Chương 78
Cảnh Ngô
16/12/2022
Dương Nghi từ bên ngoài đi vào.
Một cơn gió mát cũng tràn vào phòng, hai người đồng thời nhìn lên.
Bà mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu tím sẫm, chiếc vòng tròn bằng lông trên cổ, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, giống như một vị phu nhân xuất thân từ một nhà giàu mới nổi trong thôn.
Ôn Ninh sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, quay đầu nhìn Cố Trì Khê.
Nụ cười trong mắt Cố Trì Khê biến mất.
“Ai nha——” Dương Nghi nhìn con gái kêu lên một tiếng, nhanh chóng đi tới bên giường, “Khê Khê của mẹ, sao, sao con lại thành ra thế này, đều không nói cho mẹ biết… Đầu con bịsao vậy???”
Bà nắm lấy cánh tay của con gái mình, đau lòng nhìn miếng gạc trên đầu, cau mày.
Cố Trì Khê trầm mặt nói: "Bà tới đây làm gì?"
"Đến thăm con a."
"Ai nói cho bà biết?"
"Tiểu Đàm, " Dương Nghi đương nhiên nói, "Mẹ không liên lạc được với con, tìm con chỗ nào cũng không thấy, chỉ có thể tìm nó."
Nói xong, bà lại chu môi.
"Tiểu Đàm thật là, con gặp tai nạn xe cũng không có nói cho mẹ biết trước, nhiều ngày như vậy cũng phải tới cửa tìm mẹ, đây xem là trợ lý sao?!"
"Khê Khê à, mẹ đã dặn con lái xe cẩn thận, an toàn lên hàng đầu. Nhìn con bị thương thành cái dạng này, trong lòng mẹ đau lòng biết bao... Đã tìm được người đâm con chưa? Bồi chết nó đi!"
Bà lảm nhảm như đạn pháo, một giây trước còn không hài lòng mà oán trách Đàm trợ lý, giây sau cau mày, đau lòng như sắp bật khóc, đột nhiên chuyển chủ đề, xụ mặt.
Trong lúc nhất thời, nhìn thấy vẻ mặt không giống như giả bộ quan tâm của bà, Cố Trì Khê có chút động lòng.
Trong ký ức, hơi ấm mẹ cho đã mơ hồ đi, chỉ còn lại trong tuổi thơ rất xa xăm, khi bé cô nói “Con muốn mẹ ôm”, mẹ tôi lập tức bế cô lên, hôn hít, xoa xoa rồi gọi cô là bảo bối.
Dần dần, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, dù chỉ một sự quan tâm đơn giản, một điều đơn giản nhỏ nhặt thôi, cô đều phải ngước nhìn “mẹ của người khác”.
Điều khiến cô lạnh lẽo nhất không phải là thái độ ác liệt của mẹ, cũng không phải sự thờ ơ của bà, thậm chí cũng không phải tức giận của bà đối với cô.
Mà là lúc bà một lần lại một lần khoa trương diễn kịch đòi tiền trước mặt cô.
Nếu muốn tiền, cô là đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu, như thế nào đều tốt, một khi bạn có tiền, cô sẽ là một người xa lạ gặp thoáng qua, không thèm để ý - không thèm phí tâm tư diễn kịch nữa.
Điều này khiến cô hoàn toàn hiểu rằng mình chỉ là một công cụ.
Tương tự như hôm nay.
Đoán cũng có thể biết bà đến đây để đòi tiền.
Mười vạn tệ có thể được tiêu trong ba ngày thay vì ba tháng.
Cố Trì Khê cáu kỉnh, một chút cảm xúc cũng tiêu tán như hơi nước, cô lạnh lùng nói: "Tôi hiểu, có thể đi rồi."
“Aiz, sao mẹ lại đi?” Dương Nghi vội vàng ôm cánh tay con gái, “Con nằm viện, mẹ phải chăm sóc con, nếu không con sẽ làm sao bây giờ?”
"Không cần bà chăm sóc."
"Cái đó……"
Thấy con gái nắm tay người bên cạnh, lúc này Dương Nghi mới chú ý tới Ôn Ninh, liếc qua nhìn nàng chằm chằm.
Đã nhiều năm không gặp, con nhà hàng xóm ngày càng xinh đẹp hơn xưa, nhưng nghĩ đến cảnh con gái mình từ bỏ gả vào hào môn để kết hôn với nàng, Dương Nghi không cam lòng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dần trở nên khó coi.
—— Chỉ là một vật nhỏ như vậy sao?
Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, dựa vào Khê Khê bao dưỡng, còn lừa Khê Khê 3000 vạn. Căn bản chính là vì tiền trong nhà.
Trong lòng Dương Nghi tràn đầy khinh bỉ, nhưng trên mặt lại không nói gì, cứng ngắc kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười.
Lười nhìn nàng thêm lần nữa, dời ánh mắt về phía con gái, bĩu môi, ủy khuất nói: “Khê Khê, mẹ là mẹ ruột của con, không có lý do gì không để mẹ chăm sóc con, con như vậy làm mẹ cảm thấy rất khó chịu..." Vừa nói vừa cúi đầu lau nước mắt.
Bà thực sự vắt ra vài giọt nước mắt.
“Dì—” Ôn Ninh không nhịn được nói: “Dì yên tâm, con có thể chăm sóc Khê Khê thật tốt.”
