Chương 26
Cảnh Ngô
09/12/2022
Một vết máu dài bằng ngón tay cái bò ở trên trán Ôn Ninh, sưng đỏ khiến người ta kinh hãi.
Cố Trì Khê giữ lấy cằm của nàng, nhìn kỹ một chút, nhỏ giọng nói: "Đây là bị vật sắc nhọn cào... Em đánh nhau với ai sao?"
Lòng bàn tay ấm nóng, dán vào xương hàm, đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc.
Ôn Ninh bất đắc dĩ quay mặt đi, trong lòng có chút hối hận, nếu như biết Cố Trì Khê ở đây, nàng nên trực tiếp trở về Vịnh Thiên, hiện tại đụng phải người này, nàng còn phải tốn rất nhiều thời gian giải thích.
Trong tiềm thức, nàng không muốn Cố Trì Khê biết chuyện này, càng không muốn cô vì chuyện này mà làm cái gì.
Như thế cũng không ai nợ ai.
"Ninh Ninh --" Cố Trì Khê nhẹ vuốt ve mặt nàng, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hửm?"
Môi mím chặt của Ôn Ninh mấp máy.
Lỡ đãng đón nhận ánh mắt lo lắng của Cố Trì Khê, lòng nàng đột nhiên thắt lại, trái tim run lên, công trình mà nàng gây dựng cho mình cũng bắt đầu có chút sụp đổ.
Từ khi trải qua sinh ly tử biệt, nàng đã học được cách chịu đựng mọi thứ một mình, khi không có ai hỏi tới, nàng có thể tự mình gánh vác, nhưng một khi có người hỏi tới, có người quan tâm, mọi cảm xúc đè nén bấy lâu trong lòng sẽ được phóng thích, giống như ủy khuất có thể được người khác hiểu, nàng càng cảm thấy chua xót.
Huống chi, đối phương từng là người trong lòng nàng để ý nhất.
Nàng hận không thể đem tất cả hỉ nộ ai nhạc chia sẻ với cô.
Điều hòa trong phòng mát lạnh, Ôn Ninh chỉ mặc nội y, đứng lâu có chút lạnh, không khỏi rùng mình một cái. Lúc này Cố Trì Khê mới chú ý tới, ánh mắt đảo qua da thịt bóng loáng của nàng, cô buông ra, "Em đi tắm trước đi."
"Ừm."
"Còn chưa ăn cơm phải không?" Cố Trì Khê lại nhớ tới, hỏi: "Hiện tại tôi gọi đồ ăn, để phục vụ bưng lên."
"Được."
Ôn Ninh gật đầu, rất nghe lời.
Vết thương trên trán không sâu, nhưng vết hằn rõ ràng, rất khó coi. Ôn Ninh đứng trước gương, nhìn trái nhìn phải, liên tục thở dài. Nàng luôn yêu cái đẹp, khi các nhiệm vụ trên máy bay không được sắp xếp chặt chẽ, nàng thường trang điểm nhẹ đi ra ngoài, hiện tại nàng chỉ có thể đi làm với vết sẹo trên mặt, thật sự rất khó khăn.
Đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm chảy dọc theo tấm lưng trơn bóng, làn sương dày đặc bốc lên, mông lung lượn lờ.
Dòng nước gột rửa bao nhiêu cảm xúc khó chịu, Ôn Ninh nhắm mắt lại, trong sương nước hít một hơi thật sâu, vừa thở ra một hơi, cả người và tinh thần đều sảng khoái.
Nàng mừng vì mình đã cởi bộ đồng phục dính máu, nếu không, nếu Cố Trì Khê nhìn thấy, không biết còn sẽ phải thẩm vấn nàng như thế nào, giống như lần trước, cô rõ ràng đồng ý để yên, không bí mật làm cái gì. Không phải nàng nghiêm chỉnh như vậy, chỉ là không muốn dính dáng gì đến người kia mà thôi.
Càng dính dáng càng dễ dàng hãm sâu.
Sau khi tắm xong, Ôn Ninh ngáp một cái đi ra khỏi phòng tắm, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng kêu lên, vừa đói vừa buồn ngủ.
