Chương 28: MỸ NHÂN NHƯ RẮN RẾT
Quân Dao
28/03/2017
Vũ Quân đi lướt qua
Kỳ Phong, tiến tới trước mặt Vạn Kim Bảo. Dù rất nhanh nhưng Kỳ Phong
vẫn bắt kịp mấy chữ mà môi nàng mấp máy “cho ta mượn uy quyền Vương phi
của ngươi”.
Dân chúng bên đường không tự chủ tản đi, hoàng thất và quan lại xung đột, dân đen như họ thật không có gan đứng đó xem, nhưng phàm là người tinh ý đều có thể thấy tai của họ dựng hết lên rồi.
Chỉ nghe tiếng “chát” thanh thúy, tiếng hít khí từng ngụm vang lên.
“Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là…” Trên mặt Vạn Kim Bảo là một mảnh tức giận, tiện nhân này dám ở giữa đường đánh vào mặt hắn.
Không ai nghe thấy hắn nói gì tiếp nữa, chỉ có tiếng “chát” lần nữa vang lên.
Hai mắt Vạn Kim Bảo như nổi lửa, bất chấp lễ nghi muốn xông tới túm lấy nữ tử đáng chết kia. Chỉ một vương phi nho nhỏ, lại dám đánh hắn? Huyền Vương thì sao? Tài giỏi thì thế nào? Không phải thái tử vẫn là anh họ hắn hay sao?
“Ngươi thân là thần tử, gặp Vương gia không hành lễ, khinh bạc hoàng phi, Lại bộ thị lang Vạn công tử, ngươi, đây là muốn làm phản sao?”
Âm thanh êm ái nhưng rơi vào tai Vạn Kim Bảo chẳng khác gì ma âm.
“Ngươi đừng ngậm máu phun người!” Vạn Kim Bảo phẫn nộ hất tay, đem Vũ Quân đẩy ngã. Chỉ là trước khi nàng kịp chạm đất, một bàn tay vững vàng đỡ lấy. Hiện tại vào cung, dù gì cũng là mặt mũi của hắn, để nàng nhếch nhác khó coi, hắn đương nhiên cũng không dễ chịu gì.
“Vương gia, hắn đánh ta!” Giọng nói của Vũ Quân khiến ai kia từng đợt da gà nổi lên, có thể nào khó nghe hơn không? Lần sau hắn sẽ nhắc nàng ta, giả vờ nũng nịu và nàng ta tuyệt không có liên quan.
Vũ Quân vẫn còn đang sợ hãi vì chính mình, thật quá ghê tởm rồi! Nàng không nhận đó là nàng nói đâu.
“Náo chưa đủ?” Kỳ Phong lạnh mặt nhìn nử tử bên cạnh, mất công nàng ta diễn, hắn đành hợp tác một chút, dù gì tiểu tử kia là cháu Hoàng hậu, hắn đánh xuống cũng thật đã tay nha.
“Nhưng hắn đánh người ta nha!” Da gà lần nữa không hẹn mà nổi lên.
Đám người xung quanh lại âm thầm hít khí, Vương phi này… thật là trợn mắt nói dối mà! Ai nhìn thấy nàng ta bị đánh đâu! Nhiều nhất chỉ bị đẩy một cái lại được đỡ rồi mà!
“Thật sự bị đánh?” Mạc Kỳ Phong nhướn mày lạnh lẽo hỏi.
“Thật sự! Không tin ngài hỏi họ xem?” Ngón tay không do dự chỉ vào đám người xung quanh.
Này… này là trắng trợn đổi trắng thay đen đi! Cả không gian trở nên quỷ dị, đám người đứng đó trong lòng ảo não không thôi. Lẽ ra họ nên sớm rời đi chứ! Hiện tại thì hay rồi! Bị kéo vào tranh chấp, hai bên ai cũng không thể đắc tội nha! Thật muốn đem bản thân lúc nãy đập thành đầu heo nha.
“Hửm?” Toàn thân Huyền Vương lại thêm một tầng lãnh ý, người yếu đuối một chút hai chân đã mềm nhũn ra muốn ngã. Hu hu thật muốn khóc mà!
