Chương 76
Vạn Ngôn Bất Trị Nhất Khối Tiền
10/06/2021
Lần này giấc ngủ trở nên an ổn hơn, không cần phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, cho đại bão và thân thể được nghĩ ngơi đầy đủ, đột nhiên, không biết từ chỗ nào vang lên tiếng cười.
Nụ cười kia sau khi được vang lên, cũng lây nhiễm sang những người khác.
Phương Nhan không thể không từ trong giấc ngủ giật mình dậy, phát hiện có cả một đám người đang vây quanh nàng, nụ cười trên mặt bọn họ tươi còn hơn hoa, do được thưởng thức Phương Nhan ' Mỹ lệ '. Vẻ mặt này từ sau khi thành lập tổ chuyên án mới lần đầu tiên nhìn thấy, Phương Nhan thấy kỳ lạ, lại đột nhiên nhớ đến trước đó nàng đang ở cùng với Giang Tê Ngô.
Một loại chẳng giác không lành xuất hiện trong đầu, Phương Nhan ngẩng đầu, không ngoài suy đoán, phát hiện mình đã đè lên cánh tay của Giang Tê Ngô để ngủ. Không cần phải nghĩ cũng biết khoảng thời gian qua vì lo lắng cho nàng, Giang Tê Ngô cũng sẽ bị mất ngủ, bây giờ ở bên cạnh nàng, bị nàng lây, ngủ thiếp đi, cho nên tình trạng này của hai người đã bị một đám người vây quanh một khoảng thời gian rồi.
Nhưng cũng may, tướng ngủ của hai người cũng rất đàng hoàng, Phương Nhan thở dài một hơi, ánh mắt đảo một vòng nhìn các đồng nghiệp đang cầm điện thoại chụp hình, lên tiếng dò hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Đã hơn tám giờ tối.” Có người lên tiếng trả lời cho Phương Nhan.
Phương Nhan giật mình, lập tức cũng lên tiếng: “Tôi đã ngủ một ngày một đêm?”
Mọi người cười càng lớn hơn: “Phương Nhan, có phải cô ngủ tới hồ đồ rồi không? Buổi trưa hôm nay chúng ta mới gặp nhau mà.” . Truyện Điền Văn
“Ngủ một buổi chiều là đủ rồi, hơn nữa chúng tôi không thể để cô cố gắng một mình được.”
“Đúng đó, có chút áy náy, rõ ràng cô cũng mệt mỏi như chúng tôi, sao chỉ có chúng tôi được ngủ ngon thôi.”
Mọi người nói lên cách nhìn của mình, ngủ được một giấc, mọi người đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nghĩ đến một mình Phương Nhan cố gắng ở trong cục, ai cũng không muốn mình nghỉ ngơi quá nhiều, nên lần lượt trở về cục, không nghĩ tới, được nhìn thấy một cảnh tượng thú vị như vậy.
“Đây chính là tiểu tam của chồng cũ cô phải không?”
Các đồng nghiệp lên tiếng hỏi nghi vấn của mình, có chút không thể tin được tại sao vợ lớn với tiểu tam lại có thể thân thiết ôm nhau ngủ như vậy chứ. Phương Nhan đứng thẳng lên, cởi áo khoác ra, cẩn thận đắp lên người của Giang Tê Ngô, làm một cái thế im lặng với đám người đối diện.
Giang Tê Ngô đoán chừng mấy hôm nay cũng đã vì mình mà rất lo sợ nên không hề nghỉ ngơi đàng hoàng, Phương Nhan hy vọng Giang Tê Ngô có thể ngủ được thêm một chút nữa.
Mọi người nghe lời ra ngoài, Phương Nhan nhẹ nhàng khép cửa phòng nghỉ ngơi lại, nàng quyết định thẳng thắng với các đồng nghiệp: “Chúng tôi hiện tại đang kết giao.” Phương Nhan không muốn che giấu mối quan hệ của nàng với Giang Tê Ngô nữa, các động nghiệp sau khi nghe được có biểu tình rất khác nhau, hình như cũng đã đoán được có khả năng này, nhưng khi nghe chính miệng Phương Nhan nói ra một cách bình tĩnh như vậy, mọi người vẫn thấy rất kinh ngạc.
“Cha mẹ hai người có biết không?” Có người hiếu kỳ truy vấn, cũng không hề có thành kiến chuyện hai nữ nhân yêu nhau, đối với hai người, bọn họ chỉ tò mò mà thôi, không có bài xích như trong tưởng tượng của Phương Nhan.
Phương Nhan thở dài một hơi, thái độ như vậy tốt hơn nang nghĩ rất nhiều, nàng ngồi ở vị trí của mình, nhẹ nhàng đung đưa cái ghế của mình. Mỹ nữ mắt kính đưa cho nàng một ly ca phê, Phương Nhan uống một ngụm, vị đắng chát của cà phê khuếch tán khắp trong miệng nàng, đại não lập tức tỉnh táo ngay. Thấy các đồng nghiệp vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, Phương Nhan lúc này mới tiếp tục đề tài đang nói vừa rồi: “Gia đình của tôi đều ở nước ngoài, cho nên còn chưa có biết, mẹ của Tê Ngô thì đã biết chuyện của chúng tôi, mặc dù không ủng hộ, nhưng cũng không có phản đối.”
Mọi người nhẹ gật đầu, cảm thấy cũng quá ngoài sức tưởng tượng rồi, sau đó tất cả đều cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ vô ý nói gì đó làm tổn thương lòng tự trọng của Phương Nhan. Nhưng trong này cũng có một số người kỳ thị, chỉ là họ thấy không quan trọng, chỉ có thể ở trong lòng mắng một chút mà thôi.
