Chương 88: Nơi giam giữ Cố Duy Lâm.
Kiều Uyển Ninh
05/10/2023
Tối hôm đó đúng như lời đã hẹn Cố Giai Thụy và Chu Linh cùng đến chỗ hẹn,
sau khi ăn tối xong cả hai cùng Lâm Thiên Long đi đến căn nhà đang giam
giữ Cố Duy Lâm. Ngay khi bước vào căn nhà đã mang đến cho Chu Linh một
cảm giác ớn lạnh rợn da gà đến lạ. Thấy không khí bất thường cô liền
theo quán tính nắm chặt hai tay Cố Giai Thụy đồng thời nấp sau lưng anh. Cánh tay bấu víu vào tay anh tạo ra những vết hằn sâu trên da thịt, chỉ nhìn điều này cũng đủ hiểu cô đã sợ hãi thế nào nên Cố Giai Thụy liền
nhanh tay choàng qua ôm vai cô an ủi. Giọng anh dịu dàng lại nhẹ nhàng
xoa dịu tâm hồn đang sợ hãi của cô:
- Linh Nhi, đừng sợ! Có anh đây rồi!
Đang sợ lại được Cố Giai Thụy trấn an lập tức làm Chu Linh bớt hoảng loạn, cô như tìm được ánh sáng trong đường hầm đêm tối sâu thẳm càng bám víu vào tay anh hơn nói:
- A Thụy, đừng rời khỏi em!
Cố Giai Thụy chẳng mấy khi thấy được dáng vẻ dựa dẫm này của Chu Linh nên dù biết cô đang sợ vẫn được nước lấn tới kiếm lợi. Anh vòng một tay qua ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang lạnh vì sợ của cô thủ thỉ:
- Anh sẽ ở đây mà! Đừng sợ nữa!
Nói rồi anh nhẹ nhàng vỗ vỗ eo Chu Linh trấn an sau đó tiếp tục cùng Lâm Thiên Long vào sâu bên trong biệt thự. Càng đi vào căn nhà càng toát lên sự lạnh lẽo, cả hai được Lâm Thiên Long dẫn xuống một tầng hầm bí mật ẩn sâu dưới cầu thang chính giữa tầng hai biệt thự. Những vụ án tra khảo phạm nhân thế này Cố Giai Thụy đã quen nên chẳng lấy làm gì lạ nữa. Đến cả căn biệt thự này cũng giống hệt căn biệt thự giam giữ tra khảo tội nhân của anh nên anh đương nhiên chẳng sợ nữa.
Đổi ngược lại là cô gái nhỏ của anh lại đang run lên không ngừng vì sợ hãi, Chu Linh vì chịu ám ảnh tâm lý khi bị bắt cóc từ nhỏ nên cô đặc biệt sợ những không gian tối chật hẹp. Cộng thêm việc cấu trúc căn nhà lại giống hệt nhà hoang năm xưa cô bị bắt giữ nên càng hình thành lên nỗi sợ bất diệt trong lòng cô. Nhìn thấy hình ảnh sợ hãi đến tái xanh mặt mày của Chu Linh khiến Cố Giai Thụy cũng lo lắng, anh nhíu mày ôm chặt cơ thể Chu Linh rồi lại nhẹ giọng ân cần nói:
- Linh Nhi, nếu em sợ thì cứ ở trên đi thôi đừng đi nữa. Nhìn em đang run rẩy như vầy làm anh cũng lo rm không chịu được mất. Thôi chuyện ở đây cứ để anh và cậu ấy lo em lên trên trước đi.
Mặc dù đang vô cùng sợ hãi nhưng khi nghe đề xuất của Cố Giai Thụy thì Chu Linh lại không chịu. Cô kiên định nhìn vào mắt anh rồi lắc đầu nói:
- Em không sao! Em nhất định phải đi cùng với anh mới được.
Thực ra nguyên nhân khiến Chu Linh phản ứng gay gắt như vậy rất đơn giản, vì cô muốn bảo vệ Cố Giai Thụy. Từ nhỏ anh đã trầm tĩnh ít nói lại thường xuyên bị Cố Duy Lâm lên lớp dạy dỗ nên Chu Linh rất ghét. Cô hay thấy cảnh Cố Duy Lâm chửi mắng Cố Giai Thụy thậm tệ dù anh chẳng làm sai chuyện gì, dần dần hình thành ở trong cô sự thù hận không hề nhỏ. Chu Linh đã quyết tâm sau này dù có chuyện gì cô nhất định cũng sẽ bảo vệ cho Cố Giai Thụy, đặc biệt chuyện này lại có liên quan đến Cố Duy Lâm nên đương nhiên cô phải can thiệp.
Thấy thái độ kiên định của Chu Linh nên Cố Giai Thụy cũng không ngăn cản, anh đưa tay lần nữa ôm chặt cơ thể cô trấn an rồi lại cùng đi tiếp. Đoạn đường cứ như thế nối dài thêm một đoạn rồi một đoạn cuối cùng cả ba dừng lại ở trước cửa một căn phòng. Thoạt nhìn căn phòng này khá bình thường và cũng không có gì là lạ cả nhưng... sâu bên trong lại ẩn chứa một cảnh tượng tàn bạo đến không dám nhìn.
