Chương 29
Vạn Ngôn Bất Trị Nhất Khối Tiền
10/06/2021
Editor: BlackObs
------------------
Đây rõ ràng là một chuyện đáng vui vẻ, nhưng nghĩ tới hiện giờ có thể Giang Tê Ngô đang đau khổ, Phương Nhan lại cảm thấy lòng nặng nề.
Điện thoại di động chợt rung lên lần nữa, Phương Nhan lấy ra xem, màn hình hiển thị hai chữ 'Sư Phụ'. Phương Nhan lập tức nhìn quanh bốn phía, liền thấy sư phụ vốn ngồi ở khu vực ban giám khảo, không biết đã đi xuống từ lúc nào, đang vẫy tay với nàng. Phương Nhan thầm kêu không ổn, nhưng cũng phải nặn ra nụ cười, trong đầu suy tính lý do giải thích với sư phụ tại sao mình xuất hiện ở đây.
"Oh kìa, Tiểu Phương, thật là trùng hợp, mấy ngày trước em còn nói với thầy là không có thời gian rảnh để làm giám khảo, sao hôm nay lại có mặt". Sư phụ ngoài cười nhưng trong không cười, ông vốn dự định để Phương Nhan gia nhập sâu vào giới chuyên môn, muốn nhiều người biết đến đồ đệ ưu tú của mình. Không nghĩ tới đồ đệ từ chối sau đó lại xuất hiện ở đây.
Phương Nhan vội vàng giải thích: "Em tưởng thầy nói thi đấu cái khác, cho nên...".
Ánh mắt sư phụ quét tới, Phương Nhan ngậm miệng lại, dù cho đã ba mươi tuổi, nhưng ở trong mắt sư phụ, nàng vĩnh viễn là một tiểu hài tử. Sư phụ thở dài một hơi, nói tiếp: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm a! Chỉ hai chúng ta".
Tính tình sư phụ cổ quái, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô ích, dù biết rõ sư phụ mời mình đi ăn chẳng có chuyện gì tốt, nhưng Phương Nhan cũng không thể không đi.
.......
"Vừa nãy em làm cái gì?".
"Thầy đang nói chuyện gì?".
Phương Nhan phản vấn, muốn dùng đáp án mơ hồ để lướt qua đề tài này.
"Tiểu Phương, em là một người tốt, chỉ có điều hay thích che giấu... Nhớ lần trước không? Rõ ràng theo thầy xuất ngoại bị thương, lại bướng bỉnh không nói, xém chút xuất huyết nhiều mà chết...còn nữa...". Sư phụ bắt đầu quở trách Phương Nhan cậy mạnh, chỉ dẫn nàng chia sẻ giải toả tâm lý ra ngoài.
Hai người hầu như không có nghiêm túc nói qua chuyện này, đột nhiên bây giờ lại nói làm Phương Nhan có chút bối rối. Nàng biết sư phụ thật lòng quan tâm mình, có điều nàng cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề.
"Sư phụ, thầy yên tâm đi, em đã không còn là em của ngày hôm qua...em có thể xử lý được". Phương Nhan đáp.
Sư phụ vẫn nhìn Phương Nhan, lại không thấy chút bối rối nào trong mắt nàng, ông trầm mặc xoay người, từ trong cặp táp lấy ra một hồ sơ.
"Cô ta tới...".
Phương Nhan sửng sốt, vừa định hỏi sư phụ nói 'cô ta' rốt cuộc là người nào, nhưng tức thời, thân thể Phương Nhan lại không kiềm được run rẩy. Nàng muốn khắc chế, tuy nhiên trong đại não lại ùa về một loạt hình ảnh của 'cô ta'.
Cho đến hiện tại, cô ta là sát nhân hàng loạt, giết nhiều người nhất trong lịch sử, rất ranh ma và thủ đoạn cũng tàn nhẫn nhất. Cô ta tinh thông thuật dịch dung cùng thôi miên, không bao giờ dùng mặt thật khi xuất hiện, không ai biết cô ta là nam hay nữ, cũng không biết rốt cuộc cô ta là người nước nào.
<* Ở đây mọi người không rõ thân phận sát thủ là nam hay nữ, riêng Phương Nhan và sư phụ cho rằng đây là nữ, nên dùng từ 她 tā cho phái nữ>
Bởi vì không biết bất kỳ thông tin gì, mọi người liền gọi cô ta bằng cái tên sát thủ Trắng.
Phương Nhan theo tên sát thủ Trắng này chơi trò cút bắt, không biết bao nhiêu lần từ hố tử thần bò lên, mà sát thủ Trắng thì luôn có biện pháp trốn thoát, hết lần này tới lần khác xuất hiện xung quanh nàng.
Võ Nhân Tín thấy sắc mặt đồ đệ trong nháy mắt trắng bệch, có điểm không đành lòng nói tiếp.
Đối với mỗi người, ít nhất sẽ luôn có một người hay một vật một chuyện gì đó làm cho họ sợ hãi, có người sợ chó, có người sợ ma, có những người là do bẩm sinh, lại có những người do nhân tố bên ngoài hình thành.
Ví như Phương Nhan đối với sát thủ Trắng, nàng thật rất lo sợ người này, đây cũng là khởi nguồn khiến nàng không tài nào an tâm đi vào giấc ngủ. Nhưng ngay cả như vậy, ngay trước mặt sư phụ, Phương Nhan cũng dứt khoát không muốn biểu hiện ra sự yếu đuối của mình. Nàng cố gắng mỉm cười, "Sư phụ, làm sao thầy biết cô ta tới?"
Sư phụ chỉ chỉ tập hồ sơ, ý bảo Phương Nhan tự xem.
Phương Nhan mở ra, bên trong có mấy tờ giấy tư liệu, còn có những ảnh chụp máu thịt be bét, trên da nạn nhân hiện rõ hai dấu vòng cung bầm tím đối lập nhau, rõ ràng là vết tích bị cắn, nó trải rộng toàn thân, đặc biệt có một số bộ phận trông như là bị zombie gặm lấy. Chỉ dựa vào thương tích nhìn thấy trong hình, cũng đủ chứng minh là nạn nhân bị cắn từ lúc còn sống cho đến chết.
Thủ pháp dã man như vậy chắc chắn không phải do sát thủ Trắng gây nên bởi vì cô ta là người khiết phích. (bệnh sạch sẽ)
"Đây là án tử rơi vào bế tắc gần đây, bạn thầy mời hỗ trợ, muốn thầy phân tích tâm lý...". Sư phụ bắt đầu giới thiệu tình huống vụ án.
"Người chết là nữ, hai mươi sáu tuổi, công tác bình thường, thứ sáu tuần trước bị phát hiện chết trong nhà, trước khi chết có phát sinh quan hệ, nhưng không có dấu vết tổn thương nào do ẩu đả, hoài nghi người chết là bị kèm hai bên, sau cùng bị hung thủ hưng phấn cắn cho đến chết. Từ vết cắn thu được thông tin hung thủ, nhưng mà...".
Nói đến đây, sư phụ dừng lại một chút.
Phương Nhan đã hoàn toàn bị nội dung vụ án hấp dẫn, thấy sư phụ cứ nhử mình, tâm tình có điểm cấp bách, nàng hỏi dồn: "Thế nào, họ có bắt được hung thủ không?".
Sư phụ gật đầu, "Bắt được, tất cả thông tin đều trùng khớp, nhưng ở thời điểm thẩm vấn, hung thủ biểu hiện ra phản ứng hết sức vô tội, máy kiểm tra nói dối không có hiệu quả. Vì vậy, chúng ta gọi bác sĩ Mạc Tham Hoan đến tiến hành kiểm tra tinh thần của hắn, kết quả nam nhân không có bất kỳ bệnh tâm thần nào, trong dòng họ cũng không có tiền sử tâm thần, điều ngoài ý muốn là kiểm định cho thấy hắn bị thôi miên".
"Thôi miên!" Nghe được từ này, Phương Nhan choáng váng cả đầu.
Thôi miên là khả năng thao túng suy nghĩ của một người bằng ám thị, tâm trí cùng hành vi sẽ bị chi phối rơi vào trạng thái đặc thù và có trải nghiệm cá nhân rất khác nhau. Riêng thôi miên cao cấp có thể dẫn đến những thay đổi cả về thị giác, thính giác của con người, từ đó xuất hiện ảo giác. Nguồn gốc sợ hãi có thể đến từ một người hoặc vật nào đó, thậm chí là tưởng tượng kẻ thù đang ở trước mắt.
Hiện nay, thôi miên đã được ứng dụng rộng rãi trong tâm lý trị liệu, y học, điều tra phá án, thậm chí là thể thao vận động và các phương diện khác. Độ phổ biến của kỹ thuật thôi miên cùng tâm lý hoạ tượng ngày càng gia tăng ở thành phố Thiên Đường, rất nhiều bác sĩ tâm lý có giấy phép hành nghề thôi miên. Số người dùng thôi miên làm công cụ thực hiện ý đồ xấu cũng từ đó tăng lên. Ở nhiều quốc gia, thôi miên được dùng để thao túng kẻ khác giết người, có một ít người còn thông qua các loại dược vật và bạo lực tiến hành thuật thôi miên hắc ám.
Phương Nhan không khỏi nhớ lại sự kiện sát nhân thôi miên gây chấn động cách đây năm năm.
Đầu tiên là hắn vì tiền mà thôi miên xui khiến người khác giết người, sau đó lại ác ý dẫn dụ mọi người tàn sát lẫn nhau, tuy kết cuộc nhà thôi miên kia tự sát, nhưng cũng đã dẫn đến ảnh hưởng vô cùng tồi tệ. Phương Nhan kết hợp chân dung tâm lý sát thủ Trắng với mớ tư liệu trên tay mình, hồi đáp: "Không phải cô ta, chỉ trùng hợp là một người biết thôi miên sâu mà thôi".
Sư phụ nàng vẫn kiên trì cho rằng vụ án lần này có liên quan tới sát thủ Trắng, bất quá thấy Phương Nhan khăng khăng theo ý riêng, ông không tranh luận thêm nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Phương Nhan cũng không nói tiếp cái gì, nàng cùng sư phụ rất cố chấp, mỗi lần nảy sinh bất đồng, hai người đều tự hành động theo ý riêng. Cho dù cơ bản Phương Nhan thường là người sai, nhưng nàng vẫn kiên trì giữ quan điểm.
Có lẽ nội tâm của nàng là đang trốn tránh hiện thực...
Nàng thở dài, lại nhìn chằm chằm ảnh chụp thi thể, máy móc gắp từng đũa cơm.
Nhìn xác chết nhiều, thị giác thính giác khứu giác vốn đã tê liệt, hiện tại mỗi lần tiếp xúc án tử Phương Nhan cũng chẳng còn phản ứng gì về mặt vật lý, chỉ là luôn cảm khái bằng câu cửa miệng: "So với ma quỷ, em quả nhiên càng sợ con người".
Sư phụ đối diện liếc nàng một cái, "Tuổi còn trẻ đừng có nói chuyện như một bà già".
Phương Nhan nghĩ đến số tuổi của mình, mười năm trước, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, nhưng bây giờ, kha khá tuổi rồi, ngược lại cảm thấy có nói cũng không sao.
"Em đã ba mươi rồi".
Mười năm tình thầy trò, sư phụ sớm đã đối đãi với Phương Nhan như con gái ruột, thấy Phương Nhan cảm khái tuổi tác, ông nhìn lướt qua bụng Phương Nhan, sâu kín nói: "Bụng có động tĩnh gì chưa".
Phương Nhan cười khổ, cho dù sư phụ thành công cỡ nào thì cũng là một lão cổ hủ. Nếu là người khác, ước chừng nàng sẽ cười cho qua chuyện, nhưng đối mặt sư phụ, nàng vẫn muốn thành thật nói ra lời trong lòng, "Em không có nghĩ đến chuyện con cái".
Sư phụ ngẩng đầu, đôi mắt sáng tinh anh, "Là không nghĩ đến, hay căn bản là không muốn?".
Phương Nhan á khẩu không trả lời được, biết mọi thứ đều bị nhìn xuyên rồi.
"Chưa từng nghe em nhắc đến chồng em, mà ban nãy thầy lại nghe em gọi chồng rất hạnh phúc a".
Mặt Phương Nhan liền đỏ. Nàng không nghĩ ở khoảng cách như vậy mà sư phụ vẫn có thể nghe thấy. Nếu tiếp tục nói tới, e là sư phụ thân ái của nàng sẽ từng bước phân tích tâm lý nàng, tiếp theo phát hiện kế hoạch mà nàng che giấu, rồi đại khái sư phụ sẽ cầm quải trượng đi đánh Chung Vĩ Triết, cuối cùng làm cơn đau thắt lưng tái phát mất thôi. Vì không để xảy ra chuyện như vậy, Phương Nhan vội vàng chuyển chủ đề: "Sư phụ, lần này trong nhóm thí sinh, có người nào hợp ý thầy không?".
Nàng cố gắng vuốt phẳng tờ giấy thông tin vốn đã nhăn nhúm, để sư phụ có thể ngắm nghía kỹ hơn. Nhưng sư phụ tựa hồ không có hứng thú với những người này, vừa cười vừa nói: "Chúng ta chơi một trò chơi đi!".
"Sao ạ?".
"Bây giờ thầy xoay người, nhắm mắt lại, em tuỳ ý chọn ra một người vừa mắt em, sau đó chụp ảnh lại, thầy sẽ biết người em chọn là ai".
Sư phụ biểu hiện như đã đoán trước được, Phương Nhan có vẻ không tin, "Thần kỳ như vậy?".
Sư phụ tiếp tục gật đầu, giải thích: "Đúng vậy, cái này gọi là độc tâm... Là phương pháp thầy học được gần đây, thế nào, Tiểu Phương, có muốn khiêu chiến hay không?".
Phương Nhan tất nhiên hứng thú, sư phụ lập tức xoay người, còn nàng thì chăm chú nhìn toàn bộ tuyển thủ dự thi, chọn một nam sinh mà nàng không thích nhất.
"Thầy đoán em đã chọn người không thích nhất".
Phương Nhan im lặng giương mắt chứng kiến sư phụ chỉ xuống nam sinh mà nàng vừa chụp ảnh. Lần này, nàng nghĩ lại và chọn một người nhìn thuận mắt.
"Thầy đoán lần này để làm thầy bối rối em sẽ chọn người ưa nhìn nhất, cũng hợp mắt thầy nhất".
Ngón tay sư phụ lại chỉ trúng người mà Phương Nhan chọn.
"Được rồi, lần cuối, thầy hy vọng Tiểu Phương em chọn ra người mà em thích nhất".
Phương Nhan nhìn qua một lượt, cuối cùng lặng lẽ chụp một tấm hình.
Sư phụ quay đầu lại, rất nhanh chỉ vào nam sinh mà Phương Nhan chọn lần đầu tiên. Phương Nhan nở nụ cười, nàng biết nàng đã thắng.
"Sai rồi, em không có chọn cậu ta".
Sư phụ không tin, chiêu này chưa phạm sai lầm bao giờ, ông thậm chí nghi ngờ Phương Nhan chơi xấu. Phương Nhan bất đắc dĩ lấy điện thoại di động, mở ra tấm hình nàng đã chụp.
[ Giang Tê Ngô, sinh viên khoa tâm lý học khoá 2014 ]
Người mà Phương Nhan lựa chọn chính là Giang Tê Ngô.
Sư phụ sửng sốt, bật cười ha ha, "Tiểu Phương, đừng nói là em ở Mỹ quá lâu thành ra xu hướng giới tính cũng biến hoá rồi a!".
Phương Nhan bị lời trêu chọc này làm cho nội tâm có chút hoảng loạn, khi sư phụ nói vậy, trong đầu nàng phủ đầy hình ảnh Giang Tê Ngô hôn nàng. Nhưng tóm lại, nàng chỉ là chọn một người mà sư phụ tuyệt đối không nghĩ tới, thật không phải là vì thích Giang Tê Ngô, không phải như vậy...
"Sư phụ, em chỉ là dựa vào độc tâm chọn ra người mà thầy sẽ không nghĩ tới thôi!".
"Thật không? Vậy sao em lại đỏ mặt".
"Em...".
"Bất quá không thể phủ nhận cô gái này thật sự rất xinh đẹp, nhưng cũng rất nguy hiểm". Sư phụ thưởng thức ảnh chụp Giang Tê Ngô, như thể xuyên qua tấm ảnh chạm đến nội tâm cô.
Khi tâm lý hoạ tượng đạt tới cảnh giới nhất định, một tấm ảnh thông thường cũng có thể cung cấp rất nhiều thông tin. Phương Nhan hiện giờ không có tâm tư kính nể sư phụ, điều làm nàng hiếu kỳ chính là nguy hiểm mà sư phụ nói rốt cuộc là gì?!
"Xinh đẹp, thông minh, trong nóng ngoài lạnh, có chút đa sầu đa cảm, nhưng rất kiên cường, chẳng qua đối với tình yêu lại vô cùng chấp nhất...".
"Sư phụ, thầy đổi nghề làm chuyên gia tình yêu từ lúc nào vậy". Lời phán đoán chuẩn xác làm Phương Nhan sợ đến nổi da gà, nhưng nhìn thấy người không còn hứng thú gì với phụ nữ như sư phụ đột nhiên đề cập đến ái tình, nàng nhịn không được bật cười.
Có điều sư phụ nàng không có cười theo, ánh mắt vẫn dán vào tấm hình kia, giống như là dùng phương thức này có thể nhìn thấu linh hồn Giang Tê Ngô. Phương Nhan cũng không nói tiếp, nàng biết thời điểm sư phụ suy nghĩ không thích người khác cắt đứt, yên lặng chờ đợi sư phụ đánh giá Giang Tê Ngô người chưa từng trực tiếp gặp mặt.
"Người như thế rất khó để người khác đi vào trong lòng, một ngày đến gần, sẽ trở nên cực đoan chấp nhất, mặc kệ đối phương là dạng người gì, đã kết hôn hay chưa...Nếu như bị kích động, sẽ trở nên có hành vi quá khích".
"Là loại quá khích nào?".
"Có thể sẽ biến thành nhân cách phản xã hội, ây dà...hay nói theo ngôn ngữ của mấy người trẻ, chính là Yandere a! Em nói coi lão già như thầy có phải rất theo kịp thời đại hay không". Sư phụ không quên nói đùa, muốn nghe Phương Nhan khen ngợi.
Gương mặt Phương Nhan trắng bệch như tờ giấy, thậm chí có vẻ còn sợ hãi hơn khi nghe nói về sát thủ Trắng. Nàng muốn giấu đi biểu cảm của mình, nhưng lại phát hiện cơ mặt nàng giờ phút này hoàn toàn cứng ngắc.
Giang Tê Ngô sinh ra trong gia đình đơn thân, chỉ có mẹ là người thân duy nhất, vốn luôn thiếu khuyết cảm giác an toàn. Hơn nữa, gần đây Giang Tê Ngô trải qua vụ án sát nhân gái điếm, ác mộng triền miên dẫn đến thể xác và tinh thần mệt mỏi. Với tình hình này, nếu Giang Tê Ngô phát hiện Chung Vĩ Triết lừa dối, dồn nén cực đại sẽ khiến hành vi cô trở nên quá khích có thể nảy sinh ý tưởng giết Chung Vĩ Triết.
Nàng không nhịn được nữa, bật dậy từ chỗ ngồi.
"Có chuyện gì vậy Tiểu Phương?". Sư phụ bị giật mình bởi hành động đột ngột này, không biết vì sao đồ đệ của mình lại lộ ra biểu tình doạ người như vậy.
"Sư phụ, em sực nhớ có việc gấp...cần phải đi trước...". Mặc kệ là đang trò chuyện cùng sư phụ, nàng cầm túi xách lên chạy nhanh ra ngoài.
Gọi cho Giang Tê Ngô không được, điện thoại của Chung Vĩ Triết cũng tắt máy, chưa bao giờ Phương Nhan cuống quýt đến thế này.
Chung Vĩ Triết có chết cũng không sao, nhưng nàng không muốn Giang Tê Ngô bởi vì chọn sai người mà làm lỡ mất thanh xuân tươi đẹp. Cô bé ấy nên có một tương lai tươi sáng, chứ không phải là nhất thời xúc động gây ra chuyện không đáng.