Đây chính là hiệu ứng bầy cừu, dù cho có người có cái nhìn khác biệt, nhưng cũng sẽ xuôi theo chiều gió phát biểu ý kiến tương tự, mà nói cho cùng, thì đây chính là một loại tâm lý ám chỉ. Nếu vừa rồi, khi Phương Nhan nói ra, có người đầu tiên mắng chửi hai người, thì mọi người cũng sẽ theo chiều gió mà mắng chửi, tâm lý vô thức sẽ bị ảnh hưởng.
Mà sát thủ Bạch thôi miên cũng được thực hiện dưới tình huống như vậy, đại đa số sẽ vào vai người được tín nhiệm nhất, sau đó công kích điểm mù trong lòng, từ đó đạt được mục đích mà nàng muốn. Mặc dù không biết sát thủ Bạch đã làm như thế nào để điều khiển được cả một đám người làm việc cho nàng, bây giờ, cho dù có biết rõ cũng không thay đổi được cái gì.
Phương Nhan vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nàng cố gắng để chính mình có thể từ trong giấc mộng vừa rồi khôi phục lại trạng thái bình thường. Tuy thân thể còn rất mệt mỏi, nhưng cũng đã ngủ được một chút, mạch suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Mọi người cũng yên tĩnh lại ngồi một bên, cập nhật tình huống gần nhất, xem đi xem lại các tài liệu thật dày trước mặt.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Giang Tê Ngô vội vội vàng vàng chạy tới, Phương Nhan giật mình, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Giang Tê Ngô, tự nhiên cũng biết được Giang Tê Ngô đã gặp được ác mộng, vội đứng lên bước tới nói: “Tê Ngô, em làm sao vậy?”
Giang Tê Ngô tinh thần căng cứng, cô khẩn trưởng nắm lấy tay của Phương Nhan, run rẩy nói: “Phương Nhan, em đem Phương Nhan ném đi... Em vừa tỉnh lại, liền phát hiện Phương Nhan...” Giang Tê Ngô gấp đến nỗi mất hết lý trí, cho đến khi ánh mắt cô nhìn xung quanh Phương Nhan, mới ý thức được cái gì.
Mọi người trầm mặc, đều không nhịn được cười nữa rồi, cười ầm ầm lên, Giang Tê Ngô vốn mặt đang tái nhợt, trong một giây thôi trở nên đỏ ửng, nóng hổi có thể nướng chín da thịt trắng noãn của cô.
Phương Nhan cũng nhịn không được cười lên, nàng thấy Giang Tê Ngô giống nàng, ngủ đến hồ đồ, bất kế thế nào đi nữa, Giang Tê Ngô đều là đáng yêu muốn chết.
Giang Tê Ngô hiện giờ cũng thấy mình thật ngu xuẩn, đầu cô tựa vào trong ngực của Phương Nhan, định là dù có chết cũng không ngẩng đầu lên.
Tiếng cười trong phòng kéo dài khoảng mười phút, đám người mới bình tỉnh lại, cũng bởi vì Giang Tê Ngô đột nhiên hàng động như vậy, làm cho bọn hắn cũng quên sự căng thẳng trong công việc.
“Nói thật, tổ chuyên án thành lập lâu như vậy rồi, cũng chưa từng cùng nhau đi ăn cơm, nếu không, chúng ta cùng nhau dùng cơm đi, tôi cũng dẫn theo vợ của tôi, tôi cũng đã mấy trăm năm không có ôm vợ một cái rồi.” Một cảnh sát già nói ra ý kiến của mình, hình như khi nhìn thấy Giang Tê Ngô với Phương Nhan tình cảm như vậy, làm cho hắn cũng nhớ nhà không thôi.
“Được, tôi cũng kêu bạn gái của tôi tới, bạn gái tôi cũng sắp không cần tôi nữa rồi.” Một cảnh sát hình sự khác lên tiếng.
“Tôi...” Phó trưởng Hàn Hương cũng muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghĩ tới tình trạng trong nhà của mình, cuối cùng yên lặng, Hàn Hương thật không biết nên mang theo ai.
Phương Nhan nhìn Hàn Hương im lặng như vậy, cũng thấy vui sướng khi người gặp họa, nếu Hàn Hương dẫn mấy cô vợ ở nhà tới, đoán không chừng, cái tổ chuyên án này đều sẽ điên lên hết.
“Ai, tôi độc thân, liền mang theo chính mình là tốt rồi.” Một người khác giơ lên tay phải của mình nói, giống như muốn biểu đạt tình hình đặc biệt của mình. Hiểu rõ ý tứ này, mọi người cười ha ha, Giang Tê Ngô tựa hồ không hiểu rõ sao mọi người lại cười như vậy, lặng lẻ hỏi Phương Nhan.
Phương Nhan cười không trả lời, nàng hy vọng Giang Tê Ngô vĩnh viễn vẫn không hiểu ý nghĩa của chuyện cười này.
Bữa ăn khuya được mọi người nhiệt tình thu xếp nên rất là náo nhiệt, có đối tượng đi cùng thì dương dương tự đắc, không có đối tượng đi cùng thì trốn ở một góc ngồi run lẩy bẩy.
“Ai, hiện tại chỉ tôi với cô là cẩu độc thân.” Tam đội trưởng ngồi kế bên phó trưởng Hàn Hương than thở.
Hàn Hương yên lặng uống một ngụm, sâu kín nói: “Không phải, tôi là sợ các nàng trở mặt.”
Tam đội trưởng buồn bực, có chút không hiểu rõ Hàn Hương nói các nàng có ý nghĩ gì, mình vì cái gì mỗi lần coi trọng ai là người đó trong lòng có người khác.
“Phương Nhan, chị ăn nhiều một chút đi.”
“Tê Ngô, em cũng vậy.”
Phương Nhan và Giang Tê Ngô đã lâu không được gặp nhau rồi, bởi vì hai người cũng đã công khai rồi, nên cũng không cần phải e dè cái gì, hai người chính là một cặp tình nhân bình thường, giờ phút này, đang dùng phương thức bình thường nhất kích thích thị giác của các vị ngồi ở đây.
