Chương 4: Cô là bà vợ thứ tư của hắn
Lạc Thư Không
16/07/2021
Editor: Nhiên
Beta: Trúc Phu
Bạch Vong Xuyên tính toán vô cùng chính xác, vì vậy nếu cậu muốn, cậu có thể tính rõ ràng ngày nào cậu sẽ gặp được người nào đến thăm sạp hàng của cậu.
Nhưng cậu chưa bao giờ tính.
Dù là lúc đói đến không chịu nổi cũng sẽ không tính, cho tới bây giờ cậu chẳng qua là tính xem hôm nay có khách đến sạp hay không.
Nếu như không có, cậu liền kiên trì nhịn đói một ngày. Nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng tuyệt đối sẽ không đi tính xem ngày mai có việc hay không.
Đây cũng không phải bởi vì cậu cứng đầu đến mức nào, mà là vì lúc trước ở trên núi, sư phụ đã từng nói cho cậu biết, tính toán chuyện này nếu tính nhiều sẽ gây nghiện, nhất là khi tính bản thân, khi cậu biết trước tình huống hôm nay, cậu liền nhịn không được muốn biết ngày mai sẽ xuất hiện tình huống gì, chờ khi cậu đã biết ngày mai. Cậu lại sẽ nhịn không được đi tính đến ngày mốt.
Cuối cùng tính đi tính lại, cuộc sống sẽ trở thành một cuộc sống đã biết được kết quả. Mặc dù điều này sẽ tránh được rất nhiều tai họa, nhưng cũng sẽ làm mất đi nhiều khoái cảm bất chợt.
Vì vậy, cậu không muốn tính toán.
Bởi vì cậu nghĩ rằng cậu có thể chấp nhận những tai họa bất ngờ. Và ý nghĩa của cuộc sống là mong đợi những bất ngờ và thú vị bất ngờ không phải sao?
Đương nhiên, niềm vui này, cũng giống như 100 nhân dân tệ mà cậu vừa nhận được trong điện thoại di động.
Bạch Vong Xuyên cũng không so đo với Nhị Hắc trêu chọc vấn đề tuổi tác của cậu, nhanh chóng đứng dậy dẫn nó đi ăn cơm.
Về phần Khúc Mặc đã rời đi, ở trên đường nắm tấm phù trong túi, nhếch khóe miệng có phần tự chế giễu.
Cho nên mới nói, cái đồ vật này chính là thiếu đánh.
Trước khi sự việc xảy ra, tất cả mọi người đều có thể vỗ ngực nói mình không sợ trời không sợ đất không sợ gì cả. Nhưng khi chuyện xảy ra, lúc trước ngoài miệng nói chuyện không thể chấp nhận được, thì từng người một cũng có thể an ủi chính mình trải nghiệm một chút.
Trong lòng thầm mắng mình một tiếng mất mặt, Khúc Mặc tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mới đi được vài bước, anh đột nhiên cảm thấy một lực kéo mạnh từ trong túi áo, lôi kéo anh lùi lại mấy bước. Sau đó, không chờ anh kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng " Ầm" lớn ở phía trước, ngay sau đó khói bụi bay khắp nơi, một thanh thép vật liệu xây dựng thật lớn đã rơi xuống từ vài tầng lầu trước mặt cách anh hơn mười mét.
Giọng một người đàn ông từ trên cao vọng xuống, lo lắng hỏi có ai bên dưới bị thương không.
Khúc Mặc trong lòng sợ hãi lùi lại vài bước,chờ khí khói bụi tan, anh xem thấy là không có ai, mới ngửa đầu quay lại và nói không có việc gì.
Lúc sau, anh không thể nghe thấy rõ lời xin lỗi của người đàn ông, nhưng anh siết chặt tấm phù màu vàng mà tiểu thần côn đã đưa cho anh trong túi.
Phải biết rằng với tốc độ mà anh vừa nhìn thấy, thanh thép này có thể không đập trúng anh, nhưng chắc chắn đủ để làm anh bị thương.
Đáy lòng lại hiện lên lời hứa tiểu thần côn nói có thể bảo vệ anh ba ngày, Khúc Mặc cánh môi run lên, đột nhiên lại sờ sờ bụng dưới của mình, ánh mắt vô thần lẩm bẩm nói: " Không phải là thật đi......"
......
Bạch Vong Xuyên đưa ra tấm phù chính anh kỳ thật đều có cảm ứng, cho nên cậu biết sau khi đưa tấm phù cho người đàn ông, nó giúp anh ngăn cản vài lần kiếp nạn.
