Chương 12: Chương 9.1 Nhà Ai Đổ Một Thùng Giấm Chua
Cáo
28/06/2016
" Chết rồi. Chết chắc rồi!!!! Chưa bao giờ sư phụ tức giận như
vậy!!!!! Chết chắc rồi!!! Nàng sẽ bị chỉnh tới chết mất T_______T ~ " -
Trích lời của một con Hồ Ly nào đó
----------
Quay lại hồi sáng, không hiểu hôm nay thời tiết nắng mưa giông tố thế nào mà Lạc Tuyết bỗng dưng dậy THẬT sớm (xin nhấn mạnh chữ thật). Tới cỡ Vũ Phong còn chưa dậy vẫn đang còn nằm ngủ. Lạc Tuyết biến ra một thân ảnh giống y đúc mình để cho Vũ Phong ôm rồi khoát áo nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lâu lâu dậy sớm đi dạo như này cũng thật thoải mái chứ nhỉ? Lạc Tuyết mỉm cười dạo bước bên một cái hồ gần khách điếm.
" Tuyết cô nương! "
Nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng gọi tên mình, Lạc Tuyết dừng bước quay đầu lại. Trước mắt cô là 1 thân bạch y tử, mày ngài, đôi ngươi màu nâu hiền hoà, da trắng môi đỏ, giọng nói nghe cũng thật êm tai. Nếu không phải vì cái cục ở trước cổ của người ấy thì Lạc Tuyết đã tưởng người là một cô nương, một mĩ nhân.
" Ngươi là...?" - Lạc Tuyết tò mò vì người đứng trước mắt nàng trông thật lạ, xem ra nàng chưa gặp bao giờ.
" Nàng quên ta rồi ư? Hôm qua nàng mới cứu ta một mạng mà. "
" Ah ~~ Ra là chàng trai hôm qua bị cướp!" Lạc Tuyết nghe bảo vậy liền nhớ ra. Vì hôm qua quá tối với lại nàng cũng không để ý mấy nên cũng chả bận tâm, nào ngờ người trước mặt lại nhớ và nhận ra nàng.
" Ta là Lập Khiêm, ta rất biết ơn cứu nạng của nàng hồi hôm qua không biết cảm tạ nàng sao cho đủ " - Lập Khiêm bước tới mặt Lạc Tuyết nở một nụ cười khiến cho những cô gái quanh đó đang đi chợ về liền che mặt xấu hổ.
" Ah không cần cảm tạ. Ta chĩ tiện tay thôi" Lạc Tuyết xua tay, không để ý lắm về nụ cười của Lập Khiêm, mặt tỉnh bơ nói.
" Như thế thì làm sao mà được? Nàng đừng từ chối lòng thành của ta "
" Ách... Ta bảo không cần mà.... Hắc xì...." Lạc Tuyết bỗng nhiên hắc xì một cái chợt rùng mình. Không biết ai đang nhắc tới nàng thế nhỉ?
" Nàng coi chừng bị cảm lạnh " Nói rồi Lập Khiêm cởi áo ra khoát vào người Lạc Tuyết.
" Ách. Không cần phải.... " Lạc Tuyết tính cởi áo ra thì Lập Khiêm giữ tay nàng lại không cho. Nhìn từ ngoài vô thì sẽ nhìn như 2 người đang ôm ấp nắm tay nhau.
" Các ngươi đang làm gì vậy? " Một giọng nói lạnh băng khiến người ta rợn tóc gáy vang lên làm cho nhỏ hồ ly nào đó đổ mồ hôi như suối.
" Ách sư phụ... Ta... Hắn... Ách... Không phải như người nghĩ đâu sư phụ. Chĩ là ta đứng dưới này lâu quá bị nhiễm lạnh nên tên kia mới đưa áo khoát cho ta mượn thôi " - Lạc Tuyết luống cuống giải thích.
" Vậy có cần phải nắm tay nhau như thế không? " Vũ Phong mặt đầy hắc tuyến nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
Con mẹ nó! Sáng sớm vừa mới tỉnh dậy thấy bên cạnh là một cái bản thể của Lạc Tuyết , trên mặt hắn liền vạch ra mấy cái vạch đen. Vội vàng khoát cái áo vô rồi vận khinh công đi kiếm. Nào ngờ vừa tới nơi đã thấy một màn ân ân ái ái, chàng chàng nàng nàng ( thật sự là chĩ có một mình Lập Khiêm kêu Lạc Tuyết là nàng). Hắn hận! Hắn hận không thể lập tức nhào vô bóp vụn cái cánh tay thối đang để trên người Lạc Tuyết ( Cáo: mùi giấm chua ở đâu nồng nặc quá vậy =")) ). Vũ Phong mặt mày u ám y hệt ma vương đòi mạng người, hơi thở nồng đậm sát khí khiến hoa cỏ xung quanh không động cũng tự héo tàn, chim muôn tự động núp không dám ló đầu ra.
" Ách... Không phải... Không phải như ngươi nghĩ... " Lạc Tuyết nhận thấy mùi nguy hiểm liền đẩy tay của Lập Khiêm ra. Với một người học võ thì đó là một lực đẩy bình thường. Nhưng ở đây là Lập Khiêm, một thiếu niên thư sinh "trói gà không chặt". Cái đẩy vừa rồi đã thuận tiện đem chàng bay xuống cái hồ đằng sau.
" Ách... Ta xin lỗi, ta không cố ý!!! "
Lạc Tuyết vội vàng đưa tay ra tính kéo Lập Khiêm lên thì nàng chợt rùng mình một cái, nàng quay lại thì thấy Vũ Phong một mặt đầy hắc tuyến đang nhìn mình. Nhận ra mùi sát khí càng ngày càng nồng đậm hơn khiến Lạc Tuyết khựng lại.
Lập Khiêm. Sư phụ. Lập Khiêm. Sư phụ. Lập Khiêm. Sư phụ. Mĩ nhân. Ác ma. Ách... MẠNG SỐNG LÀ TRÊN HẾT!!! Sau một hồi đấu tranh tư tưởng và cuối cùng theo định luật " bảo toàn tính mạng " Lạc Tuyết rút tay lại. Lạc Tuyết đứng lên nhìn Lập Khiêm với ánh mắt " Ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc. Sư Phụ ta là một ác ma siêu cấp biến thái ah ~ Ta chưa muốn chết khi chưa được thoả mãn ước mơ mĩ nam nga ~ ". Lac Tuyết đứng dậy nhìn chàng trai đang có dấu hiệu " chìm không lối thoát " lòng chợt dâng lên mấy cỗ áy náy ~
" Bớ người ta có người rớt xuống hồ!!! Bớ người ta có người rớt xuống hồ! BỚ NGƯỜI TA!!!! "
Với giọng hét " long tường đổ vách " của Lạc Tuyết nhà ta, mọi người nhanh chóng ùa ra cứu " tên nào đó đang chuẩn bị gặp hà bá ". Thừa lúc mọi người đang chen lấn hỗn loạn, Lạc Tuyết theo kinh nghiệm "chinh chiến" của mình liền trốn mất tăm hơi.
Về lại khách điếm Lạc Tuyết liền ào lên phòng đóng sầm cửa lại, trượt ngườitheo cánh cửa ngồi phịt xuống dưới đất thở phào nhẹ nhõm.
" Ôi mẹ ơi! Thoát chết rồi!! May quá. May quá "
" Ừ may thật "
Bỗng nhiên nghe giọng nói nào ' quen quen ' , Lạc Tuyết liền giật mình lùi sát vào cánh cửa trợn mắt nhìn vào bạch y tử đang ung dung ngồi trên cửa sổ uống trà.
