Chương 76: Giông tố kéo đến.
Kiều Uyển Ninh
19/09/2023
Cố Giai Thụy và Chu Linh âu yếm vào nhà tắm thay đồ rồi vui cười xuống lầu cùng ăn sáng. Hôm nay Chu Linh mặc một bộ váy màu xanh ngọc, thiết kế
cổ tròn hai dây làm tôn lên xương quai xanh thanh mãnh, đuôi váy chữ A
xòe có thắt eo hình tròn nhỏ càng làm nổi bật hơn vòng eo thon thả mềm
mại. Cố Giai Thụy cũng không chịu thua kém, anh diện chiếc áo sơ mi cũng màu, tay áo xắn đến ngang khuỷu tay, bên ngoài là chiếc áo khoác và
quần tây màu trắng trông vừa đẹp lại vừa tôn lên khí chất trời phú.
Do sợ Chu Linh vẫn còn mệt Cố Giai Thụy đã đích thân ôm cô trong tay bế từ trên lầu xuống đến bàn ăn mới chịu thả. Anh âu yếm kéo ghế ngồi bên cạnh cô ân cần gắp vào bát cô viên há cảo loại cô thích nhất, nhìn Chu Linh ăn ngon lành khiến lòng Cố Giai Thụy chợt dâng lên cảm giác ấm áp đến lạ.
Từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ vẫn vậy, mỗi khi ngồi ăn cùng Chu Linh chỉ cần nhìn dáng vẻ ngon miệng thích thú của cô thì dù không ăn Cố Giai Thụy cũng không có cảm giác đói. Chu Linh dường như cũng rất chú ý đến điều này, mỗi lần dùng bữa cùng nhau cô đều sẽ chọn các món Cố Giai Thụy thích sau đó tận mắt chứng kiến anh ăn thì mới chịu.
Cứ thế thời gian trôi qua dần dần thoáng chốc đã qua biết bao mùa xuân sớm, Cố Giai Thụy và Chu Linh cũng càng lớn và trưởng thành hơn, công việc học hành làm đôi khi cả hai không thể cùng nhau ngồi ăn nữa. Đến tận lúc Chu Linh đi du học anh và cô mới chợt nhận ra bữa ăn thiếu vắng người trong lòng quả thật là chẳng dễ gì nuốt xuống, ngày nào cũng vậy cứ hễ đến giờ cơm Cố Giai Thụy lại gọi điện cho Chu Linh rồi cả hai cùng ăn.
Trãi qua thời gian 8 năm dài đằng đẵng, số công việc nhiều lên, gánh nặng công ty ngày càng lớn, áp lực học hành cũng tăng theo thời đại vô tình khiến số lần cả hai ăn cơm cùng nhau ngày càng ít, số lần gọi điện thoại nói chuyện cũng mỗi lúc một thưa dần cuối cùng là không còn nữa. Mãi đến khi Chu Linh về nước cả hai mới lại cùng ngồi ăn cơm trò chuyện, nhờ vậy khoảng cách giữa hai người cũng từ từ rút ngắn lại bớt.
Đang dùng bữa vui vẻ cùng nhau thì bổng tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cả hai khựng lại, Cố Giai Thụy cầm lấy chiếc điện thoại di động trên bàn, khẽ cau mày nhìn dòng chữ hiển thị bên trên anh nói:
- Bé con, em cứ ăn đi để anh nghe điện thoại.
Chu Linh nghe vậy thì cũng ngoan ngoãn gật đầu, cô cúi đầu tiếp tục chăm chú ăn bánh bao vừa nhai vừa nhìn sang người đàn ông với vẻ mặt hóng hớt. Sau khi nói xong Cố Giai Thụy cũng nhẹ nhàng nghe máy, anh ấn nút nhận trên màn hình rồi áp sát điện thoại vào tai giọng trầm hỏi:
- Có chuyện gì?
- Cố tổng, xin lỗi đã làm phiền ngài vào ngày nghỉ phép nhưng đây là việc quan trọng nằm ngoài khả năng của tôi.
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ nhíu mày nghiêm mặt, thư ký của anh đã theo anh từ những ngày đầu chiến đấu trên thương trường ác liệt. Phải nói Cố Giai Thụy tin tưởng thư ký của mình rất nhiều đến độ những thông tin mật của công ty hầu như anh ta đều biết. Chưa bao giờ anh nghi ngờ hay có gì không hài lòng về năng lực cũng như khả năng xử lý vấn đề của thư ký nhưng hôm nay anh lại nghe được câu nói nằm ngoài khả năng khiến anh hơi thắc mắc. Biết là có chuyện nghiêm trọng xảy ra Cố Giai Thụy liền lên tiếng:
- Không sao! Cậu nói đi.