Vì lý do này, dựa trên tần suất ngăn cản cùng mức độ nghiêm trọng của tình huống mà phán đoán, Bạch Vong Xuyên vẫn cho rằng, khách hàng quay lại đầu tiên của mình phải là người đàn ông mới đúng.
Nhưng điều cậu không ngờ là, sáng hôm sau,cô gái tên Sở Tố, người cầm tấm bùa của cậu hai ngày trước, liền mang theo hai cô gái khác một bước tìm được cậu trước.
Nhìn thấy cậu vẫn ngồi ở nơi họ lần đầu gặp mặt, cô gái rõ ràng là rất mừng rỡ.
Thậm chí không cho Bạch Vong Xuyên một thời gian để thay đổi trạng thái ngủ gật, cô đã nhanh chóng chạy đến trước mặt đối phương, có chút kích động nói với hai cô gái đi theo phía sau cô: " Nhanh lên, chính là vị đại sư này."
Bạch Vong Xuyên lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi, làm cho chính mình từ một bãi bùn trở nên thẳng thớm một chút.
Đưa ra vẻ mặt già dặn không hợp với gương mặt vốn có, cậu thanh thanh cổ họng, mở miệng hỏi: " Cô gái có cái gì cần bần đạo giúp đỡ sao?"
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Lời này kỳ thật có thể nói là đang cố ý hỏi.
Bởi vì chỉ cần nhìn sắc mặt của mấy cô gái này, cho dù không phải thầy bói, cũng có thể nhìn ra được, bản thân Sở Tố Không có vấn đề gì, nhưng hai cô gái đi theo sau cô lại vẻ mặt tiều tụy. Chỉ cần từ trên mặt mà xem, so với Sở Tố lúc trước mới gặp Bạch Vong Xuyên còn tệ hơn, không chỉ một chút.
Cho nên tới xem bói, khẳng định là hai cô gái phía sau không sai được.
Quả nhiên, Sở Tố nghe được vấn đề này sau đó, cũng lập tức nghiêng người dẫn hai cô gái phía sau tới.
Nhưng trước khi cô giới thiệu, một trong những cô gái có mái tóc gợn sóng đã dừng lại trước, sau đó hỏi Bạch Vong Xuyên với vẻ ngờ vực không che giấu được: " Vì cậu có thể đoán được, vậy thì cậu tính xem. Ba người chúng tôi có quan hệ gì?"
Bach Vong Xuyên trong lòng chế nhạo, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước.
Cậu từ khi xuống núi đã dựng sạp lâu như vậy, loại người này nhìn thấy thật sự quá nhiều. Một bên muốn nhờ giúp đỡ, một bên lại không tin thực lực của cậu, cho nên lúc gặp mặt hỏi một vấn đề nghĩ là cậu không trả lời được, để cho cậu giải quyết trước rồi nói sau.
Ví dụ như vấn đề trước mắt, Bạch Vong Xuyên cũng từng gặp phải một lần tương tự.
Chẳng qua lần đó là một nam một nữ đến hỏi hắn vấn đề này, và người hỏi cậu là người phụ nữ.
Lúc ấy cậu chém đinh chặt sắt nói cho người phụ nữ kia biết, cô là người vợ thứ tư của người đàn ông bên cạnh. Nói rõ hơn, chính là người thứ tư mà anh ta đang quen.
Bạch Vong Xuyên chắc chắn rằng mình đã đúng.
Nhưng kết quả là cậu và người đàn ông bị người phụ nữ tát, sau đó người phụ nữ tức giận bỏ đi, người đàn ông đập phá sạp hàng của cậu, nói cho cậu biết sau này dám xuất hiện gần đó, gặp cậu một lần liền đánh một lần.
Đương nhiên, đây cũng là lý do trực tiếp làm cho Bạch Vong Xuyên rời khỏi thành phố kia, chạy tới trên cầu vượt này bày sạp hàng.
Cho nên cậu đã nếm trải một lần thiệt thòi, lần này Bạch Vong Xuyên Liền cẩn thận hơn nhiều.
Đầu tiên cậu nghiêm túc nhẩm tính ba lần, mỗi một lần kết quả đều giống nhau.
Sau đó lại đem quan hệ của ba người lại tính một lần nữa, xác nhận kết quả giống nhau, cậu mới trịnh trọng nói: " Các cô là bạn học, cũng là bạn cùng phòng. Nếu là bạn học thì đây là năm thứ ba, nhưng hai người là bạn cùng phòng với Sở Tố là năm thứ hai, cũng chính là năm nhất, Sở Tố và các cô không ở cùng ký túc xá."
Bạch Vong Xuyên tự mình nói ra, trong lòng cũng cảm thán một chút, Sở Tố cô gái này nhìn mặt trẻ trung, không nghĩ tới tuổi tác cùng mình không kém bao nhiêu.
Mà ba cô gái nghe xong, lại đồng thời thay đổi sắc mặt.
Sở Tố càng thêm ngưỡng mộ nhìn cậu, còn lại hai cô gái đều kinh ngạc mà nhìn Sở Tố. Trong im lặng hỏi cô, liệu có phải cô đã nói gì với thần côn này trước không.
Sở Tố vội vàng lắc đầu tỏ vẻ chính mình cái gì cũng chưa nói.
Hai người kia lại liếc nhau, vẫn là cái kia gợn sóng hỏi: " Cậu... làm sao cậu biết điều đó?"
" Nhìn nhân duyên giữa ba người các cô," Bạch Vong Xuyên cười, xuất hiện ba năm trước và sâu sắc hơn hai năm trước. Hơn nữa trực tiếp tính tiếp, tôi xem tuổi tác các cô. Các cô nét mặt thường thường, không có quá nhiều thăng trầm hay thành tích trong học tập, cho nên sẽ không đồng thời ở lại hoặc nhảy lớp, vậy khẳng định là bạn cùng phòng đại học. Còn về năm sau, tôi không xem, đó là một bí mật, không thể tiết lộ."
Cậu một hơi nói xong.
Ánh mắt nhìn cậu của hai cô gái khác cũng thay đổi.
Bạch Vong Xuyên biết rằng lần này họ thật sự tin.
Vì thế cũng không tiếp tục úp úp mở mở, cậu vẫn duy trì nụ cười trên mặt đứng dậy.
Sở Tố cho rằng cậu cảm thấy mình bị nghi ngờ, muốn đứng dậy rời đi, vội vàng khẩn trương: " Tiên sinh, ngài..."
" Yên tâm, tôi chỉ là cùng các cô đi xem tình hình," Bạch Vong Xuyên nói, " Ký túc xá của cô nên là bốn người, hai ngày nay đã chết một." Nguyên nhân cái chết chính là lý do các cô tới tìm tôi, cho nên chuyện này tấm phù và pháp khí đều không có tác dụng lớn, nhiều nhất là trì hoãn thời gian các cô đi gặp cô ấy, nếu muốn triệt để giải quyết, trực tiếp nhìn điều thứ ba tính giá đi."
- ------------
Beta: Trúc Phu
Bạch Vong Xuyên tính toán vô cùng chính xác, vì vậy nếu cậu muốn, cậu có thể tính rõ ràng ngày nào cậu sẽ gặp được người nào đến thăm sạp hàng của cậu.
Nhưng cậu chưa bao giờ tính.
Dù là lúc đói đến không chịu nổi cũng sẽ không tính, cho tới bây giờ cậu chẳng qua là tính xem hôm nay có khách đến sạp hay không.
Nếu như không có, cậu liền kiên trì nhịn đói một ngày. Nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng tuyệt đối sẽ không đi tính xem ngày mai có việc hay không.
Đây cũng không phải bởi vì cậu cứng đầu đến mức nào, mà là vì lúc trước ở trên núi, sư phụ đã từng nói cho cậu biết, tính toán chuyện này nếu tính nhiều sẽ gây nghiện, nhất là khi tính bản thân, khi cậu biết trước tình huống hôm nay, cậu liền nhịn không được muốn biết ngày mai sẽ xuất hiện tình huống gì, chờ khi cậu đã biết ngày mai. Cậu lại sẽ nhịn không được đi tính đến ngày mốt.
Cuối cùng tính đi tính lại, cuộc sống sẽ trở thành một cuộc sống đã biết được kết quả. Mặc dù điều này sẽ tránh được rất nhiều tai họa, nhưng cũng sẽ làm mất đi nhiều khoái cảm bất chợt.
Vì vậy, cậu không muốn tính toán.
Bởi vì cậu nghĩ rằng cậu có thể chấp nhận những tai họa bất ngờ. Và ý nghĩa của cuộc sống là mong đợi những bất ngờ và thú vị bất ngờ không phải sao?
Đương nhiên, niềm vui này, cũng giống như 100 nhân dân tệ mà cậu vừa nhận được trong điện thoại di động.
Bạch Vong Xuyên cũng không so đo với Nhị Hắc trêu chọc vấn đề tuổi tác của cậu, nhanh chóng đứng dậy dẫn nó đi ăn cơm.
Về phần Khúc Mặc đã rời đi, ở trên đường nắm tấm phù trong túi, nhếch khóe miệng có phần tự chế giễu.
