Lão Bà Đại Nhân, Ta Bắt Được Em Rồi!
Chương 5
Vu Kim Ngan
30/05/2023
Cuộc hẹn!
"Tại sao vậy mẹ?"
Ngà vỗ chán cười trừ. Hôm nay có quá nhiều thứ khiến cô đuối sức, thật sự bây giờ bắt cô nói cô cũng chẳng rặn ra được câu gì nữa đâu.
Bên phía Lăng Thần, anh ngả người dựa vào ghế xoay, trên tay cầm xấp hồ sơ liên quan đến Tố Ngà mà anh đã sai Lưu Viễn đi điều tra. Lăng Thần suy tư:
"Bảo sao tính cảnh giác lại cao đến vậy. Hóa ra đã từng là nạn nhân của bạo lực."
Tố Ngà từ khi còn nhỏ, không chỉ chịu sự ghẻ lạnh của gia đình mà ngay cả đi học, cô cũng không ít lần bị bạn bè bắt nạt. Họ hết dùng lời nói rồi sử dụng đến bạo lực. Nhà trường biết nhưng đều nhắm mắt làm ngơ. Sau này khi lên trung học phổ thông, cô vẫn bị bạn bè cô lập. Tuy vậy, trong học tập cô luôn đạt thành tích xuất sắc.
Anh còn điều tra chuyện của năm năm trước. Biết cô gái nhỏ kia bị tính kế, nhưng người đứng sau lại không ngờ cô thoát được miệng sói, vô tình đi vào hang cọp. Sau khi qua Mỹ, Ngà gặp không ít khó khăn, may mắn có ely giúp đỡ. Anh không biết cô đã sinh con cho mình, chỉ biết cô về nước lại bị gia đình bố mẹ bắt nạt liền đoạn tuyệt quan hệ. Có lẽ chỉ vài ngày nữa là cô sẽ bay qua Mỹ. Mất năm năm tìm kiếm, cuối cùng cô cũng xuất hiện, Lăng Thần quyết không để mất cô lần nào nữa. Anh liên lạc cho chi nhánh kinh doanh bên nước ngoài, thu mua công ty mà cô đang làm, cố ý sai người xắp xếp điều cô chuyển về đây làm việc. Anh hẹn Tố Ngà sáng mai tới tìm cũng là để nói về việc chuyển giao bộ phận công tác.
Tới sáng, Tố Ngà định tranh thủ lúc con trai cô còn ngủ, lén đi ra ngoài. Nhưng vừa đeo giày xong, Tố Nhiên từ phía sau gọi cô:
"Mẹ đi đâu sáng sớm này vậy?"
Tố Ngà giật mình, cô quay lại nhìn con trai đang dụi mắt ngái ngủ, y lúng túng không biết làm sao:
"À.. mami ra ngoài hóng gió.."
Tố Nhiên không tin ra mặt. Ngà lực bất tòng tâm thở dài đi lại vỗ nhẹ vai con trai mà nói:
"Mẹ đi có chút việc, sẽ về sớm dắt con đi tìm ba, được không?"
Cậu có vẻ không còn hứng thú với lời hứa hẹn này nữa, chỉ quay lưng lại phía mẹ. Ngáp một hơi thật dài rồi thả ra vài từ:
"Mẹ đi cẩn thận!"
Cô không biết nên làm thế nào, lại cũng không thể không tới chỗ hẹn. Sợ hắn sẽ thực sự mò đến đây. Như vậy lại càng khó giải thích với con trai. Cô đành để Nhiên lại khách sạn lần nữa, bắt xe đến địa chỉ căn nhà mà anh đã lôi cô tới.
Tố Nhiên bên này nhìn qua còn tưởng không quan tâm, sau khi mẹ đi liền nở một nụ cười nham hiểm. Lại muốn cậu một mình ở đây chờ sao? Nằm mơ!
Nhiên nhìn qua cửa sổ, thấy mẹ đã đi xa, trong lòng cậu háo hức, vội mở iPad ra làm vài thao tác tay nhanh nhẹn, chưa gì đã hiện rõ vị trí của Tố Ngà. Thì ra đêm qua trước khi đi ngủ, cậu đã lén cài định vị vào máy mẹ vì lúc trong nhà tắm cậu đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện. Cái thói quen mở loa ngoài khi gọi điện của Ngà, không ngờ đã giúp cậu một phen. Đợi lúc tìm thấy mẹ, nhất định sẽ nhắc nhở bà bỏ thói quen đấy, không tốt chút nào.
Cơ mà cậu phải tranh thủ trước đã, chỉnh lại quần áo giày dép sau đó canh lúc nhân viên khách sạn không để ý, lén rời khỏi đó. Cậu muốn biết người đàn ông hôm qua mẹ nói chuyện là ai? Rốt cuộc có phải người mà cậu đang muốn tìm kiếm?
