Chương 3:
Địch Túy Sơn
05/01/2023
Dương vật chỉ rút ra một chút rồi lại tiến vào, tần suất cao trào khiến cho Trình Hướng không khỏi thở gấp, hậu huyệt sớm bị thao đến ướt át, lỗ huyệt bị lấp đầy gần như có thể cảm nhận được côn thịt bên trong nổi từng gân xanh.
Trình Hướng chột dạ, lời giải thích không nói lên được, cậu cắn chặt môi cố kìm lại âm thanh rên rỉ của chính mình.
Tầm nhìn mơ hồ cách đó không xa, cậu nhìn thấy những thực tập sinh đang bước lên xe buýt, khuôn mặt tràn đầy sức sống, đơn thuần và sạch sẽ hiện lên dưới ánh hoàng hôn.
Không giống như cậu, một con quái vật bất nam bất nữ chết tiệt!
Hốc mắt Trình Hướng bỗng trở nên đau xót, nước mắt tuôn rơi.
Thân thể của cậu quá mẫn cảm, cảm giác dây thần kinh càng ngày càng đau, mỗi khi lên giường rất nhanh sẽ khóc lên.
Đau đớn, thoải mái, khó chịu, và thống khổ.
Nước mắt trở thành phương thức trút giận duy nhất của cậu.
Phí Lật nói những lời thô tục bên tai cậu, bàn tay thì luồn vào trong áo túm chặt lấy núm vú cậu, những khớp xương thô ráp kẹp lấy hạt đậu véo mạnh, cảm giác đau đớn mang lại như bị kim châm.
Trình Hướng không chịu được khom lưng trốn đi, đột nhiên ngồi lên dương vật của anh.
Phí Lật rót thẳng tinh dịch vào cửa tử cung, phần còn lại bắn ra bụng cậu.
Trình Hướng không biết mình có thể mang thai với cơ thể khuyết thiếu như này được không, chắc là không thể, nếu không thì mấy năm qua cậu đã mang thai từ lâu rồi.
Mà có thể coi đây là chuyện may mắn nhất của cậu.
Cuối cùng người lái xe cũng nổ máy và cho xe rời khỏi cổng trại huấn luyện.
Khi dừng lại trước cửa khách sạn, Phí Lật đã bắn hai phát vào lỗ huyệt của Trình Hướng.
Môi âm hộ sưng tấy, âm đế đỏ bừng, hai chân Trình Hướng không thể khép lại với nhau, thậm chí cậu còn không dám chạm vào bộ phận bị tàn phá quá mức, vừa đau vừa chua xót, không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng đục.
Chiếc áo khoác dài che lên người cậu, cậu vùi mặt vào cổ Phí Lật không dám ngẩng lên, cảm giác cực kì xấu hổ bủa vây quanh cậu.
Ánh đèn chói lọi từ sảnh khách sạn xuyên qua từ bóng tối đâm thẳng vào mắt cậu, cậu nhắm chặt lại, mí mắt cảm thấy nóng rực như bị thiêu đốt.
Bên trong cậu không mặc gì, những bộ trang phục bẩn thỉu đã sớm bị bỏ lại trong xe từ lâu.
Bình thường, những thứ này nên trả lại cho tổ chương trình nhưng cậu biết rằng Phí Lật sẽ lo liệu, Phí gia sẽ xử lý tốt chuyện này.
Bên tai bỗng dưng xuất hiện âm thanh rất nhỏ của một người lạ, nghe có vẻ vừa xa vừa gần, tựa như nó sẽ trở thành một bàn tay dữ tợn bất cứ lúc nào cũng muốn giật vật che duy nhất trên người cậu, sau đó ném cậu ra ánh đèn cho toàn thiên hạ thấy thân thể cậu đầy dấu vết hoan ái.
Mặt Trình Hướng trở nên trắng bệch, sợ hãi vô cùng.
Cậu liều mạng ôm eo Phí Lật, hận không thể chui vào trong người anh mà trốn đi.
Hành động dựa dẫm này của cậu khiến Phí Lật hài lòng, nét u ám giữa hai hàng lông mày dần biến mất, anh không khỏi mỉm cười, cửa thang máy từ từ đóng lại, tấm gương sáng phản chiếu nụ cười đẹp trai và rực rỡ của anh.
Căn phòng được đặt từ lâu, Phí Lật quẹt thẻ vào thấy Phí Tư Dặc đã sớm chờ bên trong.
Anh đang ngồi trên chiếc ghế nhung màu xanh kiểu dáng châu u, hai chân gác chồng lên nhau, trên tay khẽ nghịch chiếc bật lửa .
Cái bật lửa anh có được từ buổi đấu giá cách đây không lâu, trông rất khiêu gợi, giống một chàng trai khỏa thân, như một tác phẩm được điêu khắc bằng vàng.
Anh cảm thấy có chút giống Trình Hướng, sờ thích không buông tay mấy ngày nay, bề ngoài nhẵn nhụi bóng loáng, chỉ có khuôn mặt thiếu niên vẫn là lưu luyến không rời.
Lạch cạch! Anh bật lửa bằng đầu ngón tay, âm thanh thanh thúy phát ra theo một quy luật.
Một ngọn lửa nhỏ, yếu ớt sáng lên rồi tắt lịm, một tia sáng phản chiếu trong đôi mắt đen của anh, nhưng lại bị một lớp bao bọc vô hình chặn lại.
Trong mắt của anh từ đầu đến cuối đều một màu đen kịt.
Nhìn thấy Phí Lật ôm Trình Hướng tiến đến, Phí Tư Dặc cũng không cử động, động tác trên tay không ngừng di chuyển nhưng ánh mắt lặng lẽ ngước lên.
Không một ai lên tiếng, gian phòng trở nên tĩnh lặng, nhưng tiếng lách cách không ngừng vang lên giống như tiếng bước chân ghê rợn của ác ma dần tiến lại gần, văng vẳng bên tai Trình Hướng.
Suýt nữa cậu đã quên, Phí Tư Dặc nhất định sẽ đến.
Dù sao Phí Tư Dặc cũng đảm đương vai trò là người cố vấn cho "Ra mắt thần tượng", trong một tháng này Trình Hướng chưa bao giờ ở một mình với anh.
Cậu bỗng nhiên trở nên rùng mình, tuyệt vọng nghĩ: "Đêm nay thật gian nan!"
Trình Hướng chột dạ, lời giải thích không nói lên được, cậu cắn chặt môi cố kìm lại âm thanh rên rỉ của chính mình.
Tầm nhìn mơ hồ cách đó không xa, cậu nhìn thấy những thực tập sinh đang bước lên xe buýt, khuôn mặt tràn đầy sức sống, đơn thuần và sạch sẽ hiện lên dưới ánh hoàng hôn.
Không giống như cậu, một con quái vật bất nam bất nữ chết tiệt!
Hốc mắt Trình Hướng bỗng trở nên đau xót, nước mắt tuôn rơi.
Thân thể của cậu quá mẫn cảm, cảm giác dây thần kinh càng ngày càng đau, mỗi khi lên giường rất nhanh sẽ khóc lên.
Đau đớn, thoải mái, khó chịu, và thống khổ.
Nước mắt trở thành phương thức trút giận duy nhất của cậu.
Phí Lật nói những lời thô tục bên tai cậu, bàn tay thì luồn vào trong áo túm chặt lấy núm vú cậu, những khớp xương thô ráp kẹp lấy hạt đậu véo mạnh, cảm giác đau đớn mang lại như bị kim châm.
Trình Hướng không chịu được khom lưng trốn đi, đột nhiên ngồi lên dương vật của anh.
Phí Lật rót thẳng tinh dịch vào cửa tử cung, phần còn lại bắn ra bụng cậu.
Trình Hướng không biết mình có thể mang thai với cơ thể khuyết thiếu như này được không, chắc là không thể, nếu không thì mấy năm qua cậu đã mang thai từ lâu rồi.
Mà có thể coi đây là chuyện may mắn nhất của cậu.
Cuối cùng người lái xe cũng nổ máy và cho xe rời khỏi cổng trại huấn luyện.
Khi dừng lại trước cửa khách sạn, Phí Lật đã bắn hai phát vào lỗ huyệt của Trình Hướng.
Môi âm hộ sưng tấy, âm đế đỏ bừng, hai chân Trình Hướng không thể khép lại với nhau, thậm chí cậu còn không dám chạm vào bộ phận bị tàn phá quá mức, vừa đau vừa chua xót, không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng đục.
Chiếc áo khoác dài che lên người cậu, cậu vùi mặt vào cổ Phí Lật không dám ngẩng lên, cảm giác cực kì xấu hổ bủa vây quanh cậu.
Ánh đèn chói lọi từ sảnh khách sạn xuyên qua từ bóng tối đâm thẳng vào mắt cậu, cậu nhắm chặt lại, mí mắt cảm thấy nóng rực như bị thiêu đốt.
Bên trong cậu không mặc gì, những bộ trang phục bẩn thỉu đã sớm bị bỏ lại trong xe từ lâu.
Bình thường, những thứ này nên trả lại cho tổ chương trình nhưng cậu biết rằng Phí Lật sẽ lo liệu, Phí gia sẽ xử lý tốt chuyện này.
Bên tai bỗng dưng xuất hiện âm thanh rất nhỏ của một người lạ, nghe có vẻ vừa xa vừa gần, tựa như nó sẽ trở thành một bàn tay dữ tợn bất cứ lúc nào cũng muốn giật vật che duy nhất trên người cậu, sau đó ném cậu ra ánh đèn cho toàn thiên hạ thấy thân thể cậu đầy dấu vết hoan ái.
Mặt Trình Hướng trở nên trắng bệch, sợ hãi vô cùng.
Cậu liều mạng ôm eo Phí Lật, hận không thể chui vào trong người anh mà trốn đi.
Hành động dựa dẫm này của cậu khiến Phí Lật hài lòng, nét u ám giữa hai hàng lông mày dần biến mất, anh không khỏi mỉm cười, cửa thang máy từ từ đóng lại, tấm gương sáng phản chiếu nụ cười đẹp trai và rực rỡ của anh.
Căn phòng được đặt từ lâu, Phí Lật quẹt thẻ vào thấy Phí Tư Dặc đã sớm chờ bên trong.
Anh đang ngồi trên chiếc ghế nhung màu xanh kiểu dáng châu u, hai chân gác chồng lên nhau, trên tay khẽ nghịch chiếc bật lửa .
Cái bật lửa anh có được từ buổi đấu giá cách đây không lâu, trông rất khiêu gợi, giống một chàng trai khỏa thân, như một tác phẩm được điêu khắc bằng vàng.
Anh cảm thấy có chút giống Trình Hướng, sờ thích không buông tay mấy ngày nay, bề ngoài nhẵn nhụi bóng loáng, chỉ có khuôn mặt thiếu niên vẫn là lưu luyến không rời.
Lạch cạch! Anh bật lửa bằng đầu ngón tay, âm thanh thanh thúy phát ra theo một quy luật.
Một ngọn lửa nhỏ, yếu ớt sáng lên rồi tắt lịm, một tia sáng phản chiếu trong đôi mắt đen của anh, nhưng lại bị một lớp bao bọc vô hình chặn lại.
Trong mắt của anh từ đầu đến cuối đều một màu đen kịt.
Nhìn thấy Phí Lật ôm Trình Hướng tiến đến, Phí Tư Dặc cũng không cử động, động tác trên tay không ngừng di chuyển nhưng ánh mắt lặng lẽ ngước lên.
Không một ai lên tiếng, gian phòng trở nên tĩnh lặng, nhưng tiếng lách cách không ngừng vang lên giống như tiếng bước chân ghê rợn của ác ma dần tiến lại gần, văng vẳng bên tai Trình Hướng.
Suýt nữa cậu đã quên, Phí Tư Dặc nhất định sẽ đến.
Dù sao Phí Tư Dặc cũng đảm đương vai trò là người cố vấn cho "Ra mắt thần tượng", trong một tháng này Trình Hướng chưa bao giờ ở một mình với anh.
Cậu bỗng nhiên trở nên rùng mình, tuyệt vọng nghĩ: "Đêm nay thật gian nan!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.