Phương Nhan thật sự nôn nóng, thành phố Thiên Đường quá lớn, nàng lại là một người nhỏ nhoi. Vì vậy, Phương Nhan đành gọi điện cho Lý Bân Bân, "Bân Bân, cậu đang ở đâu, xin cậu giúp một chuyện".
Lý Bân Bân cũng bị sự gấp gáp của Phương Nhan làm cho hoảng sợ, hắn chưa từng thấy Phương Nhan bối rối, bất giác cũng bị nói lắp, "Học...Học tỷ, chuyện gì, chuyện gì mà gấp như vậy?".
Phương Nhan nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng thanh âm nàng vẫn run rẩy, ngay cả nàng cũng không biết tại sao nàng sợ hãi đến thế.
"Cậu còn nhớ Giang Tê Ngô chứ?".
Lý Bân Bân lập tức nhớ tới cô sinh viên đã giúp Phương Nhan trong vụ sát nhân gái điếm. Điều làm hắn bất ngờ là học tỷ vẫn còn giữ liên lạc với cô ấy.
"Nhớ, là cô sinh viên lần trước".
"Em ấy mất tích".
"Đã bao lâu?".
"Cậu đừng quan tâm bao lâu, chị cũng không phải gọi để báo án...mà là nhờ cậu giúp, hy vọng cậu xác định được vị trí hiện tại của em ấy".
Phương Nhan nghiêm túc nói, nếu như có thể, nàng thật hy vọng chính mình đang ở sở cảnh sát, ngồi thao tác trước cái máy kia.
"Chuyện này...". Lý Bân Bân do dự, cái này vốn không phù hợp quy định.
"Xin cậu đó!".
"Được rồi...". Lý Bân Bân vẫn là đáp ứng, hắn thật sự không đành lòng để Phương Nhan khổ sở.
Trải qua một hồi im lặng, chỉ đến khi nghe tiếng máy tít tít quen thuộc, Phương Nhan tức tốc mở miệng hỏi: "Thế nào, đã tìm được địa điểm chưa?".
Bàn phím lại lách cách vang lên, rốt cuộc Lý Bân Bân cũng đáp lại, "Ừ, cô ấy đang di chuyển...vừa vặn đang ở khu vực gần sở cảnh sát".
Phương Nhan rối rắm, không phải Giang Tê Ngô đang ở cùng Chung Vĩ Triết à?! Sao lại chạy đến phụ cận sở cảnh sát?
Nàng hít sâu, cực lực trấn định tâm tình, tiếp tục nói: "Bên phố kia có lắp camera không, cậu xem qua thử".
"Ok".
"Làm phiền cậu rồi".
"Học tỷ, chị cũng biết, miễn là chuyện của chị, em sẽ không cảm thấy phiền phức".
Lý Bân Bân nhân cơ hội bày tỏ, Phương Nhan theo quán tính coi như không nghe thấy, tiếp tục im lặng chờ đợi. Nhưng điện thoại di động của nàng thì không đợi được, Phương Nhan nhìn qua, là Chung Vĩ Triết gọi tới.
"Bân Bân, cậu xem Giang Tê Ngô đang làm cái quỷ gì, khoan cúp điện thoại...chờ chị tiếp một cuộc gọi khác". Phương Nhan không còn để ý từ ngữ nữa, nàng đang hết sức khó hiểu trước hành động của Chung Vĩ Triết và Giang Tê Ngô.
"Nhan, bây giờ em ở đâu?".
Nghe lời dạo đầu, không phải thân thiết gọi bà xã mà gọi là Nhan, Phương Nhan đã cảm thấy kỳ quái.
"Em đang ở cùng sư phụ".
"Ah, thật không đúng lúc rồi, anh vừa có chuyện đi ngang sở cảnh sát, thuận tiện mua chút đồ ăn cho em".
"Sao tự nhiên anh tốt vậy, nói đi, có chuyện gì".
"Thật ra là em rể anh đã vào làm ở sở cảnh sát".
Phương Nhan cười nhạt trong lòng, Chung Vĩ Triết có một em gái làm bác sĩ, trẻ tuổi xinh đẹp, có điều ánh mắt lại rất kém, lấy một người chồng có chút vấn đề. Mặc dù hắn cũng là bác sĩ, nhưng khi Phương Nhan gặp qua gã em rể đó liền thấy không ưa.
Nhưng suy cho cùng cũng là người một nhà, Phương Nhan có chán ghét cũng chỉ biết giấu trong lòng, nàng đành nói: "Biết rồi, em sẽ giúp anh nói một chút".
Chung Vĩ Triết nói sang những chuyện khác, nghe như không có chút quan hệ gì với Phương Nhan. Thông qua đoạn thoại này, Phương Nhan trăm phần trăm xác định Giang Tê Ngô đang ở bên cạnh hắn. Nhưng mà làm sao hai người họ có thể hoà bình như vậy?
"Xin lỗi, em có điện thoại".
"Ừ, vậy Nhan, em tiếp tục làm việc đi". Chung Vĩ Triết vui sướng cúp điện thoại, giống như binh sĩ đã thoát khỏi chiến trường.
Phương Nhan xác nhận thật sự đã ngắt cuộc gọi với Chung Vĩ Triết, lúc này mới cùng Lý Bân Bân nói tiếp.
"Học tỷ, qua camera, em thấy Giang Tê Ngô đang ở cùng một người đàn ông".
Phương Nhan hít sâu một hơi, tuy là nàng đã đại khái đoán được kết quả, nhưng vẫn nói: "Gửi ảnh chụp cho chị xem".
Lý Bân Bân nghe theo, nhanh chóng gửi ảnh qua wechat. Tấm ảnh tuy có chút vỡ nét nhưng Phương Nhan liếc nhìn liền nhận ra đó chính xác là Giang Tê Ngô và Chung Vĩ Triết. Bọn họ đang nắm tay, Phương Nhan chưa bao giờ thấy chướng mắt như lúc này.
"Chung Vĩ Triết, anh thật lợi hại". Phương Nhan cười nhạt, không thể không bội phục dũng khí của Chung Vĩ Triết.
Bởi vì biết chắc nàng không có ở sở cảnh sát, cho nên mới dẫn Giang Tê Ngô đến đó, chứng minh hắn cùng nàng không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào.
Ván bài lớn mật này đã có hiệu quả, loại bỏ sự nghi ngại của Giang Tê Ngô đối với hắn, cũng tiêu trừ sự thắc mắc về cái tên Phương Nhan ở trường. Bất quá, nàng cũng không phải là ngồi không, lúc ở hội trường nàng đã kêu Chung Vĩ Triết là ông xã, Chung Vĩ Triết cũng có đáp lại, qua thêm mấy ngày nữa, nàng tin tưởng lời đồn kia rất nhanh sẽ trợ giúp nàng đạt được hiệu quả mong muốn.
------------------
Đây rõ ràng là một chuyện đáng vui vẻ, nhưng nghĩ tới hiện giờ có thể Giang Tê Ngô đang đau khổ, Phương Nhan lại cảm thấy lòng nặng nề.
Điện thoại di động chợt rung lên lần nữa, Phương Nhan lấy ra xem, màn hình hiển thị hai chữ 'Sư Phụ'. Phương Nhan lập tức nhìn quanh bốn phía, liền thấy sư phụ vốn ngồi ở khu vực ban giám khảo, không biết đã đi xuống từ lúc nào, đang vẫy tay với nàng. Phương Nhan thầm kêu không ổn, nhưng cũng phải nặn ra nụ cười, trong đầu suy tính lý do giải thích với sư phụ tại sao mình xuất hiện ở đây.
"Oh kìa, Tiểu Phương, thật là trùng hợp, mấy ngày trước em còn nói với thầy là không có thời gian rảnh để làm giám khảo, sao hôm nay lại có mặt". Sư phụ ngoài cười nhưng trong không cười, ông vốn dự định để Phương Nhan gia nhập sâu vào giới chuyên môn, muốn nhiều người biết đến đồ đệ ưu tú của mình. Không nghĩ tới đồ đệ từ chối sau đó lại xuất hiện ở đây.
Phương Nhan vội vàng giải thích: "Em tưởng thầy nói thi đấu cái khác, cho nên...".
Ánh mắt sư phụ quét tới, Phương Nhan ngậm miệng lại, dù cho đã ba mươi tuổi, nhưng ở trong mắt sư phụ, nàng vĩnh viễn là một tiểu hài tử. Sư phụ thở dài một hơi, nói tiếp: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm a! Chỉ hai chúng ta".
Tính tình sư phụ cổ quái, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô ích, dù biết rõ sư phụ mời mình đi ăn chẳng có chuyện gì tốt, nhưng Phương Nhan cũng không thể không đi.
.......
"Vừa nãy em làm cái gì?".
"Thầy đang nói chuyện gì?".
Phương Nhan phản vấn, muốn dùng đáp án mơ hồ để lướt qua đề tài này.
"Tiểu Phương, em là một người tốt, chỉ có điều hay thích che giấu... Nhớ lần trước không? Rõ ràng theo thầy xuất ngoại bị thương, lại bướng bỉnh không nói, xém chút xuất huyết nhiều mà chết...còn nữa...". Sư phụ bắt đầu quở trách Phương Nhan cậy mạnh, chỉ dẫn nàng chia sẻ giải toả tâm lý ra ngoài.
Hai người hầu như không có nghiêm túc nói qua chuyện này, đột nhiên bây giờ lại nói làm Phương Nhan có chút bối rối. Nàng biết sư phụ thật lòng quan tâm mình, có điều nàng cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề.
"Sư phụ, thầy yên tâm đi, em đã không còn là em của ngày hôm qua...em có thể xử lý được". Phương Nhan đáp.
Sư phụ vẫn nhìn Phương Nhan, lại không thấy chút bối rối nào trong mắt nàng, ông trầm mặc xoay người, từ trong cặp táp lấy ra một hồ sơ.
"Cô ta tới...".
Phương Nhan sửng sốt, vừa định hỏi sư phụ nói 'cô ta' rốt cuộc là người nào, nhưng tức thời, thân thể Phương Nhan lại không kiềm được run rẩy. Nàng muốn khắc chế, tuy nhiên trong đại não lại ùa về một loạt hình ảnh của 'cô ta'.
Cho đến hiện tại, cô ta là sát nhân hàng loạt, giết nhiều người nhất trong lịch sử, rất ranh ma và thủ đoạn cũng tàn nhẫn nhất. Cô ta tinh thông thuật dịch dung cùng thôi miên, không bao giờ dùng mặt thật khi xuất hiện, không ai biết cô ta là nam hay nữ, cũng không biết rốt cuộc cô ta là người nước nào.
<* Ở đây mọi người không rõ thân phận sát thủ là nam hay nữ, riêng Phương Nhan và sư phụ cho rằng đây là nữ, nên dùng từ 她 tā cho phái nữ>
Bởi vì không biết bất kỳ thông tin gì, mọi người liền gọi cô ta bằng cái tên sát thủ Trắng.
Phương Nhan theo tên sát thủ Trắng này chơi trò cút bắt, không biết bao nhiêu lần từ hố tử thần bò lên, mà sát thủ Trắng thì luôn có biện pháp trốn thoát, hết lần này tới lần khác xuất hiện xung quanh nàng.
Võ Nhân Tín thấy sắc mặt đồ đệ trong nháy mắt trắng bệch, có điểm không đành lòng nói tiếp.
Đối với mỗi người, ít nhất sẽ luôn có một người hay một vật một chuyện gì đó làm cho họ sợ hãi, có người sợ chó, có người sợ ma, có những người là do bẩm sinh, lại có những người do nhân tố bên ngoài hình thành.
Ví như Phương Nhan đối với sát thủ Trắng, nàng thật rất lo sợ người này, đây cũng là khởi nguồn khiến nàng không tài nào an tâm đi vào giấc ngủ. Nhưng ngay cả như vậy, ngay trước mặt sư phụ, Phương Nhan cũng dứt khoát không muốn biểu hiện ra sự yếu đuối của mình. Nàng cố gắng mỉm cười, "Sư phụ, làm sao thầy biết cô ta tới?"
Sư phụ chỉ chỉ tập hồ sơ, ý bảo Phương Nhan tự xem.
Phương Nhan mở ra, bên trong có mấy tờ giấy tư liệu, còn có những ảnh chụp máu thịt be bét, trên da nạn nhân hiện rõ hai dấu vòng cung bầm tím đối lập nhau, rõ ràng là vết tích bị cắn, nó trải rộng toàn thân, đặc biệt có một số bộ phận trông như là bị zombie gặm lấy. Chỉ dựa vào thương tích nhìn thấy trong hình, cũng đủ chứng minh là nạn nhân bị cắn từ lúc còn sống cho đến chết.
Thủ pháp dã man như vậy chắc chắn không phải do sát thủ Trắng gây nên bởi vì cô ta là người khiết phích. (bệnh sạch sẽ)
"Đây là án tử rơi vào bế tắc gần đây, bạn thầy mời hỗ trợ, muốn thầy phân tích tâm lý...". Sư phụ bắt đầu giới thiệu tình huống vụ án.
"Người chết là nữ, hai mươi sáu tuổi, công tác bình thường, thứ sáu tuần trước bị phát hiện chết trong nhà, trước khi chết có phát sinh quan hệ, nhưng không có dấu vết tổn thương nào do ẩu đả, hoài nghi người chết là bị kèm hai bên, sau cùng bị hung thủ hưng phấn cắn cho đến chết. Từ vết cắn thu được thông tin hung thủ, nhưng mà...".