Dương Nghi phớt lờ nàng, lau hai hàng nước mắt, nắm lấy tay con gái: "Khê Khê, đừng đối xử với mẹ như vậy, được không? Bỏ qua chuyện trước kia đi, cho mẹ một cơ hội bù đắp cho con, mẹ chỉ có một cô gái bảo bối thôi…” Bà thấp giọng nói, gần như hèn mọn như hạt bụi.
Người không biết còn nghĩ Cố Trì Khê đã làm chuyện gì quá đáng với bà.
Trong mắt Cố Trì Khê lộ ra tia thống khổ, giãy giụa muốn rút tay về nhưng Dương Nghi không chịu buông ra, Ôn Ninh cau mày kéo tay Dương Nghi ra: "Dì làm chị ấy đau."
Nàng nắm hai bàn tay của Cố Trì Khê trong lòng bàn tay, cảnh giác nhìn Dương Nghi.
Dương Nghi sửng sốt một chút, vốn đã khó chịu với vật nhỏ này, hiện tại càng thêm tức giận: "Cô là —— "
Chưa kịp thốt ra từ "cái thá gì?", bà đã vội nuốt xuống, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của con gái, bà không dám nói nữa, yếu ớt nhìn con gái bằng ánh mắt đáng thương.
Ôn Ninh: "..."
"Được rồi," Cố Trì Khê bị tiếng ồn làm cho choáng váng, "Tôi và Ninh Ninh ngủ một giấc, bà đi đi, nếu không tôi bảo y tá đi gọi bảo vệ."
"Khê Khê—"
"Đi đi."
Cố Trì Khê chỉ vào cửa.
Sắc mặt Dương Nghi trắng xanh, nghẹn không nói nên lời, thấy thái độ kiên quyết của con gái, đành phải đứng dậy. Bà không giấu giếm chán ghét nữa, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Ninh, xoay người rời đi.
Gió lạnh trong phòng cũng bị cuốn đi.
Cố Trì Khê mệt mỏi nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng thật sâu.
"Tỷ tỷ……"
Ôn Ninh cúi người hôn lên khóe môi cô, nói: "Ngủ đi, em bồi chị."
"Ừm."
Cô híp mắt cười, hôn vành tai Ôn Ninh, nằm xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Lại đây."
Cô ốm yếu giống như một cục bông, bông xốp mềm mại, lại giống như một hồ nước trong vắt, nhẹ nhàng chảy xuôi, liếc mắt một cái sẽ khiến trái tim mềm nhũn. Ôn Ninh bị ánh mắt mời gọi của cô làm cho có chút tâm viên ý mãn, đỏ mặt, nhưng rất nhanh lại cảm thấy áy náy.
Sao có thể nghĩ tới tại một thời điểm như vậy?
Chính mình cũng quá "Cầm thú" đi!
Ôn Ninh tránh đi tầm mắt của cô, cúi đầu cởi giày, gấp không chờ nổi mà chui vào trong chăn.
Một cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo nàng.
Mũi tràn đầy mùi hương của tỷ tỷ.
Trong những ngày ở bệnh viện, Cố Trì Khê không thể chạm đất bằng chân trái, Ôn Ninh đã giúp cô đi vào phòng tắm, tắm cũng bất tiện, cho nên Ôn Ninh đã dùng khăn nhúng nước ấm lau người cho cô, xem trong ngoài thân thể đều sạch sẽ, thỉnh thoảng có ý nghĩ xúc động.
“Tỷ tỷ…” Ôn Ninh nhỏ giọng gọi cô, “Chị thật mềm.”
"Hửm?"
Ôn Ninh giống như một chú cún con, dùng mũi hít ở cổ cô.
“Ninh Bảo, đừng—” Cố Trì Khê nghiêng đầu ngăn nàng ngửi tóc mình.
Cô đã một tuần không gội đầu, dầu đến có thể xào hai bàn đồ ăn, đều là mùi mồ hôi, cô đều ghét bỏ chính mình, tên ngốc Ninh Bảo này còn muốn ngửi, quả thật làm cô xấu hổ không chỗ dung thân.
Ôn Ninh đương nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, không nói tiếp, dỗ dành: “Được, không chạm tóc.”
"Ngủ đi."
"Ừm."
Nằm xuống, nhịp thở của hai người dần dần đồng bộ, Cố Trì Khê nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ôn Ninh hôn vành tai, mặt, mũi, mắt, trán cô...
Môi mỏng chạm vào nhiệt độ thực sự thuộc về Cố Trì Khê, mỗi một tấc đều khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Dưới hơi ấm, là dòng máu đang chảy, là sự sống tươi mới, là tỷ tỷ mà nàng suýt nữa đã mất đi.
Cái gì không lời từ biệt, cái gì bảy năm gian khổ, ít ra giờ phút này cô đang ở bên cạnh nàng, về sau hai người sẽ đồng hành cùng nhau, những quá khứ đó không còn quan trọng nữa.
Nghĩ nghĩ, Ôn Ninh dần chìm vào giấc ngủ...
Bên ngoài phòng bệnh, Dương Nghi đang ngồi trên ghế dài.
Sau khi đợi khoảng nửa giờ, bà đứng dậy, cẩn thận nhìn vào qua cửa sổ trên cửa.
Trên giường coa một ngọn núi nhỏ.
Không có động tĩnh gì.
Hẳn là ngủ rồi nhỉ?
Bà hít một hơi thật sâu, rón ra rón rén mở cửa đi vào, nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào chiếc bàn cạnh giường ngủ - túi của con gái.
