Chương 96
Yuriko2002
28/08/2024
Cầm Thanh Tuyết trở về sân chính cũng là lúc trụ trì bắt đầu làm lễ cúng phóng sinh.
Sau một canh giờ làm lễ, trụ trì cũng đã thông báo là làm song, thái hậu liền cắt cử mọi người đưa những con vật được cúng đi thả. Còn bà và Thôi ma ma thì đi về lại phòng khách của chùa cùng với trụ trì trả lễ và cúng dường thêm vào chùa.
Cầm Thanh Tuyết cũng được A Ý bê tới trước mặt một thùng nhỏ, bên trong có hơn mười con cá vàng nhỏ bé xinh đẹp. A Ý cười cười nói với nàng:
- Tiểu thư chúng ta cũng được phân phó đi thả cá. Chúng ta tới hồ lớn phía sau tòa chính điện thả phóng sinh thôi.
Cầm Thanh Tuyết đứng lên đưa tay đỡ thùng gỗ cá từ tay A Ý, nàng nhẹ giọng nói:
- Được rồi, vẫn là để ta đi thả, e trở lại phòng nghỉ thu dọn một chút đi. Chúng ta ở nhờ trong gian phòng nghỉ của chùa, thì cũng nên biết đạo lí dọn dẹp sạch sẽ trước khi rời đi.
A Ý thấy sắp được trở về kinh thành, bớt đi cái lo lắng gánh nặng mà vương gia căn rặn. Thấy tiểu thư nói vậy nàng liền gật đầu đồng ý rồi đi ngay.
Cầm Thanh Tuyết nhìn A Ý đang vui mừng rời đi thì liền mỉm cười, nàng cũng quay người đi về phía con đường sườn đi xuống phía sau tòa chính điện. Phía trước cũng có vài nha hoàn đi trước, nàng cũng không mấy chú tâm tới họ .
Đi một quãng liền cảm nhận có hai nha hoàn phía sau đang đăng đẳng sát ý đi lên muốn xô mạnh về hướng người . Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng né mình hai nha hoàn kia lập tức ngã xuống nền đất.
Cầm Thanh Tuyết trừng mắt nhìn hai nha hoàn kia rồi nói :
- Hai ngươi là nha hoàn nhà ai? Đây là nơi thanh tịnh tốt nhất giữ tâm mình một chút.
Hai nha hoàn kia sau khi đứng lên liền bĩu môi về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói:
- Cầm tiểu thư, chúng ta là nha hoàn của ai cũng đâu quan trọng. Quan trọng là tiểu thư chính là bắt nạt chúng ta.
Nói rồi hai nha hoàn tự tay vả vào mặt mình rồi quỳ xuống trước mặt Cầm Thanh Tuyết rồi kêu lớn :
- Cầm tiểu thư, chúng nô tỳ biết lỗi rồi... Chúng nô tỳ lần sau sẽ chú ý đường đi
Một nha hoàn khác lại tự vả vào mặt mình rồi kêu lớn :
- A... a.. Tiểu thư tha mạng.. Chúng nô tỳ không dám nữa.
Phía sau liền có tiếng nữ tử quát lớn :
- Tứ muội muội dừng tay. Đó là nha hoàn của công chúa Ô Vân Quốc đấy, muội như vậy là đắc tội với công chúa đó biết không?
Cầm Thanh Tuyết vừa quay lại liền thấy người đi đầu là Tề Mẫn Nhi, phía sau còn có Cầm Phương Liên và một vài nữ nhi tử nhà khác.
Cầm Thanh Tuyết thấy đám người đến trên mặt đều không có ý tốt, trong lòng liền cười lạnh. Đúng là Cầm Phương Liên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mấy cái trò mèo này mà cũng nghĩ ra.
Tề Mẫn Nhi mặt đầy khinh bỉ, vừa đi về phía Cầm Thanh Tuyết vừa đưa tay lên muốn cho nàng một bạt tai. Nàng ta trừng mắt lớn về phía nàng, miệng cũng nói lớn :
- Ai cho ngươi là gan dám đánh cả nha hoàn thiếp thân của ta.
Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh đưa tay nắm lấy cổ tay nàng ta, nàng cũng lạnh lùng đáp lại :
- Công chúa, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đánh hai nha hoàn này.
Tề Mẫn Nhi bị nắm liền hất mạnh tay Cầm Thanh Tuyết ra, dưới tay cũng là vận nội lực đánh về phía Cầm Thanh Tuyết.
Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh né người sang một bên, luồng nội lực ấy vậy mà lại đánh mạnh về phía nha hoàn đang quỳ phía sau. Làm nha hoàn kia không kịp kêu lên tiếng nào, sau đó liền họ ra máu rồi ngã lăn xuống đất bất tỉnh.
Cầm Thanh Tuyết cười lạnh nói với Tề Mẫn Nhi:
- Công chúa ngươi lại ngay ở trong chùa lớn hung hăng đánh người, hơn nữa đây lại là Đông phương quốc ngươi ra oai như vậy chính là không coi ai vào mắt rồi.
Tề Mẫn Nhi trừng mắt nhìn thẳng về phía Cầm Thanh Tuyết, tay nàng ta cũng chỉ thẳng về phía nàng gắn giọng :
- Ngươi đừng có mà đắc ý, ở đây chỉ có mình ngươi. Để xem ai làm chứng cho ngươi là ta ra tay đánh người.
Lúc này có tiếng nam tử lạnh lùng vang lên :
- Vậy hóa ra ta chính là vô hình trong lời của công chúa Ô Vân Quốc nói rồi.
Tất cả ai nấy đều nhìn về phía lối mòn xuống hồ lớn bên cạnh gian nhà cổ.
Nam nhân tuất dật phong trần đang chầm chậm bước tới.
Cầm Thanh Tuyết cũng nhìn về phía người vừa nói, thì ra là Phong Mặc Vân và thư đồng của hắn.
Phong Mặc Vân mặt nhàn nhạt tỏa ra sát khí nhìn về phía Tề Mẫn Nhi và Cầm Phương Liên.
Hắn bước tới cạnh Cầm Thanh Tuyết, mặt hắn liền thay đổi sang lo lắng, hắn nhìn nàng rồi nhẹ hỏi :
- Cầm tiểu thư ngươi không sao chứ?
Cầm Thanh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu đáp lại Phong Mặc Vân.
Phong Mặc Vân cũng gật đầu với nàng rồi đứng lên phía trước hắn nhìn về phía Tề Mẫn Nhi nói :
- Hôm nay Phong Mặc Vân ta ở đây, để xem ai có thể vu oan được cho Cầm tiểu thư.
Tề Mẫn Nhi trong mắt là nhàn nhạt thay đổi, nàng biết tên nam nhân trước mặt này. Hắn chính là một trong tam đại thế gia lớn mạnh nhất địa lục.
Đứng đầu chính là Đông Phương Lãnh cũng là người đứng sau Huyết Sát Các và Gấm Nhung phường.
Người thứ hai chính là nam nhân này, hắn ngoài nắm giữ nguồn giao thương lớn. Thế lực trong giang hồ hắn nắm giữ cũng không hề đơn giản.
Người thứ ba chính là người đi cùng hắn hôm tới Thừa tướng phủ làm khách là Hứa Trạch đại thế gia.
Tề Mẫn Nhi cũng biết nhị hoàng huynh cũng còn phải kiêng dè với nam nhân trước mặt này vài phần. Mẫu thân của hắn cũng chính là người mà thái hậu rất coi trọng. Nàng vẫn là không nên động vào hắn thì tốt hơn.
Tề Mẫn Nhi hừ lạnh nhìn về phía Phong Mặc Vân nói :
- Phong Mặc Vân, ta và người xưa nay không thù không oán. Ngươi tốt nhất đừng có chen vào.
Phong Mặc Vân hừ lạnh nhìn Tề Mẫn Nhi rồi hắn trầm giọng nói:
- Ta xưa nay chính là luôn thấy trướng mắt với những người thủ đoạn. Ta hôm nay liền muốn chen vào chuyện này thì sao?
