Quyển 1 - Chương 9: Quyết đấu
Nại Tu Hà
23/07/2020
Edit + Beta: Krizak
“Dịch khanh!” Hoàng đế đứng đợi Sở Tụ một thời gian, phát hiện cậu đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ, chưa biết hắn đến, đành phải nhắc nhở cậu.
Trong tẩm cung rộng lớn như vậy, đột nhiên vang lên âm thanh uy nghiêm, Sở Tụ ngẩng đầu lấy lại tinh thần, thấy đế vương trước mặt lại càng hoảng sợ. Đầu óc mê man cũng thanh tỉnh không ít, “Thảo dân bái kiến hoàng thượng!”. Cậu không biết người kia đến lúc nào, trong ngực không tránh khỏi thấp thỏm nhưng nghĩ đến đưa vấn đề trong lòng sớm giải quyết, đã xốc lại tinh thần nhanh nhẹn ứng đáp.
Người kia ngồi trên giường đối cậu đưa tay, “Miễn lễ đi! Dịch khanh thân thể không tốt, vừa rồi suy nghĩ chuyện gì lại thất thần như vậy?”
Hoàng đế đã hỏi, nếu còn không nói ra thì thật thất lễ, Sở Tụ tiến lên đứng trước mặt hoàng đế, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người kia, rồi quỳ xuống trên mặt đất, kính cẩn hữu lễ, “Hoàng thượng, thảo dân là đang lo sợ, trong lòng bất an, đến nỗi không chú ý đến người.”
“Nga~~~?”
Sở Tụ không có ngẩng đầu lên nhìn quân vương trước mặt.
Đôi khi, người không thấy được con đường phía trước gian nguy, mới có dũng khí can đảm bước lên, cái đó gọi là người không biết sợ.
Sở Tụ có chút nhìn không thấu tâm tư hoàng đế, ít nhất hiện tại là nhìn không thấu, thế nhưng việc hiện tại cấp bách là ly khai nơi tẩm điện này. “Thảo dân không biết đây là tẩm cung của ngài, đến nỗi đã ngủ trên long sàng, làm bẩn long tháp, còn để hoàng thượng thấy, thảo dân thật có lỗi, lần sau thỉnh ban thưởng cho thảo dân một nơi khác để nghỉ ngơi!”
Mạc Vũ Hạo biết đem Sở Tụ ở lại tẩm cung đã gây ra cho cậu chút chuyện, miễn là các thần tử phi tần không quá mức, hắn cũng vui vẻ nhìn chuyện tình phát sinh.
Nghe lời nói của Sở Tụ tại cung yến cùng sau khi trên giường, hắn đối Sở Tụ rất có hảo cảm, ít nhất là sau khi bị cậu hấp dẫn. Thế nhưng, hiện tại còn chưa có điều tra rõ lai lịch của Sở Tụ, không biết rõ Liêm thái sư đưa vào sủng vật có phải để biết nội tình, hắn còn muốn đặt cậu ở nơi dễ thấy, như vậy, mới không có làm ra chuyện vượt qua dự tính của hắn. Đế vương đều không cho phép nguy hiểm chôn bên người, như Mạc Vũ Hạo bá đạo như vậy, càng muốn đem tất cả mọi thứ khống chế trong tay.
Lúc Sở Tụ còn đang hôn mê, hắn đã có được toàn bộ tin tức của cậu. Bên trong có rất nhiều điểm đáng ngờ, việc này vốn lòng hắn đang nghi ngờ lại càng thêm nghiêm trọng. Không phải là lo lắng về Liêm thái sư, mà là bản thân Sở Tụ.
Sở Tụ cẩn thận hành vi cùng ngôn ngữ, làm cho người kia nhìn không ra mục đích của cậu, tựa hồ cậu làm mọi thứ đều vô hại đơn thuần, rồi lại giống như bí ẩn dò hỏi, không để lại bất cứ vết tích ngụy trang nào.
