Lão Bản

Quyển 2 - Chương 18: Quyển 2 - Chương 18

Lâm Bội

23/07/2020

Ngày thứ hai lão bản thực sự mang tôi rời khỏi Long Dực hội, cũng không cùng ai nói tạm biệt, tại sáng sớm ngày mới vừa lên, y để Lý quản gia lái xe đưa chúng tôi ra trạm tàu điện ngầm đi đến trung tâm New York.

Lão bản nói trung tâm New York có hệ thống vận chuyển rất phát triển, xe bus hoặc tàu điện ngầm rất thuận tiện, chính mình lái xe ngược lại rất không dễ dàng tìm được chỗ đỗ xe.

Tôi không nói gì, dù sao tôi cũng là người quê mùa lần đầu xuất ngoại, nếu lão bản từng ở chỗ này qua mười năm, thì toàn bộ hành trình giao cho y an bài, xét ra y cũng không có can đảm đem tôi bán đi.

Trước bỏ ra thời gian nửa ngày tại công viên trung tâm tản bộ, lão bản lại mang tôi đến phía đông công viên tham quan viện bảo tàng, đông đi một chút tây dạo một lát, một ngày rất nhanh trôi qua.

Bất quá lúc chiều, lão bản làm một chuyện rất kỳ quái.

Đi ở bên cạnh đường phố náo nhiệt, y tại trước sạp Hot Dog dừng lại, hỏi một chút tôi nói: “Thụy Thụy, tới thử mùi vị Hot Dog đặc chế của New York đi?”

Còn không chờ tôi trả lời, y liền hướng về phía chủ quán Hot Dog đang làm việc, vị chủ quán kia gọn gàn kẹp Hot Dog, xịt chút tương hồng hồng vàng vàng rồi đưa cho tôi, tôi nghiêng người về phía trước nhận lấy, lão bản dùng tiếng Anh cùng chủ quán nói cái gì đó, đối phương gật đầu, mở ra hộp tối dưới chân, dùng khăn lau sạch sẽ bao một cái gì đó cho y.

Lúc này trên đường đột nhiên truyền đến tiếng xe cảnh sát, tôi hiếu kỳ thăm dò hướng góc đường nhìn lại, vài cảnh sát dùng xe mô-tô ở phía trước mở đường, tiếp theo là vài phòng xe màu đen hướng sang đây.

“Thụy Thụy, chú ý chiếc xe thứ ba…” Người yêu bên tai thấp âm.

Ngay khi chiếc xe đầu tiên đi qua quán Hot Dog, y xốc lên khăn lau xuất ra bên trong gì đó, đương lúc chiếc xe thứ hai vừa qua khỏi, trong tay trái y đã cầm một thanh súng lục, ngay tại lúc tôi còn cho rằng là mình hoa mắt, y đã hướng đầu chiếc xe thứ ba nả một phát súng.

Có lẽ là đã mang ống hãm thanh, cũng có thể là tiếng đường phố quá nhộn nhịp, nghe không được tiếng súng, cũng không ai hướng quán Hot Dog này nhìn một cái, đoàn xe đi qua, y đưa tay lần thứ hai đem súnh bọc quay về trong khăn lau, trả lại cho chủ quán Hot Dog, đối phương như không có việc gì đem đồ đạc để lại vị trí ban đầu.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, y nhưng lại nhe răng cười, cúi đầu hướng Hot Dog còn nóng trên tay tôi cắn xuống.

“Anh thích nhất ăn Hot Dog của lão Henry!”

Tôi đầy bụng hồ nghi, nhưng không hỏi nhiều cái gì, cũng nhớ tới chuyện ngô Lão từng yêu cầu y làm ba lần cảnh cáo.

Không quan hệ, chỉ cần không giết người thì tốt rồi.

Tới tối, chúng tôi chạy đi xem nhạc hội cực kỳ xuất sắc ở Broadway, sau khi trở lại trung tâm Manhattan, tìm một khách sạn có kiến trúc cùng hơi thở xưa cũ, đã có thiết bị hiện đại hoá, chuyên cung cấp cho lữ khách đến New York nghỉ phép.

