Lãnh Triều

Chương 10:

Địch Túy Sơn

05/01/2023

Cánh cổng biệt thự đã sớm mở sẵn, Phí Lật ôm cậu bước nhanh lên lầu, người giúp việc bưng cốc đường đỏ ấm nóng theo sau, mặt khác người giúp việc đã sớm chuẩn bị quần áo và chăn ấm.

Người trong ngực anh ủ rũ giống như mèo con đang còn lại hơi thở cuối cùng, Phí Lật luôn nắm chắc bất cứ chuyện gì, nhưng giờ phút này anh mới cảm nhận sâu sắc được vẻ bất lực.

Sắc mặt anh căng thẳng, vừa đau lòng vừa nóng nảy, cẩn thận ôm Trình Hướng đến giường, anh tự tay thay quần áo, dùng khăn lau sạch sẽ vết máu dính trên đùi.

Sau đó, anh đeo băng vệ sinh lên cho cậu, đổi quần áo ngủ, cuối cùng Phí Lật quấn chặt cậu vào chiếc chăn nhỏ, ôm người vào trong lồng ngực mình.

Trình Hướng mơ mơ màng màng khẽ mở mắt, nước mắt giàn giụa, những giọt nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng trào ra, buồn bã không nói ra được lời nào.

Phí Lật cũng không nói chuyện, bàn tay ở bụng cậu nhẹ nhàng xoa, thỉnh thoảng hôn một chút lên gương mặt cậu.

Không biết qua bao lâu, Trình Hướng có chút buồn ngủ nhưng không hề ngủ thiếp đi.

Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu cảm giác được Phí Lật nhẹ nhàng thả lỏng, cẩn thận vén góc chăn rồi đi về phía cửa.

Tiếng nói chuyện ngắn ngủi rất gần, Trình Hướng không có nghe rõ nội dung, nhưng trong đầu cậu đoán ra được âm thanh quen thuộc, là người quen.

Chẳng mấy chốc có người bước tới, tiếng bước chân trầm ổn, đi rất nhanh.

Trong tầm mắt mơ hồ là một đôi giày da sáng loáng cùng đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần tây, Trình Hướng không còn sức lực ngẩng đầu lên nhìn người đó, nhưng cậu lại cảm nhận được hơi thở lưu luyến vây xung quanh mình.

Bàn tay hiền hậu sờ nhẹ lên mặt của cậu, sau đó chạm nhẹ vào gương mặt trắng bệch bằng mu bàn tay.

Nước mắt Trình Hướng đột nhiên trào ra, trái tim bỗng trở nên yếu đuối, tiếng khóc nghẹn ngào nhỏ như muỗi kêu tràn đầy tủi thân.

"Ba ba…"

Cậu khát khao đôi bàn tay kia đừng rời đi, nếu có thể ôm một cái làm tan đi luồng khí lạnh tỏa ra từ trong người cậu.

Mà đối phương cũng rất quen chăm sóc cậu khi cậu yếu ớt, ông cúi đầu xuống, hôn một chút lên gương mặt cậu.



Mùi nước hoa nhàn nhạt thoáng qua, giọng nói thành thục rất dịu dàng, tràn đầy thương yêu:

"Cục cưng ngoan, ba ở đây!"

Trình Hướng mê man ngủ thiếp đi.

Cậu ngủ không ngon giấc, thỉnh thoảng đau đến nỗi khóc lên, vặn vẹo cơ thể cố gắng chống lại cơn đau âm ỉ không thể chịu đựng nổi, nước mắt không ngừng trào ra, suy sụp kêu lên: "Đau quá!" hay những tiếng kêu rên rỉ vô nghĩa.

Ông luôn ở bên cạnh cậu, ôm cậu vào trong ngực dịu dàng dỗ dành, hôn lên môi cậu, quấn lấy lưỡi để đánh lạc hướng sự chú ý của cậu.

Ý thức gián đoạn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Trình Hướng mờ mịt chậm rãi mở mắt ra.

Trong phòng không có bật đèn, khí thế bóng tối dày đặc đang mở miệng há to như một con thú hung dữ đang cố gắng nuốt chửng lấy cậu.

Trình Hướng bị dọa đến run lên, chui vào trong chăn, khóc trong vẻ bất lực.

“Ba ba!"

Giọng nói còn chưa hồi phục hoàn toàn, cậu mới nhận ra rằng mình nhỏ bé yếu đuối bao nhiêu, dường như chỉ có cậu nghe thấy tiếng kêu của chính mình.

Cùng lúc đó truyền đến tiếng ghế được kéo ra.

Cậu buồn rầu quay mặt lại mới nhìn thấy Phí Cảnh Minh đang ngồi trước bàn cách đó không xa đang yên lặng nhìn máy tính.

Ánh sáng trên màn hình chiếu lên khuôn mặt thành thục đẹp trai của ông cực kỳ rõ ràng, nhưng ánh sáng lại cách xa Trình Hướng giống như muốn vứt bỏ cậu.

Nghe thấy tiếng gọi hoảng loạn của cậu, Phí Cảnh Minh lập tức đứng dậy đi đến bên giường, hơi cúi xuống lại gần cậu, thấp giọng hỏi:

"Con làm sao vậy, bụng còn đau không?"

Giọng nói dịu dàng và kiên nhẫn khiến cậu không hiểu sao càng sinh ra nhiều ủy khuất, trái tim chua xót.

"Ba! Đau, đau quá…!"



Phí Cảnh Minh ngồi xuống bên giường, vươn tay ôm cậu cùng với tấm chăn nhỏ vào trong ngực mình, nóng bàn tay nóng hổi tiến vào trong quần áo, ấn lên trên bụng của cậu lúc nhẹ lúc mạnh ấn xuống, giọng nói thương tiếc:

"Ngoan nào, ba ba xoa bụng cho con sẽ hết đau thôi!"

Sự nâng niu và chăm sóc vô hạn đã biến bóng tối trở nên ấm áp, Trình Hướng cảm thấy bụng dưới có nóng lên một chút.

Điều này giống như cục máu đang quấy phá bị bàn tay Phí Cảnh Minh đánh tan, biến thành máu đen chảy ra khỏi da thịt cậu.

Từ nhỏ đến lớn, Phí Cảnh Minh trong suy nghĩ của cậu là không gì không làm được.

Mặc dù cậu từng rất sợ Phí Cảnh Minh, thậm chí chán ghét ông, ngay cả đến bây giờ cậu vẫn còn sợ hãi, nhưng khi có chuyện gì xảy ra, người mà cậu tìm kiếm để dựa vào trong tiềm thức chính là Phí Cảnh Minh.

Dù sao lúc đầu, chính người đàn ông cao lớn này là người dẫn cậu ra khỏi cô nhi viện, cho cậu một mái nhà.

Tiếng nức nở của cậu dần ngừng lại, tựa đầu vào cổ Phí Cảnh Minh, chậm chạp nhỏ giọng hỏi:

"Ba, tiểu Lật đâu?"

"Nó về trước tập luyện do hai người biến mất biến mất đột ngột mà hơn nữa có ba chăm sóc con là được rồi."

Trình Hướng yên tâm, lập tức cậu lại nghĩ tới bản thân sẽ không thể quay trở về tập luyện trong hai ngày tới, không biết trình độ thụt lại phía sau bao nhiêu, không chịu được vừa lo lắng vừa tức giận, cậu chán nản nói:

"Sắp tới lúc thi đấu rồi, nhưng con chưa học múa xong, nhất định sẽ liên lụy tới mọi người."

Phí Cảnh Minh không nói chuyện, sờ lên khuôn mặt của cậu, cảm giác không còn lạnh như trước, liền đem chăn ôm thật chặt, đứng dậy đi về phía bên cạnh cửa, giọng nói dịu dàng mang theo một chút ý cười:

"Cục cưng, con muốn thắng như vậy?"

"Cạch" âm thanh lanh lảnh vang lên, đèn trong phòng ngủ ấm áp được bật lên, bóng tối biến mất thay vào đó xuất hiện ánh sáng dịu dàng.

Trình Hướng kinh ngạc ngẩng đầu, đúng lúc thấy Phí Cảnh Minh đang cúi xuống nhìn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook