Chương 3:
Hạ Đa
05/04/2024
Cô lấy một chiếc váy trong tủ, vào phòng tắm thay, vừa đi ra lại nghe thấy giọng nói the thé của Tô Thanh Vũ.
“Ôi vãi… Từ Gia Gia, sáu năm qua cậu ngâm mình trong sữa bò hả?”
Từ Gia không hiểu.
Tô Thanh Vũ nói: “Ngực của cậu to quá đó. Chắc cũng phải cỡ F?!”
Lời nói thô tục của cô ấy khiến mặt Từ Gia đỏ bừng, cô giơ tay che ngực mình lại, “Đừng nhìn lung tung.”
“Chậc chậc.”
Tô Thanh Vũ bước tớ xông tới, đôi tay đặt lên ngực Từ Gia, xoa lung tung. Từ Gia sợ tới mức né khắp nơi, “Đừng nghịch, đừng nghịch!”
Hai chị em tốt đùa nghịch một lúc mới chuẩn bị ra ngoài.
Hai người đi tàu điện ngầm vào trong thành phố, đi dạo phố đi bộ, uống trà sữa, ăn những món ngon trong trí nhớ, lúc về trường đã hơn 9 giờ tối.
Khi đi ngang qua quán thịt nướng, Tô Thanh Vú nói muốn ăn xiên qua, Từ Gia không thích mùi khói nên đứng ở cổng trường đợi cô ấy.
Cơn gió đêm hè mát mẻ, thổi bay cái nóng oi bức sót lạI trong ngày, nhẹ nhàng vén làn váy của Từ Gia lên.
Từ Gia cúi đầu vuốt màn hình điện thoại, tâm trung đọc tin nhắn trong nhóm lớp, không để ý đến một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đang chạy băng băng chậm rãi dừng lại, cửa ghế lái mở ra, sau đó một người đàn ông chân dài, mặc áo sơ mi, quần tây bước xuống.
Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông dừng trên sườn mặt cô, nhìn cô một lúc lâu mới thử gọi: “Gia Gia?”
Một giọng nói vô cùng quen thuộc bất ngờ lọt vào tai Từ Gia, cô đột nhiên ngẩng đầu, gần như bất ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Chỉ một thoáng nhìn qua, người đàn ông cao lớn trước mặt trùng khớp với hình dáng trong ký ức của cô.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi mái tóc dài của Từ Gia, sợi tóc che khuất tầm nhìn của cô, khiến bóng người đàn ông trước mặt trở nên mờ ảo.
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cảm xúc hoảng hốt nhanh chóng lan rộng, Từ Gia giơ tay vén mái tóc rối ra sau tai, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống dưới chân.
Sáu năm chưa từng gọi tên, nhất thời không nói được thành lời.
Chỉ có thể thầm gọi trong lòng: Cha.
“Ôi vãi… Từ Gia Gia, sáu năm qua cậu ngâm mình trong sữa bò hả?”
Từ Gia không hiểu.
Tô Thanh Vũ nói: “Ngực của cậu to quá đó. Chắc cũng phải cỡ F?!”
Lời nói thô tục của cô ấy khiến mặt Từ Gia đỏ bừng, cô giơ tay che ngực mình lại, “Đừng nhìn lung tung.”
“Chậc chậc.”
Tô Thanh Vũ bước tớ xông tới, đôi tay đặt lên ngực Từ Gia, xoa lung tung. Từ Gia sợ tới mức né khắp nơi, “Đừng nghịch, đừng nghịch!”
Hai chị em tốt đùa nghịch một lúc mới chuẩn bị ra ngoài.
Hai người đi tàu điện ngầm vào trong thành phố, đi dạo phố đi bộ, uống trà sữa, ăn những món ngon trong trí nhớ, lúc về trường đã hơn 9 giờ tối.
Khi đi ngang qua quán thịt nướng, Tô Thanh Vú nói muốn ăn xiên qua, Từ Gia không thích mùi khói nên đứng ở cổng trường đợi cô ấy.
Cơn gió đêm hè mát mẻ, thổi bay cái nóng oi bức sót lạI trong ngày, nhẹ nhàng vén làn váy của Từ Gia lên.
Từ Gia cúi đầu vuốt màn hình điện thoại, tâm trung đọc tin nhắn trong nhóm lớp, không để ý đến một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đang chạy băng băng chậm rãi dừng lại, cửa ghế lái mở ra, sau đó một người đàn ông chân dài, mặc áo sơ mi, quần tây bước xuống.
Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông dừng trên sườn mặt cô, nhìn cô một lúc lâu mới thử gọi: “Gia Gia?”
Một giọng nói vô cùng quen thuộc bất ngờ lọt vào tai Từ Gia, cô đột nhiên ngẩng đầu, gần như bất ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Chỉ một thoáng nhìn qua, người đàn ông cao lớn trước mặt trùng khớp với hình dáng trong ký ức của cô.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi mái tóc dài của Từ Gia, sợi tóc che khuất tầm nhìn của cô, khiến bóng người đàn ông trước mặt trở nên mờ ảo.
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cảm xúc hoảng hốt nhanh chóng lan rộng, Từ Gia giơ tay vén mái tóc rối ra sau tai, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống dưới chân.
Sáu năm chưa từng gọi tên, nhất thời không nói được thành lời.
Chỉ có thể thầm gọi trong lòng: Cha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.