Tề Mẫn Nhi lòng càng tức giận, nam nhân này lại cư nhiên trước mặt mọi người nói nàng là người thủ đoạn. Để xem vài ngài nữa nàng gả cho Đông Phương Lãnh rồi, lúc ấy xem hắn có còn dám lên mặt với nàng nữa không.
Tề Mẫn Nhi liền thay đổi chất giọng nói với Phong Mặc Vân :
- Ngươi.. Coi như Cầm Thanh Tuyết hôm nay may mắn, ta không thèm so đo với nàng ta nữa.
Nói song Tề Mẫn Nhi liền phất tay cho đám người kia rời đi. Khi quay lưng đi còn không quên nhếch môi lên cười, trong đầu vẫn tràn ngập ý nghĩ căm hận Cầm Thanh Tuyết.
Thái hậu cũng đã rời đi từ nãy, nên sau khi đi khỏi đó Tề Mẫn Nhi liền phất tay cho nha hoàn chuyển bị ngựa để nàng lập tức rời đi. Trên môi vẫn là nụ cười ác độc, trong đầu vẫn là lời nói " Để xem lát nữa ngươi làm thế nào yên ổn trở về được".
Cầm Thanh Tuyết thấy mấy người họ rời đi mới trầm giọng nói:
Phong Mặc Vân không hiểu ý tứ trong lời nói của Cầm Thanh Tuyết là gì, hắn vẫn rất nhu hòa nhìn nàng nói :
- Không có, ta chỉ là một thương gia bình thường.
Cầm Thanh Tuyết lòng có chút suy tư, nàng vừa rồi không phải không nhìn ra sự thay đổi nét mặt trên khuôn mặt của Tề Mẫn Nhi khi Phong Mặc Vân xuất hiện. Nàng ta ngoài sự e rè ra còn có chút sợ hãi đối với nam nhân này.
Phong Mặc Vân thấy Cầm Thanh Tuyết suy tư hắn liền họ nhẹ rồi nói với nàng :
- Thật ra mẫu thân ta và Thái hậu là có chút quen biết. Tề Mẫn Nhi e dè ta là do thái hậu rất yêu quý ta. Lần này ta tới kinh thành cũng là do thái hậu mời tới làm khách.
Cầm Thanh Tuyết nghe song cũng có chút hiểu ra nàng liền gật đầu đáp lại Phong Mặc Vân. Rồi lại nhẹ giọng cất lời :
- Tiểu nữ đa tạ Phong công tử ra tay tương trợ. Vừa rồi là tiểu nữ mạo phạm người rồi .
Phong Mặc Vân xua tay cười nhẹ với Cầm Thanh Tuyết, hắn nhìn thùng cá trên tay nàng rồi nói :
- Cầm tiểu thư muốn đi thả cá sao? Ta vừa hay cũng mang cá đi thả.
Cầm Thanh Tuyết nhìn thùng cá trong tay liền gật đầu, nàng cười nhẹ với Phong Mặc Vân vừa bước đi vừa nói :
- Vậy chúng ta đi thôi. Tiểu nữ thả cá song cũng sẽ xuống núi trở về kinh thành luôn.
Phong Mặc Vân đưa tay cầm thùng cá từ tay thư đồng, hắn ra hiệu cho thư đồng rời đi. Sau đó liền bước đi lên cùng với Cầm Thanh Tuyết về phía đường mòn xuống phía sau nhà cổ.
Đi xuống tới bậc nhỏ phía hồ nước, Phong Mặc Vân sợ Cầm Thanh Tuyết sẽ trượt chân nên hắn đi xuống trước . Hắn đưa tay về phía Cầm Thanh Tuyết muốn giúp nàng.
Cầm Thanh Tuyết không nhìn bàn tay Phong Mặc Vân mà bước trực tiếp xuống bậc thang nhỏ. Nàng ngồi xuống thả từng con cá trong thùng ra ngoài một. Nhìn từng con cá quẫy đuôi rời đi mà nàng không khỏi thích thú mỉm cười.
