Chương 119: Bên Ngoài Gian Phòng.
Yuriko2002
11/09/2024
Bên này Đông Phương Lãnh sau khi được Ảnh Nhất đưa vào trong ôn tuyền hắn liền ngâm mình xuống dưới.
Trong đầu đều là suy nghĩ mông lung và sự tự trách bản thân mình.
Trong lòng vẫn là bao nhiêu câu hỏi ,vừa rồi có phải đã khiến nàng ấy đau lòng lắm hay không? Hắn làm như vậy liệu có đúng hay không?
Nhưng hắn cũng là người hiểu rõ, dù hắn có nói ra nguyên nhân thì nàng chắc chắn cũng sẽ tự nguyện ở bên cạnh mình. Như vậy hắn sẽ ngày một mạnh hơn, còn nàng bị hút đi sinh khí càng ngày càng yếu ớt đi.
Hắn mỗi lần nghĩ tới đều đó, cả người đều sẽ không cam lòng, nhìn nàng mỗi lần gần hắn lại gặp thương tổn và ảnh hưởng tới sinh mạng. Hắn thật sự là không nỡ, đến cuối cùng vẫn là hắn không đủ can đảm giữ nàng bên cạnh.
Đông Phương Lãnh càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng, cứ tưởng chỉ cần bản thân gây dựng một đế chế mạnh thì có thể làm cho nàng an toàn và vui vẻ. Cũng lại không ngờ tới người làm nàng thương tổn nhất lại chính là bản thân mình.
Khoảng hai canh giờ sau Đông Phương Tiêu liền gấp gáp chạy vào hắn hét lớn :
- Tam ca, huynh còn có thời gian ở đó ngâm người nữa hay sao? Còn tà thú hôm trước nó đã tìm đến gần Hoàng cung rồi.
Đông Phương Lãnh không mở mắt, hắn chỉ trầm giọng lạnh lùng nói :
- Vậy thì có liên quan gì tới bản vương.
Đông Phương Tiêu chạy vào phía trong ôn tuyền, hắn đứng ngay phía sau Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Huynh ... Huynh vẫn chưa biết là Cầm Thanh Tuyết đang ở trong Từ hi cung của thái hậu hay sao?
Đông Phương Lãnh lúc này lập tức mở mắt, hắn quay người lại phía Đông Phương Tiêu rồi nói :
- Nàng tới đó làm gì?
Đông Phương Tiêu nghe Đông Phương Lãnh hỏi liền biết huynh ấy chưa biết nha đầu đó tới cứu mình. Hắn liền trầm mặc nói :
- Huynh nghĩ tự dưng thái hậu đồng ý thả huynh ra khi tứ công chúa chưa có biện pháp chữa trị hay sao? Còn không phải Cầm Thanh Tuyết kịp thời trở lại, rồi vào cung chữa bệnh cho tứ công chúa, cũng vậy nên thái hậu mới đồng ý thả huynh ra đấy thôi .
Đông Phương Lãnh lúc này liền lập tức đứng lên, hắn giận dữ nói lớn về phía Đông Phương Tiêu :
- Ta chẳng phải nói với ngươi rồi hay sao? Phải tránh xa tứ công chúa càng xa càng tốt... Ngươi lại không hiểu điều ta căn rặn...cư nhiên lại mang nàng vào đấy... ngươi... Ngươi có biết trong bụng tứ công chúa chính là mang cốt nhục của con Tà thú đó hay không?
Đông Phương Tiêu liền hốt hoảng bịp chặt miệng, trong lòng đều là sợ hãi và kinh khiếp. Như vậy nhất định Cầm Thanh Tuyết chính là đã mổ bụng lấy con ma thú đó ra, chỉ có như vậy thì con tà thú đó nó mới giận giữ mà tìm đến.
Đông Phương Lãnh bước lên trên khỏi ôn tuyền hôm trước khi tới từ hi cung của thái hậu, hắn đã nhận ra trên người tứ công chúa tỏả ra nồng đậm tà khí và ma khí. Nhìn tà khí tỏả ra giống hoàn toàn với tà khí trên người con
Ma thú Thao thiết kia.
