Chương 41
Vạn Ngôn Bất Trị Nhất Khối Tiền
10/06/2021
Giang Tê Ngô nhận ra Phương Nhan hơi lạ, ân cần hỏi: "Chị không sao chứ Viên Viên tỷ, sắc mặt khó coi như vậy?"
Cô vừa hỏi vừa vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Phương Nhan. Nhiệt độ lòng bàn tay làm cho khuôn mặt lạnh băng của Phương Nhan trở nên ấm áp, Phương Nhan nhìn Giang Tê Ngô chằm chằm, im lặng lắc đầu.
Phương Nhan muốn nói mình không có gì, nhưng hiện tại nàng đang lo lắng, sợ hãi, nên không thể nói nên lời.
Giang Tê Ngô nhìn phản ứng của Phương Nhan, nghĩ là mình đang ép buộc nàng, nên càng lo lắng hỏi: "Có phải bộ đồng phục làm chị nhớ đến quá khứ không tốt?"
Phương Nhan lắc đầu, không thể nói nhiều với Giang Tê Ngô được, không thể nói bộ đồng phục này không phải là của nàng, nhưng số hiệu trên đó quả thật là đồng phục cảnh sát.
Không chỉ như vậy, dựa theo size của bộ đồng phục thì đây là của một nam cảnh sát có dáng người tương đối nhỏ. Nhưng đến cùng là có chuyện gì xảy ra, ai để đem bộ đồng phục này xếp gọn gàng trong túi của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình ảnh của Chung Vĩ Triết hiện lên trong đầu, Phương Nhan không khỏi rùng mình. Cái túi này hôm nay luôn ở bên cạnh mình, nếu có thể cùng người khác tiếp xúc chỉ là lúc ngủ buổi sáng. Nàng nhớ kỹ lại trước khi Chung Vĩ Triết ra khỏi cửa, có đi vào phòng.
Chung Vĩ Triết tuyệt đối có động cơ để làm như vậy. Hắn muốn có được Giang Tê Ngô trẻ trung xinh đẹp này, lại tiếc số tiền năm trăm vạn cấp dưỡng.
Hành tung gần đây của Phương Nhan làm cho hắn nghi ngờ, nên bắt đầu thu thập bằng chứng nàng ngoại tình. Có thể hắn cũng đã mời thám tử tư, nhưng Phương Nhan là một trinh sát vô cùng tốt, nên Chung Vĩ Triết không thu được chứng cớ gì.
Thêm vào đó thời gian gần đây, Giang Tê Ngô gần như biết được hắn đã có vợ, quyết định chia tay, nên hắn chó cùng rứt giậu. Chắc hắn đã thông đồng với một nam cảnh sát, sau đó ngày mai lúc nàng đi làm thì diễn một màn bắt gian, cho tất cả mọi người điều nghĩ Phương Nhan ngoại tình.
Nếu âm mưu này thành công rất có lợi cho hắn trong vấn đề ly hôn, đồng thời Phương Nhan không còn mặt mũi nhìn ai. Nhưng không thể phủ nhận, kế này thật hay, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng Chung Vĩ Triết hiểu biết quá ít về Phương Nhan, không biết gần đây nàng cùng Giang Tê Ngô thường xuyên qua lại thân mật, và không biết nàng có thói quen mang hai cái túi giống nhau như đúc. Một cái để đồng phục đi làm, một cái để vận dụng và quần áo hằng ngày để tránh có những tình huống đột xuất bên ngoài.
Nếu không phải đột xuất muốn cùng Giang Tê Ngô đến nhà nghĩ, thì nàng sẽ không lấy cái túi đựng đồ dự bị này, thì hậu quả đúng là không tưởng tượng được.
"Viên Viên tỷ, chị đừng làm em sợ..." Phương Nhan quá mức im lặng làm Giang Tê Ngô hoảng sợ, cô nắm lấy quần áo của Phương Nhan, muốn kéo nàng về với hiện tại.
Phương Nhan miễn cưỡng cười, cởi ra bộ đồng phục: "Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ đến một số chuyện không vui, nên tâm tình không tốt."
Giang Tê Ngô tràn đầy áy náy, nói với Phương Nhan: "Thật xin lỗi, em không biết chị có quá khứ không vui đối với những thứ này....Em chỉ cảm thấy nó rất hợp với chị."
Phương Nhan che dấu sự chột dạ, nói: "Chị cảm thấy nó mới thích hợp với em, mặc vào nhìn sẽ rất hấp dẫn."
Nói nhưng tay thì đem bộ đồng phục đưa cho Giang Tê Ngô, tiếp tục lẩm bẩm: "Tê Ngô, em mặc thử, sẽ rất thích hợp."
Giang Tê Ngô từ chối: "Em không mặc, rất xấu hổ." Cô chạy lại salon trốn, tránh để Phương Nhan tiếp tục muốn cô mặc.
"Nhưng chị muốn xem, Tê Ngô..." Phương Nhan tiếp tục đưa ra thỉnh cầu, Giang Tê Ngô lắc đầu liên tục, trên mặt hiện lên ửng đỏ. Đối với Giang Tê Ngô nếu mặc bộ đồng phục này cosplay thì thật là quá xấu hổ rồi.
Phương Nhan cố nhịn cười, tiếp tục khuyên: "Chị cảm thấy nếu em mặc sẽ rất đẹp, ngoan đi, mặc một chút thôi..." Nàng quả thật muốn nhìn dáng vẻ của Giang Tê Ngô mặc đồng phục, nhưng cũng muốn đem sự chú ý của cô dời đi chỗ khác. Cho nên nàng cứ đung đưa bộ đồ trước mặt cô, muốn thu hút sự chú ý của cô. Đây là một loại ám chỉ trong tâm lý, muốn Giang Tê Ngô chú ý.
"Em không chịu...Viên Viên tỷ, chị khi dễ em."
"Em không muốn được hoan nghênh sao? Hầu như đa số nam nhân đều bị dính chiêu này."
"Em sẽ nhanh chóng chia tay...Hấp dẫn nam nhân làm chi!" Giang Tê Ngô dở khóc dở cười, thậm chí dùng ngôn ngữ tay chân để kháng nghị.
"Thì dành cho người kế tiếp xem, người này không xứng với em, kế tiếp sẽ là người nam nhân tốt."
"Nhưng em đối với nam nhân đã tuyệt vọng."
"Vậy liền cho nữ nhân nhìn." Phương Nhan thuận miệng nói, cũng liền tới trước mặt của Giang Tê Ngô.
Câu nói này làm Giang Tê Ngô sửng sốt, cô nhìn Phương Nhan, muốn xem người trước mặt có thể đã biết ít nhiều tâm tư của cô. Nhìn Giang Tê Ngô thất vọng, Phương Nhan thậm chí ngày càng nhiệt tình, nhưng không có giống như Giang Tê Ngô tưởng tượng đối với cô có dục vọng.
Nội tâm Giang Tê Ngô bắt đầu giãy dụa, muốn nói cho Phương Nhan biết, cô thích nàng, nhưng hiện thực có quá nhiều chuyện nghiền nát dũng khí của cô.
Nàng còn chưa cùng Chung Vĩ Triết chia tay chính thức, nhưng hắn đã bắt đầu uy hiếp tổn thương cô với mẫu thân, nếu để hắn biết cô sau khi chia tay hắn rồi quen với một nữ nhân, hắn sẽ tìm cách hại "Viên Viên tỷ" để cân bằng nội tâm của hắn.
Hơn nữa, Viên Viên tỷ còn chưa có ly hôn, áp lực vô cùng lớn, hơn nữa đối với mình là thích, chưa đến được trạng thái yêu. Nếu bây giờ nói ra tình cảm của mình, sợ sẽ doạ chị ấy chạy mất.
Giang Tê Ngô là một người dịu dàng nhưng rất lý trí. Cô biết hiện tại hoàn cảnh tàn khóc ra sao, nên mới lựa chọn nhẫn nại.
Sau khi Viên Viên tỷ ly hôn xong, nội tâm sẽ trống vắng tịch mịch, Giang Tê Ngô muốn nhân dịp đó xông vào, thể hiện tình yêu của mình. Cô cho là mình có thể nhẫn nại, nhưng mỗi lần thấy Viên Viên tỷ, thì sự kiêu ngạo nhẫn nại của bản thân đều không dùng được.
Rõ ràng bây giờ thời điểm, địa phương đều thích hợp vô cùng, nhưng cô không có cách nào đối với Phương Nhan đòi hỏi cái gì...
Phương Nhan không có chú ý tới, nàng đang suy nghĩ làm sao phá bỏ âm mưu của Chung Vĩ Triết, thì tiếng chuông điện thoại vang lên, nàng cầm điện thoại thì thấy người gọi tới là "Bí đao".