Thế nhưng, làm đế vương bá chủ một phương, thiện tra thiện nghi (1) hắn được bồi dưỡng, mà trọng yếu hơn là tri nhân thiện dụng (2), hùng tài đại lược (3) cũng là trời sinh từ bên trong. Cho dù có hoài nghi Sở Tụ, dưới tình huống nguy hiểm nhất, hắn cũng muốn làm cho Sở Tụ vì hắn sở dụng, này là trời sinh nam nhân có ham muốn chinh phục cùng mạo hiểm.
(1) Lời hay lời tốt.
(2) Biết người khéo dùng.
(3) Tài trí mưu lược kiệt xuất.
Chuyện trên đời, tưởng có hồi báo, tất lịch phiêu lưu (4). Cao phiêu lưu mới có cao hồi báo (5), vì thế có dã tâm, chỉ có người dám phiêu lưu mạo hiểm, mới có thể hồi báo kinh người, nhân thượng chi nhân (6).
(4) Nhất định phải trải qua phiêu lưu mạo hiểm.
(5) Ý nói dám mạo hiểm mới có hồi báo xứng đáng.
(6) Người trên người, cao nhân.
Quân vương trầm mặc làm Sở Tụ thấy khẩn trương, cũng nhượng cậu bình tĩnh thấu đáo để tự hỏi.
Trở thành mưu thần, đối mặt với quân vương, điều thiết yếu không gì sánh được chính là lãnh tĩnh cùng nhẫn nại.
Cậu tự nhận là hoàng thượng để ý cậu là cần tri thức của cậu. Thời đại này, nhân tài cực kỳ trọng yếu, tri thức cải biến không chỉ có số phận một người mà là số phận của rất nhiều người. Nhưng là, cậu không dám khẳng định người kia sẽ tin tưởng cậu trung thành, tuy rằng cậu đối với người kia tuyệt đối thật tâm, bất quá chính cậu đối với thân phận mình còn sinh ra hoài nghi, càng đừng nói vị hoàng đế yêu cầu nghiêm ngặt này.
Cậu lúc này nhiều lời cũng vô dụng, cần nhất chính là chờ đợi, trước người người sẽ phải dùng cậu, bởi vì cậu không nghĩ tới tình huống khác. Xem ra, cậu trời sinh đúng là một kẻ cờ bạc.
Đế vương vuốt ve áo ngủ bằng gấm đen tuyền thêu tường vân đằng long (7), nhìn người trước mắt có thể nói là một thiếu niên dịu dàng mềm mại, cảm xúc trên tay làm cho hắn nghĩ muốn vuốt ve thân thể này. Tối hôm qua, nghe cậu nói, tuy rằng hắn còn chưa có hoài nghi, nhưng hắn xác thực bị cậu hấp dẫn lòng hiếu kỳ, muốn biết người này muốn cấp cho hắn phương pháp thế nào.
(7) Rồng bay cát tường.
“Dịch khanh có tội gì, ngươi bị phong hàn, trẫm chẳng qua chỉ cho ngươi tại Hằng Vũ điện nghỉ ngơi, nào có nói đến long sàng. Ngươi còn không nhanh bình thân! Đêm nay liền chuyển đến Thu Phong điện đi, đó là ngoại điện trong cung, ngươi như thế này đã vừa lòng!” Người kia trong thanh âm mang theo nhàn nhạt tiếu ý, đánh tan áp lực tĩnh lặng trong điện.
Sở Tụ vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu, không nghĩ tới người này lợi hại như vậy, hoàn toàn là mở to mắt nói dối, thế nhưng lời này đối với cậu mà nói nhưng là tốt nhất, giải quyết vấn đề trọng yếu trong lòng, cũng là thừa nhận thân phận mưu thần của cậu.
