Chương 67
Cảnh Ngô
10/12/2022
Nàng mặc đồ ngủ, mái tóc dài buông xõa, má hơi ửng hồng, đôi mắt như cánh hoa hồng đọng sương, thoang thoảng mùi sữa tắm, hẳn là vừa tắm xong.
Cảm giác ôn hòa, điềm tĩnh, làm người yên tâm.
Trong lòng Cố Trì Khê buông lỏng, ôm lấy nàng.
Một mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, cô nhắm mắt hít sâu một hơi, vùi mặt vào cổ Ôn Ninh, mạch máu dưới da nóng bừng, chóp mũi lạnh buốt.
Vòng tay càng siết chặt hơn, ôm chặt người vào ngực, tham luyến hấp thụ hơi ấm. Cố Trì Khê cảm thấy mình giống như một con thuyền trôi dạt trên biển, vừa trải qua sự tàn phá của một cơn bão, an toàn trở về bến cảng.
Cô không thể vươn mình được nữa, cô không thể duy trì được nữa.
“…Được.” Cô đáp lại, buông Ôn Ninh ra.
Ôn Ninh sờ lên bàn tay đang buông thõng của cô, sờ vào thấy lạnh, vô thức nắm lấy: "Ăn cơm chưa?"
"Ừm."
“Đi tắm trước đi, tắm người cho ấm một chút.” Ôn Ninh buông tay cô ra.
Cố Trì Khê động đậy đầu ngón tay, muốn bắt lấy tay nàng, nhưng lại nhịn xuống, gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ lấy quần áo.
Tắm vốn là chuyện để thư giãn hưởng thụ, cô đã quen với việc tắm lâu một chút, nhưng hôm nay rất gấp, không đến mười lăm cô đã tắm xong. Đồ ngủ dài tay và quần dài có họa tiết hoạt hình quả chanh nhỏ, cô có ba bộ, luân phiên mặc.
Ôn Ninh khoanh chân ngồi ở trên sô pha, nhìn cô đi tới.
Cố Trì Khê ngồi xuống, giữa hai người cách nhau một khoảng, cô không dám lại gần, cũng không muốn cách quá xa, cô học em bộ dáng của Ôn Ninh, co chân lại, đặt chân lên trên cạnh sô pha.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo bao phủ toàn thân.
Cố Trì Khê nhìn thảm, Ôn Ninh nhìn cô, không ai lên tiếng.
Cô dùng ngón tay vặn góc áo ngủ, tim đập thình thịch, niềm vui nhất thời vừa nhìn thấy Ôn Ninh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thấp thỏm cùng sợ hãi — nàng đến đây để đòi ly hôn sao? Cô đã sớm chuẩn bị chuyện tồi tệ nhất.
Đến lúc này, cho dù cô từ bỏ tôn nghiêm muốn lên tiếng nói, có lẽ cũng sẽ bất lực.
Như vậy ngược lại rất điềm tĩnh.
"Ninh Ninh..."
Cố Trì Khê nghiêng đầu nhìn nàng, đối diện với ánh mắt kia, "Chị không hoàn hảo như em tưởng tượng, cũng không đáng để em ghi tạc trong lòng."
"Ừm, tôi biết."
"..."
"Chị ích kỷ, không nói một lời rời đi, còn vô sỉ, quay đầu quấy rầy tôi, người như chị nơi nào có thể đi đôi với hoàn hảo, chị quả thực rất đáng sợ." Thanh âm Ôn Ninh rất nhẹ.
Cố Trì Khê sửng sốt.
Một giây sau, Ôn Ninh lại nói: "Nhưng chị là chị."
"Tôi cũng không yếu ớt thuần khiết như chị tưởng tượng, không cần chị bao che cho tôi, tôi rất đen tối, nhưng tôi là tôi."
Cố Trì Khê nhìn thấy khuôn mặt mình trong mắt cô, đột nhiên thả lỏng người, giống như một cái túi bị rách, "Ninh Ninh..."
Đây là đang thổ lộ sao?
Đó là ý nghĩ sâu trong đáy lòng của Ôn Ninh mà cô chưa bao giờ dám xác định.
"Chị có thể giao toàn bộ tài sản cho tôi, nhưng loại chuyện này chị còn không tin tưởng tôi, tôi không biết... thử đi thử lại có ích lợi gì." Ôn Ninh thu hồi tầm mắt, ôm lấy đầu gối lẩm bẩm nói.
Hôm đó nhìn thấy bóng lưng Cố Trì Khê đi xa, nàng rất hối hận, nhưng tức giận đến mức không muốn nói chuyện với cô chứ đừng nói là đuổi theo, nàng cảm thấy có lẽ hai người cứ như vậy, tìm thời gian để đệ đơn ly hôn.
Sau đó, nàng lại không cam lòng, tại sao người này lại trở về trêu chọc nàng, kết quả như cũ vẫn là rời đi mà không nói rõ ràng cái gì. Nàng đọc đi đọc lại di chúc và hợp đồng bảo hiểm, lòng đau như cắt, rơi vào mâu thuẫn suy nghĩ nhiều chuyện trong quá khứ.
Gọi đi, đổi ý, cúp máy, không nghe máy, tắt máy.
Kỳ thực nàng rất nhanh đã khỏi động lại, tự nhủ nếu Cố Trì Khê gọi lại nhất định sẽ bắt máy, chờ đến đêm khuya mới chờ được vài tin nhắn.