Nàng ngồi xuống bàn, chậm rãi ăn.
Cố Trì Khê đang nói chuyện điện thoại trong phòng, chưa đầy mười phút, cô biết được chuyến bay DC5068 của Ôn Ninh đã báo cảnh sát, hành khách và phi hành đoàn xảy ra xung đột, nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì không rõ ràng.
Một chút thông tin chung là đủ để cô phán đoán toàn bộ.
Ninh Ninh bị đánh.
Hoặc là, đánh người khác.
Từ góc độ của lãnh đạo bình thường, người ta thường cảm thấy tính chất sau này nghiêm trọng hơn, một khi hành khách tiết lộ sự việc, nhân viên hãng hàng không đánh người, này sẽ gây tổn hại đến hình ảnh cùng danh tiếng của công ty. Cho nên, đôi khi thà chịu ủy khuất còn hơn là làm ảnh hưởng danh tiếng của công ty.
Nhưng trong lòng Cố Trì Khê, bất kể tình huống như thế nào, Ôn Ninh luôn là trên hết.
Bởi vì cô hiểu nàng.
Đánh người hay bị người đánh, cô chỉ biết Ôn Ninh sẽ không dễ dàng động thủ.
Khi bước ra khỏi phòng, đĩa trên bàn ăn trống không.
Ăn uống xong xuôi, Ôn Ninh phát ngốc ngồi trên sô pha, biểu tình có chút cô đơn, ánh mắt Cố Trì Khê dừng ở vết máu trên người nàng, tim nhói lên, đi tới ngồi ở bên cạnh nàng, "Ninh Ninh..."
"Hả?" Ôn Ninh hoàn hồn lại.
Dưới ánh đèn, da thịt nàng trắng mịn, vết máu sưng tấy trên trán càng lộ rõ, nếu nhìn kỹ còn có vết bầm tím lớn trên sống mũi.
Trái tim Cố Trì Khê đau nhói, nắm lấy tay nàng, nắm trong lòng bàn tay, "Hiện tại em có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Ôn Ninh mím môi, rũ mắt xuống, tựa hồ có chút do dự.
Lực đạo trong tay đột nhiên tăng lên.
"Thật ra là..."
Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi kể lại chuyện xảy ra hôm nay, lược bỏ đoạn chảy máu mũi.
Khuôn mặt của Cố Trì Khê trở nên tối sầm, trong mắt kết thành một mảnh sương giá.
Nếu không phải vì bảo vệ đồng nghiệp, Ôn Ninh sẽ không phải chịu tai bay vạ gió này, từ góc độ cá nhân mà nói, cô không muốn Ninh Ninh luôn xông pha vào thời điểm như vậy, có lẽ hôm nay chỉ ngoài da, nhưng có thể lần sau sẽ gặp phải tình huống nguy hiểm hơn, tim cô như treo ở cổ họng.
Nhưng từ góc độ công việc mà nói, Ôn Ninh không làm gì sai, cái gọi là quyền lực đi với trách nhiệm càng lớn, nàng đảm nhận trọng trách cơ trưởng.
"Đại khái là như vậy, tôi chủ yếu là muốn khiếu nại đài điều hành, cũng không biết có phải anh ta cố ý hay không, có lẽ là tôi quá nóng nảy, nên sớm mất bình tĩnh." Ôn Ninh cúi mặt xuống, hơi bĩu môi, bộ dáng ủy khuất giống như khi còn nhỏ.
Cố Trì Khê vuốt tóc của nàng, nhìn vết máu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đứng dậy nói: "Tôi đi lấy thuốc."
"Không cần-" Ôn Ninh giữ cô lại, "Bác sĩ kê thuốc cho tôi rồi."
"Em đi bệnh viện?"
"......Ừm."
Ôn Ninh chột dạ tránh đi ánh mắt của cô, đứng dậy, "Tôi đi bôi thuốc, chị không có việc gì thì đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
"Đưa thuốc cho tôi, tôi bôi."
"Tôi tự bôi được."