Trước khi đi ngủ tôi hỏi y: “Hôm nay…Anh bắn… Là xe thị trưởng?”

Nằm xuống bên người tôi, nằm ở trong ổ chăn, y nhẹ nhàng điểm đầu thừa nhận.

“Nếu như giết thị trưởng, chúng ta có đúng hay không phải lập tức chạy trốn đến Mexico, lại vượt biên quay về Đài Loan?” Tôi hưng phấn hỏi.

“Em nha, xem phim nhiều quá!” Y dùng ngón giữa gõ gõ trán tôi, nói: “Thụy Thụy, tin tưởng anh, anh làm việc rất lưu tâm, tuyệt đối không làm em chọc đến phiền phức…”



Nhu thuận chịu gõ trán, tôi dùng nhãn thần lên án y: “Ai nói em không tin anh? Đừng luôn đem em xem như đồ ngốc nha!”

“Xe Thị trưởng ngồi đều có thiết bị chống đạn, đứa ngốc mới có thể loạn nổ súng! Anh chỉ đem vật nhỏ màu bạc trên đầu xe bắn rơi thôi, thuận tiện luyện kỹ thuật bắn.”

Thấy y nói qua loa, tôi quá tức giận!

“Lần sau xuất thủ trước tiên thông báo một tiếng, miễn cho em ở một bên bị dọa sợ giống như đứa ngốc, nếu như bởi vì vậy thất kinh phá hủy chuyện của anh thì sao?”

“Dù sao thì thần kinh của em cùng Đại Nhất đều thô như nhau, anh mới không lo lắng em sẽ làm ra chuyện gì khiến kẻ khác ghé mắt.” Y cười cười nói.

Tôi giận dữ, dùng sức véo tai y: “Thối lão bản, anh là muốn chuyển hướng nói sang em phản ứng chậm chạm có đúng hay không? Được, em muốn cho anh biết ngoại trừ thần kinh ra, em địa phương khác cũng rất thô!” Tôi hướng trên người y áp qua.

Lão bản đưa tay ôm chặt, nhẹ nhàng nói: “Có bao nhiêu thô? Anh lấy tay giúp em ước chừng xem…

Sáng hôm sau lão bản mang tôi từ công viên Battery bước lên tàu du lịch bậc nhất, xuất phát đi đến đảo Liberty nơi có tượng nữ thần tự do. Nữ thần cao đến 150 thước là một món quà của nhân dân Pháp, đánh dấu 100 năm độc lập của Mỹ vào năm 1876.

Lão bản muốn tôi theo y trèo lên tượng nữ thần tự do, nhìn một chút lời thuyết minh, nói đùa, có 354 bậc thang nha! Đây chính là khảo nghiệm của sự chịu đựng cùng thể lực, lão bản thể năng không thành vấn đề, thế nhưng tôi ── tôi là thư sinh văn nhược tiêu chuẩn, tôi không biết có thể leo lên hết hay không.

“Thử xem xem, Thụy Thụy, nếu như nửa đường lên không nổi, anh cõng em!” Lão bản nắm chặt tay tôi tựa như cổ vũ.

“Nếu như bị anh cõng trên lưng, em chẳng phải mất mặt đến tận nước ngoài?” Tôi cậy mạnh nói: “Không cho phép anh giúp em, em nhất định sẽ leo lên đến tận vương miện nữ thần!”

Đáng ghét, niềm tự hào hùng tráng của tôi ── không, phải là lý tưởng hào hùng của tôi bị kích dậy, dù thế nào tôi cũng là một nam nhân, sao có thể bị y xem thường như vậy? leo thì leo thôi! Tôi sẽ chứng minh bản thân không phải là một con tôm nhuyễn chân.

Leo đến phân nửa tôi hối hận rồi, muốn cắt đầu lưỡi mới vừa rồi nói mạnh miệng; chờ leo hết ước chừng 22 tầng lầu, tôi thống khổ muốn chết.

Lão bản vừa vội vừa lo đỡ tôi tìm một chỗ ngồi xuống, chờ tôi thuận khí. Thật là, nếu như thật yêu thương tôi, cũng đừng dùng lời nói kích thích người ta, hiện tại mất bò mới lo làm chuồng ở một bên ân cần nói muốn giúp tôi xoa bóp chân, đã không còn kịp rồi.

Thế nhưng, khổ cực dù sao cũng là có giá đi, theo từ phần vương miện nữ thần, có thể nhìn bao quát toàn bộ cao ốc chọc trời nối tiếp nhau san sát tại Manhattan, cùng với đại giới chân nhỏ đau nhức, này cảnh vật là thiên kim khó mua, trở lại còn có thể hướng Đại Nhất khoe khoang ── ha ha ha, tôi cười không khép được miệng, lão bản ở một bên vội vàng che, lo lắng tôi hít nhiều gió lạnh buổi tối bị đau bụng.

Đường về thì đi thăm Ground Zero, đi dạo phố mua sắm, chạng vạng đến tòa nhà Empire State xem cảnh đêm; cả ngày chưa từng phát sinh “Sự kiện đặc biệt”, thành thật mà nói, tôi có chút thất vọng.

Hậu di chứng sau khi phô trương leo thang lầu cuối cùng cũng nổi lên, tôi mệt đến gắng gượng tắm rửa qua loa, đầu dính gối thì ngủ, mãi cho đến ngày hôm sau bảy, tám giờ, tôi nghe được ngoài cửa có người gõ cửa gọi: “Room service.”

Lão bản kêu phục vụ phòng sao? Cố sức mở mắt, trông thấy lão bản quần áo chỉnh tề mở cửa phòng, phục vụ khách sạn đẩy toa ăn đi đến.

Lão bản trầm mặc nhìn phục vụ sinh chuẩn bị, từ tầng dưới toa ăn lấy ra một cái vali xách tay, mỉm cười giao cho lão bản, lập tức lại an tĩnh lui ra ngoài.

Tôi dụi mắt ngồi dậy, nhìn lão bản đem vali xách tay để xuống, cho tôi một cái hôn sớm an, nói: “Em hôm nay dậy thực sớm, vừa vặn ăn một bữa sáng đi…”

Duỗi người, hai cẳng chân đau nhức chết người, hay là đi trước ngâm nước nóng tắm một chút là được rồi. Tại phòng tắm đợi cho toàn thân đau đớn giảm chút, đi ra, đã thấy lão bản mở ra vali, đem tổ hợp gì đó bên trong lấy ra, hợp thành một khẩu súng trường bắn tỉa.



Tốt nha, tâm tôi đã có được sự thừa thụ càng ngày càng mạnh, mặc dù không phải là một người lính, nhưng khi đối mặt loại ngoạn ý kim khí băng lãnh này, tôi sớm đã không còn sợ hãi như lần đầu mới thấy.

“Bữa sáng có cái gì?” Nhìn vũ khí có thể giết chết người, miệng thì lại hỏi vấn đề không chút nào liên quan; quả thực, tôi thần kinh thật không phải thô bình thường.

Lão bản đem súng trường chuẩn bị, xem rõ trọng lượng của, một mặt quay về phía tôi nói: “Bánh mì nướng trét bơ, hai quả trứng chiên, thịt xông khói cùng cà phê.”

Tựa ở bên người y ngồi xuống, tôi thuận miệng hỏi: “… Ngày hôm nay có tiết mục gì?”

“Thụy Thụy chân em vẫn còn đau nhức đúng hay không? Hôm nay chúng ta đáp tàu điện ngầm, tuỳ ý chung quanh đi dạo được rồi.”

“Mang theo thứ này có thể đi dạo tàu điện ngầm sao?” Tôi kinh ngạc chỉa chỉa “Đồ chơi” trong tay y.

Lão bản sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha: “… Yên tâm, đợi một lát anh sẽ đem tiểu ngoạn ý này trả trở về.”