Phong Mặc Vân nhìn bàn tay mình lại thấy chút hụt hẫng, hắn vẫn là không thể dành được một vị trí nhỏ trong tim nàng.
Quay lại liền nhìn thấy khuôn mặt đầy hồn nhiên và xinh đẹp của Cầm Thanh Tuyết làm hắn lần nữa không tránh được sự rung động. Nhìn nụ cười tỏa sáng trên môi nàng mà tim hắn lần nữa chậm đi vài nhịp.
Cầm Thanh Tuyết đang mải mê thả cá, tay cũng đưa xuống dưới làn nước mát nghịch ngợm. Bên tai bỗng nghe thấy gọi gấp gáp của A Ý:
- Tiểu thư, tiểu thư...
Cầm Thanh Tuyết nhẹ đứng lên nhìn A Ý mặt đầy lo lắng đứng phía trên bờ gọi mình. Nàng gật đầu nói :
- Có chuyện gì?
A Ý liền vừa thở dài vừa nói:
- Tiểu thư à, Đại tiểu thư đã đánh xe ngựa rời đi từ nãy rồi... chúng ta biết trở về thế nào đây.
Cầm Thanh Tuyết cũng không quá tức giận, nàng sớm cũng đoán ra Cầm Phương Liên sẽ làm vậy mà. Cùng lắm thì nàng dùng khinh công bay trở về kinh thành. A Ý sao lại phải gấp thành như vậy chưa.
Phong Mặc Vân trong lòng liền vui mừng, như vậy hắn sẽ có thể để nàng đi cùng xe ngựa với mình rồi.
Phong Mặc Vân đứng cạnh liền nhẹ giọng nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Cầm tiểu thư không chê có thể đi xe ngựa của tại hạ, tại hạ lát nữa cũng sẽ trở về kinh thành.
Cầm Thanh Tuyết có chút ngần ngừ, bên tai lại lao sao tiếng động phía xa đang tới.
Đứng đối diện Phong Mặc Vân cũng nhàn nhạt nhận ra, hắn đổ cả thùng gỗ cá xuống dưới rồi kéo tay Cầm Thanh Tuyết đi nhanh lên phía bờ.
Cầm Thanh Tuyết cũng thả cả thùng gỗ nhỏ trên tay xuống. Bước chân đi nhanh theo lực kéo của Phong Mặc Vân, nàng nhận ra các luồng hơi thở nhẹ của cao thủ và hơi thở chứa đầy tà khí cũng đang thi nhau chạy tới hướng này.
Thấy khuôn mặt nghiêm túc của Phong Mặc Vân nàng cũng đoán ra hắn cũng nhận thấy được điều đó.
Phong Mặc Vân nghĩ người tới là kẻ thù của mình nên gấp gáp nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Cầm tiểu thư, người tới có thể là muốn mạng của ta, ngươi không liên quan tới mau tới phía cổng phụ của chùa xe ngựa của ta đợi sẵn ở đó. Ta ở đây đánh lạc hướng bọn chúng.
Cầm Thanh Tuyết nhận ra tứ phía đã được bao quanh bởi hơi thở đầy sát khí, bây giờ có chạy e rằng cũng thoát không được.
Cầm Thanh Tuyết kéo nhẹ tay mình ra khỏi tay Phong Mặc Vân rồi nói:
- Phong công tử, muộn rồi ta có chạy cũng không ra khỏi đây được đâu. Chi bằng chúng ta chạy nhanh ra khỏi chùa Ngọc Lâm đi, nơi này toàn người vô tội.
Phong Mặc Vân nhìn Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía nha hoàn của nàng. Còn chưa kịp nói Cầm Thanh Tuyết đã lên tiếng nói:
- Công tử đi thôi, người của ta nhất định không phải người vô dụng.
Phong Mặc Vân gật đầu rồi nhanh đi lên phía trước dẫn đầu muốn bảo vệ Cầm Thanh Tuyết.
Ba người nhanh chóng dùng khinh công bay nhanh qua nóc nhà cổ rồi bay qua bức tường bao quanh chùa hướng ra ngoài.
Sau một canh giờ làm lễ, trụ trì cũng đã thông báo là làm song, thái hậu liền cắt cử mọi người đưa những con vật được cúng đi thả. Còn bà và Thôi ma ma thì đi về lại phòng khách của chùa cùng với trụ trì trả lễ và cúng dường thêm vào chùa.
Cầm Thanh Tuyết cũng được A Ý bê tới trước mặt một thùng nhỏ, bên trong có hơn mười con cá vàng nhỏ bé xinh đẹp. A Ý cười cười nói với nàng:
- Tiểu thư chúng ta cũng được phân phó đi thả cá. Chúng ta tới hồ lớn phía sau tòa chính điện thả phóng sinh thôi.
Cầm Thanh Tuyết đứng lên đưa tay đỡ thùng gỗ cá từ tay A Ý, nàng nhẹ giọng nói:
- Được rồi, vẫn là để ta đi thả, e trở lại phòng nghỉ thu dọn một chút đi. Chúng ta ở nhờ trong gian phòng nghỉ của chùa, thì cũng nên biết đạo lí dọn dẹp sạch sẽ trước khi rời đi.
A Ý thấy sắp được trở về kinh thành, bớt đi cái lo lắng gánh nặng mà vương gia căn rặn. Thấy tiểu thư nói vậy nàng liền gật đầu đồng ý rồi đi ngay.
Cầm Thanh Tuyết nhìn A Ý đang vui mừng rời đi thì liền mỉm cười, nàng cũng quay người đi về phía con đường sườn đi xuống phía sau tòa chính điện. Phía trước cũng có vài nha hoàn đi trước, nàng cũng không mấy chú tâm tới họ .
Đi một quãng liền cảm nhận có hai nha hoàn phía sau đang đăng đẳng sát ý đi lên muốn xô mạnh về hướng người . Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng né mình hai nha hoàn kia lập tức ngã xuống nền đất.
Cầm Thanh Tuyết trừng mắt nhìn hai nha hoàn kia rồi nói :
- Hai ngươi là nha hoàn nhà ai? Đây là nơi thanh tịnh tốt nhất giữ tâm mình một chút.
Hai nha hoàn kia sau khi đứng lên liền bĩu môi về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói:
- Cầm tiểu thư, chúng ta là nha hoàn của ai cũng đâu quan trọng. Quan trọng là tiểu thư chính là bắt nạt chúng ta.
Nói rồi hai nha hoàn tự tay vả vào mặt mình rồi quỳ xuống trước mặt Cầm Thanh Tuyết rồi kêu lớn :
- Cầm tiểu thư, chúng nô tỳ biết lỗi rồi... Chúng nô tỳ lần sau sẽ chú ý đường đi
Một nha hoàn khác lại tự vả vào mặt mình rồi kêu lớn :
- A... a.. Tiểu thư tha mạng.. Chúng nô tỳ không dám nữa.
Phía sau liền có tiếng nữ tử quát lớn :
- Tứ muội muội dừng tay. Đó là nha hoàn của công chúa Ô Vân Quốc đấy, muội như vậy là đắc tội với công chúa đó biết không?
Cầm Thanh Tuyết vừa quay lại liền thấy người đi đầu là Tề Mẫn Nhi, phía sau còn có Cầm Phương Liên và một vài nữ nhi tử nhà khác.
Cầm Thanh Tuyết thấy đám người đến trên mặt đều không có ý tốt, trong lòng liền cười lạnh. Đúng là Cầm Phương Liên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mấy cái trò mèo này mà cũng nghĩ ra.
Tề Mẫn Nhi mặt đầy khinh bỉ, vừa đi về phía Cầm Thanh Tuyết vừa đưa tay lên muốn cho nàng một bạt tai. Nàng ta trừng mắt lớn về phía nàng, miệng cũng nói lớn :
- Ai cho ngươi là gan dám đánh cả nha hoàn thiếp thân của ta.
Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh đưa tay nắm lấy cổ tay nàng ta, nàng cũng lạnh lùng đáp lại :
- Công chúa, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đánh hai nha hoàn này.
Tề Mẫn Nhi bị nắm liền hất mạnh tay Cầm Thanh Tuyết ra, dưới tay cũng là vận nội lực đánh về phía Cầm Thanh Tuyết.
Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh né người sang một bên, luồng nội lực ấy vậy mà lại đánh mạnh về phía nha hoàn đang quỳ phía sau. Làm nha hoàn kia không kịp kêu lên tiếng nào, sau đó liền họ ra máu rồi ngã lăn xuống đất bất tỉnh.
Cầm Thanh Tuyết cười lạnh nói với Tề Mẫn Nhi:
- Công chúa ngươi lại ngay ở trong chùa lớn hung hăng đánh người, hơn nữa đây lại là Đông phương quốc ngươi ra oai như vậy chính là không coi ai vào mắt rồi.
Tề Mẫn Nhi trừng mắt nhìn thẳng về phía Cầm Thanh Tuyết, tay nàng ta cũng chỉ thẳng về phía nàng gắn giọng :
- Ngươi đừng có mà đắc ý, ở đây chỉ có mình ngươi. Để xem ai làm chứng cho ngươi là ta ra tay đánh người.
Lúc này có tiếng nam tử lạnh lùng vang lên :
- Vậy hóa ra ta chính là vô hình trong lời của công chúa Ô Vân Quốc nói rồi.
Tất cả ai nấy đều nhìn về phía lối mòn xuống hồ lớn bên cạnh gian nhà cổ.
Nam nhân tuất dật phong trần đang chầm chậm bước tới.
Cầm Thanh Tuyết cũng nhìn về phía người vừa nói, thì ra là Phong Mặc Vân và thư đồng của hắn.
Phong Mặc Vân mặt nhàn nhạt tỏa ra sát khí nhìn về phía Tề Mẫn Nhi và Cầm Phương Liên.
Hắn bước tới cạnh Cầm Thanh Tuyết, mặt hắn liền thay đổi sang lo lắng, hắn nhìn nàng rồi nhẹ hỏi :
- Cầm tiểu thư ngươi không sao chứ?
Cầm Thanh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu đáp lại Phong Mặc Vân.
Phong Mặc Vân cũng gật đầu với nàng rồi đứng lên phía trước hắn nhìn về phía Tề Mẫn Nhi nói :
- Hôm nay Phong Mặc Vân ta ở đây, để xem ai có thể vu oan được cho Cầm tiểu thư.
Tề Mẫn Nhi trong mắt là nhàn nhạt thay đổi, nàng biết tên nam nhân trước mặt này. Hắn chính là một trong tam đại thế gia lớn mạnh nhất địa lục.
Đứng đầu chính là Đông Phương Lãnh cũng là người đứng sau Huyết Sát Các và Gấm Nhung phường.
Người thứ hai chính là nam nhân này, hắn ngoài nắm giữ nguồn giao thương lớn. Thế lực trong giang hồ hắn nắm giữ cũng không hề đơn giản.
Người thứ ba chính là người đi cùng hắn hôm tới Thừa tướng phủ làm khách là Hứa Trạch đại thế gia.
Tề Mẫn Nhi cũng biết nhị hoàng huynh cũng còn phải kiêng dè với nam nhân trước mặt này vài phần. Mẫu thân của hắn cũng chính là người mà thái hậu rất coi trọng. Nàng vẫn là không nên động vào hắn thì tốt hơn.
Tề Mẫn Nhi hừ lạnh nhìn về phía Phong Mặc Vân nói :
- Phong Mặc Vân, ta và người xưa nay không thù không oán. Ngươi tốt nhất đừng có chen vào.
Phong Mặc Vân hừ lạnh nhìn Tề Mẫn Nhi rồi hắn trầm giọng nói:
- Ta xưa nay chính là luôn thấy trướng mắt với những người thủ đoạn. Ta hôm nay liền muốn chen vào chuyện này thì sao?