Tố Ngà bước xuống xe trả tiền cho tài xế. Vừa quay người qua, cô đã bắt gặp trợ lý Lưu đang đợi sẵn.
"Thật mừng vì tiểu thư chịu tới. Mời vào trong, boss đang đợi cô."
Ngà không nói gì, bình tĩnh vào đến sảnh. Trợ lý Lưu tiếp tục dẫn cô lên phòng làm việc của gia chủ rồi rời đi làm việc khác. Cô một mình đứng đấy, tâm lý hơi căng thẳng nhẹ nhàng tiến tới gõ cửa. Bên trong hắt ra một tiếng:
"Lăn vào đây!"
Con m* nó, anh bảo ai lăn vậy hả? Cô giận run người cố giữ bình tĩnh mở cửa bước vào. Thấy anh, Ngà nén cơn giận rồi nở một nụ cười gượng gạo:
"Đại ca, tôi tới rồi đây. Anh có gì muốn tôi giúp sao?"
Lăng thần đang tập trung vào màn hình máy tính, tay liên tục gõ phím. Anh kêu cô ngồi đợi xong việc rồi sẽ tiếp cô. Tố Ngà miễn cưỡng ngồi ở bàn uống nước, nếu nói cô không sợ thì chính là nói dối. Cho dù tiếp xúc không nhiều, nhưng cô cảm nhận được tính khí của đối phương rất thất thường, có khi nói giết liền giết cô.
Đợi một lúc thì Lăng Thần tắt máy tính, anh cầm một tệp giấy tờ đến trước mặt Tố Ngà rồi đặt xuống bàn. Đối diện cô bây giờ không còn là người đàn ông phóng khoáng mặc chiếc áo sơ mi hở cúc để lộ phần ngực săn chắc hút người nữa. Anh ta diện lên mình bộ suit, áo khoác đen và quần âu cùng màu. Bên trong còn có thêm hai lớp áo sơ mi trắng và gille đen đều được may từ cùng một loại vải, cùng chất liệu. Chỉ riêng áo sơ mi bên trong cùng là màu trắng, có hơi "mỏng". Hắn thắt cà vạt màu xám tro. Nhìn chẳng khác gì một quý ngài lịch lãm. Thấy cô có vẻ tò mò nhìn tệp tài liệu trên bàn, anh bỗng nói điệu bộ không đùa cợt mà còn mang theo vài phần nghiêm túc:
"Cô biết ngoại ngữ không?"
Tố Ngà ngỡ ngàng trước câu hỏi của anh. Tưởng nay kêu cô lên là để trêu trọc mua vui, ai ngờ lại hỏi xem trình độ ngoại ngữ của cô.
"Từng đạt chứng chỉ quốc tế, nhưng đã hết hạn từ lâu."
Anh không nhanh không chậm hỏi tiếp:
"Biết mấy thứ tiếng?"
"Ba!"
Thần gật đầu hài lòng. Trong hồ sơ có nhắc tới trình độ học vấn và kinh nghiệm năm năm làm việc bên nước ngoài của cô, thừa sức có thể với tới vị trí cao trong công ty. Tố Ngà lại càng thêm khó hiểu, không biết người trước mặt cô định làm gì. Chỉ lấy hắn chỉ tay vào tệp tài liệu:
"Đọc đi, đây là bản hợp đồng mới của cô. Cô xem có vừa ý điều khoản trong đó không!"
Ngà nửa tín nửa ngờ cầm tài liệu lên đọc kỹ một lượt. Thật không tin được, đây là hợp đồng làm việc thời hạn mười năm.
Trong này, điều khoản đều rất có lợi cho cả hai bên A và B. Đáng chú ý hơn cả là mấy dòng chữ có ghi tiền lương, tiền thưởng, chế độ đãi ngộ cao ngất ngưởng. So với công ty trước đó cô làm, thì bản hợp đồng này tốt hơn gấp vạn lần. Nhưng việc tốt đi đôi với cái giá phải trả, cô nheo mắt lườm Lăng Thần:
"Anh đưa tôi cái này là có ý gì? Tôi đã ký hợp đồng làm việc ở nơi khác. Không thể ký thêm đâu!"
Biết Tố Ngà sẽ nói như vậy, anh bình tĩnh trả lời:
"Điều kiện trong đó rất tốt đúng không? Đấy là những khoản lợi cho người có năng lực. Ở công ty của tôi, chỉ nhận những người giỏi tương đương với mức đãi ngộ cao. Còn hình như cô chưa nhận được thông báo gì đúng không?"
"Cô được chuyển về công tác trong nước rồi!"
Tố Ngà ngạc nhiên, cô không tin lời anh nói. Vội nhấc điện thoại lên nhập số gọi cho ely, đợi đầu dây bên kia nghe máy, ngà vào thẳng vấn đề mà hỏi.
