Chương 4
Loan Bảo Quần
18/07/2013
“Nhà của anh chỉ là một gia đình nhỏ ấm áp, thành viên
trong gia đình chỉ có cha mẹ anh cùng với hai anh em. Cha anh trước kia vốn là
một kỹ sư nhưng ông đã về hưu khoảng một năm trước, hiện tại ông đang dạy người
già sử dụng máy tính trong khu văn hóa trung tâm nhỏ; mẹ anh là một bà nội trợ,
bà cũng là hay thường hoạt động từ thiện trong khu xóm nữa, thường đi thăm hỏi
những người già sống neo đơn, về phần em trai nhỏ hơn anh bốn tuổi, nó trước
mắt là một vị bác sĩ thực tập.”
Ngồi ở trên xe, La Duẫn Hàm nghe Tề Diệc Vĩ giới thiệu về người nhà của mình.
Hôm kia cô mới nhận được lời cầu hôn của anh, kết quả hôm nay, giữa trưa thứ bảy, anh liền sắp xếp đem cô chính thức giới thiệu cho người nhà của mình, tuy rằng Diệc Vĩ nói người nhà của anh đều rất thân thiết nhưng cô vẫn cảm thấy thực khẩn trương.
Diệc Vĩ nói vài năm trước bởi vì công tác anh bận rộn, bởi vậy mới mua một căn nhà ở gần bệnh viện lớn T ở lại, sau khi kết hôn, bọn họ cũng sẽ ở căn nhà trước mắt của anh, ngày nghỉ khi rảnh rỗi sẽ về nhà tụ hội cùng ba mẹ.
Sau khi xuống xe, Tề Diệc Vĩ cầm lấy tay cô, tặng cho cô một nụ cười ấm áp sau đó mới cùng cô đi vào trong nhà bọn họ.
“Bác trai, bác gái, Diệc Phàm, mọi người khỏe, cháu là La Duẫn Hàm, mọi người gọi cháu Duẫn Hàm là được rồi.”
Ngồi ở trong phòng khách, La Duẫn Hàm từ từ nhận thức người nhà của anh, giống như lời anh nói, người nhà của anh vô cùng thân thiết, bác trai hiền lành hoan nghênh chào đón cô, mặc dù tươi cười trên mặt bác gái có điểm hơi cứng ngắc nhưng cô đoán hẳn là bởi vì khẩn trương giống cô cho nên mới như vậy, về phần em trai Diệc Vĩ -Tề Diệc Phàm cá tính cũng khá thú vị, tươi cười sáng sủa.
Chính là khi thấy người ngồi bên cạnh, thân hình cao lớn, nước da ngăm đen, bề ngoài thoạt nhìn cùng công nhân kiến trúc Tương Lập Hàn kia giống nhau như đúc, nhất thời làm cho La Duẫn Hàm kinh ngạc không thôi, bởi vì thời gian trước cô mới đưa dự án tu sửa tầng cao nhất công ty bách hóa cho công ty của anh.
“Duẫn Hàm, em quen Lập Hàn sao?” Tề Diệc Vĩ thực kinh ngạc khi bạn gái quen biết bạn tốt của mình.
Không đợi La Duẫn Hàm mở miệng, Tương Lập Hàn đã mở lời trước, anh lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, sang sảng cười nói:
“Thời gian trước mình không phải nói là có nhận một case lớn của công ty bách hóa sao? La tổng tài chính là lão bản hợp tác với mình.”
Nói thực ra, hôm kia biết được đối tượng Diệc Vĩ kết giao chính là La Duẫn Hàm, anh cũng thực kinh ngạc.
“Nguyên lai hai người đã quen biết trước rồi.”
Tề Diệc Vĩ cười, vẫn là hướng bạn gái giới thiệu lại,
“Mẹ của Lập Hàn cũng chính là dì Văn Thiến là bạn tốt của mẹ anh, bọn anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vài năm trước sau khi dì Văn Thiến qua đời, bọn anh liền chủ động đem tiểu tử này thu làm một phần tử của gia đình, hiện tại bọn anh là người một nhà.”
Tương Lập Hàn so với Tề Diệc Vĩ nhỏ hơn một tuổi, phàm là có tụ họp gia đình hoặc giao thừa vây lô, anh đều có mặt ở Tề gia.
“Uy, La tổng tài, về sau cô phải gả cho Diệc Vĩ, như vậy tôi phải đổi giọng gọi cô là chị dâu sao?” Tương Lập Hàn cười hỏi. Kêu là chị dâu có điểm kỳ quái, dù sao anh và Diệc Vĩ cũng không phải là anh em ruột thịt.
Nghe được hai chữ chị dâu, La Duẫn Hàm nhịn không được ửng đỏ mặt.
“Anh có thể gọi tôi là Duẫn Hàm là được rồi.”
“Gọi tên trực tiếp như vậy có được không?”
Một bên Tề Diệc Phàm nhịn không được chen vào nói,“Lập Hàn, gọi tên có vẻ thân thiết hơn dù sao về sau mọi người đều là người một nhà không phải sao.”
Bịch!
Bà chủ Tề gia đột nhiên làm đổ cái ly ở trên bàn, mọi người vội vàng lấy khăn giấy lau sạch.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy, là vì sắp có con dâu là tổng tài cho nên mới thực khẩn trương sao? Còn làm đổ ly nước nữa a.”
Lời Tề Diệc Phàm nói khiến cho mọi người hiểu ý cười.
Trang Nhã Lan trợn mắt nói chuyện không lớn không nhỏ với đứa con trai thứ của mình.
“Chính là không cẩn thận làm đổ cái ly cũng có thể bị con nói thành như vậy.”
“Bác gái, bác có sao không ạ?” La Duẫn Hàm hỏi, Tề bá mẫu thoạt nhìn giống như thật sự khẩn trương.
Trang Nhã Lan nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời, nhất thời không khí trong phòng khách trở nên có chút quái dị, may mắn là có chủ nhân Tề gia – Tề Phú Dân lên tiếng.
“Mọi người đừng có ngồi ở trong phòng khách nói chuyện nữa, đồ ăn đều muốn lạnh rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện thôi.”
“Thật tốt quá, bụng con đã sớm đói cồn cào rồi.” Tề Diệc Phàm hô lên.
“Chị dâu, chị có lộc ăn rồi, mẹ em nấu đồ ăn ngon lắm nha.”
“Đúng rồi, dì Nhã Lan nấu đồ ăn là không hề thua đầu bếp khách sạn đâu nha, cho nên tôi mới thường xuyên chạy tới xin cơm ăn, ha ha.” Tương Lập Hàn rất thích đến xin cơm ăn bởi vì hương vị thức ăn quả thật rất ngon.
“Như vậy tôi nhất định phải thật hảo hảo nếm thử mới được.” Có lẽ về sau lúc rảnh rỗi, cô còn có thể đến học nấu cơm cùng mẹ chồng tương lai.
Nhìn vài người trẻ tuổi ở phía trước vừa nói vừa hướng đến bàn ăn, ở chung với nhau hòa hợp, Trang Nhã Lan ở phía sau lại thoạt nhìn có thật nhiều tâm sự.
“Đây rốt cuộc là cái gì duyên phận, đối tượng Diệc Vĩ muốn kết hôn cư nhiên là con gái La gia……”
“Bà muốn phản đối sao? Nhưng Duẫn Hàm thoạt nhìn là một cô gái tốt, không những xinh đẹp lại đoan trang.” Tề Phú Dân nói xong.
“Cá tính Diệc Vĩ hẳn là ông cũng biết rõ, nếu không phải là thật sự, nó sẽ không đem người ta mang về nhà. Hơn nữa giống như lời ông nói, đứa nhỏ Duẫn Hàm kia thực không sai, là một đứa nhỏ khiến cho người ta yêu thích.”
Bà không phải là muốn phản đối hôn sự của con và La Duẫn Hàm, chính là……
“Một khi đã như vậy thì còn lo việc gì nữa, có lẽ đây là do ông trời an bài.”
“Ông trời an bài?”
“Đúng vậy, được rồi, nhanh chóng đi ăn cơm, miễn cho bọn nhỏ nghi ngờ.”
“Ừ.”
Trang Nhã Lan thở dài, cùng trượng phu cùng nhau hướng đến bàn ăn.
*******
Sau khi hưởng thụ không khí ăn cơm vui vẻ ở Tề gia xong, chỉ cần nghĩ đến bước tiếp theo phải dẫn bạn trai về nhà gặp mặt ông nội, tâm tình La Duẫn Hàm không khỏi bắt đầu nghiêm trọng.
Ông nội vẫn như trước không muốn nói chuyện cùng cô, tuy rằng cô đã nhờ Cảnh thúc hỗ trợ thông báo trước một tiếng, nói rằng cô muốn giới thiệu bạn trai cho ông nội nhận thức nhưng cô không xác định là ông nội có bằng lòng gặp mặt Diệc Vĩ hay không. Đứng ở trước cửa nhà mình, cô lo lắng dừng lại cước bộ.
“Có chuyện gì vậy?” Tề Diệc Vĩ đi theo cũng dừng lại.
“Em nghĩ anh vẫn nên về trước đi.”
“Vì sao chứ?”
“Em đã từng nói với anh, ông nội từng sắp xếp cho em đi xem mắt nhưng mà em không thích đối phương, cho nên ông nội liền vô cùng tức giận, hơn nữa chuyện của chúng ta lại đăng báo…… Cho nên ông có thể sẽ không gặp anh, hoặc là nếu gặp mặt thì cũng sẽ không cho anh khí sắc hoà nhã.” La Duẫn Hàm không thể không nói ra tình hình thực tế với anh.
“Em không cần lo lắng đâu, ông nội lần này không gặp anh vậy thì anh sẽ tiếp tục đến cầu gặp lão nhân gia ông.”
“Ông nội của em cũng không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.”
“Anh cũng có kiên trì và nghị lực của anh, tin tưởng anh đi, hết thảy tất cả đều giao cho anh.”
“Nhưng mà……”
Bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh hướng cô an ủi cũng cấp thêm sức mạnh cho cô.
“Anh không phải đã nói rồi sao, về sau em có thể ỷ lại vào anh thêm một chút, không cần chuyện gì cũng muốn một mình gánh vác biết không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn đều ở bên cạnh em.”
Ánh mắt La Duẫn Hàm ửng đỏ, tựa sát vào bên người anh, đối với tình cảm của anh càng thêm sâu đậm hơn.
Sau khi Tề Diệc Vĩ hướng cô cười cổ vũ tinh thần, hai người cùng nhau đi vào trong phòng.
La Duẫn Hàm thực kinh ngạc khi thấy ông nội cư nhiên ngồi ở trong phòng khách, lúc cô giới thiệu người bên cạnh cho ông nội nhận thức, lão nhân gia ông chỉ là lạnh lùng nhìn, biểu tình có phần cứng ngắc.
“Ông nội, ngài khỏe, cháu là Tề Diệc Vĩ, là học trưởng đại học của Duẫn Hàm, hiện tại là bác sĩ khoa tim mạch của bệnh viện T đại. Hơn một tháng trước cháu cùng Duẫn Hàm gặp nhau, sau đó kết giao, hiện tại liền quyết định kết hôn.”
Không phải không thấy biểu tình nghiêm khắc và giận dữ kia của lão nhân gia nhưng Tề Diệc Vĩ vẫn như trước ôn nhã đơn giản tự giới thiệu.
Ánh mắt La Dung Tam run sợ nhìn anh,“Cậu là bác sĩ?”
“Dạ.”
“Cậu có thể từ chức bác sĩ sao?”
Tề Diệc Vĩ dừng lại một chút.“Sẽ không, bởi vì cháu vô cùng yêu thích công việc của mình.”
La Dung Tam hừ một tiếng.“Nếu ta nói ta phản đối hai người các ngươi ở cùng một chỗ thì sao?”
Nghe được lời phản đối của ông nội, La Duẫn Hàm khẩn trương lập tức cho thấy tâm ý của chính mình.“Ông nội, cháu đã đáp ứng lời cầu hôn của Diệc Vĩ.”
“Cháu đã đáp ứng rồi, vậy còn dẫn hắn trở về hỏi lão nhân ta làm chi?”
“Ông nội……”
“Quên đi, cháu muốn yêu ai thì yêu người đó, báo tuần san đã viết khó coi như vậy, mặt mũi Lương chủ tịch người ta bên kia cũng không còn nữa, hôn sự này xem như hủy bỏ rồi, cháu muốn gả cho ai, ông cũng không muốn quản.” Nói xong, vẻ mặt La Dung Tam cứng ngắc đi trở về thư phòng.
La Duẫn Hàm cùng Tề Diệc Vĩ đi ra khỏi biệt thự, hốc mắt cô ửng đỏ, cười khổ nói:“Thực xin lỗi, ông nội của em lại đối xử với anh như vậy, bất quá không có liên quan đến anh mà là do em lại làm cho ông nội thất vọng. Từ trước đến nay, em thường làm việc không tốt, vẫn hay làm cho ông nội tức giận.”
“Duẫn Hàm……” Tề Diệc Vĩ đau lòng nhìn cô.
“Cha mẹ em rất sớm trước kia đã phải rời khỏi trần thế, bọn họ chỉ sinh một đứa con gái là em, lúc trước đây, ông nội luôn dùng biểu tình tiếc nuối nhìn em, em biết đó là bởi vì em không phải là con trai, có một vị trưởng bối thân thích đã từng nói qua một đứa con gái thì có thể làm được chuyện gì chứ? Gả cho người ta, về sau toàn bộ tập đoàn Nhân Anh liền đều là của người khác.”
Lớn lên trong một gia đình giàu có, bạn bè xung quanh mình gia thế cũng không hơn kém, cô đương nhiên biết đối với một gia đình giàu có như thế này có một đứa con trai là có bao nhiêu quan trọng, kia không chỉ là kế thừa sự nghiệp còn lại chứng tỏ huyết mạch có thể tiếp tục truyền xuống.
“Tuy rằng em vẫn thực cố gắng đạt tới yêu cầu của ông nội nhưng là đến cuối cùng vẫn là không được, nói thực ra, đôi lúc em cũng sẽ cảm thấy mệt chết đi.” Không ngừng cố gắng lại không đạt được sự chấp nhận, cô thật sự rất mệt mỏi.
Tề Diệc Vĩ rốt cục biết vì sao thời điểm trước kia khi nhìn thấy cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô luôn thoạt nhìn một bộ dáng mệt chết đi, cũng không hề nở nụ cười.
Anh kéo lấy hai tay của cô khiến cho cô ôm lấy anh giống như ôm cây đại thụ.
“Diệc Vĩ?” La Duẫn Hàm chăm chú nhìn anh.
Vuốt ve đầu cô, anh đem khuôn mặt của cô ấn vào trong ngực của mình khiến cho cả người cô đều tựa vào trên người anh.“Không phải nói là mệt mỏi sao? Anh đây chịu trách nhiệm làm đại thụ của em, về sau mặc kệ là mệt mỏi hay là muốn khóc, cứ việc yên tâm tựa vào bên người anh. Biết không?”
“Em mới sẽ không khóc đâu!” Cô hít hít cái mũi, đáng giận, đều là tại anh làm cô muốn khóc.
Ngoại trừ ôm ấp của anh khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, La Duẫn Hàm cảm giác giống như có người từng nói với cô y chang như vậy, nhưng cô không có bao nhiêu tâm tư để suy nghĩ chuyện khác, cả trái tim cô giờ phút này đều đắm chìm trong ôn nhu cùng che chở của người đàn ông này.
Một tháng sau, Tề Diệc Vĩ cùng La Duẫn Hàm kết hôn.
“Thật có lỗi, em về trễ.”
Sau khi kết hôn được hai tháng, thường xuyên về nhà trễ sau đó nói lời thật có lỗi, bình thường đều là La Duẫn Hàm. Bởi vì tập đoàn Nhân Anh gần đây có nhận một dự án thương trường mua sắm nên ngoại trừ tài liệu kiến trúc, đầu tư ngân hàng bên kia cũng có chút vấn đề, cho nên cô luôn làm việc đến hơn mười giờ mới về nhà.
Tề Diệc Vĩ đang ngồi ở trong phòng khách xem luận văn nghiên cứu nhìn thấy bà xã trở về, lập tức buông luận văn trên tay xuống, mỉm cười đi lên phía trước.“Vất vả cho em rồi, em ăn tối chưa?”
“Rồi, em ăn rồi.” Lấy lại một chút tươi cười ngọt ngào, cô nhìn đến bộ sách trên bàn.“Anh tiếp tục xem tài liệu đi, em đi vào tắm rửa trước, hôm nay em chạy đến công trường, trên người toàn là bụi bậm.”
“Được rồi.”
Nửa tiếng sau, cô mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng sau đó đi vào trong phòng khách, ngồi xuống bên cạnh ông xã sau đó mới dựa sát vào anh.“Làm sao vậy?” Tề Diệc Vĩ nhìn bà xã bên người.
“Không có việc gì, em chỉ là muốn dựa vào ‘Đại thụ’ của em, anh cứ xem luận văn của anh đi, đừng để ý đến em.”
Tuy rằng mỗi ngày đều làm việc đến khuya nhưng chỉ cần về đến nhà, tựa vào bên người anh, cô liền cảm thấy tất cả mệt mỏi hình như đều tan biến.
Tề Diệc Vĩ hôn cô một chút.“Nếu em cảm thấy mệt mỏi liền đi lên giường ngủ trước đi, anh xem xong luận văn này sẽ trở về phòng.”
“Em không cảm thấy mệt mỏi, em muốn dựa vào bên người anh.” La Duẫn Hàm cảm thấy mỹ mãn cười.
“Đúng rồi, ngày mai anh phải thay thế giáo sư đi Cao Hùng tham gia hội nghị, có khả năng khi trở về trời đã khuya, giữa trưa anh sẽ gọi điện thoại cho mẹ nói cho bà biết chúng ta đến Chủ nhật mới trở về.” Lần trước bọn họ đã nói là thứ bảy sẽ trở về.
“Vậy ngày mai em phải làm gì đây?”
Cô vốn đang muốn ngày mai sớm trở về một chút, vừa giúp đỡ mẹ chồng vừa học hỏi một chút trù nghệ, đôi lúc cô cũng muốn xuống bếp làm một chút điểm này nọ cho ông xã ăn.
Sau khi kết hôn cùng Tề Diệc Vĩ, vào ngày nghỉ bọn họ thường trở về cùng cha mẹ chồng dùng cơm, làm một chút việc nhà, có đôi khi cũng trở về thăm ông nội, tuy rằng lão nhân gia ông vẫn như trước đối với bọn họ có một chút lãnh đạm nhưng ít ra ông cũng sẽ cùng bọn họ dùng cơm, như vậy cô cũng rất vui vẻ.
“Không làm cái gì cả, em cứ hảo hảo nghỉ ngơi một ngày.”
“Được rồi.”
Có lẽ ngày mai cô có thể tìm Tử Thiên đi ra ngoài uống cà phê, các cô đã lâu rồi không gặp mặt. Lần trước cô ấy còn đang oán giận bà xã như cô đây trong mắt chỉ có ông xã, ha ha. Nghĩ đến bạn tốt, La Duẫn Hàm đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
“Đúng rồi, ông xã, em hỏi anh một chút, Lập Hàn anh ấy có bạn gái sao?”
Có mấy lần bọn họ trở về nhà chồng, Lập Hàn cũng đi ra ngoài bởi vậy mọi người đều hiểu hắn có lẽ là đang ở chung cùng nhóm bạn.
“Hình như chưa có nghe cậu ta nói qua, làm sao vậy, hỏi dùm ai sao?”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của bà xã, Tề Diệc Vĩ cũng bắt đầu tò mò theo. Lập Hàn thật vất vả mới thành lập được trụ sở thiết kế của riêng mình, vì tiết kiệm chi tiêu, bình thường anh vừa là giám đốc kiêm quản lí, ngoại trừ làm thiết kế sư, ngày thường khi cần cũng làm công nhân.
“Là hỏi dùm Tử Thiên, sau khi cô ấy gặp qua Lập Hàn ở hôn lễ chúng ta, hình như rất thích anh ấy.”
Cô nói thật sự có ẩn ý, dù sao cũng khó mà nói kì thật Tử Thiên để ý đến chính là cơ bắp trên thân hình người ta, bởi vì Lập Hàn hoàn toàn phù hợp với sở thích của cô, thoạt nhìn khá cường tráng mạnh mẽ.
