Chương 37: sóng gió
Hoa Điền Bắc
13/08/2013
Chờ khi An Ninh tỉnh lại, cô mặc đồ ngủ thật chỉnh tề nằm trên
giường ở phòng nghỉ ngơi của Chúc Nhan. Thử động đậy một chút thân thể
liền đau nhức, cô mới từ từ bò dậy. Còn chưa tỉnh táo mà đi ra phòng
ngủ, cho nên thấy trong phòng làm việc không chỉ có một mình Chúc Nhan.
“Mặc quần áo xong trở ra.” Chúc Nhan nhìn đồ ngủ trên người cô một lúc, sắc mặt trầm xuống, chân mày cũng cau lên.
“Ừ.” An Ninh xoay người cúi đầu nhìn quần áo trên người, đồ ngủ rất
bảo thủ, không có lộ ra mấy, so với một số quần áo bình thường còn kín
hơn.
Chờ An Ninh đổi lại quần áo rửa mặt xong trở ra sau đó mới nhìn rõ
ràng người ngồi trên ghế sa lon đối diện Chúc Nhan chính là Lục Sâm gần
đây thường xuyên xuất hiện, còn một người đàn ông khác khoảng bốn mươi
năm mươi tuổi, nhìn rất quen mắt, hẳn là đã thấy ở trên tin tức.
An Ninh gật đầu với hai người, biết điều ngồi ở bên cạnh Chúc Nhan. Ở trong nước hoan ái rất tiêu hao thể lực, hơn nữa Chúc Nhan luôn luôn
không hiểu được tiết chế là gì, An Ninh cảm thấy ngủ thể lực cũng hoàn
toàn chưa có khôi phục, hơi mỏi mệt cô theo động tác của Chúc Nhan có
chút lười biếng mà vùi vào trong lòng ngực của anh, bộ dáng có vẻ như
vừa mới ra sức thương yêu qua, thấy vậy Lục Sâm lặng lẽ đỏ mặt. May mắn
Chúc Nhan đang rất chuyên tâm nói chuyện với người đàn ông trung niên,
An Ninh cũng đã nheo mắt lại, không có ai chú ý tới anh ta.
Công ty văn hóa mạng Sâm Lâm rất nhanh đã tiến vào quỹ đạo kinh
doanh, bởi vì lúc trước đã làm đầy đủ công tác chuẩn bị, anh ta và Phàn
Siêu cùng với nhừng người chuyên nghiệp khác vượt qua thử thách kỹ thuật lại thêm lý thuyết kinh doanh độc đáo của Chúc Nhan, công ty quả thực
giống như là một ngựa đen, ở trong ngành công nghiệp mạng ở mọc lên như
nấm có riêng một thế mạnh, không thể ngăn cản. Mặc dù cùng tuổi với Chúc Nhan, có thể sau khi Lục Sâm tiếp xúc với anh ta không tự chủ sinh ra
một loại cảm giác kính sợ, khâm phục phát ra từ trong lòng.
Hai ngày trước lúc đang nói chuyện với Phàn Siêu, hai người bắt đầu
có linh cảm, tư tưởng lại nảy sinh ra ý nghĩ mới. Lần này anh tới tìm
Chúc Nhan, chính là muốn trao đổi với anh ta về ý tưởng này xem có thể
làm được hay không. Kết quả, anh vừa mới ngồi vào, Diệp Cẩn An liền tiếp theo sau tới đây.
Diệp Cẩn An là thương nhân lớn của thành phố A thậm chí cả nước cũng biết, ông ta là huyền thoại của giới thương nhân trong nước, mười mấy
tuổi từ nông thôn ra ngoài đi làm, tay trắng dựng nghiệp. Lúc đầu làm
việc vặt ở trên công trường, hơi lớn một chút thì chạy nghiệp vụ, làm
người chào hàng, ba mươi tuổi chính thức bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, đến bây giờ mười bảy năm ngắn ngủn, lại trở thành một trong những thương
nhân lớn ở trong nước. Ông ta lập nghiệp ở vùng duyên hải miền nam, mấy
năm gần đây dần dần đem trọng điểm đặt vào miền bắc, thành phố A là vị
trí quan trọng của ông ta. Nếu như mặc kệ cho Diệp Cẩn An nữa thì với
khuynh hướng phát triển này trong một hai năm, rất có khả năng đạt tới
mức địa vị ngang bằng Chúc gia. Bất quá phương hướng kinh doanh của hai
nhà có khác nhau, thật sự cũng không có lực cạnh tranh gì. Hơn nữa, nhân tài mới xuất hiện như Diệp Cẩn An vẫn cung kính với Chúc gia. Lúc Diệp
Cẩn An được một tạp chí tài chính và kinh tế phỏng vấn, ông đã từng nói
rất rõ ràng, quy mô của Chúc gia là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của ông, mà thần tượng duy nhất trong cuộc đời ông chính là Chúc lão gia.
Quan hệ của Diệp Cẩn An và Chúc lão gia cũng không tệ, thậm chí bên
ngoài có truyền thuyết như thế này: Diệp Cẩn An rất có khả năng là người học trò cuối cùng của Chúc lão gia. Nếu không với một tên nhóc vốn
không có tiếng tăm gì, làm sao có thể mười mấy năm ngắn ngủn đạt đến
trình độ như bây giờ? Nhưng mà, trên thực tế, Diệp Cẩn An cũng chính là
làm giàu sau đó mới có cơ hội biết Chúc lão gia, đồng thời nhận được sự
khen ngợi của ông ấy. Nói tóm lại, phát triển ở giai đoạn sau này quả
thật ít nhiều gì ông cũng có được một số trợ giúp của Chúc gia, nhưng
chỉ là một số ân tình trên phương diện trợ giúp mà thôi.
Cũng là Chúc lão gia dạy ông ta một số lý thuyết buôn bán cùng với
làm người, đây với ông ta mà nói là một tài sản tinh thần lớn. Cho nên, ở trong lòng ông ta, Chúc lão gia chính là thầy tốt bạn hiền, đáng cho
ông ta kính trọng.
Giao tình của Diệp Cẩn An và Chúc Nhan không sâu, nguyên nhân chủ
yếu ở chỗ cá tính quái gở của Chúc Nhan, lần này hai người gặp mặt, là
bởi vì chính phủ đột ngột ban hành một loạt điều lệ bất lợi cho phát
triển kinh doanh, hơn nữa những điều lệ này đa số là nhằm vào sản nghiệp của Chúc gia.
“Có câu không biết nên nói hay không.” Diệp Cẩn An chuyển đề tài, nét mặt hơi tế nhị.
“Không sao.” Chúc Nhan gật đầu.
“Thái độ của thị ủy thư ký mới nhậm chức với Chúc gia…… Trong chuyện này có phải có gì hiểu lầm hay không?” Thật ra thì, nhằm vào Chúc gia
cũng chính là nhằm vào phần lớn các thương nhân của thành phố A. Diệp
Cẩn An thực sự không hiểu, bất kể là thương nhân hay là viên chức đều
hiểu, viên chức với thương nhân kết hợp mới là đúng. Nhâm thư ký làm như vậy, không thể nghi ngờ là đường tiền tài cản ông ấy, thật không rõ ông ấy đang suy nghĩ gì. Giải thích hợp lý duy nhất chính là, Nhâm thư ký
và Chúc gia từng có đụng chạm qua. Hoặc là, nghiêm trọng hơn một chút,
cũng là Diệp Cẩn An khá lo lắng . Đó chính là, sau lưng Nhâm thư ký có
người, muốn nhân cơ hội lúc Chúc gia yếu ớt nhất mà vét béo bở. Chúc
Nhan càng lợi hại, cũng chỉ là một đứa trẻ chừng hai mươi tuổi, trong
khoảng thời gian này thân thể Chúc lão gia lúc tốt lúc xấu, căn bản
không có sức lực để ý tới chuyện sự nghiệp, Từ Thư Nhã là giới đàn bà,
mặc dù thủ đoạn rất cao nhưng Chúc lão gia lại không giao quyền lực của
Chúc gia, chính là lúc triều đại thay đổi, nếu như lúc này thật sự có
người muốn làm chút chuyện gì đó, cũng không phải là không thể. Dĩ
nhiên, Diệp Cẩn An ông cũng sẽ không bỏ mặc ngồi nhìn.
“Chỉ bằng vào ông ta mà cũng muốn nổi sóng gió……” Chúc Nhan nhăn mặt nhíu mày, chỉ sợ là phía sau ông ta có người giật dây.
“Hai ngày trước tôi nghe một số tin đồn……”
Ngay cả buồn ngủ An Ninh cũng ý thức được không khí trong phòng hơi
thấp, muốn tránh đi, bị cánh tay Chúc Nhan khoác lên trên vai cô ngăn
chận, thì không động nữa. Lục Sâm cũng muốn đứng dậy cáo từ, bị Chúc
Nhan ngăn lại:
“Anh nếu muốn chấn hưng Lục gia, tự nhiên cũng coi như là một phần
tử của sản nghiệp Chúc gia. Ngồi ở chỗ này nghe một chút, coi như là
kinh nghiệm.”
Nghe nội dung hai người nói chuyện, An Ninh mới hiểu được Nhâm Vũ
Văn sở dĩ cái dạng chẳng kiêng nể kia với cô, là bởi vì anh ta không có
sợ hãi.
Chúc Nhan bận rộn, gần như là đột nhiên bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, thường xuyên chạm mặt trao đổi với đủ loại người, trong những người này không thiếu một số thương nhân cùng viên chức thường xuyên thấy mặt ở
trên ti vi. Hơn nữa Chúc Nhân chưa bao giờ đi công tác cũng bắt đầu
thỉnh thoảng năm ba ngày lại đi công tác, An Ninh không biết anh đi nơi
nào, ít nhất biết anh không có ở thành phố A.
Nhiều lần đi công tác như vậy, Chúc Nhan không mang An Ninh theo bên cạnh. Có đôi khi An Ninh ở nhà, có đôi khi ở Phương Thức, cuộc sống
nhàn tản mà nhàm chán. Năm ba ngày Chúc Nhan xuất hiện một lần, một thời gian rất ngắn, trên căn bản đều ở vượt qua trong kích tình. Trong vòng
một tháng cả người Chúc Nhan cũng gầy một chút.
Chúc Nhan cũng không có quản chế An Ninh nghiêm khắc như có trước
kia, Tiểu Lý và Tương Sinh cùng đi với nhau, trên căn bản cô có thể tùy ý đi ra ngoài. Nhưng mà, cô rất ít ra cửa, thông thường sẽ vùi đầu vào vẽ tranh ở trong phòng vẽ tranh. Cũng chính vì hiểu rõ An Ninh, Chúc Nhan
mới có thể nới lỏng yêu cầu với cô. Chẳng qua là thỉnh thoảng buồn bực
đến hoảng sợ, An Ninh sẽ quay trở về Phương Thức một chút. Phương Thức
quả thật không làm thất vọng người ở giới tiêu phí tài nghệ, là một nơi
giải trí không tệ. An Ninh cũng không chơi hạng mục tiêu khiển gì, cũng
không trao đổi với người khác, chỉ là ngồi ở trong đại sảnh nghe âm nhạc uống chút đồ uống, tâm tình bị đè nén được quét sạch, tâm tình từ từ
thoải mái.
An Ninh đi phòng vệ sinh, Tiểu Lý đứng lên muốn đi theo, bị cô cự tuyệt.
“Các người cứ tiếp tục, tôi lập tức sẽ trở lại.” An Ninh cười híp
mắt nhìn hai người đang chém giết kịch liệt trên bàn cờ. Với An Ninh mà
nói, Phương Thức là một nơi an toàn, mọi người ở nơi này biết cô là
người của Nhan thiếu, sẽ không có hành động nào quá giới hạn. Tiểu Lý và Tương Sinh tự nhiên cũng hiểu những thứ này, không kiên trì nữa.
Lúc An Ninh rửa tay thì cảm giác có người đứng bên cạnh, cô không để ý. Nhưng mà không nghĩ vửa rửa tay xong ngẩng đầu lên ở trong gương lại thấy được một người quen khiến cho cô vô cùng chán ghét.
“An Ninh, đã lâu không gặp, vẫn xinh đẹp nha!” Nhâm Vũ Văn không
nghiêm túc đánh giá An Ninh từ trên xuống dưới một lần, huýt sáo. Đã là
giữa tháng sáu, thời tiết nóng dần lên, hôm nay An Ninh mặc một cái váy
màu be, lộ ra bắp chân trắng noãn thon dài cùng phần eo nhỏ nhắn, có nét duyên dáng.
An Ninh trực tiếp lựa chọn không chú ý đến cái tên đầu sỏ làm cho
mình mất đi tự do có hạn, thậm chí tay chưa được hong khô, trực tiếp
xoay người rời đi.
“Đừng không cho mặt mũi như thế chứ, nói thế nào chúng ta cũng giao
hợp, dầu gì cũng có một chút quan hệ như vậy.” Nhâm Vũ Văn nói không
biết thẹn, khiến An Ninh thiếu chút nữa giận đến hộc máu! Cái gì gọi là
“Giao hợp”?! Cái tên lưu manh này!
An Ninh mặc dù tức giận, nhưng cũng biết Nhâm Vũ Văn thật sự không
dễ chọc, cũng chỉ có thể chịu đựng. Chúc Nhan bây giờ bận rộn đến sứt
đầu mẻ trán, có liên quan đến cha của tên Nhâm Vũ Văn này.
“Tôi nói, gần đây mỗi ngày của Chúc Nhan trôi qua có dễ chịu không?
Ngay cả vưu vật như cô cũng không kịp đặt ở bên cạnh để cưng chìu rồi.”
Nhâm Vũ Văn vội vã bước hai bước lớn, ngăn đường ra của An Ninh.
“Mời tránh ra.” An Ninh ngẩng đầu nhìn thẳng Nhâm Vũ Văn.
“Có lòng khuyên cô một câu, Chúc gia sắp sụp đổ. Tôi khuyên cô vẫn
là sớm một chút suy nghĩ đường thoát cho mình, chọn đồng cỏ tốt mà đỗ!”
Nhâm Vũ Văn cười trên nỗi đau của người khác thừa dịp lúc An Ninh kinh
ngạc khẽ cúi đầu ở bên tai An Ninh nhẹ nhàng nói:
“Tôi vẫn rất nhớ thương cô!”
“Cho dù chọn cũng sẽ không chọn anh!” An Ninh nên vui vẻ, Chúc gia
sụp đổ, cô có thể danh chánh ngôn thuận thoát khỏi sự quản thúc của Chúc Nhan, quang minh chánh đại mà có tự do. Nhưng mà cô nhìn thấy bộ dạng
Nhâm Vũ Văn liều lĩnh mà lỗ mảng, trong lòng lại khó chịu hơn là vui vẻ.
“Chậc chậc…… Giống như Chúc Nhan vậy người con trai không có chút
thú vị, trừ bề ngoài không tệ ngoài ra còn có ưu điểm gì? Bối cảnh gia
đình duy nhất đã không còn tồn tại, còn có cái gì đáng giá để cho cô vì
anh ta mà giữ trinh liệt chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.