Nếu cậu đã từng ngủ qua long sàng, vậy định chắc là người của vua, sau này không có khả năng tham chính, chẳng những thế còn phạm vào tội tru sát. Hiện tại, người kia nói rõ ràng cậu không phải là người của hắn, còn làm mưu thần, sau này vào triều đường, người khác liền không lời nào để nói.
Sở Tụ biểu tình kinh ngạc, mở thật to đôi mắt mỹ lệ lập lòe ánh sáng, làm người kia nhìn mỹ nhân trước mắt mà tâm cũng chậm vỗ.
Sở Tụ lập tức tạ ân, trên mặt tràn ra vẻ tươi cười hớn hở, má trái cũng lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, vừa khả ái vừa tươi đẹp. “Hoàng thượng, ngày mai thần lập tức đem kế hoạch hảo hảo nghĩ tốt giao nộp cho người, bây giờ thần lui xuống chuẩn bị.”
Sở Tụ đương nhiên muốn cùng hoàng đế thỉnh cầu chức quan, thế nhưng nghĩ đến chính bản thân mình cái gì cũng đều không có, thì nghĩ cần phải đem tài hoa của bản thân triển lộ ra cho lão bản xem, sau đó ông chủ mới khẳng định được tài năng của cậu.
Dù sao Sở Tụ cũng đã từng chết qua, về sau đi đến thế giới này, vừa đúng gặp được người kia, này là chuyện có giá trị nhất. Cậu lúc này vui mừng ra mặt, vô cùng cao hứng tùy theo công công dẫn đường đến Thu Phong điện.
Hoàng đế nhìn Sở Tụ vui vẻ như vậy, bản thân cũng lộ một cái mỉm cười nhợt nhạt.
Thu Phong điện so với tẩm cung hoàng đế đơn giản hơn nhiều, thậm chí có thể nói là lạnh như gió thu. Tất cả cũng đều gọn gàng trong sáng, Sở Tụ nhìn ngoài cửa sổ hoa đào tại màn đêm cũng lung lạc bay lượn, tâm tình cũng mang theo nắng đẹp long lanh.
Cậu ngồi trước thư trác (8), treo đèn múa bút thành văn. Ngọn đèn mờ nhạt phác họa thân ảnh chuyên chú, mô tả đường viền chiếu vào song cửa sổ, dường như có thể trải qua thời không trọn đời bất diệt.
(8) Bàn học.
Chế độ khoa cử Trung Hoa có thể nói là tiên phong trên thế giới, là xã hội phong kiến có phương thức chọn ra người tài tốt nhất, nếu nói là phát minh hạng nhất, thì so với tứ đại phát minh lại càng lớn lao hơn.
Chế độ khoa cử được ra đời từ nhà Tùy (9), phát triển cho đến nhà Đường (10), hưng thịnh cho tới Tống Minh (11). Trung Hoa dùng nó để chọn lựa ra một nhóm người tài. Sở Tụ đem khoa cử Tống triều viết xuống, đương nhiên muốn tại thế giới này phổ biến, còn phải dựa vào tình hình nơi này.
(9) Triều đại nhà Tuỳ (công nguyên 581-618, Trung Quốc).
(10) Nhà Đường (do Lý Uyên và con trai ông Lý Thế Dân lập nên vào năm 618 – 907, đóng đô ở Trường An, Tây An Thiểm Tây ngày nay).
(11) Triều đại nhà Tống; nhà Tống; (triều đại Nam Tống 420-479, do Lưu Dự lập nên); nhà Tống; (nhà Tống 960-1279, do Triệu Khuông Dẫn lập nên).Triều đại nhà Minh, Trung Quốc, công nguyên 1368-1644.
Sở Tụ khi còn là Dịch Dương chữ viết đã rất khéo, mà ký ức thân thể Sở Tụ chữ tự cũng vô cùng tốt. Chỉ là đôi khi, viết chữ rất thích, liền viết thành chữ của thế giới kia, làm cậu phải hảo hảo kiểm tra mấy lần lỗi sai, viết xong nhìn lại, Sở Tụ cuối cùng xác định phát công văn đi.