Sau khi đọc tin nhắn, nàng hoàn toàn bình tĩnh lại.
"Tôi còn tưởng bảy năm không gặp, không có nhiều thay đổi, chị nhớ rõ thói quen của tôi, tôi nhớ rõ thói quen của chị, nhưng thật ra chúng ta đã thay đổi rất nhiều. Chị có để ý không, chúng ta một chút cũng không tin tưởng đối phương..." Thân thể nàng cuộn tròn chặt hơn.
Cố Trì Khê buông hai chân xuống, nhích về phía nàng, chen vào chỗ trống, vươn tay kéo nàng vào trong ngực.
Ôn Ninh thuận theo mà dựa vào.
"Ninh Ninh..."
"Ừm."
Cố Trì Khê cúi đầu hôn lên mặt nàng, "Thật ra chị rất hâm mộ em, quan hệ gia đình rất đơn giản, em có thể làm những gì mình thích." Nói xong, cô thở dài.
"Hoàn cảnh gia đình chin rất phức tạp, tài sản nhiều, quan hệ không hòa thuận. Mối quan hệ giữa chị và người nhà rất tệ, có thể nói là trạng thái như nước với lửa, bọn không thể dung nạp chị, mâu thuẫn tích lũy từng ngày, vô hình, cuối cùng đột ngột bùng phát."
Nói xong câu này, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhắm mắt lại.
"Chị suýt nữa đã trở thành một kẻ giết người..."
Thân thể Ôn Ninh cứng đờ.
"Vào đêm giao thừa bảy năm trước, chị cùng chị gái cùng cha khác mẹ xảy ra mâu thuẫn. Chị ấy bóp cổ chị, chị dùng dao gọt trái cây đâm chị ấy. Chị ấy chảy rất nhiều máu, suýt nữa đã chết, chị không thể ở lại lâu hơn được nữa."
"Thực ra chị--"
Cố Trì Khê đột nhiên nghẹn ngào, cơ thể run rẩy, một tay đẩy Ôn Ninh ra, che mặt quay đầu đi.
Nước mắt trượt xuống mép lòng bàn tay cô.
Hô hấp Ôn Ninh như ngừng lại, giống như bị con dao gọt trái cây đâm vào tim, toàn bộ nội tạng đều tê dại vì đau đớn. Nàng nhào tới ôm Cố Trì Khé, giọng nói có chút hoảng loạn, "Đừng nói... đừng nói nữa..."
Biết chuyện này là đủ rồi.
Nàng đột nhiên hiểu rằng, nếu cái giá của việc khiến bản thân cảm thấy tốt hơn là xé toạc vết thương của Cố Trì Khé, để cô thống khổ, vậy thì nàng thà cứ tiếp tục như vậy.
Vòng tay quanh eo cô cứng như xích sắt, Cố Trì Khê không thoát ra được, buông xuôi, nằm trong ngực Ôn Ninh, nhưng vẫn lấy tay che mặt thật chặt, không muốn Ôn Ninh nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.
Ôn Ninh quỳ xuống, để cô tựa vào ngực mình, hôn lên tóc của cô: "Đừng nói nữa, em không muốn biết."
"Ninh Ninh..."
Đôi môi mềm mại hôn dọc theo đường chân tóc, hôn đầu ngón tay rồi đến mu bàn tay, môi mỏng nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
Trong cổ họng Cố Trì Khê kêu lên một tiếng, hai tay dần dần trượt xuống.
Còn muốn giãy giụa cuối cùng.
Ôn Ninh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, cẩn thận lấy ra, ngọn đèn trên đầu quá chói mắt, khiến vết nước mắt trên mặt cô vô cùng rõ ràng, hai mắt đỏ bừng, hàng mi vừa đen vừa sáng, chật vật mà yếu ớt.
Cố Trì Khê quay mặt đi.
Ôn Ninh quỳ xuống hôn lên mí mắt cô, môi bị chất lỏng nóng hổi làm ướt, giống như gà mổ thóc, từng chút hôn sạch sẽ.
Hô hấp ấm áp, nóng như thiêu đốt phả vào mắt cô, thổi hàng mi thanh mảnh kia chớp chớp, run rẩy.
Cô ôm eo Ôn Ninh.
“Chị bắt đầu tin vào Chúa từ khi nào vậy?” Sau khi nước mắt đã cạn, Ôn Ninh nhìn chiếc nhẫn.
Cố Trì Khê thấp giọng nói: "Khi chị vừa mới tới Anh không lâu."
Một chiếc nhẫn đồng vàng mộc mạc, ở giữa có khắc hình thánh giá, trông cũ kỹ, rẻ tiền, không có gì nổi bật.
Ôn Ninh nhìn hồi lâu, trên mặt phức tạp, thấp giọng nói: "Mặc dù em không tin tôn giáo, nhưng cũng muốn cảm tạ..."
"Chị cũng không phải tín đồ, chị chỉ là muốn tìm nơi dựa vào thôi." Cố Trì Khê tự giễu cười.
Ôn Ninh không nói mà hôn lên khóe môi cô.
Tỷ tỷ từ nhỏ không bao giờ tin vào mấy thứ này, là một người vô thần trung thành, trước đây hai người cũng đã thảo luận về các chủ đề như "tôn giáo là công cụ của giai cấp thống trị". Nhưng mà, khi người ta đau đớn tột cùng, có khả năng sẽ tìm kiếm ký thác từ đức tin.