- Cố tổng, là chú của ngài đến đây làm loạn.
- Chú của tôi? Cố Duy Lâm?
- Vâng, là ông ấy!
- Ông ta đến làm gì?
- Chú của ngài đến đây cùng với một phụ nữ trung niên. Ông ấy và người phụ nữ cứ ngồi yên ở sảnh nhất quyết không chịu về dù có làm cách nào đi chăng nữa.
- Sao lại vậy?
- Họ đòi gặp ngài! Tôi đã nói hôm nay là ngày nghỉ phép của ngài nhưng hai người họ nhất định không chịu.
- Họ muốn gặp tôi làm gì?
- Là về vấn đề cổ phần mà cậu đã đầu tư vào Chu thị. Chú của ngài nói rằng số cổ phần cậu cho Chu tiểu thư quá nhiều lại còn đầu tư vào Chu thị là không công tư phân minh. Muốn họp cổ đông để buộc ngài thu hồi lại số cổ phiếu.
Nghe đến đây Cố Giai Thụy đã hiểu ra ít nhiêu câu chuyện, đúng như anh dự đoán không sai là chỉ cần việc anh làm lung lay đến vị trí của Cố Duy Lâm thì ông ta nhất định sẽ không khoanh tay chịu trói. Nói gì người chú này của Cố Giai Thụy cũng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, dù tài trí có không bằng anh nhưng vẫn là một con cáo già lão làng đầy mưu mẹo. Nghĩ vậy Cố Giai Thụy khẽ nhếch mép nở nụ cười gian xảo, ánh mắt anh hằn lên những suy tính gằn giọng nói:
- Không cần lo lắng, tôi sẽ đến công ty!
- Vâng!
Nói rồi đầu dây bên kia ngắt máy, Cố Giai Thụy cũng đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục dùng bữa. Chu Linh bên cạnh nãy giờ cũng đã nghe được hết câu chuyện anh và thư ký nói, khẽ đưa tay lay lay cánh tay anh cô hỏi:
- A Thụy, kế hoạch đó thật sự ổn chứ? Lỡ có chuyện gì sai sót...
Cố Giai Thụy nghe thế thì đưa tay nắm lấy tay cô gái nhỏ, bàn tay anh dịu dàng xoa xoa mu bàn tay trấn an Chu Linh nói:
- Đừng lo bé con! Tin tưởng anh.
Chu Linh thấy thế cũng dần bị ánh mắt kiên định của anh chinh phục, khẽ đưa mắt nhìn Cố Giai Thụy Chu Linh khẽ gật đầu nói:
- Lát nữa em đi cùng anh!
- Đều nghe em!
Do sợ Chu Linh vẫn còn mệt Cố Giai Thụy đã đích thân ôm cô trong tay bế từ trên lầu xuống đến bàn ăn mới chịu thả. Anh âu yếm kéo ghế ngồi bên cạnh cô ân cần gắp vào bát cô viên há cảo loại cô thích nhất, nhìn Chu Linh ăn ngon lành khiến lòng Cố Giai Thụy chợt dâng lên cảm giác ấm áp đến lạ.
Từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ vẫn vậy, mỗi khi ngồi ăn cùng Chu Linh chỉ cần nhìn dáng vẻ ngon miệng thích thú của cô thì dù không ăn Cố Giai Thụy cũng không có cảm giác đói. Chu Linh dường như cũng rất chú ý đến điều này, mỗi lần dùng bữa cùng nhau cô đều sẽ chọn các món Cố Giai Thụy thích sau đó tận mắt chứng kiến anh ăn thì mới chịu.
Cứ thế thời gian trôi qua dần dần thoáng chốc đã qua biết bao mùa xuân sớm, Cố Giai Thụy và Chu Linh cũng càng lớn và trưởng thành hơn, công việc học hành làm đôi khi cả hai không thể cùng nhau ngồi ăn nữa. Đến tận lúc Chu Linh đi du học anh và cô mới chợt nhận ra bữa ăn thiếu vắng người trong lòng quả thật là chẳng dễ gì nuốt xuống, ngày nào cũng vậy cứ hễ đến giờ cơm Cố Giai Thụy lại gọi điện cho Chu Linh rồi cả hai cùng ăn.