Hai người ôm nhau ngủ ngon lành.
Dương Nghi đi tới bên giường, vươn cổ nhìn một chút, thăm dò gọi: "Khê Khê..."
Không có ai trả lời.
Trong mắt hiện lên tia phấn khích, bà với tay lấy túi, mở ra, sốt ruột lật qua lật lại. Có điện thoại, khăn giấy, son môi, chìa khóa...
Một xấp tiền mặt nhỏ, năm thẻ ngân hàng.
Dương Nghi lấy ra một xấp tiền màu đỏ, xoa xoa trong tay, giống như đã được ngâm nước, hơi nhăn nhúm, bà đếm lại, là 1500 tệ.
Bà liếc nhìn người trên giường rồi nhanh chóng đút tiền vào túi.
Còn lại, hai thẻ bạch kim, hai thẻ kim cương và một thẻ tiết kiệm, cầm trên tay như được dát vàng, tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng bà không biết mật khẩu...
Dương Nghi nhìn chằm chằm vào thẻ tiết kiệm, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa, suy nghĩ một chút rồi để lại.
Đến cây ATM thử vận may, lỡ như nhập sai bị khóa thẻ, con gái phát hiện ra thì sau này e rằng sẽ không cho bà tiền nữa, mất nhiều hơn được.
Quên đi.
Đối với tiền mặt—
Coi như là con gái hiếu kính bà.
Dương Nghi tự thuyết phục mình, yên tâm vỗ vỗ túi, đặt túi trở lại chuẩn bị rời đi.
Tiếng giày cao gót từ xa đến gần, dừng ở cửa phòng.
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dương Nghi mở miệng chỉ vào cô: "Cố ——"
Người tới dáng người cao gầy, mái tóc xoăn dài, mặc áo khoác xám cao cấp dài đến mắt cá chân, da thịt hồng hào tươi tắn, khóe mắt lông mày có một cỗ lạnh như băng.
Đôi mắt kia sâu không thấy đáy.
Cô đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hơi nhếch lên khóe môi: "Dương phu nhân, đã lâu không gặp."
Nụ cười ẩn chưa sắc bén như lưỡi kiếm.
Dương Nghi run lập cập, theo bản năng lui về phía sau hai bước, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, đứng thẳng lưng, hếch cằm, "Sao cô lại tới đây? Đây là phòng bệnh của con gái tôi."
"Đương nhiên là thăm ——" Cố Cẩn Nhan kéo dài một hơi, cười tiến lên một bước, "Em gái của tôi."
"Phi! Em gái sao?"
Dương Nghi nuốt nước bọt, lùi lại một bước, cảnh giác nhìn cô: "Tôi nói cho cô biết, đừng, đừng hòng làm gì con gái tôi! Cút đi!"
“Ồ?” Cố Cẩn Nhan nhướng mày, tiếp tục tới gần, “Dương phu nhân sợ tôi sao?”
"Ai sợ cô!"
"Vậy bà trốn cái gì?"
"..."
Dương Nghi sờ đến sào phơi quần áo ở sau lưng, giữ chặt trong tay.
Cố Cẩn Nhan híp mắt cười, nhìn bà từ trên xuống dưới, "Xem ra Dương phu nhân sống rất tốt, trước khi mẹ tôi còn sống cũng mặc quần áo giống bà, bà còn nhớ bà ấy không?"
"Cô--"
"Quên rồi? Không sao, để tôi nhắc cho bà nhớ, bà ấy tên là Lâm Ngọc Trân, thích màu tím..."
Cô còn chưa nói xong, Dương Nghi đã cầm thanh treo quần áo xông vào cô, quát: "Cút! Cô cút cho tôi! Cô chính là muốn hại tôi và con gái tôi! Nằm mơ! Cút đi!"
Cố Cẩn Nhan không né không tránh, để bà đánh, khóe mắt liếc nhìn giường bệnh.
Động tĩnh này đánh thức người trên giường, Ôn Ninh mở mắt ra, vừa dậy liền thấy Dương Nghi dùng thanh treo quần áo đánh Cố Cẩn Nhan, vừa đánh vừa mắng, vội vàng xuống giường ngăn lại, "Này này này, dì đang làm gì vậy?!"
Con người luôn có xu hướng đồng cảm với kẻ "yếu" trước.
Ôn Ninh vô thức đứng chắn trước mặt Cố Cẩn Nhan.
“Tránh ra!” Dương Nghi tức giận.
“Dì, không phải dì đi rồi sao?” Ôn Ninh giờ phút này còn nguyện ý gọi bà là dì, nguyện ý khách khí với bà, “Sao lại đánh người?
"Có gì để tôi đi chứ?"
Dương Nghi không đủ kiên nhẫn để nói những điều vô nghĩa với vật nhỏ mà bà chướng mắt, thấy Ôn Ninh không hề di chuyển lại đang che chắn Cố Cẩn Nhan, bà càng tức hơn, cầm sào phơi quần áo đánh nàng, "Không cho đúng không? Cô cùng cô ta cút ra ngoài đi! Tôi xem cô chính là đám sâu mọt! Hút máu con gái của tôi! Muốn hại nữ nhi của tôi! Không phải thứ gì tốt!"
Cố Trì Khê bị đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy, chỉ thấy Dương Nghi dùng sào hung hăng đánh Ôn Ninh, nhất thời lửa giận dâng lên đỉnh đầu, vừa giận vừa lo, vén chăn xuống giường.
"Ninh Bảo, a..."
Một cơn đau nhói phát ra từ mắt cá chân trái của cô, hai chân cô khuỵu xuống, ngã xuống đất, đầu đập vào vách tường.
Cả ba người lập tức dừng lại.
"Tỷ tỷ!"
Ôn Ninh lập tức chạy tới đỡ Cố Trì Khê, nhất thời hoảng loạn, bưng mặt cô.
Cố Trì Khê cau mày, một tay che mắt cá chân trái, tay kia xoa xoa đầu bị đập, trong mắt lộ ra tia thống khổ, "Ninh Bảo..."
“Em đi gọi bác sĩ.” Ôn Ninh bình tĩnh lại, vòng tay qua chân cô, bế cô đặt lên giường.
Trước khi rời khỏi phòng, nàng lạnh lùng nhìn Dương Nghi.
Dương Nghi sững người, không dám cử động.
Cố Cẩn Nhan không nói lời nào, cúi đầu chỉnh lại quần áo bị Dương Nghi làm cho lộn xộn, nhưng khóe mắt lại chú ý đến nhất cử nhất động của em gái, cô biết lúc này mình không thể lập tức tiến lên để thể hiện sự quan tâm.
Cơ hội mà ông trời đã tình cờ trao cho cô phải được nắm bắt.
Không lâu sau, Ôn Ninh và bác sĩ đến.
...
Ôn Ninh bận rộn kiểm tra, sau khi xác định không có vấn đề gì mới cùng Cố Trì Khê trở về phòng bệnh, nhìn Dương Nghi vẫn cầm sào đứng ở nơi đó, không còn muốn khách khí, tiến lên giật lấy sào.
“Ra ngoài!” Nàng kéo cổ áo Dương Nghi lôi ra ngoài.
Dương Nghi vùng vẫy dữ dội, chỉ vào Cố Cẩn Nhan hét lên: "Tại sao? Tôi là mẹ của Khê Khê! Ra ngoài cũng là nữ nhân này đi trước! Buông tôi ra, làm phản rồi!"
Ôn Ninh vẫn mặt lạnh, không nhúc nhích, kéo người đến lảo đảo.
"Khê Khê, Khê Khê! Vợ con đối xử với ta như vậy..." Dương Nghi giống như một con khỉ cái cáu kỉnh.
Cố Trì Khê hờ hững quay mặt đi, nhắm mắt lại.
Cô rất mệt mỏi.
Cô không muốn nhìn thấy người mẹ này chút nào.
Đôi khi, mẹ của cô thậm chí còn không có cảm giác thoải mái bằng đại tỷ mang lại cho cô.
Đối với cô mà nói, cho dù đại tỷ đã từng chế nhạo cô cũng có thể hiểu được, dù sao cô gánh chịu ân oán của thế hệ trước, cảm tình bạc nhược, ngược lại cô không thèm để ý thái độ của đại tỷ đối với cô có quá mức hay không.
Nhưng, Dương Nghi——
Là mẹ ruột của cô.
Cô ở trong bụng bà mười tháng, cuốn rốn cùng huyết thống, nhưng giữa bọn họ lại không có một chút tình thân, mẹ cô chỉ coi cô là công cụ và quân bài, không hề suy xét cảm thụ của cô, cũng không quan tâm đến sống chết của cô. Cô không có cách nào không để ý đến những điều này, càng không có cách nào không mang trái tim lạng giá.
Cái nào ác liệt hơn? Cái nào không thể tha thứ hơn?
Trong lòng cô đã có đáp án rồi.
“Khê Khê, Khê Khê…” Thanh âm dần dần nhỏ đi.
Hành lang im lặng, động tĩnh đã thu hút các người nhà bệnh nhân từ các phòng khác đến xem, còn có các y tá.
"Chuyện gì vậy? Ồn ào thế?"
"Bà ấy làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân, không chịu rời đi, mời bảo vệ qua đây." Ôn Ninh lười nói lời vô nghĩa, vỗ tay quay về phòng bệnh, đóng cửa lại "rầm" một tiếng.
Cố Cẩn Nhan vẫn đang sửa sang lại quần áo.
Nàng không rảnh hỏi, trong mắt chỉ có Cố Trì Khê, vội vàng ngồi xuống bên giường, "Tỷ tỷ——"
Cố Trì Khê nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp.
Ôn Ninh nắm tay cô, cúi xuống hôn lên trán cô, coi như không có người: "Em đuổi bà ấy đi rồi, coi như bà ấy chưa từng tới đây đi, đừng nghĩ lung tung, được không?"
“…Ừm.” Cố Trì Khê hít một hơi thật sâu, mười ngón tay siết chặt.
Một trận trầm mặc.
Ôn Ninh nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn đi hôn lại, khóe mắt đỏ lên.
Đột nhiên không khó để hiểu tại sao khi còn nhỏ tỷ tỷ luôn bị bầm tím, có một người mẹ có tính tình thất thường như vậy, mỗi ngày sao có thể tốt, ở Vịnh Thiên còn có thể có nàng bầu bạn, bảy năm ở nước ngoài kia nàng không thể tưởng tượng được tỷ tỷ chịu đựng như thế nào.
"Khụ khụ——"
Ho nhẹ một tiếng.
Ôn Ninh quay đầu lại nhìn, Cố Trì Khê mở mắt ra, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người.
Cố Cẩn Nhan ngẩng đầu lên, che giấu tia giảo hoạt trong mắt.
Mối quan hệ mẹ con bị ngăn cách hoàn toàn.