"Tôi nói để tôi bôi." Cố Trì Khê gằn từng chữ, ngữ khí cường thế.
Vẻ mặt Ôn Ninh cố chấp, một lúc lâu sau mới chịu thua, bất đắc dĩ mím môi, "Vậy chị ngồi đây chờ tôi đi lấy thuốc."
Bộ đồng phục dính máu đặt cạnh tủ quần áo, vừa vào phòng ngủ nàng đã có thể nhìn thấy, nàng lo lắng sẽ bị phát hiện. May mà Cố Trì Khê không khăng khăng về phòng của nàng, sau đó nàng ngồi xuống.
Không lâu sau, Ôn Ninh cầm thuốc đi ra, nhét vào trong tay Cố Trì Khê, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, khom người cúi mặt.
Máu trên vết thương đã đông lại nhưng chưa đóng vảy, những vết máu đỏ sẫm rất đáng sợ, vầng trán vốn nhẵn nhụi đầy đặn cũng vì vết sẹo mà trở nên xấu xí đáng sợ.
Cố Trì Khê cau mày, mở nắp lọ thuốc mỡ ra, dùng tăm bông lấy một ít thuốc mỡ trong suốt, cẩn thận bôi lên vết thương.
"Tsk--"
Thuốc rất lạnh, đột nhiên chạm vào vết thương có chút đau đớn, Ôn Ninh không nhịn được kêu lên, Cố Trì Khê run tay lập tức dừng lại, lo lắng hỏi: "Rất đau sao?"
"Không đau, không có việc gì." Ôn Ninh thuận miệng nói.
Cố Trì Khê nghĩ nghĩ, điều chỉnh tư thế cánh tay, "Tôi sẽ nhẹ một chút."
Hai người cách nhau rất gần, khuôn mặt gần như dán vào nhau, hô hấp hòa hợp, Cố Trì Khê mặc một bộ đồ ngủ cổ thấp, hơi động một chút, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh bên trong, ánh mắt của Ôn Ninh gần như cứng đờ.
Tai có chút nóng, nàng cử động cổ, vừa định quay mặt đi, Cố Trì Khê dùng ngữ khí hống sủng nói: "Đừng nhúc nhích, sẽ không sao, nghe lời."
"..."
Hơi nóng từ tai truyền đến hai má, một dòng nước ấm chảy vào tim, Ôn Ninh hít hít cái mũi đau nhức, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, cổ họng không hiểu sao cảm thấy khô khốc.
Nàng có chút muốn ôm cô.
Càng cảm thấy muốn khóc hơn.
Mũi vốn đã đau nhức, hiện tại càng ngày càng tắc nghẽn, nàng nhắm mắt lại, yên lặng tĩnh tâm, áp chế cảm giác đau nhức.
Bôi thuốc, Cố Trì Khê bôi suốt mười phút, dồn toàn bộ lực chú ý vào tay, sợ làm Ôn Ninh đau, cô cẩn thận khống chế lực, nhẹ càng nhẹ, cuối cùng cánh tay không tự chủ được run lên, rốt cuộc mới bôi tốt.
Nhìn vết máu xấu xí kia, trong lòng cô chua xót, nhắm mắt lại, vội vàng vặn lại thuốc mỡ, ném tăm bông vào thùng rác, đứng dậy đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa, bật đèn.
Hai tay Cố Trì Khê chống đỡ bồn rửa mặt, cúi đầu, nước mắt nóng hổi lập tức rơi xuống.
Từng giọt nước trong suốt bắn tung tóe trên thềm đá.
Bả vai khẽ run lên, cô cố nén tiếng nức nở, đưa tay lên che miệng, một lúc sau ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương, cô sửng sốt hồi lâu, lau nước mắt, mở vòi nước.
Hơi nước mát lạnh bắn vào mặt và mắt, xua tan cái nóng.
Đứng một lúc, bên ngoài có tiếng bước chân, Ôn Ninh gõ cửa: "Chị không sao chứ? Tôi muốn đi vệ sinh."
