Lãnh Tổng! Mộc Y Cũ Đã Chết Xin Đừng Làm Phiền Tôi
Chương 2: Muốn bật nóc nhà
Dương Hải Lam
07/02/2023
Diệp quản gia chỉ biết im lặng và làm theo, đuổi toàn bộ người làm cũ ở đây đi. Bởi ông không muốn mất việc.
Đến tối Lãnh Mặc Thần về phát hiện không thấy người làm đâu liều hỏi quản gia
- Quản gia! Người làm đi đâu hết rồi?
Diệp quản gia im lặng một lúc mới lên tiếng
- Sáng nay phu nhân đã đuổi hết người giúp việc đi rồi.
- Lý do? _ Lãnh Mặc Thần cau mày lại
- Do hỗn xược với phu nhân ạ _ Diệp quản gia cúi thấp người nói một cách rụt dè
- Vậy sao? Phu nhân đang ở đâu? Lãnh Mặc Thần cởi áo vest cùng cà vạt ra.
- Dạ! Phu nhân ra ngoài từ sáng chưa về.
Lãnh Mặc Thần cảm thấy có chút khó hiểu
- Ai lái xe chở Mộc Y hả? _ lúc này Lãnh Mặc Thần không kiềm chế được cảm xúc, đôi lông mày cau lại, cả mặt đen lại trông như muốn giết người vậy. Cô ta nói sẽ là bù nhìn trong căn nhà này ấy vậy mà người làm anh thuê bị cô đuổi sạch trong một buổi sáng.
Diệp quản gia bị doạ sợ ấp úng nói
- Phu..... nhân... nhân tự lái.
- Lấy con nào? Lãnh Mặc Thần lấy áo khoác mặc vào quay người ra cửa.
- Dạ..... con chiến mã..... thiếu gia thích nhất.
Lãnh Mặc Thần lần này thực sự giận rồi. Anh lấy xe phóng đi. Chợt nhận ra anh chẳng biết Mộc Y đi đâu, từ mấy tháng trước anh đã chẳng thèm ngó ngàng đến lịch trình và hoạt động trong ngày của Mộc Y nữa. Đành nuốt cục tức vào bụng mà đánh xe quay về chờ đợi.
Gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cô cũng không nhấc máy bởi điện thoại cô đang để ở nhà.
~ 2 giờ sáng ~
Mộc Y mới về nhà, cô đẩy cửa bước vào vừa bước chân vào đến nhà đèn còn chưa kịp bật đã bị một giọng nói làm cho cô giật mình
- Đi chơi vui nhỉ? Lãnh Mặc Thần ngồi trên ghế sofa vắt chéo chân tay cần ly rượu vang nhìn cô chằm chằm như muốn xé nát cô vậy.
- Má ơi! Đừng làm tôi giật mình chứ tổn thọ đấy.! _ Mộc Y cởi giầy đi vào nhà không thèm trả lời câu hỏi của anh.
- Đứng lại đó. Tôi đang hỏi cô đấy! _ Mộc Y vẫn bỏ ngoài tai đi lên tầng. Lãnh Mặc Thần đã đến giới hạn không thể nhịn được nữa liền lớn tiếng quát cô
- Mộc Y! Cô đứng lại. Tôi hỏi cô đã đi đâu? _ lúc này cô đã không nhịn được mà lên tiếng
- Tôi đi đâu là quyền của tôi anh quản tôi được hả. Nếu cảm thấy không sống được với nhau nữa thì ly hôn đi. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.
- Cô!.... _ Lãnh Mặc Thần sững người bởi đây là lần đầu tiên Mộc Y cãi lại. Không còn dáng vẻ nhút nhát nhu nhược nữa, thay vào đó là dáng vẻ mạnh mẽ dứt khoát. Điều gì đã làm một con người như Mộc Y thay đổi nhiều đến vậy.
Mộc Y biết Lãnh Mặc Thần không thể cãi lại được nữa liền đi lên tầng bỏ lại, anh ta ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Đến khi anh hồi thần lại Mộc Y đã đi mất rồi. Hơn cả thế vừa nãy cô ấy nhắc đến hai từ ly hôn ư.
Lãnh Mặc Thần rất muốn làm như thế nhưng bởi vì lời nói của cha mẹ anh lúc trước khi mất luôn văng vẳng bên tai anh nên anh không dám trái lời.
Ai mà ngờ sáng hôm sau, một tờ li hôn đã được viết sẵn để ở bàn tên của cô cũng đã được ký sắn. Lãnh Mặc Thần cần lấy xé nó đi thì thấy một tờ giấy nhắn bên cạnh ' Lãnh Mặc Thần, anh nên kí vào đi nếu mà anh chống đối sẽ còn rất nhiều tờ li hôn khác đấy.'
- Đây là gì? Uy hiếp người khác phải kí sao? Trò trẻ con gì đây.
Mộc Y đi tập thể dục về đã thấy Lãnh Mặc Thần đã chuẩn bị đi làm. Hôm qua cô cũng mới biết Mộc Y là thư kí của anh.
- Còn ở đó! Nhanh chóng thay đồ rồi đi làm đi nếu không muốn bị đuổi việc. _ Lãnh Mặc Thần nhìn cô đầy khó chịu. Ai mà ngờ được rằng cô lại dửng dưng thản nhiên
- Được thôi! Thích thì anh cư làm đi. _ Mộc Y cứ thế lướt qua Lãnh Mặc Thần để đi lên tầng trong sự tức giận của anh.
- Cô đứng lại đó cho tôi. _ Lãnh Mặc Thần không thể hiểu nổi thái độ này ở đâu nữa, bèn túm lấy tay cô lôi lại.
- Đau! Buông tay tôi ra. _ Mộc Y lúc này trông giống như con sói con nhe nanh chuẩn bị cắn người. Mà cô cắn thật nếu lần trước là cho ả giúp việc ăn tát thì lần này cô lại dùng lực cắn vào tay Lãnh Mặc Thần.
- A! Cô... cô.. cầm tinh con chó hay gì mà cắn tôi. _ Lãnh Mặc Thần đau đến nhăn hết cả mặt vừa lấy khăn lau tay lau nước miếng của cô đi.
- Đúng tôi là chó đấy! Anh làm gì tôi hả. Muốn bật nóc hay gì? Nói cho anh biết Mộc Y cũ đã chết rồi nên đừng làm phiền tôi nữa. _ Mộc Y lườm anh một cái rồi rời đi.
Lãnh Mặc Thần đến công ti mà phải ngậm cục tức như vậy khiến anh khó chịu vô cùng, vì thế mà giận cá chém thớt. Vậy là công ti phải chịu sự tức giận này. Anh cho họp từ 10h sáng đến 19 h tối mới tha cho nhân viên.
Lãnh Mặc Thần không về nhà ăn tối mà ăn ở ngoài tình cờ bắt gặp Mộc Y đang vẽ tranh tường cho một quán trà sắp mở. Mộc Y mà anh biết làm gì có viết vẽ tranh, trong khi cô gái đứng trước mặt anh lại có tài năng hội hoạ xuất chúng hơn nữa còn đang vẽ cho quán trà bộ boylove đang nổi gần đây.
Anh đứng đó nhìn thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn vung những đường nét xinh đẹp vẽ tranh. Chỉ một lúc bước tranh tường đã hoàn thành. Tóc của Mộc Y đã cắt kiểu mullet layer trông rất hợp với cô. Khi chủ quán muốn trả công cô từ chối nhận nhanh chóng rời đi.
Đến tối Lãnh Mặc Thần về phát hiện không thấy người làm đâu liều hỏi quản gia
- Quản gia! Người làm đi đâu hết rồi?
Diệp quản gia im lặng một lúc mới lên tiếng
- Sáng nay phu nhân đã đuổi hết người giúp việc đi rồi.
- Lý do? _ Lãnh Mặc Thần cau mày lại
- Do hỗn xược với phu nhân ạ _ Diệp quản gia cúi thấp người nói một cách rụt dè
- Vậy sao? Phu nhân đang ở đâu? Lãnh Mặc Thần cởi áo vest cùng cà vạt ra.
- Dạ! Phu nhân ra ngoài từ sáng chưa về.
Lãnh Mặc Thần cảm thấy có chút khó hiểu
- Ai lái xe chở Mộc Y hả? _ lúc này Lãnh Mặc Thần không kiềm chế được cảm xúc, đôi lông mày cau lại, cả mặt đen lại trông như muốn giết người vậy. Cô ta nói sẽ là bù nhìn trong căn nhà này ấy vậy mà người làm anh thuê bị cô đuổi sạch trong một buổi sáng.
Diệp quản gia bị doạ sợ ấp úng nói
- Phu..... nhân... nhân tự lái.
- Lấy con nào? Lãnh Mặc Thần lấy áo khoác mặc vào quay người ra cửa.
- Dạ..... con chiến mã..... thiếu gia thích nhất.
Lãnh Mặc Thần lần này thực sự giận rồi. Anh lấy xe phóng đi. Chợt nhận ra anh chẳng biết Mộc Y đi đâu, từ mấy tháng trước anh đã chẳng thèm ngó ngàng đến lịch trình và hoạt động trong ngày của Mộc Y nữa. Đành nuốt cục tức vào bụng mà đánh xe quay về chờ đợi.
Gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cô cũng không nhấc máy bởi điện thoại cô đang để ở nhà.
~ 2 giờ sáng ~
Mộc Y mới về nhà, cô đẩy cửa bước vào vừa bước chân vào đến nhà đèn còn chưa kịp bật đã bị một giọng nói làm cho cô giật mình
- Đi chơi vui nhỉ? Lãnh Mặc Thần ngồi trên ghế sofa vắt chéo chân tay cần ly rượu vang nhìn cô chằm chằm như muốn xé nát cô vậy.
- Má ơi! Đừng làm tôi giật mình chứ tổn thọ đấy.! _ Mộc Y cởi giầy đi vào nhà không thèm trả lời câu hỏi của anh.
- Đứng lại đó. Tôi đang hỏi cô đấy! _ Mộc Y vẫn bỏ ngoài tai đi lên tầng. Lãnh Mặc Thần đã đến giới hạn không thể nhịn được nữa liền lớn tiếng quát cô
- Mộc Y! Cô đứng lại. Tôi hỏi cô đã đi đâu? _ lúc này cô đã không nhịn được mà lên tiếng
- Tôi đi đâu là quyền của tôi anh quản tôi được hả. Nếu cảm thấy không sống được với nhau nữa thì ly hôn đi. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.
- Cô!.... _ Lãnh Mặc Thần sững người bởi đây là lần đầu tiên Mộc Y cãi lại. Không còn dáng vẻ nhút nhát nhu nhược nữa, thay vào đó là dáng vẻ mạnh mẽ dứt khoát. Điều gì đã làm một con người như Mộc Y thay đổi nhiều đến vậy.
Mộc Y biết Lãnh Mặc Thần không thể cãi lại được nữa liền đi lên tầng bỏ lại, anh ta ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Đến khi anh hồi thần lại Mộc Y đã đi mất rồi. Hơn cả thế vừa nãy cô ấy nhắc đến hai từ ly hôn ư.
Lãnh Mặc Thần rất muốn làm như thế nhưng bởi vì lời nói của cha mẹ anh lúc trước khi mất luôn văng vẳng bên tai anh nên anh không dám trái lời.
Ai mà ngờ sáng hôm sau, một tờ li hôn đã được viết sẵn để ở bàn tên của cô cũng đã được ký sắn. Lãnh Mặc Thần cần lấy xé nó đi thì thấy một tờ giấy nhắn bên cạnh ' Lãnh Mặc Thần, anh nên kí vào đi nếu mà anh chống đối sẽ còn rất nhiều tờ li hôn khác đấy.'
- Đây là gì? Uy hiếp người khác phải kí sao? Trò trẻ con gì đây.
Mộc Y đi tập thể dục về đã thấy Lãnh Mặc Thần đã chuẩn bị đi làm. Hôm qua cô cũng mới biết Mộc Y là thư kí của anh.
- Còn ở đó! Nhanh chóng thay đồ rồi đi làm đi nếu không muốn bị đuổi việc. _ Lãnh Mặc Thần nhìn cô đầy khó chịu. Ai mà ngờ được rằng cô lại dửng dưng thản nhiên
- Được thôi! Thích thì anh cư làm đi. _ Mộc Y cứ thế lướt qua Lãnh Mặc Thần để đi lên tầng trong sự tức giận của anh.
- Cô đứng lại đó cho tôi. _ Lãnh Mặc Thần không thể hiểu nổi thái độ này ở đâu nữa, bèn túm lấy tay cô lôi lại.
- Đau! Buông tay tôi ra. _ Mộc Y lúc này trông giống như con sói con nhe nanh chuẩn bị cắn người. Mà cô cắn thật nếu lần trước là cho ả giúp việc ăn tát thì lần này cô lại dùng lực cắn vào tay Lãnh Mặc Thần.
- A! Cô... cô.. cầm tinh con chó hay gì mà cắn tôi. _ Lãnh Mặc Thần đau đến nhăn hết cả mặt vừa lấy khăn lau tay lau nước miếng của cô đi.
- Đúng tôi là chó đấy! Anh làm gì tôi hả. Muốn bật nóc hay gì? Nói cho anh biết Mộc Y cũ đã chết rồi nên đừng làm phiền tôi nữa. _ Mộc Y lườm anh một cái rồi rời đi.
Lãnh Mặc Thần đến công ti mà phải ngậm cục tức như vậy khiến anh khó chịu vô cùng, vì thế mà giận cá chém thớt. Vậy là công ti phải chịu sự tức giận này. Anh cho họp từ 10h sáng đến 19 h tối mới tha cho nhân viên.
Lãnh Mặc Thần không về nhà ăn tối mà ăn ở ngoài tình cờ bắt gặp Mộc Y đang vẽ tranh tường cho một quán trà sắp mở. Mộc Y mà anh biết làm gì có viết vẽ tranh, trong khi cô gái đứng trước mặt anh lại có tài năng hội hoạ xuất chúng hơn nữa còn đang vẽ cho quán trà bộ boylove đang nổi gần đây.
Anh đứng đó nhìn thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn vung những đường nét xinh đẹp vẽ tranh. Chỉ một lúc bước tranh tường đã hoàn thành. Tóc của Mộc Y đã cắt kiểu mullet layer trông rất hợp với cô. Khi chủ quán muốn trả công cô từ chối nhận nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.