Tâm tình Sở Tụ rất tốt, suy nghĩ cũng rộng mở. Vì để đền đáp ơn tri ngộ của hoàng đế, cậu lại đem ba mươi sáu kế hạ bút.
Thế giới này không có đồng hồ, cậu cũng không rõ thời gian, chỉ nghe tiếng trống canh trong cung vang lên, không sai biệt lắm cũng gần nửa đêm.
Sở Tụ ngồi ở cửa điện, nhìn thấy bầu trời đầy sao, tinh không nơi này cùng thế giới bên kia bất đồng, có lẽ là do thế này thanh sạch, bầu trời đêm càng thêm trong trẻo tươi đẹp.
Sở Tụ mê thất tại màn đêm xinh đẹp, nhẹ nhàng mà hát.
Cưỡi trên ngọn gió lãng du nơi cuối chân trời xanh thẳm
Một đóa mây rơi xuống trước mặt
Vẽ nên hình bóng em
Như cơn gió cùng anh bay lượn
Nuốt trôi mọi ưu phiền
Mang theo em như thể mang theo ánh dương
Dù nơi nào chúng ta đi qua, cũng đều là ngày nắng
Hồ điệp tự tại tung cánh
Hoa nở, hoa đầy trời
Từng đóa từng đóa bởi vì em mà thơm ngát
Hãy thử để tịch dương trôi liệng
Mang theo anh và em hoàn một vòng tự nhiên
Nghênh đón gió, bắt đầu trải qua từng ngày bên nhau
Tay trong tay, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước nhìn trời xanh
Ngắm sao sáng, một vì sao, hai vì sao, ba vì sao, bốn vì sao xếp thành hàng
Lưng tựa lưng, yên lặng hứa tâm nguyện
Xem nơi này tinh tú có thấu chăng
Điều ước đó sẽ trở thành hiện thực
____________________________________________________________________________
(*) Bài hát: Starry mood – Jay chou
“Dịch khanh!” Hoàng đế đứng đợi Sở Tụ một thời gian, phát hiện cậu đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ, chưa biết hắn đến, đành phải nhắc nhở cậu.
Trong tẩm cung rộng lớn như vậy, đột nhiên vang lên âm thanh uy nghiêm, Sở Tụ ngẩng đầu lấy lại tinh thần, thấy đế vương trước mặt lại càng hoảng sợ. Đầu óc mê man cũng thanh tỉnh không ít, “Thảo dân bái kiến hoàng thượng!”. Cậu không biết người kia đến lúc nào, trong ngực không tránh khỏi thấp thỏm nhưng nghĩ đến đưa vấn đề trong lòng sớm giải quyết, đã xốc lại tinh thần nhanh nhẹn ứng đáp.
Người kia ngồi trên giường đối cậu đưa tay, “Miễn lễ đi! Dịch khanh thân thể không tốt, vừa rồi suy nghĩ chuyện gì lại thất thần như vậy?”
Hoàng đế đã hỏi, nếu còn không nói ra thì thật thất lễ, Sở Tụ tiến lên đứng trước mặt hoàng đế, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người kia, rồi quỳ xuống trên mặt đất, kính cẩn hữu lễ, “Hoàng thượng, thảo dân là đang lo sợ, trong lòng bất an, đến nỗi không chú ý đến người.”
“Nga~~~?”
Sở Tụ không có ngẩng đầu lên nhìn quân vương trước mặt.
Đôi khi, người không thấy được con đường phía trước gian nguy, mới có dũng khí can đảm bước lên, cái đó gọi là người không biết sợ.