Mà tà khí đó chính là tỏa ra từ bụng của tứ công chúa, hắn trước cũng âm thầm đoán là cốt nhục của con tà thú kia, nhưng lại không thấy tứ công chúa tỏ ra sự lạ. Nên hắn cũng coi như là việc không liên quan tới mình.
Hắn chính là không ngờ tới Cầm Thanh Tuyết lại tự mình giết chết con của nó. Hắn từng giao chiến đương nhiên biết rằng con ma thú kia chính là rất mạnh, nó đã tạo ra cốt nhục vậy thì nó chắc chắn sẽ nhận ra đứa con của nó bi đe dụa tào tìm ti trả thù.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh rồi trầm giọng nói:
- Ảnh Nhất triệu tập tất cả ảnh vệ, lập tức tới phía ngoài của Từ hi cung. Đem theo cung tiễn chứa dầu hỏa, thấy con tà thú đó tới lập tức phóng tên.
Ảnh Nhất ở ngoài liền hô lớn một tiếng rồi rời đi :
- Rõ.
Đông Phương Lãnh lại nói lớn về phía Đông Phương Tiêu:
- Còn ngẩn người ở đó làm gì, mau triệu tập hộ vệ tới Từ hi cung đi. Con Tà thú đấy ngươi không phải không biết nó mạnh và mang nhiều oán khí thế nào chứ?
Đông Phương Tiêu lập tức gật đầu rồi quay người rời đi ngay.
Đông Phương Lãnh sau khi thay y bào khác liền dùng ngựa phi nhanh tới phía bên ngoài của từ hi cung. Ngoài trời lúc này đã có từng đám mây đen kéo đến, từng tia chớp nhập nhoàng trên đỉnh từ hi cung. Gió cũng mạnh mẽ thối khắp nơi, không có mưa nhưng cát bụi bay tung tóe tứ phía.
Phía xa xa chính là tiếng gầm lớn như hổ giận và tiếng khóc ai oán sen kẽ nhau đang kéo tới gần.
Đông Phương Lãnh bước tới thì người đứng đầu của đội cấm vệ quân cũng bước ra.
Người cầm đầu cấm vệ quân khẽ cúi đầu với Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Tam vương gia, chúng ta ở đây bảo vệ thái hậu.
Đông Phương Lãnh cũng nhẹ gật đầu đáp lại hắn, khuôn mặt và ánh mắt vẫn là sự lạnh lùng và tức giận nhìn về phía tiếng gầm đang kéo đến ngày một gần hơn .
Người cầm đầu cấm vệ quân thấy sắc mặt chứa đầy băng lãnh và giận giữ của Đông Phương Lãnh thì lập tức lui xuống thủ vệ phía sau.
Sau đó Đông Phương Lãnh quay vào nhìn về phía căn phòng đã đóng chặt cửa, bên trong phát ra ánh sáng vàng nhạt. Trong lòng hắn cũng biết chắc chắn đó là do Cầm Thanh Tuyết lập trận pháp bên trong.
Bàn tay khẽ gắt gao nắm chặt , môi khẽ nói :
- Nàng thật sự không biết hay là cố chấp không nghĩ tới. Mạng của chính mình nàng cũng không quan tâm nữa hay sao.
Phía xa xa có một đám may đen kít đang bay nhanh tới hướng Đông Phương Lãnh đang đứng, bên trên đám mây đen liền xuất hiện một con vật xung quanh người nó là nhiều tầng khí đen bao quanh . Nó mang khuôn mặt giữ tợn và há miệng gầm thét inh ỏi về phía từ hi cung, miệng nó chảy xuống là từng giọt máu đỏ, bên miệng vẫn là bộ nội tạng của con người.
Đông Phương Lãnh lập tức ra ám hiệu phóng tên, ngay lập tức ảnh vệ châm lửa phóng mạnh tên về phía đám mây đen.
Con tà thú mới đầu còn gầm thét nó dùng chân đánh mạnh về phía các mũi tên, sau đó lại dùng khí đen trong miệng thổi mạnh xuống dưới.
