôi một tầng.

Một tay nắm lấy bả vai Vũ Hạo, một tay nâng đỡ dục vọng hắn, từ phía sau dục vọng khinh cọ chậm rãi ngồi xuống. Mạc Vũ Hạo bịt mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, trong đầu tự động tưởng tượng một loạt động tác của Sở Tụ, tưởng tượng vẻ mặt cậu. Trong nháy mắt bị Sở Tụ bao vây, hắn cảm thấy, khi bản thân đứng trên đỉnh núi nhìn lê dân cùng non sông ngàn dặm của mình, khí phách hào hùng như vậy cũng so ra kém hơn ôn nhuận cùng kịch liệt khoái hoạt lúc này.

“Ngô…” Tuy rằng làm công tác chuẩn bị rất nhiều, nhưng lập tức cất chứa vật gì lớn như vậy cẩn làm Sở Tụ đau đến kêu ra tiếng, đã nghĩ rút ra không cần, nhưng thân thể đã bị Vũ Hạo nắm chặt.



“Ô ô……, ngươi không nên cử động……, ta chính mình động, Hạo, Hạo……, ngươi không nên cử động, rất đau nha……” Sở Tụ bị Mạc Vụ Hạo thúc đẩy khiến cho khó chịu, lập tức nức nở đi ra, bắt lấy vai Vũ Hạo cho hắn dừng lại.

“Vậy ngươi chính mình động!” Vũ Hạo một tay đỡ lưng Sở Tụ, một tay cao thấp loát loát dục vọng của cậu đã hoàn toàn nhuyễn xuống.

Sở Tụ ngồi thích ứng trong chốc lát, mới chậm rãi chuyển động, trướng đau ban đầu qua đi là dần dần dâng lên khoái cảm. Thái y nói chuyện phòng the của cậu càng ít càng tốt, đến bây giờ không sai biệt lắm chính là một tháng mới ba bốn lần. Cậu có khi rất muốn, nhưng không nói ra miệng, hiện tại nhờ rượu có thể hảo hảo làm sinh hoạt cậu rất chờ mong, hơn nữa, trong lòng vì rượu rầu rĩ khó chịu, cậu nghĩ thân thể đau đớn sẽ tốt hơn một chút, cho nên rất dốc sức làm.

Sở Tụ động động thắt lưng, ở trên người Vũ Hạo đong đưa, tiếng ngâm ban đầu biến thành sung sướng cưỡng ép mà rên rĩ, “Ân……, Hạo, ta không khí lực, ngươi tới, ngươi tới đi!”

Thân thể Sở Tụ nhẹ khinh, một đầu tóc dài ở hai bên tản mát. Mạc Vũ Hạo sớm chịu không nổi Sở Tụ chậm sờ chậm cọ như vậy.

“Ngươi thật sự là yêu tinh!” Mạc Vũ Hạo nghiến răng nghiến lợi nói một câu, đỡ lấy thắt lưng Sở Tụ đỉnh lộng trên thân mình.

Sở Tụ tiếp nhận chấn động từ Mạc Vũ Hạo, ý thức bị khoái cảm vùi lấp đến mơ mơ màng màng, thanh âm rên rĩ dần cao vút, trong mắt đã có hơi nước, ngưỡng thân thừa nhận, không ngừng đòi hỏi, “Ngươi, ngươi chậm một chút, ……Chịu không nổi, ô ô……, ngươi chậm một chút….., ân….., nơi đó không cần…..”

Thanh âm ngọt ngào mang theo nức nở hàm đầy dục vọng cùng khoái hoạt, thái giám cung nữ bên ngoài chuẩn bị nước nóng mộc dục, mọi người vẫn là lần đầu tiên nghe Sở Tụ phóng túng như vậy, mặt đỏ tim đập cũng không trụ được muốn nghĩ Hoàng hậu bình thường đoan nghiêm túc mục hiện tại là bộ dạng gì.

Mạc Vũ Hạo một tay kéo lấy khăn đen, ôm Sở Tụ lăn đến giữa giường, mạnh mẽ trừu sáp vài cái, ở trong thân thể Sở Tụ bắn ra.

“A……” Trong thân thể đột nhiên nóng bỏng làm cho Sở Tụ kêu lên, dục vọng phía trước cũng phóng thích ra.

“Sở Tụ, còn một lần!” Vũ Hạo hôn trán Sở Tụ ướt mồ hôi, yêu cầu nói.

Sở Tụ vẻ mặt mê ly, phe phẩy đầu, thanh âm đứt quảng, “Không cần,….. Ân, ta mệt mỏi, mặt sau cũng khó chịu!”

“Không cần ngươi động, sẽ không mệt.” Vũ Hạo ôm Sở Tụ, dùng cẩm bị* lót vào thắt lưng cậu, không tốn chút sức lại sáp đi vào.

(*) Áo ngủ bằng gấm.

Sở Tụ kinh hô một tiếng, mắng vài câu, liền trầm luân trong bể dục nước chảy bèo trôi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Sở Tụ đau đầu, thắt lưng cùng mông lại càng đau, bất quá, chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến là kêu một tiếng, “Chuyện ngày hôm qua ta còn chưa làm xong!”

Mạc Vũ Hạo vừa vặn tiến vào, hắn nghe xong cười, “Không quan hệ, hai ngày nữa chúng ta lại tiếp tục.”

Sở Tụ nhìn đến hắn mặt lập tức đỏ, bất quá vẫn nói, “Ta là nói chiết tử trước đó còn chưa xem hết, ngươi loạn tưởng cái gì a.”

Sở Tụ ngồi ở mép giường, vừa đứng lên lập tức ngã xuống, nếu không có Hạo bên cạnh đúng lúc đỡ cậu, cậu nhất định đã bị té nhào.

“Về sau từ bỏ, miệt mài không có kết cục tốt!” Sở Tụ yên lặng ghi nhớ trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Thảo Hàm Trì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook