Chương 35
Vạn Ngôn Bất Trị Nhất Khối Tiền
10/06/2021
Thân thể Giang Tê Ngô hiện tại run nhè nhẹ, Phương Nhan rõ ràng đã quyết định không làm hại Giang Tê Ngô, nhưng cuối cùng, nàng vô tâm vẫn làm tổn thương Giang Tê Ngô.
"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi... Về sau sẽ không."
Nghe Phương Nhan cam kết, rốt cuộc cô cũng nâng đầu đang cúi thấp lên, Giang Tê Ngô cười, Phương Nhan cũng cảm thấy được có chỗ là lạ. Nàng nhịn không được hỏi: "Em không phải mới vừa làm bộ thương tâm đi chứ."
Giang Tê Ngô mỉm cười phản bác: "Làm sao có thể, em đúng là khổ sở."
Phảng phất em ấy vừa rồi sinh khí, chỉ là vì Phương Nhan quá thương nhớ mà sinh ra ảo giác. Nhưng Phương Nhan rõ ràng cũng vào lúc này nhận ra được, ngay một cái nháy mắt, nàng – Phương Nhan, bị một cô sinh viên lừa đảo bằng kỷ thuật diễn xuất. Không chỉ như vậy, nàng còn đưa ra hứa hẹn.
Đối với một người có tính cách nghiêm túc như Phương Nhan, thì lời hứa là quan trọng nhất. Nhưng nhìn Giang Tê Ngô đối diện mỉm cười, nàng liền từ bỏ mọi giãy dụa, chỉ nói: "Được rồi, đều đã nói, nếu sau này lúc thời gian chị không bận rộn, sẽ tìm đến em."
Giang Tê Ngô càng mỉm cười vui vẻ hơn, nhưng lập tức cô nghĩ đến một chuyện, cẩn thận hỏi: "Chị ly hôn thuận lợi không?"
Đây là chuyện mà Phương Nhan hiện tại rất bối rối, nhưng nàng không muốn ở trước mặt Giang Tê Ngô thể hiện sự lo lắng: "Không có chuyện gì, chị sẽ xử lý tốt thôi." Phương Nhan hiện tại không chịu ngồi yên, nhìn sợi tóc của Giang Tê Ngô rớt xuống, nàng nhịn không được đưa tay giúp em ấy chỉnh lại.
Giang Tê Ngô cũng theo đó là tận hưởng sự dịu dàng của Phương Nhan, cô lúc này mới để ý khoảng cách giữa các cô quá gần, hơi thở, nhiệt độ của cả hai trở nên thật rõ ràng. Biết rõ mọi chuyện trước mắt đều là hiện thực, nhưng Giang Tê Ngô vẫn cảm thấy là mình đang nằm mơ. Mặc kệ bây giờ là thật hay giả, cô cũng không muốn thoát ra.
"Viên Viên tỷ, sau khi chị ly hôn, em cho chị biết một bí mật được không?"
"Bí mật gì mà thần bí vậy, còn phải chờ sau khi chị ly hôn mới nói được."
Phương Nhan khóe môi giơ lên một chút, tay cũng tự nhiên ôm lấy Giang Tê Ngô, lại cảm thấy được Giang Tê Ngô giống như là quá mảnh khảnh. Giang Tê Ngô mặt phiếm hồng, không biết là bởi vì vừa mới nói đến chuyện bí mật, hay là bởi vì hành động của Phương Nhan bây giờ.
Cô bắt đầu trở nên bối rối, nghĩ bản thân còn chưa nói ra bí mật của bản thân mà đã trở nên rối loạn.
"Đã nói là bí mật." Giang Tê Ngô đành phải lập lại là hai chữ bí mật, để che dấu sự bối rối của bản thân. Cũng đồng thời, cái bí mật này cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của Phương Nhan, nàng rất muốn biết Giang Tê Ngô muốn nói đến chuyện gì, chỉ đành chờ đợi sau khi ly hôn mới biết được. . truyện tiên hiệp hay
Nhưng đây không phải là dự định ban đầu của Phương Nhan, nàng cũng cần phải làm cho Giang Tê Ngô cũng rời xa Chung Vĩ Triết. Nhưng là làm như thế nào đây?
Nghĩ đến như vậy, nàng tăng lực tay, đem Giang Tê Ngô ôm vào trong ngực, dùng một giọng điệu thật nghiêm túc nói: "Thẳng thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị."
Giang Tê Ngô nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc của Phương Nhan, cũng đồng thời cố nhịn cười, nói lại: "Em từ chối."
"Đừng trách chị dùng tới thủ đoạn đặc thù."
"Đối với em một là một, hai là hai, mặc kệ chị làm gì em cũng không thay đổi."
Phương Nhan xíu chút nữa là cười điên rồi, nàng không nghĩ tới sẽ dùng cách thẩm vấn nghi phạm để dùng với Giang Tê Ngô. Nghĩ đến phương pháp bình thường vô dụng, nàng cúi đầu nhìn đôi môi thoa son của Giang Tê Ngô, nhịn không được nói: "Vậy...Chị sẽ cưỡng hôn em."
Ngay lúc Phương Nhan nghĩ chiêu này đối với Giang Tê Ngô sẽ có hữu dụng, thì Giang Tê Ngô có chút ngửa đầu ra, lộ ra bộ mặt chị cứ tớiđây đi.
Chỉ có mấy tuần không thấy, em ấy đã miễn dịch với loại chuyện xấu hỗ này. Liền nghĩ đến cái tên Chung Vĩ Triết đáng chết kia, Phương Nhan không hiểu sao trong lòng có chút nỗi giận, kiềm chế lửa giận nói: "Giữa các ngươi đã tiến thêm một bước?"
Giang Tê Ngô lắc đầu, cô biếtPhương Nhan hiểu lầm, nhưng trong lòng lại có chút cao hứng, nhỏ giọng nói: "Không có, em cùng hắn không có phát sinh chuyện gì."
Phương Nhan không có nói thẳng ra, mắt nhìn qua biểu lộ của Giang Tê Ngô, muốn xác định cô có nói dối hay không. Giang Tê Ngô cũng cảm nhận được Phương Nhan không thể tin được, nàng đưa tay nắm lấy quần áo của Phương Nhan, âm thanh so vớivừa rồi càng nhỏ hơn: "Em cảm thấy, nếu là chị, em sẽ không ghét."
Câu này mà nói đối với bất cứ người nam nhân nào đều không thể chống cự được, nhưng đối với Phương Nhan mà nói nó cũng tạo nên lực xác thương vô cùng lớn, nàng cương cứng tại chỗ, không biết phải làm gì, nói cái gì. Phương Nhan bắt đầu chủ động tới gần Giang Tê Ngô hơn, rõ ràng giường nhỏ như vậy, nhưng quá trình này lại dài dằng dặc, nàng thận trọng tiến tới gần Giang Tê Ngô, sợ mình có biểu hiện xúc động gì sẽ hù họa tới Giang Tê Ngô.
"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi... Về sau sẽ không."
Nghe Phương Nhan cam kết, rốt cuộc cô cũng nâng đầu đang cúi thấp lên, Giang Tê Ngô cười, Phương Nhan cũng cảm thấy được có chỗ là lạ. Nàng nhịn không được hỏi: "Em không phải mới vừa làm bộ thương tâm đi chứ."
Giang Tê Ngô mỉm cười phản bác: "Làm sao có thể, em đúng là khổ sở."
Phảng phất em ấy vừa rồi sinh khí, chỉ là vì Phương Nhan quá thương nhớ mà sinh ra ảo giác. Nhưng Phương Nhan rõ ràng cũng vào lúc này nhận ra được, ngay một cái nháy mắt, nàng – Phương Nhan, bị một cô sinh viên lừa đảo bằng kỷ thuật diễn xuất. Không chỉ như vậy, nàng còn đưa ra hứa hẹn.
Đối với một người có tính cách nghiêm túc như Phương Nhan, thì lời hứa là quan trọng nhất. Nhưng nhìn Giang Tê Ngô đối diện mỉm cười, nàng liền từ bỏ mọi giãy dụa, chỉ nói: "Được rồi, đều đã nói, nếu sau này lúc thời gian chị không bận rộn, sẽ tìm đến em."
Giang Tê Ngô càng mỉm cười vui vẻ hơn, nhưng lập tức cô nghĩ đến một chuyện, cẩn thận hỏi: "Chị ly hôn thuận lợi không?"
Đây là chuyện mà Phương Nhan hiện tại rất bối rối, nhưng nàng không muốn ở trước mặt Giang Tê Ngô thể hiện sự lo lắng: "Không có chuyện gì, chị sẽ xử lý tốt thôi." Phương Nhan hiện tại không chịu ngồi yên, nhìn sợi tóc của Giang Tê Ngô rớt xuống, nàng nhịn không được đưa tay giúp em ấy chỉnh lại.