Cô dễ làm việc.
Một cơn gió mát cũng tràn vào phòng, hai người đồng thời nhìn lên.
Bà mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu tím sẫm, chiếc vòng tròn bằng lông trên cổ, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, giống như một vị phu nhân xuất thân từ một nhà giàu mới nổi trong thôn.
Ôn Ninh sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, quay đầu nhìn Cố Trì Khê.
Nụ cười trong mắt Cố Trì Khê biến mất.
“Ai nha——” Dương Nghi nhìn con gái kêu lên một tiếng, nhanh chóng đi tới bên giường, “Khê Khê của mẹ, sao, sao con lại thành ra thế này, đều không nói cho mẹ biết… Đầu con bịsao vậy???”
Bà nắm lấy cánh tay của con gái mình, đau lòng nhìn miếng gạc trên đầu, cau mày.
Cố Trì Khê trầm mặt nói: "Bà tới đây làm gì?"
"Đến thăm con a."
"Ai nói cho bà biết?"
"Tiểu Đàm, " Dương Nghi đương nhiên nói, "Mẹ không liên lạc được với con, tìm con chỗ nào cũng không thấy, chỉ có thể tìm nó."
Nói xong, bà lại chu môi.
"Tiểu Đàm thật là, con gặp tai nạn xe cũng không có nói cho mẹ biết trước, nhiều ngày như vậy cũng phải tới cửa tìm mẹ, đây xem là trợ lý sao?!"
"Khê Khê à, mẹ đã dặn con lái xe cẩn thận, an toàn lên hàng đầu. Nhìn con bị thương thành cái dạng này, trong lòng mẹ đau lòng biết bao... Đã tìm được người đâm con chưa? Bồi chết nó đi!"
Bà lảm nhảm như đạn pháo, một giây trước còn không hài lòng mà oán trách Đàm trợ lý, giây sau cau mày, đau lòng như sắp bật khóc, đột nhiên chuyển chủ đề, xụ mặt.
Trong lúc nhất thời, nhìn thấy vẻ mặt không giống như giả bộ quan tâm của bà, Cố Trì Khê có chút động lòng.
Trong ký ức, hơi ấm mẹ cho đã mơ hồ đi, chỉ còn lại trong tuổi thơ rất xa xăm, khi bé cô nói “Con muốn mẹ ôm”, mẹ tôi lập tức bế cô lên, hôn hít, xoa xoa rồi gọi cô là bảo bối.
Dần dần, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, dù chỉ một sự quan tâm đơn giản, một điều đơn giản nhỏ nhặt thôi, cô đều phải ngước nhìn “mẹ của người khác”.
Điều khiến cô lạnh lẽo nhất không phải là thái độ ác liệt của mẹ, cũng không phải sự thờ ơ của bà, thậm chí cũng không phải tức giận của bà đối với cô.
Mà là lúc bà một lần lại một lần khoa trương diễn kịch đòi tiền trước mặt cô.
Nếu muốn tiền, cô là đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu, như thế nào đều tốt, một khi bạn có tiền, cô sẽ là một người xa lạ gặp thoáng qua, không thèm để ý - không thèm phí tâm tư diễn kịch nữa.
Điều này khiến cô hoàn toàn hiểu rằng mình chỉ là một công cụ.
Tương tự như hôm nay.
Đoán cũng có thể biết bà đến đây để đòi tiền.
Mười vạn tệ có thể được tiêu trong ba ngày thay vì ba tháng.
Cố Trì Khê cáu kỉnh, một chút cảm xúc cũng tiêu tán như hơi nước, cô lạnh lùng nói: "Tôi hiểu, có thể đi rồi."
“Aiz, sao mẹ lại đi?” Dương Nghi vội vàng ôm cánh tay con gái, “Con nằm viện, mẹ phải chăm sóc con, nếu không con sẽ làm sao bây giờ?”
"Không cần bà chăm sóc."
"Cái đó……"
Thấy con gái nắm tay người bên cạnh, lúc này Dương Nghi mới chú ý tới Ôn Ninh, liếc qua nhìn nàng chằm chằm.
Đã nhiều năm không gặp, con nhà hàng xóm ngày càng xinh đẹp hơn xưa, nhưng nghĩ đến cảnh con gái mình từ bỏ gả vào hào môn để kết hôn với nàng, Dương Nghi không cam lòng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dần trở nên khó coi.
—— Chỉ là một vật nhỏ như vậy sao?
Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, dựa vào Khê Khê bao dưỡng, còn lừa Khê Khê 3000 vạn. Căn bản chính là vì tiền trong nhà.
Trong lòng Dương Nghi tràn đầy khinh bỉ, nhưng trên mặt lại không nói gì, cứng ngắc kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười.
Lười nhìn nàng thêm lần nữa, dời ánh mắt về phía con gái, bĩu môi, ủy khuất nói: “Khê Khê, mẹ là mẹ ruột của con, không có lý do gì không để mẹ chăm sóc con, con như vậy làm mẹ cảm thấy rất khó chịu..." Vừa nói vừa cúi đầu lau nước mắt.
Bà thực sự vắt ra vài giọt nước mắt.
“Dì—” Ôn Ninh không nhịn được nói: “Dì yên tâm, con có thể chăm sóc Khê Khê thật tốt.”
Dương Nghi phớt lờ nàng, lau hai hàng nước mắt, nắm lấy tay con gái: "Khê Khê, đừng đối xử với mẹ như vậy, được không? Bỏ qua chuyện trước kia đi, cho mẹ một cơ hội bù đắp cho con, mẹ chỉ có một cô gái bảo bối thôi…” Bà thấp giọng nói, gần như hèn mọn như hạt bụi.
Người không biết còn nghĩ Cố Trì Khê đã làm chuyện gì quá đáng với bà.
Trong mắt Cố Trì Khê lộ ra tia thống khổ, giãy giụa muốn rút tay về nhưng Dương Nghi không chịu buông ra, Ôn Ninh cau mày kéo tay Dương Nghi ra: "Dì làm chị ấy đau."
Nàng nắm hai bàn tay của Cố Trì Khê trong lòng bàn tay, cảnh giác nhìn Dương Nghi.
Dương Nghi sửng sốt một chút, vốn đã khó chịu với vật nhỏ này, hiện tại càng thêm tức giận: "Cô là —— "
Chưa kịp thốt ra từ "cái thá gì?", bà đã vội nuốt xuống, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của con gái, bà không dám nói nữa, yếu ớt nhìn con gái bằng ánh mắt đáng thương.
Ôn Ninh: "..."
"Được rồi," Cố Trì Khê bị tiếng ồn làm cho choáng váng, "Tôi và Ninh Ninh ngủ một giấc, bà đi đi, nếu không tôi bảo y tá đi gọi bảo vệ."
"Khê Khê—"
"Đi đi."
Cố Trì Khê chỉ vào cửa.
Sắc mặt Dương Nghi trắng xanh, nghẹn không nói nên lời, thấy thái độ kiên quyết của con gái, đành phải đứng dậy. Bà không giấu giếm chán ghét nữa, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Ninh, xoay người rời đi.
Gió lạnh trong phòng cũng bị cuốn đi.
Cố Trì Khê mệt mỏi nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng thật sâu.
"Tỷ tỷ……"
Ôn Ninh cúi người hôn lên khóe môi cô, nói: "Ngủ đi, em bồi chị."
"Ừm."
Cô híp mắt cười, hôn vành tai Ôn Ninh, nằm xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Lại đây."
Cô ốm yếu giống như một cục bông, bông xốp mềm mại, lại giống như một hồ nước trong vắt, nhẹ nhàng chảy xuôi, liếc mắt một cái sẽ khiến trái tim mềm nhũn. Ôn Ninh bị ánh mắt mời gọi của cô làm cho có chút tâm viên ý mãn, đỏ mặt, nhưng rất nhanh lại cảm thấy áy náy.
Sao có thể nghĩ tới tại một thời điểm như vậy?
Chính mình cũng quá "Cầm thú" đi!
Ôn Ninh tránh đi tầm mắt của cô, cúi đầu cởi giày, gấp không chờ nổi mà chui vào trong chăn.
Một cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo nàng.
Mũi tràn đầy mùi hương của tỷ tỷ.
Trong những ngày ở bệnh viện, Cố Trì Khê không thể chạm đất bằng chân trái, Ôn Ninh đã giúp cô đi vào phòng tắm, tắm cũng bất tiện, cho nên Ôn Ninh đã dùng khăn nhúng nước ấm lau người cho cô, xem trong ngoài thân thể đều sạch sẽ, thỉnh thoảng có ý nghĩ xúc động.
“Tỷ tỷ…” Ôn Ninh nhỏ giọng gọi cô, “Chị thật mềm.”
"Hửm?"
Ôn Ninh giống như một chú cún con, dùng mũi hít ở cổ cô.
“Ninh Bảo, đừng—” Cố Trì Khê nghiêng đầu ngăn nàng ngửi tóc mình.
Cô đã một tuần không gội đầu, dầu đến có thể xào hai bàn đồ ăn, đều là mùi mồ hôi, cô đều ghét bỏ chính mình, tên ngốc Ninh Bảo này còn muốn ngửi, quả thật làm cô xấu hổ không chỗ dung thân.
Ôn Ninh đương nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, không nói tiếp, dỗ dành: “Được, không chạm tóc.”
"Ngủ đi."
"Ừm."
Nằm xuống, nhịp thở của hai người dần dần đồng bộ, Cố Trì Khê nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ôn Ninh hôn vành tai, mặt, mũi, mắt, trán cô...
Môi mỏng chạm vào nhiệt độ thực sự thuộc về Cố Trì Khê, mỗi một tấc đều khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Dưới hơi ấm, là dòng máu đang chảy, là sự sống tươi mới, là tỷ tỷ mà nàng suýt nữa đã mất đi.
Cái gì không lời từ biệt, cái gì bảy năm gian khổ, ít ra giờ phút này cô đang ở bên cạnh nàng, về sau hai người sẽ đồng hành cùng nhau, những quá khứ đó không còn quan trọng nữa.
Nghĩ nghĩ, Ôn Ninh dần chìm vào giấc ngủ...
Bên ngoài phòng bệnh, Dương Nghi đang ngồi trên ghế dài.
Sau khi đợi khoảng nửa giờ, bà đứng dậy, cẩn thận nhìn vào qua cửa sổ trên cửa.
Trên giường coa một ngọn núi nhỏ.
Không có động tĩnh gì.
Hẳn là ngủ rồi nhỉ?
Bà hít một hơi thật sâu, rón ra rón rén mở cửa đi vào, nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào chiếc bàn cạnh giường ngủ - túi của con gái.
Hai người ôm nhau ngủ ngon lành.