Cố Trì Khê nhìn vào gương, đôi mắt bớt đỏ mới mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Ninh đứng bên ngoài ngáp một cái, nói: "Tôi muốn đi ngủ, mai còn bay ca sớm, chị cũng ngủ sớm đi." Nói xong liền lướt qua cô đi vào toilet.
Cố Trì Khê dừng một chút, sau đó xoay người trở về phòng.
...
Đêm tối, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Ôn Ninh ngồi ở trên giường ôm máy tính, ngón tay gõ gõ bàn phím thật nhanh, đang viết báo cáo, chuyện hôm nay nhất định phải thành thật khai báo, hiện tại nàng vẫn không biết cảnh sát sẽ xử lý như thế nào, lãnh đạo sẽ làm gì với nàng, nàng chỉ có thể tỉ mỉ viết ra sự thật.
Đây là lưu trình.
Lần trước nàng vô tình nhìn thấy Vạn Tư Kỳ trộm vật tư, theo lưu trình thì nàng phải viết bản tường trình giao lên, nhưng nàng đã chọn cách giấu giếm.
Có lớn có nhỏ, rõ ràng lần này không giấu được.
Đèn ngủ màu vàng sáng, đổ bóng dài, chiếu lên da thịt trên mặt thanh tú mịn màng như kem, xung quanh yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím rất nhỏ giống như đặc biệt đột ngột.
Ước chừng hai mươi phút, Ôn Ninh viết xong, lưu lại gửi vào hộp thư, sau đó tắt máy tính.
Trước khi đi ngủ, nàng cho chiếc áo đồng phục dính máu vào túi ni lông giấu trong vali, ngày mai mang ra giặt khô. Tắt đèn, tăng nhiệt độ điều hòa, thoải mái nằm xuống.
Hôm nay nàng thật sự rất mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, Ôn Ninh vốn tưởng mình sẽ sớm chìm vào giấc ngủ, nhưng nằm một lúc lâu mà ý thức vẫn thanh tỉnh.
Trái tim không thể bình tĩnh.
Nửa đêm, thật vất vả mới có chút buồn ngủ, nhưng cửa phòng khẽ mở, tiếng bước chân rất nhẹ đi vào, chậm rãi tới gần, dừng lại bên giường.
Có một mùi thơm nhẹ quen thuộc.
Tim Ôn Ninh đập kịch liệt, nàng cứng đờ không dám động, giả bộ ngủ.
Vị trí bên cạnh nàng hơi lún xuống, trọng lượng đè lên, hương thơm càng ngày càng gần, đột nhiên có một bàn tay đặt lên eo nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Cuối cùng Ôn Ninh nhịn không được, giả vờ tỉnh, nhỏ giọng nói: "Này, chị làm gì vậy..."
Vòng tay ôm eo nàng cứng đờ.
"Đánh thức em sao?" Giọng nói của Cố Trì Khê khàn khàn, môi lướt qua vành tai nàng.
Ôn Ninh không khỏi run rẩy, muốn đẩy cô ra, giãy giụa vặn vẹo mấy cái, cô càng ôm chặt hơn, "Buông tôi ra... Ai cho chị lên giường tôi..."
Cố Trì Khê thuận thế ôm chặt hơn, trấn an hôn lên tóc nàng: "Nghe lời."
"Không nghe."
"Ngoan --"
"Không ngoan."
Ôn Ninh không hề nhượng bộ, ngang ngược nhưng lại không giãy giụa, an tĩnh nép vào trong ngực cô.
Mùi hương còn vương vấn trong ổ chăn, Cố Trì Khê ôm Ôn Ninh nằm xuống một lúc, ngón tay luồn qua tóc nàng, hô hấp ấm áp lướt theo vành tai đến khóe miệng nàng, nhẹ nhàng hôn một cái.
Ngoài dự đoán, Ôn Ninh không cự tuyệt.
Trong bóng tối tĩnh mịch, nàng nghiêng người đối mặt với Cố Trì Khê, nhắm mắt lại.
"Ninh Ninh?"
"Ừm."
"Gọi tỷ tỷ đi."