Nói đến đây, sư phụ dừng lại một chút.
Phương Nhan đã hoàn toàn bị nội dung vụ án hấp dẫn, thấy sư phụ cứ nhử mình, tâm tình có điểm cấp bách, nàng hỏi dồn: "Thế nào, họ có bắt được hung thủ không?".
Sư phụ gật đầu, "Bắt được, tất cả thông tin đều trùng khớp, nhưng ở thời điểm thẩm vấn, hung thủ biểu hiện ra phản ứng hết sức vô tội, máy kiểm tra nói dối không có hiệu quả. Vì vậy, chúng ta gọi bác sĩ Mạc Tham Hoan đến tiến hành kiểm tra tinh thần của hắn, kết quả nam nhân không có bất kỳ bệnh tâm thần nào, trong dòng họ cũng không có tiền sử tâm thần, điều ngoài ý muốn là kiểm định cho thấy hắn bị thôi miên".
"Thôi miên!" Nghe được từ này, Phương Nhan choáng váng cả đầu.
Thôi miên là khả năng thao túng suy nghĩ của một người bằng ám thị, tâm trí cùng hành vi sẽ bị chi phối rơi vào trạng thái đặc thù và có trải nghiệm cá nhân rất khác nhau. Riêng thôi miên cao cấp có thể dẫn đến những thay đổi cả về thị giác, thính giác của con người, từ đó xuất hiện ảo giác. Nguồn gốc sợ hãi có thể đến từ một người hoặc vật nào đó, thậm chí là tưởng tượng kẻ thù đang ở trước mắt.
Hiện nay, thôi miên đã được ứng dụng rộng rãi trong tâm lý trị liệu, y học, điều tra phá án, thậm chí là thể thao vận động và các phương diện khác. Độ phổ biến của kỹ thuật thôi miên cùng tâm lý hoạ tượng ngày càng gia tăng ở thành phố Thiên Đường, rất nhiều bác sĩ tâm lý có giấy phép hành nghề thôi miên. Số người dùng thôi miên làm công cụ thực hiện ý đồ xấu cũng từ đó tăng lên. Ở nhiều quốc gia, thôi miên được dùng để thao túng kẻ khác giết người, có một ít người còn thông qua các loại dược vật và bạo lực tiến hành thuật thôi miên hắc ám.
Phương Nhan không khỏi nhớ lại sự kiện sát nhân thôi miên gây chấn động cách đây năm năm.
Đầu tiên là hắn vì tiền mà thôi miên xui khiến người khác giết người, sau đó lại ác ý dẫn dụ mọi người tàn sát lẫn nhau, tuy kết cuộc nhà thôi miên kia tự sát, nhưng cũng đã dẫn đến ảnh hưởng vô cùng tồi tệ. Phương Nhan kết hợp chân dung tâm lý sát thủ Trắng với mớ tư liệu trên tay mình, hồi đáp: "Không phải cô ta, chỉ trùng hợp là một người biết thôi miên sâu mà thôi".
Sư phụ nàng vẫn kiên trì cho rằng vụ án lần này có liên quan tới sát thủ Trắng, bất quá thấy Phương Nhan khăng khăng theo ý riêng, ông không tranh luận thêm nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Phương Nhan cũng không nói tiếp cái gì, nàng cùng sư phụ rất cố chấp, mỗi lần nảy sinh bất đồng, hai người đều tự hành động theo ý riêng. Cho dù cơ bản Phương Nhan thường là người sai, nhưng nàng vẫn kiên trì giữ quan điểm.
Có lẽ nội tâm của nàng là đang trốn tránh hiện thực...
Nàng thở dài, lại nhìn chằm chằm ảnh chụp thi thể, máy móc gắp từng đũa cơm.
Nhìn xác chết nhiều, thị giác thính giác khứu giác vốn đã tê liệt, hiện tại mỗi lần tiếp xúc án tử Phương Nhan cũng chẳng còn phản ứng gì về mặt vật lý, chỉ là luôn cảm khái bằng câu cửa miệng: "So với ma quỷ, em quả nhiên càng sợ con người".
Sư phụ đối diện liếc nàng một cái, "Tuổi còn trẻ đừng có nói chuyện như một bà già".
Phương Nhan nghĩ đến số tuổi của mình, mười năm trước, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, nhưng bây giờ, kha khá tuổi rồi, ngược lại cảm thấy có nói cũng không sao.
"Em đã ba mươi rồi".
Mười năm tình thầy trò, sư phụ sớm đã đối đãi với Phương Nhan như con gái ruột, thấy Phương Nhan cảm khái tuổi tác, ông nhìn lướt qua bụng Phương Nhan, sâu kín nói: "Bụng có động tĩnh gì chưa".
Phương Nhan cười khổ, cho dù sư phụ thành công cỡ nào thì cũng là một lão cổ hủ. Nếu là người khác, ước chừng nàng sẽ cười cho qua chuyện, nhưng đối mặt sư phụ, nàng vẫn muốn thành thật nói ra lời trong lòng, "Em không có nghĩ đến chuyện con cái".
Sư phụ ngẩng đầu, đôi mắt sáng tinh anh, "Là không nghĩ đến, hay căn bản là không muốn?".
Phương Nhan á khẩu không trả lời được, biết mọi thứ đều bị nhìn xuyên rồi.
"Chưa từng nghe em nhắc đến chồng em, mà ban nãy thầy lại nghe em gọi chồng rất hạnh phúc a".
Mặt Phương Nhan liền đỏ. Nàng không nghĩ ở khoảng cách như vậy mà sư phụ vẫn có thể nghe thấy. Nếu tiếp tục nói tới, e là sư phụ thân ái của nàng sẽ từng bước phân tích tâm lý nàng, tiếp theo phát hiện kế hoạch mà nàng che giấu, rồi đại khái sư phụ sẽ cầm quải trượng đi đánh Chung Vĩ Triết, cuối cùng làm cơn đau thắt lưng tái phát mất thôi. Vì không để xảy ra chuyện như vậy, Phương Nhan vội vàng chuyển chủ đề: "Sư phụ, lần này trong nhóm thí sinh, có người nào hợp ý thầy không?".
Nàng cố gắng vuốt phẳng tờ giấy thông tin vốn đã nhăn nhúm, để sư phụ có thể ngắm nghía kỹ hơn. Nhưng sư phụ tựa hồ không có hứng thú với những người này, vừa cười vừa nói: "Chúng ta chơi một trò chơi đi!".
"Sao ạ?".
"Bây giờ thầy xoay người, nhắm mắt lại, em tuỳ ý chọn ra một người vừa mắt em, sau đó chụp ảnh lại, thầy sẽ biết người em chọn là ai".
Sư phụ biểu hiện như đã đoán trước được, Phương Nhan có vẻ không tin, "Thần kỳ như vậy?".