Tề Mẫn Nhi lòng càng tức giận, nam nhân này lại cư nhiên trước mặt mọi người nói nàng là người thủ đoạn. Để xem vài ngài nữa nàng gả cho Đông Phương Lãnh rồi, lúc ấy xem hắn có còn dám lên mặt với nàng nữa không.
Tề Mẫn Nhi liền thay đổi chất giọng nói với Phong Mặc Vân :
- Ngươi.. Coi như Cầm Thanh Tuyết hôm nay may mắn, ta không thèm so đo với nàng ta nữa.
Nói song Tề Mẫn Nhi liền phất tay cho đám người kia rời đi. Khi quay lưng đi còn không quên nhếch môi lên cười, trong đầu vẫn tràn ngập ý nghĩ căm hận Cầm Thanh Tuyết.
Thái hậu cũng đã rời đi từ nãy, nên sau khi đi khỏi đó Tề Mẫn Nhi liền phất tay cho nha hoàn chuyển bị ngựa để nàng lập tức rời đi. Trên môi vẫn là nụ cười ác độc, trong đầu vẫn là lời nói " Để xem lát nữa ngươi làm thế nào yên ổn trở về được".
Cầm Thanh Tuyết thấy mấy người họ rời đi mới trầm giọng nói:
Phong Mặc Vân không hiểu ý tứ trong lời nói của Cầm Thanh Tuyết là gì, hắn vẫn rất nhu hòa nhìn nàng nói :
- Không có, ta chỉ là một thương gia bình thường.
Cầm Thanh Tuyết lòng có chút suy tư, nàng vừa rồi không phải không nhìn ra sự thay đổi nét mặt trên khuôn mặt của Tề Mẫn Nhi khi Phong Mặc Vân xuất hiện. Nàng ta ngoài sự e rè ra còn có chút sợ hãi đối với nam nhân này.
Phong Mặc Vân thấy Cầm Thanh Tuyết suy tư hắn liền họ nhẹ rồi nói với nàng :
- Thật ra mẫu thân ta và Thái hậu là có chút quen biết. Tề Mẫn Nhi e dè ta là do thái hậu rất yêu quý ta. Lần này ta tới kinh thành cũng là do thái hậu mời tới làm khách.
Cầm Thanh Tuyết nghe song cũng có chút hiểu ra nàng liền gật đầu đáp lại Phong Mặc Vân. Rồi lại nhẹ giọng cất lời :
- Tiểu nữ đa tạ Phong công tử ra tay tương trợ. Vừa rồi là tiểu nữ mạo phạm người rồi .
Phong Mặc Vân xua tay cười nhẹ với Cầm Thanh Tuyết, hắn nhìn thùng cá trên tay nàng rồi nói :
- Cầm tiểu thư muốn đi thả cá sao? Ta vừa hay cũng mang cá đi thả.
Cầm Thanh Tuyết nhìn thùng cá trong tay liền gật đầu, nàng cười nhẹ với Phong Mặc Vân vừa bước đi vừa nói :
- Vậy chúng ta đi thôi. Tiểu nữ thả cá song cũng sẽ xuống núi trở về kinh thành luôn.
Phong Mặc Vân đưa tay cầm thùng cá từ tay thư đồng, hắn ra hiệu cho thư đồng rời đi. Sau đó liền bước đi lên cùng với Cầm Thanh Tuyết về phía đường mòn xuống phía sau nhà cổ.
Đi xuống tới bậc nhỏ phía hồ nước, Phong Mặc Vân sợ Cầm Thanh Tuyết sẽ trượt chân nên hắn đi xuống trước . Hắn đưa tay về phía Cầm Thanh Tuyết muốn giúp nàng.
Cầm Thanh Tuyết không nhìn bàn tay Phong Mặc Vân mà bước trực tiếp xuống bậc thang nhỏ. Nàng ngồi xuống thả từng con cá trong thùng ra ngoài một. Nhìn từng con cá quẫy đuôi rời đi mà nàng không khỏi thích thú mỉm cười.
