Chương 104
Yuriko2002
11/09/2024
- Vương gia. Người thả ta xuống, thả ta xuống đi ... Ta tự mình đi được.
Đông Phương Lãnh mặt tràn đầy hàn khí, hắn ôm Cầm Thanh Tuyết trên vai một mạch trở về biệt viện của nàng.
Hướng tới phòng nàng đi vào, thấy nàng hét lên hắn liền hắng giọng lớn tiếng nói :
- Nàng ... yên lặng cho bổn vương.
Cầm Thanh Tuyết nghe lời nói đầy tức giận của Đông Phương Lãnh đối với mình, cơn càng bực bội trong lòng nàng càng lớn hơn, nàng liền hét lên :
- Vương gia, ngài buông ta xuống.
Đông Phương Lãnh đi tới cửa liền đạp mạnh cánh cửa bước vào trong, hắn bước tới hướng giường rồi đặt nàng nàng mạnh mẽ nằm xuống giường.
Hắn lạnh lùng áp cả cơ thể mình bên trên nàng, tay hắn trống ở hai bên giường để nàng ở trong phía giữa ngực, lời nói cũng thập phần lạnh lùng:
- Bổn vương không buông, nhất định cả đời này cũng sẽ không buông nàng ra.
Cầm Thanh Tuyết đưa tay đẩy mạnh vào ngực của Đông Phương Lãnh, lời nói càng tức giận hơn :
- Vương gia, ngài phát điên cái gì? Việc của ta cũng không nhờ người quản. Ta cũng không phải đồ vật của ngài, việc mà ta làm cũng không nhờ ngài nhọc công quản thêm nữa . Ta tự mình biết mình phải làm gì.
Đông Phương Lãnh trong mắt là nồng đậm tức giận, vừa rồi hắn đứng ở phía xa chính là nhìn thấy được tên
Phong Mặc Vân nắm lấy tay nàng. Tên Phong Mặc Vân đó lại muốn đưa nàng rời khỏi hắn, tránh xa hắn.
Chỉ cần nghĩ tới đó Đông Phương Lãnh không thể nhịn được cơn cuồng hỏa trong lòng, sau đó hắn đưa một tay lên gắt gao nắm lấy hai cổ tay nàng lên trên phía đầu, một tay lại ôn nhu vuốt ve má nàng, lời nói cũng tràn ngập hàn khí :
- Thanh Tuyết... Bổn vương không ngại giết thêm mấy trăm mạng người kể cả hắn ... Nếu hắn dám đưa nàng rời khỏi bốn vương.
Cầm Thanh Tuyết cổ tay bị Đông Phương Lãnh bóp chặt lại thêm đau đớn, nhìn ánh mắt đỏ lên của hắn nàng liền nói lớn :
- Vương gia. Ngài như vậy là có ý gì? Ta cũng đâu nói sẽ cùng hắn rời đi... Hơn nữa hôm đó trên chùa Ngọc Lâm cũng là ta nợ hắn một ân tình. Ta cũng không thể cứ như thế mà phủi tay coi hắn như không quen biết được.
Đông Phương Lãnh vì nén cơn cuồng khí trong người mà khiến gân xanh nổi lên trên khắp mặt, khắp cổ. Hắn chỉ cần nghĩ đến việc nàng cùng nam nhân thân mật, lại thêm suy nghĩ nàng sẽ rời đi cùng Phong Mặc Vân khiến không nhịn được tức giận.
Đông Phương Lãnh đưa tay bóp chặt cằm của Cầm Thanh Tuyết, hắn cúi mặt gần lại mặt nàng, hơi thở cũng phả nhẹ vào khuôn mặt nàng. Mỗi hơi thở ra đều là hơi lạnh, lời nói lại càng lạnh tới cực độ:
- Thanh Tuyết... Bổn vương thật lòng thật dạ đối với nàng... Như vậy chưa đủ hay sao? Bổn vương chính là không thể chịu đựng được khi nàng rời đi...
Đông Phương Lãnh nói song liền trực tiếp cúi xuống dùng nụ hôn cuồng nhiệt của mình hôn lên đôi môi ấm áp của nàng. Hắn hôn nàng đầy mạnh bạo, tựa như bao nhiêu ấm ức, tức giận đã đè nén đều đặt hết vào nụ hôn.
Cầm Thanh Tuyết bị ánh mắt đỏ rực của Đông Phương Lãnh làm cho có chút sợ hãi, hơi lạnh từ lời nói của hắn tỏa ra đầy hàn khí phả vào khuôn mặt nàng làm cho các dây thần kinh trên mặt khựng lại.
Ngay sau đó lại bị hắn tức giận hôn xuống, môi nàng chính là bị hắn cắn tới sưng đỏ cả lên, trên mắt nàng từ khi nào đã tràn ngập nước.
Cầm Thanh Tuyết nhắm chặt mắt lại, nàng chính là không dám nhìn bộ dáng tức giận đầy hàn khí của Đông Phương Lãnh...
Một giọt nước mắt rơi xuống ... Lại thêm một giọt... Nàng chính là không giẫy giụa cũng không phản kháng, lại càng không đáp lại nụ hôn của hắn... Hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài xuống mặt rồi rơi xuống mặt giường...
Đông Phương Lãnh chợt nhận ra nàng chính là đang khóc, tâm của hắn bỗng nhiên đau đớn.
Hắn ngay lập tức dừng lại , ánh mắt đã không còn đỏ rực lên tức giận, mà chuyển về hối hận. Hắn buông bàn tay nắm cổ tay nàng ra, tay kia cũng đưa lên lau nhẹ những giọt nước mắt bên má nàng. Giọng nói lại đầy trầm lặng buồn bã :
- Xin lỗi... Là bốn vương không kiềm chế được mình... Xin lối...
Nhìn cánh mũi của Cầm Thanh Tuyết đã đỏ ửng, bờ môi cũng có chút sưng đỏ lại càng khiến Đông Phương Lãnh ân hận. Hắn mỗi câu nói ra đều là xin lỗi nàng :
- Thanh Tuyết... Xin lỗi... Bổn vương cũng chỉ vì không nhịn được trong lòng khó chịu khi thấy nàng và hắn chung một chỗ...
Cẩm Thanh Tuyết mở nhẹ mắt, nàng quay mặt sang một bên tránh ánh mắt của Đông Phương Lãnh rồi nhàn nhạt nói :
- Vương gia. Ngài chính là không tin ta, dù ta có làm gì đi chăng nữa ngài cũng đều sẽ ngờ vực ta....
Đông Phương Lãnh mạnh mẽ lắc đầu, hắn đặt người nằm sang phía bên cạnh nàng, để mặt mình đối mặt với khuôn mặt nàng. Hắn đặt bàn tay lành lạnh của mình lên má nàng để nàng không quay sang hướng khác. Lời nói đối với nàng cũng thật lòng thật dạ mà nói :
- Tất cả là lỗi của bổn vương. Bổn vương rất sợ mất nàng. Chỉ cần nghĩ đến nàng xa lánh và không còn cần bổn vương nữa.. Bổn vương chính là không thể nhịn được nội tâm đau đớn.
Cầm Thanh Tuyết như nhìn được sự đau đớn trong ánh mắt của Đông Phương Lãnh, nhưng hắn mỗi lần đều đối với nàng cẩn mật như vậy khiến nàng cảm thấy mình chính là rất vô dụng.
Cầm Thanh Tuyết vẫn dùng ngữ điệu nhàn nhạt đáp lại Đông Phương Lãnh :
- Vương gia, ngài vì sao lại không cho ta tham gia thọ tiệc của Thái hậu?
Đông Phương Lãnh nhìn khuôn mặt nhàn nhạt tức giận của Cầm Thanh Tuyết, hắn chỉ biết nhẹ nói :
- Vì bổn vương lo cho nàng.
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu nhìn vào khuôn mặt trầm lặng của Đông Phương Lãnh đáp :
- Ngài chưa từng hỏi qua ý kiến của ta... Mọi việc vẫn luôn là ngài tự quyết định... Ta trước nay ghét nhất chính là bị người khác kìm hãm ở một nơi. Ta không phải thú nuôi của ngài lại càng không thể vì ngài mà mất đi tự do .
Đông Phương Lãnh lắc đầu rồi lại gật đầu, hắn nhẹ giọng đáp lại nàng :
- Bổn vương chưa từng coi ngươi là thú nuôi... Bổn vương làm vậy chỉ vì nội bộ trong cung đang rất bất ổn, thái tử vì sợ ta tranh đoạt ngôi vị nên ra sức ép và không ngại kết thân với những người cầm quyền.Mà phụ thân nàng chính một trong số người đầu tiên trong danh sách đó. Ta sợ hắn hèn hạ sẽ không tiếc bày mưu mà làm phiền đến nàng.
Thấy Cầm Thanh Tuyết không đáp Đông Phương Lãnh lại như con mèo nhỏ, hắn dịch người nằm lại gần nàng ,để mặt mình áp gần mặt nàng hắn nhẹ nói :
- Bổn vương biết ngươi muốn đòi lại món nợ từ Tề Mẫn Nhi. Bổn vương cho người giết nàng ta cho nàng.
Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng nhìn Đông Phương Lãnh lại nói :
- Vương gia... Ta không phải người vô dụng như vậy.
Đông Phương Lãnh nở nụ cười nhẹ đáp lại nàng, giọng nói cũng thập phần ôn nhu :
- Bổn vương không có ý đó. Ngày mai bổn vương cũng sẽ không tham gia yến tiệc... Nàng muốn đi đâu, làm gì bổn vương sẽ đều nghe theo ý nàng..., nàng muốn tự mình ra tay bổn vương cũng sẽ theo nàng.
Cầm Thanh Tuyết mắt có chút nhu hòa hơn, tam vương đi theo nàng cũng yên tâm hơn. Nàng có nghe qua bang phái của Tề Mẫn Nhi cũng là một bang phái lớn trong giang hồ. Nàng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh thấy Cầm Thanh Tuyết cũng đã đồng ý thỏa hiệp hắn liền nhấc nhẹ đầu nàng đặt lên tay hắn.
Sau đó lại lấy hộp gỗ nhỏ trong ngực đưa cho nàng rồi nói :
- Bổn vương lấy được cuốn bí tịch từ chỗ Tề Mẫn Nhi cho nàng, nàng xem có đúng là nó không?
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi đưa tay nhận hộp gỗ từ tay của Đông Phương Lãnh, nàng không trực tiếp mở hộp gỗ ra mà đặt sang một bên.
Rồi Cầm Thanh Tuyết lấy trong tay áo ra chiếc tiêu bạc hôm trước Đông Phương Lãnh đưa cho nàng đưa lên trước mặt vừa nhìn hoa văn tinh xảo của nó rồi khẽ hỏi :
- Vương gia. Chiếc tiêu này ngài lấy từ đâu?
Đông Phương Lãnh nhàn nhạt nhớ lại quá khứ rồi khẽ nói :
- Đây là kỉ vật cuối cùng mà mẫu phi để lại cho ta.
Cầm Thanh Tuyết dám chắc mẫu phi của Đông Phương Lãnh chính là vị tiểu sư muội mà sư phụ vẫn hay nhắc tới.
Nàng sử lý song Tề Mẫn Nhi và Cầm Phương Liên , nhất định sẽ đưa hắn tới nơi đó.
Cầm Thanh Tuyết đưa chiếc tiêu về phía Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Vương gia, ngài cầm lấy nó đi.
Đông Phương Lãnh lắc đầu, hắn đưa bàn tay mình nắm lại bàn tay của Cầm Thanh Tuyết, cũng là nắm chặt chiếc tiêu bạc bên trong. Hắn ôn nhu nói với nàng :
- Đây là bảo vật mà bổn vương chân quý nhất, đây cũng là bảo vật bổn vương muốn tặng nàng làm vật định thân.
Cầm Thanh Tuyết có chút giật mình nhưng lại nhanh nở nụ cười gật đầu. Nàng nép mặt vào trong ngực Đông Phương Lãnh rồi nói nhỏ :
- Vương gia. Qua ngày mai ta muốn đưa ngài tới một nơi.
Đông Phương Lãnh gật đầu, hắn cũng ôm chặt nàng vào ngực mình rồi nói :
- Được. Nàng đi đâu bổn vương liền đi theo tới đó.
