Chương 29: Chương 23. Cự Tuyệt!
Cáo
28/06/2016
" Có chuyện gì vậy? "
" Phong ah ~~ " - Lan Ngọc ngay sau khi thấy người vừa mới tới liền vui mừng bấu lấy chân của hắn.
" Ngọc nhi có chuyện gì vậy? Sao nàng lại ngồi dưới đất? " - Vũ Phong rút chân ra khỏi móng vuốt của Lan Ngọc rồi ôn nhu đỡ nàng ta lại.
Ngay khi vừa đứng lên, Lan Ngọc lập tức nhào vô ôm cứng lấy Vũ Phong, nước mắt cứ thông tuột như thủy điện Hòa Bình mà ào ào chảy xiết.
" Có chuyện gì? Nói ta nghe? " - Vũ Phong cười cười nói, ánh mắt vẫn luôn chú ý tới người đang bặm môi chú ý tới con hồ ly đang xù lông xù cánh hậm hực trước mặt.
" Hức hức, Tuyết nhi... Nàng ta... Hức hức... Ta chỉ đang đi dạo mua đồ cho chàng, nàng ta từ đâu tới mặt mày như ma vương chửi mắng ta, rồi còn xô ta té dọa đánh ta nữa... Ô ô... Ta nào có làm gì nàng ta đâu... ô ô " - Bao nhiêu nước mắt, nước mũi, nước dãi thi nhau ào ào chạy ra "kể tội" Lạc Tuyết.
Bỉ!!!
Không chỉ Lạc Tuyết mà mọi người ở đây đều muốn cười bỉ vào mặt nàng ta!!
Xuất sắc. Điệu nghệ. Chân thật. Tài năng.
Nàng ta thật khiến người ta thán phục! Quả nhiên là tài năng tự dựng, tự diễn thật khiến người ta khinh bỉ đến khó tin!! Nếu ai mà không rõ đầu đuôi đều sẽ chạy vào cái ổ nhền nhện của nàng ta là chắc chắn!
" Ô ô hức hức... Chàng phải làm chủ cho thiếp... không thì... Hức hức... thiếp sẽ không sống nổi nữa... ô ô ~~ " - Lan Ngọc vẫn rất chuyên tâm vào vở diễn của mình.
" Mẫu thân ơi sao tẩu tẩu đó lại khóc như bò rống như thế trong khi thần tiên tỉ tỉ lại là người bị hại ạ? Con ghét cái tẩu tẩu dã man xấu xa đó!! " - Một đứa trẻ đứng gần đó kéo tay áo mẫu thân mình nói lớn.
" Bựt. Bựt. Bựt "
Tất cả dây thần kinh mang tên "kiềm chế" của mọi người đứng đó liền như bị đứt hết. Khắp nơi ào lên những trận cười rộ, khinh bỉ như đang đập thẳng vào mặt của "diễn viên tài năng" - Lan Ngọc.
Lan Ngọc giận đến đỏ mặt tía tai, hai tay nắm chặt vạt áo của Vũ Phong, hai hàm răng liên tiếp ma sát vào nhau kêu "két két".
Nhưng...
Rất tiếc...
Mặt ả ta dày hơn những gì chúng ta nghĩ ~~~
" Phong chàng ~~ ô ô... Chàng thấy chưa? Lạc Tuyết ả ta bỏ thuốc hết người dân ở đây rồi ~~ Thật đáng sợ!! Hức hức... Chàng phải làm gì đó đi!! Nếu không thiếp sẽ lo sợ tới chết mất... ô ô ~~" - Công sức như được gắn thêm dàn âm li, Lan Ngọc rống càng to, càng thảm thiết.
Mọi người ở đây đều đang tự hỏi : Có phải phụ mẫu, thúc thúc, tẩu tẩu, huynh muội, họ hàng xa gần, kể cả hàng xóm láng giềng của nàng ta đều đã chết?
Nếu thật như vậy thì ai cũng đã biết lý do sao rồi ah ~~ Không điếc tai thì cũng thần kinh mà chết ~
Lạc Tuyết cười nhạt nhìn màn "sướt mướt mùa ta chia tay" trước mặt. Khinh!!
" Lạc Tuyết mau xin lỗi Ngọc nhi đi " - Vũ Phong từ đầu tới giờ vẫn chung thủy nhìn vào Lạc Tuyết nhưng lời nói đưa ra thật mang tính sát thương to béo đối với Lạc Tuyết.
" Xin lỗi vì chuyện gì? Vì không làm gì cả? Buồn cười! " - Lạc Tuyết ôm ngực cười khẩy. Tại sao lại đau như vậy?
" Lạc Tuyết!! " - Vũ Phong nhấn mạnh tên nàng để nhắc nhở.
" TA KHÔNG LÀM GÌ SAI CẢ!!! "
" Ta thật không ngờ ngươi lại là đồ đệ của ta! "
" Đùng!!!!! "
Ngay sau câu nói đó, mọi thứ trong Lạc Tuyết như nổ tung, đổ vỡ hết không còn gì.
" Được thôi! Xem như ta và ngươi không còn là sư trò! Từ giờ, chúng ta hãy xem nhau như chưa từng tồn tại!! Chào!!! " - Lạc Tuyết cười, một nụ cười chua chát, cay đắng. Quả nhiên, cho dù ở đây hay ở thế giới kia, không ai cần nàng. Là mơ mộng hảo huyền!! Nói đoạn, Lạc Tuyết cự tuyệt rời đi.
" Tuyết nhi... " - Vũ Phong khựng lại, ngay khi mình vừa nhận ra mình vừa nói gì thì đã quá muộn! Hắn chạy tới chụp tay Lạc Tuyết, giữ chặt lấy.
" BỎ TAY RA!! NGƯƠI ĐỪNG LÀM NHƯ CHÚNG TA QUEN BIẾT NHAU!!! " - Lạc Tuyết giật tay lại hét lớn, giọng nói về sau lại càng run rẩy, nhỏ dần - " Làm ơn... Đừng để ta đau khổ hơn nữa... " - Đến khi nàng nhận ra thì những giọt nước mắt đã hoa hoa lệ lệ thi nhau lăn dài trên má. Lạc Tuyết dứt khoát lau đi những giọt nước mắt đó, xoay người rời đi.
Vũ Phong chỉ biết đứng đó, đứng nhìn bóng lưng yếu đuối nhưng mạnh mẽ kia rời đi. Và hắn không biết rằng, đây là khoảnh khắc sẽ khiến hắn tột cùng hối hận về sau này...
Ngay sau khi vừa rời khỏi đám đông, Lạc Tuyết như không chịu nổi nữa liền dùng khinh công bay nhanh về khu rừng phía xa (Cáo: Cái nàng này thích rừng rú nhỉ? _(._.)_ )
Khịt mũi vài cái, hình như nghe thấy mùi gì, Lạc Tuyết vội vàng phi thân tới đó. Từ xa xa chính là cậu bé lúc nãy, hình như còn đang giằng co với hai người đàn ông khác nữa.
" Các ông làm gì vậy? Làm ơn đừng lấy tiền của ta!! Tiền này ta phải về mua thuốc cho mẫu thân! " - Nói rồi cậu bé đó liền dùng chân đá vào người đàn ông kia rồi chạy sâu hơn vào rừng.
" Thằng chó chết!! Mày đứng lại đó!! Mày dám đánh lão tôn? " - Hai người đàn ông kia vội vàng rượt theo cậu bé đó.
Sau một hồi rượt đuổi, phía xa là vực núi, cậu bé hoảng sợ lùi từng chút về sau.
" Mấy ông đừng có tới đây, không.... không là tôi nhảy xuống đó!! "
" Càng tốt... nhớ để lại tờ ngân phiếu kia. Rồi ngươi muốn làm gì thì làm ~ "
Nhân lúc người 1 người phân tán sự chú ý của cậu bé, người còn lại liền tách ra, đi tới gần cậu bé và giật vội lấy tờ ngân phiếu trên tay cậu ta.
" Aaaaaa không được!!! Bỏ ra!!!! " - Cậu bé kia thấy vậy, vội vàng nhảy lên giật lại tờ ngân phiếu, dùng răng cắn mạnh vào tay lão kia.
" Bốp!! "
" Thằng ôn con mày bỏ tay tao ra "
Hai người đó vật lộn mà không biết rằng mình đang tiến gần lại vách núi đằng sau...