"Bí đao" là biệt danh thời cấp ba của Trang Nhất Sinh, nghĩ lúc này nàng đi không có nói với Trang Nhất Sinh, nên chỉ vào điện thoại: "Xin lỗi, chị nghe điện thoại..."
Giang Tê Ngô gật đầu nhẹ, cầm đồng phục ở trên bàn, sau đó vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Cô rất muốn biết Phương Nhan với bí đao nói cái gì, nhưng cũng sợ biết được họ nói cái gì. Mấy phút sau, cô thấy trên mặt của Phương Nhan có ý cười, như vừa gặp được chuyện tốt gì.
Giang Tê Ngô nhìn thấy trong lòng liền không thoải mái, cô rất muốn Phương Nhan tươi cười như vậy, nhưng hiện tại thấy Phương Nhan cười đặc biết chướng mắt.
"Viên Viên tỷ, nhìn chị thật vui, có chuyện gì tốt sao?"
Phương Nhan tươi cười càng lớn, ngón tay nhẹ nhàng để trên môi, nói: "Chị tạm thời giữ bí mật."
Giang Tê Ngô nghe như vậy, tâm tình càng không thoải mái, nhưng lúc Phương Nhan làm ra động tác như vậy, tư vị nữ nhân tuyệt đối, làm cho tâm Giang Tê Ngô nhảy lên một cái. Cho dù là như vậy, nhưng hai tay cô vẫn nắm chặt áo khoắc che người lại, giống như bên trong đang dấu cái gì không muốn cho ai thấy được.
Phương Nhan không có chú ý tới, nàng đang nghĩ đến tin tức tốt mà Trang Nhất Sinh vừa nói với nàng, trong lòng càng thêm vui vẻ. Nhưng hiện tại chỉ là trong giai đoạn giả thuyết, nàng đợi khi đã hoàn toàn ly hôn mới nói tin tức này cho Giang Tê Ngô.
Hai người ngồi ở salon, nhưng cả hai đều có tâm tư riêng, mở tivi nhưng không có ai coi.
Nhưng qua mấy phút, điện thoại Phương Nhan lại có tiếng chuông, hiện thị giáo sư đang gọi.
Thần kinh Phương Nhan lập tức căng thẳng, đang lúc ở cùng Giang Tê Ngô mà Chung Vĩ Triết gọi, quả thật là muốn đòi mạng. Nhất là, Giang Tê Ngô đối với người mang tên "giáo sư" rất có hứng thú, cô không nhịn được nhích tới gần hơn, giống như muốn nghe cuộc đối thoại này.
"Chị đi nghe điện thoại chút..." Nói xong, nàng chạy vào nhà vệ sinh, âm thanh nói chuyện rất nhỏ, như là không muốn cho Giang Tê Ngô nghe được.
Giang Tê Ngô khó chịu, cô cúi đầu nhìn quần áo đang mặc, bắt đầu hoài nghi không biết mình làm như vậy đáng không... Cô phát hiện ngoài việc biết nàng đang muốn ly hôn và làm gái thì những chuyện khác hoàn toàn không biết, mỗi lần gặp nhau hầu như đều nói chuyện của cô.
Lần này, mất một lúc lâu Phương Nhan mới từ nhà vệ sinh đi ra, đối với Giang Tê Ngô thấy rất áy náy và có lỗi, nhưng điện thoại lại vang lên lần nữa.
Giang Tê Ngô bắt đầu tức giận, cô không muốn lúc đang ở cùng Phương Nhan có ai quấy rầy, không vui nói: "Vẫn là tên chồng rác rưởi kia?"
Phương Nhan nhìn thấy người gọi là Lý Bân Bân, lông mày nhíu lại. Nàng biết Lý Bân Bân là một người rất có phong độ thân sĩ, tuyệt đối sẽ không gọi nàng lúc nửa đêm, mà hắn gọi lúc này, chắc là có án xảy ra.
"Chị nghe điện thoại một chút." Nàng lại vọt vào nhà vệ sinh lần nữa, nhưng lần nữa mất nữa tiếng mới xong.
Ở trung tâm thành phố xảy ra án mạng, mà hiện tại chưa qua hết bảy ngày tết, nên đa số phần lớn cảnh đội chưa trở về, nên Lý Bân Bân hy vọng Phương Nhan tới hiện trường trợ giúp, tranh thủ trong 24 giờ vàng phá án.
Nếu là trước kia, Phương Nhan sẽ lập tức chạy tới. Nhưng hiện giờ nàng đang ở cùng với Giang Tê Ngô.
"Hôm nay không tiện?"
"Ân!"
"Đang đi với cô sinh viên kia?"
"Ân!" Phương Nhan không có phủ nhận.
Lý Bân Bân im lặng một chút rồi nói: "Sáng mai rồi sư tỷ tới...Tôi đi nói với đội trưởng một chút."
Phương Nhan cảm kích đáp lại, tối nay Giang Tê Ngô vừa xảy ra chuyện, nàng không nhẫn tâm bỏ đi lúc này. Đây cũng là lần đầu tiên nàng vì chuyện riêng tư mà từ chối công tác.
"Cám ơn."
"Không có gì, sư tỷ hãy tranh thủ ngủ, ngày mai còn nhiều chuyện phải làm..."
Hai người khách sáo một chút, rốt cuộc cũng nữa tiếng mới xong.
Phương Nhan lại sợ có người làm phiền, nên chỉnh điện thoại chế độ im lặng, nàng muốn nói với Giang Tê Ngô sẽ không còn ai làm gọi điện nữa, mở cửa nhà vệ sinh đi ra, thì thấy Giang Tê Ngô đã ngồi ngủ trên salon.
Cho dù là đang ngủ, nhưng Giang Tê Ngô vẫn nắm chặt áo khoác, hành động này có vẻ không phải bởi vì lạnh, loại phòng ngự này rất kỳ lạ, ánh mắt Phương Nhan nhìn xung quanh không thấy bộ đồng phục đâu.
Phương Nhan liền biết Giang Tê Ngô nhân lúc nàng nói chuyện điện thoại đã mặc bộ đồng phục, nhưng vì nàng nhiều lần nghe điện thoại nên làm cô ngủ thiếp đi.
Phương Nhan nhẹ nhàng đẩy người đang mơ mơ màng màng ngủ, ngập tràn áy náy nói: "Tê Ngô, em đừng ngủ ở salon, sẽ bị cảm lạnh."
Giang Tê Ngô trên ghế salon than nhẹ một tiếng, mơ màng mở mắt thấy Phương Nhan trước mặt, căn bản không có ý tứ đứng lên, đưa tay ôm lấy nàng, giống như Phương Nhan trước mắt không phải người mà là cái gối ôm hình người.
Đối với Giang Tê Ngô nũng nịu, Phương Nhan dở khóc dở cười, duỗi ra hai tay, dùng sức ôm cô lên đi tới giường. Đoạn đường không xa, nhưng đối với nữ nhân hơn nữa tư thế không thích hợp thì rất tốn sức, cuối cùng nàng cũng đưa được Giang Tê Ngô tới trên giường.
Nàng mệt thở một hơi, muốn giúp Giang Tê Ngô cởi áo khoác ra, nhưng không biết Giang Tê Ngô ngủ thật hay là giả bộ ngủ, khi nàng đưa tay nắm lấy, thì Giang Tê Ngô nắm càng chặt hơn, hoàn toàn bảo vệ bản thân sau lớp áo khoác.
Phương Nhan mệt đầu đổ đầy mồ hôi, nàng bỏ cuộc, lấy chăn đắp cho Giang Tê Ngô, nàng thuần tiện tìm cái áo thay cho chăn, rồi nặng nề ngủ.
Nàng bắt đầu thấy ác mộng, thấy một bàn tay đấy máu đưa ra ngoài. Máu trên bàn tay còn đang chảy, máu sền sệt theo cổ tay chảy xuống. Dù là như vậy nhưng bàn tay máu đó vẫn đang cố nắm lấy tay mình, Phương Nhan không thể động đậy, chỉ trơ mắt nhìn cái người đầy máu đang ngày càng gần mình.
Nó đã bị cắn tới máu thịt be bét, căn bản không thể nhìn ra được giới tính, trừ bỏ cánh tay kia, toàn bộ đều có vết cắn, hương vị toả ra làm cho Phương Nhan thấy buồn nôn.
Giang Tê Ngô bên cạnh không biết đã đi đâu, chỉ nghe được âm thanh quay chụp của điện thoại vang lên, Phương Nhan muốn giãy dụa, nhưng có cái gì đó đang trói chặt nàng, máu liên tục xông lên não.
Máu sền sệt trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả ga giường, huyết nhân mở miệng, lộ ra hàm răng sắc bén mùi máu nồng đậm, tròng mắt đã muốn lòi ra nhưng vẫn cố gắng nhìn Phương Nhan cười quỷ dị.
Phương Nhan chỉ có thể trơ mắt nhìn huyết nhân từng bước tới gần mình, nàng sợ hãi tới cực điểm, lại không có cách nào động đậy, chỉ có thể chờ đợi huyết nhân tới xé nát nàng.
Cho đến khi nàng nghe được tiếng gì đó, mới từ trong ác mộng tỉnh lại.
Phương Nhan liều mạng la lên, không hề cố kỵ bất cứ cái gì. Nàng thở dốc, mồ hôi trên trán trượt xuống, Phương Nhan cố gắng nhìn rõ người trước mặt, thì thấy được ánh mắt lo lắng của Giang Tê Ngô.
Trong tích tắc đó, tất cả sợ hãi đều bị ánh mắt này làm cho tan biến. Phương Nhan bình tĩnh lại, cho tới bây giờ nàng mới biết thì ra chỉ cần một ánh mắt có thể làm cho nàng an tâm như vậy.
"Chị gặp ác mộng?"
Phương Nhan phát ra âm thanh đáp lại, sau khi đáp lại thì thấy thật mất mặt. Tuy bình thường nàng cũng sẽ gặp ác mộng, nhưng chưa bao giờ gặp ác mộng hoảng loạn như vậy, giống như trong cái ác mộng này, nàng thấy gần giống với cái bóng mấy vụ án.
Tên sát thủ có hành vi phân thay, ngụy trang thành nhân viên đường ống để quay phim, còn có từ tay của sư phụ nhận vụ án thôi miên cắn người, ba vụ án này mặc kệ là hung thủ hay nạn nhân đều không có bất kỳ liên quan gì. Hay là, cơn ác mộng này cảnh cáo cho Phương Nhan đều gì.
Phương Nhan chưa bao giờ gặp tình huống này, trong lúc nhất thời không biết được ngụ ý của cơn ác mộng. Sự im lặng của Phương Nhan làm cho Giang Tê Ngô hoảng sợ, nghĩ là nàng còn đang hoảng sợ, nên ôm Phương Nhan vào lòng, dịu dàng nói: "Đừng sợ, có em ở đây."
Phương Nhan không có đáp lại, không tự chủ cũng ôm chặt Giang Tê Ngô, mắt gần như áp sát ngực cô.
Đối với tư thế này làm cho Giang Tê Ngô đỏ mặt, cô bắt đầu cầu xin: "Viên Viên tỷ, đừng dựa sát nơi đó." Giọng cô có chút bất lực, nghe vào tai là âm thanh mê người. Phương Nhan làm như không nghe, nàng còn theo bản năng cọ cọ sát vào, kích thích Giang Tê Ngô thêm thẹn thùng.
Phương Nhan nghe được tiếng tim đập của Giang Tê Ngô, nhưng thấy quần áo cô mặc hơi nhiều nên nói: "Tê Ngô, cởi áo khoác ra đi."
Giang Tê Ngô gật đầu, bắt đầu cởi áo khoác, thì thấy Phương Nhan khẽ ngẩng đầu, làm tư thế thưởng thức. Bây giờ cô mới nhớ mình đang mặc cái áo, mà cái người trước mặt hình như cũng biết cô đang mặc cái gì.
"Viên Viên tỷ, chị..."
Phương Nhan vô tội nói: "Chị thế nào?"
Nhìn phản ứng của Phương Nhan, Giang Tê Ngô nhẫn nhịn rất lâu nói ra: "Chị quay người!"
Phương Nhan vẫn tiếp tục đùa Giang Tê Ngô, nhìn Giang Tê Ngô đỏ muốn chín mặt, thì cảm thấy rất thú vị, cũng bắc chước câu nói lần lừa gạt lần trước nói: "Chúng ta đều là nữ nhân, em sợ cái gì a..."
Mặt Giang Tê Ngô càng đỏ thêm: "Viên Viên tỷ, chị khi dễ em."
Phản ứng như vậy, càng làm Phương Nhan muốn khi dễ thêm, nên nàng vô tội xích lại gần hơn: "Không có ah, chị là đang quan tâm em, dù sao trong phòng có máy sưởi ấm, em mặc nhiều như vậy không tốt."
Giang Tê Ngô cắn môi dưới bất mãn nói: "Chị biết rõ em đang mặc cái gì!"
"A, em mặc cái gì? Không thể cho chị xem sao?"
"Viên Viên tỷ như thế nào lại xấu như vậy, khi dễ em..."
"Vậy được rồi, không khi dễ em, chị đi ngủ." Phương Nhan cố nhịn cười làm như thất vọng nằm xuống, Giang Tê Ngô muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có nói. Cô đưa lưng về với Phương Nhan, định đi đổi quần áo khác.
Nhưng cô vừa định đứng lên, thì nghe Phương Nhan đã không nhịn được nữa cười lớn. Giang Tê Ngô thẹn quá hoá giận, liền nhào tới muốn giáo huấn cái người xấu xa này.
Nhưng ánh đen trong phòng thì mờ ảo, Giang Tê Ngô thì quá đẹp, làm cho Phương Nhan nhìn chằm chằm. Nàng giống như ngây dại, cái nhìn cực nóng như muốn thuê đốt da thịt của Giang Tê Ngô.
Loại đẹp đẽ giấu kín này làm cho Phương Nhan hít thở không thông, nàng chưa bao giờ nghĩ có nữ nhân mặc đồng phục mà đẹp đến như vậy. Cô đẹp loá mắt, làm Phương Nhan cũng phải tự ti, làm cho nàng chỉ muốn thành kính quỳ gồi dưới chân cô.
Cuối cùng, Phương Nhan cũng tĩnh táo, nàng than thở: "Tê Ngô, em quá đẹp, rất thích hợp với bộ đồng phục này. Hiện tại, em đẹp đến nỗi chị thấy không chân thật."
Giang Tê Ngô cảm thấy muốn bị ánh mắt nóng bỏng này làm cho bị phỏng, cô chỉ có thể hé miệng phản ứng. Rõ ràng cô muốn giáo huấn Phương Nhan một chút, không nghĩ lại bị một câu khen ngợi này làm cho xấu hổ. Cô không có trốn tránh, cô muốn được Phương Nhan nhìn mình như vậy.
Nghĩ nghĩ một chút, cô lấy hết can đảm cởi áo khoác ra, đồng phục hiện ra, không có một chút dư thừa, ngực đầy đặn chập trùng phía sau đồng phục, cấm kỵ xinh đẹp.
Phương Nhan bắt đầu hít thở không thở, nàng đưa tay muốn chạm vào dáng vẻ xinh đẹp này, nhưng sợ mình sẽ làm hư, nên tay chỉ ngừng giữa không trung.
Giang Tê Ngô nhìn ra được sự do dự của nàng, suy nghĩ một chút, nắm tay của nàng chạm vào mình.
"Em là chân thật." Giang Tê Ngô nói lại như vậy, nhưng cô không biết khi cô nói như vậy làm cho một chút lý trí cuối cùng của Phương Nhan bị đoạt mất.
Nàng duy trì động tác cứng ngắt, như là từ lòng bàn tay có thể cảm giác được nhịp tim đang đập rất nhanh. Mãnh liệt như vậy, giống như nhịp tim của nàng hoà cùng một nhịp.
Ánh mắt hai người chạm nhau, chú ý lẫn nhau, và cũng chỉ có đối phương trong mắt.
"Vẫn không chân thật, Tê Ngô, em rất thích hợp với bộ đồng phục này..." Phương Nhan than thở, nàng tham lam nhìn chằm chằm Giang Tê Ngô. Chỉ là một cái áo sơ mi đồng phục, lại làm cho nàng thấy mơ màng như vậy, ngực được che dậy rất thoả đang, dáng người của Giang Tê Ngô cũng rất thoả đáng.
Tóc dài luôn luôn được cột lên, giờ thì xoã trên vai, dung mạo của cô làm người khác phải trầm luân, mắt của cô phong tình vạn chủng, tóc có chút lộn xộn nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp mê người của cô.
Mà quan trọng nhất là, cô rõ ràng có nét đẹp mê người như vậy nhưng vẫn duy trì bộ dạng nữ nhân dịu dàng tĩnh lặng. Xinh đẹp nhưng không phóng đãng, trên người lại phát ra sự dụ hoặc trí mạng.