Phương Nhan là mỹ nữ, Giang Tê Ngô cũng là mỹ nữ, một bức tranh quá đẹp, thật sự rất kích thích thị giác của người khác. Cảnh sát già ở đối diện nhìn đỏ cả mắt, ôm vợ hắn đang ngồi bên cạnh la hét: “Vợ ơi, anh cũng muốn vợ đúc cho ăn, anh cũng muốn được tú ân ái.”
Vợ của vị cảnh sát già không chịu nỗi chuyện chồng mình đã sắp năm mươi tuổi mà nũng nịu, nhưng mọi người xung quanh la hét ủng hộ, cũng phải làm theo lời chồng mình, mọi người vui vẻ cười lớn.
Chỉ tiếc, sự vui vẻ này cũng không được bao lâu, mọi người nhận được tin tức mới, nhưng so với trước đó, tinh thần mọi người đã thoải mái rồi.
“Từ những chứng cứ ở hiện trường, tất cả các vụ án đều là do sát thủ Bạch làm, nàng ta rất hưởng thụ quá trình gây án, trước lúc các nạn nhân chết đi, nàng ta sẽ làm cho các nạn nhân sợ hãi tột cùng. Hay là, sát thủ Bạch với người ủy thác nàng ta giết người, đã từng gặp mặt thực tế, chúng ta có thể ngụy trang thành người bị hại, tiến hành câu cá.”
“Đúng vậy, từ số liệu phân tích, sát thủ Bạch hình như chỉ nhắm vào những nhi đồng không có năng lực phản kháng mà giúp đỡ, mà chúng ta hỏi những người trong cuộc, thì đa số những người này đều bị, hoặc bị hoặc nhiều bị người khác bạo lực. Do đó, chúng ta có thể suy đoán chuyện này có liên quan trực tiếp tới tuổi thơ của sát thủ Bạch.” Phương Nhan dừng lại một chút, tiếp tục giải thích nói: “Vì vậy, tôi đã có nhiều bổ sung vào sự phân tích tâm lý trước đó của sát thủ Bạch, gia tộc nàng có tiền sử bệnh tâm thần, mà bệnh tâm thần của nàng là di truyền từ mẫu thân của nàng. Mà mẫu thân của nàng, sẽ có hành vi bạo lực mỗi khi phát bệnh. Tôi trước đó đã thông qua hành vi của nàng mà suy đoán, thì ý thức của nàng chỉ dừng lại ở tuổi mười ba. Năm mười ba tuổi đó, tôi tin tưởng nàng ta có khả năng đã trực tiếp giết chết mẫu thân của mình.”
Phương Nhan đã đánh dấu trên bảng phân tích của chính mình, nàng muốn giải thích cho tất cả mọi người điều hiểu và đồng ý với sự phân tích của nàng, để mọi người cũng giống như nàng hiểu rõ được tâm lý của sát thủ Bạch.
“Tôi đã nhờ các đồng nghiệp cũ ở nước M điều tra, tìm lại các hồ sơ cũ về việc trẻ vị thành niên đã bị tổn thương hoặc là giết chết mẫu thân, những người đó cùng với tâm lý của sát thủ Bạch cũng không sai biệt lắm. Nàng ta trí lực rất cao, nàng quái gở, tự ti, vì thế, nàng muốn gây sự chú ý của người khác, là một điển hình cho nhân cách của người thích biểu diễn. Nàng tin tưởng nàng có tình cảm với Tần Hợp Hoan, mặc dù nói như vậy có chút quá đáng, nhưng tôi cảm thấy, trong khoảng thời gian này, nàng ta tuyệt đối đã tiếp xúc với Tần Hợp Hoan không dưới mười lần.”
Mọi người nghe vậy cũng nhăn mặt lại, thấy hình như Phương Nhan đang bất mãn với khả năng công tác của bọn hắn, nhưng Phương Nhan vẫn tiếp tục nói: “Nàng thậm chí có khả năng đã dịch dung thành đồng nghiệp của chúng ta, để hỏi thăm tiến triển của vụ án. Hoặc là, nàng ta cũng ở ngay chỗ này chứng kiến, cung cấp những tư liệu sai lầm. Mà vì vậy, đã làm xáo trộn các bố trí của chúng ta, chúng ta phải bố trí lại từ đầu.”
Câu nói này làm cho mọi người thấy bấn an, mọi người bắt đầu nhìn các đồng nghiệp xung quanh, cảm thấy chắc chắn sát thủ Bạch đang cười bọn họ vô tri. Vì sợ sát thủ Bạch trà trộn vào, mọi người bắt đầu tiến hành phân biệt dấu vân tay, lại không thể loại trừ khả năng sát thủ Bạch đã sớm có được dấu vân tay của mọi người.
Vì vậy, mọi người quyết định làm ngược lại với những chuyện mà sát thủ Bạch đã nắm giữ.
“Tôi đã tiến hành phân tích tâm lý của sát thủ Bạch, dựa vào tính cách của nàng, nàng ta nhất định còn ở lại thiên sứ đường phố, nàng ta thích hoàn cảnh nơi đó, lại có thể ở xung quanh Tần Hợp Hoan, tôi hy vọng có thể kiểm tra kỹ những người xung quanh đó một chút, điều tra xem sống một mình hay với những người khác, gần đây có ai có hành vi gì quái lạ hay không! Đúng, ở tòa cao ốc kia, kiểm tra từ tầng ba trở lên, nhưng tôi cũng không dám chắc cho lắm.” Phương Nhan đưa ra phân tích, thu hẹp phạm vi. Đây chứng là nàng đã thu hẹp đến cực hạn rồi.
“Tôi có một vấn đề không hiểu, vì sao cô lại cảm thấy là từ tầng ba trở lên.” Có cảnh sát hình sự đặt ra câu hỏi.
“Tâm lý của mỗi người đều có một số mà mình cảm thấy nó là số may mắn, đối với sát thủ Bạch mà nói, con số an toàn của nàng là số ba, lấy các vụ án của nàng ta làm ví dụ, dù sao vẫn có thể thấy được con số kỳ diệu này. Hơn nữa...” Nói tới chỗ này, Phương Nhan dừng lại một chút, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người nàng, rõ ràng đang chờ mong Phương Nhan nói tiếp.
Phương Nhan cười cười, có thể thấy rõ nàng rất tự tin, gần đây bị sát thủ Bạch tra tấn như vậy, cũng khiến nàng càng thêm trưởng thành hơn.
“Mặc dù đây chỉ là phán đoán của tôi mà thôi, sát thủ Bạch có thể nhịn được sự ngược đãi của mẫu thân mình, chỉ là, nàng quá yêu thương mẫu thân, nàng sợ mẫu thân của mình bị cướp đi, nên đã ra tay giết chết mẫu thân mình. Nếu như tôi đoán không lầm, lúc nước M truyền tin tức qua đây, hẳn là khi vụ án này xảy ra, không phải là một người chết mà là hai người.”
“Trời, quá biến thái rồi!” Một cảnh sát trẻ tuổi than thở, hắn không nghĩ được tại sao một đứa trẻ mười ba tuổi có thể làm ra được loại chuyện này.
“Đừng dùng ý nghĩ thông thường phán đoán người bệnh tâm thần, bất quá, kỳ thật trên thế giới cũng có rất nhiều trường hợp tương tự như vậy, ví dụ, khi mẫu thân mang thai đứa thứ hai, đứa thứ nhất sợ sẽ không được mẫu thân yêu mến nữa, nên đã sinh ra sát ý với đứa bé thứ hai. Một đứa bé khi bị tổn thương, thì trong tiềm thức hình thành một người khác đứng ra bảo vệ nhân cách yếu đuối kia, trong giai đoạn trưởng thành, không được can thiệp kịp thời, sẽ biến thành đa nhân cách.” Phương Nhan nhịn không được nói nhiều hơn, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cho nàng nghĩ, trên thế giới cũng quá nhiều trường hợp như vậy.
Trẻ con bởi vì vô tri, nghĩ cho dù giết người cũng sẽ được tha thứ, có một số ít người vì như vậy còn đặc biệt đi phạm tội, nghĩ sẽ được bảo vệ nên không hề lo lắng. Mà thế giới cũng tràn đầy các loại nguy hiểm, người bình thường có đôi khi so với người bệnh tâm thần cũng không khá hơn chút nào.
Mọi người rơi vào im lặng, Phương Nhan hình như cũng lạc đề quá xa, nhưng nàng không nhịn được nghĩ đến Tần Hợp Hoan, nhớ Tần Hợp Hoan đã từng là một người rất chính nghĩa, vì những người chết oan liều mạng đi giành công bằng, cuối cùng lại hại chính mình bị mù.
Nhưng nghĩ đến điểm này, làm cho Phương Nhan tự nhiên hiểu được đây cũng có thể là do sát thủ Bạch gây ra.
“Mọi người điều là những hình cảnh đã vào nghề rất lâu rồi, chắc là phải biết một pháp y tên là Tần Hợp Hoan chứ!” Phương Nhan muốn mọi người nói cho nàng biết cách nhìn của họ về Tần Hợp Hoan, chỉ thấy mỗi người đều có biểu lộ rất tinh tế, hiển nhiên, chuyện này ai cũng không dám đề cập tới chuyện này, Phương Nhan cứ như vậy nói ra, đối với bọn hắn mà nói là một đả kích rất lớn.
“Phương Nhan, cô mới trở về không bao lâu, chuyện này, tôi thấy cô không lo thì tốt hơn.”
“Đúng vậy, coi như chúng ta, cũng bất lực với chuyện này.”
Mọi người có thái độ yếu hèn như vậy, Phương Nhan cũng biết, tên quyền quý kia chỉ cần một ngón tay cũng có thể làm cho Thiên Đường thị rung chuyển, thế nhưng cũng bởi vì như vậy, chuyện không hợp lẽ thường như vậy, sát thủ Bạch mới có thể vì Tần Hợp Hoan làm ra những chuyện cực đoan. Cái này cũng có thể chứng minh, Tần Hợp Hoan nói sát thủ Bạch vì nàng mà giết người là có thể xảy ra.
Phương Nhan hít sâu một hơi, nàng kỳ thật có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn muốn chân tướng được sáng tỏ.
“Không, chỉ cần phá giải được vụ án này, chúng ta mới có thể bắt được sát thủ Bạch, nếu không, nàng sẽ giết chết tất cả những người được đề tên trên trang web kia.”
Phương Nhan ánh mắt kiên định, khẩu khí ngưng trọng, tiếp tục lên tiếng nói: “Bây giờ, mọi người một bên điều tra sát thủ Bạch nhưng có thể ở tại địa phương, một bên điều tra tình huống của ba người này. Nhìn tài liệu ngân hàng của các nàng, có một khoản tiền không rõ, lấy vạn nguyên làm đơn vị, hay là gần đây đã gặp chuyện gì đó, liên lụy đến tính mạng, hoặc là thay người làm chứng gì đó, chỉ nếu là ở các địa phương khác nhau, tôi mong mọi người đều có thể nghiêm túc điều tra tới cùng. Tin tưởng tôi, chỉ cần tra rõ ràng chuyện này, chúng ta sẽ biết được sát thủ Bạch muốn cái gì.” Phương Nhan hình như đã nắm được mấu chốt, nàng nhìn mỹ nữ mắt kính một chút, nghĩ tin tức này sẽ nhanh chóng truyền tới chỗ sát thủ Bạch.
Mà mỹ nữ mắt kính cũng đã bị giám sát, chỉ cần vừa có hành động gì, sẽ biết được thời gian cùng sát thủ Bạch tiếp cận. Phương Nhan thở dài một hơi, mọi chuyện cần thiết đang được phát triển theo phương diện tốt, mà nàng tin tưởng, cho dù kỹ thuật ở đây không được tiên tiến như ở nước M, nhưng lưới trời tuy thưa mà khó thoát, đã phạm tội nhất định sẽ bị trừng phạt!