" Ngươi... Ngươi... Ách! Sư phụ ah ~ ngươi về hồi nào vậy nga ~ ngươi mệt không? Ta rót trà ngươi uống nha ~ "
Lạc Tuyết liền vô sĩ giở giọng ngọt ngào nịnh bợ hết sức có thể ra ve vẩy đuôi mang trà tới rót. Vì ở thế giới của nàng, nàng có học qua một lớp trà đạo nên từ khi gặp hắn, trước giờ nàng chĩ rót trà cho mình hắn và hắn cũng rất thích trà do nàng làm nên trong lúc cấp bách nàng liền tận dụng hết mọi khả năng ~
" Ah sư phụ chắc người dậy sớm mệt mỏi lắm nha ~ để ta đấm bóp cho người ~ "
Thấy Vũ Phong không phản ứng vẫn ngồi thưởng thức trà, Lạc Tuyết cười hì hì chạy ra đằng sau đấm bóp lưng cho sư phụ đại nhân.
Sau một canh giờ hết đấm bóp rồi lại rót trà, hai tay Lạc Tuyết mỏi nhừ, nàng khẽ nhíu mi cười hề hề nói - " Sư phụ ah ~ ngươi đỡ mỏi chưa? "
" Ta không có mượn ngươi đấm bóp "
Như một gáo nước nóng dội vào người, Lạc Tuyết muốn nổi điên lên nhưng lại nhanh chóng xìu xuống. Nàng lanh lẹ chạy ra đằng trước ôm cổ Vũ Phong dựa cả cơ thể mềm mại của mình vào người hắn.
" Ách. Sư phụ ah ~ thật sự là hồi sáng không có chuyện gì hết. Ta thề! Người phải tin ta "
Lạc Tuyết vừa nói vừa dùng tay vẽ vòng tròn trước ngực của Vũ Phong.
" Ta cấm ngươi một tháng không được ăn Huyết Lệ " Vũ Phong lạnh nhạt nói
" Ách sư phụ !!!! Ngươi không được đối xử với ta như vậy!!! Ngươi biết ta rất thích món đó mà! Sư phụ ngươi suy nghĩ lại đi!!! "
------------------------
Huyết Lệ là một món tráng miệng tròn tròn nhỏ nhỏ có màu đỏ. Mùi hương nhẹ nhàng, sờ vào thì mềm mềm như kẹo dẻo khi kẹo vừa chạm tới đầu lưỡi thì liền tan ra. Hương vị còn mê hoặc hơn cả thuốc phiện. Nhưng mỗi lần chĩ được ăn nhiều nhất là 5 viên nếu không sẽ có tác dụng phụ.
Huyết Lệ được làm từ cây Huyết Tử Liên một giống hoa sen rất rất rất hiếm, hầu như trên trái đất cây này chĩ xuất hiện ở Thực Nhân cốc. Cây này rất kén điều kiện và 100 năm mới ra bông một lần. Hoa màu đỏ, toả mùi hương rất thơm, rất mê hoặc và có rất nhiều công dụng đáng kể.
Ngoài nguyên liệu là cây Huyết Tử Liên còn cần nước mắt. Nước mắt của người hay vật gì cũng được tất. Càng nhiều loại nước mắt thì Huyết Lệ sẽ càng mềm, càng ngon và sẽ tăng công dụng.
Chuyện kể rằng sau khi biết Lạc Tuyết rất thích món này, Vũ Phong đã giăng ma trận bắt hết tất cả các con vật ở Thực Nhân cốc rồi hắn cười nguy hiểm tạo ra các bản thể vô trong.... Để ngồi hì hục sắc hành. Các con vật ở trong cho dù không muốn nhưng hai hàng lệ vẫn cứ tuông rơi cảnh tượng nhìn thật bi tráng nhưng có một người một hồ ly nào đó đang cười mãn nguyện.
Kể từ sau màn vắt kiệt nước mắt hôm đó, các con vật trong Thực Nhân cốc bỗng dưng chuyển chế độ ngủ đông ( mặc dù đang là mùa hè ) lần lượt trốn hết. Kể từ đó Lạc Tuyết than thở ngồi bên 10 thùng nước mắt các loại vì không có thú thì làm sao mà lấy nước mắt? Sợ không đủ ah ~~~ ( Cáo: Lạy mẹ -_- 10 thùng còn sợ không đủ nữa!! Amen. Amen!!! )
Bỗng dưng chợt nhớ tới điều gì đó, Lạc Tuyết cười nguy hiểm nhìn con vật đen đen đang lười nhác nằm dưới chân mình. Hắc Miêu chợt rùng mình, cảm thấy mùi nguy hiểm Hắc Miêu liền ngẩng lên nhìn Lạc Tuyết với ánh mắt " Ngươi hãy dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi! Ngươi mà dám thì từ nay về sau ta sẽ không giúp ngươi nữa!! ". Ngay lập tức Lạc Tuyết lại giơ ánh mắt đáng thương ra " Chĩ một xí nước mắt thôi mà ~ ngươi đừng keo thế chứ". " Không là không!!! "
Sau một hồi " liếc mắt đưa ghèn ", lườm nguýt, trợn mắt phồng mỏ cái thể loại Lạc Tuyết không giao thương được với Hắc Miêu liền chẹp miệng, bĩu môi phi đi chỗ khác.
" Xì không cần ngươi. Ta rời Thực Nhân cốc bắt thú về cũng được"
Hắc Miêu nhìn bóng dáng của Lạc Tuyết rời xa hẵn mới thở phào một cái, an tâm nằm xuống tiếp.
-----------------
Quay lại nơi đang có một thùng giấm chua to đùng ~
" Không là không " Vũ Phong nhìn gương mặt mếu sệu đang la ó, bát nháo kia lạnh lùng nói.
" Sư phụ đừng mà ~ Ta không có ý gì với tên đó thật mà T____T "
" Kệ ngươi " - Ta tận mắt thấy ngươi với hắn ôm ấp nhau như thế mà còn dám bảo không có gì??? Quả rắm a! Vũ Phong nhớ lại cảnh hồi sáng liền bực mình không ngớt, mày ngài nhíu lại.
" Thật mà tin ta đi! Với lại... Với lại.... Ta chĩ có mình ngươi thôi mà sư phụ " Lạc Tuyết giở gương mặt đáng thương ra mếu máo nói, tay thì không ngừng vẽ vòng tròn trước ngực Vũ Phong.
Vũ Phong hừ nhẹ. Tạm chấp nhận. Chụp cái bàn tay nhỏ nhắn đang làm loạn trước ngực mình rồi đem lên miệng cắn một cái. Hừ cái bàn tay này hồi nãy bị tên kia nắm.
" Ah sư phụ ~ Đau nha! Ngươi làm gì vậy? "
" Tẩy trần "
Sau khi nghe hai chữ đó, mặt Lạc Tuyết vạch lên vài cái hắc tuyến, hai lệ chảy ròng. Mẹ ơi tên này còn có thể nào biến thái hơn nữa không? T______T ~
Vũ Phong lần lượt cắn lên cái tay, rồi vai, cổ, xương quai xanh rồi hướng lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn đang mím lại kia. Hắn nhẹ nhàng hôn xuống, một nụ hôn rất nhẹ nhàng, say đắm khiến Lạc Tuyết như muốn nhấn chìm trong cái hôn đó. Rời khỏi đôi môi anh đào, hắn cúi xuống cắn mạnh một cái, hừ nhẹ nhìn các tác phẩm mình làm, cảm thấy tạm hài lòng rồi ôm Lạc Tuyết vào lòng.
CMN ah ~ Cẩu à? Sao thích cắn người ta thế? T_____T ~ Lạc Tuyết khẽ cau mày liếm nhẹ tơ máu trên môi mình rồi không ngừng chưỡi rủa "con cẩu" nào đó. Nhưng tất cả đều là ở trong lòng vì nàng vẫn chưa muốn chết ah ~ Mà thôi kệ, hắn hết giận là được rồi ~
----------
Quay lại hồi sáng, không hiểu hôm nay thời tiết nắng mưa giông tố thế nào mà Lạc Tuyết bỗng dưng dậy THẬT sớm (xin nhấn mạnh chữ thật). Tới cỡ Vũ Phong còn chưa dậy vẫn đang còn nằm ngủ. Lạc Tuyết biến ra một thân ảnh giống y đúc mình để cho Vũ Phong ôm rồi khoát áo nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lâu lâu dậy sớm đi dạo như này cũng thật thoải mái chứ nhỉ? Lạc Tuyết mỉm cười dạo bước bên một cái hồ gần khách điếm.
" Tuyết cô nương! "
Nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng gọi tên mình, Lạc Tuyết dừng bước quay đầu lại. Trước mắt cô là 1 thân bạch y tử, mày ngài, đôi ngươi màu nâu hiền hoà, da trắng môi đỏ, giọng nói nghe cũng thật êm tai. Nếu không phải vì cái cục ở trước cổ của người ấy thì Lạc Tuyết đã tưởng người là một cô nương, một mĩ nhân.
" Ngươi là...?" - Lạc Tuyết tò mò vì người đứng trước mắt nàng trông thật lạ, xem ra nàng chưa gặp bao giờ.
" Nàng quên ta rồi ư? Hôm qua nàng mới cứu ta một mạng mà. "
" Ah ~~ Ra là chàng trai hôm qua bị cướp!" Lạc Tuyết nghe bảo vậy liền nhớ ra. Vì hôm qua quá tối với lại nàng cũng không để ý mấy nên cũng chả bận tâm, nào ngờ người trước mặt lại nhớ và nhận ra nàng.
" Ta là Lập Khiêm, ta rất biết ơn cứu nạng của nàng hồi hôm qua không biết cảm tạ nàng sao cho đủ " - Lập Khiêm bước tới mặt Lạc Tuyết nở một nụ cười khiến cho những cô gái quanh đó đang đi chợ về liền che mặt xấu hổ.
" Ah không cần cảm tạ. Ta chĩ tiện tay thôi" Lạc Tuyết xua tay, không để ý lắm về nụ cười của Lập Khiêm, mặt tỉnh bơ nói.
" Như thế thì làm sao mà được? Nàng đừng từ chối lòng thành của ta "
" Ách... Ta bảo không cần mà.... Hắc xì...." Lạc Tuyết bỗng nhiên hắc xì một cái chợt rùng mình. Không biết ai đang nhắc tới nàng thế nhỉ?
" Nàng coi chừng bị cảm lạnh " Nói rồi Lập Khiêm cởi áo ra khoát vào người Lạc Tuyết.
" Ách. Không cần phải.... " Lạc Tuyết tính cởi áo ra thì Lập Khiêm giữ tay nàng lại không cho. Nhìn từ ngoài vô thì sẽ nhìn như 2 người đang ôm ấp nắm tay nhau.
" Các ngươi đang làm gì vậy? " Một giọng nói lạnh băng khiến người ta rợn tóc gáy vang lên làm cho nhỏ hồ ly nào đó đổ mồ hôi như suối.
" Ách sư phụ... Ta... Hắn... Ách... Không phải như người nghĩ đâu sư phụ. Chĩ là ta đứng dưới này lâu quá bị nhiễm lạnh nên tên kia mới đưa áo khoát cho ta mượn thôi " - Lạc Tuyết luống cuống giải thích.
" Vậy có cần phải nắm tay nhau như thế không? " Vũ Phong mặt đầy hắc tuyến nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
Con mẹ nó! Sáng sớm vừa mới tỉnh dậy thấy bên cạnh là một cái bản thể của Lạc Tuyết , trên mặt hắn liền vạch ra mấy cái vạch đen. Vội vàng khoát cái áo vô rồi vận khinh công đi kiếm. Nào ngờ vừa tới nơi đã thấy một màn ân ân ái ái, chàng chàng nàng nàng ( thật sự là chĩ có một mình Lập Khiêm kêu Lạc Tuyết là nàng). Hắn hận! Hắn hận không thể lập tức nhào vô bóp vụn cái cánh tay thối đang để trên người Lạc Tuyết ( Cáo: mùi giấm chua ở đâu nồng nặc quá vậy =")) ). Vũ Phong mặt mày u ám y hệt ma vương đòi mạng người, hơi thở nồng đậm sát khí khiến hoa cỏ xung quanh không động cũng tự héo tàn, chim muôn tự động núp không dám ló đầu ra.
" Ách... Không phải... Không phải như ngươi nghĩ... " Lạc Tuyết nhận thấy mùi nguy hiểm liền đẩy tay của Lập Khiêm ra. Với một người học võ thì đó là một lực đẩy bình thường. Nhưng ở đây là Lập Khiêm, một thiếu niên thư sinh "trói gà không chặt". Cái đẩy vừa rồi đã thuận tiện đem chàng bay xuống cái hồ đằng sau.
" Ách... Ta xin lỗi, ta không cố ý!!! "
Lạc Tuyết vội vàng đưa tay ra tính kéo Lập Khiêm lên thì nàng chợt rùng mình một cái, nàng quay lại thì thấy Vũ Phong một mặt đầy hắc tuyến đang nhìn mình. Nhận ra mùi sát khí càng ngày càng nồng đậm hơn khiến Lạc Tuyết khựng lại.
Lập Khiêm. Sư phụ. Lập Khiêm. Sư phụ. Lập Khiêm. Sư phụ. Mĩ nhân. Ác ma. Ách... MẠNG SỐNG LÀ TRÊN HẾT!!! Sau một hồi đấu tranh tư tưởng và cuối cùng theo định luật " bảo toàn tính mạng " Lạc Tuyết rút tay lại. Lạc Tuyết đứng lên nhìn Lập Khiêm với ánh mắt " Ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc. Sư Phụ ta là một ác ma siêu cấp biến thái ah ~ Ta chưa muốn chết khi chưa được thoả mãn ước mơ mĩ nam nga ~ ". Lac Tuyết đứng dậy nhìn chàng trai đang có dấu hiệu " chìm không lối thoát " lòng chợt dâng lên mấy cỗ áy náy ~
" Bớ người ta có người rớt xuống hồ!!! Bớ người ta có người rớt xuống hồ! BỚ NGƯỜI TA!!!! "
Với giọng hét " long tường đổ vách " của Lạc Tuyết nhà ta, mọi người nhanh chóng ùa ra cứu " tên nào đó đang chuẩn bị gặp hà bá ". Thừa lúc mọi người đang chen lấn hỗn loạn, Lạc Tuyết theo kinh nghiệm "chinh chiến" của mình liền trốn mất tăm hơi.
Về lại khách điếm Lạc Tuyết liền ào lên phòng đóng sầm cửa lại, trượt ngườitheo cánh cửa ngồi phịt xuống dưới đất thở phào nhẹ nhõm.
" Ôi mẹ ơi! Thoát chết rồi!! May quá. May quá "
" Ừ may thật "
Bỗng nhiên nghe giọng nói nào ' quen quen ' , Lạc Tuyết liền giật mình lùi sát vào cánh cửa trợn mắt nhìn vào bạch y tử đang ung dung ngồi trên cửa sổ uống trà.
" Ngươi... Ngươi... Ách! Sư phụ ah ~ ngươi về hồi nào vậy nga ~ ngươi mệt không? Ta rót trà ngươi uống nha ~ "
Lạc Tuyết liền vô sĩ giở giọng ngọt ngào nịnh bợ hết sức có thể ra ve vẩy đuôi mang trà tới rót. Vì ở thế giới của nàng, nàng có học qua một lớp trà đạo nên từ khi gặp hắn, trước giờ nàng chĩ rót trà cho mình hắn và hắn cũng rất thích trà do nàng làm nên trong lúc cấp bách nàng liền tận dụng hết mọi khả năng ~
" Ah sư phụ chắc người dậy sớm mệt mỏi lắm nha ~ để ta đấm bóp cho người ~ "
Thấy Vũ Phong không phản ứng vẫn ngồi thưởng thức trà, Lạc Tuyết cười hì hì chạy ra đằng sau đấm bóp lưng cho sư phụ đại nhân.
Sau một canh giờ hết đấm bóp rồi lại rót trà, hai tay Lạc Tuyết mỏi nhừ, nàng khẽ nhíu mi cười hề hề nói - " Sư phụ ah ~ ngươi đỡ mỏi chưa? "
" Ta không có mượn ngươi đấm bóp "
Như một gáo nước nóng dội vào người, Lạc Tuyết muốn nổi điên lên nhưng lại nhanh chóng xìu xuống. Nàng lanh lẹ chạy ra đằng trước ôm cổ Vũ Phong dựa cả cơ thể mềm mại của mình vào người hắn.
" Ách. Sư phụ ah ~ thật sự là hồi sáng không có chuyện gì hết. Ta thề! Người phải tin ta "
Lạc Tuyết vừa nói vừa dùng tay vẽ vòng tròn trước ngực của Vũ Phong.
" Ta cấm ngươi một tháng không được ăn Huyết Lệ " Vũ Phong lạnh nhạt nói
" Ách sư phụ !!!! Ngươi không được đối xử với ta như vậy!!! Ngươi biết ta rất thích món đó mà! Sư phụ ngươi suy nghĩ lại đi!!! "
------------------------
Huyết Lệ là một món tráng miệng tròn tròn nhỏ nhỏ có màu đỏ. Mùi hương nhẹ nhàng, sờ vào thì mềm mềm như kẹo dẻo khi kẹo vừa chạm tới đầu lưỡi thì liền tan ra. Hương vị còn mê hoặc hơn cả thuốc phiện. Nhưng mỗi lần chĩ được ăn nhiều nhất là 5 viên nếu không sẽ có tác dụng phụ.
Huyết Lệ được làm từ cây Huyết Tử Liên một giống hoa sen rất rất rất hiếm, hầu như trên trái đất cây này chĩ xuất hiện ở Thực Nhân cốc. Cây này rất kén điều kiện và 100 năm mới ra bông một lần. Hoa màu đỏ, toả mùi hương rất thơm, rất mê hoặc và có rất nhiều công dụng đáng kể.
Ngoài nguyên liệu là cây Huyết Tử Liên còn cần nước mắt. Nước mắt của người hay vật gì cũng được tất. Càng nhiều loại nước mắt thì Huyết Lệ sẽ càng mềm, càng ngon và sẽ tăng công dụng.
Chuyện kể rằng sau khi biết Lạc Tuyết rất thích món này, Vũ Phong đã giăng ma trận bắt hết tất cả các con vật ở Thực Nhân cốc rồi hắn cười nguy hiểm tạo ra các bản thể vô trong.... Để ngồi hì hục sắc hành. Các con vật ở trong cho dù không muốn nhưng hai hàng lệ vẫn cứ tuông rơi cảnh tượng nhìn thật bi tráng nhưng có một người một hồ ly nào đó đang cười mãn nguyện.
Kể từ sau màn vắt kiệt nước mắt hôm đó, các con vật trong Thực Nhân cốc bỗng dưng chuyển chế độ ngủ đông ( mặc dù đang là mùa hè ) lần lượt trốn hết. Kể từ đó Lạc Tuyết than thở ngồi bên 10 thùng nước mắt các loại vì không có thú thì làm sao mà lấy nước mắt? Sợ không đủ ah ~~~ ( Cáo: Lạy mẹ -_- 10 thùng còn sợ không đủ nữa!! Amen. Amen!!! )
Bỗng dưng chợt nhớ tới điều gì đó, Lạc Tuyết cười nguy hiểm nhìn con vật đen đen đang lười nhác nằm dưới chân mình. Hắc Miêu chợt rùng mình, cảm thấy mùi nguy hiểm Hắc Miêu liền ngẩng lên nhìn Lạc Tuyết với ánh mắt " Ngươi hãy dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi! Ngươi mà dám thì từ nay về sau ta sẽ không giúp ngươi nữa!! ". Ngay lập tức Lạc Tuyết lại giơ ánh mắt đáng thương ra " Chĩ một xí nước mắt thôi mà ~ ngươi đừng keo thế chứ". " Không là không!!! "
Sau một hồi " liếc mắt đưa ghèn ", lườm nguýt, trợn mắt phồng mỏ cái thể loại Lạc Tuyết không giao thương được với Hắc Miêu liền chẹp miệng, bĩu môi phi đi chỗ khác.
" Xì không cần ngươi. Ta rời Thực Nhân cốc bắt thú về cũng được"
Hắc Miêu nhìn bóng dáng của Lạc Tuyết rời xa hẵn mới thở phào một cái, an tâm nằm xuống tiếp.
-----------------
Quay lại nơi đang có một thùng giấm chua to đùng ~
" Không là không " Vũ Phong nhìn gương mặt mếu sệu đang la ó, bát nháo kia lạnh lùng nói.
" Sư phụ đừng mà ~ Ta không có ý gì với tên đó thật mà T____T "
" Kệ ngươi " - Ta tận mắt thấy ngươi với hắn ôm ấp nhau như thế mà còn dám bảo không có gì??? Quả rắm a! Vũ Phong nhớ lại cảnh hồi sáng liền bực mình không ngớt, mày ngài nhíu lại.
" Thật mà tin ta đi! Với lại... Với lại.... Ta chĩ có mình ngươi thôi mà sư phụ " Lạc Tuyết giở gương mặt đáng thương ra mếu máo nói, tay thì không ngừng vẽ vòng tròn trước ngực Vũ Phong.
Vũ Phong hừ nhẹ. Tạm chấp nhận. Chụp cái bàn tay nhỏ nhắn đang làm loạn trước ngực mình rồi đem lên miệng cắn một cái. Hừ cái bàn tay này hồi nãy bị tên kia nắm.
" Ah sư phụ ~ Đau nha! Ngươi làm gì vậy? "
" Tẩy trần "
Sau khi nghe hai chữ đó, mặt Lạc Tuyết vạch lên vài cái hắc tuyến, hai lệ chảy ròng. Mẹ ơi tên này còn có thể nào biến thái hơn nữa không? T______T ~
Vũ Phong lần lượt cắn lên cái tay, rồi vai, cổ, xương quai xanh rồi hướng lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn đang mím lại kia. Hắn nhẹ nhàng hôn xuống, một nụ hôn rất nhẹ nhàng, say đắm khiến Lạc Tuyết như muốn nhấn chìm trong cái hôn đó. Rời khỏi đôi môi anh đào, hắn cúi xuống cắn mạnh một cái, hừ nhẹ nhìn các tác phẩm mình làm, cảm thấy tạm hài lòng rồi ôm Lạc Tuyết vào lòng.
CMN ah ~ Cẩu à? Sao thích cắn người ta thế? T_____T ~ Lạc Tuyết khẽ cau mày liếm nhẹ tơ máu trên môi mình rồi không ngừng chưỡi rủa "con cẩu" nào đó. Nhưng tất cả đều là ở trong lòng vì nàng vẫn chưa muốn chết ah ~ Mà thôi kệ, hắn hết giận là được rồi ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.