"Tại sao vậy mẹ?"
Ngà vỗ chán cười trừ. Hôm nay có quá nhiều thứ khiến cô đuối sức, thật sự bây giờ bắt cô nói cô cũng chẳng rặn ra được câu gì nữa đâu.
Bên phía Lăng Thần, anh ngả người dựa vào ghế xoay, trên tay cầm xấp hồ sơ liên quan đến Tố Ngà mà anh đã sai Lưu Viễn đi điều tra. Lăng Thần suy tư:
"Bảo sao tính cảnh giác lại cao đến vậy. Hóa ra đã từng là nạn nhân của bạo lực."
Tố Ngà từ khi còn nhỏ, không chỉ chịu sự ghẻ lạnh của gia đình mà ngay cả đi học, cô cũng không ít lần bị bạn bè bắt nạt. Họ hết dùng lời nói rồi sử dụng đến bạo lực. Nhà trường biết nhưng đều nhắm mắt làm ngơ. Sau này khi lên trung học phổ thông, cô vẫn bị bạn bè cô lập. Tuy vậy, trong học tập cô luôn đạt thành tích xuất sắc.
Anh còn điều tra chuyện của năm năm trước. Biết cô gái nhỏ kia bị tính kế, nhưng người đứng sau lại không ngờ cô thoát được miệng sói, vô tình đi vào hang cọp. Sau khi qua Mỹ, Ngà gặp không ít khó khăn, may mắn có ely giúp đỡ. Anh không biết cô đã sinh con cho mình, chỉ biết cô về nước lại bị gia đình bố mẹ bắt nạt liền đoạn tuyệt quan hệ. Có lẽ chỉ vài ngày nữa là cô sẽ bay qua Mỹ. Mất năm năm tìm kiếm, cuối cùng cô cũng xuất hiện, Lăng Thần quyết không để mất cô lần nào nữa. Anh liên lạc cho chi nhánh kinh doanh bên nước ngoài, thu mua công ty mà cô đang làm, cố ý sai người xắp xếp điều cô chuyển về đây làm việc. Anh hẹn Tố Ngà sáng mai tới tìm cũng là để nói về việc chuyển giao bộ phận công tác.
Tới sáng, Tố Ngà định tranh thủ lúc con trai cô còn ngủ, lén đi ra ngoài. Nhưng vừa đeo giày xong, Tố Nhiên từ phía sau gọi cô:
"Mẹ đi đâu sáng sớm này vậy?"
Tố Ngà giật mình, cô quay lại nhìn con trai đang dụi mắt ngái ngủ, y lúng túng không biết làm sao:
"À.. mami ra ngoài hóng gió.."
Tố Nhiên không tin ra mặt. Ngà lực bất tòng tâm thở dài đi lại vỗ nhẹ vai con trai mà nói:
"Mẹ đi có chút việc, sẽ về sớm dắt con đi tìm ba, được không?"
Cậu có vẻ không còn hứng thú với lời hứa hẹn này nữa, chỉ quay lưng lại phía mẹ. Ngáp một hơi thật dài rồi thả ra vài từ:
"Mẹ đi cẩn thận!"
Cô không biết nên làm thế nào, lại cũng không thể không tới chỗ hẹn. Sợ hắn sẽ thực sự mò đến đây. Như vậy lại càng khó giải thích với con trai. Cô đành để Nhiên lại khách sạn lần nữa, bắt xe đến địa chỉ căn nhà mà anh đã lôi cô tới.
Tố Nhiên bên này nhìn qua còn tưởng không quan tâm, sau khi mẹ đi liền nở một nụ cười nham hiểm. Lại muốn cậu một mình ở đây chờ sao? Nằm mơ!
Nhiên nhìn qua cửa sổ, thấy mẹ đã đi xa, trong lòng cậu háo hức, vội mở iPad ra làm vài thao tác tay nhanh nhẹn, chưa gì đã hiện rõ vị trí của Tố Ngà. Thì ra đêm qua trước khi đi ngủ, cậu đã lén cài định vị vào máy mẹ vì lúc trong nhà tắm cậu đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện. Cái thói quen mở loa ngoài khi gọi điện của Ngà, không ngờ đã giúp cậu một phen. Đợi lúc tìm thấy mẹ, nhất định sẽ nhắc nhở bà bỏ thói quen đấy, không tốt chút nào.
Cơ mà cậu phải tranh thủ trước đã, chỉnh lại quần áo giày dép sau đó canh lúc nhân viên khách sạn không để ý, lén rời khỏi đó. Cậu muốn biết người đàn ông hôm qua mẹ nói chuyện là ai? Rốt cuộc có phải người mà cậu đang muốn tìm kiếm?
