Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 21: Biệt danh mèo nhỏ từ đâu mà có?

Kiều Uyển Ninh

27/08/2023

Sáng hôm sau

Cố Giai Thụy mở mắt thức dậy do bị một vật gì đó cọ vào cơ thể, anh nhíu mày ngó xuống ngực mình thì thấy một cục tròn nhỏ đang đè lên cơ thể. Mèo con nhỏ Chu Linh của anh đang cuộn chặt cơ thể trong chiếc chăn ấm áp, cơ thể cô bị tấm chăn che phủ chỉ chừa lại mỗi cái đầu nhỏ nhú lên. Trong cơn say ngủ Chu Linh cứ bất tri bất giác dụi dụi cái đầu nhỏ của mình vào ngực Cố Giai Thụy khiến anh ngứa ngáy.

Cô nàng vẫn cứ say sưa chìm vào giấc ngủ mặc kệ người đàn ông bên cạnh nhìn ngắm không rời. Dáng vẻ không một chút phòng bị này của cô vô tình làm Cố Giai Thụy nổi ý đồ xấu. Anh nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết đang say ngủ của Chu Linh rồi khẽ thở dài nói nhỏ:

- Mèo con nhỏ, em dụ hoặc thế này bảo anh phải làm sao?

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng tự khiến Cố Giai Thụy phải bật cười, anh âu yếm nhìn cô rồi lại như chợt nhớ về một câu chuyện nào đó. Cố Giai Thụy khẽ ngẩn ra một hồi rồi lẩm nhẩm:

- Mèo con nhỏ! Mèo con nhỏ!

Hóa ra câu chuyện anh chợt nhớ đến đó có liên quan đến cái tên thân mật "mèo con nhỏ" mà anh đặt cho cô. Không phải vô duyên vô cớ mà Chu Linh lại được Cố Giai Thụy gọi là "mèo con nhỏ", ẩn sau biệt danh đáng yêu này thật ra là một câu chuyện đáng yêu không kém.

Năm đó lúc Cố Giai Thụy 20 tuổi còn Chu Linh thì 13 tuổi đã diễn ra một tình huống trái ngang bất đắc dĩ giữa cả hai và một chú mèo. Hôm đó cũng như thường ngày Cố Giai Thụy ngồi ở nhà đợi Chu Linh tan học, nhưng đã quá giờ tan trường mà anh vẫn chưa thấy cô về nên lo lắng. Vì sợ cô xảy ra chuyện Cố Giai Thụy đã cấp tốc lái xe đến trường học để đón Chu Linh và lúc đó anh nhìn thấy một cảnh tượng.

Ở kế bên trường học của Chu Linh có một khu đất đang bỏ trống để chuẩn bị cho dự án thi công mới. Chính nơi đó anh thấy cô nàng đang ngồi ăn bánh cùng với một bé mèo. Bé mèo bên ngồi bên cạnh Chu Linh vô cùng ngoan ngoãn, bé có một bộ lông trắng muốt được chải mượt mà, đôi mắt màu xanh ngọc biếc. Chiếc đuôi dài đang ngoe nguẩy còn ánh mắt thì nhìn về phía Chu Linh không rời.

Bé mèo sau khi ăn xong cây xúc xích mà Chu Linh gỡ sẵn để dưới đất thì khẽ liếm nhẹ bộ móng vuốt của mình rồi chui tọt vào giữa hai chân cô nàng nằm ưỡn bụng làm nũng. Chu Linh đang ăn bánh thấy vậy cũng rất phối hợp, cô đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng của bé rồi lại thỉnh thoảng gãi nhẹ vào cằm cười tít mắt. Bé mèo được vuốt ve thì vô cùng thoải mái cứ nằm mãi trên người Chu Linh không cho phép cô rời tay.



Chứng kiến cảnh tượng này Cố Giai Thụy khẽ thở phào, anh cứ tưởng cô đã xảy ra chuyện gì nên vô cùng lo lắng. Giờ thấy cô vẫn ổn anh cũng an tâm phần nào, rồi Cố Giai Thụy cứ thế lặng lẽ tiến bước đến gần Chu Linh. Vì mãi để ý đến mèo nên tận khi thấy mũi giày quen thuộc xuất hiện trước mắt mình cô mới giật mình vội vàng ngước lên xem thử. Nhìn thấy là Cố Giai Thụy Chu Linh chỉ biết cười trừ, cô nàng giả vờ như không biết gì hỏi:

- A Thụy, sao anh ở đây thế?

Câu nói ngây thơ vô số tội của Chu Linh phút chốc khiến Cố Giai Thụy bật cười, anh hết cách nhìn cô gái nhỏ của mình rồi ngồi xuống đưa tay xoa đầu cô cưng chiều nói:

- Anh đương nhiên đến đây để đón công chúa về rồi! Anh sợ công chúa mãi chơi mà quên giờ giấc.

Lúc này Chu Linh mới giật mình nhìn lên bầu trời thì phát hiện đã tối, cô vội vàng nhìn anh rồi nói:

- Ôi, em mãi chơi nên không để ý trời tối.

- Được rồi, vậy thì bây giờ chúng ta về có được không?

Nghe vậy Chu Linh khẽ chu môi gật đầu, cô đang định đứng lên đi về thì bỗng như nhớ ra điều gì lại khẽ ngước nhìn Cố Giai Thụy lay lay tay anh nói:

- A Thụy, em không nỡ bỏ lại bé mèo này. Ở đây buổi tối lạnh lắm, em sợ bé mèo sẽ bị bệnh.

Nói rồi cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn Cố Giai Thụy bộ dạng đáng yêu này của cô luôn là thứ khiến Cố Giai Thụy không thể nổi giận. Anh yêu chiều Chu Linh hết mực đến nỗi chỉ cần cô muốn thứ gì anh cũng sẽ cho, chắc có lẽ cũng vì thế mà Chu Linh không bao giờ đề phòng anh cả. Lần này cũng vậy, Cố Giai Thụy vừa nhìn vào vẻ mặt đó thì đã không có cách nào từ chối nên đành nói:

- Em đừng lo, anh có một người bạn rất thích nuôi mèo. Chúng ta tạm mang về nhà rồi anh sẽ cho người mang sang nhà cậu ấy được chứ?



Chu Linh nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, cô hớn hở không ngừng gật gật đầu mình rồi cười tít mắt lên tiếng nịnh nọt:

- A Thụy, anh đúng là tuyệt vời nhất trên đời! Em biết anh chiều em nhất mà! Cảm ơn anh!

Đối mặt với những lời ngọt ngào này Cố Giai Thụy cũng hết cách, anh dịu dàng vuốt cái mũi nhỏ của Chu Linh rồi mỉm cười bất lực nói:

- Thật hết cách với em, ai bảo em là công chúa của anh cơ chứ.

Nghe vậy Chu Linh khoái chí bật cười hì hì, cô nhấc bé mèo lên để nó nằm trên tay rồi dùng tay kia vuốt ve bộ lông trắng nói:

- Bé cưng, từ nay sẽ có nhà rồi không cần lo bị đói bị lạnh nữa.

Thấy vậy Cố Giai Thụy mỉm cười, cô gái nhỏ của anh từ nhỏ đến giờ vẫn luôn yêu thương động vật như thế.

- Vậy giờ chúng ta về nhà được chưa? Trễ lắm rồi đó!

- Được rồi, chúng ta về thôi!

Dứt lời Chu Linh nắm lấy tay Cố Giai Thụy kéo anh đi nhanh về phía chiếc xe đang đổ. Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi qua đến tận khi bé mèo thứ hai là Su Kem được Chu Linh nhận nuôi đến. Và cũng chính vì tính cách yêu mèo này nên cái tên "mèo con nhỏ" của Chu Linh xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Công, Đừng Manh Động!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook