Lão Bản, Nhượng Ta Thượng!

Chương 2

Bạch Vân

26/07/2020

Buổi chiều hồi về một đống email đặt hàng, lại gửi mấy bao sản phẩm mẫu, tái lại tiếp mấy cuộc điện thoại, bất tri bất giác, đã tới giờ tan tầm.

“Tiểu Cường……..” Hầu Tử Tề gõ gõ bản chắn, rướn cổ nhìn ta, “Buổi tối đi nhậu một chút?” ( chỗ này là chữ ‘tha’ – 搓, dịch nghĩa là ‘chà xát, xát tay’ bạn ko hiểu chỗ này lắm nên tự tiện đổi một chút!)

“Đi nơi nào?”

“Hàng lẩu Tứ Xuyên, vừa nhiều, giá lại phải chăng. Gần đây trời trở lạnh, vừa lúc ăn lẩu.” Hầu Tử Tề cười hì hì nói.

“Hảo!”

Ta một ngụm đáp ứng.

Đây là cái đáng buồn của hai gã độc thân, không có ai nấu cơm cho, bình thường đều ăn bánh mì, mì gói cùng cơm hộp bên ngoài đối phó cho qua.

Bếp ga trong nhà cũng không biết đã bao lâu chưa nổi lửa, trong tủ lạnh trừ bỏ mấy bình sữa lạc thì cũng chỉ có bia.

(Cạo sữa, cách làm dùng nửa gáo sữa cho vào nồi đun qua cho hơi sem sém, rồi lại cho sữa khác vào, đun sôi dần dần mà quấy luôn thấy đặc rồi thì bắc ra, chờ nguội rồi vớt lấy váng mỏng ở trên gọi là “tô” 酥 còn lại cho một ít dầu sữa cũ vào, lấy giấy mịn kín, thành ra “lạc” 酪 . Vì thế nên dân miền bắc đều gọi sữa bò sữa ngựa là “lạc”. Theo QT)

Ta cùng Hầu Tử Tề cơ hồ là cùng lúc vào làm tại công ty, tuổi xấp xỉ nhau, tích cách cũng hợp nhau, rất nhanh liền tiến đến quan hệ thân thiết.

Sau, chúng ta đều chịu không nổi chủ cho thuê nhà hà khác, dứt khoát chuyển ra, thuê một nhà trọ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, bắt đầu ‘cuộc sống ở chung’.

Hai đại nam nhân cùng một chỗ, gã không câu nệ tiểu tiết, ta lười nhác vô cùng, nhà trọ rất nhanh liền xứng đáng với hình tượng ‘ổ chó’.

Bất quá, ổ chó có ấm áp của ổ chó, tốt xấu gì cũng có chỗ nương thân.

Tiện ích lớn nhất là giao thông, từ nhà trọ của chúng ta đến công ty chỉ có mười phút, không cần ngồi xe, chạy chạy là đến. Bởi vậy dưỡng thành cho chúng ta thói xấu ngủ nướng đến tận những phút cuối cùng trước khi vào làm mới hồng hộc chạy tới.

Dọn dẹp một chút, ta cùng Hầu Tử Tề cùng nhau đi ra công ty, đến ven đường chờ xe bus.

Giờ tan tầm, giao thông dị thường tắc nghẽn, dòng người bắt đầu ngược xuôi. Không hề ít nam nữ ăn mặc theo mốt, hình thành phong cảnh hoa lệ cho đô thị.

“Oa, mỹ nữ mỹ nữ………..” Đột nhiên, Hầu Tử Tề hưng phấn mà kêu lên.

“Làm sao?”

Tuy rằng ta đối nữ nhân không có hứng thú, nhưng tâm thích cái đẹp là người ai chả có, nhìn thấy mỹ nữ luôn là việc khiến kẻ khác hưng phấn.

“Nhìn thấy không, mới đi qua trước mắt ngươi đó, tóc dài, váy ngắn mê người, diện mạo có điểm giống con lai ………”

Ta liếc mắt một cái, không đồng ý, “Cái này mà cũng tính là mỹ nữ, đều là nhờ trang điểm cả, ta dám cược trên mặt cô ta đổ tới mười cân phấn, cho dù có là heo mẹ cũng thành Điêu Thuyền.”

“Dựa vào, ngươi thật khó hầu hạ.”