Tố Ngà bước xuống xe trả tiền cho tài xế. Vừa quay người qua, cô đã bắt gặp trợ lý Lưu đang đợi sẵn.
"Thật mừng vì tiểu thư chịu tới. Mời vào trong, boss đang đợi cô."
Ngà không nói gì, bình tĩnh vào đến sảnh. Trợ lý Lưu tiếp tục dẫn cô lên phòng làm việc của gia chủ rồi rời đi làm việc khác. Cô một mình đứng đấy, tâm lý hơi căng thẳng nhẹ nhàng tiến tới gõ cửa. Bên trong hắt ra một tiếng:
"Lăn vào đây!"
Con m* nó, anh bảo ai lăn vậy hả? Cô giận run người cố giữ bình tĩnh mở cửa bước vào. Thấy anh, Ngà nén cơn giận rồi nở một nụ cười gượng gạo:
"Đại ca, tôi tới rồi đây. Anh có gì muốn tôi giúp sao?"
Lăng thần đang tập trung vào màn hình máy tính, tay liên tục gõ phím. Anh kêu cô ngồi đợi xong việc rồi sẽ tiếp cô. Tố Ngà miễn cưỡng ngồi ở bàn uống nước, nếu nói cô không sợ thì chính là nói dối. Cho dù tiếp xúc không nhiều, nhưng cô cảm nhận được tính khí của đối phương rất thất thường, có khi nói giết liền giết cô.
Đợi một lúc thì Lăng Thần tắt máy tính, anh cầm một tệp giấy tờ đến trước mặt Tố Ngà rồi đặt xuống bàn. Đối diện cô bây giờ không còn là người đàn ông phóng khoáng mặc chiếc áo sơ mi hở cúc để lộ phần ngực săn chắc hút người nữa. Anh ta diện lên mình bộ suit, áo khoác đen và quần âu cùng màu. Bên trong còn có thêm hai lớp áo sơ mi trắng và gille đen đều được may từ cùng một loại vải, cùng chất liệu. Chỉ riêng áo sơ mi bên trong cùng là màu trắng, có hơi "mỏng". Hắn thắt cà vạt màu xám tro. Nhìn chẳng khác gì một quý ngài lịch lãm. Thấy cô có vẻ tò mò nhìn tệp tài liệu trên bàn, anh bỗng nói điệu bộ không đùa cợt mà còn mang theo vài phần nghiêm túc:
"Cô biết ngoại ngữ không?"
Tố Ngà ngỡ ngàng trước câu hỏi của anh. Tưởng nay kêu cô lên là để trêu trọc mua vui, ai ngờ lại hỏi xem trình độ ngoại ngữ của cô.
"Từng đạt chứng chỉ quốc tế, nhưng đã hết hạn từ lâu."
Anh không nhanh không chậm hỏi tiếp:
"Biết mấy thứ tiếng?"
"Ba!"
Thần gật đầu hài lòng. Trong hồ sơ có nhắc tới trình độ học vấn và kinh nghiệm năm năm làm việc bên nước ngoài của cô, thừa sức có thể với tới vị trí cao trong công ty. Tố Ngà lại càng thêm khó hiểu, không biết người trước mặt cô định làm gì. Chỉ lấy hắn chỉ tay vào tệp tài liệu:
"Đọc đi, đây là bản hợp đồng mới của cô. Cô xem có vừa ý điều khoản trong đó không!"
Ngà nửa tín nửa ngờ cầm tài liệu lên đọc kỹ một lượt. Thật không tin được, đây là hợp đồng làm việc thời hạn mười năm.
Trong này, điều khoản đều rất có lợi cho cả hai bên A và B. Đáng chú ý hơn cả là mấy dòng chữ có ghi tiền lương, tiền thưởng, chế độ đãi ngộ cao ngất ngưởng. So với công ty trước đó cô làm, thì bản hợp đồng này tốt hơn gấp vạn lần. Nhưng việc tốt đi đôi với cái giá phải trả, cô nheo mắt lườm Lăng Thần:
"Anh đưa tôi cái này là có ý gì? Tôi đã ký hợp đồng làm việc ở nơi khác. Không thể ký thêm đâu!"
Biết Tố Ngà sẽ nói như vậy, anh bình tĩnh trả lời:
"Điều kiện trong đó rất tốt đúng không? Đấy là những khoản lợi cho người có năng lực. Ở công ty của tôi, chỉ nhận những người giỏi tương đương với mức đãi ngộ cao. Còn hình như cô chưa nhận được thông báo gì đúng không?"
"Cô được chuyển về công tác trong nước rồi!"
Tố Ngà ngạc nhiên, cô không tin lời anh nói. Vội nhấc điện thoại lên nhập số gọi cho ely, đợi đầu dây bên kia nghe máy, ngà vào thẳng vấn đề mà hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.