Sở Tụ có chút nhìn không thấu tâm tư hoàng đế, ít nhất hiện tại là nhìn không thấu, thế nhưng việc hiện tại cấp bách là ly khai nơi tẩm điện này. “Thảo dân không biết đây là tẩm cung của ngài, đến nỗi đã ngủ trên long sàng, làm bẩn long tháp, còn để hoàng thượng thấy, thảo dân thật có lỗi, lần sau thỉnh ban thưởng cho thảo dân một nơi khác để nghỉ ngơi!”
Mạc Vũ Hạo biết đem Sở Tụ ở lại tẩm cung đã gây ra cho cậu chút chuyện, miễn là các thần tử phi tần không quá mức, hắn cũng vui vẻ nhìn chuyện tình phát sinh.
Nghe lời nói của Sở Tụ tại cung yến cùng sau khi trên giường, hắn đối Sở Tụ rất có hảo cảm, ít nhất là sau khi bị cậu hấp dẫn. Thế nhưng, hiện tại còn chưa có điều tra rõ lai lịch của Sở Tụ, không biết rõ Liêm thái sư đưa vào sủng vật có phải để biết nội tình, hắn còn muốn đặt cậu ở nơi dễ thấy, như vậy, mới không có làm ra chuyện vượt qua dự tính của hắn. Đế vương đều không cho phép nguy hiểm chôn bên người, như Mạc Vũ Hạo bá đạo như vậy, càng muốn đem tất cả mọi thứ khống chế trong tay.
Lúc Sở Tụ còn đang hôn mê, hắn đã có được toàn bộ tin tức của cậu. Bên trong có rất nhiều điểm đáng ngờ, việc này vốn lòng hắn đang nghi ngờ lại càng thêm nghiêm trọng. Không phải là lo lắng về Liêm thái sư, mà là bản thân Sở Tụ.
Sở Tụ cẩn thận hành vi cùng ngôn ngữ, làm cho người kia nhìn không ra mục đích của cậu, tựa hồ cậu làm mọi thứ đều vô hại đơn thuần, rồi lại giống như bí ẩn dò hỏi, không để lại bất cứ vết tích ngụy trang nào.
Thế nhưng, làm đế vương bá chủ một phương, thiện tra thiện nghi (1) hắn được bồi dưỡng, mà trọng yếu hơn là tri nhân thiện dụng (2), hùng tài đại lược (3) cũng là trời sinh từ bên trong. Cho dù có hoài nghi Sở Tụ, dưới tình huống nguy hiểm nhất, hắn cũng muốn làm cho Sở Tụ vì hắn sở dụng, này là trời sinh nam nhân có ham muốn chinh phục cùng mạo hiểm.
(1) Lời hay lời tốt.
(2) Biết người khéo dùng.
(3) Tài trí mưu lược kiệt xuất.
Chuyện trên đời, tưởng có hồi báo, tất lịch phiêu lưu (4). Cao phiêu lưu mới có cao hồi báo (5), vì thế có dã tâm, chỉ có người dám phiêu lưu mạo hiểm, mới có thể hồi báo kinh người, nhân thượng chi nhân (6).
(4) Nhất định phải trải qua phiêu lưu mạo hiểm.
(5) Ý nói dám mạo hiểm mới có hồi báo xứng đáng.
(6) Người trên người, cao nhân.
Quân vương trầm mặc làm Sở Tụ thấy khẩn trương, cũng nhượng cậu bình tĩnh thấu đáo để tự hỏi.
Trở thành mưu thần, đối mặt với quân vương, điều thiết yếu không gì sánh được chính là lãnh tĩnh cùng nhẫn nại.
Cậu tự nhận là hoàng thượng để ý cậu là cần tri thức của cậu. Thời đại này, nhân tài cực kỳ trọng yếu, tri thức cải biến không chỉ có số phận một người mà là số phận của rất nhiều người. Nhưng là, cậu không dám khẳng định người kia sẽ tin tưởng cậu trung thành, tuy rằng cậu đối với người kia tuyệt đối thật tâm, bất quá chính cậu đối với thân phận mình còn sinh ra hoài nghi, càng đừng nói vị hoàng đế yêu cầu nghiêm ngặt này.