Đông Phương Lãnh mặt tràn đầy hàn khí, hắn ôm Cầm Thanh Tuyết trên vai một mạch trở về biệt viện của nàng.
Hướng tới phòng nàng đi vào, thấy nàng hét lên hắn liền hắng giọng lớn tiếng nói :
- Nàng ... yên lặng cho bổn vương.
Cầm Thanh Tuyết nghe lời nói đầy tức giận của Đông Phương Lãnh đối với mình, cơn càng bực bội trong lòng nàng càng lớn hơn, nàng liền hét lên :
- Vương gia, ngài buông ta xuống.
Đông Phương Lãnh đi tới cửa liền đạp mạnh cánh cửa bước vào trong, hắn bước tới hướng giường rồi đặt nàng nàng mạnh mẽ nằm xuống giường.
Hắn lạnh lùng áp cả cơ thể mình bên trên nàng, tay hắn trống ở hai bên giường để nàng ở trong phía giữa ngực, lời nói cũng thập phần lạnh lùng:
- Bổn vương không buông, nhất định cả đời này cũng sẽ không buông nàng ra.
Cầm Thanh Tuyết đưa tay đẩy mạnh vào ngực của Đông Phương Lãnh, lời nói càng tức giận hơn :
- Vương gia, ngài phát điên cái gì? Việc của ta cũng không nhờ người quản. Ta cũng không phải đồ vật của ngài, việc mà ta làm cũng không nhờ ngài nhọc công quản thêm nữa . Ta tự mình biết mình phải làm gì.
Đông Phương Lãnh trong mắt là nồng đậm tức giận, vừa rồi hắn đứng ở phía xa chính là nhìn thấy được tên
Phong Mặc Vân nắm lấy tay nàng. Tên Phong Mặc Vân đó lại muốn đưa nàng rời khỏi hắn, tránh xa hắn.
Chỉ cần nghĩ tới đó Đông Phương Lãnh không thể nhịn được cơn cuồng hỏa trong lòng, sau đó hắn đưa một tay lên gắt gao nắm lấy hai cổ tay nàng lên trên phía đầu, một tay lại ôn nhu vuốt ve má nàng, lời nói cũng tràn ngập hàn khí :
- Thanh Tuyết... Bổn vương không ngại giết thêm mấy trăm mạng người kể cả hắn ... Nếu hắn dám đưa nàng rời khỏi bốn vương.
Cầm Thanh Tuyết cổ tay bị Đông Phương Lãnh bóp chặt lại thêm đau đớn, nhìn ánh mắt đỏ lên của hắn nàng liền nói lớn :
- Vương gia. Ngài như vậy là có ý gì? Ta cũng đâu nói sẽ cùng hắn rời đi... Hơn nữa hôm đó trên chùa Ngọc Lâm cũng là ta nợ hắn một ân tình. Ta cũng không thể cứ như thế mà phủi tay coi hắn như không quen biết được.
Đông Phương Lãnh vì nén cơn cuồng khí trong người mà khiến gân xanh nổi lên trên khắp mặt, khắp cổ. Hắn chỉ cần nghĩ đến việc nàng cùng nam nhân thân mật, lại thêm suy nghĩ nàng sẽ rời đi cùng Phong Mặc Vân khiến không nhịn được tức giận.
Đông Phương Lãnh đưa tay bóp chặt cằm của Cầm Thanh Tuyết, hắn cúi mặt gần lại mặt nàng, hơi thở cũng phả nhẹ vào khuôn mặt nàng. Mỗi hơi thở ra đều là hơi lạnh, lời nói lại càng lạnh tới cực độ:
- Thanh Tuyết... Bổn vương thật lòng thật dạ đối với nàng... Như vậy chưa đủ hay sao? Bổn vương chính là không thể chịu đựng được khi nàng rời đi...
Đông Phương Lãnh nói song liền trực tiếp cúi xuống dùng nụ hôn cuồng nhiệt của mình hôn lên đôi môi ấm áp của nàng. Hắn hôn nàng đầy mạnh bạo, tựa như bao nhiêu ấm ức, tức giận đã đè nén đều đặt hết vào nụ hôn.
