Lãnh Thiếu Mary Sue Cùng Bá Đạo Tổng Tài He Bên Nhau
Chương 19: Trâu chó của xã hội
Nghiên Cửu Vu
17/07/2021
Hai người đi tới lúc Thư Triết không còn thấy bóng dáng bọn họ nữa, Diệp Lãnh mới buông bàn tay đang nắm lấy Cố Bạc Tình.
Cả hai đều không có gì để nói, Diệp Lãnh xoa nắn đầu ngón tay, cảm giác kì lạ lan khắp bàn tay cậu.
Một chút động chạm này, cũng không khiến cậu chán ghét.
Không có cảm giác muốn chặt đứt tay giống lần đầu tiên chị Trần bắt hai người nắm lấy nhau.
Có lẽ bọn họ đã quen với sự hiện diện của đối phương – cùng ngủ trên một chiếc giường, hành động thân mật cũng đã làm qua, chỉ là một chút động chạm, một chút nắm tay thì cảm giác xấu hổ không còn cần thiết nữa rồi.
Huống chi lần này nắm tay là để Diệp Lãnh chứng minh hai người bọn họ không có bất kì quan hệ mập mờ nào cả.
Diệp Lãnh chắc chắn không thể sống và suy nghĩ như Diệp Lãnh trước kia, bởi vì bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cho đến khi kiếm được đủ tiền, cậu với Cố Bạc Tình đường ai nấy đi. Nếu bây giờ cậu không giúp chủ cũ xử lý chuyện này, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội lần nữa.
Tuy trong đầu tính toán rõ ràng như vậy, nhưng Diệp Lãnh không thể vứt đi cảm giác tê tê ngứa ngứa giữa các đầu ngón tay.
Cố Bạc Tình thấy cậu nhìn chằm chằm vào tay một lúc lâu, vốn dĩ định đem chuyện này tính sổ lên đầu cậu để kiếm thêm một khoản thu nhập, nhưng nghĩ tới việc cậu coi hắn như virus lây bệnh, lại khiến tâm trạng hắn càng lúc càng khó chịu.
Hắn nhớ lại từng cái nắm tay, từng cái động chạm của Diệp Lãnh.
Tay Diệp Lãnh là kiểu tay chỉ có trong truyện tranh, thon dài mảnh khảnh, đốt ngón tay rõ ràng, trên mu bàn tay có nốt ruồi nhỏ màu đỏ hình miệng hổ.
Cậu có làn da nhợt nhạt, bàn tay cũng không ngoại lệ, chỉ có phần da ở gần khớp ngón tay là hồng hào, nhìn qua trông rất đẹp.
Tất nhiên Cố Bạc Tình không quan sát chi tiết như vậy, hắn chỉ cảm thấy cậu có mu bàn tay trơn nhẵn, lại còn mát mát lạnh lạnh.
Mà dạo này cậu chăm chỉ làm việc nên bàn tay bị chai mòn đi không ít, khiến người khác cảm thấy thương tâm.
Tay Diệp Lãnh nhỏ hơn một chút so với hắn.
Cho nên nếu cậu nắm lấy tay hắn, hắn cũng có thể dễ dàng nắm ngược lại.
Bầu không khí trầm mặc bao trùm lấy hai người.
Cuối cùng, Cố Bạc Tình nghiêm túc mở miệng: ” Không thì chúng ta cùng nhau đi chặt tay. “
Diệp Lãnh nhanh chóng gật đầu: “ Ý kiến hay. ”
Tất nhiên bọn họ không thật sự chặt tay, chỉ là mượn cách này để thể hiện cảm giác chán ghét của bản thân.
Phát hiện đối phương cũng nghĩ như vậy, trong lòng cả hai tốt lên rất nhiều.
Sau khi Cố Bạc Tình lấy lại bình tĩnh, lôi ra một tờ giấy, trên đó ghi tất cả chỗ tiền cậu nợ hắn sau sự việc lần này, đưa cho Diệp Lãnh.
Diệp Lãnh đọc xong, sợ ngây người: ” Sao lại vậy? “
” Cậu thuê diễn viên, tất nhiên phải có phí biểu diễn ” Cố Bạc Tình cảm thấy bản thân làm như này không có gì không đúng: ” Mấy cái bánh được cho lần trước đều vì lợi ích của cả hai bên, tôi không tính. Nhưng lần này là chuyện của cậu, nếu sau này tôi có việc cần cậu phối hợp diễn chung, tôi cũng sẽ trả phí cho cậu. “
Diệp Lãnh giật giật khóe miệng: ” Có phải anh biết hai ngày nữa tôi được nhận lương, nên anh mới làm như này đúng không? “
Cố Bạc Tình lãnh đạm nói: “ Muốn trách thì phải trách Thư Triết. “
Diệp Lãnh nghe xong liền tức giận.
Cậu vừa cay đắng chuyển tiền cho Cố Bạc Tình, vừa ngồi trên sô pha gửi lời ” An ủi ” ” Thân tình ” tới Thư Triết: ” Đầu óc tên nhóc này có vấn đề hay sao? Tôi đã tìm cảnh sát can thiệp, vậy mà còn dám bén mảng đến đây. “
“ Chó cùng rứt giậu. ” Cố Bạc Tình không cảm thấy ngạc nhiên: “ Hồi trước Diệp Lãnh luôn đắn đo suy nghĩ, bỗng dưng mất kiểm soát, tố cáo cảnh sát, chắc chắn đã khiến bọn họ rất lo lắng. Hơn nữa lần này chỉ bị phạt nhẹ, mức phạt tối đa không quá 500 tệ. ” *2 *3
Hắn thản nhiên nhắc nhở Diệp Lãnh: ” Chắc hẳn cậu đang nắm giữ nhược điểm của bọn họ, nếu không Thư Triết cũng không đến tìm cậu từ lần này tới lần khác. “
Diệp Lãnh không định can thiệp vào vấn đề của chủ cũ.
Nhưng cậu không chịu được tên nhóc Thư Triết phiền phức này nữa.
Hôm nay cậu nói phũ phàng và tàn nhẫn như vậy cũng không phải nói đùa, Thư Triết đã chạm đến giới hạn của cậu.
Cậu thể hiện thái độ rõ ràng như vậy, Thư Triết không những không cúp đuôi rời đi, mà còn động thổ trên đầu thái tuế. *4
Vậy đừng trách cậu không có lòng người.
Diệp Lãnh âm thầm chửi rủa trong lòng một cách tàn nhẫn, nhưng sáng hôm sau vẫn mơ màng bò dậy đi làm.
Cuộc sống của một trâu chó như con quay xoay tròn, một khi đã xoay thì không thể dừng lại được nữa. *1
Ông Chu cho Diệp Lãnh nghỉ phép hai lần một tháng, nhưng không có khái niệm cuối tuần.
Vì làm việc ở cửa hàng tiện lợi, hai ngày bận rộn nhất của Diệp Lãnh lại là thứ bảy chủ nhật.
Nhưng tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt, vì cuối cùng cũng tới ngày được nhận lương.
Mấy bữa nay cậu được nhận thêm một khoản thu nhập không nhỏ từ Chu Vận Y, càng ngày càng thấy tiền nhận được từ vụ làm ăn này không hề khó, số tiền nhận được gần bằng tiền lương ông Chu cho cậu mỗi tháng.
Bởi vì Địch Húc Nghiêu tới trại nuôi heo đã được nửa tháng, mà gần như không bao giờ làm phiền cậu, đa số thời gian cậu nhóc đều lặng lẽ cùng cậu chăm sóc heo, chưa bao giờ khiến cậu khó chịu. Thỉnh thoảng cậu nhóc kéo gần quan hệ hai người rồi dò hỏi tình hình Chu Vận Y, lần nào cũng bị Diệp Lãnh dùng kế sách cô đã vạch sẵn để trả lời.
Vẻ mặt sợ hãi của ông chú chở heo khi nhìn thấy Địch Húc Nghiêu lúc đó đã làm cho Diệp Lãnh hoang mang.
Nhưng khi cậu đi hỏi Chu Vận Y, người con gái luôn nói với cậu phải cẩn thận Địch Húc Nghiêu lại ngoài ý muốn của cậu mà im lặng, kêu cậu không cần để ý chuyện này.
Diệp Lãnh cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy, nhưng cũng không có ai để hỏi.
Dù sao thứ cậu muốn chỉ là kiếm tiền, không đến mức đắc tội với Địch Húc Nghiêu.
Gần tới tháng chín, hôm nay sau khi quét xong chuồng heo, Địch Húc Nghiêu chủ động bắt chuyện Diệp Lãnh: ” Anh Lãnh, em sắp khai giảng. “
Diệp Lãnh cảm giác như bản thân vừa nghe thấy tiếng tiền từ trong tay cậu cứ thế bay xa, cậu ” Ồ ” một tiếng.
Địch Húc Nghiêu thấy vẻ mặt của cậu, đôi mắt thâm trầm, miệng lại cười nói: ” Nhưng anh không cần nhớ em, trường cấp ba của em gần đây. Hôm nào đi học em sẽ trọ ở trường, cuối tuần là có thể về nhà gặp anh. “
” Ừm. ” Diệp Lãnh tâm trạng phức tạp, không quan tâm gật gật đầu.
Địch Húc Nghiêu đã quen với tính cách của cậu, không để ý thái độ thờ ơ ban nãy, cười rạng rỡ như ánh mặt trời: ” Nhà anh Lãnh ở đâu? Anh vẫn còn làm việc ở đây chứ? “
” Đương nhiên. ” Diệp Lãnh không hứng thú với việc đi học, nghĩ đến đống sách vở chất chồng đấy cậu đã thấy buồn ngủ rồi. Để tránh cho Địch Húc Nghiêu nghĩ cậu trả lời lấy lệ, Diệp Lãnh suy nghĩ một lúc rồi quan tâm hỏi han một câu: ” Em học cấp ba trường nào? “
” Trường trung học phổ thông Y. ” Địch Húc Nghiêu nói: ” Em muốn học ở trường Y từ lâu, cho nên lần này mới thi vào đấy. “
” Vậy thì tốt. ” Diệp Lãnh gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra những tư liệu cậu điều tra về Thư Triết tối qua, ba Thư Triết vì công việc khó khăn, sắp bị điều sang làm ở trường trung học phổ thông Y, không chừng sẽ được gặp Địch Húc Nghiêu.
Trớ trêu thay, thầy Tào tuấn tú lịch sự ở trong ảnh, sau lưng lại là một tên quấy rối, áp bức học sinh qua điện thoại.
Chủ cũ bỏ học là do hai cha con nhà này, nhưng thầy Tào lại được thăng chức… Ai bị vậy mà không thấy uất ức cơ chứ?
Nhưng bây giờ Diệp Lãnh chưa nghĩ ra kế hoạch trả thù, chỉ có thể thầm chửi trong lòng.
Địch Húc Nghiêu cười nói: ” Dạ, hai ngày nữa em sẽ đến trường báo danh, hay là chúng ta gọi chị Y Y cùng đến ăn cơm? Em chưa được nói chuyện vui vẻ với chị ấy cả hè rồi. “
Diệp Lãnh nghĩ đến bộ dạng tránh còn không kịp của Chu Vận Y, nhớ ra hôm nay là chủ nhật, nghiêm túc nói hươu nói vượn: ” Chị Y đang đi học thêm. “
Địch Húc Nghiêu nghe thấy câu trả lời quen thuộc: ….
” Anh Lãnh, anh nhớ sai rồi. ” Cậu bất đắc dĩ nói: ” Hôm nay là thứ hai, anh phải nói chị Y đang đi chơi với bạn. “
Diệp Lãnh biết cậu nhóc này thông minh, chắc sớm đã đoán ra giao dịch của cậu với Chu Vận Y.
Nhưng cậu cũng không hoảng sợ, chỉ bĩnh tĩnh sửa lại: ” Em nói đúng, sao anh lại quên được cơ chứ. “
Địch Húc Nghiêu: ……
Thật không hổ danh, gặp nguy không loạn, nói dối mặt không đỏ, tim không đập.
Đứa nhỏ lanh lợi?
Diệp Lãnh nói chuyện phiếm với cậu nhóc mấy câu, rồi đi tìm ông Chu nhận lương.
Lần đầu tiên ví WeChat của cậu vượt quá 3000 tệ, trong lòng nở hoa.
Không những thế, từ tháng sau, ông Chu sẽ tăng 500 tệ tiền lương cho cậu.
Cứ như vậy, càng ngày cậu càng có động lực làm việc.
Cậu hưng phấn đi về nhà, trên đường còn rất hào phóng mua cho mình một gói bánh quy.
Hồi trước tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu lên tới mấy chục vạn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như thế này.
Bây giờ mỗi bước cậu đi đều nhẹ tựa lông hồng, tuy rằng không giàu có, nhưng cũng thoát cảnh nghèo khó không một đồng cắc trong tay.
Vừa về tới nơi, chưa kịp lên tầng, cậu đã thấy chị Trần cãi nhau với con trai.
Diệp Lãnh lén nghe, biết được con trai của chị Trần chỉ đạt hơn 200 điểm trong kỳ thi đầu năm. Chưa kể điểm này còn là hệ đại học, hệ cao đẳng chưa chắc đã làm được.
Con trai chị Trần mặc đồng phục, đeo cặp sách nặng trĩu. Tuổi tác xấp xỉ Diệp Lãnh, nhưng trông nhỏ hơn rất nhiều so với Diệp Lãnh đã bước vào xã hội từ sớm.
Cậu nhóc cúi đầu, đeo kính, nhìn trông rất ngoan, nhưng lúc cãi nhau lại không như vậy, mẹ nói câu nào con cãi câu đấy.
” Lên nhà. ” Đúng lúc Cố Bạc Tĩnh cũng tan làm về.
Diệp Lãnh không nhìn nữa, nhỏ giọng cười nói: ” Con trai chị Trần cũng thật là bướng, chắc đang thiếu đòn. “
Cố Bạc Tình hỏi một đằng trả lời một nẻo: “ Định thi đại học không? ”
Diệp Lãnh giật mình, hiểu ý hắn. Cố Bạc Tình cho rằng ban nãy cậu đơ người một lúc là vì muốn đến trường.
Thật ra cậu cũng hoài niệm quá khứ, chỉ cần đi học, vô lo vô nghĩ, không phải quan tâm vấn đề tiền bạc.
Một tháng qua cậu trưởng thành lên rất nhiều, cũng phải trả giá bằng mồ hôi công sức. Hôm nay cậu muốn xõa để đi mua đồ, đứng trước kệ hàng chọn lựa một lúc, mới quyết định mua một gói bánh quy.
Cậu nhìn xuống đôi giày thể thao đang đeo, mặc dù lâu lâu Diệp Lãnh lau lại một lần, nhưng vẫn có thể nhận ra nó đã cũ. Lúc mới xuyên qua, cậu luôn phàn nàn về việc không muốn đi giày người khác đã đi, nhưng bây giờ cậu cũng đã quen với việc đấy.
Cậu không phải không thích cuộc sống hiện tại.
Cho dù vất vả hơn trước, nhưng số tiền kiếm được cũng là từ nỗ lực của chính bản thân cậu.
Nghĩ như vậy, cậu cười khẽ, khuôn mặt sáng ngời: ” Không thi, bây giờ đã tốt lắm rồi. “
Im lặng một chút, cậu nói tiếp: ” Hôm nay ông đây vừa được phát lương. Cậu nhóc họ Cố, cùng đến ăn miếng bánh quy! Một miếng thôi nha! “
Cố Bạc Tình:……
Hắn nhìn Diệp Lãnh đang cười vô lo vô nghĩ, không tiếp tục nhắc đến vấn đề học hành.
Sao hắn lại phải mong chờ Diệp Lãnh chăm chỉ học tập? Sợ là não hắn bị đơ nên mới quan tâm đến một câu hỏi đã biết trước câu trả lời.
*1. Trâu chó của xã hội: bản QT là xã súc, ý chỉ những người ngày đêm chăm chỉ làm việc nhưng cấp trên ( sếp) của những người đấy thì lại rất rảnh rỗi không phải làm gì mà vẫn được hưởng. Gọi tắt là trâu chó.
*2. Chó cùng rứt giậu: Chó không thể nhảy qua tường, nhưng khi bị rượt đuổi và không còn nơi nào để đi, chúng phải vượt tường và bỏ chạy. Ý chỉ kẻ xấu bị đẩy đến mức tuyệt vọng thì sẽ chấp nhận rủi ro, liều lĩnh để đi gây sự.
*3. Ý của đoạn này là Diệp Lãnh của hồi trước rất nhu nhược, luôn đắn đo suy nghĩ, không bao giờ vượt quá giới hạn. Mà bây giờ lại đổi sang một Diệp Lãnh khác, Diệp Lãnh này làm những việc mà Diệp Lãnh trước kia không bao giờ làm như tố cáo cảnh sát. Vì thấy Diệp Lãnh thay đổi như vậy nên hai cha con nhà này mới lo lắng, bất chấp rủi ro đến nhà Diệp Lãnh vào đêm khuya để điều tra.
*4. Động thổ trên đầu thái tuế: xúc phạm người không nên xúc phạm ( người có quyền)
Cả hai đều không có gì để nói, Diệp Lãnh xoa nắn đầu ngón tay, cảm giác kì lạ lan khắp bàn tay cậu.
Một chút động chạm này, cũng không khiến cậu chán ghét.
Không có cảm giác muốn chặt đứt tay giống lần đầu tiên chị Trần bắt hai người nắm lấy nhau.
Có lẽ bọn họ đã quen với sự hiện diện của đối phương – cùng ngủ trên một chiếc giường, hành động thân mật cũng đã làm qua, chỉ là một chút động chạm, một chút nắm tay thì cảm giác xấu hổ không còn cần thiết nữa rồi.
Huống chi lần này nắm tay là để Diệp Lãnh chứng minh hai người bọn họ không có bất kì quan hệ mập mờ nào cả.
Diệp Lãnh chắc chắn không thể sống và suy nghĩ như Diệp Lãnh trước kia, bởi vì bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cho đến khi kiếm được đủ tiền, cậu với Cố Bạc Tình đường ai nấy đi. Nếu bây giờ cậu không giúp chủ cũ xử lý chuyện này, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội lần nữa.
Tuy trong đầu tính toán rõ ràng như vậy, nhưng Diệp Lãnh không thể vứt đi cảm giác tê tê ngứa ngứa giữa các đầu ngón tay.
Cố Bạc Tình thấy cậu nhìn chằm chằm vào tay một lúc lâu, vốn dĩ định đem chuyện này tính sổ lên đầu cậu để kiếm thêm một khoản thu nhập, nhưng nghĩ tới việc cậu coi hắn như virus lây bệnh, lại khiến tâm trạng hắn càng lúc càng khó chịu.
Hắn nhớ lại từng cái nắm tay, từng cái động chạm của Diệp Lãnh.
Tay Diệp Lãnh là kiểu tay chỉ có trong truyện tranh, thon dài mảnh khảnh, đốt ngón tay rõ ràng, trên mu bàn tay có nốt ruồi nhỏ màu đỏ hình miệng hổ.
Cậu có làn da nhợt nhạt, bàn tay cũng không ngoại lệ, chỉ có phần da ở gần khớp ngón tay là hồng hào, nhìn qua trông rất đẹp.
Tất nhiên Cố Bạc Tình không quan sát chi tiết như vậy, hắn chỉ cảm thấy cậu có mu bàn tay trơn nhẵn, lại còn mát mát lạnh lạnh.
Mà dạo này cậu chăm chỉ làm việc nên bàn tay bị chai mòn đi không ít, khiến người khác cảm thấy thương tâm.
Tay Diệp Lãnh nhỏ hơn một chút so với hắn.
Cho nên nếu cậu nắm lấy tay hắn, hắn cũng có thể dễ dàng nắm ngược lại.
Bầu không khí trầm mặc bao trùm lấy hai người.
Cuối cùng, Cố Bạc Tình nghiêm túc mở miệng: ” Không thì chúng ta cùng nhau đi chặt tay. “
Diệp Lãnh nhanh chóng gật đầu: “ Ý kiến hay. ”
Tất nhiên bọn họ không thật sự chặt tay, chỉ là mượn cách này để thể hiện cảm giác chán ghét của bản thân.
Phát hiện đối phương cũng nghĩ như vậy, trong lòng cả hai tốt lên rất nhiều.
Sau khi Cố Bạc Tình lấy lại bình tĩnh, lôi ra một tờ giấy, trên đó ghi tất cả chỗ tiền cậu nợ hắn sau sự việc lần này, đưa cho Diệp Lãnh.
Diệp Lãnh đọc xong, sợ ngây người: ” Sao lại vậy? “
” Cậu thuê diễn viên, tất nhiên phải có phí biểu diễn ” Cố Bạc Tình cảm thấy bản thân làm như này không có gì không đúng: ” Mấy cái bánh được cho lần trước đều vì lợi ích của cả hai bên, tôi không tính. Nhưng lần này là chuyện của cậu, nếu sau này tôi có việc cần cậu phối hợp diễn chung, tôi cũng sẽ trả phí cho cậu. “
Diệp Lãnh giật giật khóe miệng: ” Có phải anh biết hai ngày nữa tôi được nhận lương, nên anh mới làm như này đúng không? “
Cố Bạc Tình lãnh đạm nói: “ Muốn trách thì phải trách Thư Triết. “
Diệp Lãnh nghe xong liền tức giận.
Cậu vừa cay đắng chuyển tiền cho Cố Bạc Tình, vừa ngồi trên sô pha gửi lời ” An ủi ” ” Thân tình ” tới Thư Triết: ” Đầu óc tên nhóc này có vấn đề hay sao? Tôi đã tìm cảnh sát can thiệp, vậy mà còn dám bén mảng đến đây. “
“ Chó cùng rứt giậu. ” Cố Bạc Tình không cảm thấy ngạc nhiên: “ Hồi trước Diệp Lãnh luôn đắn đo suy nghĩ, bỗng dưng mất kiểm soát, tố cáo cảnh sát, chắc chắn đã khiến bọn họ rất lo lắng. Hơn nữa lần này chỉ bị phạt nhẹ, mức phạt tối đa không quá 500 tệ. ” *2 *3
Hắn thản nhiên nhắc nhở Diệp Lãnh: ” Chắc hẳn cậu đang nắm giữ nhược điểm của bọn họ, nếu không Thư Triết cũng không đến tìm cậu từ lần này tới lần khác. “
Diệp Lãnh không định can thiệp vào vấn đề của chủ cũ.
Nhưng cậu không chịu được tên nhóc Thư Triết phiền phức này nữa.
Hôm nay cậu nói phũ phàng và tàn nhẫn như vậy cũng không phải nói đùa, Thư Triết đã chạm đến giới hạn của cậu.
Cậu thể hiện thái độ rõ ràng như vậy, Thư Triết không những không cúp đuôi rời đi, mà còn động thổ trên đầu thái tuế. *4
Vậy đừng trách cậu không có lòng người.
Diệp Lãnh âm thầm chửi rủa trong lòng một cách tàn nhẫn, nhưng sáng hôm sau vẫn mơ màng bò dậy đi làm.
Cuộc sống của một trâu chó như con quay xoay tròn, một khi đã xoay thì không thể dừng lại được nữa. *1
Ông Chu cho Diệp Lãnh nghỉ phép hai lần một tháng, nhưng không có khái niệm cuối tuần.
Vì làm việc ở cửa hàng tiện lợi, hai ngày bận rộn nhất của Diệp Lãnh lại là thứ bảy chủ nhật.
Nhưng tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt, vì cuối cùng cũng tới ngày được nhận lương.
Mấy bữa nay cậu được nhận thêm một khoản thu nhập không nhỏ từ Chu Vận Y, càng ngày càng thấy tiền nhận được từ vụ làm ăn này không hề khó, số tiền nhận được gần bằng tiền lương ông Chu cho cậu mỗi tháng.
Bởi vì Địch Húc Nghiêu tới trại nuôi heo đã được nửa tháng, mà gần như không bao giờ làm phiền cậu, đa số thời gian cậu nhóc đều lặng lẽ cùng cậu chăm sóc heo, chưa bao giờ khiến cậu khó chịu. Thỉnh thoảng cậu nhóc kéo gần quan hệ hai người rồi dò hỏi tình hình Chu Vận Y, lần nào cũng bị Diệp Lãnh dùng kế sách cô đã vạch sẵn để trả lời.
Vẻ mặt sợ hãi của ông chú chở heo khi nhìn thấy Địch Húc Nghiêu lúc đó đã làm cho Diệp Lãnh hoang mang.
Nhưng khi cậu đi hỏi Chu Vận Y, người con gái luôn nói với cậu phải cẩn thận Địch Húc Nghiêu lại ngoài ý muốn của cậu mà im lặng, kêu cậu không cần để ý chuyện này.
Diệp Lãnh cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy, nhưng cũng không có ai để hỏi.
Dù sao thứ cậu muốn chỉ là kiếm tiền, không đến mức đắc tội với Địch Húc Nghiêu.
Gần tới tháng chín, hôm nay sau khi quét xong chuồng heo, Địch Húc Nghiêu chủ động bắt chuyện Diệp Lãnh: ” Anh Lãnh, em sắp khai giảng. “
Diệp Lãnh cảm giác như bản thân vừa nghe thấy tiếng tiền từ trong tay cậu cứ thế bay xa, cậu ” Ồ ” một tiếng.
Địch Húc Nghiêu thấy vẻ mặt của cậu, đôi mắt thâm trầm, miệng lại cười nói: ” Nhưng anh không cần nhớ em, trường cấp ba của em gần đây. Hôm nào đi học em sẽ trọ ở trường, cuối tuần là có thể về nhà gặp anh. “
” Ừm. ” Diệp Lãnh tâm trạng phức tạp, không quan tâm gật gật đầu.
Địch Húc Nghiêu đã quen với tính cách của cậu, không để ý thái độ thờ ơ ban nãy, cười rạng rỡ như ánh mặt trời: ” Nhà anh Lãnh ở đâu? Anh vẫn còn làm việc ở đây chứ? “
” Đương nhiên. ” Diệp Lãnh không hứng thú với việc đi học, nghĩ đến đống sách vở chất chồng đấy cậu đã thấy buồn ngủ rồi. Để tránh cho Địch Húc Nghiêu nghĩ cậu trả lời lấy lệ, Diệp Lãnh suy nghĩ một lúc rồi quan tâm hỏi han một câu: ” Em học cấp ba trường nào? “
” Trường trung học phổ thông Y. ” Địch Húc Nghiêu nói: ” Em muốn học ở trường Y từ lâu, cho nên lần này mới thi vào đấy. “
” Vậy thì tốt. ” Diệp Lãnh gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra những tư liệu cậu điều tra về Thư Triết tối qua, ba Thư Triết vì công việc khó khăn, sắp bị điều sang làm ở trường trung học phổ thông Y, không chừng sẽ được gặp Địch Húc Nghiêu.
Trớ trêu thay, thầy Tào tuấn tú lịch sự ở trong ảnh, sau lưng lại là một tên quấy rối, áp bức học sinh qua điện thoại.
Chủ cũ bỏ học là do hai cha con nhà này, nhưng thầy Tào lại được thăng chức… Ai bị vậy mà không thấy uất ức cơ chứ?
Nhưng bây giờ Diệp Lãnh chưa nghĩ ra kế hoạch trả thù, chỉ có thể thầm chửi trong lòng.
Địch Húc Nghiêu cười nói: ” Dạ, hai ngày nữa em sẽ đến trường báo danh, hay là chúng ta gọi chị Y Y cùng đến ăn cơm? Em chưa được nói chuyện vui vẻ với chị ấy cả hè rồi. “
Diệp Lãnh nghĩ đến bộ dạng tránh còn không kịp của Chu Vận Y, nhớ ra hôm nay là chủ nhật, nghiêm túc nói hươu nói vượn: ” Chị Y đang đi học thêm. “
Địch Húc Nghiêu nghe thấy câu trả lời quen thuộc: ….
” Anh Lãnh, anh nhớ sai rồi. ” Cậu bất đắc dĩ nói: ” Hôm nay là thứ hai, anh phải nói chị Y đang đi chơi với bạn. “
Diệp Lãnh biết cậu nhóc này thông minh, chắc sớm đã đoán ra giao dịch của cậu với Chu Vận Y.
Nhưng cậu cũng không hoảng sợ, chỉ bĩnh tĩnh sửa lại: ” Em nói đúng, sao anh lại quên được cơ chứ. “
Địch Húc Nghiêu: ……
Thật không hổ danh, gặp nguy không loạn, nói dối mặt không đỏ, tim không đập.
Đứa nhỏ lanh lợi?
Diệp Lãnh nói chuyện phiếm với cậu nhóc mấy câu, rồi đi tìm ông Chu nhận lương.
Lần đầu tiên ví WeChat của cậu vượt quá 3000 tệ, trong lòng nở hoa.
Không những thế, từ tháng sau, ông Chu sẽ tăng 500 tệ tiền lương cho cậu.
Cứ như vậy, càng ngày cậu càng có động lực làm việc.
Cậu hưng phấn đi về nhà, trên đường còn rất hào phóng mua cho mình một gói bánh quy.
Hồi trước tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu lên tới mấy chục vạn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như thế này.
Bây giờ mỗi bước cậu đi đều nhẹ tựa lông hồng, tuy rằng không giàu có, nhưng cũng thoát cảnh nghèo khó không một đồng cắc trong tay.
Vừa về tới nơi, chưa kịp lên tầng, cậu đã thấy chị Trần cãi nhau với con trai.
Diệp Lãnh lén nghe, biết được con trai của chị Trần chỉ đạt hơn 200 điểm trong kỳ thi đầu năm. Chưa kể điểm này còn là hệ đại học, hệ cao đẳng chưa chắc đã làm được.
Con trai chị Trần mặc đồng phục, đeo cặp sách nặng trĩu. Tuổi tác xấp xỉ Diệp Lãnh, nhưng trông nhỏ hơn rất nhiều so với Diệp Lãnh đã bước vào xã hội từ sớm.
Cậu nhóc cúi đầu, đeo kính, nhìn trông rất ngoan, nhưng lúc cãi nhau lại không như vậy, mẹ nói câu nào con cãi câu đấy.
” Lên nhà. ” Đúng lúc Cố Bạc Tĩnh cũng tan làm về.
Diệp Lãnh không nhìn nữa, nhỏ giọng cười nói: ” Con trai chị Trần cũng thật là bướng, chắc đang thiếu đòn. “
Cố Bạc Tình hỏi một đằng trả lời một nẻo: “ Định thi đại học không? ”
Diệp Lãnh giật mình, hiểu ý hắn. Cố Bạc Tình cho rằng ban nãy cậu đơ người một lúc là vì muốn đến trường.
Thật ra cậu cũng hoài niệm quá khứ, chỉ cần đi học, vô lo vô nghĩ, không phải quan tâm vấn đề tiền bạc.
Một tháng qua cậu trưởng thành lên rất nhiều, cũng phải trả giá bằng mồ hôi công sức. Hôm nay cậu muốn xõa để đi mua đồ, đứng trước kệ hàng chọn lựa một lúc, mới quyết định mua một gói bánh quy.
Cậu nhìn xuống đôi giày thể thao đang đeo, mặc dù lâu lâu Diệp Lãnh lau lại một lần, nhưng vẫn có thể nhận ra nó đã cũ. Lúc mới xuyên qua, cậu luôn phàn nàn về việc không muốn đi giày người khác đã đi, nhưng bây giờ cậu cũng đã quen với việc đấy.
Cậu không phải không thích cuộc sống hiện tại.
Cho dù vất vả hơn trước, nhưng số tiền kiếm được cũng là từ nỗ lực của chính bản thân cậu.
Nghĩ như vậy, cậu cười khẽ, khuôn mặt sáng ngời: ” Không thi, bây giờ đã tốt lắm rồi. “
Im lặng một chút, cậu nói tiếp: ” Hôm nay ông đây vừa được phát lương. Cậu nhóc họ Cố, cùng đến ăn miếng bánh quy! Một miếng thôi nha! “
Cố Bạc Tình:……
Hắn nhìn Diệp Lãnh đang cười vô lo vô nghĩ, không tiếp tục nhắc đến vấn đề học hành.
Sao hắn lại phải mong chờ Diệp Lãnh chăm chỉ học tập? Sợ là não hắn bị đơ nên mới quan tâm đến một câu hỏi đã biết trước câu trả lời.
*1. Trâu chó của xã hội: bản QT là xã súc, ý chỉ những người ngày đêm chăm chỉ làm việc nhưng cấp trên ( sếp) của những người đấy thì lại rất rảnh rỗi không phải làm gì mà vẫn được hưởng. Gọi tắt là trâu chó.
*2. Chó cùng rứt giậu: Chó không thể nhảy qua tường, nhưng khi bị rượt đuổi và không còn nơi nào để đi, chúng phải vượt tường và bỏ chạy. Ý chỉ kẻ xấu bị đẩy đến mức tuyệt vọng thì sẽ chấp nhận rủi ro, liều lĩnh để đi gây sự.
*3. Ý của đoạn này là Diệp Lãnh của hồi trước rất nhu nhược, luôn đắn đo suy nghĩ, không bao giờ vượt quá giới hạn. Mà bây giờ lại đổi sang một Diệp Lãnh khác, Diệp Lãnh này làm những việc mà Diệp Lãnh trước kia không bao giờ làm như tố cáo cảnh sát. Vì thấy Diệp Lãnh thay đổi như vậy nên hai cha con nhà này mới lo lắng, bất chấp rủi ro đến nhà Diệp Lãnh vào đêm khuya để điều tra.
*4. Động thổ trên đầu thái tuế: xúc phạm người không nên xúc phạm ( người có quyền)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.