Cậu lúc này nhiều lời cũng vô dụng, cần nhất chính là chờ đợi, trước người người sẽ phải dùng cậu, bởi vì cậu không nghĩ tới tình huống khác. Xem ra, cậu trời sinh đúng là một kẻ cờ bạc.
Đế vương vuốt ve áo ngủ bằng gấm đen tuyền thêu tường vân đằng long (7), nhìn người trước mắt có thể nói là một thiếu niên dịu dàng mềm mại, cảm xúc trên tay làm cho hắn nghĩ muốn vuốt ve thân thể này. Tối hôm qua, nghe cậu nói, tuy rằng hắn còn chưa có hoài nghi, nhưng hắn xác thực bị cậu hấp dẫn lòng hiếu kỳ, muốn biết người này muốn cấp cho hắn phương pháp thế nào.
(7) Rồng bay cát tường.
“Dịch khanh có tội gì, ngươi bị phong hàn, trẫm chẳng qua chỉ cho ngươi tại Hằng Vũ điện nghỉ ngơi, nào có nói đến long sàng. Ngươi còn không nhanh bình thân! Đêm nay liền chuyển đến Thu Phong điện đi, đó là ngoại điện trong cung, ngươi như thế này đã vừa lòng!” Người kia trong thanh âm mang theo nhàn nhạt tiếu ý, đánh tan áp lực tĩnh lặng trong điện.
Sở Tụ vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu, không nghĩ tới người này lợi hại như vậy, hoàn toàn là mở to mắt nói dối, thế nhưng lời này đối với cậu mà nói nhưng là tốt nhất, giải quyết vấn đề trọng yếu trong lòng, cũng là thừa nhận thân phận mưu thần của cậu.
Nếu cậu đã từng ngủ qua long sàng, vậy định chắc là người của vua, sau này không có khả năng tham chính, chẳng những thế còn phạm vào tội tru sát. Hiện tại, người kia nói rõ ràng cậu không phải là người của hắn, còn làm mưu thần, sau này vào triều đường, người khác liền không lời nào để nói.
Sở Tụ biểu tình kinh ngạc, mở thật to đôi mắt mỹ lệ lập lòe ánh sáng, làm người kia nhìn mỹ nhân trước mắt mà tâm cũng chậm vỗ.
Sở Tụ lập tức tạ ân, trên mặt tràn ra vẻ tươi cười hớn hở, má trái cũng lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, vừa khả ái vừa tươi đẹp. “Hoàng thượng, ngày mai thần lập tức đem kế hoạch hảo hảo nghĩ tốt giao nộp cho người, bây giờ thần lui xuống chuẩn bị.”
Sở Tụ đương nhiên muốn cùng hoàng đế thỉnh cầu chức quan, thế nhưng nghĩ đến chính bản thân mình cái gì cũng đều không có, thì nghĩ cần phải đem tài hoa của bản thân triển lộ ra cho lão bản xem, sau đó ông chủ mới khẳng định được tài năng của cậu.
Dù sao Sở Tụ cũng đã từng chết qua, về sau đi đến thế giới này, vừa đúng gặp được người kia, này là chuyện có giá trị nhất. Cậu lúc này vui mừng ra mặt, vô cùng cao hứng tùy theo công công dẫn đường đến Thu Phong điện.
Hoàng đế nhìn Sở Tụ vui vẻ như vậy, bản thân cũng lộ một cái mỉm cười nhợt nhạt.
Thu Phong điện so với tẩm cung hoàng đế đơn giản hơn nhiều, thậm chí có thể nói là lạnh như gió thu. Tất cả cũng đều gọn gàng trong sáng, Sở Tụ nhìn ngoài cửa sổ hoa đào tại màn đêm cũng lung lạc bay lượn, tâm tình cũng mang theo nắng đẹp long lanh.
