Lãnh Tổng! Mộc Y Cũ Đã Chết Xin Đừng Làm Phiền Tôi
Chương 4: Muốn đình công cũng không được
Dương Hải Lam
07/02/2023
Mộc Y cảm thấy tình hình của hắn càng ngày càng xấu, cô phải tìm cách để hắn chuyển sang sự chú ý khác không thể vì lý do nào đó mà thế này mãi được.
- Lãnh tổng! Anh ổn không? Anh ghì tôi chặt quá rồi đó anh biết không hả?
Lãnh Mặc Thần nới lỏng cánh tay ra một chút cũng làm cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều
- Anh hãy nói gì đi được không? Đừng làm tôi sợ. _ Mộc Y vỗ vỗ lưng dỗ dành.
_ Đứng yên đừng động đậy được không.?
Cạch!
Trên nóc thang máy có tiếng động xem ra có người tới cứu r. Họ đưa Lãnh Mặc Thần ra trước rồi đưa cô sau. Mấy tên bảo vệ đỡ hắn vào phòng nghỉ của mình. Cô nể hắn bị sang chấn tâm lý nên mới giúp hắn làm hết công việc mà mình bỏ trong hai tháng qua
- Đúng thật là muốn đình công cũng không được. _ cũng thật là may mắn thay cô còn nghề tay trái là sát thủ nên không nghề là cô không được học qua. Ban ngày làm artist ban đêm làm sát thủ. Mới xử lý dễ dàng đống tài liệu chất thàng đống cao hơn đầu thế này.
Chẳng biết qua bao lâu Lãnh Mặc Thần tỉnh lại nhìn đồng hồ lúc này là 9h sáng rồi. Nhớ lại những gì mình làm trong thang máy anh cảm thấy xấu hổ. Cửa phòng này làm bằng loại kính bên ngoài không thể nhìn vào trong được, Lãnh Mặc Thần nhìn thấy cô đang ngồi làm việc, xem ra hiệu suất làm việc cao đấy một chồng cao ngập đầu vậy mà chỉ còn vài tờ, còn đang làm giúp phần công việc của mình. Khoé miếng anh khẽ nhếch lên.
- Má nó! Cái lưng của mình đau muốn chết. _ Mộc Y vươn vai rời khỏi chỗ làm, vừa đứng lên thì nghe thấy tiếng bên ngoài vọng vào
- Bỏ tôi ra! Tôi là bạn thân của Mộc Y. _ vừa nói cô vừa đẩy cửa xông vào.
Nhìn thấy Mộc Y, sự sợ hãi thoáng qua trong mắt cô ta. Lý Mạn Thanh càng không ngờ Mộc Y trước mặt thay đổi rất nhiều trong hai tháng.
- Mộc Y cậu..... cậu.... đã đi đâu trong hai tháng qua vậy? _ cô ta nắm lấy ta cô diễn như một đôi bạn thắm thiết vậy.
Mộc Y đẩy cô ta ra lạnh lùng bảo
- Tiểu Thanh đang trong giờ làm đấy!
Lý Mạn Thanh ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô.
- Sao cậu lại xa cách với tớ như thế. _ cô ta ôm lấy cô.
Mùi nước hoa nồng nặc xộc lên mũi khiến cô buồn nôn.
- Cút về chỗ cậu làm đi, không tôi lấy tư cách là vợ của Lãnh Mặc Thần đuổi cô đấy.
- Cậu.... _ thấy ánh mắt của cô đầy sự tức giận liền qua gót bỏ đi.
Lý Mạn Thanh đi rồi, Mộc Y chạy vào nhà tắm nôn. Cả cô và chủ thân xác này đều giống nhau dị ứng với nước hoa, may mà cô ta không ôm cô lâu không e là phải nhập viện. Đầu cô bắt đầu choáng váng, dựa lưng vào cạch tường cô mới có thể đứng vững.
Trong này, Lãnh Mặc Thần chứng kiến tất cả anh nghĩ cô có thai, bởi anh và cô đã quan hệ tình dục với nhau. Dù không yêu nhau nhưng thoả thuận của anh với cô chính là sinh con cho anh.
Mộc Y loạng choạng về chỗ ngồi, gục đầu xuống bàn cô gần như không thở được nữa. Lãnh Mặc Thần đi ra nhìn thấy cảnh như vậy tất nhiên không thể không làm gì liền bế cô đưa cô vào viện.
~ Bệnh viện Y ~
Bác sĩ khám toàn bộ cơ thể cho Mộc Y sau đó nhanh chóng đưa cô đi điều trị. Ở bên ngoài sau khi bác sĩ nói bệnh án của cô Lãnh Mặc Thần có chút hụt hẫng vì không phải cô có thai mà là bị dị ứng.
- Lãnh tổng! Bệnh nhân dị ứng với nước hoa khá hiếm nên ngài cố gắng chú ý tới phu nhân của mình một chút đây là còn nhẹ. Nặng hơn là mất mạng như chơi đấy.
.....
Mộc Y tỉnh dậy thì đã là buổi chiều rồi. Mùi cồn xộc thẳng vào mũi cô khiến cô vô cùng khó chịu, cô ghét mùi cồn rất nhiều nó làm cô nhớ đến anh trai.
- Dậy rồi! _ Giọng nói quen thuộc vang lên.
Mộc Y gượng ngồi dậy cảm thấy bản thân dường như chả còn chút sức lực nào nữa.
Căn phòng bệnh này thuộc hạng Vip nên chỉ có mình cô. Lãnh Mặc Thần bỏ tập tài liệu trên tay xuống. ????hanh nhấ???? ????ại ~ Trù????Tr u????ện﹒V???? ~
- Đói không? _
- Không tôi không đói. Tôi muốn ở một mình. _ cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều tà chiếu vào trong phòng, làm cho căn phòng một mảng sáng tối rõ dệt.
Hai con người ở cạnh nhau. Một người cô đơn, trái tim lạnh lẽo. Người còn lại sớm đã buông bỏ cuộc sống này. Đáng nhẽ ra người ở trên đỉnh cao như cô phải nuối tiếc khi chết trẻ như vậy nhưng cô thì không. Trái tim cô đã ngừng đập từ 10 năm trước rồi.
Lãnh Mặc Thần đi ra ngoài nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn, nên chỉ đứng trước cửa không dám đi đâu.
Mộc Y muốn chết. Chết một cách thầm lặng nhưng tìm chỗ nào rồi chết bây giờ? Nếu không phải do Mộc Y chủ nhân của cơ thể này lôi cô vào thì liệu cô có muốn sống tiếp không? Hay lúc đó nhảy lầu luôn rồi.?
Cô co chân lại gục mặt xuống đầu gối cô muốn khóc nhưng không được. Cười cũng không cười được nữa. Cô thì thầm
- Mộc Y cũ đã chết rồi. Tôi không phải cô ấy. Làm ơn buông tha tôi đi.
Lãnh Mặc Thần đẩy cửa vào làm cô giật mình những lời lúc nãy cô nói liệu hắn có nghe thấy không?
Hắn nhìn cô một lúc lâu giờ hắn mới nhận ra cô gầy hơn trước rất nhiều dù đã quấn lấy nhau không biết bao nhiêu lần nhưng giờ hắn mới nhận ra.
- Muốn xuất viện bây giờ hay là để mai hả? _ hắn hỏi cô
- Bây giờ! _ cô dứt khoát trả lời.
- Lãnh tổng! Anh ổn không? Anh ghì tôi chặt quá rồi đó anh biết không hả?
Lãnh Mặc Thần nới lỏng cánh tay ra một chút cũng làm cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều
- Anh hãy nói gì đi được không? Đừng làm tôi sợ. _ Mộc Y vỗ vỗ lưng dỗ dành.
_ Đứng yên đừng động đậy được không.?
Cạch!
Trên nóc thang máy có tiếng động xem ra có người tới cứu r. Họ đưa Lãnh Mặc Thần ra trước rồi đưa cô sau. Mấy tên bảo vệ đỡ hắn vào phòng nghỉ của mình. Cô nể hắn bị sang chấn tâm lý nên mới giúp hắn làm hết công việc mà mình bỏ trong hai tháng qua
- Đúng thật là muốn đình công cũng không được. _ cũng thật là may mắn thay cô còn nghề tay trái là sát thủ nên không nghề là cô không được học qua. Ban ngày làm artist ban đêm làm sát thủ. Mới xử lý dễ dàng đống tài liệu chất thàng đống cao hơn đầu thế này.
Chẳng biết qua bao lâu Lãnh Mặc Thần tỉnh lại nhìn đồng hồ lúc này là 9h sáng rồi. Nhớ lại những gì mình làm trong thang máy anh cảm thấy xấu hổ. Cửa phòng này làm bằng loại kính bên ngoài không thể nhìn vào trong được, Lãnh Mặc Thần nhìn thấy cô đang ngồi làm việc, xem ra hiệu suất làm việc cao đấy một chồng cao ngập đầu vậy mà chỉ còn vài tờ, còn đang làm giúp phần công việc của mình. Khoé miếng anh khẽ nhếch lên.
- Má nó! Cái lưng của mình đau muốn chết. _ Mộc Y vươn vai rời khỏi chỗ làm, vừa đứng lên thì nghe thấy tiếng bên ngoài vọng vào
- Bỏ tôi ra! Tôi là bạn thân của Mộc Y. _ vừa nói cô vừa đẩy cửa xông vào.
Nhìn thấy Mộc Y, sự sợ hãi thoáng qua trong mắt cô ta. Lý Mạn Thanh càng không ngờ Mộc Y trước mặt thay đổi rất nhiều trong hai tháng.
- Mộc Y cậu..... cậu.... đã đi đâu trong hai tháng qua vậy? _ cô ta nắm lấy ta cô diễn như một đôi bạn thắm thiết vậy.
Mộc Y đẩy cô ta ra lạnh lùng bảo
- Tiểu Thanh đang trong giờ làm đấy!
Lý Mạn Thanh ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô.
- Sao cậu lại xa cách với tớ như thế. _ cô ta ôm lấy cô.
Mùi nước hoa nồng nặc xộc lên mũi khiến cô buồn nôn.
- Cút về chỗ cậu làm đi, không tôi lấy tư cách là vợ của Lãnh Mặc Thần đuổi cô đấy.
- Cậu.... _ thấy ánh mắt của cô đầy sự tức giận liền qua gót bỏ đi.
Lý Mạn Thanh đi rồi, Mộc Y chạy vào nhà tắm nôn. Cả cô và chủ thân xác này đều giống nhau dị ứng với nước hoa, may mà cô ta không ôm cô lâu không e là phải nhập viện. Đầu cô bắt đầu choáng váng, dựa lưng vào cạch tường cô mới có thể đứng vững.
Trong này, Lãnh Mặc Thần chứng kiến tất cả anh nghĩ cô có thai, bởi anh và cô đã quan hệ tình dục với nhau. Dù không yêu nhau nhưng thoả thuận của anh với cô chính là sinh con cho anh.
Mộc Y loạng choạng về chỗ ngồi, gục đầu xuống bàn cô gần như không thở được nữa. Lãnh Mặc Thần đi ra nhìn thấy cảnh như vậy tất nhiên không thể không làm gì liền bế cô đưa cô vào viện.
~ Bệnh viện Y ~
Bác sĩ khám toàn bộ cơ thể cho Mộc Y sau đó nhanh chóng đưa cô đi điều trị. Ở bên ngoài sau khi bác sĩ nói bệnh án của cô Lãnh Mặc Thần có chút hụt hẫng vì không phải cô có thai mà là bị dị ứng.
- Lãnh tổng! Bệnh nhân dị ứng với nước hoa khá hiếm nên ngài cố gắng chú ý tới phu nhân của mình một chút đây là còn nhẹ. Nặng hơn là mất mạng như chơi đấy.
.....
Mộc Y tỉnh dậy thì đã là buổi chiều rồi. Mùi cồn xộc thẳng vào mũi cô khiến cô vô cùng khó chịu, cô ghét mùi cồn rất nhiều nó làm cô nhớ đến anh trai.
- Dậy rồi! _ Giọng nói quen thuộc vang lên.
Mộc Y gượng ngồi dậy cảm thấy bản thân dường như chả còn chút sức lực nào nữa.
Căn phòng bệnh này thuộc hạng Vip nên chỉ có mình cô. Lãnh Mặc Thần bỏ tập tài liệu trên tay xuống. ????hanh nhấ???? ????ại ~ Trù????Tr u????ện﹒V???? ~
- Đói không? _
- Không tôi không đói. Tôi muốn ở một mình. _ cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều tà chiếu vào trong phòng, làm cho căn phòng một mảng sáng tối rõ dệt.
Hai con người ở cạnh nhau. Một người cô đơn, trái tim lạnh lẽo. Người còn lại sớm đã buông bỏ cuộc sống này. Đáng nhẽ ra người ở trên đỉnh cao như cô phải nuối tiếc khi chết trẻ như vậy nhưng cô thì không. Trái tim cô đã ngừng đập từ 10 năm trước rồi.
Lãnh Mặc Thần đi ra ngoài nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn, nên chỉ đứng trước cửa không dám đi đâu.
Mộc Y muốn chết. Chết một cách thầm lặng nhưng tìm chỗ nào rồi chết bây giờ? Nếu không phải do Mộc Y chủ nhân của cơ thể này lôi cô vào thì liệu cô có muốn sống tiếp không? Hay lúc đó nhảy lầu luôn rồi.?
Cô co chân lại gục mặt xuống đầu gối cô muốn khóc nhưng không được. Cười cũng không cười được nữa. Cô thì thầm
- Mộc Y cũ đã chết rồi. Tôi không phải cô ấy. Làm ơn buông tha tôi đi.
Lãnh Mặc Thần đẩy cửa vào làm cô giật mình những lời lúc nãy cô nói liệu hắn có nghe thấy không?
Hắn nhìn cô một lúc lâu giờ hắn mới nhận ra cô gầy hơn trước rất nhiều dù đã quấn lấy nhau không biết bao nhiêu lần nhưng giờ hắn mới nhận ra.
- Muốn xuất viện bây giờ hay là để mai hả? _ hắn hỏi cô
- Bây giờ! _ cô dứt khoát trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.