Cảm tạ a, nó đã cứu tỷ tỷ một mạng.
Hốc mắt Ôn Ninh chua xót.
"Ninh Ninh..."
"Ừm, em đây."
“Đừng ly hôn.” Cố Trì Khê nắm lấy góc áo của nàng.
Ôn Ninh cau mày, “Em nói chúng ta ly hôn lúc nào?” Nói xong còn bổ sung: “Thời hạn hợp đồng còn chưa tới, còn nửa năm nữa.”
"..."
Còn chưa bay lên thiên đường, liền rơi xuống địa ngục.
Cố Trì Khê khẽ ừ một tiếng, môi trắng bệch, ngón tay buông góc áo của nàng, "Mấy ngày nay công ty xảy ra chuyện, chị đoán hẳn có liên quan đến gia đình chị, chị đã tìm được nội gián rồi, không có chứng cứ có thể chứng minh bọn họ có quan hệ, nhưng mặt khác, chẳng bao lâu nữa..."
Cô đã cho La Khiêm một miếng mồi lớn, để xem cá có cắn câu không.
“Có phải bọn họ muốn chị chết không?" Thanh âm Ôn Ninh run run.
Không cần Cố Trì Khê giải thích rất rõ ràng, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể đoán được, việc bằng hữu từ công việc kinh doanh của cha mẹ cô cùng gia đình hỗn loạn cũng không có gì kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ là nghe nói, không có tận mắt nhìn thấy, cho nên nàng luôn nửa tin nửa ngờ.
Bây giờ loại chuyện này rất có khả năng xảy ra với người bên cạnh, với người nàng yêu...
Cố Trì Khê nhìn thấy sắc mặt khó coi của Ôn Ninh, vội vàng ôm lấy nàng an ủi: “Không có, chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu, Ninh Ninh, em yên tâm, trước kia không giết được chị, về sau đều sẽ không giết được chị."
"Cho nên chị định giấu em bao lâu?"
"..."
“Hả?” Ôn Ninh chớp chớp mắt.
Cố Trì Khê cúi đầu, "Chị muốn chờ cho đến khi sự việc được giải quyết."
"Chỉ cần một mình ghánh vác?"
"..."
"Ký ức của chị về em vẫn còn từ trước khi chị hai mươi tuổi à, chị cho rằng em vẫn là đứa trẻ chỉ biết quấn lấy chị, đi theo phía sau chị để được ôm à. Thế nhưng là, Cố Trì Khê, đã bảy năm rồi, em đều đã trải qua sinh ly tử biệt, chị nhìn em trước mặt chị thực sự rất yếu ớt, dễ bị tổn thương sao?"
Ôn Ninh nghiến răng, trong mắt ngập nước.
Cố Trì Khê đau lòng lắc đầu, "Thật xin lỗi Ninh Ninh, bảy năm nay chị không ở bên cạnh em... Chị cho rằng chị sẽ không bao giờ quay lại nữa, nghĩ ra rất nhiều lý do cũng không biết làm sao nói với em, đơn giản đều là dùng dối trá giải thích mà thôi..."
Lời này nghe có vẻ cô đang tìm lấy cớ cho chính mình.
Khi đó cô đang trên bờ vực tinh thần hỏng mất, không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhưng việc cô làm tổn thương Ôn Ninh là sự thật, cô không thể lừa dối chính mình.
"Ninh Ninh, chị biết chị không nên quấy rầy cuộc sống của em, chị -"
Môi mềm mại dán vào cô, khẩn trương lại cẩn thận, có chút cứng nhắc cùng vụng về. Ôn Ninh một tay ôm mặt cô, một tay ôm sau đầu cô, nhắm mắt lại, tựa hồ đang trấn an, lại cũng là trả thù, không có bất kỳ quy tắc nào.
Nhịp tim hỗn độn, hơi thở sâu...
Cố Trì Khê mềm nhũn, hai tay nắm lấy vai Ôn Ninh, không tự chủ được đẩy về phía trước, nhưng đột nhiên bị một lực đẩy ra sau, cô nằm trên sô pha, ánh đèn mờ ảo.
Ôn Ninh ngẩng đầu, hai tay chống ở bên hông, một bóng người to lớn bao phủ lấy cô, thở hổn hển nói: "Không cần nói, em hiểu..."
"Em chỉ muốn một thái độ từ chị."
— lạch tạch.
Nước mắt chảy xuống, rơi vào mặt Cố Trì Khê.
Cố Trì Khê há miệng, thở hổn hển, đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, đột nhiên tầm nhìn của cô mờ đi, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Ôn Ninh dùng ngón trỏ lau đi.
Hai người lau nước mắt cho nhau.
Lau, cười, cười càng lúc càng to. Ôn Ninh ôm Cố Trì Khê ngồi dậy, cố nén cười nói: "Em biết chị có nỗi khổ riêng, nhưng em là giận thái độ của chị, chị tự cho là đúng..."
Cố Trì Khê tựa vào trên vai nàng, muốn nói gì đó, Ôn Ninh vươn tay ngăn lại: "Quên đi, đi ngủ."
Nàng đẩy Cố Trì Khê ra, đứng dậy.