Cầm Thanh Tuyết bị ánh mắt đỏ rực của Đông Phương Lãnh làm cho có chút sợ hãi, hơi lạnh từ lời nói của hắn tỏa ra đầy hàn khí phả vào khuôn mặt nàng làm cho các dây thần kinh trên mặt khựng lại.
Ngay sau đó lại bị hắn tức giận hôn xuống, môi nàng chính là bị hắn cắn tới sưng đỏ cả lên, trên mắt nàng từ khi nào đã tràn ngập nước.
Cầm Thanh Tuyết nhắm chặt mắt lại, nàng chính là không dám nhìn bộ dáng tức giận đầy hàn khí của Đông Phương Lãnh...
Một giọt nước mắt rơi xuống ... Lại thêm một giọt... Nàng chính là không giẫy giụa cũng không phản kháng, lại càng không đáp lại nụ hôn của hắn... Hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài xuống mặt rồi rơi xuống mặt giường...
Đông Phương Lãnh chợt nhận ra nàng chính là đang khóc, tâm của hắn bỗng nhiên đau đớn.
Hắn ngay lập tức dừng lại , ánh mắt đã không còn đỏ rực lên tức giận, mà chuyển về hối hận. Hắn buông bàn tay nắm cổ tay nàng ra, tay kia cũng đưa lên lau nhẹ những giọt nước mắt bên má nàng. Giọng nói lại đầy trầm lặng buồn bã :
- Xin lỗi... Là bốn vương không kiềm chế được mình... Xin lối...
Nhìn cánh mũi của Cầm Thanh Tuyết đã đỏ ửng, bờ môi cũng có chút sưng đỏ lại càng khiến Đông Phương Lãnh ân hận. Hắn mỗi câu nói ra đều là xin lỗi nàng :
- Thanh Tuyết... Xin lỗi... Bổn vương cũng chỉ vì không nhịn được trong lòng khó chịu khi thấy nàng và hắn chung một chỗ...
Cẩm Thanh Tuyết mở nhẹ mắt, nàng quay mặt sang một bên tránh ánh mắt của Đông Phương Lãnh rồi nhàn nhạt nói :
- Vương gia. Ngài chính là không tin ta, dù ta có làm gì đi chăng nữa ngài cũng đều sẽ ngờ vực ta....
Đông Phương Lãnh mạnh mẽ lắc đầu, hắn đặt người nằm sang phía bên cạnh nàng, để mặt mình đối mặt với khuôn mặt nàng. Hắn đặt bàn tay lành lạnh của mình lên má nàng để nàng không quay sang hướng khác. Lời nói đối với nàng cũng thật lòng thật dạ mà nói :
- Tất cả là lỗi của bổn vương. Bổn vương rất sợ mất nàng. Chỉ cần nghĩ đến nàng xa lánh và không còn cần bổn vương nữa.. Bổn vương chính là không thể nhịn được nội tâm đau đớn.
Cầm Thanh Tuyết như nhìn được sự đau đớn trong ánh mắt của Đông Phương Lãnh, nhưng hắn mỗi lần đều đối với nàng cẩn mật như vậy khiến nàng cảm thấy mình chính là rất vô dụng.
Cầm Thanh Tuyết vẫn dùng ngữ điệu nhàn nhạt đáp lại Đông Phương Lãnh :
- Vương gia, ngài vì sao lại không cho ta tham gia thọ tiệc của Thái hậu?
Đông Phương Lãnh nhìn khuôn mặt nhàn nhạt tức giận của Cầm Thanh Tuyết, hắn chỉ biết nhẹ nói :
- Vì bổn vương lo cho nàng.
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu nhìn vào khuôn mặt trầm lặng của Đông Phương Lãnh đáp :
- Ngài chưa từng hỏi qua ý kiến của ta... Mọi việc vẫn luôn là ngài tự quyết định... Ta trước nay ghét nhất chính là bị người khác kìm hãm ở một nơi. Ta không phải thú nuôi của ngài lại càng không thể vì ngài mà mất đi tự do .
