Chương 1:
Địch Túy Sơn
05/01/2023
Lúc "Debut C-bit" quay đến tháng thứ nhất, thực tập sinh vừa mới kết thúc hai lần biểu diễn bình chọn.
Đêm đó kết thúc, kết quả đã xuất hiện.
Có người vui với kết quả đạt được, có người lo lắng đầy mặt, tốp ba tốp năm thực tập sinh ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi với nhau, chuẩn bị chờ về nhà nghỉ nghỉ ngơi hoặc đi ra ngoài chúc mừng.
Ba tháng khép kín, ban đầu huấn luyện viên không cho phép thực tập sinh rời khỏi trường quay nhưng nếu là tình huống đặc biệt sẽ thưởng cho bọn họ ra ngoài chơi mấy tiếng.
Chỗ này không cách xa trung tâm thành phố, cách hai con phố có cửa hàng tiện lợi, cho nên phần lớn mọi người vô cùng phấn khởi chuẩn bị ra ngoài ăn mừng.
Bảy người đứng đầu hẹn nhau về nhà trọ thay quần áo sau đó tập hợp rồi đi, giải tán trước, Trình Hướng bỗng mở miệng nói.
"Tôi muốn về nghỉ, các cậu đi ăn đi."
Một câu nói ra, bầu không khí ngưng trệ mấy phần, mọi người đang hào hứng đột nhiên tụt xuống.
Mọi người đều là người trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi, một tháng sống chung tùy tiện trở thành một đội, huống chi vừa mới biểu diễn mới kết thúc, đội bọn họ hừng hực, Trình Hướng lại là đội trưởng của bọn họ.
Cho nên cho dù cậu nổi tiếng là mỹ nhân lạnh lùng, bọn họ vẫn đánh bạo nhiệt tình khuyên nhủ.
Trình Hướng không nói lời nào, cậu rũ mắt, lông mi rậm che mất ưu tư trong mắt, môi thoa son mím chặt giống như vỏ sò không có kẽ hở, không thấm vào được một chút lòng tốt nào.
Cậu bị khuyên đến hơn mười phút, cậu giống như hơi thả lỏng, hơi ngẩng đầu lên, cặp mắt đào hoa trời sinh được trang điểm mê người, dung mạo xinh đẹp khiến fans say đắm điên cuồng không giống như một bé trai.
Cậu hơi chần chừ, đang muốn nói gì đó bỗng nhiên con ngươi co lại, cả người cậu cứng đờ, ánh mắt sợ hãi nhìn về sau lưng đồng đội.
Đối phương quen thuộc chào hỏi với mọi người, sau đó cực tự nhiên khoác bả vai Trình Hướng, kéo cậu vào trong ngực mình, cách xa đồng đội một chút.
Anh cười giống như mặt trời rực rỡ, lúm đồng tiền hiện ra cùng với mái tóc nhuộm vàng, giống như thiên sứ xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp.
"Xin lỗi mọi người, tôi mượn anh ấy mất rồi."
Các đồng đội chợt hiểu ra.
"Leo, cậu không đi ăn mừng với mọi người sao? Lần này các cậu đứng hạng hai, cũng rất lợi hại!"
Thực tập sinh vì debut mà tranh đoạt để khán giả nhớ đến mình, bình thường sẽ có một nghệ danh khá dễ nhớ tuy nhiên cũng không sử dụng tên tiếng Anh như Leo.
Leo với Trình Hướng là anh em họ, đây là chuyện bọn họ thông báo ngay khi vào trại huấn luyện cho nên hai người thân mật hơn cũng là chuyện bình thường.
Trình Hướng nghe anh cùng đồng đội nói chuyện phiếm cười đùa, sắc mặt cậu trắng bệch, đứng trên đất không nhúc nhích được.
Cả người cậu nóng lên đều bị bàn tay khoác trên vai của Leo hút đi, bàn tay to lớn siết bả vai yếu ớt của cậu giống như muốn bóp nát.
Cậu một câu cũng không nói được, cổ họng giống như bị bóp lại, cậu rùng mình sợ hãi từ chân truyền lên, trái tim đông cứng của cậu run lên.
Leo đến tìm cậu tính sổ.
Cậu đưa mắt nhìn bóng lưng đồng đội rời đi, Trình Hướng ngỡ ngàng há miệng, răng cũng run.
Leo hơi cười, giống như tháo xuống bộ mặt vô hại trước mặt người khác, quay đầu cười nói với cậu, anh nghe được giọng nói mềm nhũn, giống như độc dược thôi thúc.
"Anh, anh đang nhìn ai vậy? Muốn tìm ai cứu anh?"
Trình Hướng nhìn thẳng, cậu dùng sức, dùng sức nhìn bóng đồng đội xa dần.
Trên vai cậu vì uy hiếp bị bóp mạnh một cái, cậu mới nhắm mắt lại, choáng váng nói.
"Không, không nhìn ai cả."
Sắc mặt Leo u ám nhìn chằm chằm cậu, nhìn chằm chằm gò má tái nhợt của cậu, mắt được trang điểm hơi đỏ, nhìn ánh mắt cậu run rẩy, anh tham lam nhìn thêm nhiều hơn, đến lúc Trình Hướng không chịu nổi sắp khóc, mặt anh cũng buông lỏng xuống.
Anh cuối cùng cũng đạt được mục đích, thân mật cà gò má Trình Hướng, tuyên bố khoái trá.
"Tốt lắm, chúng ta đi ăn mừng."
Đêm đó kết thúc, kết quả đã xuất hiện.
Có người vui với kết quả đạt được, có người lo lắng đầy mặt, tốp ba tốp năm thực tập sinh ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi với nhau, chuẩn bị chờ về nhà nghỉ nghỉ ngơi hoặc đi ra ngoài chúc mừng.
Ba tháng khép kín, ban đầu huấn luyện viên không cho phép thực tập sinh rời khỏi trường quay nhưng nếu là tình huống đặc biệt sẽ thưởng cho bọn họ ra ngoài chơi mấy tiếng.
Chỗ này không cách xa trung tâm thành phố, cách hai con phố có cửa hàng tiện lợi, cho nên phần lớn mọi người vô cùng phấn khởi chuẩn bị ra ngoài ăn mừng.
Bảy người đứng đầu hẹn nhau về nhà trọ thay quần áo sau đó tập hợp rồi đi, giải tán trước, Trình Hướng bỗng mở miệng nói.
"Tôi muốn về nghỉ, các cậu đi ăn đi."
Một câu nói ra, bầu không khí ngưng trệ mấy phần, mọi người đang hào hứng đột nhiên tụt xuống.
Mọi người đều là người trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi, một tháng sống chung tùy tiện trở thành một đội, huống chi vừa mới biểu diễn mới kết thúc, đội bọn họ hừng hực, Trình Hướng lại là đội trưởng của bọn họ.
Cho nên cho dù cậu nổi tiếng là mỹ nhân lạnh lùng, bọn họ vẫn đánh bạo nhiệt tình khuyên nhủ.
Trình Hướng không nói lời nào, cậu rũ mắt, lông mi rậm che mất ưu tư trong mắt, môi thoa son mím chặt giống như vỏ sò không có kẽ hở, không thấm vào được một chút lòng tốt nào.
Cậu bị khuyên đến hơn mười phút, cậu giống như hơi thả lỏng, hơi ngẩng đầu lên, cặp mắt đào hoa trời sinh được trang điểm mê người, dung mạo xinh đẹp khiến fans say đắm điên cuồng không giống như một bé trai.
Cậu hơi chần chừ, đang muốn nói gì đó bỗng nhiên con ngươi co lại, cả người cậu cứng đờ, ánh mắt sợ hãi nhìn về sau lưng đồng đội.
Đối phương quen thuộc chào hỏi với mọi người, sau đó cực tự nhiên khoác bả vai Trình Hướng, kéo cậu vào trong ngực mình, cách xa đồng đội một chút.
Anh cười giống như mặt trời rực rỡ, lúm đồng tiền hiện ra cùng với mái tóc nhuộm vàng, giống như thiên sứ xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp.
"Xin lỗi mọi người, tôi mượn anh ấy mất rồi."
Các đồng đội chợt hiểu ra.
"Leo, cậu không đi ăn mừng với mọi người sao? Lần này các cậu đứng hạng hai, cũng rất lợi hại!"
Thực tập sinh vì debut mà tranh đoạt để khán giả nhớ đến mình, bình thường sẽ có một nghệ danh khá dễ nhớ tuy nhiên cũng không sử dụng tên tiếng Anh như Leo.
Leo với Trình Hướng là anh em họ, đây là chuyện bọn họ thông báo ngay khi vào trại huấn luyện cho nên hai người thân mật hơn cũng là chuyện bình thường.
Trình Hướng nghe anh cùng đồng đội nói chuyện phiếm cười đùa, sắc mặt cậu trắng bệch, đứng trên đất không nhúc nhích được.
Cả người cậu nóng lên đều bị bàn tay khoác trên vai của Leo hút đi, bàn tay to lớn siết bả vai yếu ớt của cậu giống như muốn bóp nát.
Cậu một câu cũng không nói được, cổ họng giống như bị bóp lại, cậu rùng mình sợ hãi từ chân truyền lên, trái tim đông cứng của cậu run lên.
Leo đến tìm cậu tính sổ.
Cậu đưa mắt nhìn bóng lưng đồng đội rời đi, Trình Hướng ngỡ ngàng há miệng, răng cũng run.
Leo hơi cười, giống như tháo xuống bộ mặt vô hại trước mặt người khác, quay đầu cười nói với cậu, anh nghe được giọng nói mềm nhũn, giống như độc dược thôi thúc.
"Anh, anh đang nhìn ai vậy? Muốn tìm ai cứu anh?"
Trình Hướng nhìn thẳng, cậu dùng sức, dùng sức nhìn bóng đồng đội xa dần.
Trên vai cậu vì uy hiếp bị bóp mạnh một cái, cậu mới nhắm mắt lại, choáng váng nói.
"Không, không nhìn ai cả."
Sắc mặt Leo u ám nhìn chằm chằm cậu, nhìn chằm chằm gò má tái nhợt của cậu, mắt được trang điểm hơi đỏ, nhìn ánh mắt cậu run rẩy, anh tham lam nhìn thêm nhiều hơn, đến lúc Trình Hướng không chịu nổi sắp khóc, mặt anh cũng buông lỏng xuống.
Anh cuối cùng cũng đạt được mục đích, thân mật cà gò má Trình Hướng, tuyên bố khoái trá.
"Tốt lắm, chúng ta đi ăn mừng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.