Dương Nghi đi tới bên giường, vươn cổ nhìn một chút, thăm dò gọi: "Khê Khê..."
Không có ai trả lời.
Trong mắt hiện lên tia phấn khích, bà với tay lấy túi, mở ra, sốt ruột lật qua lật lại. Có điện thoại, khăn giấy, son môi, chìa khóa...
Một xấp tiền mặt nhỏ, năm thẻ ngân hàng.
Dương Nghi lấy ra một xấp tiền màu đỏ, xoa xoa trong tay, giống như đã được ngâm nước, hơi nhăn nhúm, bà đếm lại, là 1500 tệ.
Bà liếc nhìn người trên giường rồi nhanh chóng đút tiền vào túi.
Còn lại, hai thẻ bạch kim, hai thẻ kim cương và một thẻ tiết kiệm, cầm trên tay như được dát vàng, tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng bà không biết mật khẩu...
Dương Nghi nhìn chằm chằm vào thẻ tiết kiệm, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa, suy nghĩ một chút rồi để lại.
Đến cây ATM thử vận may, lỡ như nhập sai bị khóa thẻ, con gái phát hiện ra thì sau này e rằng sẽ không cho bà tiền nữa, mất nhiều hơn được.
Quên đi.
Đối với tiền mặt—
Coi như là con gái hiếu kính bà.
Dương Nghi tự thuyết phục mình, yên tâm vỗ vỗ túi, đặt túi trở lại chuẩn bị rời đi.
Tiếng giày cao gót từ xa đến gần, dừng ở cửa phòng.
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dương Nghi mở miệng chỉ vào cô: "Cố ——"
Người tới dáng người cao gầy, mái tóc xoăn dài, mặc áo khoác xám cao cấp dài đến mắt cá chân, da thịt hồng hào tươi tắn, khóe mắt lông mày có một cỗ lạnh như băng.
Đôi mắt kia sâu không thấy đáy.
Cô đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hơi nhếch lên khóe môi: "Dương phu nhân, đã lâu không gặp."
Nụ cười ẩn chưa sắc bén như lưỡi kiếm.
Dương Nghi run lập cập, theo bản năng lui về phía sau hai bước, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, đứng thẳng lưng, hếch cằm, "Sao cô lại tới đây? Đây là phòng bệnh của con gái tôi."
"Đương nhiên là thăm ——" Cố Cẩn Nhan kéo dài một hơi, cười tiến lên một bước, "Em gái của tôi."
"Phi! Em gái sao?"
Dương Nghi nuốt nước bọt, lùi lại một bước, cảnh giác nhìn cô: "Tôi nói cho cô biết, đừng, đừng hòng làm gì con gái tôi! Cút đi!"
“Ồ?” Cố Cẩn Nhan nhướng mày, tiếp tục tới gần, “Dương phu nhân sợ tôi sao?”
"Ai sợ cô!"
"Vậy bà trốn cái gì?"
"..."
Dương Nghi sờ đến sào phơi quần áo ở sau lưng, giữ chặt trong tay.
Cố Cẩn Nhan híp mắt cười, nhìn bà từ trên xuống dưới, "Xem ra Dương phu nhân sống rất tốt, trước khi mẹ tôi còn sống cũng mặc quần áo giống bà, bà còn nhớ bà ấy không?"
"Cô--"
"Quên rồi? Không sao, để tôi nhắc cho bà nhớ, bà ấy tên là Lâm Ngọc Trân, thích màu tím..."
Cô còn chưa nói xong, Dương Nghi đã cầm thanh treo quần áo xông vào cô, quát: "Cút! Cô cút cho tôi! Cô chính là muốn hại tôi và con gái tôi! Nằm mơ! Cút đi!"
Cố Cẩn Nhan không né không tránh, để bà đánh, khóe mắt liếc nhìn giường bệnh.
Động tĩnh này đánh thức người trên giường, Ôn Ninh mở mắt ra, vừa dậy liền thấy Dương Nghi dùng thanh treo quần áo đánh Cố Cẩn Nhan, vừa đánh vừa mắng, vội vàng xuống giường ngăn lại, "Này này này, dì đang làm gì vậy?!"
Con người luôn có xu hướng đồng cảm với kẻ "yếu" trước.
Ôn Ninh vô thức đứng chắn trước mặt Cố Cẩn Nhan.
“Tránh ra!” Dương Nghi tức giận.
“Dì, không phải dì đi rồi sao?” Ôn Ninh giờ phút này còn nguyện ý gọi bà là dì, nguyện ý khách khí với bà, “Sao lại đánh người?
"Có gì để tôi đi chứ?"
Dương Nghi không đủ kiên nhẫn để nói những điều vô nghĩa với vật nhỏ mà bà chướng mắt, thấy Ôn Ninh không hề di chuyển lại đang che chắn Cố Cẩn Nhan, bà càng tức hơn, cầm sào phơi quần áo đánh nàng, "Không cho đúng không? Cô cùng cô ta cút ra ngoài đi! Tôi xem cô chính là đám sâu mọt! Hút máu con gái của tôi! Muốn hại nữ nhi của tôi! Không phải thứ gì tốt!"
Cố Trì Khê bị đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy, chỉ thấy Dương Nghi dùng sào hung hăng đánh Ôn Ninh, nhất thời lửa giận dâng lên đỉnh đầu, vừa giận vừa lo, vén chăn xuống giường.
"Ninh Bảo, a..."