Đông Phương Lãnh lắc đầu rồi lại gật đầu, hắn nhẹ giọng đáp lại nàng :
- Bổn vương chưa từng coi ngươi là thú nuôi... Bổn vương làm vậy chỉ vì nội bộ trong cung đang rất bất ổn, thái tử vì sợ ta tranh đoạt ngôi vị nên ra sức ép và không ngại kết thân với những người cầm quyền.Mà phụ thân nàng chính một trong số người đầu tiên trong danh sách đó. Ta sợ hắn hèn hạ sẽ không tiếc bày mưu mà làm phiền đến nàng.
Thấy Cầm Thanh Tuyết không đáp Đông Phương Lãnh lại như con mèo nhỏ, hắn dịch người nằm lại gần nàng ,để mặt mình áp gần mặt nàng hắn nhẹ nói :
- Bổn vương biết ngươi muốn đòi lại món nợ từ Tề Mẫn Nhi. Bổn vương cho người giết nàng ta cho nàng.
Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng nhìn Đông Phương Lãnh lại nói :
- Vương gia... Ta không phải người vô dụng như vậy.
Đông Phương Lãnh nở nụ cười nhẹ đáp lại nàng, giọng nói cũng thập phần ôn nhu :
- Bổn vương không có ý đó. Ngày mai bổn vương cũng sẽ không tham gia yến tiệc... Nàng muốn đi đâu, làm gì bổn vương sẽ đều nghe theo ý nàng..., nàng muốn tự mình ra tay bổn vương cũng sẽ theo nàng.
Cầm Thanh Tuyết mắt có chút nhu hòa hơn, tam vương đi theo nàng cũng yên tâm hơn. Nàng có nghe qua bang phái của Tề Mẫn Nhi cũng là một bang phái lớn trong giang hồ. Nàng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh thấy Cầm Thanh Tuyết cũng đã đồng ý thỏa hiệp hắn liền nhấc nhẹ đầu nàng đặt lên tay hắn.
Sau đó lại lấy hộp gỗ nhỏ trong ngực đưa cho nàng rồi nói :
- Bổn vương lấy được cuốn bí tịch từ chỗ Tề Mẫn Nhi cho nàng, nàng xem có đúng là nó không?
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi đưa tay nhận hộp gỗ từ tay của Đông Phương Lãnh, nàng không trực tiếp mở hộp gỗ ra mà đặt sang một bên.
Rồi Cầm Thanh Tuyết lấy trong tay áo ra chiếc tiêu bạc hôm trước Đông Phương Lãnh đưa cho nàng đưa lên trước mặt vừa nhìn hoa văn tinh xảo của nó rồi khẽ hỏi :
- Vương gia. Chiếc tiêu này ngài lấy từ đâu?
Đông Phương Lãnh nhàn nhạt nhớ lại quá khứ rồi khẽ nói :
- Đây là kỉ vật cuối cùng mà mẫu phi để lại cho ta.
Cầm Thanh Tuyết dám chắc mẫu phi của Đông Phương Lãnh chính là vị tiểu sư muội mà sư phụ vẫn hay nhắc tới.
Nàng sử lý song Tề Mẫn Nhi và Cầm Phương Liên , nhất định sẽ đưa hắn tới nơi đó.
Cầm Thanh Tuyết đưa chiếc tiêu về phía Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Vương gia, ngài cầm lấy nó đi.
Đông Phương Lãnh lắc đầu, hắn đưa bàn tay mình nắm lại bàn tay của Cầm Thanh Tuyết, cũng là nắm chặt chiếc tiêu bạc bên trong. Hắn ôn nhu nói với nàng :
- Đây là bảo vật mà bổn vương chân quý nhất, đây cũng là bảo vật bổn vương muốn tặng nàng làm vật định thân.
Cầm Thanh Tuyết có chút giật mình nhưng lại nhanh nở nụ cười gật đầu. Nàng nép mặt vào trong ngực Đông Phương Lãnh rồi nói nhỏ :
- Vương gia. Qua ngày mai ta muốn đưa ngài tới một nơi.
Đông Phương Lãnh gật đầu, hắn cũng ôm chặt nàng vào ngực mình rồi nói :
- Được. Nàng đi đâu bổn vương liền đi theo tới đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.