“Ánh mắt của bạn em tốt lắm, bởi vì Lập Hàn thực vĩ đại, cậu ta chẳng những vừa học vừa hoàn thành chương trình học mà còn cố gắng một mình thành lập trụ sở thiết kế của riêng mình.”
“Nghe qua thật giống như là một người đàn ông tốt.” La Duẫn Hàm nhích lại gần sát chồng yêu một chút.“Nhưng mà em cảm thấy ánh mắt của em so với Tử Thiên tốt hơn.” Cô thích cùng ông xã dễ dàng nói chuyện phiếm giống như vậy.
Tề Diệc Vĩ nhìn bà xã cười đến ngọt ngào, thanh âm bỗng dưng trầm thấp.“Em là đang dụ dỗ anh sao?”
“Cái gì?” Theo tầm mắt của ông xã nhìn xuống, thế này cô mới phát hiện bản thân bị lộ lập tức kéo vạt áo ngủ xuống. Thật là đòi mạng, như thế nào cô lại không phát hiện bị lộ?!
Tề Diệc Vĩ nhìn khuôn mặt mang theo một chút thẹn thùng kia, cuốn tóc xoăn dài được xõa xuống, càng làm sáng lên khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ hơn ngày thường, lại thêm phân nửa gợi cảm quyến rũ giống như một nữ thần xinh đẹp khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Anh nhịn không được cúi đầu xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng mê người kia, lời lẽ cùng nhau triền miên.
La Duẫn Hàm nguyên tưởng rằng chính là một nụ hôn nhưng sau lại phát hiện người đàn ông này tựa hồ không có ý tứ dừng lại. Nhưng lại làm nụ hôn càng thêm nhiệt liệt hơn, kích nóng triền miên khiến cho cô không khỏi bắt đầu cảm thấy khó thở.
“Ông xã, luận văn của anh……” Cô còn chưa nói xong, lập tức bị anh bắt đầu bế lên hướng đến trong phòng.
“Phần còn lại ngày mai anh nhìn lại ở Cao Thiết là được rồi.” Thanh âm nam nhân so với ngày thường có vài phần khàn khàn, tràn ngập khát cầu dục vọng.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng như nụ hoa kia của vợ mình, cho tới bây giờ Tề Diệc Vĩ cũng không hề nghĩ tới chính mình cư nhiên cũng có thời điểm muốn một người nào đó đến như vậy, quả thực không khác gì đứa trẻ nhỏ tùy thời đều muốn cô nhưng mà chỉ có một mình cô mới có thể khiến anh điên cuồng như vậy.
“Hôm nay chúng ta ngủ trễ một chút được không?”
Câu hỏi phiến tình đầy ám muội làm cho người ta nghe xong liền mặt đỏ, lại càng đừng nói đến biểu tình không muốn cho cô ngủ giờ phút này hiện ra trên tuấn nhan của anh khiến cho cô không tự giác tim đập nhanh hơn. Anh rốt cuộc có biết hay không hiện tại đã muốn nửa đêm?
Đem khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi vùi vào phía sau gáy của anh, chung quy La Duẫn Hàm không thể kháng cự mị lực của ông xã, nếu anh muốn vậy thì tối nay đi ngủ trễ đi……
Hơn hai giờ chiều hôm sau, sau khi ông xã đi công tác, La Duẫn Hàm cùng bạn tốt Uông Tử Thiên ngồi ăn cơm trưa ở một nhà hàng cao cấp, nơi này danh nhân ra vào không ít do đó sự xuất hiện của cô trông có vẻ thực bình thường.
Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp nên Tử Thiên ngủ dậy trễ là chuyện bình thường mà còn cô thì đến khi trời gần sáng mới được ngủ, vì vậy cho đến một giờ trước mới rời giường.
“Tề phu nhân, nhìn cậu xem, làn da trắng hồng mịn màng, được ông xã yêu thương thoạt nhìn khác xa hẳn nha.”
Nhìn đến biểu tình thản nhiên chỉ có trên mặt Duẫn Hàm nhưng phong thái cả người lại có vẻ vô cùng tốt, cũng trở nên xinh đẹp thanh lệ khiến cho Uông Tử Thiên không khỏi vô cùng hâm mộ. Ô…… Cô cũng muốn được yêu thương a.
“Làn da của mình vốn là như vậy mà.” La Duẫn Hàm cười đến ngọt ngào.“Đúng rồi, mình có hỏi dùm cậu rồi.”
“Hỏi cái gì?” Uông Tử Thiên uống la tống canh, nhà hàng này có la tống canh uống thực ngon.
“Lập Hàn anh ta hình như chưa có bạn gái.”
“Thật vậy sao?” Vẻ mặt của cô lộ ra kinh hỉ,“Mình còn nghĩ cậu đã quên mất việc này rồi chứ.”
“Liên quan đến hạnh phúc của chị em, mình làm sao có thể quên được.” Cô không hề quên mà là do công việc có vẻ bận rộn một chút.
“Ông xã mình nói ánh mắt của cậu rất tốt, bởi vì Lập Hàn là một nam nhân có công tác nghề nghiệp rất tốt.” La Duẫn Hàm phát hiện người nào đó đã muốn nước miếng chảy ròng ròng, đầu óc đã muốn phiêu du đến phương trời nào.
“Này, rốt cuộc là cậu có nghe mình nói hay không vậy?”
“Đương nhiên là có, không phải cậu nói soái ca mãnh nam kia vẫn chưa có bạn gái sao, ha ha.” Uông Tử Thiên vui vẻ thẳng thắn cười ngây ngô.
“Chỉ biết cậu chỉ nghe được một câu này, người ta nói anh……”
Cô làm sao vậy? Như thế nào Duẫn Hàm nói được một nửa lại dừng lại? Uông Tử Thiên theo tầm mắt của bạn tốt quay đầu nhìn lại theo hướng cửa nhà hàng, chỉ thấy Lương Tín Dân cùng bạn gái bên người thoạt nhìn tao nhã chiều chuộng, bộ dáng thiên kim đại tiểu thư đạt tiêu chuẩn, sẽ không phải là đối tượng mới của anh ta đi?
Lương Tín Dân một thân tây trang Armani tràn đầy hương vị của quý công tử nhưng mà không biết có phải hay không là do bộ tây trang màu đen kia trên người anh, vẻ mặt anh thoạt nhìn tựa hồ có chút ảm đạm.
Lúc này anh cũng nhìn thấy các cô, bộ dáng biểu tình thoạt nhìn thực khiếp sợ, sau đó chỉ thấy anh ta kéo ghế cho cô bạn gái ngồi xuống, cúi đầu nói vài câu với cô ta liền hướng các cô đi tới.
Uông Tử Thiên không hiểu anh ta tại sao lại một mình đi tới đây, thứ nhất là cô cùng anh ta quan hệ cũng không thân thiết đến như vậy, không cần thiết phải chào hỏi, thứ hai là sau khi Duẫn Hàm xảy ra chuyện xấu gả cho học trưởng Tề Diệc Vĩ, La gia và Lương gia cơ hồ không hề lui tới, hẳn là không cần thiết phải đến tiếp đón mới đúng.
Lương Tín Dân đã đi tới, anh nhìn thấy La Duẫn Hàm, mân mân đôi môi giống như đang kiềm chế một cảm xúc nào đó.
“Duẫn Hàm, đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp.” La Duẫn Hàm có chút xấu hổ gật đầu.
“Em…… sống có khỏe không?”
“Cám ơn quan tâm của anh, tôi sống tốt lắm.” Cô lộ ra tươi cười nhợt nhạt hạnh phúc.
“Phải không?” Anh nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Bởi vì tầm mắt Lương Tín Dân vẫn đặt ở trên người La Duẫn Hàm, nhìn đến nỗi khiến cho cả người cô cảm thấy không được tự nhiên lắm, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Cái kia…… Bạn gái của anh vẫn nhìn bên này……”
“Cô ấy không phải là bạn gái của anh!”
Lương Tín Dân nhanh chóng phủ nhận giống như đang sợ cô hiểu lầm vậy nhưng thế này ngược lại càng làm cho tươi cười trên mặt La Duẫn Hàm thêm phần cứng ngắc.
“Có thể cho chúng tôi hảo hảo ăn cái gì được không?” Uông Tử Thiên bị bỏ qua một bên nhìn ra xấu hổ của bạn tốt liền mở miệng thay cô giải vây.
Lương Tín Dân thế này mới nhìn thẳng vào cô.
“Tử Thiên, đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp.”
“Anh nghe nói em bỏ nhà trốn đi.”
Làm ơn đi, anh ta như thế nào lại nói đến chuyện ngu ngốc này!
“Thật có lỗi, là tôi chuyển ra bên ngoài sống, không phải là bỏ nhà trốn đi, được không?” Đôi lúc cô còn có thể trở về nhà ăn đồ ăn đại thẩm làm a, người bỏ nhà trốn đi sẽ không tùy tâm sở dục (muốn làm gì thì làm) như vậy đi?
“Vậy anh không quấy rầy các em dùng cơm nữa, Duẫn Hàm, hẹn gặp lại.”
Nhìn thấy Lương Tín Dân trở lại chỗ ngồi chính mình, vẻ mặt Uông Tử Thiên lộ ra buồn bực.
“Anh ta rốt cuộc tới đây làm gì chứ?”
“Có thể là chào hỏi một chút đi.”
“Phải không? Bất quá cái tên kia có phải hay không còn thích cậu? Cho dù cậu đã lập gia đình, anh ta vẫn thực quan tâm đến cậu đi?”
Vừa mới nãy nếu cô không lên tiếng, cô tuyệt đối không nghi ngờ gì Lương Tín Dân sẽ vẫn tiếp tục nhìn bạn tốt.
“Nếu anh ta thật sự thích cậu, kia vì sao khi chuyện xấu của cậu đăng lên báo, ngay cả thân ảnh của anh ta cũng không thấy?”
“Mình nghĩ anh ấy không có thích mình đâu.”
Tuy lời nói như vậy nhưng kỳ thật La Duẫn Hàm cũng không chắc chắn lắm.
Nhớ rõ thời điểm bọn họ xem mắt, anh ta cũng vẫn nhìn cô như vậy nhưng cô lại không có cảm giác gì đối với anh ta, cho nên khi anh ta vài lần gọi điện thoại mời cô ăn cơm, cô đều một mực lấy lí do công việc bận rộn mà từ chối.
“Mình cảm thấy đồ ăn ở nhà hàng này không được ngon lắm, chúng ta đổi địa điểm khác đi sau đó cậu lại tiếp tục nói cho mình biết về chuyện nhà của soái ca mãnh nam được không?”
Uông Tử Thiên đã muốn đem người nào đó trở thành vật sở hữu của mình.
La Duẫn Hàm thật sự cảm tạ bạn tốt tri kỷ, nói thực ra, sau khi Lương Tín Dân phát hiện các cô, cô vẫn cảm thấy không được tự do tự tại, cho dù sau đó anh ta về chỗ ngồi của chính mình nhưng ánh mắt tựa hồ vẫn là hướng đến bên này nhìn, cô hi vọng là bản thân mình nhìn lầm rồi.
“Được rồi, chúng ta đổi địa điểm khác đi, hay là đi đến quán ăn mà hôm trước cậu nói thích ăn đi.”
“Mình vô cùng tán thành, hôm nay mình có lộc ăn rồi, ha ha.”
Hai người không hề nói chuyện nhiều nữa, sau khi thanh toán ở quầy liền rời khỏi nhà hàng.
Giữa trưa chủ nhật, tại phòng bếp của Tề gia, sau khi ăn cơm trưa xong, theo thói quen mẹ chồng định giúp cha chồng pha trà mà còn cô thì sau khi ăn cơm chuẩn bị trái cây.
La Duẫn Hàm thực thích cảm giác người một nhà cùng nhau ăn cơm như vậy, mọi người đều đối xử với cô rất tốt, ngoại trừ mẹ chồng đôi lúc sẽ dùng ánh mắt quái dị nhìn cô. Cô cũng không nói nên lời cảm giác này được, giống như là đang nhìn cô suy tư, tựa như hiện tại, mẹ chồng lại nhìn cô như vậy.
“Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con sao?”
Kỳ thật mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, khi dạy cô nấu cơm luôn không ngừng nhắc nhở cô phải cẩn thận coi chừng nóng, cẩn thận cơm bị cháy…… Chính là, bà có chuyện muốn nói với cô sao?
Kỳ thật lần đầu tiên cùng người Tề gia gặp mặt, cô liền cảm thấy biểu tình của bà nhìn cô có chút là lạ, lúc ấy cô còn nghĩ đến là do bà cũng giống cô thực khẩn trương nhưng hiện tại cô và Diệc Vĩ đã kết hôn được hai tháng, mà bà vẫn thường xuyên nhìn cô có chút đăm chiêu, sau đó suy nghĩ đến việc gì đó đến hoảng thần, cô có vấn đề gì sao? Vẫn là làm chuyện gì đó không tốt?
“Không có việc gì.”
Trang Nhã Lan lắc đầu, đưa mắt nhìn con dâu đang gọt trái cây, đáy mắt có chút cảm khái. Sự kiện kia rốt cuộc có nên nói ra hay không, Trang Nhã Lan cau mày, do dự.
Từ sau khi Duẫn Hàm gả cho Diệc Vĩ, bà thường nghĩ đến chuyện này, tựa như trong lòng bị đè bởi các khối tảng đá nhỏ, tuy rằng không đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường nhưng lại thủy chung làm cho người ta cảm thấy không bỏ qua được.
Lão gia tử nhà bà nói, muốn đem sự tình nói ra hay không đều do tự bà quyết định nhưng như thế nào bà có biện pháp làm chủ được? Vài năm đều đã trôi qua như vậy……
“Duẫn Hàm, thời gian trước mẹ nghe Lập Hàn nói, con lại giao cho nó một công trình khác.”
“Dạ, lần trước anh ấy đem nội thất vip của tầng cao nhất công ty bách hóa của chúng con tạo thành một không gian mới tràn ngập hơi thở nghệ thuật khiến cho khách hàng cảm thấy thoải mái khen ngợi, cho nên lần này lầu 8 của cửa hàng trẻ em, con cũng giao cho anh ấy làm, nhưng mà sao hôm nay anh ấy lại chưa đến vậy?”
Bình thường Tương Lập Hàn rất ít khi vắng họp tụ họp gia đình ở Tề gia.
“Nó gọi điện thoại nói hôm nay có việc không thể đến đây.” Trang Nhã Lan rửa xong cái tách, chuẩn bị bỏ lá trà vào.
“Con có vẻ khá hòa hợp với Lập Hàn?”
La Duẫn Hàm cười.“Đúng vậy, có thể là bởi vì Diệc Vĩ nói anh ấy là người một nhà cho nên con cũng hiểu được anh ấy đặc biệt thân thiết, tựa như anh trai của mình vậy…… Nha, mẹ, lá trá của mẹ bị rớt ra ngoài rồi kìa!” Cô lập tức đi đến bên cạnh lấy chổi quét thu gom vào.
Trang Nhã Lan từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, phát hiện lá trà nguyên bản nên bỏ vào tách đã sớm rớt xuống đất.
“Nhìn mẹ xem, vạn nhất bị cha chồng của con nhìn được lá trà âu yếm của ông ấy bị mẹ làm cho lãng phí, khẳng định sẽ mắng mẹ cho mà xem.”
La Duẫn Hàm lưu loát quét sạch lá trà,“Mẹ, mẹ nói là ba sẽ bởi vì lá trà mà mắng mẹ sao?” Tình cảm của mẹ và ba rất tốt.
“Có lẽ con sẽ cho rằng bất quá chỉ là lá trà mà thôi nhưng mà đàn ông ở địa phương này lại đặc biệt kiên trì, có khi tính tình không khác gì một đứa trẻ. Ví dụ như pha trà vậy, cha chồng con ông ta chỉ uống trà mẹ pha, tuy rằng ông ấy muốn uống trà thì không nhất thiết phải do mẹ pha nhưng đây là chính là đạo lí sống chung gắn bó giữa vợ chồng.”
Lúc này Tề Diệc Phàm thăm dò tiến vào trong phòng bếp hô lên:“Mẹ, các người đừng có nói chuyện nữa, lão thái gia bên ngoài luôn luôn chờ uống trà kìa.”
“Được rồi, trà pha xong rồi.” Trang Nhã Lan một bên cười trả lời, một bên động tác trên tay nhanh hơn.
Trong chốc lát, La Duẫn Hàm bưng trái cây đã được gọt xong cùng mẹ chồng đi trở về phòng khách.
Tề Diệc Phàm xoa miếng lê lên ăn.“Chị dâu, cám ơn chị, lê ăn ngọt lắm.”
“Không cần khách khí.” Sau khi cô ngồi xuống, ông xã bên cạnh cũng cầm miếng lê lên đưa cho cô.
Tề Diệc Phàm nhìn cha cậu uống trà, bỡn cợt cười hỏi:“Ba, trà uống ngon sao?”
Tề Phú Dân nhìn tiểu nhi tử không lên tiếng, ai biết tiểu nhi tử này lại muốn làm cái gì.
“Chị dâu, chị có biết gì không? Ba em chỉ uống trà mẹ pha, lần trước mẹ đi theo tổ dân phố phục vụ đội thanh niên, cả một ngày đều không hề ở nhà, ba em thiếu chút nữa liền khát nước đến chết cho nên chuyện thứ nhất mẹ trở về làm đó chính là nhanh chóng đi pha trà.”
Lời nói làm cho Tề Phú Dân thiếu chút xíu nữa phun ra một ngụm trà, những người khác đều cười một đám.
Trở thành nhân vật chính bị nói giỡn, Tề Phú Dân hai gò má ửng đỏ.
“Thằng nhóc này! Đã mấy tuổi rồi mà còn nói chuyện không lễ phép như vậy, mày nên học theo anh trai ổn định một chút đi.”
“Ba, con là đang muốn làm cho cả nhà vui vẻ a!”
“Đây là cái gì vui vẻ, căn bản là muốn trêu ba mày thôi.”
Tề Phú Dân luôn bị tiểu tử này trêu đùa, vừa cảm thấy bực mình vừa cảm thấy buồn cười.
La Duẫn Hàm cũng nở nụ cười, cô thực thích không khí vui vẻ như vậy ở Tề gia, từ sau khi cha mẹ cô qua đời cơ hồ nhà cô không hề có tiếng cười, bởi vậy cô thật cao hứng khi chính mình có thể trở thành một phần tử của gia đình.
Cô nhớ đến ông nội, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao thấy ông nội cười, nếu như có thể, cô thật sự hy vọng ông nội cũng có thể giống như mọi người bây giờ, cười vui vẻ từ trong lòng.
Nghĩ đến đây, cô hơi hơi thu lại nụ cười, Tề Diệc Vĩ ở bên cạnh đưa bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt ở trên đùi như là đang an ủi nhẹ nhàng nhéo nhéo, cô trả lời anh bằng nụ cười yếu ớt.
Hai giờ chiều, bởi vì mẹ chồng và tổ dân phố muốn đi thăm hỏi người già cho nên bọn họ mới rời khỏi buổi cơm trưa vui vẻ này.
Tề Diệc Vĩ và bà xã cùng nhau rời khỏi. Khi hai người ngồi ở trên xe, anh đột nhiên mở miệng nói:“Chúng ta đi gặp ông nội đi.”
La Duẫn Hàm kinh ngạc, không nghĩ tới ông xã mình cư nhiên biết cô đang suy nghĩ cái gì.
“Nhưng mà em sợ thái độ ông nội đối với anh vẫn là……”
“Vẫn là giống nhau lãnh đạm?”
Cô gật đầu. Cô biết cho tới bây giờ ông nội vẫn không có cách nào tiếp nhận Diệc Vĩ từ đáy lòng, cô thật sự thực hy vọng ông nội có thể nhận thức cháu rể Diệc Vĩ này.
“Em yên tâm đi, anh sẽ không để ý đâu. Anh không phải đã nói rồi sao, anh cũng có kiên trì của anh, anh sẽ không dễ dàng như vậy bỏ cuộc.”
Lời này không phải chỉ dành an ủi bà xã đại nhân mà là do anh đã từng tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân lớn tuổi cũng là những ông lão có cùng tính tình ngoan cố giống như ông nội, ý chí mấy ông lão như vậy rất mạnh đành phải không ngừng cố gắng lại cố gắng, cho nên anh sẽ không để ý thái độ lãnh đạm của ông nội đối với anh.
Bởi vì anh hiểu được, Duẫn Hàm vẫn đối với việc ông nội không chấp nhận cháu rể cảm thấy thực phiền não, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh thường thường bồi cô trở về nhà mẹ đẻ nhìn ông nội, bởi vì anh luyến tiếc cô luôn phiền lòng vì sự việc này.
Ở chung với nhau lâu, hiểu biết với nhau nhiều hơn, anh tin tưởng ông nội nhất định sẽ nhận thức cháu rể như anh.
Ngồi ở trên xe, La Duẫn Hàm nghe Tề Diệc Vĩ giới thiệu về người nhà của mình.
Hôm kia cô mới nhận được lời cầu hôn của anh, kết quả hôm nay, giữa trưa thứ bảy, anh liền sắp xếp đem cô chính thức giới thiệu cho người nhà của mình, tuy rằng Diệc Vĩ nói người nhà của anh đều rất thân thiết nhưng cô vẫn cảm thấy thực khẩn trương.
Diệc Vĩ nói vài năm trước bởi vì công tác anh bận rộn, bởi vậy mới mua một căn nhà ở gần bệnh viện lớn T ở lại, sau khi kết hôn, bọn họ cũng sẽ ở căn nhà trước mắt của anh, ngày nghỉ khi rảnh rỗi sẽ về nhà tụ hội cùng ba mẹ.
Sau khi xuống xe, Tề Diệc Vĩ cầm lấy tay cô, tặng cho cô một nụ cười ấm áp sau đó mới cùng cô đi vào trong nhà bọn họ.
“Bác trai, bác gái, Diệc Phàm, mọi người khỏe, cháu là La Duẫn Hàm, mọi người gọi cháu Duẫn Hàm là được rồi.”
Ngồi ở trong phòng khách, La Duẫn Hàm từ từ nhận thức người nhà của anh, giống như lời anh nói, người nhà của anh vô cùng thân thiết, bác trai hiền lành hoan nghênh chào đón cô, mặc dù tươi cười trên mặt bác gái có điểm hơi cứng ngắc nhưng cô đoán hẳn là bởi vì khẩn trương giống cô cho nên mới như vậy, về phần em trai Diệc Vĩ -Tề Diệc Phàm cá tính cũng khá thú vị, tươi cười sáng sủa.
Chính là khi thấy người ngồi bên cạnh, thân hình cao lớn, nước da ngăm đen, bề ngoài thoạt nhìn cùng công nhân kiến trúc Tương Lập Hàn kia giống nhau như đúc, nhất thời làm cho La Duẫn Hàm kinh ngạc không thôi, bởi vì thời gian trước cô mới đưa dự án tu sửa tầng cao nhất công ty bách hóa cho công ty của anh.
“Duẫn Hàm, em quen Lập Hàn sao?” Tề Diệc Vĩ thực kinh ngạc khi bạn gái quen biết bạn tốt của mình.
Không đợi La Duẫn Hàm mở miệng, Tương Lập Hàn đã mở lời trước, anh lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, sang sảng cười nói:
“Thời gian trước mình không phải nói là có nhận một case lớn của công ty bách hóa sao? La tổng tài chính là lão bản hợp tác với mình.”
Nói thực ra, hôm kia biết được đối tượng Diệc Vĩ kết giao chính là La Duẫn Hàm, anh cũng thực kinh ngạc.
“Nguyên lai hai người đã quen biết trước rồi.”
Tề Diệc Vĩ cười, vẫn là hướng bạn gái giới thiệu lại,
“Mẹ của Lập Hàn cũng chính là dì Văn Thiến là bạn tốt của mẹ anh, bọn anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vài năm trước sau khi dì Văn Thiến qua đời, bọn anh liền chủ động đem tiểu tử này thu làm một phần tử của gia đình, hiện tại bọn anh là người một nhà.”
Tương Lập Hàn so với Tề Diệc Vĩ nhỏ hơn một tuổi, phàm là có tụ họp gia đình hoặc giao thừa vây lô, anh đều có mặt ở Tề gia.
“Uy, La tổng tài, về sau cô phải gả cho Diệc Vĩ, như vậy tôi phải đổi giọng gọi cô là chị dâu sao?” Tương Lập Hàn cười hỏi. Kêu là chị dâu có điểm kỳ quái, dù sao anh và Diệc Vĩ cũng không phải là anh em ruột thịt.
Nghe được hai chữ chị dâu, La Duẫn Hàm nhịn không được ửng đỏ mặt.
“Anh có thể gọi tôi là Duẫn Hàm là được rồi.”
“Gọi tên trực tiếp như vậy có được không?”
Một bên Tề Diệc Phàm nhịn không được chen vào nói,“Lập Hàn, gọi tên có vẻ thân thiết hơn dù sao về sau mọi người đều là người một nhà không phải sao.”
Bịch!
Bà chủ Tề gia đột nhiên làm đổ cái ly ở trên bàn, mọi người vội vàng lấy khăn giấy lau sạch.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy, là vì sắp có con dâu là tổng tài cho nên mới thực khẩn trương sao? Còn làm đổ ly nước nữa a.”
Lời Tề Diệc Phàm nói khiến cho mọi người hiểu ý cười.
Trang Nhã Lan trợn mắt nói chuyện không lớn không nhỏ với đứa con trai thứ của mình.
“Chính là không cẩn thận làm đổ cái ly cũng có thể bị con nói thành như vậy.”
“Bác gái, bác có sao không ạ?” La Duẫn Hàm hỏi, Tề bá mẫu thoạt nhìn giống như thật sự khẩn trương.
Trang Nhã Lan nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời, nhất thời không khí trong phòng khách trở nên có chút quái dị, may mắn là có chủ nhân Tề gia – Tề Phú Dân lên tiếng.
“Mọi người đừng có ngồi ở trong phòng khách nói chuyện nữa, đồ ăn đều muốn lạnh rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện thôi.”
“Thật tốt quá, bụng con đã sớm đói cồn cào rồi.” Tề Diệc Phàm hô lên.
“Chị dâu, chị có lộc ăn rồi, mẹ em nấu đồ ăn ngon lắm nha.”
“Đúng rồi, dì Nhã Lan nấu đồ ăn là không hề thua đầu bếp khách sạn đâu nha, cho nên tôi mới thường xuyên chạy tới xin cơm ăn, ha ha.” Tương Lập Hàn rất thích đến xin cơm ăn bởi vì hương vị thức ăn quả thật rất ngon.
“Như vậy tôi nhất định phải thật hảo hảo nếm thử mới được.” Có lẽ về sau lúc rảnh rỗi, cô còn có thể đến học nấu cơm cùng mẹ chồng tương lai.
Nhìn vài người trẻ tuổi ở phía trước vừa nói vừa hướng đến bàn ăn, ở chung với nhau hòa hợp, Trang Nhã Lan ở phía sau lại thoạt nhìn có thật nhiều tâm sự.
“Đây rốt cuộc là cái gì duyên phận, đối tượng Diệc Vĩ muốn kết hôn cư nhiên là con gái La gia……”
“Bà muốn phản đối sao? Nhưng Duẫn Hàm thoạt nhìn là một cô gái tốt, không những xinh đẹp lại đoan trang.” Tề Phú Dân nói xong.
“Cá tính Diệc Vĩ hẳn là ông cũng biết rõ, nếu không phải là thật sự, nó sẽ không đem người ta mang về nhà. Hơn nữa giống như lời ông nói, đứa nhỏ Duẫn Hàm kia thực không sai, là một đứa nhỏ khiến cho người ta yêu thích.”
Bà không phải là muốn phản đối hôn sự của con và La Duẫn Hàm, chính là……
“Một khi đã như vậy thì còn lo việc gì nữa, có lẽ đây là do ông trời an bài.”
“Ông trời an bài?”
“Đúng vậy, được rồi, nhanh chóng đi ăn cơm, miễn cho bọn nhỏ nghi ngờ.”
“Ừ.”
Trang Nhã Lan thở dài, cùng trượng phu cùng nhau hướng đến bàn ăn.
*******
Sau khi hưởng thụ không khí ăn cơm vui vẻ ở Tề gia xong, chỉ cần nghĩ đến bước tiếp theo phải dẫn bạn trai về nhà gặp mặt ông nội, tâm tình La Duẫn Hàm không khỏi bắt đầu nghiêm trọng.
Ông nội vẫn như trước không muốn nói chuyện cùng cô, tuy rằng cô đã nhờ Cảnh thúc hỗ trợ thông báo trước một tiếng, nói rằng cô muốn giới thiệu bạn trai cho ông nội nhận thức nhưng cô không xác định là ông nội có bằng lòng gặp mặt Diệc Vĩ hay không. Đứng ở trước cửa nhà mình, cô lo lắng dừng lại cước bộ.
“Có chuyện gì vậy?” Tề Diệc Vĩ đi theo cũng dừng lại.
“Em nghĩ anh vẫn nên về trước đi.”
“Vì sao chứ?”
“Em đã từng nói với anh, ông nội từng sắp xếp cho em đi xem mắt nhưng mà em không thích đối phương, cho nên ông nội liền vô cùng tức giận, hơn nữa chuyện của chúng ta lại đăng báo…… Cho nên ông có thể sẽ không gặp anh, hoặc là nếu gặp mặt thì cũng sẽ không cho anh khí sắc hoà nhã.” La Duẫn Hàm không thể không nói ra tình hình thực tế với anh.
“Em không cần lo lắng đâu, ông nội lần này không gặp anh vậy thì anh sẽ tiếp tục đến cầu gặp lão nhân gia ông.”
“Ông nội của em cũng không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.”
“Anh cũng có kiên trì và nghị lực của anh, tin tưởng anh đi, hết thảy tất cả đều giao cho anh.”
“Nhưng mà……”
Bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh hướng cô an ủi cũng cấp thêm sức mạnh cho cô.
“Anh không phải đã nói rồi sao, về sau em có thể ỷ lại vào anh thêm một chút, không cần chuyện gì cũng muốn một mình gánh vác biết không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn đều ở bên cạnh em.”
Ánh mắt La Duẫn Hàm ửng đỏ, tựa sát vào bên người anh, đối với tình cảm của anh càng thêm sâu đậm hơn.
Sau khi Tề Diệc Vĩ hướng cô cười cổ vũ tinh thần, hai người cùng nhau đi vào trong phòng.
La Duẫn Hàm thực kinh ngạc khi thấy ông nội cư nhiên ngồi ở trong phòng khách, lúc cô giới thiệu người bên cạnh cho ông nội nhận thức, lão nhân gia ông chỉ là lạnh lùng nhìn, biểu tình có phần cứng ngắc.
“Ông nội, ngài khỏe, cháu là Tề Diệc Vĩ, là học trưởng đại học của Duẫn Hàm, hiện tại là bác sĩ khoa tim mạch của bệnh viện T đại. Hơn một tháng trước cháu cùng Duẫn Hàm gặp nhau, sau đó kết giao, hiện tại liền quyết định kết hôn.”
Không phải không thấy biểu tình nghiêm khắc và giận dữ kia của lão nhân gia nhưng Tề Diệc Vĩ vẫn như trước ôn nhã đơn giản tự giới thiệu.
Ánh mắt La Dung Tam run sợ nhìn anh,“Cậu là bác sĩ?”
“Dạ.”
“Cậu có thể từ chức bác sĩ sao?”
Tề Diệc Vĩ dừng lại một chút.“Sẽ không, bởi vì cháu vô cùng yêu thích công việc của mình.”
La Dung Tam hừ một tiếng.“Nếu ta nói ta phản đối hai người các ngươi ở cùng một chỗ thì sao?”
Nghe được lời phản đối của ông nội, La Duẫn Hàm khẩn trương lập tức cho thấy tâm ý của chính mình.“Ông nội, cháu đã đáp ứng lời cầu hôn của Diệc Vĩ.”
“Cháu đã đáp ứng rồi, vậy còn dẫn hắn trở về hỏi lão nhân ta làm chi?”
“Ông nội……”
“Quên đi, cháu muốn yêu ai thì yêu người đó, báo tuần san đã viết khó coi như vậy, mặt mũi Lương chủ tịch người ta bên kia cũng không còn nữa, hôn sự này xem như hủy bỏ rồi, cháu muốn gả cho ai, ông cũng không muốn quản.” Nói xong, vẻ mặt La Dung Tam cứng ngắc đi trở về thư phòng.
La Duẫn Hàm cùng Tề Diệc Vĩ đi ra khỏi biệt thự, hốc mắt cô ửng đỏ, cười khổ nói:“Thực xin lỗi, ông nội của em lại đối xử với anh như vậy, bất quá không có liên quan đến anh mà là do em lại làm cho ông nội thất vọng. Từ trước đến nay, em thường làm việc không tốt, vẫn hay làm cho ông nội tức giận.”
“Duẫn Hàm……” Tề Diệc Vĩ đau lòng nhìn cô.
“Cha mẹ em rất sớm trước kia đã phải rời khỏi trần thế, bọn họ chỉ sinh một đứa con gái là em, lúc trước đây, ông nội luôn dùng biểu tình tiếc nuối nhìn em, em biết đó là bởi vì em không phải là con trai, có một vị trưởng bối thân thích đã từng nói qua một đứa con gái thì có thể làm được chuyện gì chứ? Gả cho người ta, về sau toàn bộ tập đoàn Nhân Anh liền đều là của người khác.”
Lớn lên trong một gia đình giàu có, bạn bè xung quanh mình gia thế cũng không hơn kém, cô đương nhiên biết đối với một gia đình giàu có như thế này có một đứa con trai là có bao nhiêu quan trọng, kia không chỉ là kế thừa sự nghiệp còn lại chứng tỏ huyết mạch có thể tiếp tục truyền xuống.
“Tuy rằng em vẫn thực cố gắng đạt tới yêu cầu của ông nội nhưng là đến cuối cùng vẫn là không được, nói thực ra, đôi lúc em cũng sẽ cảm thấy mệt chết đi.” Không ngừng cố gắng lại không đạt được sự chấp nhận, cô thật sự rất mệt mỏi.
Tề Diệc Vĩ rốt cục biết vì sao thời điểm trước kia khi nhìn thấy cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô luôn thoạt nhìn một bộ dáng mệt chết đi, cũng không hề nở nụ cười.
Anh kéo lấy hai tay của cô khiến cho cô ôm lấy anh giống như ôm cây đại thụ.
“Diệc Vĩ?” La Duẫn Hàm chăm chú nhìn anh.
Vuốt ve đầu cô, anh đem khuôn mặt của cô ấn vào trong ngực của mình khiến cho cả người cô đều tựa vào trên người anh.“Không phải nói là mệt mỏi sao? Anh đây chịu trách nhiệm làm đại thụ của em, về sau mặc kệ là mệt mỏi hay là muốn khóc, cứ việc yên tâm tựa vào bên người anh. Biết không?”
“Em mới sẽ không khóc đâu!” Cô hít hít cái mũi, đáng giận, đều là tại anh làm cô muốn khóc.
Ngoại trừ ôm ấp của anh khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, La Duẫn Hàm cảm giác giống như có người từng nói với cô y chang như vậy, nhưng cô không có bao nhiêu tâm tư để suy nghĩ chuyện khác, cả trái tim cô giờ phút này đều đắm chìm trong ôn nhu cùng che chở của người đàn ông này.
Một tháng sau, Tề Diệc Vĩ cùng La Duẫn Hàm kết hôn.
“Thật có lỗi, em về trễ.”
Sau khi kết hôn được hai tháng, thường xuyên về nhà trễ sau đó nói lời thật có lỗi, bình thường đều là La Duẫn Hàm. Bởi vì tập đoàn Nhân Anh gần đây có nhận một dự án thương trường mua sắm nên ngoại trừ tài liệu kiến trúc, đầu tư ngân hàng bên kia cũng có chút vấn đề, cho nên cô luôn làm việc đến hơn mười giờ mới về nhà.
Tề Diệc Vĩ đang ngồi ở trong phòng khách xem luận văn nghiên cứu nhìn thấy bà xã trở về, lập tức buông luận văn trên tay xuống, mỉm cười đi lên phía trước.“Vất vả cho em rồi, em ăn tối chưa?”
“Rồi, em ăn rồi.” Lấy lại một chút tươi cười ngọt ngào, cô nhìn đến bộ sách trên bàn.“Anh tiếp tục xem tài liệu đi, em đi vào tắm rửa trước, hôm nay em chạy đến công trường, trên người toàn là bụi bậm.”
“Được rồi.”
Nửa tiếng sau, cô mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng sau đó đi vào trong phòng khách, ngồi xuống bên cạnh ông xã sau đó mới dựa sát vào anh.“Làm sao vậy?” Tề Diệc Vĩ nhìn bà xã bên người.
“Không có việc gì, em chỉ là muốn dựa vào ‘Đại thụ’ của em, anh cứ xem luận văn của anh đi, đừng để ý đến em.”
Tuy rằng mỗi ngày đều làm việc đến khuya nhưng chỉ cần về đến nhà, tựa vào bên người anh, cô liền cảm thấy tất cả mệt mỏi hình như đều tan biến.
Tề Diệc Vĩ hôn cô một chút.“Nếu em cảm thấy mệt mỏi liền đi lên giường ngủ trước đi, anh xem xong luận văn này sẽ trở về phòng.”
“Em không cảm thấy mệt mỏi, em muốn dựa vào bên người anh.” La Duẫn Hàm cảm thấy mỹ mãn cười.
“Đúng rồi, ngày mai anh phải thay thế giáo sư đi Cao Hùng tham gia hội nghị, có khả năng khi trở về trời đã khuya, giữa trưa anh sẽ gọi điện thoại cho mẹ nói cho bà biết chúng ta đến Chủ nhật mới trở về.” Lần trước bọn họ đã nói là thứ bảy sẽ trở về.
“Vậy ngày mai em phải làm gì đây?”
Cô vốn đang muốn ngày mai sớm trở về một chút, vừa giúp đỡ mẹ chồng vừa học hỏi một chút trù nghệ, đôi lúc cô cũng muốn xuống bếp làm một chút điểm này nọ cho ông xã ăn.
Sau khi kết hôn cùng Tề Diệc Vĩ, vào ngày nghỉ bọn họ thường trở về cùng cha mẹ chồng dùng cơm, làm một chút việc nhà, có đôi khi cũng trở về thăm ông nội, tuy rằng lão nhân gia ông vẫn như trước đối với bọn họ có một chút lãnh đạm nhưng ít ra ông cũng sẽ cùng bọn họ dùng cơm, như vậy cô cũng rất vui vẻ.
“Không làm cái gì cả, em cứ hảo hảo nghỉ ngơi một ngày.”
“Được rồi.”
Có lẽ ngày mai cô có thể tìm Tử Thiên đi ra ngoài uống cà phê, các cô đã lâu rồi không gặp mặt. Lần trước cô ấy còn đang oán giận bà xã như cô đây trong mắt chỉ có ông xã, ha ha. Nghĩ đến bạn tốt, La Duẫn Hàm đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
“Đúng rồi, ông xã, em hỏi anh một chút, Lập Hàn anh ấy có bạn gái sao?”
Có mấy lần bọn họ trở về nhà chồng, Lập Hàn cũng đi ra ngoài bởi vậy mọi người đều hiểu hắn có lẽ là đang ở chung cùng nhóm bạn.
“Hình như chưa có nghe cậu ta nói qua, làm sao vậy, hỏi dùm ai sao?”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của bà xã, Tề Diệc Vĩ cũng bắt đầu tò mò theo. Lập Hàn thật vất vả mới thành lập được trụ sở thiết kế của riêng mình, vì tiết kiệm chi tiêu, bình thường anh vừa là giám đốc kiêm quản lí, ngoại trừ làm thiết kế sư, ngày thường khi cần cũng làm công nhân.
“Là hỏi dùm Tử Thiên, sau khi cô ấy gặp qua Lập Hàn ở hôn lễ chúng ta, hình như rất thích anh ấy.”
Cô nói thật sự có ẩn ý, dù sao cũng khó mà nói kì thật Tử Thiên để ý đến chính là cơ bắp trên thân hình người ta, bởi vì Lập Hàn hoàn toàn phù hợp với sở thích của cô, thoạt nhìn khá cường tráng mạnh mẽ.
“Ánh mắt của bạn em tốt lắm, bởi vì Lập Hàn thực vĩ đại, cậu ta chẳng những vừa học vừa hoàn thành chương trình học mà còn cố gắng một mình thành lập trụ sở thiết kế của riêng mình.”
“Nghe qua thật giống như là một người đàn ông tốt.” La Duẫn Hàm nhích lại gần sát chồng yêu một chút.“Nhưng mà em cảm thấy ánh mắt của em so với Tử Thiên tốt hơn.” Cô thích cùng ông xã dễ dàng nói chuyện phiếm giống như vậy.
Tề Diệc Vĩ nhìn bà xã cười đến ngọt ngào, thanh âm bỗng dưng trầm thấp.“Em là đang dụ dỗ anh sao?”
“Cái gì?” Theo tầm mắt của ông xã nhìn xuống, thế này cô mới phát hiện bản thân bị lộ lập tức kéo vạt áo ngủ xuống. Thật là đòi mạng, như thế nào cô lại không phát hiện bị lộ?!
Tề Diệc Vĩ nhìn khuôn mặt mang theo một chút thẹn thùng kia, cuốn tóc xoăn dài được xõa xuống, càng làm sáng lên khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ hơn ngày thường, lại thêm phân nửa gợi cảm quyến rũ giống như một nữ thần xinh đẹp khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Anh nhịn không được cúi đầu xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng mê người kia, lời lẽ cùng nhau triền miên.
La Duẫn Hàm nguyên tưởng rằng chính là một nụ hôn nhưng sau lại phát hiện người đàn ông này tựa hồ không có ý tứ dừng lại. Nhưng lại làm nụ hôn càng thêm nhiệt liệt hơn, kích nóng triền miên khiến cho cô không khỏi bắt đầu cảm thấy khó thở.
“Ông xã, luận văn của anh……” Cô còn chưa nói xong, lập tức bị anh bắt đầu bế lên hướng đến trong phòng.
“Phần còn lại ngày mai anh nhìn lại ở Cao Thiết là được rồi.” Thanh âm nam nhân so với ngày thường có vài phần khàn khàn, tràn ngập khát cầu dục vọng.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng như nụ hoa kia của vợ mình, cho tới bây giờ Tề Diệc Vĩ cũng không hề nghĩ tới chính mình cư nhiên cũng có thời điểm muốn một người nào đó đến như vậy, quả thực không khác gì đứa trẻ nhỏ tùy thời đều muốn cô nhưng mà chỉ có một mình cô mới có thể khiến anh điên cuồng như vậy.
“Hôm nay chúng ta ngủ trễ một chút được không?”
Câu hỏi phiến tình đầy ám muội làm cho người ta nghe xong liền mặt đỏ, lại càng đừng nói đến biểu tình không muốn cho cô ngủ giờ phút này hiện ra trên tuấn nhan của anh khiến cho cô không tự giác tim đập nhanh hơn. Anh rốt cuộc có biết hay không hiện tại đã muốn nửa đêm?
Đem khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi vùi vào phía sau gáy của anh, chung quy La Duẫn Hàm không thể kháng cự mị lực của ông xã, nếu anh muốn vậy thì tối nay đi ngủ trễ đi……
Hơn hai giờ chiều hôm sau, sau khi ông xã đi công tác, La Duẫn Hàm cùng bạn tốt Uông Tử Thiên ngồi ăn cơm trưa ở một nhà hàng cao cấp, nơi này danh nhân ra vào không ít do đó sự xuất hiện của cô trông có vẻ thực bình thường.
Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp nên Tử Thiên ngủ dậy trễ là chuyện bình thường mà còn cô thì đến khi trời gần sáng mới được ngủ, vì vậy cho đến một giờ trước mới rời giường.
“Tề phu nhân, nhìn cậu xem, làn da trắng hồng mịn màng, được ông xã yêu thương thoạt nhìn khác xa hẳn nha.”
Nhìn đến biểu tình thản nhiên chỉ có trên mặt Duẫn Hàm nhưng phong thái cả người lại có vẻ vô cùng tốt, cũng trở nên xinh đẹp thanh lệ khiến cho Uông Tử Thiên không khỏi vô cùng hâm mộ. Ô…… Cô cũng muốn được yêu thương a.
“Làn da của mình vốn là như vậy mà.” La Duẫn Hàm cười đến ngọt ngào.“Đúng rồi, mình có hỏi dùm cậu rồi.”
“Hỏi cái gì?” Uông Tử Thiên uống la tống canh, nhà hàng này có la tống canh uống thực ngon.
“Lập Hàn anh ta hình như chưa có bạn gái.”
“Thật vậy sao?” Vẻ mặt của cô lộ ra kinh hỉ,“Mình còn nghĩ cậu đã quên mất việc này rồi chứ.”
“Liên quan đến hạnh phúc của chị em, mình làm sao có thể quên được.” Cô không hề quên mà là do công việc có vẻ bận rộn một chút.
“Ông xã mình nói ánh mắt của cậu rất tốt, bởi vì Lập Hàn là một nam nhân có công tác nghề nghiệp rất tốt.” La Duẫn Hàm phát hiện người nào đó đã muốn nước miếng chảy ròng ròng, đầu óc đã muốn phiêu du đến phương trời nào.
“Này, rốt cuộc là cậu có nghe mình nói hay không vậy?”
“Đương nhiên là có, không phải cậu nói soái ca mãnh nam kia vẫn chưa có bạn gái sao, ha ha.” Uông Tử Thiên vui vẻ thẳng thắn cười ngây ngô.
“Chỉ biết cậu chỉ nghe được một câu này, người ta nói anh……”
Cô làm sao vậy? Như thế nào Duẫn Hàm nói được một nửa lại dừng lại? Uông Tử Thiên theo tầm mắt của bạn tốt quay đầu nhìn lại theo hướng cửa nhà hàng, chỉ thấy Lương Tín Dân cùng bạn gái bên người thoạt nhìn tao nhã chiều chuộng, bộ dáng thiên kim đại tiểu thư đạt tiêu chuẩn, sẽ không phải là đối tượng mới của anh ta đi?
Lương Tín Dân một thân tây trang Armani tràn đầy hương vị của quý công tử nhưng mà không biết có phải hay không là do bộ tây trang màu đen kia trên người anh, vẻ mặt anh thoạt nhìn tựa hồ có chút ảm đạm.
Lúc này anh cũng nhìn thấy các cô, bộ dáng biểu tình thoạt nhìn thực khiếp sợ, sau đó chỉ thấy anh ta kéo ghế cho cô bạn gái ngồi xuống, cúi đầu nói vài câu với cô ta liền hướng các cô đi tới.
Uông Tử Thiên không hiểu anh ta tại sao lại một mình đi tới đây, thứ nhất là cô cùng anh ta quan hệ cũng không thân thiết đến như vậy, không cần thiết phải chào hỏi, thứ hai là sau khi Duẫn Hàm xảy ra chuyện xấu gả cho học trưởng Tề Diệc Vĩ, La gia và Lương gia cơ hồ không hề lui tới, hẳn là không cần thiết phải đến tiếp đón mới đúng.
Lương Tín Dân đã đi tới, anh nhìn thấy La Duẫn Hàm, mân mân đôi môi giống như đang kiềm chế một cảm xúc nào đó.
“Duẫn Hàm, đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp.” La Duẫn Hàm có chút xấu hổ gật đầu.
“Em…… sống có khỏe không?”
“Cám ơn quan tâm của anh, tôi sống tốt lắm.” Cô lộ ra tươi cười nhợt nhạt hạnh phúc.
“Phải không?” Anh nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Bởi vì tầm mắt Lương Tín Dân vẫn đặt ở trên người La Duẫn Hàm, nhìn đến nỗi khiến cho cả người cô cảm thấy không được tự nhiên lắm, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Cái kia…… Bạn gái của anh vẫn nhìn bên này……”
“Cô ấy không phải là bạn gái của anh!”
Lương Tín Dân nhanh chóng phủ nhận giống như đang sợ cô hiểu lầm vậy nhưng thế này ngược lại càng làm cho tươi cười trên mặt La Duẫn Hàm thêm phần cứng ngắc.
“Có thể cho chúng tôi hảo hảo ăn cái gì được không?” Uông Tử Thiên bị bỏ qua một bên nhìn ra xấu hổ của bạn tốt liền mở miệng thay cô giải vây.
Lương Tín Dân thế này mới nhìn thẳng vào cô.
“Tử Thiên, đã lâu không gặp.”
“Ừ, đã lâu không gặp.”
“Anh nghe nói em bỏ nhà trốn đi.”
Làm ơn đi, anh ta như thế nào lại nói đến chuyện ngu ngốc này!
“Thật có lỗi, là tôi chuyển ra bên ngoài sống, không phải là bỏ nhà trốn đi, được không?” Đôi lúc cô còn có thể trở về nhà ăn đồ ăn đại thẩm làm a, người bỏ nhà trốn đi sẽ không tùy tâm sở dục (muốn làm gì thì làm) như vậy đi?
“Vậy anh không quấy rầy các em dùng cơm nữa, Duẫn Hàm, hẹn gặp lại.”
Nhìn thấy Lương Tín Dân trở lại chỗ ngồi chính mình, vẻ mặt Uông Tử Thiên lộ ra buồn bực.
“Anh ta rốt cuộc tới đây làm gì chứ?”
“Có thể là chào hỏi một chút đi.”
“Phải không? Bất quá cái tên kia có phải hay không còn thích cậu? Cho dù cậu đã lập gia đình, anh ta vẫn thực quan tâm đến cậu đi?”
Vừa mới nãy nếu cô không lên tiếng, cô tuyệt đối không nghi ngờ gì Lương Tín Dân sẽ vẫn tiếp tục nhìn bạn tốt.
“Nếu anh ta thật sự thích cậu, kia vì sao khi chuyện xấu của cậu đăng lên báo, ngay cả thân ảnh của anh ta cũng không thấy?”
“Mình nghĩ anh ấy không có thích mình đâu.”
Tuy lời nói như vậy nhưng kỳ thật La Duẫn Hàm cũng không chắc chắn lắm.
Nhớ rõ thời điểm bọn họ xem mắt, anh ta cũng vẫn nhìn cô như vậy nhưng cô lại không có cảm giác gì đối với anh ta, cho nên khi anh ta vài lần gọi điện thoại mời cô ăn cơm, cô đều một mực lấy lí do công việc bận rộn mà từ chối.
“Mình cảm thấy đồ ăn ở nhà hàng này không được ngon lắm, chúng ta đổi địa điểm khác đi sau đó cậu lại tiếp tục nói cho mình biết về chuyện nhà của soái ca mãnh nam được không?”
Uông Tử Thiên đã muốn đem người nào đó trở thành vật sở hữu của mình.
