Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh
Chương 5: Tứ phi tề tụ Vị Ương cung
Vân Thụ Nhiễu Đê Sa
24/07/2020
Thời điểm từ chỗ Thái Hậu đi ra, Cố Vân Sương đã cảm thấy thực mệt mỏi, vừa nghĩ đến đêm qua Phúc Vũ Phiên Vân (*), Cố Vân Sương lại đỏ mặt thêm một chút. Xem ra da mặt mình vẫn còn chưa đủ dày, Cố Vân Sương nghĩ như thế. (
(*) Phúc Vũ Phiêu Vân: ý chỉ hai người mây mưa triền miên.
Vừa quay về Vị Ương cung, liền có thái giám đến báo, Đức phi, Điệp phi, Tĩnh phi, Tình phi đến Vị Ương cung để chúc mừng Hoàng Hậu nương nương.
Nghe xong, mặt Cố Vân Sương đen lại vài phần, mặc dù không tình nguyện, nhưng y vẫn phái tiểu thái giám mời bốn vị Bồ Tát này vào.
Nhìn bốn vị nữ tử, một trang trọng, một độc đáo, một nhàn tĩnh, một trí tuệ, quả nhiên là muôn hoa đua thắm khoe hồng, mỗi người đều đẹp một vẻ, tất cả đều có phong thái. Thượng hảo gấm Tứ Xuyên càng làm cho dung nhan của bốn người họ thêm phần kiều diễm tinh xảo.
Cố Vân Sương nhìn bốn vị oanh ca yến hót này, đầu hình như lại càng đau thêm rồi.
“Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương làm chủ hậu cung.” Bốn nữ tử cùng hướng Cố Vân Sương hành lễ, so với ngày xưa khi còn ở vương phủ ngược lại còn cung kính hơn rất nhiều, dù sao cũng là vì Hoàng Thượng hôm qua ở chỗ này mà thôi. Hôm nay họ đến đây, thỉnh an là giả, tìm tòi hư thực mới là sự thật.
“Đều đứng lên đi, An Thanh, ban ngồi.” Cố Vân Sương nâng nâng tay các nàng đứng dậy, nội thị bên cạnh bận rộn đi rót trà, lấy ghế.
An Thanh là người hầu kề cận bên người Cố Vân Sương, thật ra thì cũng coi như là bạn bè của Cố Vân Sương vậy. Mười bốn năm trước, Cố thiếu gia sáu tuổi ở biên quan gặp được một cặp song sinh, cha mẹ của hai hài tử này đều đã chết trong chiến loạn. Nhìn thấy bọn hắn thật sự rất đáng thương, Cố Vân Sương liền động lòng trắc ẩn đưa bọn họ mang về Cố phủ, một ban cho tên Cố Ly, một ban cho tên Cố Thanh. Cố Vân Sương còn để hai người tập võ cùng với mình, thế nhưng Cố Thanh lại tương đối lười nhác, cho nên vẫn không tiến bộ chút nào, về sau cũng dứt khoát không học nữa. Ngược lại Cố Ly, trời sinh thân mình cao lớn, hơn nữa lại tương đối chăm chỉ, võ nghệ của hắn so với Cố Vân Sương cũng không kém là bao, liền trở thành thị vệ của Cố Vân Sương. Cố Thanh thì trở thành người hầu của Cố Vân Sương, theo Cố Vân Sương vào vương phủ, hiện tại cũng cùng vào cung. Dựa vào quy củ trong cung, đổi tên thành An Thanh.
Cố Vân Sương bưng trà bên cạnh tay lên, lạnh lùng nhấp một ngụm, cũng không hỏi gì, chỉ thâm sâu đánh giá bốn người họ. Đức phi Tần Nhan là em gái của tả thừa tướng Tần Song, cũng là người vào vương phủ sớm nhất, lúc ấy Tần Song cũng không phải là thừa tướng, chỉ là một tiểu tiểu Thị Lang, cho nên Đức phi khi đó địa vị cũng không cao. Tần Nhan người này tương đối ổn trọng, đối với Cố Vân Sương cũng không tính là vô lễ, Ấn tượng của Cố Vân Sương đối với nàng cũng rất tốt.