Cố Trì Khê nhịn thở chờ đợi, nhưng Ôn Ninh không trả lời.
Cố Trì Khê giữ lấy cằm của nàng, nhìn kỹ một chút, nhỏ giọng nói: "Đây là bị vật sắc nhọn cào... Em đánh nhau với ai sao?"
Lòng bàn tay ấm nóng, dán vào xương hàm, đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc.
Ôn Ninh bất đắc dĩ quay mặt đi, trong lòng có chút hối hận, nếu như biết Cố Trì Khê ở đây, nàng nên trực tiếp trở về Vịnh Thiên, hiện tại đụng phải người này, nàng còn phải tốn rất nhiều thời gian giải thích.
Trong tiềm thức, nàng không muốn Cố Trì Khê biết chuyện này, càng không muốn cô vì chuyện này mà làm cái gì.
Như thế cũng không ai nợ ai.
"Ninh Ninh --" Cố Trì Khê nhẹ vuốt ve mặt nàng, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hửm?"
Môi mím chặt của Ôn Ninh mấp máy.
Lỡ đãng đón nhận ánh mắt lo lắng của Cố Trì Khê, lòng nàng đột nhiên thắt lại, trái tim run lên, công trình mà nàng gây dựng cho mình cũng bắt đầu có chút sụp đổ.
Từ khi trải qua sinh ly tử biệt, nàng đã học được cách chịu đựng mọi thứ một mình, khi không có ai hỏi tới, nàng có thể tự mình gánh vác, nhưng một khi có người hỏi tới, có người quan tâm, mọi cảm xúc đè nén bấy lâu trong lòng sẽ được phóng thích, giống như ủy khuất có thể được người khác hiểu, nàng càng cảm thấy chua xót.
Huống chi, đối phương từng là người trong lòng nàng để ý nhất.
Nàng hận không thể đem tất cả hỉ nộ ai nhạc chia sẻ với cô.
Điều hòa trong phòng mát lạnh, Ôn Ninh chỉ mặc nội y, đứng lâu có chút lạnh, không khỏi rùng mình một cái. Lúc này Cố Trì Khê mới chú ý tới, ánh mắt đảo qua da thịt bóng loáng của nàng, cô buông ra, "Em đi tắm trước đi."
"Ừm."
"Còn chưa ăn cơm phải không?" Cố Trì Khê lại nhớ tới, hỏi: "Hiện tại tôi gọi đồ ăn, để phục vụ bưng lên."
"Được."
Ôn Ninh gật đầu, rất nghe lời.
Vết thương trên trán không sâu, nhưng vết hằn rõ ràng, rất khó coi. Ôn Ninh đứng trước gương, nhìn trái nhìn phải, liên tục thở dài. Nàng luôn yêu cái đẹp, khi các nhiệm vụ trên máy bay không được sắp xếp chặt chẽ, nàng thường trang điểm nhẹ đi ra ngoài, hiện tại nàng chỉ có thể đi làm với vết sẹo trên mặt, thật sự rất khó khăn.
Đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm chảy dọc theo tấm lưng trơn bóng, làn sương dày đặc bốc lên, mông lung lượn lờ.
Dòng nước gột rửa bao nhiêu cảm xúc khó chịu, Ôn Ninh nhắm mắt lại, trong sương nước hít một hơi thật sâu, vừa thở ra một hơi, cả người và tinh thần đều sảng khoái.
Nàng mừng vì mình đã cởi bộ đồng phục dính máu, nếu không, nếu Cố Trì Khê nhìn thấy, không biết còn sẽ phải thẩm vấn nàng như thế nào, giống như lần trước, cô rõ ràng đồng ý để yên, không bí mật làm cái gì. Không phải nàng nghiêm chỉnh như vậy, chỉ là không muốn dính dáng gì đến người kia mà thôi.
Càng dính dáng càng dễ dàng hãm sâu.
Sau khi tắm xong, Ôn Ninh ngáp một cái đi ra khỏi phòng tắm, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng kêu lên, vừa đói vừa buồn ngủ.