“Đúng… Đúng vậy!” Một nam tử trung niên liều mạng gật đầu. Vương gia thật quá khủng bố rồi! Hoàng thất so với quan lại dĩ nhiên cao hơn không chỉ một chút. Thôi thì hắn liều vậy, rồi nhanh chóng về nhà thu dọn hành lý dắt thê nhi rời đi kinh thành.
“Hửm?” Vương gia lần nữa lên tiếng, không khí lại trầm xuống một chút.
“Vâng…Vâng! Chính là có đánh! Chính mắt tiểu dân nhìn thấy! Chính mắt chúng tiểu dân nhìn thấy!” Đám người xung quanh đã có tiên phong, đều liều mạng trợn mắt nói dối. Vạn công tử a ngài không thể trách chúng ta. Có trách thì trách chính ngài không mang họ Mạc đi!
“Nhiều người nhìn thấy như vậy, ngài phải làm chủ cho người ta nha!” Vũ Quân ủy khuất nói, bị ma âm của chính mình dọa sợ. Bên cạnh nàng cũng cảm thấy Mạc Kỳ Phong cứng ngắc nhìn nàng. Ây! Cũng không thể trách hắn nha! Đến nàng nghe thấy còn chướng tai mà!
“Người tới! Đem Vạn Kim Bảo đánh 50 quân trượng cảnh cáo!” Giọng nói Mạc Kỳ Phong lạnh lẽo trực tiếp đem Vạn Kim Bảo ném vào hầm băng lạnh lẽo.
Mà đương sự lúc này, Vạn đại công tử quần là áo lụa, ác danh lan xa khắp kinh thành đang ngây ngốc tự hỏi có phải mình thật sự đánh nữ nhân kia hay không.
“Á! Các ngươi dám đánh ta?” Một gậy như trời giáng đập vào mông đem Vạn công tử từ tám tầng mây kéo về.
Quân sĩ không hổ là quân sĩ của Uy Vũ tướng quân quanh năm chinh chiến, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của công tử hoàn khố kia, trực tiếp đem gậy đập vào mông hắn lần nữa. Từng gậy từng gậy đập xuống không chút lưu tình.
“Á! Đau quá! Đừng đánh nữa!” Vạn Kim Bảo đau đến muốn ngất đi, thều thào cầu xin. Hắn sai rồi! Sai thật rồi! Không nên chọc giận tên ác ma kia! Nghe nói Huyền
Vương năm xưa ở chiến trường chính là từ đống xương người chui ra đấy, tàn nhẫn của hắn (HV) còn cần nghi ngờ sao?
“Ây da, bao nhiêu trượng rồi nha?” Nữ nhân ma quỷ kia đến gần khiến Vạn Kim Bảo không tự chủ từng đợt lạnh run.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, cố gắng áp chế cảm giác sợ hãi muốn khóc. Đùa gì chứ, ít nhất hắn cũng là một đại nam nhân nha!
“Đánh bao nhiêu trượng rồi?” Thật may, nữ tử kia không nhìn hắn, quay lại hỏi quân sẽ đang hành trượng (hành hình bằng trượng).
“Bẩm Vương phi, đã được bốn mươi chín trượng” Quân sĩ mặt lạnh trả lời, chính là đáy mắt lóe lên chút không hiểu.
“Mới có bốn mươi chín? Nhưng ngươi nhìn coi, hắn thật thảm thương rồi nha!
Ngươi tha cho hắn đi!” Trên mặt cố nặn ra chút xót thương, mà khóe môi lại cong đến vui vẻ. Mắt người quân sĩ giật giật. Vương phi a, ngài cũng nên giả vờ cho giống một chút chứ! Vẻ mặt này, tuyệt đối là vui sướng khi người gặp họa mà!
Mạc Kỳ Phong đứng đó, khóe miệng. Hắn vẫn luôn nghĩ nữ tử này lạnh nhạt như vậy, không nghĩ tới còn có một mặt ma quỷ này nữa.