" Aaa lấy được rồi!!! " - Ngay khi cậu bé vừa lấy được tờ ngân phiếu, chưa vui mừng được bao lâu thì "Rắc" vách núi sụp đổ... Cậu ta rớt xuống trong sự ngạc nhiên
" Cẩn thận!!!! " - Lạc Tuyết đứng từ xa thấy thế liền vận khinh công bay tới, dùng lực đẩy cậu bé bám lên bờ vực, Lạc Tuyết tính dùng khinh công bay lên thì thấy có một bóng trắng bay tới ôm lấy nàng, mùi gỗ đàn hương quen thuộc ập vào khoang mũi.
" Tuyết nhi, ngươi có sao không? "
Lạc Tuyết thoáng ngạc nhiên khi thấy gương mặt lạnh lùng kia đang lo lắng nàng. Cười nhạt. Lạc Tuyết dùng lực, nhân lúc Vũ Phong sở hở liền đẩy mạnh hắn ta lên, thuận tiện khiếntốc độ nàng rơi xuống nhanh hơn.
Vũ Phong sững lại, hai mắt mở to hết cở, vội vàng vận khinh công bay tới chụp lấy Lạc Tuyết. Nhưng... khi hắn sắp chạm tới nàng lại không được... Nụ cười nàng dành cho hắn sao lạnh quá... Vương tay cố gắng chụp lấy Lạc Tuyết nhưng lại bị đẩy ra, hắn chỉ biết vô vọng nhìn Lạc Tuyết rơi xuống vực sâu.
" Bang chủ! Xin người dừng tay... Bang chúng ta cần người! Chúng thuộc hạ tin rằng chủ nhân sẽ không sao! Bạch Dạ đã xuống dưới đáy vực rồi. " - Hắc Dạ từ xa bay tới, y giữ Vũ Phong lại không cho hắn lao xuống theo Lạc Tuyết.
Vũ Phong động đậy nhưng không được. Thì ra hắn bị dụng dược, chỉ có thể là Lạc Tuyết làm, nàng đã làm vậy để Song Dạ giữ hắn lại được, không cho tới gần nàng.... Hắn biết hắn đã đánh sai nước cờ. Lẽ ra hắn không nên chọc cho nàng ghen, không nên làm cho nàng tổn thương, không nên... nói rằng hắn không cần nàng....
Vũ Phong đau thương trong vô vọng nhìn vào vực sâu đen kịt kia. Lạc Tuyết! Ta xin lỗi... Xin nàng.... Làm ơn... Hãy vô sự về với ta...
" Phong ah ~~ " - Lan Ngọc ngay sau khi thấy người vừa mới tới liền vui mừng bấu lấy chân của hắn.
" Ngọc nhi có chuyện gì vậy? Sao nàng lại ngồi dưới đất? " - Vũ Phong rút chân ra khỏi móng vuốt của Lan Ngọc rồi ôn nhu đỡ nàng ta lại.
Ngay khi vừa đứng lên, Lan Ngọc lập tức nhào vô ôm cứng lấy Vũ Phong, nước mắt cứ thông tuột như thủy điện Hòa Bình mà ào ào chảy xiết.
" Có chuyện gì? Nói ta nghe? " - Vũ Phong cười cười nói, ánh mắt vẫn luôn chú ý tới người đang bặm môi chú ý tới con hồ ly đang xù lông xù cánh hậm hực trước mặt.
" Hức hức, Tuyết nhi... Nàng ta... Hức hức... Ta chỉ đang đi dạo mua đồ cho chàng, nàng ta từ đâu tới mặt mày như ma vương chửi mắng ta, rồi còn xô ta té dọa đánh ta nữa... Ô ô... Ta nào có làm gì nàng ta đâu... ô ô " - Bao nhiêu nước mắt, nước mũi, nước dãi thi nhau ào ào chạy ra "kể tội" Lạc Tuyết.
Bỉ!!!
Không chỉ Lạc Tuyết mà mọi người ở đây đều muốn cười bỉ vào mặt nàng ta!!
Xuất sắc. Điệu nghệ. Chân thật. Tài năng.
Nàng ta thật khiến người ta thán phục! Quả nhiên là tài năng tự dựng, tự diễn thật khiến người ta khinh bỉ đến khó tin!! Nếu ai mà không rõ đầu đuôi đều sẽ chạy vào cái ổ nhền nhện của nàng ta là chắc chắn!
" Ô ô hức hức... Chàng phải làm chủ cho thiếp... không thì... Hức hức... thiếp sẽ không sống nổi nữa... ô ô ~~ " - Lan Ngọc vẫn rất chuyên tâm vào vở diễn của mình.
" Mẫu thân ơi sao tẩu tẩu đó lại khóc như bò rống như thế trong khi thần tiên tỉ tỉ lại là người bị hại ạ? Con ghét cái tẩu tẩu dã man xấu xa đó!! " - Một đứa trẻ đứng gần đó kéo tay áo mẫu thân mình nói lớn.
" Bựt. Bựt. Bựt "
Tất cả dây thần kinh mang tên "kiềm chế" của mọi người đứng đó liền như bị đứt hết. Khắp nơi ào lên những trận cười rộ, khinh bỉ như đang đập thẳng vào mặt của "diễn viên tài năng" - Lan Ngọc.
Lan Ngọc giận đến đỏ mặt tía tai, hai tay nắm chặt vạt áo của Vũ Phong, hai hàm răng liên tiếp ma sát vào nhau kêu "két két".
Nhưng...
Rất tiếc...
Mặt ả ta dày hơn những gì chúng ta nghĩ ~~~
" Phong chàng ~~ ô ô... Chàng thấy chưa? Lạc Tuyết ả ta bỏ thuốc hết người dân ở đây rồi ~~ Thật đáng sợ!! Hức hức... Chàng phải làm gì đó đi!! Nếu không thiếp sẽ lo sợ tới chết mất... ô ô ~~" - Công sức như được gắn thêm dàn âm li, Lan Ngọc rống càng to, càng thảm thiết.
Mọi người ở đây đều đang tự hỏi : Có phải phụ mẫu, thúc thúc, tẩu tẩu, huynh muội, họ hàng xa gần, kể cả hàng xóm láng giềng của nàng ta đều đã chết?
Nếu thật như vậy thì ai cũng đã biết lý do sao rồi ah ~~ Không điếc tai thì cũng thần kinh mà chết ~
Lạc Tuyết cười nhạt nhìn màn "sướt mướt mùa ta chia tay" trước mặt. Khinh!!
" Lạc Tuyết mau xin lỗi Ngọc nhi đi " - Vũ Phong từ đầu tới giờ vẫn chung thủy nhìn vào Lạc Tuyết nhưng lời nói đưa ra thật mang tính sát thương to béo đối với Lạc Tuyết.
" Xin lỗi vì chuyện gì? Vì không làm gì cả? Buồn cười! " - Lạc Tuyết ôm ngực cười khẩy. Tại sao lại đau như vậy?
" Lạc Tuyết!! " - Vũ Phong nhấn mạnh tên nàng để nhắc nhở.
" TA KHÔNG LÀM GÌ SAI CẢ!!! "
" Ta thật không ngờ ngươi lại là đồ đệ của ta! "
" Đùng!!!!! "
Ngay sau câu nói đó, mọi thứ trong Lạc Tuyết như nổ tung, đổ vỡ hết không còn gì.
" Được thôi! Xem như ta và ngươi không còn là sư trò! Từ giờ, chúng ta hãy xem nhau như chưa từng tồn tại!! Chào!!! " - Lạc Tuyết cười, một nụ cười chua chát, cay đắng. Quả nhiên, cho dù ở đây hay ở thế giới kia, không ai cần nàng. Là mơ mộng hảo huyền!! Nói đoạn, Lạc Tuyết cự tuyệt rời đi.
" Tuyết nhi... " - Vũ Phong khựng lại, ngay khi mình vừa nhận ra mình vừa nói gì thì đã quá muộn! Hắn chạy tới chụp tay Lạc Tuyết, giữ chặt lấy.
" BỎ TAY RA!! NGƯƠI ĐỪNG LÀM NHƯ CHÚNG TA QUEN BIẾT NHAU!!! " - Lạc Tuyết giật tay lại hét lớn, giọng nói về sau lại càng run rẩy, nhỏ dần - " Làm ơn... Đừng để ta đau khổ hơn nữa... " - Đến khi nàng nhận ra thì những giọt nước mắt đã hoa hoa lệ lệ thi nhau lăn dài trên má. Lạc Tuyết dứt khoát lau đi những giọt nước mắt đó, xoay người rời đi.
Vũ Phong chỉ biết đứng đó, đứng nhìn bóng lưng yếu đuối nhưng mạnh mẽ kia rời đi. Và hắn không biết rằng, đây là khoảnh khắc sẽ khiến hắn tột cùng hối hận về sau này...
Ngay sau khi vừa rời khỏi đám đông, Lạc Tuyết như không chịu nổi nữa liền dùng khinh công bay nhanh về khu rừng phía xa (Cáo: Cái nàng này thích rừng rú nhỉ? _(._.)_ )
Khịt mũi vài cái, hình như nghe thấy mùi gì, Lạc Tuyết vội vàng phi thân tới đó. Từ xa xa chính là cậu bé lúc nãy, hình như còn đang giằng co với hai người đàn ông khác nữa.
" Các ông làm gì vậy? Làm ơn đừng lấy tiền của ta!! Tiền này ta phải về mua thuốc cho mẫu thân! " - Nói rồi cậu bé đó liền dùng chân đá vào người đàn ông kia rồi chạy sâu hơn vào rừng.
" Thằng chó chết!! Mày đứng lại đó!! Mày dám đánh lão tôn? " - Hai người đàn ông kia vội vàng rượt theo cậu bé đó.
Sau một hồi rượt đuổi, phía xa là vực núi, cậu bé hoảng sợ lùi từng chút về sau.
" Mấy ông đừng có tới đây, không.... không là tôi nhảy xuống đó!! "
" Càng tốt... nhớ để lại tờ ngân phiếu kia. Rồi ngươi muốn làm gì thì làm ~ "
Nhân lúc người 1 người phân tán sự chú ý của cậu bé, người còn lại liền tách ra, đi tới gần cậu bé và giật vội lấy tờ ngân phiếu trên tay cậu ta.
" Aaaaaa không được!!! Bỏ ra!!!! " - Cậu bé kia thấy vậy, vội vàng nhảy lên giật lại tờ ngân phiếu, dùng răng cắn mạnh vào tay lão kia.
" Bốp!! "
" Thằng ôn con mày bỏ tay tao ra "
Hai người đó vật lộn mà không biết rằng mình đang tiến gần lại vách núi đằng sau...
" Aaa lấy được rồi!!! " - Ngay khi cậu bé vừa lấy được tờ ngân phiếu, chưa vui mừng được bao lâu thì "Rắc" vách núi sụp đổ... Cậu ta rớt xuống trong sự ngạc nhiên
" Cẩn thận!!!! " - Lạc Tuyết đứng từ xa thấy thế liền vận khinh công bay tới, dùng lực đẩy cậu bé bám lên bờ vực, Lạc Tuyết tính dùng khinh công bay lên thì thấy có một bóng trắng bay tới ôm lấy nàng, mùi gỗ đàn hương quen thuộc ập vào khoang mũi.
" Tuyết nhi, ngươi có sao không? "
Lạc Tuyết thoáng ngạc nhiên khi thấy gương mặt lạnh lùng kia đang lo lắng nàng. Cười nhạt. Lạc Tuyết dùng lực, nhân lúc Vũ Phong sở hở liền đẩy mạnh hắn ta lên, thuận tiện khiếntốc độ nàng rơi xuống nhanh hơn.
Vũ Phong sững lại, hai mắt mở to hết cở, vội vàng vận khinh công bay tới chụp lấy Lạc Tuyết. Nhưng... khi hắn sắp chạm tới nàng lại không được... Nụ cười nàng dành cho hắn sao lạnh quá... Vương tay cố gắng chụp lấy Lạc Tuyết nhưng lại bị đẩy ra, hắn chỉ biết vô vọng nhìn Lạc Tuyết rơi xuống vực sâu.
" Bang chủ! Xin người dừng tay... Bang chúng ta cần người! Chúng thuộc hạ tin rằng chủ nhân sẽ không sao! Bạch Dạ đã xuống dưới đáy vực rồi. " - Hắc Dạ từ xa bay tới, y giữ Vũ Phong lại không cho hắn lao xuống theo Lạc Tuyết.
Vũ Phong động đậy nhưng không được. Thì ra hắn bị dụng dược, chỉ có thể là Lạc Tuyết làm, nàng đã làm vậy để Song Dạ giữ hắn lại được, không cho tới gần nàng.... Hắn biết hắn đã đánh sai nước cờ. Lẽ ra hắn không nên chọc cho nàng ghen, không nên làm cho nàng tổn thương, không nên... nói rằng hắn không cần nàng....
Vũ Phong đau thương trong vô vọng nhìn vào vực sâu đen kịt kia. Lạc Tuyết! Ta xin lỗi... Xin nàng.... Làm ơn... Hãy vô sự về với ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.