Mà bây giờ tay của Phương Nhan còn đặt ở vị trí tim Giang Tê Ngô, có thể cảm nhận rõ ràng bộ ngực mềm mại. Phương Nhan vẫn tiếp tục duy trì động tác như vậy, không thừa cơ ăn đậu hủ, nhưng cũng không chịu lấy tay ra.
Giang Tê Ngô cả người đều không tốt, tay Phương Nhan vừa chạm vào thì cô thấy cả người đều nóng lên. Nhưng cô sợ Phương Nhan phát hiện ra sự khác thường của mình rồi hiểu lầm cô là nữ nhân phóng đãng.
Thân thể khát vọng, nhưng lý trí thì dãy giụa, cô đàng hoàng nói: "Chị sờ đủ chưa?"
Tay của Phương Nhan khẽ run, cũng lây cho Giang Tê Ngô, trong lòng lại nhộn nhạo gợn sóng. Cô khẽ cắn môi, sợ mình sẽ phát ra âm thanh xấu hổ kia. Lòng của cô theo động tác tay của Phương Nhan mà nhảy lên, vì mới ngủ dậy áo sơ mi bị nhăn, giờ thêm ma sát đầu v* dưới lớp áo bắt đầu căng cứng.
Vốn dĩ chỉ định mặc đồng phục một chút, vì để thuận tiền nên cô chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, nhưng hiện giờ cô lại thấy thật sai lầm.
Cô muốn nghiêng về phía trước một chút, nhưng cổ áo lại đưa cô đến một loại phong tình khác, phong cảnh hiện ra không che đậy chút nào.
Ngay khi Giang Tê Ngô bắt đầu giãy dụa, Phương Nhan rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng nàng không có bỏ tay ra, mà dùng tay còn lại vòng qua kéo cô tới trước mặt mình. Tay của Phương Nhan vuốt ve lưng Giang Tê Ngô, hẳn là cô nên phản kháng, nhưng cái tay kia giống như có ma lực. Phương Nhan dẫn dắt Giang Tê Ngô ngồi lên đùi mình, cả hai đang hưởng thụ khoảng cách gần gũi này.
Giang Tê Ngô trở nên khẩn trương, cô biết rõ dục vọng trong mắt của Phương Nhan biểu hiện cho điều gì. Cô hiện tại cũng muốn, nhưng vì chưa từng trải qua chuyện này nên cô cũng có chút sợ hãi. Không biết phải làm ra biểu cảm gì, âm thanh gì mới có thể làm cho Phương Nhan vì cô mà động tâm.
Giang Tê Ngô xao động, khẩn trương nên chảy mồ hôi, mồ hôi thơm ngọt từ da thịt chảy ra, thơm hơn bất kỳ loại nước hoa nào, làm cho tâm tình người khác kích động hơn.
Phương Nhan muốn cự tuyệt loại dụ hoặc này, nhưng khi nàng đang ấm ức, thì cái mùi thơm làm cho người ta kích động này truyền tới mũi nàng.
Tất cả mọi giác quan trong người đều làm nàng kích động, thị giác, xúc giác, thích giác, khứu giác đang được thể nghiệm làm cho nàng điên cuồng. Phương Nhan chịu đừng không nỗi, cũng không thể chịu đựng, lý trí cuối cùng cũng bị nàng gạt bỏ: "Chị có thể đụng em một chút được không?"
Giang Tê Ngô vốn dĩ muốn gật đầu, lại nghĩ đến bộ dạng như vậy sẽ là người không biết thận trọng, cô suy nghĩ một chút, duỗi tay ôm lấy Phương Nhan, dùng cách thức này nói ra câu trả lời của mình.
Khoảng cách từ xa xôi giờ lại gần ngay trước mặt, Phương Nhan điên cuồng hôn lên ngực của Giang Tê Ngô, cách lớp áo sơ mi nhưng vẫn cảm nhận được sự mềm mại thơm ngọt. Vốn dĩ chỉ định như vậy là đủ, nhưng ngay khi vừa tiếp tục thì Phương Nhan lại càng muốn nhiều hơn.
Giang Tê Ngô im lặng chấp nhận, đang cố chấp ôm lấy cổ của Phương Nhan. Không phải bởi vì Phương Nhan hôn không có cảm giác, mà cái cảm giác này đối với cô quá mức mãnh liệt, cô hận không thể thét lên, giải toả dục vọng của mình, nhưng cô sợ hù đến Phương Nhan, nên vừa hưởng thụ vừa khắc chế, cơ thể ngược lại càng thêm nóng.
Nhất là vị trí hạ thể, loại nóng bức thêu đốt này muốn cắn nuốt cô, cô không tự chủ được lắc lư vòng eo, muốn tìm được cái gì đến dập tắt sự nóng bức ở hạ thể.
Hành động như vậy đối với Phương Nhan mà nói là một tín hiệu nguy hiểm, nàng dùng chân tách hai chân Giang Tê Ngô ra, để cô không có cách nào tự ma sát tìm sự giải thoát.
Phương Nhan tra tấn cô, nhưng cô không có chỗ trốn thoát. Trong căn phòng hơi ấm bao quanh, da thịt trắng noãn của cô không ngừng chảy mồ hôi.
Giang Tê Ngô biết cô đã bị khống chế, cô cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô hẳn là an tâm, nhưng đối với tình dục lại tràn đầy sợ hãi: "Viên Viên tỷ, không muốn..." Cô kháng cự, nhưng Phương Nhan đã thay đổi tư thể, đem cô từ từ ngã xuống giường.
Môi của Phương Nhan vẫn lưu luyến ở ngực Giang Tê Ngô không muốn rời đi, hiện tại nàng đang ngậm lấy đầu v* qua lớp vải áo, Giang Tê Ngô bắt đầu run rẩy, không nhịn được, từ chịu đựng biến thành thở dốc. Trong mắt cô sương mù dày đặc, không biết là nước mắt hay do động tình. Cô muốn nhìn Phương Nhan, nhưng cô biết hiện tại cô không có dũng khí để nhìn.
Rõ ràng trong đầu vô số lần ảo tưởng đến cảnh này, nhưng hiện giờ, cô trừ bỏ thân mình cứng ngắt, thì cái gì cũng không làm được.
"Thả lỏng...Tê Ngô..." Phương Nhan ác liệt dẫn dắt, dục vọng làm cho nàng không có cách ngừng lại, dù biết đây là không đúng, nhưng nàng không ngừng lại được.
Môi nàng bắt đầu không ngừng di chuyển, hôn từ cổ dọc xuống, lưu luyến dừng ở đầu v*, hôn đến Giang Tê Ngô toàn thân không còn sức. Cho dù nằm ngửa, nhưng ngực của cô vẫn duyên dáng yêu kiều, có thể nhìn thấy được da thịt trắng noãn.
Phương Nhan nhẹ nhàng đè lên, hai tay đặt ở cái eo thon của cô, Giang Tê Ngô nhìn xuống, thì thấy Phương Nhan vậy mà dùng răng mở từng nút áo của cô. Động tác điên cuồng như vậy, làm cho hạ thể của cô nóng rực lên.
Giang Tê Ngô cảm thấy rất là thẹn thùng, không nghĩ là thân thể của mình có thể bị Phương Nhan làm cho động tình dễ như trở bàn tay, cô bây giờ chỉ muốn Phương Nhan nhanh lên một chút, để cô không còn ngượng ngùng nữa. Nhưng cô cũng không muốn Phương Nhan ngừng lại, bởi vì ngay lúc này, ánh mắt Phương Nhan nhìn cô rất dịu dàng thâm tình, không có lạnh lùng tỉnh táo như thường ngày, hiện giờ ánh mắt này đang thêu đốt cô.
Giang Tê Ngô nhẹ nhàng ôm hông Phương Nhan, thân thể của đối phương cũng giống mình cực nóng, cô lại trở nên yên tâm, nhưng lại bị Phương Nhan hôn làm cho ý loạn tình mê.
Hai chân không tự chủ tách ra, muốn được Phương Nhan vuốt ve, cô làm tất cả đều hy vọng đêm nay dâng hiến cho Phương Nhan một cách hoàn mỹ.
Phương Nhan cũng nhận ra, tay theo bụng bằng phẳng trượt vào trong, ngưng ở bẹn đùi.
Quần lót đã ướt, sự ẩm ướt quá rõ ràng, tay Phương Nhan mò vào cánh hoa, Giang Tê Ngô rùng mình một cái, eo thon hạ xuống, bắt đầu thở dốc rất nhỏ.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên có người chạm vào nơi tu mật, cái cảm giác quả thật kỳ diệu, tại chỗ mà Phương Nhan đang vuốt ve, như có dòng điện chạy dọc khắp người. Cái cảm giác quá tuyệt vời, Giang Tê Ngô muốn càng nhiều.
"Ngô..." Than nhẹ một tiếng. Theo dục vọng mà ưỡn lên một cái.
Cô vừa hỏi vừa vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Phương Nhan. Nhiệt độ lòng bàn tay làm cho khuôn mặt lạnh băng của Phương Nhan trở nên ấm áp, Phương Nhan nhìn Giang Tê Ngô chằm chằm, im lặng lắc đầu.
Phương Nhan muốn nói mình không có gì, nhưng hiện tại nàng đang lo lắng, sợ hãi, nên không thể nói nên lời.
Giang Tê Ngô nhìn phản ứng của Phương Nhan, nghĩ là mình đang ép buộc nàng, nên càng lo lắng hỏi: "Có phải bộ đồng phục làm chị nhớ đến quá khứ không tốt?"
Phương Nhan lắc đầu, không thể nói nhiều với Giang Tê Ngô được, không thể nói bộ đồng phục này không phải là của nàng, nhưng số hiệu trên đó quả thật là đồng phục cảnh sát.
Không chỉ như vậy, dựa theo size của bộ đồng phục thì đây là của một nam cảnh sát có dáng người tương đối nhỏ. Nhưng đến cùng là có chuyện gì xảy ra, ai để đem bộ đồng phục này xếp gọn gàng trong túi của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình ảnh của Chung Vĩ Triết hiện lên trong đầu, Phương Nhan không khỏi rùng mình. Cái túi này hôm nay luôn ở bên cạnh mình, nếu có thể cùng người khác tiếp xúc chỉ là lúc ngủ buổi sáng. Nàng nhớ kỹ lại trước khi Chung Vĩ Triết ra khỏi cửa, có đi vào phòng.
Chung Vĩ Triết tuyệt đối có động cơ để làm như vậy. Hắn muốn có được Giang Tê Ngô trẻ trung xinh đẹp này, lại tiếc số tiền năm trăm vạn cấp dưỡng.
Hành tung gần đây của Phương Nhan làm cho hắn nghi ngờ, nên bắt đầu thu thập bằng chứng nàng ngoại tình. Có thể hắn cũng đã mời thám tử tư, nhưng Phương Nhan là một trinh sát vô cùng tốt, nên Chung Vĩ Triết không thu được chứng cớ gì.
Thêm vào đó thời gian gần đây, Giang Tê Ngô gần như biết được hắn đã có vợ, quyết định chia tay, nên hắn chó cùng rứt giậu. Chắc hắn đã thông đồng với một nam cảnh sát, sau đó ngày mai lúc nàng đi làm thì diễn một màn bắt gian, cho tất cả mọi người điều nghĩ Phương Nhan ngoại tình.
Nếu âm mưu này thành công rất có lợi cho hắn trong vấn đề ly hôn, đồng thời Phương Nhan không còn mặt mũi nhìn ai. Nhưng không thể phủ nhận, kế này thật hay, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng Chung Vĩ Triết hiểu biết quá ít về Phương Nhan, không biết gần đây nàng cùng Giang Tê Ngô thường xuyên qua lại thân mật, và không biết nàng có thói quen mang hai cái túi giống nhau như đúc. Một cái để đồng phục đi làm, một cái để vận dụng và quần áo hằng ngày để tránh có những tình huống đột xuất bên ngoài.
Nếu không phải đột xuất muốn cùng Giang Tê Ngô đến nhà nghĩ, thì nàng sẽ không lấy cái túi đựng đồ dự bị này, thì hậu quả đúng là không tưởng tượng được.
"Viên Viên tỷ, chị đừng làm em sợ..." Phương Nhan quá mức im lặng làm Giang Tê Ngô hoảng sợ, cô nắm lấy quần áo của Phương Nhan, muốn kéo nàng về với hiện tại.
Phương Nhan miễn cưỡng cười, cởi ra bộ đồng phục: "Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ đến một số chuyện không vui, nên tâm tình không tốt."
Giang Tê Ngô tràn đầy áy náy, nói với Phương Nhan: "Thật xin lỗi, em không biết chị có quá khứ không vui đối với những thứ này....Em chỉ cảm thấy nó rất hợp với chị."
Phương Nhan che dấu sự chột dạ, nói: "Chị cảm thấy nó mới thích hợp với em, mặc vào nhìn sẽ rất hấp dẫn."
Nói nhưng tay thì đem bộ đồng phục đưa cho Giang Tê Ngô, tiếp tục lẩm bẩm: "Tê Ngô, em mặc thử, sẽ rất thích hợp."
Giang Tê Ngô từ chối: "Em không mặc, rất xấu hổ." Cô chạy lại salon trốn, tránh để Phương Nhan tiếp tục muốn cô mặc.
"Nhưng chị muốn xem, Tê Ngô..." Phương Nhan tiếp tục đưa ra thỉnh cầu, Giang Tê Ngô lắc đầu liên tục, trên mặt hiện lên ửng đỏ. Đối với Giang Tê Ngô nếu mặc bộ đồng phục này cosplay thì thật là quá xấu hổ rồi.
Phương Nhan cố nhịn cười, tiếp tục khuyên: "Chị cảm thấy nếu em mặc sẽ rất đẹp, ngoan đi, mặc một chút thôi..." Nàng quả thật muốn nhìn dáng vẻ của Giang Tê Ngô mặc đồng phục, nhưng cũng muốn đem sự chú ý của cô dời đi chỗ khác. Cho nên nàng cứ đung đưa bộ đồ trước mặt cô, muốn thu hút sự chú ý của cô. Đây là một loại ám chỉ trong tâm lý, muốn Giang Tê Ngô chú ý.
"Em không chịu...Viên Viên tỷ, chị khi dễ em."
"Em không muốn được hoan nghênh sao? Hầu như đa số nam nhân đều bị dính chiêu này."
"Em sẽ nhanh chóng chia tay...Hấp dẫn nam nhân làm chi!" Giang Tê Ngô dở khóc dở cười, thậm chí dùng ngôn ngữ tay chân để kháng nghị.
"Thì dành cho người kế tiếp xem, người này không xứng với em, kế tiếp sẽ là người nam nhân tốt."
"Nhưng em đối với nam nhân đã tuyệt vọng."
"Vậy liền cho nữ nhân nhìn." Phương Nhan thuận miệng nói, cũng liền tới trước mặt của Giang Tê Ngô.
Câu nói này làm Giang Tê Ngô sửng sốt, cô nhìn Phương Nhan, muốn xem người trước mặt có thể đã biết ít nhiều tâm tư của cô. Nhìn Giang Tê Ngô thất vọng, Phương Nhan thậm chí ngày càng nhiệt tình, nhưng không có giống như Giang Tê Ngô tưởng tượng đối với cô có dục vọng.
Nội tâm Giang Tê Ngô bắt đầu giãy dụa, muốn nói cho Phương Nhan biết, cô thích nàng, nhưng hiện thực có quá nhiều chuyện nghiền nát dũng khí của cô.
Nàng còn chưa cùng Chung Vĩ Triết chia tay chính thức, nhưng hắn đã bắt đầu uy hiếp tổn thương cô với mẫu thân, nếu để hắn biết cô sau khi chia tay hắn rồi quen với một nữ nhân, hắn sẽ tìm cách hại "Viên Viên tỷ" để cân bằng nội tâm của hắn.
Hơn nữa, Viên Viên tỷ còn chưa có ly hôn, áp lực vô cùng lớn, hơn nữa đối với mình là thích, chưa đến được trạng thái yêu. Nếu bây giờ nói ra tình cảm của mình, sợ sẽ doạ chị ấy chạy mất.
Giang Tê Ngô là một người dịu dàng nhưng rất lý trí. Cô biết hiện tại hoàn cảnh tàn khóc ra sao, nên mới lựa chọn nhẫn nại.
Sau khi Viên Viên tỷ ly hôn xong, nội tâm sẽ trống vắng tịch mịch, Giang Tê Ngô muốn nhân dịp đó xông vào, thể hiện tình yêu của mình. Cô cho là mình có thể nhẫn nại, nhưng mỗi lần thấy Viên Viên tỷ, thì sự kiêu ngạo nhẫn nại của bản thân đều không dùng được.
Rõ ràng bây giờ thời điểm, địa phương đều thích hợp vô cùng, nhưng cô không có cách nào đối với Phương Nhan đòi hỏi cái gì...
Phương Nhan không có chú ý tới, nàng đang suy nghĩ làm sao phá bỏ âm mưu của Chung Vĩ Triết, thì tiếng chuông điện thoại vang lên, nàng cầm điện thoại thì thấy người gọi tới là "Bí đao".
"Bí đao" là biệt danh thời cấp ba của Trang Nhất Sinh, nghĩ lúc này nàng đi không có nói với Trang Nhất Sinh, nên chỉ vào điện thoại: "Xin lỗi, chị nghe điện thoại..."
Giang Tê Ngô gật đầu nhẹ, cầm đồng phục ở trên bàn, sau đó vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Cô rất muốn biết Phương Nhan với bí đao nói cái gì, nhưng cũng sợ biết được họ nói cái gì. Mấy phút sau, cô thấy trên mặt của Phương Nhan có ý cười, như vừa gặp được chuyện tốt gì.
Giang Tê Ngô nhìn thấy trong lòng liền không thoải mái, cô rất muốn Phương Nhan tươi cười như vậy, nhưng hiện tại thấy Phương Nhan cười đặc biết chướng mắt.
"Viên Viên tỷ, nhìn chị thật vui, có chuyện gì tốt sao?"
Phương Nhan tươi cười càng lớn, ngón tay nhẹ nhàng để trên môi, nói: "Chị tạm thời giữ bí mật."
Giang Tê Ngô nghe như vậy, tâm tình càng không thoải mái, nhưng lúc Phương Nhan làm ra động tác như vậy, tư vị nữ nhân tuyệt đối, làm cho tâm Giang Tê Ngô nhảy lên một cái. Cho dù là như vậy, nhưng hai tay cô vẫn nắm chặt áo khoắc che người lại, giống như bên trong đang dấu cái gì không muốn cho ai thấy được.
Phương Nhan không có chú ý tới, nàng đang nghĩ đến tin tức tốt mà Trang Nhất Sinh vừa nói với nàng, trong lòng càng thêm vui vẻ. Nhưng hiện tại chỉ là trong giai đoạn giả thuyết, nàng đợi khi đã hoàn toàn ly hôn mới nói tin tức này cho Giang Tê Ngô.
Hai người ngồi ở salon, nhưng cả hai đều có tâm tư riêng, mở tivi nhưng không có ai coi.
Nhưng qua mấy phút, điện thoại Phương Nhan lại có tiếng chuông, hiện thị giáo sư đang gọi.
Thần kinh Phương Nhan lập tức căng thẳng, đang lúc ở cùng Giang Tê Ngô mà Chung Vĩ Triết gọi, quả thật là muốn đòi mạng. Nhất là, Giang Tê Ngô đối với người mang tên "giáo sư" rất có hứng thú, cô không nhịn được nhích tới gần hơn, giống như muốn nghe cuộc đối thoại này.
"Chị đi nghe điện thoại chút..." Nói xong, nàng chạy vào nhà vệ sinh, âm thanh nói chuyện rất nhỏ, như là không muốn cho Giang Tê Ngô nghe được.
Giang Tê Ngô khó chịu, cô cúi đầu nhìn quần áo đang mặc, bắt đầu hoài nghi không biết mình làm như vậy đáng không... Cô phát hiện ngoài việc biết nàng đang muốn ly hôn và làm gái thì những chuyện khác hoàn toàn không biết, mỗi lần gặp nhau hầu như đều nói chuyện của cô.
Lần này, mất một lúc lâu Phương Nhan mới từ nhà vệ sinh đi ra, đối với Giang Tê Ngô thấy rất áy náy và có lỗi, nhưng điện thoại lại vang lên lần nữa.
Giang Tê Ngô bắt đầu tức giận, cô không muốn lúc đang ở cùng Phương Nhan có ai quấy rầy, không vui nói: "Vẫn là tên chồng rác rưởi kia?"
Phương Nhan nhìn thấy người gọi là Lý Bân Bân, lông mày nhíu lại. Nàng biết Lý Bân Bân là một người rất có phong độ thân sĩ, tuyệt đối sẽ không gọi nàng lúc nửa đêm, mà hắn gọi lúc này, chắc là có án xảy ra.
"Chị nghe điện thoại một chút." Nàng lại vọt vào nhà vệ sinh lần nữa, nhưng lần nữa mất nữa tiếng mới xong.
Ở trung tâm thành phố xảy ra án mạng, mà hiện tại chưa qua hết bảy ngày tết, nên đa số phần lớn cảnh đội chưa trở về, nên Lý Bân Bân hy vọng Phương Nhan tới hiện trường trợ giúp, tranh thủ trong 24 giờ vàng phá án.
Nếu là trước kia, Phương Nhan sẽ lập tức chạy tới. Nhưng hiện giờ nàng đang ở cùng với Giang Tê Ngô.
"Hôm nay không tiện?"
"Ân!"
"Đang đi với cô sinh viên kia?"
"Ân!" Phương Nhan không có phủ nhận.
Lý Bân Bân im lặng một chút rồi nói: "Sáng mai rồi sư tỷ tới...Tôi đi nói với đội trưởng một chút."
Phương Nhan cảm kích đáp lại, tối nay Giang Tê Ngô vừa xảy ra chuyện, nàng không nhẫn tâm bỏ đi lúc này. Đây cũng là lần đầu tiên nàng vì chuyện riêng tư mà từ chối công tác.
"Cám ơn."
"Không có gì, sư tỷ hãy tranh thủ ngủ, ngày mai còn nhiều chuyện phải làm..."
Hai người khách sáo một chút, rốt cuộc cũng nữa tiếng mới xong.
Phương Nhan lại sợ có người làm phiền, nên chỉnh điện thoại chế độ im lặng, nàng muốn nói với Giang Tê Ngô sẽ không còn ai làm gọi điện nữa, mở cửa nhà vệ sinh đi ra, thì thấy Giang Tê Ngô đã ngồi ngủ trên salon.
Cho dù là đang ngủ, nhưng Giang Tê Ngô vẫn nắm chặt áo khoác, hành động này có vẻ không phải bởi vì lạnh, loại phòng ngự này rất kỳ lạ, ánh mắt Phương Nhan nhìn xung quanh không thấy bộ đồng phục đâu.
Phương Nhan liền biết Giang Tê Ngô nhân lúc nàng nói chuyện điện thoại đã mặc bộ đồng phục, nhưng vì nàng nhiều lần nghe điện thoại nên làm cô ngủ thiếp đi.
Phương Nhan nhẹ nhàng đẩy người đang mơ mơ màng màng ngủ, ngập tràn áy náy nói: "Tê Ngô, em đừng ngủ ở salon, sẽ bị cảm lạnh."
Giang Tê Ngô trên ghế salon than nhẹ một tiếng, mơ màng mở mắt thấy Phương Nhan trước mặt, căn bản không có ý tứ đứng lên, đưa tay ôm lấy nàng, giống như Phương Nhan trước mắt không phải người mà là cái gối ôm hình người.
Đối với Giang Tê Ngô nũng nịu, Phương Nhan dở khóc dở cười, duỗi ra hai tay, dùng sức ôm cô lên đi tới giường. Đoạn đường không xa, nhưng đối với nữ nhân hơn nữa tư thế không thích hợp thì rất tốn sức, cuối cùng nàng cũng đưa được Giang Tê Ngô tới trên giường.
Nàng mệt thở một hơi, muốn giúp Giang Tê Ngô cởi áo khoác ra, nhưng không biết Giang Tê Ngô ngủ thật hay là giả bộ ngủ, khi nàng đưa tay nắm lấy, thì Giang Tê Ngô nắm càng chặt hơn, hoàn toàn bảo vệ bản thân sau lớp áo khoác.
Phương Nhan mệt đầu đổ đầy mồ hôi, nàng bỏ cuộc, lấy chăn đắp cho Giang Tê Ngô, nàng thuần tiện tìm cái áo thay cho chăn, rồi nặng nề ngủ.
Nàng bắt đầu thấy ác mộng, thấy một bàn tay đấy máu đưa ra ngoài. Máu trên bàn tay còn đang chảy, máu sền sệt theo cổ tay chảy xuống. Dù là như vậy nhưng bàn tay máu đó vẫn đang cố nắm lấy tay mình, Phương Nhan không thể động đậy, chỉ trơ mắt nhìn cái người đầy máu đang ngày càng gần mình.
Nó đã bị cắn tới máu thịt be bét, căn bản không thể nhìn ra được giới tính, trừ bỏ cánh tay kia, toàn bộ đều có vết cắn, hương vị toả ra làm cho Phương Nhan thấy buồn nôn.
Giang Tê Ngô bên cạnh không biết đã đi đâu, chỉ nghe được âm thanh quay chụp của điện thoại vang lên, Phương Nhan muốn giãy dụa, nhưng có cái gì đó đang trói chặt nàng, máu liên tục xông lên não.