Cậu ngồi trước thư trác (8), treo đèn múa bút thành văn. Ngọn đèn mờ nhạt phác họa thân ảnh chuyên chú, mô tả đường viền chiếu vào song cửa sổ, dường như có thể trải qua thời không trọn đời bất diệt.
(8) Bàn học.
Chế độ khoa cử Trung Hoa có thể nói là tiên phong trên thế giới, là xã hội phong kiến có phương thức chọn ra người tài tốt nhất, nếu nói là phát minh hạng nhất, thì so với tứ đại phát minh lại càng lớn lao hơn.
Chế độ khoa cử được ra đời từ nhà Tùy (9), phát triển cho đến nhà Đường (10), hưng thịnh cho tới Tống Minh (11). Trung Hoa dùng nó để chọn lựa ra một nhóm người tài. Sở Tụ đem khoa cử Tống triều viết xuống, đương nhiên muốn tại thế giới này phổ biến, còn phải dựa vào tình hình nơi này.
(9) Triều đại nhà Tuỳ (công nguyên 581-618, Trung Quốc).
(10) Nhà Đường (do Lý Uyên và con trai ông Lý Thế Dân lập nên vào năm 618 – 907, đóng đô ở Trường An, Tây An Thiểm Tây ngày nay).
(11) Triều đại nhà Tống; nhà Tống; (triều đại Nam Tống 420-479, do Lưu Dự lập nên); nhà Tống; (nhà Tống 960-1279, do Triệu Khuông Dẫn lập nên).Triều đại nhà Minh, Trung Quốc, công nguyên 1368-1644.
Sở Tụ khi còn là Dịch Dương chữ viết đã rất khéo, mà ký ức thân thể Sở Tụ chữ tự cũng vô cùng tốt. Chỉ là đôi khi, viết chữ rất thích, liền viết thành chữ của thế giới kia, làm cậu phải hảo hảo kiểm tra mấy lần lỗi sai, viết xong nhìn lại, Sở Tụ cuối cùng xác định phát công văn đi.
Tâm tình Sở Tụ rất tốt, suy nghĩ cũng rộng mở. Vì để đền đáp ơn tri ngộ của hoàng đế, cậu lại đem ba mươi sáu kế hạ bút.
Thế giới này không có đồng hồ, cậu cũng không rõ thời gian, chỉ nghe tiếng trống canh trong cung vang lên, không sai biệt lắm cũng gần nửa đêm.
Sở Tụ ngồi ở cửa điện, nhìn thấy bầu trời đầy sao, tinh không nơi này cùng thế giới bên kia bất đồng, có lẽ là do thế này thanh sạch, bầu trời đêm càng thêm trong trẻo tươi đẹp.
Sở Tụ mê thất tại màn đêm xinh đẹp, nhẹ nhàng mà hát.
Cưỡi trên ngọn gió lãng du nơi cuối chân trời xanh thẳm
Một đóa mây rơi xuống trước mặt
Vẽ nên hình bóng em
Như cơn gió cùng anh bay lượn
Nuốt trôi mọi ưu phiền
Mang theo em như thể mang theo ánh dương
Dù nơi nào chúng ta đi qua, cũng đều là ngày nắng
Hồ điệp tự tại tung cánh
Hoa nở, hoa đầy trời
Từng đóa từng đóa bởi vì em mà thơm ngát
Hãy thử để tịch dương trôi liệng
Mang theo anh và em hoàn một vòng tự nhiên
Nghênh đón gió, bắt đầu trải qua từng ngày bên nhau
Tay trong tay, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước nhìn trời xanh
Ngắm sao sáng, một vì sao, hai vì sao, ba vì sao, bốn vì sao xếp thành hàng
Lưng tựa lưng, yên lặng hứa tâm nguyện
Xem nơi này tinh tú có thấu chăng
Điều ước đó sẽ trở thành hiện thực
____________________________________________________________________________
(*) Bài hát: Starry mood – Jay chou
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.