Nàng ngồi xuống bàn, chậm rãi ăn.
Cố Trì Khê đang nói chuyện điện thoại trong phòng, chưa đầy mười phút, cô biết được chuyến bay DC5068 của Ôn Ninh đã báo cảnh sát, hành khách và phi hành đoàn xảy ra xung đột, nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì không rõ ràng.
Một chút thông tin chung là đủ để cô phán đoán toàn bộ.
Ninh Ninh bị đánh.
Hoặc là, đánh người khác.
Từ góc độ của lãnh đạo bình thường, người ta thường cảm thấy tính chất sau này nghiêm trọng hơn, một khi hành khách tiết lộ sự việc, nhân viên hãng hàng không đánh người, này sẽ gây tổn hại đến hình ảnh cùng danh tiếng của công ty. Cho nên, đôi khi thà chịu ủy khuất còn hơn là làm ảnh hưởng danh tiếng của công ty.
Nhưng trong lòng Cố Trì Khê, bất kể tình huống như thế nào, Ôn Ninh luôn là trên hết.
Bởi vì cô hiểu nàng.
Đánh người hay bị người đánh, cô chỉ biết Ôn Ninh sẽ không dễ dàng động thủ.
Khi bước ra khỏi phòng, đĩa trên bàn ăn trống không.
Ăn uống xong xuôi, Ôn Ninh phát ngốc ngồi trên sô pha, biểu tình có chút cô đơn, ánh mắt Cố Trì Khê dừng ở vết máu trên người nàng, tim nhói lên, đi tới ngồi ở bên cạnh nàng, "Ninh Ninh..."
"Hả?" Ôn Ninh hoàn hồn lại.
Dưới ánh đèn, da thịt nàng trắng mịn, vết máu sưng tấy trên trán càng lộ rõ, nếu nhìn kỹ còn có vết bầm tím lớn trên sống mũi.
Trái tim Cố Trì Khê đau nhói, nắm lấy tay nàng, nắm trong lòng bàn tay, "Hiện tại em có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Ôn Ninh mím môi, rũ mắt xuống, tựa hồ có chút do dự.
Lực đạo trong tay đột nhiên tăng lên.
"Thật ra là..."
Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi kể lại chuyện xảy ra hôm nay, lược bỏ đoạn chảy máu mũi.
Khuôn mặt của Cố Trì Khê trở nên tối sầm, trong mắt kết thành một mảnh sương giá.
Nếu không phải vì bảo vệ đồng nghiệp, Ôn Ninh sẽ không phải chịu tai bay vạ gió này, từ góc độ cá nhân mà nói, cô không muốn Ninh Ninh luôn xông pha vào thời điểm như vậy, có lẽ hôm nay chỉ ngoài da, nhưng có thể lần sau sẽ gặp phải tình huống nguy hiểm hơn, tim cô như treo ở cổ họng.
Nhưng từ góc độ công việc mà nói, Ôn Ninh không làm gì sai, cái gọi là quyền lực đi với trách nhiệm càng lớn, nàng đảm nhận trọng trách cơ trưởng.
"Đại khái là như vậy, tôi chủ yếu là muốn khiếu nại đài điều hành, cũng không biết có phải anh ta cố ý hay không, có lẽ là tôi quá nóng nảy, nên sớm mất bình tĩnh." Ôn Ninh cúi mặt xuống, hơi bĩu môi, bộ dáng ủy khuất giống như khi còn nhỏ.
Cố Trì Khê vuốt tóc của nàng, nhìn vết máu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đứng dậy nói: "Tôi đi lấy thuốc."
"Không cần-" Ôn Ninh giữ cô lại, "Bác sĩ kê thuốc cho tôi rồi."
"Em đi bệnh viện?"
"......Ừm."
Ôn Ninh chột dạ tránh đi ánh mắt của cô, đứng dậy, "Tôi đi bôi thuốc, chị không có việc gì thì đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
"Đưa thuốc cho tôi, tôi bôi."
"Tôi tự bôi được."
"Tôi nói để tôi bôi." Cố Trì Khê gằn từng chữ, ngữ khí cường thế.