Giang Tê Ngô cũng theo đó là tận hưởng sự dịu dàng của Phương Nhan, cô lúc này mới để ý khoảng cách giữa các cô quá gần, hơi thở, nhiệt độ của cả hai trở nên thật rõ ràng. Biết rõ mọi chuyện trước mắt đều là hiện thực, nhưng Giang Tê Ngô vẫn cảm thấy là mình đang nằm mơ. Mặc kệ bây giờ là thật hay giả, cô cũng không muốn thoát ra.
"Viên Viên tỷ, sau khi chị ly hôn, em cho chị biết một bí mật được không?"
"Bí mật gì mà thần bí vậy, còn phải chờ sau khi chị ly hôn mới nói được."
Phương Nhan khóe môi giơ lên một chút, tay cũng tự nhiên ôm lấy Giang Tê Ngô, lại cảm thấy được Giang Tê Ngô giống như là quá mảnh khảnh. Giang Tê Ngô mặt phiếm hồng, không biết là bởi vì vừa mới nói đến chuyện bí mật, hay là bởi vì hành động của Phương Nhan bây giờ.
Cô bắt đầu trở nên bối rối, nghĩ bản thân còn chưa nói ra bí mật của bản thân mà đã trở nên rối loạn.
"Đã nói là bí mật." Giang Tê Ngô đành phải lập lại là hai chữ bí mật, để che dấu sự bối rối của bản thân. Cũng đồng thời, cái bí mật này cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của Phương Nhan, nàng rất muốn biết Giang Tê Ngô muốn nói đến chuyện gì, chỉ đành chờ đợi sau khi ly hôn mới biết được. . truyện tiên hiệp hay
Nhưng đây không phải là dự định ban đầu của Phương Nhan, nàng cũng cần phải làm cho Giang Tê Ngô cũng rời xa Chung Vĩ Triết. Nhưng là làm như thế nào đây?
Nghĩ đến như vậy, nàng tăng lực tay, đem Giang Tê Ngô ôm vào trong ngực, dùng một giọng điệu thật nghiêm túc nói: "Thẳng thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị."
Giang Tê Ngô nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc của Phương Nhan, cũng đồng thời cố nhịn cười, nói lại: "Em từ chối."
"Đừng trách chị dùng tới thủ đoạn đặc thù."
"Đối với em một là một, hai là hai, mặc kệ chị làm gì em cũng không thay đổi."
Phương Nhan xíu chút nữa là cười điên rồi, nàng không nghĩ tới sẽ dùng cách thẩm vấn nghi phạm để dùng với Giang Tê Ngô. Nghĩ đến phương pháp bình thường vô dụng, nàng cúi đầu nhìn đôi môi thoa son của Giang Tê Ngô, nhịn không được nói: "Vậy...Chị sẽ cưỡng hôn em."
Ngay lúc Phương Nhan nghĩ chiêu này đối với Giang Tê Ngô sẽ có hữu dụng, thì Giang Tê Ngô có chút ngửa đầu ra, lộ ra bộ mặt chị cứ tớiđây đi.
Chỉ có mấy tuần không thấy, em ấy đã miễn dịch với loại chuyện xấu hỗ này. Liền nghĩ đến cái tên Chung Vĩ Triết đáng chết kia, Phương Nhan không hiểu sao trong lòng có chút nỗi giận, kiềm chế lửa giận nói: "Giữa các ngươi đã tiến thêm một bước?"
Giang Tê Ngô lắc đầu, cô biếtPhương Nhan hiểu lầm, nhưng trong lòng lại có chút cao hứng, nhỏ giọng nói: "Không có, em cùng hắn không có phát sinh chuyện gì."
Phương Nhan không có nói thẳng ra, mắt nhìn qua biểu lộ của Giang Tê Ngô, muốn xác định cô có nói dối hay không. Giang Tê Ngô cũng cảm nhận được Phương Nhan không thể tin được, nàng đưa tay nắm lấy quần áo của Phương Nhan, âm thanh so vớivừa rồi càng nhỏ hơn: "Em cảm thấy, nếu là chị, em sẽ không ghét."
Câu này mà nói đối với bất cứ người nam nhân nào đều không thể chống cự được, nhưng đối với Phương Nhan mà nói nó cũng tạo nên lực xác thương vô cùng lớn, nàng cương cứng tại chỗ, không biết phải làm gì, nói cái gì. Phương Nhan bắt đầu chủ động tới gần Giang Tê Ngô hơn, rõ ràng giường nhỏ như vậy, nhưng quá trình này lại dài dằng dặc, nàng thận trọng tiến tới gần Giang Tê Ngô, sợ mình có biểu hiện xúc động gì sẽ hù họa tới Giang Tê Ngô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.