"Ninh Ninh -"
"?"
Cố Trì Khê đứng dậy, nắm lấy cổ tay Ôn Ninh, nhìn vào đôi mắt đang che dấu cảm xúc kia, nói ra bên môi một câu "Em có tha thứ cho chị không?" Nghẹn trở về một câu, "...Chúng ta có tương lai không?"
Ánh sáng làm đôi mắt cô bừng sáng, tràn ngập mong đợi.
Ôn Ninh không trả lời.
Cuộc sống giống như trở lại bình thường, không thay đổi.
Cố Trì Khê bận công việc, về Vịnh Thiên không tiện, lại ở khách sạn mấy ngày, Ôn Ninh ngoài mặt không nói nhưng trong lòng lại không tin, cảm thấy người này nhất định là bởi vì lần trước bị đuổi ra ngoài mà trong lòng mang bóng ma, không khỏi có chút hối hận.
Nàng chỉ đơn giản là ở với cô trong khách sạn.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cả hai không trùng nhau, khó nói chuyện với nhau.
Ôn Ninh hạ cánh vào nửa đêm hôm qua, Cố Trì Khê lúc trở về đã ngủ rồi, chiều nay nàng định bay đến Giang Thành qua đêm, khi nàng rời đi, Cố Trì Khê đã đi làm, mặc dù ở cùng, nhưng luôn bỏ qua.
Một cuộc cãi vã giống như một ngọn núi lửa vừa phun trào, sau đó là khoảng thời gian nguội lạnh vô tận.
Mối quan hệ giống như trở nên khó xử hơn...
Chuyến bay khởi hành lúc 17:00, nhận phòng lúc 15:30, kết thúc cuộc họp cộng tác và ra sân bay lúc 16:00. Hôm nay cơ phó cùng đội bay số 3 và số 4 có chút kỳ lạ, từ khi kiểm tra nồng độ cồn đến nay vẫn thường xuyên giao tiếp bằng ánh mắt, sắc mặt cũng không được dễ nhìn.
Sau khi lên máy bay, Ôn Ninh bảo cơ phó nhập kế hoạch bay vào máy tính, tự mình đi xuống kiểm tra.
Nhiệt độ trên đường băng tháng mười hai xuống thấp, gió lạnh như dao cứa vào mặt, nàng vuốt lại mái tóc rối bù, vừa xoay người lại máy bay thì thấy tiếp viên vội vàng chạy xuống.
"?"
"Cơ phó và số 3 đang đánh nhau."
“Chuyện gì vậy?” Ôn Ninh nhíu mày, vừa đi lên cầu thang vừa hỏi.
Tiếp viên lộ ra một biểu hiện khó nói.
Số 3 của hôm nay là nam sinh, nhỏ tuổi hơn cơ phó, cả hai đều cao 1m8, vật lộn thành quả bóng ở cửa cabin.
“Dừng tay!” Ôn Ninh tiến lên ngăn cản.
Hai người lập tức dừng lại.
Ôn Ninh cau mày, không hỏi một câu, trực tiếp gọi điện thoại giải thích tình hình, đồng thời đổi đội dự phòng tới.
Khoảng nửa giờ sau, hai đồng nghiệp dự bị đến thay thế cơ phó và số ba.
Tiếp viên kéo Ôn Ninh sang một bên, nhỏ giọng nói: "Số 3 là bạn trai của Số 4, jình như Số 4 lén lút ngủ với cơ phó, sáng nay tôi mới biết được. Buổi chiều ba người này bay cùng một khoang, trên đầu số 3 đều tỏa ra ánh sáng xanh..."
Khó trách.
Ôn Ninh: "..."
Đều là một mớ hỗn độn.
Trì hoãn nửa giờ, thời gian cất cánh phải hoãn lại, hạ cánh tự nhiên cũng muộn, khi đến Giang Thành thì trời đã tối, mãi đến hơn bảy giờ mới lên xe của đoàn.
Ôn Ninh gửi tin nhắn cho Cố Trì Khê: [Đã hạ cánh]
Hẳn là người kia đang bận, nàng đang định cất điện thoại đi thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Hà Du——
[Tiểu Ninh, tớ ra ngoài du lịch, tớ muốn nghỉ ngơi, tạm thời không liên lạc, bảo trọng]
Ôn Ninh sửng sốt.
Ánh sáng từ màn hình làm mặt nàng tái nhợt.
Nàng thở dài gõ một chữ: [Được]
Xe của đoàn lắc lư đi đến cửa khách sạn, Ôn Ninh dẫn các thành viên đoàn làm thủ tục đăng ký, trở về phòng, mở vali ra phát hiện họ quên mang tất cần thay.
Vẫn còn sớm, nàng cởi bỏ phù hiệu chuyến bay, đi ra ngoài trung tâm mua sắm.
Khách sạn nằm trên một con đường nhộn nhịp, xung quanh là những tòa nhà cao tầng và ánh đèn nhấp nháy, bảng điều hướng cho thấy phía trước có một siêu thị Walmart ở ngã tư thứ hai, Ôn Ninh chậm rãi đi theo bảng điều hướng.
Đi đến ngã tư, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, bên trái có hộp đêm, bên phải là khu mua sắm.
Ôn Ninh vừa định xoay người thì trong tầm mắt của nàng có hai nam nhân trung niên bước xuống một chiếc ô tô màu trắng, nhìn rất quen mắt. Nàng nấp đằng sau cái cây, nhìn kĩ hơn...
La phó tổng?
Cảm giác ôn hòa, điềm tĩnh, làm người yên tâm.
Trong lòng Cố Trì Khê buông lỏng, ôm lấy nàng.
Một mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, cô nhắm mắt hít sâu một hơi, vùi mặt vào cổ Ôn Ninh, mạch máu dưới da nóng bừng, chóp mũi lạnh buốt.
Vòng tay càng siết chặt hơn, ôm chặt người vào ngực, tham luyến hấp thụ hơi ấm. Cố Trì Khê cảm thấy mình giống như một con thuyền trôi dạt trên biển, vừa trải qua sự tàn phá của một cơn bão, an toàn trở về bến cảng.
Cô không thể vươn mình được nữa, cô không thể duy trì được nữa.
“…Được.” Cô đáp lại, buông Ôn Ninh ra.
Ôn Ninh sờ lên bàn tay đang buông thõng của cô, sờ vào thấy lạnh, vô thức nắm lấy: "Ăn cơm chưa?"
"Ừm."
“Đi tắm trước đi, tắm người cho ấm một chút.” Ôn Ninh buông tay cô ra.
Cố Trì Khê động đậy đầu ngón tay, muốn bắt lấy tay nàng, nhưng lại nhịn xuống, gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ lấy quần áo.
Tắm vốn là chuyện để thư giãn hưởng thụ, cô đã quen với việc tắm lâu một chút, nhưng hôm nay rất gấp, không đến mười lăm cô đã tắm xong. Đồ ngủ dài tay và quần dài có họa tiết hoạt hình quả chanh nhỏ, cô có ba bộ, luân phiên mặc.
Ôn Ninh khoanh chân ngồi ở trên sô pha, nhìn cô đi tới.
Cố Trì Khê ngồi xuống, giữa hai người cách nhau một khoảng, cô không dám lại gần, cũng không muốn cách quá xa, cô học em bộ dáng của Ôn Ninh, co chân lại, đặt chân lên trên cạnh sô pha.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo bao phủ toàn thân.
Cố Trì Khê nhìn thảm, Ôn Ninh nhìn cô, không ai lên tiếng.
Cô dùng ngón tay vặn góc áo ngủ, tim đập thình thịch, niềm vui nhất thời vừa nhìn thấy Ôn Ninh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thấp thỏm cùng sợ hãi — nàng đến đây để đòi ly hôn sao? Cô đã sớm chuẩn bị chuyện tồi tệ nhất.
Đến lúc này, cho dù cô từ bỏ tôn nghiêm muốn lên tiếng nói, có lẽ cũng sẽ bất lực.
Như vậy ngược lại rất điềm tĩnh.
"Ninh Ninh..."
Cố Trì Khê nghiêng đầu nhìn nàng, đối diện với ánh mắt kia, "Chị không hoàn hảo như em tưởng tượng, cũng không đáng để em ghi tạc trong lòng."
"Ừm, tôi biết."
"..."
"Chị ích kỷ, không nói một lời rời đi, còn vô sỉ, quay đầu quấy rầy tôi, người như chị nơi nào có thể đi đôi với hoàn hảo, chị quả thực rất đáng sợ." Thanh âm Ôn Ninh rất nhẹ.
Cố Trì Khê sửng sốt.
Một giây sau, Ôn Ninh lại nói: "Nhưng chị là chị."
"Tôi cũng không yếu ớt thuần khiết như chị tưởng tượng, không cần chị bao che cho tôi, tôi rất đen tối, nhưng tôi là tôi."
Cố Trì Khê nhìn thấy khuôn mặt mình trong mắt cô, đột nhiên thả lỏng người, giống như một cái túi bị rách, "Ninh Ninh..."
Đây là đang thổ lộ sao?
Đó là ý nghĩ sâu trong đáy lòng của Ôn Ninh mà cô chưa bao giờ dám xác định.
"Chị có thể giao toàn bộ tài sản cho tôi, nhưng loại chuyện này chị còn không tin tưởng tôi, tôi không biết... thử đi thử lại có ích lợi gì." Ôn Ninh thu hồi tầm mắt, ôm lấy đầu gối lẩm bẩm nói.
Hôm đó nhìn thấy bóng lưng Cố Trì Khê đi xa, nàng rất hối hận, nhưng tức giận đến mức không muốn nói chuyện với cô chứ đừng nói là đuổi theo, nàng cảm thấy có lẽ hai người cứ như vậy, tìm thời gian để đệ đơn ly hôn.
Sau đó, nàng lại không cam lòng, tại sao người này lại trở về trêu chọc nàng, kết quả như cũ vẫn là rời đi mà không nói rõ ràng cái gì. Nàng đọc đi đọc lại di chúc và hợp đồng bảo hiểm, lòng đau như cắt, rơi vào mâu thuẫn suy nghĩ nhiều chuyện trong quá khứ.
Gọi đi, đổi ý, cúp máy, không nghe máy, tắt máy.
Kỳ thực nàng rất nhanh đã khỏi động lại, tự nhủ nếu Cố Trì Khê gọi lại nhất định sẽ bắt máy, chờ đến đêm khuya mới chờ được vài tin nhắn.
Sau khi đọc tin nhắn, nàng hoàn toàn bình tĩnh lại.
"Tôi còn tưởng bảy năm không gặp, không có nhiều thay đổi, chị nhớ rõ thói quen của tôi, tôi nhớ rõ thói quen của chị, nhưng thật ra chúng ta đã thay đổi rất nhiều. Chị có để ý không, chúng ta một chút cũng không tin tưởng đối phương..." Thân thể nàng cuộn tròn chặt hơn.
Cố Trì Khê buông hai chân xuống, nhích về phía nàng, chen vào chỗ trống, vươn tay kéo nàng vào trong ngực.
Ôn Ninh thuận theo mà dựa vào.
"Ninh Ninh..."
"Ừm."
Cố Trì Khê cúi đầu hôn lên mặt nàng, "Thật ra chị rất hâm mộ em, quan hệ gia đình rất đơn giản, em có thể làm những gì mình thích." Nói xong, cô thở dài.
"Hoàn cảnh gia đình chin rất phức tạp, tài sản nhiều, quan hệ không hòa thuận. Mối quan hệ giữa chị và người nhà rất tệ, có thể nói là trạng thái như nước với lửa, bọn không thể dung nạp chị, mâu thuẫn tích lũy từng ngày, vô hình, cuối cùng đột ngột bùng phát."
Nói xong câu này, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhắm mắt lại.
"Chị suýt nữa đã trở thành một kẻ giết người..."
Thân thể Ôn Ninh cứng đờ.
"Vào đêm giao thừa bảy năm trước, chị cùng chị gái cùng cha khác mẹ xảy ra mâu thuẫn. Chị ấy bóp cổ chị, chị dùng dao gọt trái cây đâm chị ấy. Chị ấy chảy rất nhiều máu, suýt nữa đã chết, chị không thể ở lại lâu hơn được nữa."
"Thực ra chị--"
Cố Trì Khê đột nhiên nghẹn ngào, cơ thể run rẩy, một tay đẩy Ôn Ninh ra, che mặt quay đầu đi.
Nước mắt trượt xuống mép lòng bàn tay cô.
Hô hấp Ôn Ninh như ngừng lại, giống như bị con dao gọt trái cây đâm vào tim, toàn bộ nội tạng đều tê dại vì đau đớn. Nàng nhào tới ôm Cố Trì Khé, giọng nói có chút hoảng loạn, "Đừng nói... đừng nói nữa..."
Biết chuyện này là đủ rồi.
Nàng đột nhiên hiểu rằng, nếu cái giá của việc khiến bản thân cảm thấy tốt hơn là xé toạc vết thương của Cố Trì Khé, để cô thống khổ, vậy thì nàng thà cứ tiếp tục như vậy.
Vòng tay quanh eo cô cứng như xích sắt, Cố Trì Khê không thoát ra được, buông xuôi, nằm trong ngực Ôn Ninh, nhưng vẫn lấy tay che mặt thật chặt, không muốn Ôn Ninh nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.
Ôn Ninh quỳ xuống, để cô tựa vào ngực mình, hôn lên tóc của cô: "Đừng nói nữa, em không muốn biết."
"Ninh Ninh..."
Đôi môi mềm mại hôn dọc theo đường chân tóc, hôn đầu ngón tay rồi đến mu bàn tay, môi mỏng nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
Trong cổ họng Cố Trì Khê kêu lên một tiếng, hai tay dần dần trượt xuống.
Còn muốn giãy giụa cuối cùng.
Ôn Ninh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, cẩn thận lấy ra, ngọn đèn trên đầu quá chói mắt, khiến vết nước mắt trên mặt cô vô cùng rõ ràng, hai mắt đỏ bừng, hàng mi vừa đen vừa sáng, chật vật mà yếu ớt.
Cố Trì Khê quay mặt đi.
Ôn Ninh quỳ xuống hôn lên mí mắt cô, môi bị chất lỏng nóng hổi làm ướt, giống như gà mổ thóc, từng chút hôn sạch sẽ.
Hô hấp ấm áp, nóng như thiêu đốt phả vào mắt cô, thổi hàng mi thanh mảnh kia chớp chớp, run rẩy.
Cô ôm eo Ôn Ninh.
“Chị bắt đầu tin vào Chúa từ khi nào vậy?” Sau khi nước mắt đã cạn, Ôn Ninh nhìn chiếc nhẫn.
Cố Trì Khê thấp giọng nói: "Khi chị vừa mới tới Anh không lâu."
Một chiếc nhẫn đồng vàng mộc mạc, ở giữa có khắc hình thánh giá, trông cũ kỹ, rẻ tiền, không có gì nổi bật.
Ôn Ninh nhìn hồi lâu, trên mặt phức tạp, thấp giọng nói: "Mặc dù em không tin tôn giáo, nhưng cũng muốn cảm tạ..."
"Chị cũng không phải tín đồ, chị chỉ là muốn tìm nơi dựa vào thôi." Cố Trì Khê tự giễu cười.
Ôn Ninh không nói mà hôn lên khóe môi cô.
Tỷ tỷ từ nhỏ không bao giờ tin vào mấy thứ này, là một người vô thần trung thành, trước đây hai người cũng đã thảo luận về các chủ đề như "tôn giáo là công cụ của giai cấp thống trị". Nhưng mà, khi người ta đau đớn tột cùng, có khả năng sẽ tìm kiếm ký thác từ đức tin.
Cảm tạ a, nó đã cứu tỷ tỷ một mạng.
Hốc mắt Ôn Ninh chua xót.
"Ninh Ninh..."
"Ừm, em đây."
“Đừng ly hôn.” Cố Trì Khê nắm lấy góc áo của nàng.
Ôn Ninh cau mày, “Em nói chúng ta ly hôn lúc nào?” Nói xong còn bổ sung: “Thời hạn hợp đồng còn chưa tới, còn nửa năm nữa.”
"..."
Còn chưa bay lên thiên đường, liền rơi xuống địa ngục.
Cố Trì Khê khẽ ừ một tiếng, môi trắng bệch, ngón tay buông góc áo của nàng, "Mấy ngày nay công ty xảy ra chuyện, chị đoán hẳn có liên quan đến gia đình chị, chị đã tìm được nội gián rồi, không có chứng cứ có thể chứng minh bọn họ có quan hệ, nhưng mặt khác, chẳng bao lâu nữa..."
Cô đã cho La Khiêm một miếng mồi lớn, để xem cá có cắn câu không.
“Có phải bọn họ muốn chị chết không?" Thanh âm Ôn Ninh run run.
Không cần Cố Trì Khê giải thích rất rõ ràng, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể đoán được, việc bằng hữu từ công việc kinh doanh của cha mẹ cô cùng gia đình hỗn loạn cũng không có gì kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ là nghe nói, không có tận mắt nhìn thấy, cho nên nàng luôn nửa tin nửa ngờ.
Bây giờ loại chuyện này rất có khả năng xảy ra với người bên cạnh, với người nàng yêu...
Cố Trì Khê nhìn thấy sắc mặt khó coi của Ôn Ninh, vội vàng ôm lấy nàng an ủi: “Không có, chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu, Ninh Ninh, em yên tâm, trước kia không giết được chị, về sau đều sẽ không giết được chị."
"Cho nên chị định giấu em bao lâu?"
"..."
“Hả?” Ôn Ninh chớp chớp mắt.
Cố Trì Khê cúi đầu, "Chị muốn chờ cho đến khi sự việc được giải quyết."
"Chỉ cần một mình ghánh vác?"
"..."
"Ký ức của chị về em vẫn còn từ trước khi chị hai mươi tuổi à, chị cho rằng em vẫn là đứa trẻ chỉ biết quấn lấy chị, đi theo phía sau chị để được ôm à. Thế nhưng là, Cố Trì Khê, đã bảy năm rồi, em đều đã trải qua sinh ly tử biệt, chị nhìn em trước mặt chị thực sự rất yếu ớt, dễ bị tổn thương sao?"
Ôn Ninh nghiến răng, trong mắt ngập nước.
Cố Trì Khê đau lòng lắc đầu, "Thật xin lỗi Ninh Ninh, bảy năm nay chị không ở bên cạnh em... Chị cho rằng chị sẽ không bao giờ quay lại nữa, nghĩ ra rất nhiều lý do cũng không biết làm sao nói với em, đơn giản đều là dùng dối trá giải thích mà thôi..."
Lời này nghe có vẻ cô đang tìm lấy cớ cho chính mình.
Khi đó cô đang trên bờ vực tinh thần hỏng mất, không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhưng việc cô làm tổn thương Ôn Ninh là sự thật, cô không thể lừa dối chính mình.
"Ninh Ninh, chị biết chị không nên quấy rầy cuộc sống của em, chị -"
Môi mềm mại dán vào cô, khẩn trương lại cẩn thận, có chút cứng nhắc cùng vụng về. Ôn Ninh một tay ôm mặt cô, một tay ôm sau đầu cô, nhắm mắt lại, tựa hồ đang trấn an, lại cũng là trả thù, không có bất kỳ quy tắc nào.
Nhịp tim hỗn độn, hơi thở sâu...
Cố Trì Khê mềm nhũn, hai tay nắm lấy vai Ôn Ninh, không tự chủ được đẩy về phía trước, nhưng đột nhiên bị một lực đẩy ra sau, cô nằm trên sô pha, ánh đèn mờ ảo.
Ôn Ninh ngẩng đầu, hai tay chống ở bên hông, một bóng người to lớn bao phủ lấy cô, thở hổn hển nói: "Không cần nói, em hiểu..."
"Em chỉ muốn một thái độ từ chị."
— lạch tạch.
Nước mắt chảy xuống, rơi vào mặt Cố Trì Khê.
Cố Trì Khê há miệng, thở hổn hển, đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, đột nhiên tầm nhìn của cô mờ đi, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Ôn Ninh dùng ngón trỏ lau đi.
Hai người lau nước mắt cho nhau.
Lau, cười, cười càng lúc càng to. Ôn Ninh ôm Cố Trì Khê ngồi dậy, cố nén cười nói: "Em biết chị có nỗi khổ riêng, nhưng em là giận thái độ của chị, chị tự cho là đúng..."
Cố Trì Khê tựa vào trên vai nàng, muốn nói gì đó, Ôn Ninh vươn tay ngăn lại: "Quên đi, đi ngủ."
Nàng đẩy Cố Trì Khê ra, đứng dậy.
"Ninh Ninh -"
"?"
Cố Trì Khê đứng dậy, nắm lấy cổ tay Ôn Ninh, nhìn vào đôi mắt đang che dấu cảm xúc kia, nói ra bên môi một câu "Em có tha thứ cho chị không?" Nghẹn trở về một câu, "...Chúng ta có tương lai không?"
Ánh sáng làm đôi mắt cô bừng sáng, tràn ngập mong đợi.
Ôn Ninh không trả lời.
Cuộc sống giống như trở lại bình thường, không thay đổi.
Cố Trì Khê bận công việc, về Vịnh Thiên không tiện, lại ở khách sạn mấy ngày, Ôn Ninh ngoài mặt không nói nhưng trong lòng lại không tin, cảm thấy người này nhất định là bởi vì lần trước bị đuổi ra ngoài mà trong lòng mang bóng ma, không khỏi có chút hối hận.
Nàng chỉ đơn giản là ở với cô trong khách sạn.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cả hai không trùng nhau, khó nói chuyện với nhau.
Ôn Ninh hạ cánh vào nửa đêm hôm qua, Cố Trì Khê lúc trở về đã ngủ rồi, chiều nay nàng định bay đến Giang Thành qua đêm, khi nàng rời đi, Cố Trì Khê đã đi làm, mặc dù ở cùng, nhưng luôn bỏ qua.
Một cuộc cãi vã giống như một ngọn núi lửa vừa phun trào, sau đó là khoảng thời gian nguội lạnh vô tận.
Mối quan hệ giống như trở nên khó xử hơn...
Chuyến bay khởi hành lúc 17:00, nhận phòng lúc 15:30, kết thúc cuộc họp cộng tác và ra sân bay lúc 16:00. Hôm nay cơ phó cùng đội bay số 3 và số 4 có chút kỳ lạ, từ khi kiểm tra nồng độ cồn đến nay vẫn thường xuyên giao tiếp bằng ánh mắt, sắc mặt cũng không được dễ nhìn.
Sau khi lên máy bay, Ôn Ninh bảo cơ phó nhập kế hoạch bay vào máy tính, tự mình đi xuống kiểm tra.
Nhiệt độ trên đường băng tháng mười hai xuống thấp, gió lạnh như dao cứa vào mặt, nàng vuốt lại mái tóc rối bù, vừa xoay người lại máy bay thì thấy tiếp viên vội vàng chạy xuống.
"?"
"Cơ phó và số 3 đang đánh nhau."
“Chuyện gì vậy?” Ôn Ninh nhíu mày, vừa đi lên cầu thang vừa hỏi.
Tiếp viên lộ ra một biểu hiện khó nói.
Số 3 của hôm nay là nam sinh, nhỏ tuổi hơn cơ phó, cả hai đều cao 1m8, vật lộn thành quả bóng ở cửa cabin.
“Dừng tay!” Ôn Ninh tiến lên ngăn cản.
Hai người lập tức dừng lại.
Ôn Ninh cau mày, không hỏi một câu, trực tiếp gọi điện thoại giải thích tình hình, đồng thời đổi đội dự phòng tới.
Khoảng nửa giờ sau, hai đồng nghiệp dự bị đến thay thế cơ phó và số ba.
Tiếp viên kéo Ôn Ninh sang một bên, nhỏ giọng nói: "Số 3 là bạn trai của Số 4, jình như Số 4 lén lút ngủ với cơ phó, sáng nay tôi mới biết được. Buổi chiều ba người này bay cùng một khoang, trên đầu số 3 đều tỏa ra ánh sáng xanh..."
Khó trách.
Ôn Ninh: "..."
Đều là một mớ hỗn độn.
Trì hoãn nửa giờ, thời gian cất cánh phải hoãn lại, hạ cánh tự nhiên cũng muộn, khi đến Giang Thành thì trời đã tối, mãi đến hơn bảy giờ mới lên xe của đoàn.
Ôn Ninh gửi tin nhắn cho Cố Trì Khê: [Đã hạ cánh]
Hẳn là người kia đang bận, nàng đang định cất điện thoại đi thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Hà Du——
[Tiểu Ninh, tớ ra ngoài du lịch, tớ muốn nghỉ ngơi, tạm thời không liên lạc, bảo trọng]
Ôn Ninh sửng sốt.
Ánh sáng từ màn hình làm mặt nàng tái nhợt.
Nàng thở dài gõ một chữ: [Được]
Xe của đoàn lắc lư đi đến cửa khách sạn, Ôn Ninh dẫn các thành viên đoàn làm thủ tục đăng ký, trở về phòng, mở vali ra phát hiện họ quên mang tất cần thay.
Vẫn còn sớm, nàng cởi bỏ phù hiệu chuyến bay, đi ra ngoài trung tâm mua sắm.
Khách sạn nằm trên một con đường nhộn nhịp, xung quanh là những tòa nhà cao tầng và ánh đèn nhấp nháy, bảng điều hướng cho thấy phía trước có một siêu thị Walmart ở ngã tư thứ hai, Ôn Ninh chậm rãi đi theo bảng điều hướng.
Đi đến ngã tư, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, bên trái có hộp đêm, bên phải là khu mua sắm.
Ôn Ninh vừa định xoay người thì trong tầm mắt của nàng có hai nam nhân trung niên bước xuống một chiếc ô tô màu trắng, nhìn rất quen mắt. Nàng nấp đằng sau cái cây, nhìn kĩ hơn...
La phó tổng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.