Vẻ mặt Ôn Ninh cố chấp, một lúc lâu sau mới chịu thua, bất đắc dĩ mím môi, "Vậy chị ngồi đây chờ tôi đi lấy thuốc."
Bộ đồng phục dính máu đặt cạnh tủ quần áo, vừa vào phòng ngủ nàng đã có thể nhìn thấy, nàng lo lắng sẽ bị phát hiện. May mà Cố Trì Khê không khăng khăng về phòng của nàng, sau đó nàng ngồi xuống.
Không lâu sau, Ôn Ninh cầm thuốc đi ra, nhét vào trong tay Cố Trì Khê, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô, khom người cúi mặt.
Máu trên vết thương đã đông lại nhưng chưa đóng vảy, những vết máu đỏ sẫm rất đáng sợ, vầng trán vốn nhẵn nhụi đầy đặn cũng vì vết sẹo mà trở nên xấu xí đáng sợ.
Cố Trì Khê cau mày, mở nắp lọ thuốc mỡ ra, dùng tăm bông lấy một ít thuốc mỡ trong suốt, cẩn thận bôi lên vết thương.
"Tsk--"
Thuốc rất lạnh, đột nhiên chạm vào vết thương có chút đau đớn, Ôn Ninh không nhịn được kêu lên, Cố Trì Khê run tay lập tức dừng lại, lo lắng hỏi: "Rất đau sao?"
"Không đau, không có việc gì." Ôn Ninh thuận miệng nói.
Cố Trì Khê nghĩ nghĩ, điều chỉnh tư thế cánh tay, "Tôi sẽ nhẹ một chút."
Hai người cách nhau rất gần, khuôn mặt gần như dán vào nhau, hô hấp hòa hợp, Cố Trì Khê mặc một bộ đồ ngủ cổ thấp, hơi động một chút, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh bên trong, ánh mắt của Ôn Ninh gần như cứng đờ.
Tai có chút nóng, nàng cử động cổ, vừa định quay mặt đi, Cố Trì Khê dùng ngữ khí hống sủng nói: "Đừng nhúc nhích, sẽ không sao, nghe lời."
"..."
Hơi nóng từ tai truyền đến hai má, một dòng nước ấm chảy vào tim, Ôn Ninh hít hít cái mũi đau nhức, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, cổ họng không hiểu sao cảm thấy khô khốc.
Nàng có chút muốn ôm cô.
Càng cảm thấy muốn khóc hơn.
Mũi vốn đã đau nhức, hiện tại càng ngày càng tắc nghẽn, nàng nhắm mắt lại, yên lặng tĩnh tâm, áp chế cảm giác đau nhức.
Bôi thuốc, Cố Trì Khê bôi suốt mười phút, dồn toàn bộ lực chú ý vào tay, sợ làm Ôn Ninh đau, cô cẩn thận khống chế lực, nhẹ càng nhẹ, cuối cùng cánh tay không tự chủ được run lên, rốt cuộc mới bôi tốt.
Nhìn vết máu xấu xí kia, trong lòng cô chua xót, nhắm mắt lại, vội vàng vặn lại thuốc mỡ, ném tăm bông vào thùng rác, đứng dậy đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa, bật đèn.
Hai tay Cố Trì Khê chống đỡ bồn rửa mặt, cúi đầu, nước mắt nóng hổi lập tức rơi xuống.
Từng giọt nước trong suốt bắn tung tóe trên thềm đá.
Bả vai khẽ run lên, cô cố nén tiếng nức nở, đưa tay lên che miệng, một lúc sau ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương, cô sửng sốt hồi lâu, lau nước mắt, mở vòi nước.
Hơi nước mát lạnh bắn vào mặt và mắt, xua tan cái nóng.
Đứng một lúc, bên ngoài có tiếng bước chân, Ôn Ninh gõ cửa: "Chị không sao chứ? Tôi muốn đi vệ sinh."
Cố Trì Khê nhìn vào gương, đôi mắt bớt đỏ mới mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Ninh đứng bên ngoài ngáp một cái, nói: "Tôi muốn đi ngủ, mai còn bay ca sớm, chị cũng ngủ sớm đi." Nói xong liền lướt qua cô đi vào toilet.
Cố Trì Khê dừng một chút, sau đó xoay người trở về phòng.
...
Đêm tối, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Ôn Ninh ngồi ở trên giường ôm máy tính, ngón tay gõ gõ bàn phím thật nhanh, đang viết báo cáo, chuyện hôm nay nhất định phải thành thật khai báo, hiện tại nàng vẫn không biết cảnh sát sẽ xử lý như thế nào, lãnh đạo sẽ làm gì với nàng, nàng chỉ có thể tỉ mỉ viết ra sự thật.
Đây là lưu trình.
Lần trước nàng vô tình nhìn thấy Vạn Tư Kỳ trộm vật tư, theo lưu trình thì nàng phải viết bản tường trình giao lên, nhưng nàng đã chọn cách giấu giếm.
Có lớn có nhỏ, rõ ràng lần này không giấu được.
Đèn ngủ màu vàng sáng, đổ bóng dài, chiếu lên da thịt trên mặt thanh tú mịn màng như kem, xung quanh yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím rất nhỏ giống như đặc biệt đột ngột.
Ước chừng hai mươi phút, Ôn Ninh viết xong, lưu lại gửi vào hộp thư, sau đó tắt máy tính.
Trước khi đi ngủ, nàng cho chiếc áo đồng phục dính máu vào túi ni lông giấu trong vali, ngày mai mang ra giặt khô. Tắt đèn, tăng nhiệt độ điều hòa, thoải mái nằm xuống.
Hôm nay nàng thật sự rất mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, Ôn Ninh vốn tưởng mình sẽ sớm chìm vào giấc ngủ, nhưng nằm một lúc lâu mà ý thức vẫn thanh tỉnh.
Trái tim không thể bình tĩnh.
Nửa đêm, thật vất vả mới có chút buồn ngủ, nhưng cửa phòng khẽ mở, tiếng bước chân rất nhẹ đi vào, chậm rãi tới gần, dừng lại bên giường.
Có một mùi thơm nhẹ quen thuộc.
Tim Ôn Ninh đập kịch liệt, nàng cứng đờ không dám động, giả bộ ngủ.
Vị trí bên cạnh nàng hơi lún xuống, trọng lượng đè lên, hương thơm càng ngày càng gần, đột nhiên có một bàn tay đặt lên eo nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Cuối cùng Ôn Ninh nhịn không được, giả vờ tỉnh, nhỏ giọng nói: "Này, chị làm gì vậy..."
Vòng tay ôm eo nàng cứng đờ.
"Đánh thức em sao?" Giọng nói của Cố Trì Khê khàn khàn, môi lướt qua vành tai nàng.
Ôn Ninh không khỏi run rẩy, muốn đẩy cô ra, giãy giụa vặn vẹo mấy cái, cô càng ôm chặt hơn, "Buông tôi ra... Ai cho chị lên giường tôi..."
Cố Trì Khê thuận thế ôm chặt hơn, trấn an hôn lên tóc nàng: "Nghe lời."
"Không nghe."
"Ngoan --"
"Không ngoan."
Ôn Ninh không hề nhượng bộ, ngang ngược nhưng lại không giãy giụa, an tĩnh nép vào trong ngực cô.
Mùi hương còn vương vấn trong ổ chăn, Cố Trì Khê ôm Ôn Ninh nằm xuống một lúc, ngón tay luồn qua tóc nàng, hô hấp ấm áp lướt theo vành tai đến khóe miệng nàng, nhẹ nhàng hôn một cái.
Ngoài dự đoán, Ôn Ninh không cự tuyệt.
Trong bóng tối tĩnh mịch, nàng nghiêng người đối mặt với Cố Trì Khê, nhắm mắt lại.
"Ninh Ninh?"
"Ừm."
"Gọi tỷ tỷ đi."
Cố Trì Khê nhịn thở chờ đợi, nhưng Ôn Ninh không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.