La Duẫn Hàm thật sự cảm tạ bạn tốt tri kỷ, nói thực ra, sau khi Lương Tín Dân phát hiện các cô, cô vẫn cảm thấy không được tự do tự tại, cho dù sau đó anh ta về chỗ ngồi của chính mình nhưng ánh mắt tựa hồ vẫn là hướng đến bên này nhìn, cô hi vọng là bản thân mình nhìn lầm rồi.
“Được rồi, chúng ta đổi địa điểm khác đi, hay là đi đến quán ăn mà hôm trước cậu nói thích ăn đi.”
“Mình vô cùng tán thành, hôm nay mình có lộc ăn rồi, ha ha.”
Hai người không hề nói chuyện nhiều nữa, sau khi thanh toán ở quầy liền rời khỏi nhà hàng.
Giữa trưa chủ nhật, tại phòng bếp của Tề gia, sau khi ăn cơm trưa xong, theo thói quen mẹ chồng định giúp cha chồng pha trà mà còn cô thì sau khi ăn cơm chuẩn bị trái cây.
La Duẫn Hàm thực thích cảm giác người một nhà cùng nhau ăn cơm như vậy, mọi người đều đối xử với cô rất tốt, ngoại trừ mẹ chồng đôi lúc sẽ dùng ánh mắt quái dị nhìn cô. Cô cũng không nói nên lời cảm giác này được, giống như là đang nhìn cô suy tư, tựa như hiện tại, mẹ chồng lại nhìn cô như vậy.
“Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con sao?”
Kỳ thật mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, khi dạy cô nấu cơm luôn không ngừng nhắc nhở cô phải cẩn thận coi chừng nóng, cẩn thận cơm bị cháy…… Chính là, bà có chuyện muốn nói với cô sao?
Kỳ thật lần đầu tiên cùng người Tề gia gặp mặt, cô liền cảm thấy biểu tình của bà nhìn cô có chút là lạ, lúc ấy cô còn nghĩ đến là do bà cũng giống cô thực khẩn trương nhưng hiện tại cô và Diệc Vĩ đã kết hôn được hai tháng, mà bà vẫn thường xuyên nhìn cô có chút đăm chiêu, sau đó suy nghĩ đến việc gì đó đến hoảng thần, cô có vấn đề gì sao? Vẫn là làm chuyện gì đó không tốt?
“Không có việc gì.”
Trang Nhã Lan lắc đầu, đưa mắt nhìn con dâu đang gọt trái cây, đáy mắt có chút cảm khái. Sự kiện kia rốt cuộc có nên nói ra hay không, Trang Nhã Lan cau mày, do dự.
Từ sau khi Duẫn Hàm gả cho Diệc Vĩ, bà thường nghĩ đến chuyện này, tựa như trong lòng bị đè bởi các khối tảng đá nhỏ, tuy rằng không đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường nhưng lại thủy chung làm cho người ta cảm thấy không bỏ qua được.
Lão gia tử nhà bà nói, muốn đem sự tình nói ra hay không đều do tự bà quyết định nhưng như thế nào bà có biện pháp làm chủ được? Vài năm đều đã trôi qua như vậy……
“Duẫn Hàm, thời gian trước mẹ nghe Lập Hàn nói, con lại giao cho nó một công trình khác.”
“Dạ, lần trước anh ấy đem nội thất vip của tầng cao nhất công ty bách hóa của chúng con tạo thành một không gian mới tràn ngập hơi thở nghệ thuật khiến cho khách hàng cảm thấy thoải mái khen ngợi, cho nên lần này lầu 8 của cửa hàng trẻ em, con cũng giao cho anh ấy làm, nhưng mà sao hôm nay anh ấy lại chưa đến vậy?”
Bình thường Tương Lập Hàn rất ít khi vắng họp tụ họp gia đình ở Tề gia.
“Nó gọi điện thoại nói hôm nay có việc không thể đến đây.” Trang Nhã Lan rửa xong cái tách, chuẩn bị bỏ lá trà vào.
“Con có vẻ khá hòa hợp với Lập Hàn?”
La Duẫn Hàm cười.“Đúng vậy, có thể là bởi vì Diệc Vĩ nói anh ấy là người một nhà cho nên con cũng hiểu được anh ấy đặc biệt thân thiết, tựa như anh trai của mình vậy…… Nha, mẹ, lá trá của mẹ bị rớt ra ngoài rồi kìa!” Cô lập tức đi đến bên cạnh lấy chổi quét thu gom vào.
Trang Nhã Lan từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, phát hiện lá trà nguyên bản nên bỏ vào tách đã sớm rớt xuống đất.
“Nhìn mẹ xem, vạn nhất bị cha chồng của con nhìn được lá trà âu yếm của ông ấy bị mẹ làm cho lãng phí, khẳng định sẽ mắng mẹ cho mà xem.”
La Duẫn Hàm lưu loát quét sạch lá trà,“Mẹ, mẹ nói là ba sẽ bởi vì lá trà mà mắng mẹ sao?” Tình cảm của mẹ và ba rất tốt.
“Có lẽ con sẽ cho rằng bất quá chỉ là lá trà mà thôi nhưng mà đàn ông ở địa phương này lại đặc biệt kiên trì, có khi tính tình không khác gì một đứa trẻ. Ví dụ như pha trà vậy, cha chồng con ông ta chỉ uống trà mẹ pha, tuy rằng ông ấy muốn uống trà thì không nhất thiết phải do mẹ pha nhưng đây là chính là đạo lí sống chung gắn bó giữa vợ chồng.”
Lúc này Tề Diệc Phàm thăm dò tiến vào trong phòng bếp hô lên:“Mẹ, các người đừng có nói chuyện nữa, lão thái gia bên ngoài luôn luôn chờ uống trà kìa.”
“Được rồi, trà pha xong rồi.” Trang Nhã Lan một bên cười trả lời, một bên động tác trên tay nhanh hơn.
Trong chốc lát, La Duẫn Hàm bưng trái cây đã được gọt xong cùng mẹ chồng đi trở về phòng khách.
Tề Diệc Phàm xoa miếng lê lên ăn.“Chị dâu, cám ơn chị, lê ăn ngọt lắm.”
“Không cần khách khí.” Sau khi cô ngồi xuống, ông xã bên cạnh cũng cầm miếng lê lên đưa cho cô.
Tề Diệc Phàm nhìn cha cậu uống trà, bỡn cợt cười hỏi:“Ba, trà uống ngon sao?”
Tề Phú Dân nhìn tiểu nhi tử không lên tiếng, ai biết tiểu nhi tử này lại muốn làm cái gì.
“Chị dâu, chị có biết gì không? Ba em chỉ uống trà mẹ pha, lần trước mẹ đi theo tổ dân phố phục vụ đội thanh niên, cả một ngày đều không hề ở nhà, ba em thiếu chút nữa liền khát nước đến chết cho nên chuyện thứ nhất mẹ trở về làm đó chính là nhanh chóng đi pha trà.”
Lời nói làm cho Tề Phú Dân thiếu chút xíu nữa phun ra một ngụm trà, những người khác đều cười một đám.
Trở thành nhân vật chính bị nói giỡn, Tề Phú Dân hai gò má ửng đỏ.
“Thằng nhóc này! Đã mấy tuổi rồi mà còn nói chuyện không lễ phép như vậy, mày nên học theo anh trai ổn định một chút đi.”
“Ba, con là đang muốn làm cho cả nhà vui vẻ a!”
“Đây là cái gì vui vẻ, căn bản là muốn trêu ba mày thôi.”
Tề Phú Dân luôn bị tiểu tử này trêu đùa, vừa cảm thấy bực mình vừa cảm thấy buồn cười.
La Duẫn Hàm cũng nở nụ cười, cô thực thích không khí vui vẻ như vậy ở Tề gia, từ sau khi cha mẹ cô qua đời cơ hồ nhà cô không hề có tiếng cười, bởi vậy cô thật cao hứng khi chính mình có thể trở thành một phần tử của gia đình.
Cô nhớ đến ông nội, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao thấy ông nội cười, nếu như có thể, cô thật sự hy vọng ông nội cũng có thể giống như mọi người bây giờ, cười vui vẻ từ trong lòng.
Nghĩ đến đây, cô hơi hơi thu lại nụ cười, Tề Diệc Vĩ ở bên cạnh đưa bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt ở trên đùi như là đang an ủi nhẹ nhàng nhéo nhéo, cô trả lời anh bằng nụ cười yếu ớt.
Hai giờ chiều, bởi vì mẹ chồng và tổ dân phố muốn đi thăm hỏi người già cho nên bọn họ mới rời khỏi buổi cơm trưa vui vẻ này.
Tề Diệc Vĩ và bà xã cùng nhau rời khỏi. Khi hai người ngồi ở trên xe, anh đột nhiên mở miệng nói:“Chúng ta đi gặp ông nội đi.”
La Duẫn Hàm kinh ngạc, không nghĩ tới ông xã mình cư nhiên biết cô đang suy nghĩ cái gì.
“Nhưng mà em sợ thái độ ông nội đối với anh vẫn là……”
“Vẫn là giống nhau lãnh đạm?”
Cô gật đầu. Cô biết cho tới bây giờ ông nội vẫn không có cách nào tiếp nhận Diệc Vĩ từ đáy lòng, cô thật sự thực hy vọng ông nội có thể nhận thức cháu rể Diệc Vĩ này.
“Em yên tâm đi, anh sẽ không để ý đâu. Anh không phải đã nói rồi sao, anh cũng có kiên trì của anh, anh sẽ không dễ dàng như vậy bỏ cuộc.”
Lời này không phải chỉ dành an ủi bà xã đại nhân mà là do anh đã từng tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân lớn tuổi cũng là những ông lão có cùng tính tình ngoan cố giống như ông nội, ý chí mấy ông lão như vậy rất mạnh đành phải không ngừng cố gắng lại cố gắng, cho nên anh sẽ không để ý thái độ lãnh đạm của ông nội đối với anh.
Bởi vì anh hiểu được, Duẫn Hàm vẫn đối với việc ông nội không chấp nhận cháu rể cảm thấy thực phiền não, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh thường thường bồi cô trở về nhà mẹ đẻ nhìn ông nội, bởi vì anh luyến tiếc cô luôn phiền lòng vì sự việc này.
Ở chung với nhau lâu, hiểu biết với nhau nhiều hơn, anh tin tưởng ông nội nhất định sẽ nhận thức cháu rể như anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.