Máu sền sệt trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả ga giường, huyết nhân mở miệng, lộ ra hàm răng sắc bén mùi máu nồng đậm, tròng mắt đã muốn lòi ra nhưng vẫn cố gắng nhìn Phương Nhan cười quỷ dị.
Phương Nhan chỉ có thể trơ mắt nhìn huyết nhân từng bước tới gần mình, nàng sợ hãi tới cực điểm, lại không có cách nào động đậy, chỉ có thể chờ đợi huyết nhân tới xé nát nàng.
Cho đến khi nàng nghe được tiếng gì đó, mới từ trong ác mộng tỉnh lại.
Phương Nhan liều mạng la lên, không hề cố kỵ bất cứ cái gì. Nàng thở dốc, mồ hôi trên trán trượt xuống, Phương Nhan cố gắng nhìn rõ người trước mặt, thì thấy được ánh mắt lo lắng của Giang Tê Ngô.
Trong tích tắc đó, tất cả sợ hãi đều bị ánh mắt này làm cho tan biến. Phương Nhan bình tĩnh lại, cho tới bây giờ nàng mới biết thì ra chỉ cần một ánh mắt có thể làm cho nàng an tâm như vậy.
"Chị gặp ác mộng?"
Phương Nhan phát ra âm thanh đáp lại, sau khi đáp lại thì thấy thật mất mặt. Tuy bình thường nàng cũng sẽ gặp ác mộng, nhưng chưa bao giờ gặp ác mộng hoảng loạn như vậy, giống như trong cái ác mộng này, nàng thấy gần giống với cái bóng mấy vụ án.
Tên sát thủ có hành vi phân thay, ngụy trang thành nhân viên đường ống để quay phim, còn có từ tay của sư phụ nhận vụ án thôi miên cắn người, ba vụ án này mặc kệ là hung thủ hay nạn nhân đều không có bất kỳ liên quan gì. Hay là, cơn ác mộng này cảnh cáo cho Phương Nhan đều gì.
Phương Nhan chưa bao giờ gặp tình huống này, trong lúc nhất thời không biết được ngụ ý của cơn ác mộng. Sự im lặng của Phương Nhan làm cho Giang Tê Ngô hoảng sợ, nghĩ là nàng còn đang hoảng sợ, nên ôm Phương Nhan vào lòng, dịu dàng nói: "Đừng sợ, có em ở đây."
Phương Nhan không có đáp lại, không tự chủ cũng ôm chặt Giang Tê Ngô, mắt gần như áp sát ngực cô.
Đối với tư thế này làm cho Giang Tê Ngô đỏ mặt, cô bắt đầu cầu xin: "Viên Viên tỷ, đừng dựa sát nơi đó." Giọng cô có chút bất lực, nghe vào tai là âm thanh mê người. Phương Nhan làm như không nghe, nàng còn theo bản năng cọ cọ sát vào, kích thích Giang Tê Ngô thêm thẹn thùng.
Phương Nhan nghe được tiếng tim đập của Giang Tê Ngô, nhưng thấy quần áo cô mặc hơi nhiều nên nói: "Tê Ngô, cởi áo khoác ra đi."
Giang Tê Ngô gật đầu, bắt đầu cởi áo khoác, thì thấy Phương Nhan khẽ ngẩng đầu, làm tư thế thưởng thức. Bây giờ cô mới nhớ mình đang mặc cái áo, mà cái người trước mặt hình như cũng biết cô đang mặc cái gì.
"Viên Viên tỷ, chị..."
Phương Nhan vô tội nói: "Chị thế nào?"
Nhìn phản ứng của Phương Nhan, Giang Tê Ngô nhẫn nhịn rất lâu nói ra: "Chị quay người!"
Phương Nhan vẫn tiếp tục đùa Giang Tê Ngô, nhìn Giang Tê Ngô đỏ muốn chín mặt, thì cảm thấy rất thú vị, cũng bắc chước câu nói lần lừa gạt lần trước nói: "Chúng ta đều là nữ nhân, em sợ cái gì a..."
Mặt Giang Tê Ngô càng đỏ thêm: "Viên Viên tỷ, chị khi dễ em."
Phản ứng như vậy, càng làm Phương Nhan muốn khi dễ thêm, nên nàng vô tội xích lại gần hơn: "Không có ah, chị là đang quan tâm em, dù sao trong phòng có máy sưởi ấm, em mặc nhiều như vậy không tốt."
Giang Tê Ngô cắn môi dưới bất mãn nói: "Chị biết rõ em đang mặc cái gì!"
"A, em mặc cái gì? Không thể cho chị xem sao?"
"Viên Viên tỷ như thế nào lại xấu như vậy, khi dễ em..."
"Vậy được rồi, không khi dễ em, chị đi ngủ." Phương Nhan cố nhịn cười làm như thất vọng nằm xuống, Giang Tê Ngô muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có nói. Cô đưa lưng về với Phương Nhan, định đi đổi quần áo khác.
Nhưng cô vừa định đứng lên, thì nghe Phương Nhan đã không nhịn được nữa cười lớn. Giang Tê Ngô thẹn quá hoá giận, liền nhào tới muốn giáo huấn cái người xấu xa này.
Nhưng ánh đen trong phòng thì mờ ảo, Giang Tê Ngô thì quá đẹp, làm cho Phương Nhan nhìn chằm chằm. Nàng giống như ngây dại, cái nhìn cực nóng như muốn thuê đốt da thịt của Giang Tê Ngô.
Loại đẹp đẽ giấu kín này làm cho Phương Nhan hít thở không thông, nàng chưa bao giờ nghĩ có nữ nhân mặc đồng phục mà đẹp đến như vậy. Cô đẹp loá mắt, làm Phương Nhan cũng phải tự ti, làm cho nàng chỉ muốn thành kính quỳ gồi dưới chân cô.
Cuối cùng, Phương Nhan cũng tĩnh táo, nàng than thở: "Tê Ngô, em quá đẹp, rất thích hợp với bộ đồng phục này. Hiện tại, em đẹp đến nỗi chị thấy không chân thật."
Giang Tê Ngô cảm thấy muốn bị ánh mắt nóng bỏng này làm cho bị phỏng, cô chỉ có thể hé miệng phản ứng. Rõ ràng cô muốn giáo huấn Phương Nhan một chút, không nghĩ lại bị một câu khen ngợi này làm cho xấu hổ. Cô không có trốn tránh, cô muốn được Phương Nhan nhìn mình như vậy.
Nghĩ nghĩ một chút, cô lấy hết can đảm cởi áo khoác ra, đồng phục hiện ra, không có một chút dư thừa, ngực đầy đặn chập trùng phía sau đồng phục, cấm kỵ xinh đẹp.
Phương Nhan bắt đầu hít thở không thở, nàng đưa tay muốn chạm vào dáng vẻ xinh đẹp này, nhưng sợ mình sẽ làm hư, nên tay chỉ ngừng giữa không trung.
Giang Tê Ngô nhìn ra được sự do dự của nàng, suy nghĩ một chút, nắm tay của nàng chạm vào mình.
"Em là chân thật." Giang Tê Ngô nói lại như vậy, nhưng cô không biết khi cô nói như vậy làm cho một chút lý trí cuối cùng của Phương Nhan bị đoạt mất.
Nàng duy trì động tác cứng ngắt, như là từ lòng bàn tay có thể cảm giác được nhịp tim đang đập rất nhanh. Mãnh liệt như vậy, giống như nhịp tim của nàng hoà cùng một nhịp.
Ánh mắt hai người chạm nhau, chú ý lẫn nhau, và cũng chỉ có đối phương trong mắt.
"Vẫn không chân thật, Tê Ngô, em rất thích hợp với bộ đồng phục này..." Phương Nhan than thở, nàng tham lam nhìn chằm chằm Giang Tê Ngô. Chỉ là một cái áo sơ mi đồng phục, lại làm cho nàng thấy mơ màng như vậy, ngực được che dậy rất thoả đang, dáng người của Giang Tê Ngô cũng rất thoả đáng.
Tóc dài luôn luôn được cột lên, giờ thì xoã trên vai, dung mạo của cô làm người khác phải trầm luân, mắt của cô phong tình vạn chủng, tóc có chút lộn xộn nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp mê người của cô.
Mà quan trọng nhất là, cô rõ ràng có nét đẹp mê người như vậy nhưng vẫn duy trì bộ dạng nữ nhân dịu dàng tĩnh lặng. Xinh đẹp nhưng không phóng đãng, trên người lại phát ra sự dụ hoặc trí mạng.
Mà bây giờ tay của Phương Nhan còn đặt ở vị trí tim Giang Tê Ngô, có thể cảm nhận rõ ràng bộ ngực mềm mại. Phương Nhan vẫn tiếp tục duy trì động tác như vậy, không thừa cơ ăn đậu hủ, nhưng cũng không chịu lấy tay ra.
Giang Tê Ngô cả người đều không tốt, tay Phương Nhan vừa chạm vào thì cô thấy cả người đều nóng lên. Nhưng cô sợ Phương Nhan phát hiện ra sự khác thường của mình rồi hiểu lầm cô là nữ nhân phóng đãng.
Thân thể khát vọng, nhưng lý trí thì dãy giụa, cô đàng hoàng nói: "Chị sờ đủ chưa?"
Tay của Phương Nhan khẽ run, cũng lây cho Giang Tê Ngô, trong lòng lại nhộn nhạo gợn sóng. Cô khẽ cắn môi, sợ mình sẽ phát ra âm thanh xấu hổ kia. Lòng của cô theo động tác tay của Phương Nhan mà nhảy lên, vì mới ngủ dậy áo sơ mi bị nhăn, giờ thêm ma sát đầu v* dưới lớp áo bắt đầu căng cứng.
Vốn dĩ chỉ định mặc đồng phục một chút, vì để thuận tiền nên cô chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, nhưng hiện giờ cô lại thấy thật sai lầm.
Cô muốn nghiêng về phía trước một chút, nhưng cổ áo lại đưa cô đến một loại phong tình khác, phong cảnh hiện ra không che đậy chút nào.
Ngay khi Giang Tê Ngô bắt đầu giãy dụa, Phương Nhan rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng nàng không có bỏ tay ra, mà dùng tay còn lại vòng qua kéo cô tới trước mặt mình. Tay của Phương Nhan vuốt ve lưng Giang Tê Ngô, hẳn là cô nên phản kháng, nhưng cái tay kia giống như có ma lực. Phương Nhan dẫn dắt Giang Tê Ngô ngồi lên đùi mình, cả hai đang hưởng thụ khoảng cách gần gũi này.
Giang Tê Ngô trở nên khẩn trương, cô biết rõ dục vọng trong mắt của Phương Nhan biểu hiện cho điều gì. Cô hiện tại cũng muốn, nhưng vì chưa từng trải qua chuyện này nên cô cũng có chút sợ hãi. Không biết phải làm ra biểu cảm gì, âm thanh gì mới có thể làm cho Phương Nhan vì cô mà động tâm.
Giang Tê Ngô xao động, khẩn trương nên chảy mồ hôi, mồ hôi thơm ngọt từ da thịt chảy ra, thơm hơn bất kỳ loại nước hoa nào, làm cho tâm tình người khác kích động hơn.
Phương Nhan muốn cự tuyệt loại dụ hoặc này, nhưng khi nàng đang ấm ức, thì cái mùi thơm làm cho người ta kích động này truyền tới mũi nàng.
Tất cả mọi giác quan trong người đều làm nàng kích động, thị giác, xúc giác, thích giác, khứu giác đang được thể nghiệm làm cho nàng điên cuồng. Phương Nhan chịu đừng không nỗi, cũng không thể chịu đựng, lý trí cuối cùng cũng bị nàng gạt bỏ: "Chị có thể đụng em một chút được không?"
Giang Tê Ngô vốn dĩ muốn gật đầu, lại nghĩ đến bộ dạng như vậy sẽ là người không biết thận trọng, cô suy nghĩ một chút, duỗi tay ôm lấy Phương Nhan, dùng cách thức này nói ra câu trả lời của mình.
Khoảng cách từ xa xôi giờ lại gần ngay trước mặt, Phương Nhan điên cuồng hôn lên ngực của Giang Tê Ngô, cách lớp áo sơ mi nhưng vẫn cảm nhận được sự mềm mại thơm ngọt. Vốn dĩ chỉ định như vậy là đủ, nhưng ngay khi vừa tiếp tục thì Phương Nhan lại càng muốn nhiều hơn.
Giang Tê Ngô im lặng chấp nhận, đang cố chấp ôm lấy cổ của Phương Nhan. Không phải bởi vì Phương Nhan hôn không có cảm giác, mà cái cảm giác này đối với cô quá mức mãnh liệt, cô hận không thể thét lên, giải toả dục vọng của mình, nhưng cô sợ hù đến Phương Nhan, nên vừa hưởng thụ vừa khắc chế, cơ thể ngược lại càng thêm nóng.
Nhất là vị trí hạ thể, loại nóng bức thêu đốt này muốn cắn nuốt cô, cô không tự chủ được lắc lư vòng eo, muốn tìm được cái gì đến dập tắt sự nóng bức ở hạ thể.
Hành động như vậy đối với Phương Nhan mà nói là một tín hiệu nguy hiểm, nàng dùng chân tách hai chân Giang Tê Ngô ra, để cô không có cách nào tự ma sát tìm sự giải thoát.
Phương Nhan tra tấn cô, nhưng cô không có chỗ trốn thoát. Trong căn phòng hơi ấm bao quanh, da thịt trắng noãn của cô không ngừng chảy mồ hôi.
Giang Tê Ngô biết cô đã bị khống chế, cô cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô hẳn là an tâm, nhưng đối với tình dục lại tràn đầy sợ hãi: "Viên Viên tỷ, không muốn..." Cô kháng cự, nhưng Phương Nhan đã thay đổi tư thể, đem cô từ từ ngã xuống giường.
Môi của Phương Nhan vẫn lưu luyến ở ngực Giang Tê Ngô không muốn rời đi, hiện tại nàng đang ngậm lấy đầu v* qua lớp vải áo, Giang Tê Ngô bắt đầu run rẩy, không nhịn được, từ chịu đựng biến thành thở dốc. Trong mắt cô sương mù dày đặc, không biết là nước mắt hay do động tình. Cô muốn nhìn Phương Nhan, nhưng cô biết hiện tại cô không có dũng khí để nhìn.
Rõ ràng trong đầu vô số lần ảo tưởng đến cảnh này, nhưng hiện giờ, cô trừ bỏ thân mình cứng ngắt, thì cái gì cũng không làm được.
"Thả lỏng...Tê Ngô..." Phương Nhan ác liệt dẫn dắt, dục vọng làm cho nàng không có cách ngừng lại, dù biết đây là không đúng, nhưng nàng không ngừng lại được.
Môi nàng bắt đầu không ngừng di chuyển, hôn từ cổ dọc xuống, lưu luyến dừng ở đầu v*, hôn đến Giang Tê Ngô toàn thân không còn sức. Cho dù nằm ngửa, nhưng ngực của cô vẫn duyên dáng yêu kiều, có thể nhìn thấy được da thịt trắng noãn.
Phương Nhan nhẹ nhàng đè lên, hai tay đặt ở cái eo thon của cô, Giang Tê Ngô nhìn xuống, thì thấy Phương Nhan vậy mà dùng răng mở từng nút áo của cô. Động tác điên cuồng như vậy, làm cho hạ thể của cô nóng rực lên.
Giang Tê Ngô cảm thấy rất là thẹn thùng, không nghĩ là thân thể của mình có thể bị Phương Nhan làm cho động tình dễ như trở bàn tay, cô bây giờ chỉ muốn Phương Nhan nhanh lên một chút, để cô không còn ngượng ngùng nữa. Nhưng cô cũng không muốn Phương Nhan ngừng lại, bởi vì ngay lúc này, ánh mắt Phương Nhan nhìn cô rất dịu dàng thâm tình, không có lạnh lùng tỉnh táo như thường ngày, hiện giờ ánh mắt này đang thêu đốt cô.
Giang Tê Ngô nhẹ nhàng ôm hông Phương Nhan, thân thể của đối phương cũng giống mình cực nóng, cô lại trở nên yên tâm, nhưng lại bị Phương Nhan hôn làm cho ý loạn tình mê.
Hai chân không tự chủ tách ra, muốn được Phương Nhan vuốt ve, cô làm tất cả đều hy vọng đêm nay dâng hiến cho Phương Nhan một cách hoàn mỹ.
Phương Nhan cũng nhận ra, tay theo bụng bằng phẳng trượt vào trong, ngưng ở bẹn đùi.
Quần lót đã ướt, sự ẩm ướt quá rõ ràng, tay Phương Nhan mò vào cánh hoa, Giang Tê Ngô rùng mình một cái, eo thon hạ xuống, bắt đầu thở dốc rất nhỏ.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên có người chạm vào nơi tu mật, cái cảm giác quả thật kỳ diệu, tại chỗ mà Phương Nhan đang vuốt ve, như có dòng điện chạy dọc khắp người. Cái cảm giác quá tuyệt vời, Giang Tê Ngô muốn càng nhiều.
"Ngô..." Than nhẹ một tiếng. Theo dục vọng mà ưỡn lên một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.