Cho nên mới nói, cái đồ vật này chính là thiếu đánh.
Trước khi sự việc xảy ra, tất cả mọi người đều có thể vỗ ngực nói mình không sợ trời không sợ đất không sợ gì cả. Nhưng khi chuyện xảy ra, lúc trước ngoài miệng nói chuyện không thể chấp nhận được, thì từng người một cũng có thể an ủi chính mình trải nghiệm một chút.
Trong lòng thầm mắng mình một tiếng mất mặt, Khúc Mặc tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mới đi được vài bước, anh đột nhiên cảm thấy một lực kéo mạnh từ trong túi áo, lôi kéo anh lùi lại mấy bước. Sau đó, không chờ anh kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng " Ầm" lớn ở phía trước, ngay sau đó khói bụi bay khắp nơi, một thanh thép vật liệu xây dựng thật lớn đã rơi xuống từ vài tầng lầu trước mặt cách anh hơn mười mét.
Giọng một người đàn ông từ trên cao vọng xuống, lo lắng hỏi có ai bên dưới bị thương không.
Khúc Mặc trong lòng sợ hãi lùi lại vài bước,chờ khí khói bụi tan, anh xem thấy là không có ai, mới ngửa đầu quay lại và nói không có việc gì.
Lúc sau, anh không thể nghe thấy rõ lời xin lỗi của người đàn ông, nhưng anh siết chặt tấm phù màu vàng mà tiểu thần côn đã đưa cho anh trong túi.
Phải biết rằng với tốc độ mà anh vừa nhìn thấy, thanh thép này có thể không đập trúng anh, nhưng chắc chắn đủ để làm anh bị thương.
Đáy lòng lại hiện lên lời hứa tiểu thần côn nói có thể bảo vệ anh ba ngày, Khúc Mặc cánh môi run lên, đột nhiên lại sờ sờ bụng dưới của mình, ánh mắt vô thần lẩm bẩm nói: " Không phải là thật đi......"
......
Bạch Vong Xuyên đưa ra tấm phù chính anh kỳ thật đều có cảm ứng, cho nên cậu biết sau khi đưa tấm phù cho người đàn ông, nó giúp anh ngăn cản vài lần kiếp nạn.
Vì lý do này, dựa trên tần suất ngăn cản cùng mức độ nghiêm trọng của tình huống mà phán đoán, Bạch Vong Xuyên vẫn cho rằng, khách hàng quay lại đầu tiên của mình phải là người đàn ông mới đúng.
Nhưng điều cậu không ngờ là, sáng hôm sau,cô gái tên Sở Tố, người cầm tấm bùa của cậu hai ngày trước, liền mang theo hai cô gái khác một bước tìm được cậu trước.
Nhìn thấy cậu vẫn ngồi ở nơi họ lần đầu gặp mặt, cô gái rõ ràng là rất mừng rỡ.
Thậm chí không cho Bạch Vong Xuyên một thời gian để thay đổi trạng thái ngủ gật, cô đã nhanh chóng chạy đến trước mặt đối phương, có chút kích động nói với hai cô gái đi theo phía sau cô: " Nhanh lên, chính là vị đại sư này."
Bạch Vong Xuyên lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi, làm cho chính mình từ một bãi bùn trở nên thẳng thớm một chút.
Đưa ra vẻ mặt già dặn không hợp với gương mặt vốn có, cậu thanh thanh cổ họng, mở miệng hỏi: " Cô gái có cái gì cần bần đạo giúp đỡ sao?"
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Lời này kỳ thật có thể nói là đang cố ý hỏi.
Bởi vì chỉ cần nhìn sắc mặt của mấy cô gái này, cho dù không phải thầy bói, cũng có thể nhìn ra được, bản thân Sở Tố Không có vấn đề gì, nhưng hai cô gái đi theo sau cô lại vẻ mặt tiều tụy. Chỉ cần từ trên mặt mà xem, so với Sở Tố lúc trước mới gặp Bạch Vong Xuyên còn tệ hơn, không chỉ một chút.
Cho nên tới xem bói, khẳng định là hai cô gái phía sau không sai được.
Quả nhiên, Sở Tố nghe được vấn đề này sau đó, cũng lập tức nghiêng người dẫn hai cô gái phía sau tới.
Nhưng trước khi cô giới thiệu, một trong những cô gái có mái tóc gợn sóng đã dừng lại trước, sau đó hỏi Bạch Vong Xuyên với vẻ ngờ vực không che giấu được: " Vì cậu có thể đoán được, vậy thì cậu tính xem. Ba người chúng tôi có quan hệ gì?"
Bach Vong Xuyên trong lòng chế nhạo, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước.
Cậu từ khi xuống núi đã dựng sạp lâu như vậy, loại người này nhìn thấy thật sự quá nhiều. Một bên muốn nhờ giúp đỡ, một bên lại không tin thực lực của cậu, cho nên lúc gặp mặt hỏi một vấn đề nghĩ là cậu không trả lời được, để cho cậu giải quyết trước rồi nói sau.
Ví dụ như vấn đề trước mắt, Bạch Vong Xuyên cũng từng gặp phải một lần tương tự.
Chẳng qua lần đó là một nam một nữ đến hỏi hắn vấn đề này, và người hỏi cậu là người phụ nữ.
Lúc ấy cậu chém đinh chặt sắt nói cho người phụ nữ kia biết, cô là người vợ thứ tư của người đàn ông bên cạnh. Nói rõ hơn, chính là người thứ tư mà anh ta đang quen.
Bạch Vong Xuyên chắc chắn rằng mình đã đúng.
Nhưng kết quả là cậu và người đàn ông bị người phụ nữ tát, sau đó người phụ nữ tức giận bỏ đi, người đàn ông đập phá sạp hàng của cậu, nói cho cậu biết sau này dám xuất hiện gần đó, gặp cậu một lần liền đánh một lần.
Đương nhiên, đây cũng là lý do trực tiếp làm cho Bạch Vong Xuyên rời khỏi thành phố kia, chạy tới trên cầu vượt này bày sạp hàng.
Cho nên cậu đã nếm trải một lần thiệt thòi, lần này Bạch Vong Xuyên Liền cẩn thận hơn nhiều.
Đầu tiên cậu nghiêm túc nhẩm tính ba lần, mỗi một lần kết quả đều giống nhau.
Sau đó lại đem quan hệ của ba người lại tính một lần nữa, xác nhận kết quả giống nhau, cậu mới trịnh trọng nói: " Các cô là bạn học, cũng là bạn cùng phòng. Nếu là bạn học thì đây là năm thứ ba, nhưng hai người là bạn cùng phòng với Sở Tố là năm thứ hai, cũng chính là năm nhất, Sở Tố và các cô không ở cùng ký túc xá."
Bạch Vong Xuyên tự mình nói ra, trong lòng cũng cảm thán một chút, Sở Tố cô gái này nhìn mặt trẻ trung, không nghĩ tới tuổi tác cùng mình không kém bao nhiêu.
Mà ba cô gái nghe xong, lại đồng thời thay đổi sắc mặt.
Sở Tố càng thêm ngưỡng mộ nhìn cậu, còn lại hai cô gái đều kinh ngạc mà nhìn Sở Tố. Trong im lặng hỏi cô, liệu có phải cô đã nói gì với thần côn này trước không.
Sở Tố vội vàng lắc đầu tỏ vẻ chính mình cái gì cũng chưa nói.
Hai người kia lại liếc nhau, vẫn là cái kia gợn sóng hỏi: " Cậu... làm sao cậu biết điều đó?"
" Nhìn nhân duyên giữa ba người các cô," Bạch Vong Xuyên cười, xuất hiện ba năm trước và sâu sắc hơn hai năm trước. Hơn nữa trực tiếp tính tiếp, tôi xem tuổi tác các cô. Các cô nét mặt thường thường, không có quá nhiều thăng trầm hay thành tích trong học tập, cho nên sẽ không đồng thời ở lại hoặc nhảy lớp, vậy khẳng định là bạn cùng phòng đại học. Còn về năm sau, tôi không xem, đó là một bí mật, không thể tiết lộ."
Cậu một hơi nói xong.
Ánh mắt nhìn cậu của hai cô gái khác cũng thay đổi.
Bạch Vong Xuyên biết rằng lần này họ thật sự tin.
Vì thế cũng không tiếp tục úp úp mở mở, cậu vẫn duy trì nụ cười trên mặt đứng dậy.
Sở Tố cho rằng cậu cảm thấy mình bị nghi ngờ, muốn đứng dậy rời đi, vội vàng khẩn trương: " Tiên sinh, ngài..."
" Yên tâm, tôi chỉ là cùng các cô đi xem tình hình," Bạch Vong Xuyên nói, " Ký túc xá của cô nên là bốn người, hai ngày nay đã chết một." Nguyên nhân cái chết chính là lý do các cô tới tìm tôi, cho nên chuyện này tấm phù và pháp khí đều không có tác dụng lớn, nhiều nhất là trì hoãn thời gian các cô đi gặp cô ấy, nếu muốn triệt để giải quyết, trực tiếp nhìn điều thứ ba tính giá đi."
- ------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.