Tôi buồn bực, nam nhân này đến tột cùng đang làm cái quỷ gì? Sáng sớm để cho kỳ quái gì đó xuất hiện trong thần kinh thị giác của tôi, rồi mới nói cho tôi biết, y chỉ kiểm tra chạm chạm một chút lại muốn đem nó đưa trở về, này… Tôi không thuận theo nữa! Tôi nhất định phải xem y đến tột cùng muốn cầm tiểu ngoạn ý này làm cho ra kết quả gì.

Người yêu đoán được oán hận kháng nghị trong mắt tôi, sờ sờ đầu tôi, lừa nói: “Láu lỉnh, ăn trước bữa sáng, xem anh chơi trò chơi bắn một kích.”

Có thể xem? Được, tôi lang thôn hổ yết mà ăn một đống quái lạ gì đó, rồi mới giống như tiểu cẩu cấp bách giương mắt nhìn y.

Lão bản đứng ở bên cửa sổ, đem màn cửa vừa dày vừa nặng vén ra một chút, vẫy tay gọi tôi qua. Thuận tiện xốc lên màn nhìn xem bên ngoài, phòng của chúng tôi nằm ở lầu mười tám, đối diện cách khoảng một nghìn mét có một đại quảng trường, trước quảng trường sắp xếp bàn diễn thuyết xa hoa, dưới đài tụ tập rất nhiều người, mà trong khi đó nhân số còn đang dần dần tăng lên.

“Mười phút sau thị trưởng sẽ lên đài diễn thuyết…” Lão bản nói tựa như nói chuyện phiếm.

“Anh muốn từ nơi này ngắm bắn hắn?” Tôi cả kinh, rồi lại âm thầm tim dập dồn, đây là thực tế như trong phim, hảo hưng phấn…

“Sai rồi, Long Dực hội cũng không tính toán giết hắn, chẳng qua là cho hắn một cảnh cáo thích hợp…” Y nói có thâm ý, tôi nhưng lại vẫn như ở giữ đám sương mù.

“Thời gian… Không sai biệt lắm rồi…” Người yêu biểu tình trong nháy mắt lãnh tĩnh chuyên tâm, đem cửa sổ dịch chuyển ra một chút, cầm trong tay súng trường vươn ra, một bên tính tính tốc độ gió, một bên nhắm vào mục tiêu.

Cảm thấy thật kỳ quái, tôi nhìn ra bên ngoài, trên đài diễn thuyết dường như có một ít nhân viên công tác đi tới đi lui, thế nhưng thị trưởng nhân vật chính hẳn là còn chưa tới, lão bản rốt cuộc là nhắm vào ai? Nếu như không hề tính toán giết người, như vậy súng đến tột cùng phát tới đâu? Ô~~~~ tôi nghĩ đến đầu đều muốn đau nhức rồi.

Nhìn người yêu, chậm rãi điều chỉnh nòng súng, nhắm ngay cái gì đó, tại khi khóe miệng vung lên một tia cười nhạt, kéo thanh chốt, một súng.

Hoạt động kết thúc, y đóng cửa sổ, kéo chặt màn che, mở ra vali xách tay thả lại súng trường vào trong không để ý tới nữa, lập tức đối tôi nói: “Thụy Thụy, chúng ta check-out đi!”

Ngây ngốc nhìn y cầm lấy hành lý đơn giản của hai người, ý thái du nhàn dắt tay của tôi mở ra cửa phòng, tựa như đang muốn xuất môn tản bộ. Tại trước khi tiến vào thang máy xuống lầu, tôi phát hiện phục vụ sinh vừa rồi làm Room service đang nhanh chóng vào gian phòng ban nãy, tôi đoán, là muốn tiến hành công tác hủy thi diệt tích đi!

Đến quầy trả phòng, tôi cùng lão bản tựa như du khách tại trên đường cái tùy ý đều có thể thấy được, lại bắt đầu một ngày hành trình du ngoạn khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Bản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook