Chương 32: Chương 26. Kế Hoạch Dụ Hồ Ly
Cáo
28/06/2016
Rời khỏi trung tâm của Black cũng là gần trưa, Lạc Tuyết lái xe về
căn hộ của mình. Ném bừa cái ba lô lên bàn, Lạc Tuyết nằm phịch xuống
giường đưa mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
" Việc cần làm hả...."
" Tít... Tít... Tít..."
Tiếng điện thoại vang lên trong bầu không khí ảm đạm, kéo Lạc Tuyết ra khỏi dòng kí ức...
Với tay lấy cái điện thoại, màn hình hiển thị lên tên của Bảo Nam, bấm nút trả lời rồi bật loa lên - " Nghe? "
" Bảo Bối đi ra ngoài ăn với anh "
" Tôi mới ăn xong rồi "
" Anh sắp tới chỗ em rồi đó, mau thay đồ đi Bảo Bối "
" Này anh không..."
" Tút... tút...tút...tút... "
Mặt Lạc Tuyết vạch ra mấy vạch nhìn màn hình điện thoại đen ngòm mà thật muốn giết chết ai đó. Vứt điện thoại lên giường, Lạc Tuyết bực bội đi thay quần áo.
Đi ngang qua gương, Lạc Tuyết khựng lại, khẽ chạm tay vào gương. Gì đây? Cái thứ long lanh nơi khóe mắt khiến cô thẫn thờ... Nước mắt? Tại sao cô...
" Cốc.. cốc... cốc... "
" Bảo Bối anh tới rồi đây "
Cái giọng hồ hởi của Bảo Nam vang lên khiến Lạc Tuyết giật mình. Vội vàng vóc nước lên mặt, tự trấn tỉnh bản thân rồi đi ra mở cửa.
" Bảo Bối sao lâu vậy? " - Bảo Nam cười cười, hớn hở đi tới gần Lạc Tuyết.
" Không có gì. Đi. " - Lạc Tuyết cúi mặt, đi lướt qua Bảo Nam.
" Bảo Bối, có chuyện gì?!? " - Bảo Nam đưa tay ra chụp lấy tay của Lạc Tuyết. Không hiểu sao trong lòng anh lại có cảm giác bất ổn như thế này....
" Không sao, đi thôi " - Lạc Tuyết rút tay lại, quay người đi về phía xe.
" À ừ.... "
------------------Ta là giải phân cách cute ----------------------
Cùng lúc đó...
"Rắc"
" Cái Gì?? Vẫn chưa tìm ra Tuyết nhi? " - Vũ Phong ngồi trên cao, tay bất giác bóp vỡ ly trà trên tay thành bột vụn.
" Xin bang chủ trách phạt "
" XIN BANG CHỦ TRÁCH PHẠT!!!"
Song Dạ nghe Vũ Phong liền vội vàng quỳ xuống, theo đó, tất cả những người còn lại cũng đều quỳ sụp, cúi đầu trước Vũ Phong.
Không khí bây giờ thật căng thẳng, không khí như ngưng đọng lại, mọi người đều không dám ngẩng đầu lên, hồi hộp chờ đợi những phản ứng của Vũ Phong.
" Nào nào đừng nóng nảy như thế " - Một giọng nói nhẹ nhàng kèm theo mùi bạc hà từ xa ập vào.
" Nguyệt phó bang chủ và Dạ phó bang chủ! " - Mọi người thấy hai bóng người từ xa bước vào thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Được cứu rồi!!
Lam Tố cười cười nhìn gương mặt đen ngóm đang ngồi trên kia, Lam Khiết vẫy tay kêu mọi người lui ra. Để một xí nữa thì không biết tên kia sẽ làm gì.
" Ngạo Vương lạnh lùng, cao ngạo của chúng ta đây à? " - Lam Khiết đứng phía dưới bật cười, chọc ghẹo Vũ Phong.
" Vấn đề chính đi " - Vũ Phong nhíu mày nhìn hai tên nhăn nhăn nhở nhở dưới kia khiến hắn muốn bóp chết a.
" Ta có nghe Bạch Dạ báo cáo qua rồi " - Nói tới đây vẻ mặt của Lam Tố và Lam Khiết nghiêm túc lại.
" Lúc Bạch Dạ đứng dưới đợi thì thấy Lạc Tuyết rơi xuống rồi có một ánh sáng lóe lên và bỗng dưng biến mất đúng không? "
Nghe nói vậy, Vũ Phong sững lại. Quả đúng là vậy - " Không lẽ là..."
" Vừa nhớ ra gì à? " - Thấy dáng vẻ của Vũ Phong, mắt Lam Tố sắc lại.
" Ta có nghe Tuyết nhi bảo rằng nàng tới từ một thế giới khác! Không lẽ... " - Càng nói, mặt Vũ Phong lại càng đen lại.
" Từ một thế giới khác tới? "
" Không được! " - Nói tới đây Vũ Phong đứng dậy, mặt đầy hắc tuyến vội vàng rời đi - " Hai ngươi vẫn tiếp tục chỉ huy tìm kiếm. Ta phải đi nơi đây hỏi một số chuyện! "
Nói rồi Vũ Phong vận khinh công vội vàng bay đi mất.
-----------------------ta là giải phân cách đáng ghét----------
Đi qua nhiều ngõ hẻm quanh cua, Bảo Nam dắt Lạc Tuyết đến một quán caffe nằm sâu trong lòng thành phố.
Đó là một quán caffe đầy cổ kính với những đám rong rêu và những cây hoa leo phủ kín các mặt tường. Bảo Nam kéo tay Lạc Tuyết cùng bước vào.
" Leng Keng... "
" Ah Bảo Nam con lại đến đó à " - Đứng ở phía trong quầy là một ông lão đang cầm khăn lau khô những cái ly trên quầy - " Đó là cô gái mà con hay nhắc à? "
" Hửh? " - Lạc Tuyết khó hiểu hết nhìn ông lão rồi lại nhìn Bảo Nam - " Ông nói tôi? "
" Ách. Không có gì đâu!" - Bảo Nam lúng túng, vội vàng đẩy Lạc Tuyết đi về phía bàn gần cửa sổ - " Em mau mau ngồi đi, để anh gọi đồ uống cho "
Kéo ghế cho Lạc Tuyết ngồi xong, Bảo Nam hí hửng chạy tới bên quầy bar to nhỏ gì đó với ông chủ rồi đưa cho ông ấy một cái gì đó, kèm theo là nụ cười tươi rói, pha chút ranh mãnh trên môi.
" Ra là thế. Được, ta biết rồi " - Sau khi nghe Baor Nam nói xong, ông chủ liền hồ hởi gật đầu rồi nói vọng ra sau - " Bà nó ơi, làm một phần kem đặc biệt cho chú Bảo Nam nhé "
Một lát sau, bà lão từ đằng sau đi ra với ly kem bảy màu được trang trí bắt mắt trên tay.
" Của cháu đây. Phải thành công đấy! " - Kèm theo một cái nháy mắt động viên, ông chủ đẩy vai Bảo Nam đi về phía LạcTTuyết.
Ông chủ nhìn về phía cặp kia mà mỉm cười. Ly kem đó quả thật rất là đặc biệt a. Bất quá nhân kem có hơi khác một chút... Lỡ mà có cắn trúng thì sẽ hơi đau nha ~ Viên kim cương cứng vậy mà~~~~~~ ( ≧﹏≦ )
Kế hoạch dụ Hồ Ly về nhà bắt đầu ~~~
" Việc cần làm hả...."
" Tít... Tít... Tít..."
Tiếng điện thoại vang lên trong bầu không khí ảm đạm, kéo Lạc Tuyết ra khỏi dòng kí ức...
Với tay lấy cái điện thoại, màn hình hiển thị lên tên của Bảo Nam, bấm nút trả lời rồi bật loa lên - " Nghe? "
" Bảo Bối đi ra ngoài ăn với anh "
" Tôi mới ăn xong rồi "
" Anh sắp tới chỗ em rồi đó, mau thay đồ đi Bảo Bối "
" Này anh không..."
" Tút... tút...tút...tút... "
Mặt Lạc Tuyết vạch ra mấy vạch nhìn màn hình điện thoại đen ngòm mà thật muốn giết chết ai đó. Vứt điện thoại lên giường, Lạc Tuyết bực bội đi thay quần áo.
Đi ngang qua gương, Lạc Tuyết khựng lại, khẽ chạm tay vào gương. Gì đây? Cái thứ long lanh nơi khóe mắt khiến cô thẫn thờ... Nước mắt? Tại sao cô...
" Cốc.. cốc... cốc... "
" Bảo Bối anh tới rồi đây "
Cái giọng hồ hởi của Bảo Nam vang lên khiến Lạc Tuyết giật mình. Vội vàng vóc nước lên mặt, tự trấn tỉnh bản thân rồi đi ra mở cửa.
" Bảo Bối sao lâu vậy? " - Bảo Nam cười cười, hớn hở đi tới gần Lạc Tuyết.
" Không có gì. Đi. " - Lạc Tuyết cúi mặt, đi lướt qua Bảo Nam.
" Bảo Bối, có chuyện gì?!? " - Bảo Nam đưa tay ra chụp lấy tay của Lạc Tuyết. Không hiểu sao trong lòng anh lại có cảm giác bất ổn như thế này....
" Không sao, đi thôi " - Lạc Tuyết rút tay lại, quay người đi về phía xe.
" À ừ.... "
------------------Ta là giải phân cách cute ----------------------
Cùng lúc đó...
"Rắc"
" Cái Gì?? Vẫn chưa tìm ra Tuyết nhi? " - Vũ Phong ngồi trên cao, tay bất giác bóp vỡ ly trà trên tay thành bột vụn.
" Xin bang chủ trách phạt "
" XIN BANG CHỦ TRÁCH PHẠT!!!"
Song Dạ nghe Vũ Phong liền vội vàng quỳ xuống, theo đó, tất cả những người còn lại cũng đều quỳ sụp, cúi đầu trước Vũ Phong.
Không khí bây giờ thật căng thẳng, không khí như ngưng đọng lại, mọi người đều không dám ngẩng đầu lên, hồi hộp chờ đợi những phản ứng của Vũ Phong.
" Nào nào đừng nóng nảy như thế " - Một giọng nói nhẹ nhàng kèm theo mùi bạc hà từ xa ập vào.
" Nguyệt phó bang chủ và Dạ phó bang chủ! " - Mọi người thấy hai bóng người từ xa bước vào thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Được cứu rồi!!
Lam Tố cười cười nhìn gương mặt đen ngóm đang ngồi trên kia, Lam Khiết vẫy tay kêu mọi người lui ra. Để một xí nữa thì không biết tên kia sẽ làm gì.
" Ngạo Vương lạnh lùng, cao ngạo của chúng ta đây à? " - Lam Khiết đứng phía dưới bật cười, chọc ghẹo Vũ Phong.
" Vấn đề chính đi " - Vũ Phong nhíu mày nhìn hai tên nhăn nhăn nhở nhở dưới kia khiến hắn muốn bóp chết a.
" Ta có nghe Bạch Dạ báo cáo qua rồi " - Nói tới đây vẻ mặt của Lam Tố và Lam Khiết nghiêm túc lại.
" Lúc Bạch Dạ đứng dưới đợi thì thấy Lạc Tuyết rơi xuống rồi có một ánh sáng lóe lên và bỗng dưng biến mất đúng không? "
Nghe nói vậy, Vũ Phong sững lại. Quả đúng là vậy - " Không lẽ là..."
" Vừa nhớ ra gì à? " - Thấy dáng vẻ của Vũ Phong, mắt Lam Tố sắc lại.
" Ta có nghe Tuyết nhi bảo rằng nàng tới từ một thế giới khác! Không lẽ... " - Càng nói, mặt Vũ Phong lại càng đen lại.
" Từ một thế giới khác tới? "
" Không được! " - Nói tới đây Vũ Phong đứng dậy, mặt đầy hắc tuyến vội vàng rời đi - " Hai ngươi vẫn tiếp tục chỉ huy tìm kiếm. Ta phải đi nơi đây hỏi một số chuyện! "
Nói rồi Vũ Phong vận khinh công vội vàng bay đi mất.
-----------------------ta là giải phân cách đáng ghét----------
Đi qua nhiều ngõ hẻm quanh cua, Bảo Nam dắt Lạc Tuyết đến một quán caffe nằm sâu trong lòng thành phố.
Đó là một quán caffe đầy cổ kính với những đám rong rêu và những cây hoa leo phủ kín các mặt tường. Bảo Nam kéo tay Lạc Tuyết cùng bước vào.
" Leng Keng... "
" Ah Bảo Nam con lại đến đó à " - Đứng ở phía trong quầy là một ông lão đang cầm khăn lau khô những cái ly trên quầy - " Đó là cô gái mà con hay nhắc à? "
" Hửh? " - Lạc Tuyết khó hiểu hết nhìn ông lão rồi lại nhìn Bảo Nam - " Ông nói tôi? "
" Ách. Không có gì đâu!" - Bảo Nam lúng túng, vội vàng đẩy Lạc Tuyết đi về phía bàn gần cửa sổ - " Em mau mau ngồi đi, để anh gọi đồ uống cho "
Kéo ghế cho Lạc Tuyết ngồi xong, Bảo Nam hí hửng chạy tới bên quầy bar to nhỏ gì đó với ông chủ rồi đưa cho ông ấy một cái gì đó, kèm theo là nụ cười tươi rói, pha chút ranh mãnh trên môi.
" Ra là thế. Được, ta biết rồi " - Sau khi nghe Baor Nam nói xong, ông chủ liền hồ hởi gật đầu rồi nói vọng ra sau - " Bà nó ơi, làm một phần kem đặc biệt cho chú Bảo Nam nhé "
Một lát sau, bà lão từ đằng sau đi ra với ly kem bảy màu được trang trí bắt mắt trên tay.
" Của cháu đây. Phải thành công đấy! " - Kèm theo một cái nháy mắt động viên, ông chủ đẩy vai Bảo Nam đi về phía LạcTTuyết.
Ông chủ nhìn về phía cặp kia mà mỉm cười. Ly kem đó quả thật rất là đặc biệt a. Bất quá nhân kem có hơi khác một chút... Lỡ mà có cắn trúng thì sẽ hơi đau nha ~ Viên kim cương cứng vậy mà~~~~~~ ( ≧﹏≦ )
Kế hoạch dụ Hồ Ly về nhà bắt đầu ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.