“Mau nhìn mau nhìn, dễ nhìn a dễ nhìn…..” Ta theo xe bus vừa ngang qua bắt đơcj một mục tiêu, cũng hưng phấn mà kêu lên.

“Người nào?”

“Ngay trên xe bus trước mặt ngươi, khí chất siêu lãnh, ngũ quan rõ ràng cái kia, ta cảm thấy được toàn thân hắn giống như đang phát sáng…….”

“Là hai mắt ngươi đang phát *** quang.” Hầu Tử Tề cười nhạt, “Hắn bộ dạng còn không suất bằng ta, cùng với nhìn hắn, chẳng bằng ngắm ta. Xem tùy tiện không thu tiền.”

“Thiết, ngươi có cái gì đẹp, hai mắt một mũi cùng cái miệng, bốn chữ —— phạp thiện khả trần. (khuyết thiếu ưu điểm nhưng khả dĩ vẫn có thể nhìn aka bình thường)” Ta giả bộ không quan tâm.

Kỳ thực Hầu Tử Tề ngũ quan đoan chính, dáng tươi cười như ánh dương quang, là vị dễ nhìn rất hoạt bát.

Vừa mới bắt đầu ở chung khi, gã cũng không biết tính hướng (thiên hướng ***) của ta, suốt ngày hướng ta tích cực đẩy mạnh tiêu thụ mỹ nữ. Hắn rất được phái nữ hoan nghênh, bên người không hề ít ‘hồng nhan tri kỷ’, lại đều cùng các nàng duy trì khoảng cách nhất định.

Mới đầu ta nghĩ gã cũng giống như ta, là một ‘đồng chí ngầm’, cũng không lâu sau liền biết, gã từng có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm. Bạn gái gã là bạn học cùng đại học, vốn đã đến giai đoạn bàn hôn sự, ai ngờ sau khi nàng tốt nghiệp vào làm trong một công ty có tiếng đầu tư nước ngoài, bị thủ trưởng Đức Tịch nhiệt tình theo đuổi.

Mối tình đầu địch không lại biệt thự xa hoa, bạn gái gã bỏ gã, lao vào ôm ấp của kẻ khác. Vết thương nặng khắc sâu tạo thành một bóng ma đối với tình yêu trong lòng Hầu Tử Tề. Tuy rằng cùng một ít hồng nhan quan hệ tương đối thân song cũng không dám bước tiếp lên quan hệ yêu đương.

Là bạn chung phòng với nhau, sớm chiều ở chung, tính hướng của ta sớm muộn gì cũng có một ngày gã phát hiện ra. So với bị gã vô tình phát hiện mà gặp ‘đả kích tâm hồn’, không bằng trước nói thẳng ra với gã. Mà phản ứng của gã cũng y như ta đoán, giật mình qua đi liền thản nhiên tiếp nhận.

Ngày hôm sau Hầu Tử Tề cư nhiên cầm một quyển ‘Đồng tính luyến báo cáo văn học’ dầy cộp, hai mắt lòe lục quang hỏi ta “Cái gì là 1, cái gì là 0”, “Sáp tiểu cúc hoa thật sự có khoái cảm sao”, “Làm xong nếu lưu ở mặt sau thực bị tiêu chảy sao”… (ân, trẻ nhỏ hiếu học là tốt =)) chờ khi các vấn đề thuật tính được học xong, hại ta hoài nghi gã cho dù không phải BI (song tính luyến) thì cũng là đồng nghiệp nam.

Gần nhất gã càng ngày càng khoa trương, ở ăn phòng cố ý đối ta làm ra mấy cử chỉ đen tối, mĩ kỳ viết ‘phục vụ nữ sinh’, kỳ thực là e sợ cho thiên hạ bất loạn.

Bất quá ta hiểu gã chính là đối với GAY hiếu kỳ, điển hình là một Diệp Công thích rồng (chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không) (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy). QT), tính hướng của hắn thẳng như ống túyp.

Có một số ít người rất thích hợp làm bằng hữu, hiển nhiên Hầu Tử Tề chính là loại người này.

“Ngươi thực không có mắt a, có ta một vị dễ nhìn nhân thần cộng phẫn bồi tại bên người, cư nhiên lại đối với người khác chảy nước miếng, rất đau lòng.”

Hầu Tử Tề che ngực, giả bộ bi thương.

“Đau lòng? Hảo, đến ca ca giúp ngươi xoa xoa?”

Ta cười xấu xa vươn tay tới trước ngực gã…..

Ta so với gã lớn hơn một tháng, có lúc liền tự xưng là ‘anh’, tuy rằng gặp phải kháng nghị không ngừng của Hầu Tử Tề, nhưng chuyện ta sinh sớm hơn so với gã là sự thật không thể chối cãi.

“Ngươi định làm gì, dưới thanh thiên bạch nhật cưỡng gian dân nam?” Hầu Tử Tề né tránh cánh tay của ta, cũng không yếu thế sờ ngược lại, chúng ta lần thứ hai giỡn thành một đoàn….

Đột nhiên, trước mắt xẹt qua một chiếc ô tô màu đen, động tác của ta nháy mắt ngừng lại…..

Ngồi trên ghế phó lái là một cô gái. Trong một khắc ngăn ngủi chỉ nhìn thấy cắt hình của nàng, nhưng sườn mặt xinh đẹp cùng khí chất thục nữ không thể bỏ qua vẫn làm cho người ta khắc sâu ấn tượng. Đương nhiên, này không phải trọng điểm, trọng điểm là nam nhân đang lái xe bên cạnh nàng…..

Không phải Khuất Viễn Lăng thì là ai?

“Làm sao vậy?”

Hầu Tử Tề phát hiện vẻ mặt khác lạ của ta

“Nhìn thấy không? Bạn gái Khuất Viễn Lăng quả nhiên là đại mỹ nhân.” Ta nâng cằm cười, xe BMWs đã đi mất bóng.

“Nam nhân giống Khuất Viễn Lăng tầm mắt rất cao.” Hầu Tử Tề vuốt cằm nói: “Ta nếu là hắn, khẳng định mỗi ngày trái ôm phải ấp, phong lưu khoái hoạt.”

“Ngươi thật sự là kỳ chí khả gia (nôm na mơ mộng hão huyền).” Ta mắt lạnh nhìn gã.

“Xe tới, ăn lẩu đi.”

Xe bus chậm rãi đến trạm, Hầu Tử tề một phen túm lấy ta, ở giữa đám đông anh dũng chen lên. Dục vọng đối với mỹ thực tạm thời gạt bay cảm giác thản nhiên buồn bực khi ta nhìn thấy Khuất Viễn Lăng cùng bạn gái.

Không, ta tuyệt không có yêu thầm Khuất Viễn Lăng, ta chỉ là YY hắn, khoái hoạt YY hắn. Dù sao suất ca cực phẩm như hắn không phải dễ dàng gặp được. Cá nhân ta không có vọng tưởng gì với hắn, hắn cùng ta hoàn toàn không cùng thế giới.

Ta là GAY đúng vậy, nhưng GAY cũng có nguyên tắc có tiết tháo, nguyên tắc này chính là —— không phải đẳng cấp như ta, tuyệt không ra tay! (nguyên tắc rồi sẽ đổi.)

Cho nên, cũng chỉ là như thế này mà thôi.

YY khoái hoạt, nhân sinh hạnh phúc.

Có công việc ổn định, có một hảo hữu hiểu ý hợp tính, còn có một ông chủ đẹp mắt dễ nhìn, ta còn có cái gì chưa đủ?

Khuyết điểm duy nhất chính là không có người yêu, đêm dài đằng đẵng, giường lạnh khó nằm, phải bi thảm dựa vào ‘tả hữu đại pháp’ (aka DIY còn DIY là giề tự hỉu đê =))) giải quyết nhu cầu.

Bất quá Trác Cường ta phải lo lắng không ai cần?



Bằng vào cá tính người gặp người yêu hoa gặp hoa nở, rất nhanh sẽ bị tơ hồng Nguyệt lão trói vào, cùng mãnh nam dễ nhìn yêu tới củi khô bốc lửa, chết đi sống lại…….

Nói trở về, cuối tuần trước ta có quen một bạn mạng, nói chuyện rất ăn ý, hai bên cũng đã trao đổi ảnh chụp, cảm thấy thực vừa lòng.

Đêm nay sau khi về nhà, hảo hảo cùng hắn bồi dưỡng một chút tình cảm, ước định thời gian gặp mặt, nói không chừng ta rất nhanh sẽ vứt bỏ trạng thái phòng không này, trải qua cuộc sống một đêm bảy lần ‘tính phúc’ dã lang, sau đó……..

“Để làm chi cười đến ghê tởm như vậy?”

Hầu Tử Tề chịu không nổi ác hàn run lên một chút.

Ta trợn mắt nhìn gã một cái, bảo trì độ cong nơi khóe miệng, nhìn ra cảnh sắc biến ảo bên ngoài.

Nhân sinh đơn giản, sở cầu không nhiều lắm.

Ta Trác Cường chính là một cái tiểu lưu manh bình thường, không có lòng tham, không vọng tưởng, không cậy mạnh, mọi việc chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, đối với cuộc sống chưa từng có dã tâm quá lớn.



“Đến muộn đến muộn…….”

“Tiền thưởng tháng này ngâm nước nóng được rồi…..”

Ta cùng Hầu Tử Tề khóc thét nhảy vào trong thang máy, ai cũng không nhường, cửa thang máy nhỏ hẹp sao có thể dung chứa thân hình hai đại nam nhân, nhất thời song song bị kẹt ngoài cửa…….

“Dựa vào, hầu tử chết tiệt, ngươi chen cái gì nha.”

“Ta dựa vào, xú Tiểu Cường, là ngươi chen không phải ta chen.”

Thật vất vả chui vào thang máy, ta cùng gã nhất tề thở ra một hơi, đối với gương trong thang máy sửa sang lại đầu tóc cùng quần áo…..

Vài giây sau, thang máy tới tầng trệt công ty, ta cùng Hầu Tử Tề lại trải qua một phen ‘vật lộn sinh tử’, vọt ra………..

Đột nhiên, có người từ văn phòng đi ra, ta dừng không kịp, thiếu chút nữa đụng phải người ta. Vốn nghĩ muốn đưa ra cái xem thường, nhưng sau khi nhìn rõ ràng là ai ta lập tức thay bằng bộ dáng tươi cười mười phần nô tính, cúi đầu khom lưng: “Giám đốc sớm.”

Khuất Viễn Lăng hôm nay mặc một thân hàng hiệu tây trang màu xám đậm, có vẻ khi chất xuất chúng, anh tuấn nho nhã, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đường cong viền môi cùng cằm thập phần gợi cảm. Khi bầy ra bộ dáng tươi cười thì, tự nhiên tạo ra đạo đạo điện lưu mà khi mím môi, lại toát ra bộ dáng lãnh khốc không giận tự nghiêm, thật sự là làm cho người ta nhìn trăm lần không chán.

Cổ nhân có câu ‘Tú sắc khả xan’ (sắc đẹp có thể ăn (thay cơm) = ngắm cũng thấy no), chính là để chỉ loại hình mẫu nam nhân này a.

Trong lòng ta lại rục rịch, kìm không được nhớ tới trận mộng xuân đêm qua ——

Vẫn là căn phòng xa hoa lãng mạn đối diện bờ biển kia, ta mộng chính mình đem hắn lột trơn tuột đặt dưới thân, tận tình chà đạp……

Hai chân thon dài của hắn đặt trên vai ta, thân hình rắn chắc theo mỗi lần ta tiến xuất mà không ngừng phập phồng. Ta thì ý loạn tình mê xoa nắn cơ ngực chắc nịch của hắn, một lần lại một lần ở trong cơ thể hắn trừu tống, truy đuổi khoái cảm bản năng nam nhân……

Mỗi lần ta tiến nhập, hắn lại phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm tiêu hồn, nghe được mà ta nhiệt huyết sôi trào, u huyệt mê người cơ hồ đem cả người ta hòa tan.

Ta chìm đắm trong khoái cảm không thể tự kiềm chế, giống như bay lên thiên đường……….Sau tỉnh lại mới phát hiện, nước miếng chảy ướt đầy cả gối…….. Nhã: bò lăn ra cười =)))))

Này thật sự là muốn chết! Trước kia đối tượng ảo tưởng của ta đều là thần tượng ngôi sao, hiện tại đều không ngoại lệ biến thành Khuất Viễn Lăng.

Vạn nhất bị hắn biết, ta mỗi đêm đều ở trong mộng YY hắn, còn XX hắn một trăm lần, không biết hay không long nhan đại nộ, ngay lập tức đem ta đá đi?

Đánh cái rùng mình, lòng ta chột dạ không dám nhìn hắn.

Khuất Viễn Lăng hôm nay lại nhìn ta chằm chằm không rời, sắc mặt không tốt: “Này đã mấy giờ?”

“Giao thông tắc nghẽn…….. Giao thông tắc nghẽn…….” Ta ha ha cười nói, vừa nói vừa dùng sức đạp Hầu Tử Tề một cước, tên kia lập tức giả bộ mặt khổ qua, phụ họa: “Đúng vậy, giám đốc, trên đường xe nhiều đến nửa bước khó đi a.”

“Các ngươi không phải ở ngay gần đây, mỗi ngày đều chạy bộ tới?” Khuất Viễn Lăng nhướng mày.

Hắn thế nào lại biết?

Ngạc nhiên chừng một giây, con mắt ta lập tức đảo quanh, lập tức che bụng: “Giám đốc, bụng ta hôm nay không thoải mái, thật sự đi không được, cho nên ngồi xe tới, phải không, Hầu Tử Tề?” Ta vứt qua cho hắn một ánh mắt.

“Đúng vậy đúng vậy…….” Hầu Tử Tề gật đầu như đập tỏi, nghiêm trang nói: “Giám đốc, ta cảm thấy chúng ta là bị ngộ độc thực phẩm. Sáng sớm tỉnh dậy liền hoa hết hai mắt, đầu nặng chân nhẹ, chui vào WC bảy tám lần, khẳng định là ăn cái gì không sạch sẽ.”

Tên này a, nói dối cũng không cần viết nháp. Kỳ thực chúng ta mỗi ngày ngủ thẳng đến giờ làm, nên không có thời gian ăn điểm tâm.

“Chính là ta nhìn các ngươi mặt mũi hồng hào, căn bản không giống người bị bệnh.” Khuất Viễn Lăng tựa tiếu phi tiếu nhìn hai chúng ta.

“Báo cáo giám đốc, đó là hồi quang phản chiếu.” Ta lớn tiếng đáp. Cạch oa oa bàn phím của bạn không được! chữ A long ra rồi…. chạy loăng quăng

“Trác Cường!” Khuất Viễn Lăng hẳn là sinh khí, nếu không sẽ không mang tên họ ta gọi ra đầy đủ như vậy, “Muộn chính là muộn, tiền thưởng tháng này quên đi!”

Lời nói vô tình đánh cho ta cùng Hầu Tử Tề hai mắt biến thành màu đen, đều mau khóc thét: “Không phải đâu, giám đốc…….. Chúng ta trên còn mẹ già tám mươi, dưới có con thơ ba tuổi, ở giữa còn một lão bà như hoa như ngọc đều ở nhà kêu đói, ngươi sẽ không nhẫn tâm khiến cả nhà ta đói chết đi?”

“Các ngươi hai người đều là đàn ông độc thân, lấy đâu ra hài tử cùng lão bà?” Huyệt Thái Dương của Khuất Viễn Lăng ẩn ẩn toát ra hai đạo gân xanh.

“Ngay tại tương lai không xa…….” Ta cợt nhả nói, nhìn đến bộ mặt đen hơn Diêm Vương của Khuất Viễn Lăng, rất ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Giám đốc, chúng ta đi làm việc.” Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, ta lôi kéo Hầu Tử Tề, tính toán cước đề mạt du (bàn chân bôi mỡ aka vắt chân lên cổ) mà chạy.

“Chờ một chút, Trác Cường.” Khuất Viễn Lăng gọi ta lại.

“Giám đốc có gì căn dặn?” Ta vội vàng chạy tới.

“Theo ta đi hải thị (Thượng Hải) kiểm tra hàng.”

“Ta?”

Ta khẽ nhếch miệng, ngây người.

Khuất Viễn Lăng thường xuyên đi công tác, đi cùng hắn, nếu không phải Phó ban quản lý Hứa Ba thì chính là Trưởng phòng nghiệp vụ Tống Lợi Minh, cho dù hôm nay hai người họ vắng, trong công ty cũng có không ít nhân viên thông minh nghe lời chờ đợi sai khiến, bao người thay được tên tiểu lâu la như ta?

“Chính là ngươi.” Khuất Viễn Lăng liếc ta một cái, làm như bất mãn thái độ khiếp sợ của ta, “Ngươi ở văn phòng ngây người đủ lâu rồi. Ta cần chính là một nam nghiệp vụ viên, không phải là đóng hồ sơ, ký văn mẫu văn viên, công việc đó giao cho Tiểu Mỹ cùng Bảo Đế làm là được. Còn thất thần làm gì? Theo ta đi!”

“Nga, hảo.”

Ta hé ra bộ mặt đau khổ, vội vàng đuổi theo.

Bất an ngồi trên xe của Khuất Viễn Lăng, BMW 73oli đậm màu, tuy không phải là loại ô tô xa hoa cao cấp nhất, nhưng đối với một tiểu nhân viên mỗi tháng nhận không tới mấy nghìn đại dương như ta mà nói, đây đã xem như là hưởng thụ khó cầu.

Chính là ta hiện tại không có tâm tình hưởng thụ này.

Lời nói mới rồi của Khuất Viễn Lăng, giống như đối với ta có chút bất mãn, ta ở trong lòng nghi hoặc, không biết khi nào vô ý vuốt phải râu hùm?

Chẳng lẽ bởi vì ta nói nhiều lắm?

Đích thật, chỉ cần ta ở văn phòng, thường là người có mồm mép hoạt động lợi hại nhất, thường xuyên nhạ mọi người cười quái dị từng trận.

Tuy rằng không khí thực vui, nhưng công ty dù sao cũng là nơi làm việc, không phải khu vui chơi. Tiếp theo, ta đi làm là lăn lộn một chút, chỉ cần rảnh, không phải cùng với mấy người Tiểu Mỹ nói chuyện phiếm thì chính là chạy tới mấy trang web đồng nghiệp, tải về một đống ảnh lõa nam, sau đó đem mặt giám đốc PS lên mặt mấy người mẫu đó, tự đùa tự vui, ngay cả ta cũng cảm thấy bản thân mình có vài phần giống mấy tên biến thái đáng khinh.

Bất quá, ta tuy rằng quen ‘trộm đạo’, nhưng lại có ‘tố chất nghề nghiệp’ nhất định, sẽ không ảnh hưởng tới công tác.

Để tay lên ngực tự hỏi, ta là không làm…… thất vọng số tiền lương mà Khuất Viễn Lăng trả cho ta.



Ta với cuộc sống không có dã tâm.

Có một số người trời sinh thích tỏa sáng dưới ánh đèn, nhưng cũng có một số người, lại chỉ thích trải qua một cuộc sống lười nhác.

Nói ta chỉ bậy nói hỗn (hồ đồ) cũng được, không có chí tiến thủ cũng chẳng sao, ta chính là không nghĩ mệt như vậy, miễn cưỡng chính mình làm chuyện không thích.

Hà tất gì, đời người ngắn ngủi, tiền lương đủ sống là được rồi.

Nếu ngại tiền ít, tiết kiệm một chút, ăn nhiều mì ăn liền là được, đối tiền tài quyền thế, ta thực không có khát vọng mãnh liệt nào.

“Giám đốc, vẫn là để ta lái xe đi. Đến hải thị phải đi bốn tiếng đâu, ngươi là giám đốc, như thế nào có thể để ngươi làm tài xế.”

Ta thanh thanh yết hầu đánh vỡ trầm mặc.

Lợn chết không sợ nước sôi nóng, ta đã muốn trấn định ổn rồi.

Hắn Khuất Viễn Lăng nếu đối ta bất mãn, tối xấu xa cũng bất quá đem ta cuốn gói. Nơi này không lưu gia tất có chỗ lưu gia.

Hơn nữa gần nhất ta liều mạng làm việc, cuối cùng cũng từ trong hàm răng cứu ra một vạn đồng, nếu mỗi ngày đều ăn khoai nướng, hẳn là có thể cầm cự tới cuối tháng. Điểm ấy thời gian, đủ để ta tìm công việc mới, who sợ who?

Điểm tốt nhất của con người ta chính là tâm lý thừa nhận rất mạnh, người cũng như tên, là tiểu cường – tiểu mọt gạo đánh mãi không chết. (chẹp…..gián đập không chết =))))

Một khi thả lỏng rồi, ta lập tức liền ý thức được một sự thật kích động lòng người —— ta đang cùng Khuất Viễn Lăng một mình ở chung!

Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở a!

Ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, cư nhiên giống như này tiếp xúc gần gũi Khuất Viễn Lăng cả một ngày. Tay hắn nắm chặt vô-lăng, từng ngón thon dài, sạch sẽ, tựa như tay của nghệ sĩ dương cầm, bên cạnh hình dáng góc cạnh rõ ràng, nhìn qua giống như thần tượng ngôi sao.

Ai, nam nhân này từ xa nhìn đã thực anh tuấn khí chất, lại gần nhìn xem lại càng suất tới trời long đất lở, nhân thần ghen tỵ.

Lòng ta ngứa ngáy khó nhịn, phía dưới ẩn ẩn phát đau, hận không thể lập tức đem hắn đè xuống, lột sạch quần áo liếm khắp toàn thân cao thấp trên dưới cũng như đâm vào cây tiểu cúc hoa của hắn, XXOO hắn một ngàn lần a một ngàn lần……. (=口=….ví dụ điển hình của mấy thằng công t*ng trùng thượng não)

Nói ô tô tình ái cũng không sai, giở trò ở một nơi hẻo lánh không người, không gian hạn hẹp, *** bừng bừng phấn chấn, hơn nữa bên cạnh là nguy cơ bị người phát hiện, khẳng định kích thích cực kỳ…..

Không tốt, máu mũi của ta sắp phun rồi……

“Đường tới hải thị ngươi không quen, vẫn là để ta lái đi.”

Khuất Viễn Lăng vững vàng lái xe, hắn đương nhiên không thể tưởng được, tế bào não của ta tràn ngập những hình ảnh đồi trụy hủ bại không thể chấp nhận.

“Ngươi vào công ty đã nửa năm, trên phương diện nghiệp vụ hẳn là đã sớm quen thuộc, lần này vừa lúc mang ngươi đi rèn luyện.” Khuất Viễn Lăng thản nhiên nói.

“Chính là giám đốc, ta cái gì cũng không hiểu, cũng không kinh nghiệm, vạn nhất làm hỏng……” Ta vẻ mặt đau khổ, sờ sờ lỗ tai.

“Không ai sinh ra đã biết làm mọi thứ.” Khuất Viễn Lăng nhìn ta liếc mắt một cái, lên giọng thủ trưởng cơ quan, “Chỉ cần ngươi để tâm học, để tâm làm việc, nhất định sẽ có thành quả. Công ty gần đây đang mở rộng, cần người gấp, ta hy vọng nhân viên đều có thể tự mình đảm đương một phía. Theo lượng công việc tăng lên, sau này sẽ có càng nhiều cơ hội cho ngươi biểu hiện.”

“Vâng, cảm ơn giám đốc nâng đỡ.” Ta tất cung tất kính trả lời, ngoài mặt giả một bộ vui mừng, trong tâm lại rất 囧.

Trời ạ, Khuất Viễn Lăng không phải nói thật đi.

Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ muốn tôi luyện ta? Không thể nào, ta nhìn thế nào cũng giống một tên du thủ du thực như bùn nhão trát không nên tường a.

Hơn nữa, cùng người khác tranh đến cướp đi, ta tình nguyện ở nguyên vị trí bình thường làm một con ốc nho nhỏ!

Ách, được rồi, ta thừa nhận, kỳ thực ta chỉ nghĩ tới một loại cuộc sống hồ đồ, giám đốc a, ngươi không nên tạo áp lực lớn như vậy cho ta?

“Làm sao vậy?”

Có lẽ biểu tình của ta rất kỳ quái, Khuất Viễn Lăng nhịn không được hỏi.

“Không có gì.” Ta vội vàng đem khóe miệng hướng hai bên kéo ra, lộ ra nụ cười sáng lạn ‘thanh niên hăng hái tiến về phía trước’, chính là, lúc này cái bụng thực không nể mặt phá hư hình tượng của ta, phát ra âm thanh ‘réo rắt’ kinh người…….

“Nga ha ha ha …….. Ta giống như nghe thấy tiếng mèo kêu, giám đốc, trong xe ngươi không giấu mèo con đi.” Ta xấu hổ phát ra tiếng cười, che giấu khốn quẫn. (lý do thực….. =口=)

“Ngươi chưa ăn sáng?”

Khuất Viễn Lăng giương mi, không chút khách khí chọc thủng ngụy trang của ta, “Ngươi cùng Hầu Tử Tề có phải hay không mỗi ngày đều ngủ thẳng tới trước giờ đi làm một phút mới dậy?”

“Ách……. cũng không hoàn toàn như vậy, chúng ta đem đồng hồ báo thức đặt tới trước giờ làm việc năm phút đồng hồ.” Ta thành thật trả lời. (Nhã Nhã: nó có gì khác sao? – Tiểu Cường: khác, hơn tới bốn phút lận đấy! – Nhã Nhã: trầm mặc 2s ánh nhìn kỳ thị – Tiểu Cường: Bạo)

Xem ra ở trước mặt người khôn khéo, vẫn là nên ăn ngay nói thật.

Khuất Viễn Lăng có một chút đau đầu thở dài, đối mặt với thành thực của ta, hắn tựa hồ không có cách, đem tay lái bẻ một cái, dừng xe ven đường…..

Đang lúc ta nghi hoặc hắn muốn làm gì, hắn từ trong lòng lấy ra bóp da, rút một trăm đồng đưa ta, “Đi, tới ‘Đạo hương thôn’ phía trước mua hai cái bánh bao, mua thêm hai bình nước.”

“Nga.” Ta cầm lấy tiền, xuống xe hướng ‘Đạo hương thôn’ chạy đi. Hay là Khuất Viễn Lăng cũng chưa ăn, cho nên đưa ta đi mua ăn? tiếp tục nhìn kỳ thị

Bánh bao, hồn đồn, cháo gạo nếp nơi này là đồ ăn vặt nổi tiếng, chỉ cần có thời gian, ta cùng Hầu Tử Tề thường xuyên tới đây ăn.

Hiện tại không phải giờ cao điểm, không ai xếp hàng, ta liền mua được bánh bao nóng hổi mới ra lò, mùi thơm xông vào mũi khiến bụng ta càng kêu vang hơn. Ta lại mua hai chai nước chanh, một phần báo sáng, sau đó mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại xe.

“Giám đốc, của ngươi.”

Ta đem túi bánh bao đưa cho Khuất Viễn Lăng, trong lòng âm thầm nói, biết rõ ta đói bụng, còn cố ý mua đồ ăn kích thích ta, thật sự là……

“Ngươi ăn đi, ta chỉ uống nước chanh.” Khuất Viễn Lăng vươn tay lấy chai nước chanh, uống một ngụm nhỏ, sau đó khởi động xe.

“Đây là…… mua cho ta?” Ta ngây người.

“Vô nghĩa.” Khuất Viễn Lăng liếc ta một cái, “Bữa sáng rất quan trọng, nhất định phải ăn, nếu không rất dễ bị đau bao tử.”

“Giám đốc, ngươi thật tốt………..”

Ta hấp hút cái mũi, thiếu chút nữa rơi lệ.

Oa, hảo cảm động a, không nghĩ tới Khuất Viễn Lăng quan tâm ta như vậy, cư nhiên tiêu tiền mua điểm tâm cho ta!

Trời ạ, hắn thật sự rất hiền tuệ, quả thực là trăm phần trăm hảo tình nhân. Ta không khỏi xúc động dạt dào, nếu hắn là BF (boyfriend) của ta, ta chỉ sợ ta đã sớm nhào tới lang hôn hắn, tái đưa hắn âu yếm một trận….. (thế nên ta mới nói ngươi chính là ví dụ rõ ràng nhất cho lũ công t*ng trùng thượng não! ở đâu cũng động dục được)

“Như thế nào không ăn? Ngươi không phải rất đói sao?”

“Ta ăn, ta ăn……..”

Ta khẩn cấp mà đem bánh bao nhét vào miệng……… Đây chính là tình yêu tràn đầy của Khuất Viễn Lăng, ta nhất định một cái cũng không chừa, xử lý toàn bộ!

“Nóng quá……”

Ăn quá nhanh, nước sốt ngon lành trong bánh chảy tới khoang miệng……..”

“Ăn từ từ, không ai tranh với ngươi.”

Khuất Viễn Lăng thở dài, lập tức trầm mặt xuống, “Cẩn thận một chút, nếu làm dơ xe, chính ngươi phụ trách rửa.”

“Không thành vấn đề.”

Ta cợt nhả nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Bản, Nhượng Ta Thượng!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook