Chương 73: Cám dỗ.
Kiều Uyển Ninh
16/09/2023
Sau câu nói đó chuyện gì đến cũng đến, Cố Giai Thụy bị Chu Linh đá chân ra
sofa ngủ ngay khi vừa tắm xong làm anh ngơ ngác. Sau khi định hình lại
được mọi thứ Cố Giai Thụy mếu máo cố tình đập cửa thật to để người hầu
trong dinh thự nghe thấy, anh vừa vỗ mạnh vào cửa giọng vừa nghẹn ngào:
- Bé con, em nỡ lòng nào đuổi anh chứ? Em nỡ để anh cô đơn một mình cả đêm sao?
Giọng anh vang vang trên hành lang rồi vọng hết cả biệt thự, Cố Giai Thụy biết thế càng được nước làm càng cố tình kêu lớn hơn. Chu Linh của anh da mặt vốn mỏng, những chuyện liên quan đến danh dự cô đều sẽ rất dễ ngại ngùng, nắm được điểm yếu đó nên Cố Giai Thụy mới thuận thế tiến tới. Theo sự hiểu biết của anh thì sẽ chẳng bao lâu sau mèo nhỏ của anh nhất định sẽ không chịu được nữa.
Quả nhiên Cố Giai Thụy phán đoán như thần, cánh cửa dần dần mở ra sau những lời anh la hét. Từ phía bên trong phòng ngủ Chu Linh nét mặt đỏ bừng vội vàng đưa tay kéo Cố Giai Thụy vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Cô nhíu mày ánh mắt nhìn anh hằn lên hình viên đạn, đôi má phiếm hồng ngượng ngùng và đôi môi khẽ mím lại.
Thấy được cảnh tượng đó Cố Giai Thụy đắc ý không thôi, anh đưa tay chạm nhẹ vào gò má cô, bàn tay giữ chặt cầm cô ép Chu Linh phải nhìn vào mắt mình. Gương mặt phấn khích hiện rõ lên theo từng biểu cảm của anh, khóe miệng khẽ cong lên buông lời chọc ghẹo:
- Bé con, không phải muốn đuổi anh ra khỏi phòng sao? Sao chưa được mấy giây đã kéo anh vào lại? Em nhớ anh thế à?
Nghe câu hỏi của anh Chu Linh càng tức tối, cô giương đôi mắt hình viên đạn nhìn thẳng về phía anh, gương mặt đằng đằng sát khí nói:
- Còn không phải tại anh à? Cố Giai Thụy, rốt cuộc anh có còn chút liêm sỉ nào hay không vậy hả? Tại anh mặt dày đấy, mất hết cả thể diện rồi!
Cố Giai Thụy nghe thế thì chỉ im lặng chứ chẳng nói gì, khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, nét mặt anh tuấn ẩn hiện đằng sau là vẻ gian manh tính toán. Anh híp mắt nhìn Chu Linh không ngần ngại áp sát mặt mình vào mặt cô nhắm thẳng đôi môi đỏ mọng của cô mà hôn xuống.
Bị phục kích bất ngờ khiến Chu Linh ngẩn ra không kịp trở tay, cơ thể mảnh khảnh của cô bị Cố Giai Thụy ôm chặt không để thoát. Bàn tay anh mơn trớn vòng eo gọn gàng rồi khẽ luồn vào sâu trong áo cô sờ nắn đôi gò bồng tròn trịa. Nụ hôn mãnh liệt của anh như liều thuốc phiện làm Chu Linh không cách nào phản kháng. Cô mê mẩn say đắm trước nụ hôn của anh, bàn tay không tự chủ được cũng từ từ đưa lên phối hợp theo vòng qua ôm lấy cổ Cố Giai Thụy.
Sau khi kết thúc nụ hôn Cố Giai Thụy lưu luyến nhả đôi môi đỏ mọng của Chu Linh ra làm lộ một sợi chỉ bạc kéo dài giữa hai đôi môi ướt át. Môi Chu Linh bị anh hôn đến mức sưng đỏ, nước mắt sinh lý khẽ trào từ trong mí mắt ra làm mắt cô trong đêm càng long lanh quyến rũ. Không thể chịu đựng được thêm sự cám dỗ Cố Giai Thụy lặng lẽ vùi đầu vào hõm cổ Chu Linh để lại vô vàn những dấu hôn đỏ chót. Hơi thở anh phả vào vai cô làm Chu Linh bất giác rùng mình mà run lên nhè nhẹ, ánh mắt Cố Giai Thụy lúc này đã nhiễm đầy mùi vị khát dục.
Khẽ giương đôi mắt như đã bị che phủ bởi một tầng sương nhìn Chu Linh, cái miệng lặng lẽ há to cắn vào vành tai cô thủ thỉ:
- Bé con, em đúng là thuốc phiện khiến anh không bao giờ có thể từ chối.
Chu Linh nghe vậy thì khẽ cúi đầu nhìn người đàn ông, bàn tay lặng lẽ đẩy cơ thể anh ra nhỏ giọng nói:
- A Thụy, anh vẫn còn bị phạt. Anh như vậy là đang phạm luật.
- Hừm? Chẳng lẽ vé con thật sự muốn trừng phạt anh? Mèo con nhỏ, ngoài trời về đêm lạnh lắm! Ngủ sofa lỡ anh bị bệnh thì sao? Chi bằng em để anh ở đây ủ ấm em còn có lợi hơn nhiều đấy.
Nghe xong câu nói của anh không hiểu sao Chu Linh lại cảm thấy cũng có lý, cô như bị mê hoặc khẽ gật gù đồng tình rồi nói:
- Cũng đúng! Vậy lần này em sẽ không phạt anh ngủ ở sofa nữa mà phạt anh ở lại đây bồi em!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì mừng như mở cờ trong bụng, đôi mắt anh ánh lên sự sung sướng bất diệt. Khẽ ghé sát vào tai Chu Linh anh thủ thỉ:
- Có vậy chứ! Nhưng bé con, em có chắc là em để anh ở lại đây vì thương anh chứ không phải vì em thèm khát cơ thể anh hả?
Câu nói của Cố Giai Thụy như đâm trúng tim đen của Chu Linh khiến cô lúng túng, đôi mắt khẽ lánh sang hướng khác không dám nhìn vào anh, cái miệng nhỏ dẩu lên nói lý:
- Thì... Vế trước vế sau vế nào cũng đúng nhưng cũng có phải mỗi em thèm khát đâu anh cũng thèm chảy dãi ra đấy chứ.
Nói đoạn cô dừng lại, hai gò má phồng lên trợn mắt đe dọa người đàn ông:
- Anh có chịu hay không? Nếu không thì cứ chíu theo hình phạt cũ.
Cố Giai Thụy nghe vậy thì bật cười lớn, bờ môi anh lặng lẽ đặt nhẹ lên trán Chu Linh một nụ hôn, bàn tay chọc chọc chiếc má phúng phính của cô thì thầm nói:
- Anh thừa nhận mà, bé con của anh nói gì cũng đúng. Là anh thèm mèo con nhỏ đến chảy dãi rồi!
- Bé con, em nỡ lòng nào đuổi anh chứ? Em nỡ để anh cô đơn một mình cả đêm sao?
Giọng anh vang vang trên hành lang rồi vọng hết cả biệt thự, Cố Giai Thụy biết thế càng được nước làm càng cố tình kêu lớn hơn. Chu Linh của anh da mặt vốn mỏng, những chuyện liên quan đến danh dự cô đều sẽ rất dễ ngại ngùng, nắm được điểm yếu đó nên Cố Giai Thụy mới thuận thế tiến tới. Theo sự hiểu biết của anh thì sẽ chẳng bao lâu sau mèo nhỏ của anh nhất định sẽ không chịu được nữa.
Quả nhiên Cố Giai Thụy phán đoán như thần, cánh cửa dần dần mở ra sau những lời anh la hét. Từ phía bên trong phòng ngủ Chu Linh nét mặt đỏ bừng vội vàng đưa tay kéo Cố Giai Thụy vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Cô nhíu mày ánh mắt nhìn anh hằn lên hình viên đạn, đôi má phiếm hồng ngượng ngùng và đôi môi khẽ mím lại.
Thấy được cảnh tượng đó Cố Giai Thụy đắc ý không thôi, anh đưa tay chạm nhẹ vào gò má cô, bàn tay giữ chặt cầm cô ép Chu Linh phải nhìn vào mắt mình. Gương mặt phấn khích hiện rõ lên theo từng biểu cảm của anh, khóe miệng khẽ cong lên buông lời chọc ghẹo:
- Bé con, không phải muốn đuổi anh ra khỏi phòng sao? Sao chưa được mấy giây đã kéo anh vào lại? Em nhớ anh thế à?
Nghe câu hỏi của anh Chu Linh càng tức tối, cô giương đôi mắt hình viên đạn nhìn thẳng về phía anh, gương mặt đằng đằng sát khí nói:
- Còn không phải tại anh à? Cố Giai Thụy, rốt cuộc anh có còn chút liêm sỉ nào hay không vậy hả? Tại anh mặt dày đấy, mất hết cả thể diện rồi!
Cố Giai Thụy nghe thế thì chỉ im lặng chứ chẳng nói gì, khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, nét mặt anh tuấn ẩn hiện đằng sau là vẻ gian manh tính toán. Anh híp mắt nhìn Chu Linh không ngần ngại áp sát mặt mình vào mặt cô nhắm thẳng đôi môi đỏ mọng của cô mà hôn xuống.
Bị phục kích bất ngờ khiến Chu Linh ngẩn ra không kịp trở tay, cơ thể mảnh khảnh của cô bị Cố Giai Thụy ôm chặt không để thoát. Bàn tay anh mơn trớn vòng eo gọn gàng rồi khẽ luồn vào sâu trong áo cô sờ nắn đôi gò bồng tròn trịa. Nụ hôn mãnh liệt của anh như liều thuốc phiện làm Chu Linh không cách nào phản kháng. Cô mê mẩn say đắm trước nụ hôn của anh, bàn tay không tự chủ được cũng từ từ đưa lên phối hợp theo vòng qua ôm lấy cổ Cố Giai Thụy.
Sau khi kết thúc nụ hôn Cố Giai Thụy lưu luyến nhả đôi môi đỏ mọng của Chu Linh ra làm lộ một sợi chỉ bạc kéo dài giữa hai đôi môi ướt át. Môi Chu Linh bị anh hôn đến mức sưng đỏ, nước mắt sinh lý khẽ trào từ trong mí mắt ra làm mắt cô trong đêm càng long lanh quyến rũ. Không thể chịu đựng được thêm sự cám dỗ Cố Giai Thụy lặng lẽ vùi đầu vào hõm cổ Chu Linh để lại vô vàn những dấu hôn đỏ chót. Hơi thở anh phả vào vai cô làm Chu Linh bất giác rùng mình mà run lên nhè nhẹ, ánh mắt Cố Giai Thụy lúc này đã nhiễm đầy mùi vị khát dục.
Khẽ giương đôi mắt như đã bị che phủ bởi một tầng sương nhìn Chu Linh, cái miệng lặng lẽ há to cắn vào vành tai cô thủ thỉ:
- Bé con, em đúng là thuốc phiện khiến anh không bao giờ có thể từ chối.
Chu Linh nghe vậy thì khẽ cúi đầu nhìn người đàn ông, bàn tay lặng lẽ đẩy cơ thể anh ra nhỏ giọng nói:
- A Thụy, anh vẫn còn bị phạt. Anh như vậy là đang phạm luật.
- Hừm? Chẳng lẽ vé con thật sự muốn trừng phạt anh? Mèo con nhỏ, ngoài trời về đêm lạnh lắm! Ngủ sofa lỡ anh bị bệnh thì sao? Chi bằng em để anh ở đây ủ ấm em còn có lợi hơn nhiều đấy.
Nghe xong câu nói của anh không hiểu sao Chu Linh lại cảm thấy cũng có lý, cô như bị mê hoặc khẽ gật gù đồng tình rồi nói:
- Cũng đúng! Vậy lần này em sẽ không phạt anh ngủ ở sofa nữa mà phạt anh ở lại đây bồi em!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì mừng như mở cờ trong bụng, đôi mắt anh ánh lên sự sung sướng bất diệt. Khẽ ghé sát vào tai Chu Linh anh thủ thỉ:
- Có vậy chứ! Nhưng bé con, em có chắc là em để anh ở lại đây vì thương anh chứ không phải vì em thèm khát cơ thể anh hả?
Câu nói của Cố Giai Thụy như đâm trúng tim đen của Chu Linh khiến cô lúng túng, đôi mắt khẽ lánh sang hướng khác không dám nhìn vào anh, cái miệng nhỏ dẩu lên nói lý:
- Thì... Vế trước vế sau vế nào cũng đúng nhưng cũng có phải mỗi em thèm khát đâu anh cũng thèm chảy dãi ra đấy chứ.
Nói đoạn cô dừng lại, hai gò má phồng lên trợn mắt đe dọa người đàn ông:
- Anh có chịu hay không? Nếu không thì cứ chíu theo hình phạt cũ.
Cố Giai Thụy nghe vậy thì bật cười lớn, bờ môi anh lặng lẽ đặt nhẹ lên trán Chu Linh một nụ hôn, bàn tay chọc chọc chiếc má phúng phính của cô thì thầm nói:
- Anh thừa nhận mà, bé con của anh nói gì cũng đúng. Là anh thèm mèo con nhỏ đến chảy dãi rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.