Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 1: Bé cưng, em chạy đâu cho thoát!

Kiều Uyển Ninh

27/08/2023

A Thụy!

- Mau đến đây! Mau đến đây!

Cô gái nhỏ vừa gọi vừa hối thúc đối phương, hình như cô đã tìm ra thứ gì rất hay muốn cho đối phương xem.

- Linh Nhi...

- Anh đến rồi đây!

- Chuyện gì thế?

Từ phía xa giọng nói của một cậu thiếu niên vang lên nghe vừa cưng chiều vừa chứa đựng sự bất đắc dĩ.

- A Thụy, anh xem ở đây có một chú mèo, đáng yêu quá đi!

- A Thụy, em muốn nuôi nó!

Vừa nói cô vừa nhìn anh bằng ánh mắt cún con, điệu bộ nũng nịu cầu xin.

- Không được đâu Linh Nhi còn một tuần nữa là em sang Pháp rồi, làm sao mà nuôi nó

Vừa nghe đến đó cô gái nhỏ đã giận dỗi quay đi:

- Em không biết đâu!

- Anh không thương em gì cả!

- Em muốn nuôi nó, anh mà không cho là em khóc đấy!

Chàng trai bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ đang giận dỗi trước mặt không nhịn được bật cười. Sâu trong mắt anh là sự cưng chiều vô độ, hết cách anh đành nhỏ giọng dỗ dành:

- Linh Nhi ngoan, nếu em nhận nuôi bé mèo thì một tuần nữa em đi bé mèo biết phải làm sao

- Hay là vầy... nếu em muốn nuôi vậy tạm thời để ở chỗ anh, sau này em về anh sẽ trả bé mèo cho em nuôi dưỡng

Nghe xong cô gái gật gù:

- Được đó! Quyết định vậy đi!

- Vậy A Thụy bé mèo này trông cậy vào anh đó



Nói xong cô nhấc bé mèo lên rồi nói:

- Chào em bé cưng của chị, từ giờ chị gọi em là bánh su nha, có chịu không?

Meo... meo

Bé mèo kêu lên rồi cuộn mình nằm trong vòng tay cô gái nhỏ.

Chiều mùa đông năm ấy, có hai cô cậu thiếu niên cười đùa vui vẻ với nhau, cùng nhau lưu giữ những ký ức ngọt ngào bên nhau trước khi tạm biệt.

8 năm sau

Reng...reng...reng

Tiếng điện thoại vang lên phá tan giấc ngủ của người đàn ông cùng bầu không gian an tĩnh. Anh lười biếng nhấc máy:

- Alo...

Đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người phụ nữ trung niên, thoáng nghe cũng biết là người dịu dàng và tao nhã. Giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

- A Thụy à sao con còn chưa chịu thức. Nếu còn không dậy sẽ không kịp giờ đến sân bay đâu!

- Mẹ ạ! Nhưng đến sân bay làm gì vậy mẹ?

- A Thụy con không nhớ sao? Hôm nay là ngày Linh Nhi về nước đấy! Mau dậy đi kẻo trễ

Chàng trai vừa nghe xong vội bật dậy khỏi giường, đúng thật là anh đã quên vì dạo gần đây kí kết nhiều hợp đồng làm anh phải tăng ca suốt.

Anh vội bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi khoác vào người một bộ vest trắng trông vô cùng tiêu sái.

Vừa thay xong đồ, anh vội lái xe đến sân bay để đón Chu Linh. Cô nhóc này của anh nếu xuống máy bay mà không thấy anh chắc chắn sẽ lại giận dỗi mất.

Tại sân bay

Một cô gái xinh đẹp đang đẩy hành lí ra khu vực sảnh chờ. Cô mặc trên người một chiếc đầm màu tím khói, mái tóc dài buông xõa qua lưng thêm chiếc kính râm trông vô cùng kiều diễm.

Vừa trông thấy chàng trai cô đã chạy vội đến chỗ anh vừa chạy nhanh vừa gọi:

- A Thụy!

Chàng trai thấy thế cũng tiến lại gần, anh cưng chiều ôm cô gái trước mắt vào lòng, hít lấy hương thơm trên người cô như bù đắp cho sự nhớ nhung, tương tư từ nhiều năm trước:

- Linh Nhi, mừng em trở về!



- Anh nhớ em lắm đấy. Em phải bù đắp cho sự chờ đợi của anh

Vừa dứt câu, Chu Linh liền lộ ra nụ cười ranh mãnh. Cô buông tay anh rồi chạy thật xa vừa chạy đi vừa nói:

- Còn lâu nha, em đây vẫn chưa muốn lấy chồng

- Hơn nữa em cũng không thích người đàn ông nhiều tuổi!

- Bổn tiểu thư vẫn chơi chưa có đã đâu, anh chờ thêm mấy trăm năm nữa đi

Nói rồi cô chạy mất hút vào dòng người bỏ lại Cố Giai Thụy một mình với vẻ mặt ngơ ngác. Ngây người lúc lâu, anh chợt nở nụ cười gian xảo:

- Bé cưng muốn chạy à? Đâu có dễ!

- Cả đời này của em cũng đừng hòng thoát!

- Dám chê anh già, để anh bắt được nhất định sẽ làm chết em

Ở một nơi nào đó, cô gái vẫn còn đang ngây ngô chưa biết gì. Cô vui vẻ nhận lấy cây kem từ tay người bán mà không hề hay biết âm mưu của anh chồng sắp cưới gian manh.

Đang thỏa mãn thưởng thức chiếc kem ngon lành thì bỗng Chu Linh bị một bàn tay ôm lấy. Cố Giai Thụy bất ngờ siết chặt eo cô làm cây kem trên tay rơi xuống đất, cô tiếc nuối nhìn cây kem rồi lên tiếng bắt đền:

- A! Em không biết đâu, anh đền cho em cây mới đi

Người đàn ông nhìn dáng vẻ phụng phịu của cô khóe miệng liền nhếch lên thủ thỉ:

- Bảo bối ngoan! Anh đền cho em cây kem to gấp đôi cây này, đảm bảo ăn hoài không hết

- Có cây kem thần kỳ vậy sao? Ở đâu?

Cô gái ngây thơ hỏi

- Thì là cây kem ở giữ đùi anh đây bảo đảm ăn một lần là nghiện

Nghe đến đây, mặt Chu Linh bỗng đỏ bừng lên cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh nhưng không được:

- Cố Giai Thụy thả em xuống! Anh như vậy là đang ức hiếp em!

- Ngoan nào bé cưng, anh sẽ thả em xuống nhưng là xuống giường kìa

Nói rồi anh ôm cô đi một mạch ra xe phi thẳng về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Công, Đừng Manh Động!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook