Lão Công Của Tôi Rất Nhiều Tiền
Chương 43
Kim Huyên
10/09/2021
Trong nháy mắt, bên trong xe yên tĩnh đến lạ thường.
Bắc Bắc ngây người nhìn Trần Tĩnh, chưa hồi phục lại tinh thần.
Trần Tĩnh che miệng ho khan, xin lỗi Bắc Bắc: "Xin lỗi, lúc trước không phải cố ý gạt em, chủ yếu đây là chuyện riêng tư, cũng không biết nên nói như thế nào."
Bắc Bắc: "Trước tiên chị đừng xin lỗi em, em cũng có chuyện không nói với chị."
Lúc này Bắc Bắc hoàn toàn ngốc nghếch, ánh mắt nhìn Trần Tĩnh, tràn ngập nghi hoặc.
"Chị thật sự là vợ của Mã đạo hả?"
Trần Tĩnh bật cười, chỉ vào bản thân: "Cam đoan không giả."
Bắc Bắc thì thầm: "Vậy sao lúc trước đóng phim không thấy chị đến thăm ban?" Hơn nữa cô cũng không nghe nói qua chuyện Mã đạo đã kết hôn.
Nghe vậy, Trần Tĩnh mỉm cươi, nói cho Bắc Bắc: "Ừ, tụi chị xem như là kết hôn bí mật, còn chuyện vì sao không thăm ban, là do khoảng thời gian trước trong nhà xảy ra chút chuyện, chị phải về quê, Mã Viễn phải quay phim.
Vừa nói vừa giải thích lý do.
Bắc Bắc gật đầu, à một tiếng: "Thì ra là vậy."
"Ừ." Trần Tĩnh cười nhìn cô: "Không phải cố ý gạt em."
"Em biết, em cũng không nói chị cố ý." Bây giờ Bắc Bắc không biết nên nói như thế nào với Trần Tĩnh về quan hệ của cô và Chu Thịnh.
Đụng phải ánh mắt của Trần Tĩnh, Bắc Bắc chần chờ vài giây, mới mở miệng nói chuyện: "Chị không tò mò về quan hệ của em và Chu Thịnh sao?"
"Ừ?" Trần Tĩnh không hiểu nhìn cô: "Em nói đi, nếu cảm thấy không tiện, không nói cũng không sao."
"Không phải không tiện." Bắc Bắc nhìn cô, nghẹn nửa ngày, mới nói ra một câu: "Thật trùng hợp, mối quan hệ của em và Chu Thịnh, giống như của chị và Mã đạo."
Trong xe lại yên tĩnh vài giây.
Vài giây trôi qua, chiếc xe chợt dừng lại.
Trần Tĩnh trợn mắt nhìn Bắc Bắc, vẻ mặt khó tin: "Em nói cái gì?"
Bắc Bắc nghẹn họng, trực tiếp đem điện thoại cho Trần Tĩnh xem những bức ảnh trong đó, là giấy kết hôn của cô và Chu Thịnh, cái này xem như là đồ vật có sức thuyết phục nhất.
"Chị xem đi, không phải là giả."
Trần Tĩnh cúi đầu nhìn, cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.
"Chị không có nằm mơ phải không?"
"Không có."
Trần Tĩnh câm nín, ánh mắt nhìn Bắc Bắc không che giấu được sự tò mò: "Em với Chu tổng thật sự là vợ chồng?"
Bắc Bắc bật cười, gật đầu trả lời: "Thật sự."
Cô nói thêm: "Không phải chị nhìn thấy giấy kết hôn của em và Chu Thịnh rồi sao?"
Trần Tĩnh gật đầu đáp lại: "Nhưng chị vẫn cảm thấy không tin được."
Ai có thể nghĩ đến, Chu Thịnh sẽ kết hôn, huống hồ còn không có một chút tin tức gì.
Tin tức này mà lộ ra, không biết sẽ tạo ra chấn động lớn như thế nào, Trần Tĩnh không dám nghĩ đến, chị kinh ngạc nhìn Bắc Bắc: "Sao hai người quen biết?"
Bắc Bắc cười cười, thẳng thắn nói: "Lúc đầu xem như là kết hôn thương mại."
Trần Tĩnh hiểu rõ, vỗ vỗ bả vai cô: "Không sao, lúc đầu như thế nào không quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai." Nhịn không được cảm khái: "Chị còn nghĩ tại sao Chu Thịnh lại thành lập một công ty điện ảnh, hơn nữa công ty còn có tên đặc biệt như vậy, thì ra là có liên quan đến em."
Chị nói, nhịn không được trêu chọc Bắc Bắc: "Chu tổng đối với em thật đặc biệt."
Bắc Bắc bật cười, cong môi nói: "Em cũng không nghĩ đến."
Cô cũng không nghĩ đến Chu Thịnh sẽ cho mình một bất ngờ như vậy, lúc đầu cô còn nghĩ thành lập công ty không có vấn đề gì, mà bây giờ, tên lấy cũng mập mờ như vậy.
Bắc Bắc nghĩ đến, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào.
Trần Tĩnh gật đầu tỏ vẻ khen ngợi: "Chu tổng đối với em rất tốt."
"Vâng."
Hai người ở ven đường nói chuyện một lúc, đợi Trần Tĩnh tiêu hóa được tin tức này, hai người tiếp tục xuất phát đến công ty.
Liên quan đến chuyện huấn luyện, Trần Tĩnh nhịn không được nói với Bắc Bắc: "Có phải vì em muốn học một khóa huấn luyện, nên công ty mới phê duyệt nhanh như vậy không? Ngay cả giảng viên cũng tìm được."
Bắc Bắc hơi giật mình, cười nói: "Không đến mức đó đâu." Cô cảm thấy Chu Thịnh sẽ không quản nhiều như vậy, gần đây công ty của Chu Thịnh rất bận rộn, chắc sẽ không có thời gian đi quản công ty con này.
Trần Tĩnh không nghĩ như vậy, chị vẫn cảm thấy là do Chu Thịnh nhúng tay vào, nên quá trình mới có thể nhanh như vậy.
"Chị cảm thấy là Chu tổng nhúng tay vào."
Bắc Bắc suy nghĩ, cô cũng không nghĩ ra rốt cuộc có phải hay không.
"Không rõ lắm, để em hỏi anh ấy sau."
"Không tồi, Chu tổng thật là một người chồng tốt."
Bắc Bắc bật cười, liếc nhìn người đại diện của mình hỏi: "Sao chị biết?"
Trần Tĩnh nhướng mày: "Chỉ bằng những việc Chu Thịnh làm cho em, nếu nói Chu tổng không để em ở trong lòng, chị không tin."
Bắc Bắc cười, thấp giọng ừ một tiếng: "Chắc là như vậy."
Quả thật Chu Thịnh có đặt cô ở trong lòng, điều này Bắc Bắc biết rõ.
Hai người thỉnh thoảng nói chuyện, không bao lâu đã tới công ty.
Trần Tĩnh mang Bắc Bắc đến chỗ huấn luyện, bởi vì hiện tại công ty chỉ có một nghệ sĩ duy nhất là Bắc Bắc, việc huấn luyện cũng chỉ dành cho cô.
Đối với một người không yêu thích thể thao như Bắc Bắc, môn hình thể này có độ khó nhất định, nhưng cũng may cô có thể chịu đựng được, cho dù đau đến đâu, cũng có thể kiên trì làm theo.
Sau một buổi chiều, cả người Bắc Bắc như bị phá hủy.
Ngay cả việc đi lại cũng cần sự trợ giúp của Trần tĩnh, chân của cô vừa bị ép, rất đau.
"Thế nào, có ổn không?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Không ổn không ổn, đùi em đau không chịu được." Cô không biết làm sao để hình dung loại đau đớn này, cảm giác như bị kéo thẳng gân cốt, đau không làm gì được.
Cô cảm thấy rất đau.
Kéo cánh tay Trần Tĩnh, Bắc Bắc chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi nghỉ một lúc đi."
Trần Tĩnh dở khóc dở cười nhìn cô: "Tí đưa em về trường học sao? Thật sự khó chịu vậy sao?"
Bắc Bắc liếc chị ấy một cái: "Chị thử đi."
Không quá khó chịu, mà là từ trước đến nay, cả người rất lười biếng, tuy vẫn tiếp tục làm những việc trước đây, như xem kịch bản, xem phim, ngồi tìm hiểu nhân vật linh tinh, nhưng loại vận động này, đúng là không có làm.
Bắc Bắc thuộc tuýp người ăn mà không mập, cho nên cô rất xem nhẹ việc tập thể dục và giảm cân.
Mỗi lần ăn cơm xong Bắc Bắc đều nằm xuống, không nghĩ đến chuyện vận động, ở nhà có thêm Chu Thịnh, lại càng lười hơn. Hiện tại nghĩ lại, Bắc Bắc cảm thấy hối hận, cô nên chăm chỉ tập thể dục, nếu không hiện tại cũng sẽ không như vậy.
Cả một buổi chiều, bị giáo viên hình thể tra tấn không ít.
Giáo viên dạy Bắc Bắc rất nhiều tư thế đi và ngồi, quan trọng nhất sau khi kết thúc buổi học, Trần Tĩnh còn bắt Bắc Bắc học theo giáo viên tập hạ eo gì đó, nói có rất nhiều nghệ sĩ đều làm, còn có tập yoga cũng là một thứ nâng cao khí chất.
Kết quả luyện tập, liền biến thành như bây giờ.
Bắc Bắc không thể tự do đi lại.
Thở dài, Bắc Bắc ai oán nhìn Trần Tĩnh: "Chắc mai em sẽ không thể đi học."
Trần Tĩnh họ khẽ, nhắc nhở cô: "Không được, giáo viên cũng đã nói phải tranh thủ kéo dãn gân cốt, ngày mai tiếp tục, như vậy sẽ không đau nữa.
Bắc Bắc: "........."
Nhưng cô không muốn nghĩ đến.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Bắc Bắc bại trận: "Quên đi, ngày mai lại đến, hôm nay em phải về nhà nghỉ ngơi thật tốt."
Trần Tĩnh cười, cong môi hỏi: "Vậy chị đưa em về trường học nhé?"
Bắc Bắc suy nghĩ, còn chưa nói ra, tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên.
Là Chu Thịnh gọi đến.
"Alo, Chu Thịnh."
Chu Thịnh ừ một tiếng, hỏi tình huống bên đó: "Sao rồi, buổi chiều đi học như thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, Bắc Bắc nhịn không được làm nũng: "Không vui, bây giờ em không đi được."
"Làm sao vậy?" Âm thanh sốt rột của Chu Thịnh truyền đến.
Bắc Bắc thở dài, nói: "Kéo giãn gân cốt, toàn thân đau nhức."
Chu Thịnh dừng lại, "Bây giờ vẫn ở công ty bên kia?"
"Đúng vậy."
Chu Thịnh suy nhĩ: "Sắp tới giờ tan làm rồi, em nói người đại diện chở em về nhà, anh ở dưới chờ em."
Bắc Bắc nghĩ, cảm thấy cũng được: "Được, vậy lát nữa em về, anh không cần lo lắng."
Chu Thịnh ừ một tiếng: "Chú ý an toàn, chậm một chút."
"Dạ."
Cúp điện thoại, không cần Bắc Bắc nói, Trần Tĩnh cũng biết được đáp an.
"Đi thôi, đưa em về nhà."
"Được ạ." Bắc Bắc cười, tiếp tục để Trần Tĩnh đỡ mình ra ngoài.
Chân vẫn đau như cũ, chỉ là cô cảm thấy trong lòng được an ủi phần nào, cực kì ấm áp.
Vừa lên xe, Trần Tĩnh nhịn không được nói: "Chị thật sự không đoán được cách em và Chu tổng ở chung."
Bắc Bắc bật cười: "Cho nên chị vẫn không tin sao?"
"Không phải, chị tin, chỉ là khó có thể tưởng tượng được."
Nghe vậy, Bắc Bắc nhướng mày, cười nhạt nói: "Ừ, về sau tiếp xúc nhiều chị sẽ biết cách em và Chu Thịnh ở chung như thế nào."
Trần Tĩnh bật cười, gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Cũng đúng."
Đưa Bắc Bắc đến địa chỉ cô nói, Trần Tĩnh mới vừa đậu xe ở tiểu khu, đã thấy một người đi đến bên này, đưa mắt nhìn, thì ra là Chu Thịnh.
Chị xuống xe, nhìn về phái Chu Tịnh gọi: "Chu tổng."
Chu Thịnh gật đầu, "Vất vả rồi."
"Công việc của tôi."
Chu Thịnh mở cửa xe, đỡ Bắc Bắc ở ghế phụ, ánh mắt nhìn về phía Trần Tĩnh có chút tán thưởng: "Cô về trước đi, chú ý an toàn."
Trần Tĩnh nhướng mày, nhìn Chu Thịnh và Bắc Bắc, cười đáp: "Hẹn gặp lại, ngày mai tôi lại đến đón Bắc Bắc."
Bắc Bắc ừ một tiếng: "Vâng, Tĩnh tỷ vất vả rồi, đi về nhớ chú ý an toàn."
"Okk."
Chờ Trần Tĩnh đi rồi, Chu Thịnh mới rũ mắt nhìn Bắc Bắc, dịu dàng hỏi: "Cảm giác thế nào."
Trần Tĩnh vừa đi, Bắc Bắc liền làm nũng với anh: "Chân đau, tay đau, cảm giác đều không thể cử động được."
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn chằm chằm Bắc Bắc, giơ tay muốn xoa bóp cánh tay cô, vừa mới đụng vào, Bắc Bắc đã a a a hét hói tai. Thân hình Chu Thịnh cứng đờ, nghe giọng của cô như vậy, yết hầu chuyển động, theo bản năng giơ tay bịt miệng Bắc bắc, không cho cô phát ra âm thanh.
"Chúng ta về nhà."
Bắc Bắc sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay của anh, mơ hồ không rõ nói: "Anh bỏ tay ra."
Chu Thịnh dừng lại, bỏ tay ra.
"Đừng la hét ở bên ngoài."
"Hả?"
Chu Thịnh khẽ ho, lỗ tai hơi đỏ, cúi đầu nói bên tai Bắc Bắc một câu, khiến mặt Bắc Bắc ửng hồng.
Vừa nói xong, Bắc Bắc trừng mắt nhìn anh, mắng Chu Thịnh: "Chu Thịnh anh là đồ lưu manh!"
Chu Thịnh nhướng mày: "Anh vẫn chưa làm chuyện lưu manh với em đâu!"
Bắc Bắc: "......"
Bắc Bắc ngây người nhìn Trần Tĩnh, chưa hồi phục lại tinh thần.
Trần Tĩnh che miệng ho khan, xin lỗi Bắc Bắc: "Xin lỗi, lúc trước không phải cố ý gạt em, chủ yếu đây là chuyện riêng tư, cũng không biết nên nói như thế nào."
Bắc Bắc: "Trước tiên chị đừng xin lỗi em, em cũng có chuyện không nói với chị."
Lúc này Bắc Bắc hoàn toàn ngốc nghếch, ánh mắt nhìn Trần Tĩnh, tràn ngập nghi hoặc.
"Chị thật sự là vợ của Mã đạo hả?"
Trần Tĩnh bật cười, chỉ vào bản thân: "Cam đoan không giả."
Bắc Bắc thì thầm: "Vậy sao lúc trước đóng phim không thấy chị đến thăm ban?" Hơn nữa cô cũng không nghe nói qua chuyện Mã đạo đã kết hôn.
Nghe vậy, Trần Tĩnh mỉm cươi, nói cho Bắc Bắc: "Ừ, tụi chị xem như là kết hôn bí mật, còn chuyện vì sao không thăm ban, là do khoảng thời gian trước trong nhà xảy ra chút chuyện, chị phải về quê, Mã Viễn phải quay phim.
Vừa nói vừa giải thích lý do.
Bắc Bắc gật đầu, à một tiếng: "Thì ra là vậy."
"Ừ." Trần Tĩnh cười nhìn cô: "Không phải cố ý gạt em."
"Em biết, em cũng không nói chị cố ý." Bây giờ Bắc Bắc không biết nên nói như thế nào với Trần Tĩnh về quan hệ của cô và Chu Thịnh.
Đụng phải ánh mắt của Trần Tĩnh, Bắc Bắc chần chờ vài giây, mới mở miệng nói chuyện: "Chị không tò mò về quan hệ của em và Chu Thịnh sao?"
"Ừ?" Trần Tĩnh không hiểu nhìn cô: "Em nói đi, nếu cảm thấy không tiện, không nói cũng không sao."
"Không phải không tiện." Bắc Bắc nhìn cô, nghẹn nửa ngày, mới nói ra một câu: "Thật trùng hợp, mối quan hệ của em và Chu Thịnh, giống như của chị và Mã đạo."
Trong xe lại yên tĩnh vài giây.
Vài giây trôi qua, chiếc xe chợt dừng lại.
Trần Tĩnh trợn mắt nhìn Bắc Bắc, vẻ mặt khó tin: "Em nói cái gì?"
Bắc Bắc nghẹn họng, trực tiếp đem điện thoại cho Trần Tĩnh xem những bức ảnh trong đó, là giấy kết hôn của cô và Chu Thịnh, cái này xem như là đồ vật có sức thuyết phục nhất.
"Chị xem đi, không phải là giả."
Trần Tĩnh cúi đầu nhìn, cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.
"Chị không có nằm mơ phải không?"
"Không có."
Trần Tĩnh câm nín, ánh mắt nhìn Bắc Bắc không che giấu được sự tò mò: "Em với Chu tổng thật sự là vợ chồng?"
Bắc Bắc bật cười, gật đầu trả lời: "Thật sự."
Cô nói thêm: "Không phải chị nhìn thấy giấy kết hôn của em và Chu Thịnh rồi sao?"
Trần Tĩnh gật đầu đáp lại: "Nhưng chị vẫn cảm thấy không tin được."
Ai có thể nghĩ đến, Chu Thịnh sẽ kết hôn, huống hồ còn không có một chút tin tức gì.
Tin tức này mà lộ ra, không biết sẽ tạo ra chấn động lớn như thế nào, Trần Tĩnh không dám nghĩ đến, chị kinh ngạc nhìn Bắc Bắc: "Sao hai người quen biết?"
Bắc Bắc cười cười, thẳng thắn nói: "Lúc đầu xem như là kết hôn thương mại."
Trần Tĩnh hiểu rõ, vỗ vỗ bả vai cô: "Không sao, lúc đầu như thế nào không quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai." Nhịn không được cảm khái: "Chị còn nghĩ tại sao Chu Thịnh lại thành lập một công ty điện ảnh, hơn nữa công ty còn có tên đặc biệt như vậy, thì ra là có liên quan đến em."
Chị nói, nhịn không được trêu chọc Bắc Bắc: "Chu tổng đối với em thật đặc biệt."
Bắc Bắc bật cười, cong môi nói: "Em cũng không nghĩ đến."
Cô cũng không nghĩ đến Chu Thịnh sẽ cho mình một bất ngờ như vậy, lúc đầu cô còn nghĩ thành lập công ty không có vấn đề gì, mà bây giờ, tên lấy cũng mập mờ như vậy.
Bắc Bắc nghĩ đến, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào.
Trần Tĩnh gật đầu tỏ vẻ khen ngợi: "Chu tổng đối với em rất tốt."
"Vâng."
Hai người ở ven đường nói chuyện một lúc, đợi Trần Tĩnh tiêu hóa được tin tức này, hai người tiếp tục xuất phát đến công ty.
Liên quan đến chuyện huấn luyện, Trần Tĩnh nhịn không được nói với Bắc Bắc: "Có phải vì em muốn học một khóa huấn luyện, nên công ty mới phê duyệt nhanh như vậy không? Ngay cả giảng viên cũng tìm được."
Bắc Bắc hơi giật mình, cười nói: "Không đến mức đó đâu." Cô cảm thấy Chu Thịnh sẽ không quản nhiều như vậy, gần đây công ty của Chu Thịnh rất bận rộn, chắc sẽ không có thời gian đi quản công ty con này.
Trần Tĩnh không nghĩ như vậy, chị vẫn cảm thấy là do Chu Thịnh nhúng tay vào, nên quá trình mới có thể nhanh như vậy.
"Chị cảm thấy là Chu tổng nhúng tay vào."
Bắc Bắc suy nghĩ, cô cũng không nghĩ ra rốt cuộc có phải hay không.
"Không rõ lắm, để em hỏi anh ấy sau."
"Không tồi, Chu tổng thật là một người chồng tốt."
Bắc Bắc bật cười, liếc nhìn người đại diện của mình hỏi: "Sao chị biết?"
Trần Tĩnh nhướng mày: "Chỉ bằng những việc Chu Thịnh làm cho em, nếu nói Chu tổng không để em ở trong lòng, chị không tin."
Bắc Bắc cười, thấp giọng ừ một tiếng: "Chắc là như vậy."
Quả thật Chu Thịnh có đặt cô ở trong lòng, điều này Bắc Bắc biết rõ.
Hai người thỉnh thoảng nói chuyện, không bao lâu đã tới công ty.
Trần Tĩnh mang Bắc Bắc đến chỗ huấn luyện, bởi vì hiện tại công ty chỉ có một nghệ sĩ duy nhất là Bắc Bắc, việc huấn luyện cũng chỉ dành cho cô.
Đối với một người không yêu thích thể thao như Bắc Bắc, môn hình thể này có độ khó nhất định, nhưng cũng may cô có thể chịu đựng được, cho dù đau đến đâu, cũng có thể kiên trì làm theo.
Sau một buổi chiều, cả người Bắc Bắc như bị phá hủy.
Ngay cả việc đi lại cũng cần sự trợ giúp của Trần tĩnh, chân của cô vừa bị ép, rất đau.
"Thế nào, có ổn không?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Không ổn không ổn, đùi em đau không chịu được." Cô không biết làm sao để hình dung loại đau đớn này, cảm giác như bị kéo thẳng gân cốt, đau không làm gì được.
Cô cảm thấy rất đau.
Kéo cánh tay Trần Tĩnh, Bắc Bắc chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi nghỉ một lúc đi."
Trần Tĩnh dở khóc dở cười nhìn cô: "Tí đưa em về trường học sao? Thật sự khó chịu vậy sao?"
Bắc Bắc liếc chị ấy một cái: "Chị thử đi."
Không quá khó chịu, mà là từ trước đến nay, cả người rất lười biếng, tuy vẫn tiếp tục làm những việc trước đây, như xem kịch bản, xem phim, ngồi tìm hiểu nhân vật linh tinh, nhưng loại vận động này, đúng là không có làm.
Bắc Bắc thuộc tuýp người ăn mà không mập, cho nên cô rất xem nhẹ việc tập thể dục và giảm cân.
Mỗi lần ăn cơm xong Bắc Bắc đều nằm xuống, không nghĩ đến chuyện vận động, ở nhà có thêm Chu Thịnh, lại càng lười hơn. Hiện tại nghĩ lại, Bắc Bắc cảm thấy hối hận, cô nên chăm chỉ tập thể dục, nếu không hiện tại cũng sẽ không như vậy.
Cả một buổi chiều, bị giáo viên hình thể tra tấn không ít.
Giáo viên dạy Bắc Bắc rất nhiều tư thế đi và ngồi, quan trọng nhất sau khi kết thúc buổi học, Trần Tĩnh còn bắt Bắc Bắc học theo giáo viên tập hạ eo gì đó, nói có rất nhiều nghệ sĩ đều làm, còn có tập yoga cũng là một thứ nâng cao khí chất.
Kết quả luyện tập, liền biến thành như bây giờ.
Bắc Bắc không thể tự do đi lại.
Thở dài, Bắc Bắc ai oán nhìn Trần Tĩnh: "Chắc mai em sẽ không thể đi học."
Trần Tĩnh họ khẽ, nhắc nhở cô: "Không được, giáo viên cũng đã nói phải tranh thủ kéo dãn gân cốt, ngày mai tiếp tục, như vậy sẽ không đau nữa.
Bắc Bắc: "........."
Nhưng cô không muốn nghĩ đến.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Bắc Bắc bại trận: "Quên đi, ngày mai lại đến, hôm nay em phải về nhà nghỉ ngơi thật tốt."
Trần Tĩnh cười, cong môi hỏi: "Vậy chị đưa em về trường học nhé?"
Bắc Bắc suy nghĩ, còn chưa nói ra, tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên.
Là Chu Thịnh gọi đến.
"Alo, Chu Thịnh."
Chu Thịnh ừ một tiếng, hỏi tình huống bên đó: "Sao rồi, buổi chiều đi học như thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, Bắc Bắc nhịn không được làm nũng: "Không vui, bây giờ em không đi được."
"Làm sao vậy?" Âm thanh sốt rột của Chu Thịnh truyền đến.
Bắc Bắc thở dài, nói: "Kéo giãn gân cốt, toàn thân đau nhức."
Chu Thịnh dừng lại, "Bây giờ vẫn ở công ty bên kia?"
"Đúng vậy."
Chu Thịnh suy nhĩ: "Sắp tới giờ tan làm rồi, em nói người đại diện chở em về nhà, anh ở dưới chờ em."
Bắc Bắc nghĩ, cảm thấy cũng được: "Được, vậy lát nữa em về, anh không cần lo lắng."
Chu Thịnh ừ một tiếng: "Chú ý an toàn, chậm một chút."
"Dạ."
Cúp điện thoại, không cần Bắc Bắc nói, Trần Tĩnh cũng biết được đáp an.
"Đi thôi, đưa em về nhà."
"Được ạ." Bắc Bắc cười, tiếp tục để Trần Tĩnh đỡ mình ra ngoài.
Chân vẫn đau như cũ, chỉ là cô cảm thấy trong lòng được an ủi phần nào, cực kì ấm áp.
Vừa lên xe, Trần Tĩnh nhịn không được nói: "Chị thật sự không đoán được cách em và Chu tổng ở chung."
Bắc Bắc bật cười: "Cho nên chị vẫn không tin sao?"
"Không phải, chị tin, chỉ là khó có thể tưởng tượng được."
Nghe vậy, Bắc Bắc nhướng mày, cười nhạt nói: "Ừ, về sau tiếp xúc nhiều chị sẽ biết cách em và Chu Thịnh ở chung như thế nào."
Trần Tĩnh bật cười, gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Cũng đúng."
Đưa Bắc Bắc đến địa chỉ cô nói, Trần Tĩnh mới vừa đậu xe ở tiểu khu, đã thấy một người đi đến bên này, đưa mắt nhìn, thì ra là Chu Thịnh.
Chị xuống xe, nhìn về phái Chu Tịnh gọi: "Chu tổng."
Chu Thịnh gật đầu, "Vất vả rồi."
"Công việc của tôi."
Chu Thịnh mở cửa xe, đỡ Bắc Bắc ở ghế phụ, ánh mắt nhìn về phía Trần Tĩnh có chút tán thưởng: "Cô về trước đi, chú ý an toàn."
Trần Tĩnh nhướng mày, nhìn Chu Thịnh và Bắc Bắc, cười đáp: "Hẹn gặp lại, ngày mai tôi lại đến đón Bắc Bắc."
Bắc Bắc ừ một tiếng: "Vâng, Tĩnh tỷ vất vả rồi, đi về nhớ chú ý an toàn."
"Okk."
Chờ Trần Tĩnh đi rồi, Chu Thịnh mới rũ mắt nhìn Bắc Bắc, dịu dàng hỏi: "Cảm giác thế nào."
Trần Tĩnh vừa đi, Bắc Bắc liền làm nũng với anh: "Chân đau, tay đau, cảm giác đều không thể cử động được."
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn chằm chằm Bắc Bắc, giơ tay muốn xoa bóp cánh tay cô, vừa mới đụng vào, Bắc Bắc đã a a a hét hói tai. Thân hình Chu Thịnh cứng đờ, nghe giọng của cô như vậy, yết hầu chuyển động, theo bản năng giơ tay bịt miệng Bắc bắc, không cho cô phát ra âm thanh.
"Chúng ta về nhà."
Bắc Bắc sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay của anh, mơ hồ không rõ nói: "Anh bỏ tay ra."
Chu Thịnh dừng lại, bỏ tay ra.
"Đừng la hét ở bên ngoài."
"Hả?"
Chu Thịnh khẽ ho, lỗ tai hơi đỏ, cúi đầu nói bên tai Bắc Bắc một câu, khiến mặt Bắc Bắc ửng hồng.
Vừa nói xong, Bắc Bắc trừng mắt nhìn anh, mắng Chu Thịnh: "Chu Thịnh anh là đồ lưu manh!"
Chu Thịnh nhướng mày: "Anh vẫn chưa làm chuyện lưu manh với em đâu!"
Bắc Bắc: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.