Mà Vạn Kim Bảo giờ phút này nghiến răng nghiến lợi kìm nén ý nghĩ muốn xông lên xé rách vẻ mặt giả dối của nữ tử kia. Cái gì gọi là mèo khóc chuột? Cái gì gọi là chồn chúc tết gà? Chính là nàng ta đây chứ đâu! Ngày hôm nay hắn rốt cuộc bước chân nào ra ngoài trước chứ? Chợt Vạn Kim Bảo giật mình trợn mắt! Hắn…hắn hôm nay cư nhiên nói đúng liền hai thành ngữ nha!
Nhờ sự “thương xót” của Huyền Vương phi, Vạn gia công tử được miễn một quân trượng cuối. Đám dân chúng đứng coi một bên trong lòng nước mắt chảy thành một dòng sông, bọn họ thật sự vô tội mà. Sau hôm nay, thật sự ở kinh thành này không còn đất dung thân mà! Vạn công tử kia sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
“Ân, Vạn công tử!” Vũ Quân vẻ mặt bất thiện đến gần Vạn Kim Bảo lúc này đã được đám người đi theo hắn đỡ dậy.
“Ngươi…ngươi đừng có lại đây!” Vạn Kim Bảo sợ hãi xua tay, thế nào là mỹ nhân như rắn rết, lần này hắn hiểu rõ rồi!
“Ta chỉ muốn nhắc ngươi!” Sắc mặt Vũ Quân lạnh lẽo một mảnh, giọng nói như mang hàn khí tỏa ra xung quanh.
“Những người này, tất cả bọn họ đều phải mạnh khỏe sống đến tám mươi tuổi, dù chỉ một người gặp chuyện, ngươi liền lập tức không cần sống nữa.” Ngón tay trắng nõn chỉ về đám người đang đau khổ nội tâm khóc thành một dòng sông kia, mí mắt cũng không hề động.
“Ngươi…” Vạn Kim Bảo kích động khiến cái mông đang nở hoa lại thêm đau xót, tức muốn nổ con mắt. Lại thấy có thứ gì lành lạnh chui tọt vào cổ họng, hắn ôm cổ ho sặc sụa.
“Ngươi…”
“Là độc dược!” Một kẻ bên cạnh Vạn Kim Bảo sợ hãi thốt lên, y là con trai của Ngự y trong hoàng cung, tuy là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng chung quy vẫn biết nhận độc dược nha. Nữ tử kia đem một nắm thuốc như vậy ném vào miệng Vạn Kim Bảo, vô tình lại rơi lại trên tay y một viên.
“Cái gì?” Vạn Kim Bảo khuôn mặt trắng bệch, hắn vừa hy vọng nữ tử kia chỉ hướng hắn đùa giỡn như khi đùa giỡn tiểu ăn mày kia, không nghĩ tới thể nhưng thật là độc.
“Ta sẽ định kỳ cấp thuốc giải cho ngươi.” Vũ Quân đứng đó, hai mắt nhắm hờ, phong vân khinh đạm nói. “Chỉ là đám người kia có bất trắc, thì ngươi liền bồi táng theo họ đi!”
Sát khí từ nàng tỏa ra khiến người đang ở gần nhất, là quân sĩ mặt lạnh kia, không khỏi kinh ngạc. Này một tiểu nữ mười bảy tuổi lớn lên trong nhung lụa, lại mang loại sát khí khiến người ta kinh sợ như vậy?
Mạc Kỳ Phong trong mắt thoáng một tia chấn động, lại nhớ tới nàng là sinh ra ở một ổ sơn tặc, liền tự nhiên hiểu được.
“Ngươi nghe rõ?”
“Rõ..rõ rồi!” Vạn Kim Bảo hoảng sợ lắp bắp, hắn vừa cảm nhận được gì đó thật đáng sợ. Vội vàng thúc giục đám bằng hữu đỡ mình đi, bộ dạng vừa đi vừa chạy khiến người ta thật tức cười.
Từ hôm đó lại truyền ra một vài lời đồn thú vị khiến cả kinh thành náo nhiệt. Nào là Huyền Vương phi quả là một mỹ nhân có độc, quả người xưa nói đúng, càng đẹp càng độc đi. Hay là Huyền Vương gia kỳ thực sủng Vương phi như bảo bối, nhất nhất chiều ý Vương phi. Lại có tin Vạn gia công tử hoàn lương, đặc biệt chăm sóc ân cần một đám người trong kinh thành. Trà dư tửu lâu, lúc nào cũng tràn đầy khí thế thảo luận chuyện thiên hạ nha.
Dân chúng bên đường không tự chủ tản đi, hoàng thất và quan lại xung đột, dân đen như họ thật không có gan đứng đó xem, nhưng phàm là người tinh ý đều có thể thấy tai của họ dựng hết lên rồi.
Chỉ nghe tiếng “chát” thanh thúy, tiếng hít khí từng ngụm vang lên.
“Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là…” Trên mặt Vạn Kim Bảo là một mảnh tức giận, tiện nhân này dám ở giữa đường đánh vào mặt hắn.
Không ai nghe thấy hắn nói gì tiếp nữa, chỉ có tiếng “chát” lần nữa vang lên.
Hai mắt Vạn Kim Bảo như nổi lửa, bất chấp lễ nghi muốn xông tới túm lấy nữ tử đáng chết kia. Chỉ một vương phi nho nhỏ, lại dám đánh hắn? Huyền Vương thì sao? Tài giỏi thì thế nào? Không phải thái tử vẫn là anh họ hắn hay sao?
“Ngươi thân là thần tử, gặp Vương gia không hành lễ, khinh bạc hoàng phi, Lại bộ thị lang Vạn công tử, ngươi, đây là muốn làm phản sao?”
Âm thanh êm ái nhưng rơi vào tai Vạn Kim Bảo chẳng khác gì ma âm.
“Ngươi đừng ngậm máu phun người!” Vạn Kim Bảo phẫn nộ hất tay, đem Vũ Quân đẩy ngã. Chỉ là trước khi nàng kịp chạm đất, một bàn tay vững vàng đỡ lấy. Hiện tại vào cung, dù gì cũng là mặt mũi của hắn, để nàng nhếch nhác khó coi, hắn đương nhiên cũng không dễ chịu gì.
“Vương gia, hắn đánh ta!” Giọng nói của Vũ Quân khiến ai kia từng đợt da gà nổi lên, có thể nào khó nghe hơn không? Lần sau hắn sẽ nhắc nàng ta, giả vờ nũng nịu và nàng ta tuyệt không có liên quan.
Vũ Quân vẫn còn đang sợ hãi vì chính mình, thật quá ghê tởm rồi! Nàng không nhận đó là nàng nói đâu.
“Náo chưa đủ?” Kỳ Phong lạnh mặt nhìn nử tử bên cạnh, mất công nàng ta diễn, hắn đành hợp tác một chút, dù gì tiểu tử kia là cháu Hoàng hậu, hắn đánh xuống cũng thật đã tay nha.
“Nhưng hắn đánh người ta nha!” Da gà lần nữa không hẹn mà nổi lên.
Đám người xung quanh lại âm thầm hít khí, Vương phi này… thật là trợn mắt nói dối mà! Ai nhìn thấy nàng ta bị đánh đâu! Nhiều nhất chỉ bị đẩy một cái lại được đỡ rồi mà!
“Thật sự bị đánh?” Mạc Kỳ Phong nhướn mày lạnh lẽo hỏi.
“Thật sự! Không tin ngài hỏi họ xem?” Ngón tay không do dự chỉ vào đám người xung quanh.
Này… này là trắng trợn đổi trắng thay đen đi! Cả không gian trở nên quỷ dị, đám người đứng đó trong lòng ảo não không thôi. Lẽ ra họ nên sớm rời đi chứ! Hiện tại thì hay rồi! Bị kéo vào tranh chấp, hai bên ai cũng không thể đắc tội nha! Thật muốn đem bản thân lúc nãy đập thành đầu heo nha.
“Hửm?” Toàn thân Huyền Vương lại thêm một tầng lãnh ý, người yếu đuối một chút hai chân đã mềm nhũn ra muốn ngã. Hu hu thật muốn khóc mà!
“Đúng… Đúng vậy!” Một nam tử trung niên liều mạng gật đầu. Vương gia thật quá khủng bố rồi! Hoàng thất so với quan lại dĩ nhiên cao hơn không chỉ một chút. Thôi thì hắn liều vậy, rồi nhanh chóng về nhà thu dọn hành lý dắt thê nhi rời đi kinh thành.
“Hửm?” Vương gia lần nữa lên tiếng, không khí lại trầm xuống một chút.
“Vâng…Vâng! Chính là có đánh! Chính mắt tiểu dân nhìn thấy! Chính mắt chúng tiểu dân nhìn thấy!” Đám người xung quanh đã có tiên phong, đều liều mạng trợn mắt nói dối. Vạn công tử a ngài không thể trách chúng ta. Có trách thì trách chính ngài không mang họ Mạc đi!
“Nhiều người nhìn thấy như vậy, ngài phải làm chủ cho người ta nha!” Vũ Quân ủy khuất nói, bị ma âm của chính mình dọa sợ. Bên cạnh nàng cũng cảm thấy Mạc Kỳ Phong cứng ngắc nhìn nàng. Ây! Cũng không thể trách hắn nha! Đến nàng nghe thấy còn chướng tai mà!
“Người tới! Đem Vạn Kim Bảo đánh 50 quân trượng cảnh cáo!” Giọng nói Mạc Kỳ Phong lạnh lẽo trực tiếp đem Vạn Kim Bảo ném vào hầm băng lạnh lẽo.
Mà đương sự lúc này, Vạn đại công tử quần là áo lụa, ác danh lan xa khắp kinh thành đang ngây ngốc tự hỏi có phải mình thật sự đánh nữ nhân kia hay không.
“Á! Các ngươi dám đánh ta?” Một gậy như trời giáng đập vào mông đem Vạn công tử từ tám tầng mây kéo về.
Quân sĩ không hổ là quân sĩ của Uy Vũ tướng quân quanh năm chinh chiến, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của công tử hoàn khố kia, trực tiếp đem gậy đập vào mông hắn lần nữa. Từng gậy từng gậy đập xuống không chút lưu tình.
“Á! Đau quá! Đừng đánh nữa!” Vạn Kim Bảo đau đến muốn ngất đi, thều thào cầu xin. Hắn sai rồi! Sai thật rồi! Không nên chọc giận tên ác ma kia! Nghe nói Huyền
Vương năm xưa ở chiến trường chính là từ đống xương người chui ra đấy, tàn nhẫn của hắn (HV) còn cần nghi ngờ sao?
“Ây da, bao nhiêu trượng rồi nha?” Nữ nhân ma quỷ kia đến gần khiến Vạn Kim Bảo không tự chủ từng đợt lạnh run.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, cố gắng áp chế cảm giác sợ hãi muốn khóc. Đùa gì chứ, ít nhất hắn cũng là một đại nam nhân nha!
“Đánh bao nhiêu trượng rồi?” Thật may, nữ tử kia không nhìn hắn, quay lại hỏi quân sẽ đang hành trượng (hành hình bằng trượng).
“Bẩm Vương phi, đã được bốn mươi chín trượng” Quân sĩ mặt lạnh trả lời, chính là đáy mắt lóe lên chút không hiểu.
“Mới có bốn mươi chín? Nhưng ngươi nhìn coi, hắn thật thảm thương rồi nha!
Ngươi tha cho hắn đi!” Trên mặt cố nặn ra chút xót thương, mà khóe môi lại cong đến vui vẻ. Mắt người quân sĩ giật giật. Vương phi a, ngài cũng nên giả vờ cho giống một chút chứ! Vẻ mặt này, tuyệt đối là vui sướng khi người gặp họa mà!
Mạc Kỳ Phong đứng đó, khóe miệng. Hắn vẫn luôn nghĩ nữ tử này lạnh nhạt như vậy, không nghĩ tới còn có một mặt ma quỷ này nữa.
Mà Vạn Kim Bảo giờ phút này nghiến răng nghiến lợi kìm nén ý nghĩ muốn xông lên xé rách vẻ mặt giả dối của nữ tử kia. Cái gì gọi là mèo khóc chuột? Cái gì gọi là chồn chúc tết gà? Chính là nàng ta đây chứ đâu! Ngày hôm nay hắn rốt cuộc bước chân nào ra ngoài trước chứ? Chợt Vạn Kim Bảo giật mình trợn mắt! Hắn…hắn hôm nay cư nhiên nói đúng liền hai thành ngữ nha!
Nhờ sự “thương xót” của Huyền Vương phi, Vạn gia công tử được miễn một quân trượng cuối. Đám dân chúng đứng coi một bên trong lòng nước mắt chảy thành một dòng sông, bọn họ thật sự vô tội mà. Sau hôm nay, thật sự ở kinh thành này không còn đất dung thân mà! Vạn công tử kia sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
“Ân, Vạn công tử!” Vũ Quân vẻ mặt bất thiện đến gần Vạn Kim Bảo lúc này đã được đám người đi theo hắn đỡ dậy.
“Ngươi…ngươi đừng có lại đây!” Vạn Kim Bảo sợ hãi xua tay, thế nào là mỹ nhân như rắn rết, lần này hắn hiểu rõ rồi!
“Ta chỉ muốn nhắc ngươi!” Sắc mặt Vũ Quân lạnh lẽo một mảnh, giọng nói như mang hàn khí tỏa ra xung quanh.
“Những người này, tất cả bọn họ đều phải mạnh khỏe sống đến tám mươi tuổi, dù chỉ một người gặp chuyện, ngươi liền lập tức không cần sống nữa.” Ngón tay trắng nõn chỉ về đám người đang đau khổ nội tâm khóc thành một dòng sông kia, mí mắt cũng không hề động.
“Ngươi…” Vạn Kim Bảo kích động khiến cái mông đang nở hoa lại thêm đau xót, tức muốn nổ con mắt. Lại thấy có thứ gì lành lạnh chui tọt vào cổ họng, hắn ôm cổ ho sặc sụa.
“Ngươi…”
“Là độc dược!” Một kẻ bên cạnh Vạn Kim Bảo sợ hãi thốt lên, y là con trai của Ngự y trong hoàng cung, tuy là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng chung quy vẫn biết nhận độc dược nha. Nữ tử kia đem một nắm thuốc như vậy ném vào miệng Vạn Kim Bảo, vô tình lại rơi lại trên tay y một viên.
“Cái gì?” Vạn Kim Bảo khuôn mặt trắng bệch, hắn vừa hy vọng nữ tử kia chỉ hướng hắn đùa giỡn như khi đùa giỡn tiểu ăn mày kia, không nghĩ tới thể nhưng thật là độc.
“Ta sẽ định kỳ cấp thuốc giải cho ngươi.” Vũ Quân đứng đó, hai mắt nhắm hờ, phong vân khinh đạm nói. “Chỉ là đám người kia có bất trắc, thì ngươi liền bồi táng theo họ đi!”
Sát khí từ nàng tỏa ra khiến người đang ở gần nhất, là quân sĩ mặt lạnh kia, không khỏi kinh ngạc. Này một tiểu nữ mười bảy tuổi lớn lên trong nhung lụa, lại mang loại sát khí khiến người ta kinh sợ như vậy?
Mạc Kỳ Phong trong mắt thoáng một tia chấn động, lại nhớ tới nàng là sinh ra ở một ổ sơn tặc, liền tự nhiên hiểu được.
“Ngươi nghe rõ?”
“Rõ..rõ rồi!” Vạn Kim Bảo hoảng sợ lắp bắp, hắn vừa cảm nhận được gì đó thật đáng sợ. Vội vàng thúc giục đám bằng hữu đỡ mình đi, bộ dạng vừa đi vừa chạy khiến người ta thật tức cười.
Từ hôm đó lại truyền ra một vài lời đồn thú vị khiến cả kinh thành náo nhiệt. Nào là Huyền Vương phi quả là một mỹ nhân có độc, quả người xưa nói đúng, càng đẹp càng độc đi. Hay là Huyền Vương gia kỳ thực sủng Vương phi như bảo bối, nhất nhất chiều ý Vương phi. Lại có tin Vạn gia công tử hoàn lương, đặc biệt chăm sóc ân cần một đám người trong kinh thành. Trà dư tửu lâu, lúc nào cũng tràn đầy khí thế thảo luận chuyện thiên hạ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.