Nhưng Điệp phi lại bất đồng, Điệp phi Đường Vũ Điệp và Cố Vân Sương vào vương phủ cùng một năm, ỷ vào chính mình tuổi trẻ xinh đẹp nên từ trước đến nay không đem Cố Vân Sương để vào mắt, Cố Vân Sương là nam tử, nên cũng không so đo với nàng. Nhưng Điệp phi thấy Cố Vân Sương không được sủng lại càng ngày càng gây áp lực, làm ra đủ loại gây khó dễ với Cố Vân Sương. Nhìn Điệp phi, Cố Vân Sương liền thần sắc ảm ảm, Hoàng Thượng, hy vọng ngươi quân tử nhất ngôn, tuyệt không sở phụ.
Tĩnh phi Lý Dung là người không thích tranh đoạt nhất trong bốn người họ, xuất thân từ gia đình thư hương dòng dõi Hàn Lâm Viện thủ Lý An, thi từ ca phú cực kỳ tinh thông, nhưng nàng từ trước đến nay đều không hề tự cho mình là giỏi, cũng không bởi vậy mà đòi được sủng ái, ngược lại còn khiến Cố Vân Sương đánh giá cao nhất, thân ở trong hậu cung, có thể có một tâm tính trầm tĩnh ổn trọng như vậy, thật không dễ dàng gì.
Ánh mắt Cố Vân Sương phiêu đến chỗ Tình Phi mà đánh giá, Tình phi cùng Cố Vân Sương cũng không có chạm mặt nhau nhiều lần, Cố Vân Sương đối với nàng cũng không có gì ấn tượng, chỉ biết nàng cũng là cực kì được sủng ái.
Buông chén trà trong tay, Cố Vân Sương nói,“Trước tiên các ngươi cùng nhau nếm thử trà này đi đã. Ngày hôm qua Bắc bang đem trà Bắc Vân đến tiến cống, nếm thử xem hương vị có ngon không?”
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương, trà này quả thực rất ngon. Trà tốt như vậy, cũng chỉ có chỗ nương nương mới có.” Điệp phi nhấp một ngụm rồi nói. Trong lời nói tràn ngập vị chua ngoa khiến Cố Vân Sương không khỏi nhíu nhíu mày. Vốn thân là nam tử, bị người khác gọi nương nương, kêu nương nương đã thực không thoải mái rồi, lại còn bị một nữ tử ghen tị khiến y rất khó chịu.
Tĩnh phi thấy Cố Vân Sương lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn liền tiếp nhận câu chuyện nói:“Lá trà này thật sự là lá trà tốt, có điều nước này cũng là nước tốt lắm. Nếu thần thiếp đoán không sai, nước này là lấy từ nguồn suối lạnh ở ngọn núi phía sau đi. Trà Bắc Vân vốn là buốt giá, lại hợp với nước suối lạnh, càng khiến người nếm được vị trà sơ nguyên của nó. Tuy là phải vào thời điểm xuân hàn se lạnh, nhưng trà này cũng khiến người ta rất thư thái rồi.”
Nghe được lời này, sắc mặt Cố Vân Sương hòa hoãn đi vài phần, liền nói với Tĩnh phi:“Tĩnh phi đối với trà đạo thật sự có nghiên cứu, đây thật sự là nước suối lạnh, Vị Ương cung không có gì tốt để chiêu đãi các vị, các vị không ghét bỏ là tốt rồi.”
Nói xong, Cố Vân Sương vẫy tay gọi An Thanh:“Đi chuẩn bị một ít trà Bắc Vân để tặng cho mỗi vị nương nương ở đây.”
“Hoàng Hậu nương nương ban cho này nọ, nhóm thần thiếp nào có ghét bỏ.” Lần này ngược lại là Tình phi nói chuyện.