Nụ cười kia sau khi được vang lên, cũng lây nhiễm sang những người khác.
Phương Nhan không thể không từ trong giấc ngủ giật mình dậy, phát hiện có cả một đám người đang vây quanh nàng, nụ cười trên mặt bọn họ tươi còn hơn hoa, do được thưởng thức Phương Nhan ' Mỹ lệ '. Vẻ mặt này từ sau khi thành lập tổ chuyên án mới lần đầu tiên nhìn thấy, Phương Nhan thấy kỳ lạ, lại đột nhiên nhớ đến trước đó nàng đang ở cùng với Giang Tê Ngô.
Một loại chẳng giác không lành xuất hiện trong đầu, Phương Nhan ngẩng đầu, không ngoài suy đoán, phát hiện mình đã đè lên cánh tay của Giang Tê Ngô để ngủ. Không cần phải nghĩ cũng biết khoảng thời gian qua vì lo lắng cho nàng, Giang Tê Ngô cũng sẽ bị mất ngủ, bây giờ ở bên cạnh nàng, bị nàng lây, ngủ thiếp đi, cho nên tình trạng này của hai người đã bị một đám người vây quanh một khoảng thời gian rồi.
Nhưng cũng may, tướng ngủ của hai người cũng rất đàng hoàng, Phương Nhan thở dài một hơi, ánh mắt đảo một vòng nhìn các đồng nghiệp đang cầm điện thoại chụp hình, lên tiếng dò hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Đã hơn tám giờ tối.” Có người lên tiếng trả lời cho Phương Nhan.
Phương Nhan giật mình, lập tức cũng lên tiếng: “Tôi đã ngủ một ngày một đêm?”
Mọi người cười càng lớn hơn: “Phương Nhan, có phải cô ngủ tới hồ đồ rồi không? Buổi trưa hôm nay chúng ta mới gặp nhau mà.” . Truyện Điền Văn
“Ngủ một buổi chiều là đủ rồi, hơn nữa chúng tôi không thể để cô cố gắng một mình được.”
“Đúng đó, có chút áy náy, rõ ràng cô cũng mệt mỏi như chúng tôi, sao chỉ có chúng tôi được ngủ ngon thôi.”
Mọi người nói lên cách nhìn của mình, ngủ được một giấc, mọi người đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nghĩ đến một mình Phương Nhan cố gắng ở trong cục, ai cũng không muốn mình nghỉ ngơi quá nhiều, nên lần lượt trở về cục, không nghĩ tới, được nhìn thấy một cảnh tượng thú vị như vậy.
“Đây chính là tiểu tam của chồng cũ cô phải không?”
Các đồng nghiệp lên tiếng hỏi nghi vấn của mình, có chút không thể tin được tại sao vợ lớn với tiểu tam lại có thể thân thiết ôm nhau ngủ như vậy chứ. Phương Nhan đứng thẳng lên, cởi áo khoác ra, cẩn thận đắp lên người của Giang Tê Ngô, làm một cái thế im lặng với đám người đối diện.
Giang Tê Ngô đoán chừng mấy hôm nay cũng đã vì mình mà rất lo sợ nên không hề nghỉ ngơi đàng hoàng, Phương Nhan hy vọng Giang Tê Ngô có thể ngủ được thêm một chút nữa.
Mọi người nghe lời ra ngoài, Phương Nhan nhẹ nhàng khép cửa phòng nghỉ ngơi lại, nàng quyết định thẳng thắng với các đồng nghiệp: “Chúng tôi hiện tại đang kết giao.” Phương Nhan không muốn che giấu mối quan hệ của nàng với Giang Tê Ngô nữa, các động nghiệp sau khi nghe được có biểu tình rất khác nhau, hình như cũng đã đoán được có khả năng này, nhưng khi nghe chính miệng Phương Nhan nói ra một cách bình tĩnh như vậy, mọi người vẫn thấy rất kinh ngạc.
“Cha mẹ hai người có biết không?” Có người hiếu kỳ truy vấn, cũng không hề có thành kiến chuyện hai nữ nhân yêu nhau, đối với hai người, bọn họ chỉ tò mò mà thôi, không có bài xích như trong tưởng tượng của Phương Nhan.
Phương Nhan thở dài một hơi, thái độ như vậy tốt hơn nang nghĩ rất nhiều, nàng ngồi ở vị trí của mình, nhẹ nhàng đung đưa cái ghế của mình. Mỹ nữ mắt kính đưa cho nàng một ly ca phê, Phương Nhan uống một ngụm, vị đắng chát của cà phê khuếch tán khắp trong miệng nàng, đại não lập tức tỉnh táo ngay. Thấy các đồng nghiệp vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, Phương Nhan lúc này mới tiếp tục đề tài đang nói vừa rồi: “Gia đình của tôi đều ở nước ngoài, cho nên còn chưa có biết, mẹ của Tê Ngô thì đã biết chuyện của chúng tôi, mặc dù không ủng hộ, nhưng cũng không có phản đối.”
Mọi người nhẹ gật đầu, cảm thấy cũng quá ngoài sức tưởng tượng rồi, sau đó tất cả đều cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ vô ý nói gì đó làm tổn thương lòng tự trọng của Phương Nhan. Nhưng trong này cũng có một số người kỳ thị, chỉ là họ thấy không quan trọng, chỉ có thể ở trong lòng mắng một chút mà thôi.
Đây chính là hiệu ứng bầy cừu, dù cho có người có cái nhìn khác biệt, nhưng cũng sẽ xuôi theo chiều gió phát biểu ý kiến tương tự, mà nói cho cùng, thì đây chính là một loại tâm lý ám chỉ. Nếu vừa rồi, khi Phương Nhan nói ra, có người đầu tiên mắng chửi hai người, thì mọi người cũng sẽ theo chiều gió mà mắng chửi, tâm lý vô thức sẽ bị ảnh hưởng.
Mà sát thủ Bạch thôi miên cũng được thực hiện dưới tình huống như vậy, đại đa số sẽ vào vai người được tín nhiệm nhất, sau đó công kích điểm mù trong lòng, từ đó đạt được mục đích mà nàng muốn. Mặc dù không biết sát thủ Bạch đã làm như thế nào để điều khiển được cả một đám người làm việc cho nàng, bây giờ, cho dù có biết rõ cũng không thay đổi được cái gì.
Phương Nhan vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nàng cố gắng để chính mình có thể từ trong giấc mộng vừa rồi khôi phục lại trạng thái bình thường. Tuy thân thể còn rất mệt mỏi, nhưng cũng đã ngủ được một chút, mạch suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Mọi người cũng yên tĩnh lại ngồi một bên, cập nhật tình huống gần nhất, xem đi xem lại các tài liệu thật dày trước mặt.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Giang Tê Ngô vội vội vàng vàng chạy tới, Phương Nhan giật mình, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Giang Tê Ngô, tự nhiên cũng biết được Giang Tê Ngô đã gặp được ác mộng, vội đứng lên bước tới nói: “Tê Ngô, em làm sao vậy?”
Giang Tê Ngô tinh thần căng cứng, cô khẩn trưởng nắm lấy tay của Phương Nhan, run rẩy nói: “Phương Nhan, em đem Phương Nhan ném đi... Em vừa tỉnh lại, liền phát hiện Phương Nhan...” Giang Tê Ngô gấp đến nỗi mất hết lý trí, cho đến khi ánh mắt cô nhìn xung quanh Phương Nhan, mới ý thức được cái gì.
Mọi người trầm mặc, đều không nhịn được cười nữa rồi, cười ầm ầm lên, Giang Tê Ngô vốn mặt đang tái nhợt, trong một giây thôi trở nên đỏ ửng, nóng hổi có thể nướng chín da thịt trắng noãn của cô.
Phương Nhan cũng nhịn không được cười lên, nàng thấy Giang Tê Ngô giống nàng, ngủ đến hồ đồ, bất kế thế nào đi nữa, Giang Tê Ngô đều là đáng yêu muốn chết.
Giang Tê Ngô hiện giờ cũng thấy mình thật ngu xuẩn, đầu cô tựa vào trong ngực của Phương Nhan, định là dù có chết cũng không ngẩng đầu lên.
Tiếng cười trong phòng kéo dài khoảng mười phút, đám người mới bình tỉnh lại, cũng bởi vì Giang Tê Ngô đột nhiên hàng động như vậy, làm cho bọn hắn cũng quên sự căng thẳng trong công việc.
“Nói thật, tổ chuyên án thành lập lâu như vậy rồi, cũng chưa từng cùng nhau đi ăn cơm, nếu không, chúng ta cùng nhau dùng cơm đi, tôi cũng dẫn theo vợ của tôi, tôi cũng đã mấy trăm năm không có ôm vợ một cái rồi.” Một cảnh sát già nói ra ý kiến của mình, hình như khi nhìn thấy Giang Tê Ngô với Phương Nhan tình cảm như vậy, làm cho hắn cũng nhớ nhà không thôi.
“Được, tôi cũng kêu bạn gái của tôi tới, bạn gái tôi cũng sắp không cần tôi nữa rồi.” Một cảnh sát hình sự khác lên tiếng.
“Tôi...” Phó trưởng Hàn Hương cũng muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghĩ tới tình trạng trong nhà của mình, cuối cùng yên lặng, Hàn Hương thật không biết nên mang theo ai.
Phương Nhan nhìn Hàn Hương im lặng như vậy, cũng thấy vui sướng khi người gặp họa, nếu Hàn Hương dẫn mấy cô vợ ở nhà tới, đoán không chừng, cái tổ chuyên án này đều sẽ điên lên hết.
“Ai, tôi độc thân, liền mang theo chính mình là tốt rồi.” Một người khác giơ lên tay phải của mình nói, giống như muốn biểu đạt tình hình đặc biệt của mình. Hiểu rõ ý tứ này, mọi người cười ha ha, Giang Tê Ngô tựa hồ không hiểu rõ sao mọi người lại cười như vậy, lặng lẻ hỏi Phương Nhan.
Phương Nhan cười không trả lời, nàng hy vọng Giang Tê Ngô vĩnh viễn vẫn không hiểu ý nghĩa của chuyện cười này.
Bữa ăn khuya được mọi người nhiệt tình thu xếp nên rất là náo nhiệt, có đối tượng đi cùng thì dương dương tự đắc, không có đối tượng đi cùng thì trốn ở một góc ngồi run lẩy bẩy.
“Ai, hiện tại chỉ tôi với cô là cẩu độc thân.” Tam đội trưởng ngồi kế bên phó trưởng Hàn Hương than thở.
Hàn Hương yên lặng uống một ngụm, sâu kín nói: “Không phải, tôi là sợ các nàng trở mặt.”
Tam đội trưởng buồn bực, có chút không hiểu rõ Hàn Hương nói các nàng có ý nghĩ gì, mình vì cái gì mỗi lần coi trọng ai là người đó trong lòng có người khác.
“Phương Nhan, chị ăn nhiều một chút đi.”
“Tê Ngô, em cũng vậy.”
Phương Nhan và Giang Tê Ngô đã lâu không được gặp nhau rồi, bởi vì hai người cũng đã công khai rồi, nên cũng không cần phải e dè cái gì, hai người chính là một cặp tình nhân bình thường, giờ phút này, đang dùng phương thức bình thường nhất kích thích thị giác của các vị ngồi ở đây.
Phương Nhan là mỹ nữ, Giang Tê Ngô cũng là mỹ nữ, một bức tranh quá đẹp, thật sự rất kích thích thị giác của người khác. Cảnh sát già ở đối diện nhìn đỏ cả mắt, ôm vợ hắn đang ngồi bên cạnh la hét: “Vợ ơi, anh cũng muốn vợ đúc cho ăn, anh cũng muốn được tú ân ái.”
Vợ của vị cảnh sát già không chịu nỗi chuyện chồng mình đã sắp năm mươi tuổi mà nũng nịu, nhưng mọi người xung quanh la hét ủng hộ, cũng phải làm theo lời chồng mình, mọi người vui vẻ cười lớn.
Chỉ tiếc, sự vui vẻ này cũng không được bao lâu, mọi người nhận được tin tức mới, nhưng so với trước đó, tinh thần mọi người đã thoải mái rồi.
“Từ những chứng cứ ở hiện trường, tất cả các vụ án đều là do sát thủ Bạch làm, nàng ta rất hưởng thụ quá trình gây án, trước lúc các nạn nhân chết đi, nàng ta sẽ làm cho các nạn nhân sợ hãi tột cùng. Hay là, sát thủ Bạch với người ủy thác nàng ta giết người, đã từng gặp mặt thực tế, chúng ta có thể ngụy trang thành người bị hại, tiến hành câu cá.”
“Đúng vậy, từ số liệu phân tích, sát thủ Bạch hình như chỉ nhắm vào những nhi đồng không có năng lực phản kháng mà giúp đỡ, mà chúng ta hỏi những người trong cuộc, thì đa số những người này đều bị, hoặc bị hoặc nhiều bị người khác bạo lực. Do đó, chúng ta có thể suy đoán chuyện này có liên quan trực tiếp tới tuổi thơ của sát thủ Bạch.” Phương Nhan dừng lại một chút, tiếp tục giải thích nói: “Vì vậy, tôi đã có nhiều bổ sung vào sự phân tích tâm lý trước đó của sát thủ Bạch, gia tộc nàng có tiền sử bệnh tâm thần, mà bệnh tâm thần của nàng là di truyền từ mẫu thân của nàng. Mà mẫu thân của nàng, sẽ có hành vi bạo lực mỗi khi phát bệnh. Tôi trước đó đã thông qua hành vi của nàng mà suy đoán, thì ý thức của nàng chỉ dừng lại ở tuổi mười ba. Năm mười ba tuổi đó, tôi tin tưởng nàng ta có khả năng đã trực tiếp giết chết mẫu thân của mình.”
Phương Nhan đã đánh dấu trên bảng phân tích của chính mình, nàng muốn giải thích cho tất cả mọi người điều hiểu và đồng ý với sự phân tích của nàng, để mọi người cũng giống như nàng hiểu rõ được tâm lý của sát thủ Bạch.
“Tôi đã nhờ các đồng nghiệp cũ ở nước M điều tra, tìm lại các hồ sơ cũ về việc trẻ vị thành niên đã bị tổn thương hoặc là giết chết mẫu thân, những người đó cùng với tâm lý của sát thủ Bạch cũng không sai biệt lắm. Nàng ta trí lực rất cao, nàng quái gở, tự ti, vì thế, nàng muốn gây sự chú ý của người khác, là một điển hình cho nhân cách của người thích biểu diễn. Nàng tin tưởng nàng có tình cảm với Tần Hợp Hoan, mặc dù nói như vậy có chút quá đáng, nhưng tôi cảm thấy, trong khoảng thời gian này, nàng ta tuyệt đối đã tiếp xúc với Tần Hợp Hoan không dưới mười lần.”
Mọi người nghe vậy cũng nhăn mặt lại, thấy hình như Phương Nhan đang bất mãn với khả năng công tác của bọn hắn, nhưng Phương Nhan vẫn tiếp tục nói: “Nàng thậm chí có khả năng đã dịch dung thành đồng nghiệp của chúng ta, để hỏi thăm tiến triển của vụ án. Hoặc là, nàng ta cũng ở ngay chỗ này chứng kiến, cung cấp những tư liệu sai lầm. Mà vì vậy, đã làm xáo trộn các bố trí của chúng ta, chúng ta phải bố trí lại từ đầu.”
Câu nói này làm cho mọi người thấy bấn an, mọi người bắt đầu nhìn các đồng nghiệp xung quanh, cảm thấy chắc chắn sát thủ Bạch đang cười bọn họ vô tri. Vì sợ sát thủ Bạch trà trộn vào, mọi người bắt đầu tiến hành phân biệt dấu vân tay, lại không thể loại trừ khả năng sát thủ Bạch đã sớm có được dấu vân tay của mọi người.
Vì vậy, mọi người quyết định làm ngược lại với những chuyện mà sát thủ Bạch đã nắm giữ.
“Tôi đã tiến hành phân tích tâm lý của sát thủ Bạch, dựa vào tính cách của nàng, nàng ta nhất định còn ở lại thiên sứ đường phố, nàng ta thích hoàn cảnh nơi đó, lại có thể ở xung quanh Tần Hợp Hoan, tôi hy vọng có thể kiểm tra kỹ những người xung quanh đó một chút, điều tra xem sống một mình hay với những người khác, gần đây có ai có hành vi gì quái lạ hay không! Đúng, ở tòa cao ốc kia, kiểm tra từ tầng ba trở lên, nhưng tôi cũng không dám chắc cho lắm.” Phương Nhan đưa ra phân tích, thu hẹp phạm vi. Đây chứng là nàng đã thu hẹp đến cực hạn rồi.
“Tôi có một vấn đề không hiểu, vì sao cô lại cảm thấy là từ tầng ba trở lên.” Có cảnh sát hình sự đặt ra câu hỏi.
“Tâm lý của mỗi người đều có một số mà mình cảm thấy nó là số may mắn, đối với sát thủ Bạch mà nói, con số an toàn của nàng là số ba, lấy các vụ án của nàng ta làm ví dụ, dù sao vẫn có thể thấy được con số kỳ diệu này. Hơn nữa...” Nói tới chỗ này, Phương Nhan dừng lại một chút, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người nàng, rõ ràng đang chờ mong Phương Nhan nói tiếp.
Phương Nhan cười cười, có thể thấy rõ nàng rất tự tin, gần đây bị sát thủ Bạch tra tấn như vậy, cũng khiến nàng càng thêm trưởng thành hơn.
“Mặc dù đây chỉ là phán đoán của tôi mà thôi, sát thủ Bạch có thể nhịn được sự ngược đãi của mẫu thân mình, chỉ là, nàng quá yêu thương mẫu thân, nàng sợ mẫu thân của mình bị cướp đi, nên đã ra tay giết chết mẫu thân mình. Nếu như tôi đoán không lầm, lúc nước M truyền tin tức qua đây, hẳn là khi vụ án này xảy ra, không phải là một người chết mà là hai người.”
“Trời, quá biến thái rồi!” Một cảnh sát trẻ tuổi than thở, hắn không nghĩ được tại sao một đứa trẻ mười ba tuổi có thể làm ra được loại chuyện này.
“Đừng dùng ý nghĩ thông thường phán đoán người bệnh tâm thần, bất quá, kỳ thật trên thế giới cũng có rất nhiều trường hợp tương tự như vậy, ví dụ, khi mẫu thân mang thai đứa thứ hai, đứa thứ nhất sợ sẽ không được mẫu thân yêu mến nữa, nên đã sinh ra sát ý với đứa bé thứ hai. Một đứa bé khi bị tổn thương, thì trong tiềm thức hình thành một người khác đứng ra bảo vệ nhân cách yếu đuối kia, trong giai đoạn trưởng thành, không được can thiệp kịp thời, sẽ biến thành đa nhân cách.” Phương Nhan nhịn không được nói nhiều hơn, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cho nàng nghĩ, trên thế giới cũng quá nhiều trường hợp như vậy.
Trẻ con bởi vì vô tri, nghĩ cho dù giết người cũng sẽ được tha thứ, có một số ít người vì như vậy còn đặc biệt đi phạm tội, nghĩ sẽ được bảo vệ nên không hề lo lắng. Mà thế giới cũng tràn đầy các loại nguy hiểm, người bình thường có đôi khi so với người bệnh tâm thần cũng không khá hơn chút nào.
Mọi người rơi vào im lặng, Phương Nhan hình như cũng lạc đề quá xa, nhưng nàng không nhịn được nghĩ đến Tần Hợp Hoan, nhớ Tần Hợp Hoan đã từng là một người rất chính nghĩa, vì những người chết oan liều mạng đi giành công bằng, cuối cùng lại hại chính mình bị mù.
Nhưng nghĩ đến điểm này, làm cho Phương Nhan tự nhiên hiểu được đây cũng có thể là do sát thủ Bạch gây ra.
“Mọi người điều là những hình cảnh đã vào nghề rất lâu rồi, chắc là phải biết một pháp y tên là Tần Hợp Hoan chứ!” Phương Nhan muốn mọi người nói cho nàng biết cách nhìn của họ về Tần Hợp Hoan, chỉ thấy mỗi người đều có biểu lộ rất tinh tế, hiển nhiên, chuyện này ai cũng không dám đề cập tới chuyện này, Phương Nhan cứ như vậy nói ra, đối với bọn hắn mà nói là một đả kích rất lớn.
“Phương Nhan, cô mới trở về không bao lâu, chuyện này, tôi thấy cô không lo thì tốt hơn.”
“Đúng vậy, coi như chúng ta, cũng bất lực với chuyện này.”
Mọi người có thái độ yếu hèn như vậy, Phương Nhan cũng biết, tên quyền quý kia chỉ cần một ngón tay cũng có thể làm cho Thiên Đường thị rung chuyển, thế nhưng cũng bởi vì như vậy, chuyện không hợp lẽ thường như vậy, sát thủ Bạch mới có thể vì Tần Hợp Hoan làm ra những chuyện cực đoan. Cái này cũng có thể chứng minh, Tần Hợp Hoan nói sát thủ Bạch vì nàng mà giết người là có thể xảy ra.
Phương Nhan hít sâu một hơi, nàng kỳ thật có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn muốn chân tướng được sáng tỏ.
“Không, chỉ cần phá giải được vụ án này, chúng ta mới có thể bắt được sát thủ Bạch, nếu không, nàng sẽ giết chết tất cả những người được đề tên trên trang web kia.”
Phương Nhan ánh mắt kiên định, khẩu khí ngưng trọng, tiếp tục lên tiếng nói: “Bây giờ, mọi người một bên điều tra sát thủ Bạch nhưng có thể ở tại địa phương, một bên điều tra tình huống của ba người này. Nhìn tài liệu ngân hàng của các nàng, có một khoản tiền không rõ, lấy vạn nguyên làm đơn vị, hay là gần đây đã gặp chuyện gì đó, liên lụy đến tính mạng, hoặc là thay người làm chứng gì đó, chỉ nếu là ở các địa phương khác nhau, tôi mong mọi người đều có thể nghiêm túc điều tra tới cùng. Tin tưởng tôi, chỉ cần tra rõ ràng chuyện này, chúng ta sẽ biết được sát thủ Bạch muốn cái gì.” Phương Nhan hình như đã nắm được mấu chốt, nàng nhìn mỹ nữ mắt kính một chút, nghĩ tin tức này sẽ nhanh chóng truyền tới chỗ sát thủ Bạch.
Mà mỹ nữ mắt kính cũng đã bị giám sát, chỉ cần vừa có hành động gì, sẽ biết được thời gian cùng sát thủ Bạch tiếp cận. Phương Nhan thở dài một hơi, mọi chuyện cần thiết đang được phát triển theo phương diện tốt, mà nàng tin tưởng, cho dù kỹ thuật ở đây không được tiên tiến như ở nước M, nhưng lưới trời tuy thưa mà khó thoát, đã phạm tội nhất định sẽ bị trừng phạt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.