Sư phụ tiếp tục gật đầu, giải thích: "Đúng vậy, cái này gọi là độc tâm... Là phương pháp thầy học được gần đây, thế nào, Tiểu Phương, có muốn khiêu chiến hay không?".
Phương Nhan tất nhiên hứng thú, sư phụ lập tức xoay người, còn nàng thì chăm chú nhìn toàn bộ tuyển thủ dự thi, chọn một nam sinh mà nàng không thích nhất.
"Thầy đoán em đã chọn người không thích nhất".
Phương Nhan im lặng giương mắt chứng kiến sư phụ chỉ xuống nam sinh mà nàng vừa chụp ảnh. Lần này, nàng nghĩ lại và chọn một người nhìn thuận mắt.
"Thầy đoán lần này để làm thầy bối rối em sẽ chọn người ưa nhìn nhất, cũng hợp mắt thầy nhất".
Ngón tay sư phụ lại chỉ trúng người mà Phương Nhan chọn.
"Được rồi, lần cuối, thầy hy vọng Tiểu Phương em chọn ra người mà em thích nhất".
Phương Nhan nhìn qua một lượt, cuối cùng lặng lẽ chụp một tấm hình.
Sư phụ quay đầu lại, rất nhanh chỉ vào nam sinh mà Phương Nhan chọn lần đầu tiên. Phương Nhan nở nụ cười, nàng biết nàng đã thắng.
"Sai rồi, em không có chọn cậu ta".
Sư phụ không tin, chiêu này chưa phạm sai lầm bao giờ, ông thậm chí nghi ngờ Phương Nhan chơi xấu. Phương Nhan bất đắc dĩ lấy điện thoại di động, mở ra tấm hình nàng đã chụp.
[ Giang Tê Ngô, sinh viên khoa tâm lý học khoá 2014 ]
Người mà Phương Nhan lựa chọn chính là Giang Tê Ngô.
Sư phụ sửng sốt, bật cười ha ha, "Tiểu Phương, đừng nói là em ở Mỹ quá lâu thành ra xu hướng giới tính cũng biến hoá rồi a!".
Phương Nhan bị lời trêu chọc này làm cho nội tâm có chút hoảng loạn, khi sư phụ nói vậy, trong đầu nàng phủ đầy hình ảnh Giang Tê Ngô hôn nàng. Nhưng tóm lại, nàng chỉ là chọn một người mà sư phụ tuyệt đối không nghĩ tới, thật không phải là vì thích Giang Tê Ngô, không phải như vậy...
"Sư phụ, em chỉ là dựa vào độc tâm chọn ra người mà thầy sẽ không nghĩ tới thôi!".
"Thật không? Vậy sao em lại đỏ mặt".
"Em...".
"Bất quá không thể phủ nhận cô gái này thật sự rất xinh đẹp, nhưng cũng rất nguy hiểm". Sư phụ thưởng thức ảnh chụp Giang Tê Ngô, như thể xuyên qua tấm ảnh chạm đến nội tâm cô.
Khi tâm lý hoạ tượng đạt tới cảnh giới nhất định, một tấm ảnh thông thường cũng có thể cung cấp rất nhiều thông tin. Phương Nhan hiện giờ không có tâm tư kính nể sư phụ, điều làm nàng hiếu kỳ chính là nguy hiểm mà sư phụ nói rốt cuộc là gì?!
"Xinh đẹp, thông minh, trong nóng ngoài lạnh, có chút đa sầu đa cảm, nhưng rất kiên cường, chẳng qua đối với tình yêu lại vô cùng chấp nhất...".
"Sư phụ, thầy đổi nghề làm chuyên gia tình yêu từ lúc nào vậy". Lời phán đoán chuẩn xác làm Phương Nhan sợ đến nổi da gà, nhưng nhìn thấy người không còn hứng thú gì với phụ nữ như sư phụ đột nhiên đề cập đến ái tình, nàng nhịn không được bật cười.
Có điều sư phụ nàng không có cười theo, ánh mắt vẫn dán vào tấm hình kia, giống như là dùng phương thức này có thể nhìn thấu linh hồn Giang Tê Ngô. Phương Nhan cũng không nói tiếp, nàng biết thời điểm sư phụ suy nghĩ không thích người khác cắt đứt, yên lặng chờ đợi sư phụ đánh giá Giang Tê Ngô người chưa từng trực tiếp gặp mặt.
"Người như thế rất khó để người khác đi vào trong lòng, một ngày đến gần, sẽ trở nên cực đoan chấp nhất, mặc kệ đối phương là dạng người gì, đã kết hôn hay chưa...Nếu như bị kích động, sẽ trở nên có hành vi quá khích".
"Là loại quá khích nào?".
"Có thể sẽ biến thành nhân cách phản xã hội, ây dà...hay nói theo ngôn ngữ của mấy người trẻ, chính là Yandere a! Em nói coi lão già như thầy có phải rất theo kịp thời đại hay không". Sư phụ không quên nói đùa, muốn nghe Phương Nhan khen ngợi.
Gương mặt Phương Nhan trắng bệch như tờ giấy, thậm chí có vẻ còn sợ hãi hơn khi nghe nói về sát thủ Trắng. Nàng muốn giấu đi biểu cảm của mình, nhưng lại phát hiện cơ mặt nàng giờ phút này hoàn toàn cứng ngắc.
Giang Tê Ngô sinh ra trong gia đình đơn thân, chỉ có mẹ là người thân duy nhất, vốn luôn thiếu khuyết cảm giác an toàn. Hơn nữa, gần đây Giang Tê Ngô trải qua vụ án sát nhân gái điếm, ác mộng triền miên dẫn đến thể xác và tinh thần mệt mỏi. Với tình hình này, nếu Giang Tê Ngô phát hiện Chung Vĩ Triết lừa dối, dồn nén cực đại sẽ khiến hành vi cô trở nên quá khích có thể nảy sinh ý tưởng giết Chung Vĩ Triết.
Nàng không nhịn được nữa, bật dậy từ chỗ ngồi.
"Có chuyện gì vậy Tiểu Phương?". Sư phụ bị giật mình bởi hành động đột ngột này, không biết vì sao đồ đệ của mình lại lộ ra biểu tình doạ người như vậy.
"Sư phụ, em sực nhớ có việc gấp...cần phải đi trước...". Mặc kệ là đang trò chuyện cùng sư phụ, nàng cầm túi xách lên chạy nhanh ra ngoài.
Gọi cho Giang Tê Ngô không được, điện thoại của Chung Vĩ Triết cũng tắt máy, chưa bao giờ Phương Nhan cuống quýt đến thế này.
Chung Vĩ Triết có chết cũng không sao, nhưng nàng không muốn Giang Tê Ngô bởi vì chọn sai người mà làm lỡ mất thanh xuân tươi đẹp. Cô bé ấy nên có một tương lai tươi sáng, chứ không phải là nhất thời xúc động gây ra chuyện không đáng.
Phương Nhan thật sự nôn nóng, thành phố Thiên Đường quá lớn, nàng lại là một người nhỏ nhoi. Vì vậy, Phương Nhan đành gọi điện cho Lý Bân Bân, "Bân Bân, cậu đang ở đâu, xin cậu giúp một chuyện".
Lý Bân Bân cũng bị sự gấp gáp của Phương Nhan làm cho hoảng sợ, hắn chưa từng thấy Phương Nhan bối rối, bất giác cũng bị nói lắp, "Học...Học tỷ, chuyện gì, chuyện gì mà gấp như vậy?".
Phương Nhan nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng thanh âm nàng vẫn run rẩy, ngay cả nàng cũng không biết tại sao nàng sợ hãi đến thế.
"Cậu còn nhớ Giang Tê Ngô chứ?".
Lý Bân Bân lập tức nhớ tới cô sinh viên đã giúp Phương Nhan trong vụ sát nhân gái điếm. Điều làm hắn bất ngờ là học tỷ vẫn còn giữ liên lạc với cô ấy.
"Nhớ, là cô sinh viên lần trước".
"Em ấy mất tích".
"Đã bao lâu?".
"Cậu đừng quan tâm bao lâu, chị cũng không phải gọi để báo án...mà là nhờ cậu giúp, hy vọng cậu xác định được vị trí hiện tại của em ấy".
Phương Nhan nghiêm túc nói, nếu như có thể, nàng thật hy vọng chính mình đang ở sở cảnh sát, ngồi thao tác trước cái máy kia.
"Chuyện này...". Lý Bân Bân do dự, cái này vốn không phù hợp quy định.
"Xin cậu đó!".
"Được rồi...". Lý Bân Bân vẫn là đáp ứng, hắn thật sự không đành lòng để Phương Nhan khổ sở.
Trải qua một hồi im lặng, chỉ đến khi nghe tiếng máy tít tít quen thuộc, Phương Nhan tức tốc mở miệng hỏi: "Thế nào, đã tìm được địa điểm chưa?".
Bàn phím lại lách cách vang lên, rốt cuộc Lý Bân Bân cũng đáp lại, "Ừ, cô ấy đang di chuyển...vừa vặn đang ở khu vực gần sở cảnh sát".
Phương Nhan rối rắm, không phải Giang Tê Ngô đang ở cùng Chung Vĩ Triết à?! Sao lại chạy đến phụ cận sở cảnh sát?
Nàng hít sâu, cực lực trấn định tâm tình, tiếp tục nói: "Bên phố kia có lắp camera không, cậu xem qua thử".
"Ok".
"Làm phiền cậu rồi".
"Học tỷ, chị cũng biết, miễn là chuyện của chị, em sẽ không cảm thấy phiền phức".
Lý Bân Bân nhân cơ hội bày tỏ, Phương Nhan theo quán tính coi như không nghe thấy, tiếp tục im lặng chờ đợi. Nhưng điện thoại di động của nàng thì không đợi được, Phương Nhan nhìn qua, là Chung Vĩ Triết gọi tới.
"Bân Bân, cậu xem Giang Tê Ngô đang làm cái quỷ gì, khoan cúp điện thoại...chờ chị tiếp một cuộc gọi khác". Phương Nhan không còn để ý từ ngữ nữa, nàng đang hết sức khó hiểu trước hành động của Chung Vĩ Triết và Giang Tê Ngô.
"Nhan, bây giờ em ở đâu?".
Nghe lời dạo đầu, không phải thân thiết gọi bà xã mà gọi là Nhan, Phương Nhan đã cảm thấy kỳ quái.
"Em đang ở cùng sư phụ".
"Ah, thật không đúng lúc rồi, anh vừa có chuyện đi ngang sở cảnh sát, thuận tiện mua chút đồ ăn cho em".
"Sao tự nhiên anh tốt vậy, nói đi, có chuyện gì".
"Thật ra là em rể anh đã vào làm ở sở cảnh sát".
Phương Nhan cười nhạt trong lòng, Chung Vĩ Triết có một em gái làm bác sĩ, trẻ tuổi xinh đẹp, có điều ánh mắt lại rất kém, lấy một người chồng có chút vấn đề. Mặc dù hắn cũng là bác sĩ, nhưng khi Phương Nhan gặp qua gã em rể đó liền thấy không ưa.
Nhưng suy cho cùng cũng là người một nhà, Phương Nhan có chán ghét cũng chỉ biết giấu trong lòng, nàng đành nói: "Biết rồi, em sẽ giúp anh nói một chút".
Chung Vĩ Triết nói sang những chuyện khác, nghe như không có chút quan hệ gì với Phương Nhan. Thông qua đoạn thoại này, Phương Nhan trăm phần trăm xác định Giang Tê Ngô đang ở bên cạnh hắn. Nhưng mà làm sao hai người họ có thể hoà bình như vậy?
"Xin lỗi, em có điện thoại".
"Ừ, vậy Nhan, em tiếp tục làm việc đi". Chung Vĩ Triết vui sướng cúp điện thoại, giống như binh sĩ đã thoát khỏi chiến trường.
Phương Nhan xác nhận thật sự đã ngắt cuộc gọi với Chung Vĩ Triết, lúc này mới cùng Lý Bân Bân nói tiếp.
"Học tỷ, qua camera, em thấy Giang Tê Ngô đang ở cùng một người đàn ông".
Phương Nhan hít sâu một hơi, tuy là nàng đã đại khái đoán được kết quả, nhưng vẫn nói: "Gửi ảnh chụp cho chị xem".
Lý Bân Bân nghe theo, nhanh chóng gửi ảnh qua wechat. Tấm ảnh tuy có chút vỡ nét nhưng Phương Nhan liếc nhìn liền nhận ra đó chính xác là Giang Tê Ngô và Chung Vĩ Triết. Bọn họ đang nắm tay, Phương Nhan chưa bao giờ thấy chướng mắt như lúc này.
"Chung Vĩ Triết, anh thật lợi hại". Phương Nhan cười nhạt, không thể không bội phục dũng khí của Chung Vĩ Triết.
Bởi vì biết chắc nàng không có ở sở cảnh sát, cho nên mới dẫn Giang Tê Ngô đến đó, chứng minh hắn cùng nàng không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào.
Ván bài lớn mật này đã có hiệu quả, loại bỏ sự nghi ngại của Giang Tê Ngô đối với hắn, cũng tiêu trừ sự thắc mắc về cái tên Phương Nhan ở trường. Bất quá, nàng cũng không phải là ngồi không, lúc ở hội trường nàng đã kêu Chung Vĩ Triết là ông xã, Chung Vĩ Triết cũng có đáp lại, qua thêm mấy ngày nữa, nàng tin tưởng lời đồn kia rất nhanh sẽ trợ giúp nàng đạt được hiệu quả mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.