Trãi qua thời gian 8 năm dài đằng đẵng, số công việc nhiều lên, gánh nặng công ty ngày càng lớn, áp lực học hành cũng tăng theo thời đại vô tình khiến số lần cả hai ăn cơm cùng nhau ngày càng ít, số lần gọi điện thoại nói chuyện cũng mỗi lúc một thưa dần cuối cùng là không còn nữa. Mãi đến khi Chu Linh về nước cả hai mới lại cùng ngồi ăn cơm trò chuyện, nhờ vậy khoảng cách giữa hai người cũng từ từ rút ngắn lại bớt.
Đang dùng bữa vui vẻ cùng nhau thì bổng tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cả hai khựng lại, Cố Giai Thụy cầm lấy chiếc điện thoại di động trên bàn, khẽ cau mày nhìn dòng chữ hiển thị bên trên anh nói:
- Bé con, em cứ ăn đi để anh nghe điện thoại.
Chu Linh nghe vậy thì cũng ngoan ngoãn gật đầu, cô cúi đầu tiếp tục chăm chú ăn bánh bao vừa nhai vừa nhìn sang người đàn ông với vẻ mặt hóng hớt. Sau khi nói xong Cố Giai Thụy cũng nhẹ nhàng nghe máy, anh ấn nút nhận trên màn hình rồi áp sát điện thoại vào tai giọng trầm hỏi:
- Có chuyện gì?
- Cố tổng, xin lỗi đã làm phiền ngài vào ngày nghỉ phép nhưng đây là việc quan trọng nằm ngoài khả năng của tôi.
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ nhíu mày nghiêm mặt, thư ký của anh đã theo anh từ những ngày đầu chiến đấu trên thương trường ác liệt. Phải nói Cố Giai Thụy tin tưởng thư ký của mình rất nhiều đến độ những thông tin mật của công ty hầu như anh ta đều biết. Chưa bao giờ anh nghi ngờ hay có gì không hài lòng về năng lực cũng như khả năng xử lý vấn đề của thư ký nhưng hôm nay anh lại nghe được câu nói nằm ngoài khả năng khiến anh hơi thắc mắc. Biết là có chuyện nghiêm trọng xảy ra Cố Giai Thụy liền lên tiếng:
- Không sao! Cậu nói đi.
- Cố tổng, là chú của ngài đến đây làm loạn.
- Chú của tôi? Cố Duy Lâm?
- Vâng, là ông ấy!
- Ông ta đến làm gì?
- Chú của ngài đến đây cùng với một phụ nữ trung niên. Ông ấy và người phụ nữ cứ ngồi yên ở sảnh nhất quyết không chịu về dù có làm cách nào đi chăng nữa.
- Sao lại vậy?
- Họ đòi gặp ngài! Tôi đã nói hôm nay là ngày nghỉ phép của ngài nhưng hai người họ nhất định không chịu.
- Họ muốn gặp tôi làm gì?
- Là về vấn đề cổ phần mà cậu đã đầu tư vào Chu thị. Chú của ngài nói rằng số cổ phần cậu cho Chu tiểu thư quá nhiều lại còn đầu tư vào Chu thị là không công tư phân minh. Muốn họp cổ đông để buộc ngài thu hồi lại số cổ phiếu.
Nghe đến đây Cố Giai Thụy đã hiểu ra ít nhiêu câu chuyện, đúng như anh dự đoán không sai là chỉ cần việc anh làm lung lay đến vị trí của Cố Duy Lâm thì ông ta nhất định sẽ không khoanh tay chịu trói. Nói gì người chú này của Cố Giai Thụy cũng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, dù tài trí có không bằng anh nhưng vẫn là một con cáo già lão làng đầy mưu mẹo. Nghĩ vậy Cố Giai Thụy khẽ nhếch mép nở nụ cười gian xảo, ánh mắt anh hằn lên những suy tính gằn giọng nói:
- Không cần lo lắng, tôi sẽ đến công ty!
- Vâng!
Nói rồi đầu dây bên kia ngắt máy, Cố Giai Thụy cũng đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục dùng bữa. Chu Linh bên cạnh nãy giờ cũng đã nghe được hết câu chuyện anh và thư ký nói, khẽ đưa tay lay lay cánh tay anh cô hỏi:
- A Thụy, kế hoạch đó thật sự ổn chứ? Lỡ có chuyện gì sai sót...
Cố Giai Thụy nghe thế thì đưa tay nắm lấy tay cô gái nhỏ, bàn tay anh dịu dàng xoa xoa mu bàn tay trấn an Chu Linh nói:
- Đừng lo bé con! Tin tưởng anh.
Chu Linh thấy thế cũng dần bị ánh mắt kiên định của anh chinh phục, khẽ đưa mắt nhìn Cố Giai Thụy Chu Linh khẽ gật đầu nói:
- Lát nữa em đi cùng anh!
- Đều nghe em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.