Đức phi thấy thế, liền cũng hiểu ra Cố Vân Sương hiện nay là được sủng ái nhất, trà Bắc Vân thượng hảo này, phiên bang hàng năm tiến cống số lượng cũng không nhiều, đều để cho Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, cũng chưa thấy ban thưởng trong cung bao giờ. Chỉ sợ phần còn lại, đều ở tại Vị Ương cung này. Đồ tốt như thế, Cố Vân Sương vẫn có thể lấy ra để thưởng cho người khác, có thể thấy rằng bên Hoàng Thượng cùng Thái Hậu khả năng cũng không nhiều bằng Vị Ương cung. Cân nhắc một chút, Đức phi liền đứng dậy nói:“Nương nương hôm qua mệt nhọc, hôm nay lại đi thỉnh an Thái Hậu, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi rồi. Thần thiếp liền không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”
Đức phi là phi tần lâu đời nhất trong vương phủ, cũng hầu hạ Ninh Tử Hàn thời gian dài nhất, tuy giống ba vị còn lại là đều là phi, nhưng phân lượng khi nói chuyện ngược lại lại nặng hơn rất nhiều. Thấy Đức phi muốn đi, ba vị kia cũng không dám ở lại lâu, liền lộn xộn cùng đứng dậy cáo lui.
Lúc gần đi, Cố Vân Sương đem lá trà cho các nàng, lại thưởng cho một kim trâm cài tóc, một đôi dạ minh châu, mặt khác lại thưởng cho Đức phi nhiều hơn mấy người kia một đôi Ngọc Như Ý, cho Đức phi chút mặt mũi. Trong lòng Cố Vân Sương, Đức phi xứng đáng là người dẫn dắt bốn người này, làm như vậy, cũng coi như là trấn an Đức phi.
Bất quá, làm như vậy, ngược lại lại khiến Điệp phi mất hứng, nhưng đều là người trong Hoàng cung, Điệp phi vẫn là bên ngoài không biểu hiện giận hờn, ngoài miệng cũng chưa nói gì, cũng cùng Đức phi đi ra ngoài.
Nhìn bốn nữ nhân lui ra ngoài, Cố Vân Sương cuối cùng cũng thở ra một hơi. Cùng những người này trò chuyện, thật không giống như trên chiến trường thoải mái giết địch. Nghĩ đến đây, Cố Vân Sương lại nhìn nhìn chính mình bởi vì luyện kiếm mà chai cả hai tay, liền nhịn không được thở dài.
Thấy Cố Vân Sương sắc mặt không tốt, Tiểu Đông Tử bên cạnh vội hỏi:“Nương nương, đừng để ý đến Điệp Phi nịnh hót kia, sấm sét hay sương mưa đều là ân sủng cả, nào cho phép nàng ở đây chọn tới chọn lui, nương nương ngài cũng đừng chấp với nàng.” Tiểu Đông Tử là hạ nhân khi Cố Vân Sương vào vương phủ được phát cho, năm nay cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi, không có sự ổn trọng của An Thanh, nhưng lại rất thông minh, là kiểu người vô cùng cởi mở hoạt bát, luôn khiến cho Cố Vân Sương thư thái.
Vừa nghe thấy lời này của Tiểu Đông Tử, Cố Vân Sương nở nụ cười,“Còn thật sự cho rằng ta giống như mấy nữ tử kia, thế nào cũng phải vì Hoàng Thượng tranh giành tình nhân chắc, ta bất quá chỉ có danh hào là Hoàng Hậu mà thôi, tự nhiên sẽ không cùng các nàng tranh chấp. Ngươi về sau cũng đừng có xì xào bàn luận về các phi tử trong cung, nhỡ bị người khác bắt được thóp, cẩn thận rơi đầu. Còn có, thời điểm không có ai, đừng gọi ta là nương nương, nghe rất không được tự nhiên, vẫn gọi ta là chủ tử đi.”
Tiểu Đông Tử vừa nghe xong liền vội vàng đáp:“Vâng, chủ tử.”
Cố Vân Sương uống ngụm trà cuối cùng, vẫy tay gọi An Thanh, sai hắn đem cống phẩm còn lại phân ra thưởng cho các phi tần khác, còn cẩn thận phân phó An Thanh phải nói vài lời hay.
Tiểu Đông Tử vừa nghe liền không bằng lòng,“Chủ tử, kia đều là đồ tốt phiên bang tiến cống, ngài không cất giữ đi lại còn đem hết đi thưởng làm gì?”
Cố Vân Sương gõ nhẹ đầu Tiểu Đông Tử, nói;“Mấy thứ kia vốn là để cho nữ nhân dùng, ta giữ không có tác dụng gì, chi bằng thưởng cho các nàng, còn có thể thu lại một phần cảm tình.”
Cố Vân Sương đứng dậy giật giật, thương thế nơi nhạy cảm bởi vì có thuốc trị thương trong cung công dụng rất tốt, cơ hồ đều đã không còn cảm giác gì, bị mấy người phụ nhân kia hợp lại quấy nhiễu, Cố Vân Sương cũng không còn buồn ngủ nữa, gọi cung thị đem bỏ nước trà, lại đi nội điện đổi thường phục. Cố Vân Sương thích mặc bạch y, trong cung mặc bạch y không tốt, cho nên, quần áo của y là dùng màu trắng làm màu nền, mặt trên dùng kim tuyến thêu một trăm con phượng hoàng, đai lưng cũng là màu vàng màu bạc, Cố Vân Sương mặc, ngược lại càng có phong vị phong lưu. Thêm vào đó Cố Vân Sương vốn rất tuấn tú, lại có quần áo làm nền, thực sự có cảm giác quân tử như ngọc.
Tiểu Đông Tử đưa mắt nhìn sang liền sững sờ tại chỗ, Cố Vân Sương gọi vài tiếng mới tỉnh lại.
Thấy bộ dạng này của hắn, Cố Vân Sương cười khẽ lên tiếng,“Nghĩ gì thế?”
Tiểu Đông Tử vội vàng quỳ xuống nói,“Chủ tử thứ tội, nô tài chỉ là thấy chủ tử mặc bạch y, quả nhiên là tuấn nhã phong lưu, không khỏi nhìn đến sững sờ.”
Cố Vân Sương cười cười:“Đứng lên đi, ta không có ý trách tội ngươi. Đừng nịnh hót ta, đi đem kiếm của ta tới đây, theo ta ra phía sau luyện kiếm.”
Tiểu Đông Tử dạ một tiếng liền đi ngay.
Trong Vị Ương cung này, giường cột chạm trổ, vô cùng tráng lệ. Nhưng đều không phải là điều Cố Vân Sương thích, Cố Vân Sương yêu nhất là mảnh rừng trúc phía sau Vị Ương cung này, xanh ngắt cao ngất, phù hợp với bản sắc quân tử. Tuy bây giờ là thời tiết rét tháng ba, lá trúc vẫn khô vàng, bất quá Cố Vân Sương chính là thích như thế.
Chậm rãi đi tới phía sau, vừa đưa mắt nhìn đã trời đột nhiên có tuyết rơi. Trời mênh mang, tuyết tung bay, nhất thời khiến tâm tư Cố Vân Sương vẫn đang ứ đọng bỗng chốc vơi đi một nửa.
(*) Phúc Vũ Phiêu Vân: ý chỉ hai người mây mưa triền miên.
Vừa quay về Vị Ương cung, liền có thái giám đến báo, Đức phi, Điệp phi, Tĩnh phi, Tình phi đến Vị Ương cung để chúc mừng Hoàng Hậu nương nương.
Nghe xong, mặt Cố Vân Sương đen lại vài phần, mặc dù không tình nguyện, nhưng y vẫn phái tiểu thái giám mời bốn vị Bồ Tát này vào.
Nhìn bốn vị nữ tử, một trang trọng, một độc đáo, một nhàn tĩnh, một trí tuệ, quả nhiên là muôn hoa đua thắm khoe hồng, mỗi người đều đẹp một vẻ, tất cả đều có phong thái. Thượng hảo gấm Tứ Xuyên càng làm cho dung nhan của bốn người họ thêm phần kiều diễm tinh xảo.
Cố Vân Sương nhìn bốn vị oanh ca yến hót này, đầu hình như lại càng đau thêm rồi.
“Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương làm chủ hậu cung.” Bốn nữ tử cùng hướng Cố Vân Sương hành lễ, so với ngày xưa khi còn ở vương phủ ngược lại còn cung kính hơn rất nhiều, dù sao cũng là vì Hoàng Thượng hôm qua ở chỗ này mà thôi. Hôm nay họ đến đây, thỉnh an là giả, tìm tòi hư thực mới là sự thật.
“Đều đứng lên đi, An Thanh, ban ngồi.” Cố Vân Sương nâng nâng tay các nàng đứng dậy, nội thị bên cạnh bận rộn đi rót trà, lấy ghế.