Đông Phương Lãnh dùng kiếm lập tức vận nội lực rồi phi về phía con tà thú rồi nói :
- Con ma thú ngu ngốc nhà ngươi còn không mau cút đi.
Con tà thú trong mắt liền hiện tia sáng đỏ rực, nó cũng dùng sức đánh mạnh về phía Đông Phương Lãnh. Nhưng vài hiệp sau nó liền thu lại tà lực, trong lòng nó biết nếu giết tên nam nhân trước mặt này vậy số nó cũng là kết thúc.
Tà thú thao thiết gầm lớn một tiếng rồi nói về phía Đông Phương Lãnh :
- Nam nhân. Ta với ngươi không thù không oán, trước nay ta cũng chưa từng ảnh hưởng tới ai trong kinh thành.
Hôm nay ta tới đây chỉ muốn một thứ rồi lập tức rời đi.
Đông Phương Lãnh thu kiếm lại phía sau, hắn trầm mặt nhìn về con tà thú rồi lạnh lùng nói :
- Nếu bổn vương nói không thích thì sao?
Tà thú đưa móng vuốt quệt mạnh lên khóe miệng, cả người dần dần biết đối thành hình dạng một nam tử mặt trắng bạch . Hắn đưa mắt nhìn về phía gian phòng phát ra ánh sáng cam phía dưới. Ánh sáng đó chính là một trận pháp nhỏ bảo vệ bên trong, nhưng bên trong linh khí chính là tỏa ra rất mạnh. Nó nở nụ cười nửa miệng rồi nói về phía Đông Phương Lãnh :
- Đông Phương Lãnh, trong người ngươi chẳng phải đang rất sôi sục hay sao? Linh lực phía dưới hấp dẫn như vậy ngươi còn cố nhịn mà từ chối hay sao?
Đông Phương Lãnh trừng mắt nhìn về con tà thú rồi quát lớn :
- Câm miệng.
Tà thú Thao thiết liền cười lớn, nó vừa định nói thì liền thổ huyết:
- Khụ.. khu.. khu….
Ánh mắt con tà thú càng giữ tợn nhìn vào bên trong gian phòng bên dưới, miệng liền gầm lớn :
- A.. a... a..... Các ngươi dám...
Bên trong phòng lập tức ánh lửa lớn cháy lên, cùng đó là tiếng xèo xèo đến chói tai phát ra ngoài.
Đông Phương Lãnh lúc ấy cũng biết là Cầm Thanh Tuyết chính là đã giết chết cốt nhục của nó.
Nhìn về phía đôi mắt đỏ rực của tà thú Đông Phương Lãnh lại thấy có chút gì đó quen thuộc với chính mình.
Con tà thú lúc này lần nữa biến lại bộ dạng của nó một con vật đầy ghê rợn. Nó dùng đôi mắt đỏ ực phi nhanh xuống phía căn phòng đang cháy lửa, trên miệng cũng là tiếng gầm lớn và đan sen là tiếng khóc ai oán của con người.
Đông Phương Lãnh cũng lập tức lận nội lực đánh về phía nó, kiếm trên tay lần nữa đánh thẳng về phía sau nó.
Bên dưới Đông Phương Tiêu và đám ảnh vệ lại lập tức phóng tên chứa dầu hỏa, cả ảnh vệ và cấm vệ quân cũng đứng thành một màn bảo vệ . Chờ nó xuống lập tức dùng kiểm giao chiền.
Vừa đúng lúc này mây đen kéo dần dần đi, những tia sét và tiếng sấm cũng không còn mạnh mẽ nữa.
Con tà thú nhận ra luồng nội lực rất mạnh của Đông Phương Lãnh đang từ phía sau đánh tới, nó quay mình dùng móng vuốt đỡ vào kiếm của Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh nhanh như cắt né sang một bên lại nhanh chóng đâm mạnh về phía sườn phải của nó. Kiếm của hắn tuy sắc bén nhưng lớp da bảo vệ của con tà thú này cũng rất mạnh.
Kiếm sượt qua cũng chỉ làm bung mất một chút sợ lông đen kít bên ngoài của nó.
Ánh sáng mờ của buổi sớm cũng dần lộ diện, tà thú biết nó không thể ở lại lâu liền thở mạnh ra một luồng khí đen về phía Đông Phương Lãnh rồi nhanh chóng chạy đi mất dạng sau những mái nhà xung quanh đó .
Đông Phương Lãnh đứng trước luồng tà khí cũng không thèm né tránh, hắn dùng tay áo phủi đi khí đen trước mặt. Nhìn con tà thú nhanh chóng chạy đi hắn cũng không hề đuổi theo. Trong lòng lại thấy có gì đó rất lạ ở con tà thú này khiến hắn ngờ vực.
Bất ngờ bên nhà xung quanh có tiếng gà gáy đầu tiên vang lên. Đông Phương Lãnh quay lại nhìn về phía căn phòng, ánh lửa đã nhỏ dần, ánh sáng cam của trận pháp cũng đã tắt hẳn.
Đông Phương Lãnh đáp chân tới trong sân của từ hi cung đứng ngay trước cửa gian phòng đó.
Đông Phương Tiêu, Ảnh Nhất cũng bước vào đứng phía sau Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh đưa lại kiếm của mình cho Ảnh Nhất rồi lạnh lùng nói :
- Trời sáng con tà thú đó sẽ không dám tới, ngươi để lại một số Ảnh vệ còn tất cả lui về Huyết Sát Các đi.
Ảnh Nhất cung kính gật đầu, tay cầm kiếm của vương gia rồi lui đi.
Đông Phương Tiêu vừa định mở lời thì cánh cửa phòng lập tức mở ra. Bên trong A Ý đang ôm Cầm Thanh Tuyết tiến ra phía ngoài.
A Ý thấy Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu lập tức cúi đầu nói :
- Vương gia.
Đông Phương Lãnh bước lên đưa tay ôm lấy Cầm Thanh Tuyết từ tay A Ý.
A Ý cũng lập tức thả tay rồi cúi đầu nói :
- Vương gia, tiểu thư căn rặn nhất định phải đưa tiểu thư trở lại phòng bên cạnh.
Đông Phương Lãnh không đáp lại A Y, nhưng hắn cũng là nghe theo ý của Cầm Thanh Tuyết căn rặn mà bước chân về phía gian phòng bên cạnh.
Đông Phương Tiêu bước về phía A Ý rồi nói :
- Tứ công chúa sao rồi.
A Y cúi đầu đáp lại ngũ vương gia:
- Vương gia, công chúa đã an toàn.
Ngay sau đó A Ý quay trở lại trong phòng rồi đóng chặt cửa.
Đông Phương Tiêu nhìn cánh cửa đóng lại liền thở dài.
Vừa lúc này A Thủy mở cửa bước ra, trên tay là thau lớn mùn đen.
Đông Phương Tiêu lập tức đi tới đưa tay đỡ cho A Thủy rồi hỏi :
- A Thủy. Ta giúp ngươi.
A Thủy miệng thì lạnh lùng đáp, nhưng tay cũng nhẹ thả lỏng một chút để Đông Phương Tiêu đỡ giúp :
- Ngũ vương gia, ngài trở về đi. Chuyện này ta cũng không nói giúp ngài được đâu.
Đông Phương Tiêu cười cười vừa bước theo A Thủy vừa nói :
- Ta không có nhờ ngươi nói với thái hậu nữa. Lát nữa ta gặp Cầm tiểu thư hỏi là được. Nhưng mà chuyện tối qua...
A Thủy khựng lại bước chân rồi nhìn về phía Đông Phương Tiêu nói :
- Ngũ vương gia, chuyện ấy cầm tiểu thư cũng chưa cho phép ta nói...
Đông Phương Tiêu vẫn nở nụ cười nhìn A Thủy nói :
- Ta hứa với muội sẽ không kể lại chuyện này cho ai biết...
A Thủy tiếp tục bước đi mà không đáp lại Đông Phương Tiêu.
Đông Phương Tiêu vẫn dùng ngữ điệu năn nỉ gọi :
- A Thủy.. A Thủy...
Trong đầu đều là suy nghĩ mông lung và sự tự trách bản thân mình.
Trong lòng vẫn là bao nhiêu câu hỏi ,vừa rồi có phải đã khiến nàng ấy đau lòng lắm hay không? Hắn làm như vậy liệu có đúng hay không?
Nhưng hắn cũng là người hiểu rõ, dù hắn có nói ra nguyên nhân thì nàng chắc chắn cũng sẽ tự nguyện ở bên cạnh mình. Như vậy hắn sẽ ngày một mạnh hơn, còn nàng bị hút đi sinh khí càng ngày càng yếu ớt đi.
Hắn mỗi lần nghĩ tới đều đó, cả người đều sẽ không cam lòng, nhìn nàng mỗi lần gần hắn lại gặp thương tổn và ảnh hưởng tới sinh mạng. Hắn thật sự là không nỡ, đến cuối cùng vẫn là hắn không đủ can đảm giữ nàng bên cạnh.
Đông Phương Lãnh càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng, cứ tưởng chỉ cần bản thân gây dựng một đế chế mạnh thì có thể làm cho nàng an toàn và vui vẻ. Cũng lại không ngờ tới người làm nàng thương tổn nhất lại chính là bản thân mình.
Khoảng hai canh giờ sau Đông Phương Tiêu liền gấp gáp chạy vào hắn hét lớn :
- Tam ca, huynh còn có thời gian ở đó ngâm người nữa hay sao? Còn tà thú hôm trước nó đã tìm đến gần Hoàng cung rồi.
Đông Phương Lãnh không mở mắt, hắn chỉ trầm giọng lạnh lùng nói :
- Vậy thì có liên quan gì tới bản vương.
Đông Phương Tiêu chạy vào phía trong ôn tuyền, hắn đứng ngay phía sau Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Huynh ... Huynh vẫn chưa biết là Cầm Thanh Tuyết đang ở trong Từ hi cung của thái hậu hay sao?
Đông Phương Lãnh lúc này lập tức mở mắt, hắn quay người lại phía Đông Phương Tiêu rồi nói :
- Nàng tới đó làm gì?
Đông Phương Tiêu nghe Đông Phương Lãnh hỏi liền biết huynh ấy chưa biết nha đầu đó tới cứu mình. Hắn liền trầm mặc nói :
- Huynh nghĩ tự dưng thái hậu đồng ý thả huynh ra khi tứ công chúa chưa có biện pháp chữa trị hay sao? Còn không phải Cầm Thanh Tuyết kịp thời trở lại, rồi vào cung chữa bệnh cho tứ công chúa, cũng vậy nên thái hậu mới đồng ý thả huynh ra đấy thôi .
Đông Phương Lãnh lúc này liền lập tức đứng lên, hắn giận dữ nói lớn về phía Đông Phương Tiêu :
- Ta chẳng phải nói với ngươi rồi hay sao? Phải tránh xa tứ công chúa càng xa càng tốt... Ngươi lại không hiểu điều ta căn rặn...cư nhiên lại mang nàng vào đấy... ngươi... Ngươi có biết trong bụng tứ công chúa chính là mang cốt nhục của con Tà thú đó hay không?
Đông Phương Tiêu liền hốt hoảng bịp chặt miệng, trong lòng đều là sợ hãi và kinh khiếp. Như vậy nhất định Cầm Thanh Tuyết chính là đã mổ bụng lấy con ma thú đó ra, chỉ có như vậy thì con tà thú đó nó mới giận giữ mà tìm đến.
Đông Phương Lãnh bước lên trên khỏi ôn tuyền hôm trước khi tới từ hi cung của thái hậu, hắn đã nhận ra trên người tứ công chúa tỏả ra nồng đậm tà khí và ma khí. Nhìn tà khí tỏả ra giống hoàn toàn với tà khí trên người con
Ma thú Thao thiết kia.
Mà tà khí đó chính là tỏa ra từ bụng của tứ công chúa, hắn trước cũng âm thầm đoán là cốt nhục của con tà thú kia, nhưng lại không thấy tứ công chúa tỏ ra sự lạ. Nên hắn cũng coi như là việc không liên quan tới mình.
Hắn chính là không ngờ tới Cầm Thanh Tuyết lại tự mình giết chết con của nó. Hắn từng giao chiến đương nhiên biết rằng con ma thú kia chính là rất mạnh, nó đã tạo ra cốt nhục vậy thì nó chắc chắn sẽ nhận ra đứa con của nó bi đe dụa tào tìm ti trả thù.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh rồi trầm giọng nói:
- Ảnh Nhất triệu tập tất cả ảnh vệ, lập tức tới phía ngoài của Từ hi cung. Đem theo cung tiễn chứa dầu hỏa, thấy con tà thú đó tới lập tức phóng tên.
Ảnh Nhất ở ngoài liền hô lớn một tiếng rồi rời đi :
- Rõ.
Đông Phương Lãnh lại nói lớn về phía Đông Phương Tiêu:
- Còn ngẩn người ở đó làm gì, mau triệu tập hộ vệ tới Từ hi cung đi. Con Tà thú đấy ngươi không phải không biết nó mạnh và mang nhiều oán khí thế nào chứ?
Đông Phương Tiêu lập tức gật đầu rồi quay người rời đi ngay.
Đông Phương Lãnh sau khi thay y bào khác liền dùng ngựa phi nhanh tới phía bên ngoài của từ hi cung. Ngoài trời lúc này đã có từng đám mây đen kéo đến, từng tia chớp nhập nhoàng trên đỉnh từ hi cung. Gió cũng mạnh mẽ thối khắp nơi, không có mưa nhưng cát bụi bay tung tóe tứ phía.
Phía xa xa chính là tiếng gầm lớn như hổ giận và tiếng khóc ai oán sen kẽ nhau đang kéo tới gần.
Đông Phương Lãnh bước tới thì người đứng đầu của đội cấm vệ quân cũng bước ra.
Người cầm đầu cấm vệ quân khẽ cúi đầu với Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Tam vương gia, chúng ta ở đây bảo vệ thái hậu.
Đông Phương Lãnh cũng nhẹ gật đầu đáp lại hắn, khuôn mặt và ánh mắt vẫn là sự lạnh lùng và tức giận nhìn về phía tiếng gầm đang kéo đến ngày một gần hơn .
Người cầm đầu cấm vệ quân thấy sắc mặt chứa đầy băng lãnh và giận giữ của Đông Phương Lãnh thì lập tức lui xuống thủ vệ phía sau.
Sau đó Đông Phương Lãnh quay vào nhìn về phía căn phòng đã đóng chặt cửa, bên trong phát ra ánh sáng vàng nhạt. Trong lòng hắn cũng biết chắc chắn đó là do Cầm Thanh Tuyết lập trận pháp bên trong.
Bàn tay khẽ gắt gao nắm chặt , môi khẽ nói :
- Nàng thật sự không biết hay là cố chấp không nghĩ tới. Mạng của chính mình nàng cũng không quan tâm nữa hay sao.
Phía xa xa có một đám may đen kít đang bay nhanh tới hướng Đông Phương Lãnh đang đứng, bên trên đám mây đen liền xuất hiện một con vật xung quanh người nó là nhiều tầng khí đen bao quanh . Nó mang khuôn mặt giữ tợn và há miệng gầm thét inh ỏi về phía từ hi cung, miệng nó chảy xuống là từng giọt máu đỏ, bên miệng vẫn là bộ nội tạng của con người.
Đông Phương Lãnh lập tức ra ám hiệu phóng tên, ngay lập tức ảnh vệ châm lửa phóng mạnh tên về phía đám mây đen.
Con tà thú mới đầu còn gầm thét nó dùng chân đánh mạnh về phía các mũi tên, sau đó lại dùng khí đen trong miệng thổi mạnh xuống dưới.
Đông Phương Lãnh dùng kiếm lập tức vận nội lực rồi phi về phía con tà thú rồi nói :
- Con ma thú ngu ngốc nhà ngươi còn không mau cút đi.
Con tà thú trong mắt liền hiện tia sáng đỏ rực, nó cũng dùng sức đánh mạnh về phía Đông Phương Lãnh. Nhưng vài hiệp sau nó liền thu lại tà lực, trong lòng nó biết nếu giết tên nam nhân trước mặt này vậy số nó cũng là kết thúc.
Tà thú thao thiết gầm lớn một tiếng rồi nói về phía Đông Phương Lãnh :
- Nam nhân. Ta với ngươi không thù không oán, trước nay ta cũng chưa từng ảnh hưởng tới ai trong kinh thành.
Hôm nay ta tới đây chỉ muốn một thứ rồi lập tức rời đi.
Đông Phương Lãnh thu kiếm lại phía sau, hắn trầm mặt nhìn về con tà thú rồi lạnh lùng nói :
- Nếu bổn vương nói không thích thì sao?
Tà thú đưa móng vuốt quệt mạnh lên khóe miệng, cả người dần dần biết đối thành hình dạng một nam tử mặt trắng bạch . Hắn đưa mắt nhìn về phía gian phòng phát ra ánh sáng cam phía dưới. Ánh sáng đó chính là một trận pháp nhỏ bảo vệ bên trong, nhưng bên trong linh khí chính là tỏa ra rất mạnh. Nó nở nụ cười nửa miệng rồi nói về phía Đông Phương Lãnh :
- Đông Phương Lãnh, trong người ngươi chẳng phải đang rất sôi sục hay sao? Linh lực phía dưới hấp dẫn như vậy ngươi còn cố nhịn mà từ chối hay sao?
Đông Phương Lãnh trừng mắt nhìn về con tà thú rồi quát lớn :
- Câm miệng.
Tà thú Thao thiết liền cười lớn, nó vừa định nói thì liền thổ huyết:
- Khụ.. khu.. khu….
Ánh mắt con tà thú càng giữ tợn nhìn vào bên trong gian phòng bên dưới, miệng liền gầm lớn :
- A.. a... a..... Các ngươi dám...
Bên trong phòng lập tức ánh lửa lớn cháy lên, cùng đó là tiếng xèo xèo đến chói tai phát ra ngoài.
Đông Phương Lãnh lúc ấy cũng biết là Cầm Thanh Tuyết chính là đã giết chết cốt nhục của nó.
Nhìn về phía đôi mắt đỏ rực của tà thú Đông Phương Lãnh lại thấy có chút gì đó quen thuộc với chính mình.
Con tà thú lúc này lần nữa biến lại bộ dạng của nó một con vật đầy ghê rợn. Nó dùng đôi mắt đỏ ực phi nhanh xuống phía căn phòng đang cháy lửa, trên miệng cũng là tiếng gầm lớn và đan sen là tiếng khóc ai oán của con người.
Đông Phương Lãnh cũng lập tức lận nội lực đánh về phía nó, kiếm trên tay lần nữa đánh thẳng về phía sau nó.
Bên dưới Đông Phương Tiêu và đám ảnh vệ lại lập tức phóng tên chứa dầu hỏa, cả ảnh vệ và cấm vệ quân cũng đứng thành một màn bảo vệ . Chờ nó xuống lập tức dùng kiểm giao chiền.
Vừa đúng lúc này mây đen kéo dần dần đi, những tia sét và tiếng sấm cũng không còn mạnh mẽ nữa.
Con tà thú nhận ra luồng nội lực rất mạnh của Đông Phương Lãnh đang từ phía sau đánh tới, nó quay mình dùng móng vuốt đỡ vào kiếm của Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh nhanh như cắt né sang một bên lại nhanh chóng đâm mạnh về phía sườn phải của nó. Kiếm của hắn tuy sắc bén nhưng lớp da bảo vệ của con tà thú này cũng rất mạnh.
Kiếm sượt qua cũng chỉ làm bung mất một chút sợ lông đen kít bên ngoài của nó.
Ánh sáng mờ của buổi sớm cũng dần lộ diện, tà thú biết nó không thể ở lại lâu liền thở mạnh ra một luồng khí đen về phía Đông Phương Lãnh rồi nhanh chóng chạy đi mất dạng sau những mái nhà xung quanh đó .
Đông Phương Lãnh đứng trước luồng tà khí cũng không thèm né tránh, hắn dùng tay áo phủi đi khí đen trước mặt. Nhìn con tà thú nhanh chóng chạy đi hắn cũng không hề đuổi theo. Trong lòng lại thấy có gì đó rất lạ ở con tà thú này khiến hắn ngờ vực.
Bất ngờ bên nhà xung quanh có tiếng gà gáy đầu tiên vang lên. Đông Phương Lãnh quay lại nhìn về phía căn phòng, ánh lửa đã nhỏ dần, ánh sáng cam của trận pháp cũng đã tắt hẳn.
Đông Phương Lãnh đáp chân tới trong sân của từ hi cung đứng ngay trước cửa gian phòng đó.
Đông Phương Tiêu, Ảnh Nhất cũng bước vào đứng phía sau Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh đưa lại kiếm của mình cho Ảnh Nhất rồi lạnh lùng nói :
- Trời sáng con tà thú đó sẽ không dám tới, ngươi để lại một số Ảnh vệ còn tất cả lui về Huyết Sát Các đi.
Ảnh Nhất cung kính gật đầu, tay cầm kiếm của vương gia rồi lui đi.
Đông Phương Tiêu vừa định mở lời thì cánh cửa phòng lập tức mở ra. Bên trong A Ý đang ôm Cầm Thanh Tuyết tiến ra phía ngoài.
A Ý thấy Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu lập tức cúi đầu nói :
- Vương gia.
Đông Phương Lãnh bước lên đưa tay ôm lấy Cầm Thanh Tuyết từ tay A Ý.
A Ý cũng lập tức thả tay rồi cúi đầu nói :
- Vương gia, tiểu thư căn rặn nhất định phải đưa tiểu thư trở lại phòng bên cạnh.
Đông Phương Lãnh không đáp lại A Y, nhưng hắn cũng là nghe theo ý của Cầm Thanh Tuyết căn rặn mà bước chân về phía gian phòng bên cạnh.
Đông Phương Tiêu bước về phía A Ý rồi nói :
- Tứ công chúa sao rồi.
A Y cúi đầu đáp lại ngũ vương gia:
- Vương gia, công chúa đã an toàn.
Ngay sau đó A Ý quay trở lại trong phòng rồi đóng chặt cửa.
Đông Phương Tiêu nhìn cánh cửa đóng lại liền thở dài.
Vừa lúc này A Thủy mở cửa bước ra, trên tay là thau lớn mùn đen.
Đông Phương Tiêu lập tức đi tới đưa tay đỡ cho A Thủy rồi hỏi :
- A Thủy. Ta giúp ngươi.
A Thủy miệng thì lạnh lùng đáp, nhưng tay cũng nhẹ thả lỏng một chút để Đông Phương Tiêu đỡ giúp :
- Ngũ vương gia, ngài trở về đi. Chuyện này ta cũng không nói giúp ngài được đâu.
Đông Phương Tiêu cười cười vừa bước theo A Thủy vừa nói :
- Ta không có nhờ ngươi nói với thái hậu nữa. Lát nữa ta gặp Cầm tiểu thư hỏi là được. Nhưng mà chuyện tối qua...
A Thủy khựng lại bước chân rồi nhìn về phía Đông Phương Tiêu nói :
- Ngũ vương gia, chuyện ấy cầm tiểu thư cũng chưa cho phép ta nói...
Đông Phương Tiêu vẫn nở nụ cười nhìn A Thủy nói :
- Ta hứa với muội sẽ không kể lại chuyện này cho ai biết...
A Thủy tiếp tục bước đi mà không đáp lại Đông Phương Tiêu.
Đông Phương Tiêu vẫn dùng ngữ điệu năn nỉ gọi :
- A Thủy.. A Thủy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.