Một cơn đau nhói phát ra từ mắt cá chân trái của cô, hai chân cô khuỵu xuống, ngã xuống đất, đầu đập vào vách tường.
Cả ba người lập tức dừng lại.
"Tỷ tỷ!"
Ôn Ninh lập tức chạy tới đỡ Cố Trì Khê, nhất thời hoảng loạn, bưng mặt cô.
Cố Trì Khê cau mày, một tay che mắt cá chân trái, tay kia xoa xoa đầu bị đập, trong mắt lộ ra tia thống khổ, "Ninh Bảo..."
“Em đi gọi bác sĩ.” Ôn Ninh bình tĩnh lại, vòng tay qua chân cô, bế cô đặt lên giường.
Trước khi rời khỏi phòng, nàng lạnh lùng nhìn Dương Nghi.
Dương Nghi sững người, không dám cử động.
Cố Cẩn Nhan không nói lời nào, cúi đầu chỉnh lại quần áo bị Dương Nghi làm cho lộn xộn, nhưng khóe mắt lại chú ý đến nhất cử nhất động của em gái, cô biết lúc này mình không thể lập tức tiến lên để thể hiện sự quan tâm.
Cơ hội mà ông trời đã tình cờ trao cho cô phải được nắm bắt.
Không lâu sau, Ôn Ninh và bác sĩ đến.
...
Ôn Ninh bận rộn kiểm tra, sau khi xác định không có vấn đề gì mới cùng Cố Trì Khê trở về phòng bệnh, nhìn Dương Nghi vẫn cầm sào đứng ở nơi đó, không còn muốn khách khí, tiến lên giật lấy sào.
“Ra ngoài!” Nàng kéo cổ áo Dương Nghi lôi ra ngoài.
Dương Nghi vùng vẫy dữ dội, chỉ vào Cố Cẩn Nhan hét lên: "Tại sao? Tôi là mẹ của Khê Khê! Ra ngoài cũng là nữ nhân này đi trước! Buông tôi ra, làm phản rồi!"
Ôn Ninh vẫn mặt lạnh, không nhúc nhích, kéo người đến lảo đảo.
"Khê Khê, Khê Khê! Vợ con đối xử với ta như vậy..." Dương Nghi giống như một con khỉ cái cáu kỉnh.
Cố Trì Khê hờ hững quay mặt đi, nhắm mắt lại.
Cô rất mệt mỏi.
Cô không muốn nhìn thấy người mẹ này chút nào.
Đôi khi, mẹ của cô thậm chí còn không có cảm giác thoải mái bằng đại tỷ mang lại cho cô.
Đối với cô mà nói, cho dù đại tỷ đã từng chế nhạo cô cũng có thể hiểu được, dù sao cô gánh chịu ân oán của thế hệ trước, cảm tình bạc nhược, ngược lại cô không thèm để ý thái độ của đại tỷ đối với cô có quá mức hay không.
Nhưng, Dương Nghi——
Là mẹ ruột của cô.
Cô ở trong bụng bà mười tháng, cuốn rốn cùng huyết thống, nhưng giữa bọn họ lại không có một chút tình thân, mẹ cô chỉ coi cô là công cụ và quân bài, không hề suy xét cảm thụ của cô, cũng không quan tâm đến sống chết của cô. Cô không có cách nào không để ý đến những điều này, càng không có cách nào không mang trái tim lạng giá.
Cái nào ác liệt hơn? Cái nào không thể tha thứ hơn?
Trong lòng cô đã có đáp án rồi.
“Khê Khê, Khê Khê…” Thanh âm dần dần nhỏ đi.
Hành lang im lặng, động tĩnh đã thu hút các người nhà bệnh nhân từ các phòng khác đến xem, còn có các y tá.
"Chuyện gì vậy? Ồn ào thế?"
"Bà ấy làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân, không chịu rời đi, mời bảo vệ qua đây." Ôn Ninh lười nói lời vô nghĩa, vỗ tay quay về phòng bệnh, đóng cửa lại "rầm" một tiếng.
Cố Cẩn Nhan vẫn đang sửa sang lại quần áo.
Nàng không rảnh hỏi, trong mắt chỉ có Cố Trì Khê, vội vàng ngồi xuống bên giường, "Tỷ tỷ——"
Cố Trì Khê nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp.
Ôn Ninh nắm tay cô, cúi xuống hôn lên trán cô, coi như không có người: "Em đuổi bà ấy đi rồi, coi như bà ấy chưa từng tới đây đi, đừng nghĩ lung tung, được không?"
“…Ừm.” Cố Trì Khê hít một hơi thật sâu, mười ngón tay siết chặt.
Một trận trầm mặc.
Ôn Ninh nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn đi hôn lại, khóe mắt đỏ lên.
Đột nhiên không khó để hiểu tại sao khi còn nhỏ tỷ tỷ luôn bị bầm tím, có một người mẹ có tính tình thất thường như vậy, mỗi ngày sao có thể tốt, ở Vịnh Thiên còn có thể có nàng bầu bạn, bảy năm ở nước ngoài kia nàng không thể tưởng tượng được tỷ tỷ chịu đựng như thế nào.
"Khụ khụ——"
Ho nhẹ một tiếng.
Ôn Ninh quay đầu lại nhìn, Cố Trì Khê mở mắt ra, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người.
Cố Cẩn Nhan ngẩng đầu lên, che giấu tia giảo hoạt trong mắt.
Mối quan hệ mẹ con bị ngăn cách hoàn toàn.
Cô dễ làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.