An Thanh là người hầu kề cận bên người Cố Vân Sương, thật ra thì cũng coi như là bạn bè của Cố Vân Sương vậy. Mười bốn năm trước, Cố thiếu gia sáu tuổi ở biên quan gặp được một cặp song sinh, cha mẹ của hai hài tử này đều đã chết trong chiến loạn. Nhìn thấy bọn hắn thật sự rất đáng thương, Cố Vân Sương liền động lòng trắc ẩn đưa bọn họ mang về Cố phủ, một ban cho tên Cố Ly, một ban cho tên Cố Thanh. Cố Vân Sương còn để hai người tập võ cùng với mình, thế nhưng Cố Thanh lại tương đối lười nhác, cho nên vẫn không tiến bộ chút nào, về sau cũng dứt khoát không học nữa. Ngược lại Cố Ly, trời sinh thân mình cao lớn, hơn nữa lại tương đối chăm chỉ, võ nghệ của hắn so với Cố Vân Sương cũng không kém là bao, liền trở thành thị vệ của Cố Vân Sương. Cố Thanh thì trở thành người hầu của Cố Vân Sương, theo Cố Vân Sương vào vương phủ, hiện tại cũng cùng vào cung. Dựa vào quy củ trong cung, đổi tên thành An Thanh.
Cố Vân Sương bưng trà bên cạnh tay lên, lạnh lùng nhấp một ngụm, cũng không hỏi gì, chỉ thâm sâu đánh giá bốn người họ. Đức phi Tần Nhan là em gái của tả thừa tướng Tần Song, cũng là người vào vương phủ sớm nhất, lúc ấy Tần Song cũng không phải là thừa tướng, chỉ là một tiểu tiểu Thị Lang, cho nên Đức phi khi đó địa vị cũng không cao. Tần Nhan người này tương đối ổn trọng, đối với Cố Vân Sương cũng không tính là vô lễ, Ấn tượng của Cố Vân Sương đối với nàng cũng rất tốt.
Nhưng Điệp phi lại bất đồng, Điệp phi Đường Vũ Điệp và Cố Vân Sương vào vương phủ cùng một năm, ỷ vào chính mình tuổi trẻ xinh đẹp nên từ trước đến nay không đem Cố Vân Sương để vào mắt, Cố Vân Sương là nam tử, nên cũng không so đo với nàng. Nhưng Điệp phi thấy Cố Vân Sương không được sủng lại càng ngày càng gây áp lực, làm ra đủ loại gây khó dễ với Cố Vân Sương. Nhìn Điệp phi, Cố Vân Sương liền thần sắc ảm ảm, Hoàng Thượng, hy vọng ngươi quân tử nhất ngôn, tuyệt không sở phụ.
Tĩnh phi Lý Dung là người không thích tranh đoạt nhất trong bốn người họ, xuất thân từ gia đình thư hương dòng dõi Hàn Lâm Viện thủ Lý An, thi từ ca phú cực kỳ tinh thông, nhưng nàng từ trước đến nay đều không hề tự cho mình là giỏi, cũng không bởi vậy mà đòi được sủng ái, ngược lại còn khiến Cố Vân Sương đánh giá cao nhất, thân ở trong hậu cung, có thể có một tâm tính trầm tĩnh ổn trọng như vậy, thật không dễ dàng gì.
Ánh mắt Cố Vân Sương phiêu đến chỗ Tình Phi mà đánh giá, Tình phi cùng Cố Vân Sương cũng không có chạm mặt nhau nhiều lần, Cố Vân Sương đối với nàng cũng không có gì ấn tượng, chỉ biết nàng cũng là cực kì được sủng ái.
Buông chén trà trong tay, Cố Vân Sương nói,“Trước tiên các ngươi cùng nhau nếm thử trà này đi đã. Ngày hôm qua Bắc bang đem trà Bắc Vân đến tiến cống, nếm thử xem hương vị có ngon không?”
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương, trà này quả thực rất ngon. Trà tốt như vậy, cũng chỉ có chỗ nương nương mới có.” Điệp phi nhấp một ngụm rồi nói. Trong lời nói tràn ngập vị chua ngoa khiến Cố Vân Sương không khỏi nhíu nhíu mày. Vốn thân là nam tử, bị người khác gọi nương nương, kêu nương nương đã thực không thoải mái rồi, lại còn bị một nữ tử ghen tị khiến y rất khó chịu.
Tĩnh phi thấy Cố Vân Sương lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn liền tiếp nhận câu chuyện nói:“Lá trà này thật sự là lá trà tốt, có điều nước này cũng là nước tốt lắm. Nếu thần thiếp đoán không sai, nước này là lấy từ nguồn suối lạnh ở ngọn núi phía sau đi. Trà Bắc Vân vốn là buốt giá, lại hợp với nước suối lạnh, càng khiến người nếm được vị trà sơ nguyên của nó. Tuy là phải vào thời điểm xuân hàn se lạnh, nhưng trà này cũng khiến người ta rất thư thái rồi.”
Nghe được lời này, sắc mặt Cố Vân Sương hòa hoãn đi vài phần, liền nói với Tĩnh phi:“Tĩnh phi đối với trà đạo thật sự có nghiên cứu, đây thật sự là nước suối lạnh, Vị Ương cung không có gì tốt để chiêu đãi các vị, các vị không ghét bỏ là tốt rồi.”
Nói xong, Cố Vân Sương vẫy tay gọi An Thanh:“Đi chuẩn bị một ít trà Bắc Vân để tặng cho mỗi vị nương nương ở đây.”
“Hoàng Hậu nương nương ban cho này nọ, nhóm thần thiếp nào có ghét bỏ.” Lần này ngược lại là Tình phi nói chuyện.
Đức phi thấy thế, liền cũng hiểu ra Cố Vân Sương hiện nay là được sủng ái nhất, trà Bắc Vân thượng hảo này, phiên bang hàng năm tiến cống số lượng cũng không nhiều, đều để cho Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, cũng chưa thấy ban thưởng trong cung bao giờ. Chỉ sợ phần còn lại, đều ở tại Vị Ương cung này. Đồ tốt như thế, Cố Vân Sương vẫn có thể lấy ra để thưởng cho người khác, có thể thấy rằng bên Hoàng Thượng cùng Thái Hậu khả năng cũng không nhiều bằng Vị Ương cung. Cân nhắc một chút, Đức phi liền đứng dậy nói:“Nương nương hôm qua mệt nhọc, hôm nay lại đi thỉnh an Thái Hậu, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi rồi. Thần thiếp liền không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”
Đức phi là phi tần lâu đời nhất trong vương phủ, cũng hầu hạ Ninh Tử Hàn thời gian dài nhất, tuy giống ba vị còn lại là đều là phi, nhưng phân lượng khi nói chuyện ngược lại lại nặng hơn rất nhiều. Thấy Đức phi muốn đi, ba vị kia cũng không dám ở lại lâu, liền lộn xộn cùng đứng dậy cáo lui.
Lúc gần đi, Cố Vân Sương đem lá trà cho các nàng, lại thưởng cho một kim trâm cài tóc, một đôi dạ minh châu, mặt khác lại thưởng cho Đức phi nhiều hơn mấy người kia một đôi Ngọc Như Ý, cho Đức phi chút mặt mũi. Trong lòng Cố Vân Sương, Đức phi xứng đáng là người dẫn dắt bốn người này, làm như vậy, cũng coi như là trấn an Đức phi.
Bất quá, làm như vậy, ngược lại lại khiến Điệp phi mất hứng, nhưng đều là người trong Hoàng cung, Điệp phi vẫn là bên ngoài không biểu hiện giận hờn, ngoài miệng cũng chưa nói gì, cũng cùng Đức phi đi ra ngoài.
Nhìn bốn nữ nhân lui ra ngoài, Cố Vân Sương cuối cùng cũng thở ra một hơi. Cùng những người này trò chuyện, thật không giống như trên chiến trường thoải mái giết địch. Nghĩ đến đây, Cố Vân Sương lại nhìn nhìn chính mình bởi vì luyện kiếm mà chai cả hai tay, liền nhịn không được thở dài.
Thấy Cố Vân Sương sắc mặt không tốt, Tiểu Đông Tử bên cạnh vội hỏi:“Nương nương, đừng để ý đến Điệp Phi nịnh hót kia, sấm sét hay sương mưa đều là ân sủng cả, nào cho phép nàng ở đây chọn tới chọn lui, nương nương ngài cũng đừng chấp với nàng.” Tiểu Đông Tử là hạ nhân khi Cố Vân Sương vào vương phủ được phát cho, năm nay cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi, không có sự ổn trọng của An Thanh, nhưng lại rất thông minh, là kiểu người vô cùng cởi mở hoạt bát, luôn khiến cho Cố Vân Sương thư thái.
Vừa nghe thấy lời này của Tiểu Đông Tử, Cố Vân Sương nở nụ cười,“Còn thật sự cho rằng ta giống như mấy nữ tử kia, thế nào cũng phải vì Hoàng Thượng tranh giành tình nhân chắc, ta bất quá chỉ có danh hào là Hoàng Hậu mà thôi, tự nhiên sẽ không cùng các nàng tranh chấp. Ngươi về sau cũng đừng có xì xào bàn luận về các phi tử trong cung, nhỡ bị người khác bắt được thóp, cẩn thận rơi đầu. Còn có, thời điểm không có ai, đừng gọi ta là nương nương, nghe rất không được tự nhiên, vẫn gọi ta là chủ tử đi.”
Tiểu Đông Tử vừa nghe xong liền vội vàng đáp:“Vâng, chủ tử.”
Cố Vân Sương uống ngụm trà cuối cùng, vẫy tay gọi An Thanh, sai hắn đem cống phẩm còn lại phân ra thưởng cho các phi tần khác, còn cẩn thận phân phó An Thanh phải nói vài lời hay.
Tiểu Đông Tử vừa nghe liền không bằng lòng,“Chủ tử, kia đều là đồ tốt phiên bang tiến cống, ngài không cất giữ đi lại còn đem hết đi thưởng làm gì?”
Cố Vân Sương gõ nhẹ đầu Tiểu Đông Tử, nói;“Mấy thứ kia vốn là để cho nữ nhân dùng, ta giữ không có tác dụng gì, chi bằng thưởng cho các nàng, còn có thể thu lại một phần cảm tình.”
Cố Vân Sương đứng dậy giật giật, thương thế nơi nhạy cảm bởi vì có thuốc trị thương trong cung công dụng rất tốt, cơ hồ đều đã không còn cảm giác gì, bị mấy người phụ nhân kia hợp lại quấy nhiễu, Cố Vân Sương cũng không còn buồn ngủ nữa, gọi cung thị đem bỏ nước trà, lại đi nội điện đổi thường phục. Cố Vân Sương thích mặc bạch y, trong cung mặc bạch y không tốt, cho nên, quần áo của y là dùng màu trắng làm màu nền, mặt trên dùng kim tuyến thêu một trăm con phượng hoàng, đai lưng cũng là màu vàng màu bạc, Cố Vân Sương mặc, ngược lại càng có phong vị phong lưu. Thêm vào đó Cố Vân Sương vốn rất tuấn tú, lại có quần áo làm nền, thực sự có cảm giác quân tử như ngọc.
Tiểu Đông Tử đưa mắt nhìn sang liền sững sờ tại chỗ, Cố Vân Sương gọi vài tiếng mới tỉnh lại.
Thấy bộ dạng này của hắn, Cố Vân Sương cười khẽ lên tiếng,“Nghĩ gì thế?”
Tiểu Đông Tử vội vàng quỳ xuống nói,“Chủ tử thứ tội, nô tài chỉ là thấy chủ tử mặc bạch y, quả nhiên là tuấn nhã phong lưu, không khỏi nhìn đến sững sờ.”
Cố Vân Sương cười cười:“Đứng lên đi, ta không có ý trách tội ngươi. Đừng nịnh hót ta, đi đem kiếm của ta tới đây, theo ta ra phía sau luyện kiếm.”
Tiểu Đông Tử dạ một tiếng liền đi ngay.
Trong Vị Ương cung này, giường cột chạm trổ, vô cùng tráng lệ. Nhưng đều không phải là điều Cố Vân Sương thích, Cố Vân Sương yêu nhất là mảnh rừng trúc phía sau Vị Ương cung này, xanh ngắt cao ngất, phù hợp với bản sắc quân tử. Tuy bây giờ là thời tiết rét tháng ba, lá trúc vẫn khô vàng, bất quá Cố Vân Sương chính là thích như thế.
Chậm rãi đi tới phía sau, vừa đưa mắt nhìn đã trời đột nhiên có tuyết rơi. Trời mênh mang, tuyết tung bay, nhất thời khiến tâm tư Cố Vân Sương vẫn đang ứ đọng bỗng chốc vơi đi một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.