Phong Mặc Vân nhìn bàn tay mình lại thấy chút hụt hẫng, hắn vẫn là không thể dành được một vị trí nhỏ trong tim nàng.
Quay lại liền nhìn thấy khuôn mặt đầy hồn nhiên và xinh đẹp của Cầm Thanh Tuyết làm hắn lần nữa không tránh được sự rung động. Nhìn nụ cười tỏa sáng trên môi nàng mà tim hắn lần nữa chậm đi vài nhịp.
Cầm Thanh Tuyết đang mải mê thả cá, tay cũng đưa xuống dưới làn nước mát nghịch ngợm. Bên tai bỗng nghe thấy gọi gấp gáp của A Ý:
- Tiểu thư, tiểu thư...
Cầm Thanh Tuyết nhẹ đứng lên nhìn A Ý mặt đầy lo lắng đứng phía trên bờ gọi mình. Nàng gật đầu nói :
- Có chuyện gì?
A Ý liền vừa thở dài vừa nói:
- Tiểu thư à, Đại tiểu thư đã đánh xe ngựa rời đi từ nãy rồi... chúng ta biết trở về thế nào đây.
Cầm Thanh Tuyết cũng không quá tức giận, nàng sớm cũng đoán ra Cầm Phương Liên sẽ làm vậy mà. Cùng lắm thì nàng dùng khinh công bay trở về kinh thành. A Ý sao lại phải gấp thành như vậy chưa.
Phong Mặc Vân trong lòng liền vui mừng, như vậy hắn sẽ có thể để nàng đi cùng xe ngựa với mình rồi.
Phong Mặc Vân đứng cạnh liền nhẹ giọng nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Cầm tiểu thư không chê có thể đi xe ngựa của tại hạ, tại hạ lát nữa cũng sẽ trở về kinh thành.
Cầm Thanh Tuyết có chút ngần ngừ, bên tai lại lao sao tiếng động phía xa đang tới.
Đứng đối diện Phong Mặc Vân cũng nhàn nhạt nhận ra, hắn đổ cả thùng gỗ cá xuống dưới rồi kéo tay Cầm Thanh Tuyết đi nhanh lên phía bờ.
Cầm Thanh Tuyết cũng thả cả thùng gỗ nhỏ trên tay xuống. Bước chân đi nhanh theo lực kéo của Phong Mặc Vân, nàng nhận ra các luồng hơi thở nhẹ của cao thủ và hơi thở chứa đầy tà khí cũng đang thi nhau chạy tới hướng này.
Thấy khuôn mặt nghiêm túc của Phong Mặc Vân nàng cũng đoán ra hắn cũng nhận thấy được điều đó.
Phong Mặc Vân nghĩ người tới là kẻ thù của mình nên gấp gáp nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Cầm tiểu thư, người tới có thể là muốn mạng của ta, ngươi không liên quan tới mau tới phía cổng phụ của chùa xe ngựa của ta đợi sẵn ở đó. Ta ở đây đánh lạc hướng bọn chúng.
Cầm Thanh Tuyết nhận ra tứ phía đã được bao quanh bởi hơi thở đầy sát khí, bây giờ có chạy e rằng cũng thoát không được.
Cầm Thanh Tuyết kéo nhẹ tay mình ra khỏi tay Phong Mặc Vân rồi nói:
- Phong công tử, muộn rồi ta có chạy cũng không ra khỏi đây được đâu. Chi bằng chúng ta chạy nhanh ra khỏi chùa Ngọc Lâm đi, nơi này toàn người vô tội.
Phong Mặc Vân nhìn Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía nha hoàn của nàng. Còn chưa kịp nói Cầm Thanh Tuyết đã lên tiếng nói:
- Công tử đi thôi, người của ta nhất định không phải người vô dụng.
Phong Mặc Vân gật đầu rồi nhanh đi lên phía trước dẫn đầu muốn bảo vệ Cầm Thanh Tuyết.
Ba người nhanh chóng dùng khinh công bay nhanh qua nóc nhà cổ rồi bay qua bức tường bao quanh chùa hướng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.