Lâm Thiên Long tiến tới mở cánh cửa ra, trước khi đi vào bên trong anh nói:
- Hai vị, sau cánh cửa này có thể là một cảnh tượng rất ghê rợn nên tốt nhất các vị nên chuẩn bị sẵn tinh thần, nhất là cô đó Chu tiểu thư.
- Anh nói vậy là sao?
- Nói thật tôi không khuyến cáo cô cùng đi vào trong vì có thể cảnh tượng trong kia cô sẽ không chịu nổi.
- Ghê rợn như vậy?
- Đương nhiên! Cố Tổng là người làm ăn nên tôi nghĩ cô phải biết chứ. Chúng tôi bình thường sẽ rất đàng hoàng tử tế chỉ trừ vài trường hợp.
- Trường hợp nào?
- Đầu tiên là kẻ phản bội, thứ hai là kẻ nịnh nọt nhưng chuyên đâm sau lưng và thứ ba là những đối thủ dùng thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ. Đối với ba loại này thương nhân làm ăn nhất định sẽ không bỏ qua mà hành hạ đến chết.
Nghe đến đây đồng tử Chu Linh lập tức co lại, cô níu chặt tay áo Cố Giai Thụy khẽ rùng mình nhưng rồi lại quyết tâm nói:
- Tôi sẽ vào cùng! Tôi tin mình chịu được.
Lâm Thiên Long nghe vậy thì gật gù, ánh mắt anh hứng thú dáng chặt lên người Chu Linh, khẽ nhếch miệng nói:
- Tốt! Tôi đánh giá cao sự can đảm này của cô! Chu tiểu thư làm tôi thấy rất thú vị đấy!
Nói rồi Lâm Thiên Long đẩy cửa bước vào trong phòng, ngay thời khắc tiếp xúc đầu tiên với cảnh tượng bên trong Chu Linh đã lập tức hét lên đầy thất thanh và sợ hãi. Cô úp mặt vào ngực Cố Giai Thụy không dám nhìn nói:
- A Thụy, em sợ lắm!
- Linh Nhi, đừng sợ! Có anh đây rồi!
Đang sợ lại được Cố Giai Thụy trấn an lập tức làm Chu Linh bớt hoảng loạn, cô như tìm được ánh sáng trong đường hầm đêm tối sâu thẳm càng bám víu vào tay anh hơn nói:
- A Thụy, đừng rời khỏi em!
Cố Giai Thụy chẳng mấy khi thấy được dáng vẻ dựa dẫm này của Chu Linh nên dù biết cô đang sợ vẫn được nước lấn tới kiếm lợi. Anh vòng một tay qua ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang lạnh vì sợ của cô thủ thỉ:
- Anh sẽ ở đây mà! Đừng sợ nữa!
Nói rồi anh nhẹ nhàng vỗ vỗ eo Chu Linh trấn an sau đó tiếp tục cùng Lâm Thiên Long vào sâu bên trong biệt thự. Càng đi vào căn nhà càng toát lên sự lạnh lẽo, cả hai được Lâm Thiên Long dẫn xuống một tầng hầm bí mật ẩn sâu dưới cầu thang chính giữa tầng hai biệt thự. Những vụ án tra khảo phạm nhân thế này Cố Giai Thụy đã quen nên chẳng lấy làm gì lạ nữa. Đến cả căn biệt thự này cũng giống hệt căn biệt thự giam giữ tra khảo tội nhân của anh nên anh đương nhiên chẳng sợ nữa.
Đổi ngược lại là cô gái nhỏ của anh lại đang run lên không ngừng vì sợ hãi, Chu Linh vì chịu ám ảnh tâm lý khi bị bắt cóc từ nhỏ nên cô đặc biệt sợ những không gian tối chật hẹp. Cộng thêm việc cấu trúc căn nhà lại giống hệt nhà hoang năm xưa cô bị bắt giữ nên càng hình thành lên nỗi sợ bất diệt trong lòng cô. Nhìn thấy hình ảnh sợ hãi đến tái xanh mặt mày của Chu Linh khiến Cố Giai Thụy cũng lo lắng, anh nhíu mày ôm chặt cơ thể Chu Linh rồi lại nhẹ giọng ân cần nói:
- Linh Nhi, nếu em sợ thì cứ ở trên đi thôi đừng đi nữa. Nhìn em đang run rẩy như vầy làm anh cũng lo rm không chịu được mất. Thôi chuyện ở đây cứ để anh và cậu ấy lo em lên trên trước đi.
Mặc dù đang vô cùng sợ hãi nhưng khi nghe đề xuất của Cố Giai Thụy thì Chu Linh lại không chịu. Cô kiên định nhìn vào mắt anh rồi lắc đầu nói:
- Em không sao! Em nhất định phải đi cùng với anh mới được.
Thực ra nguyên nhân khiến Chu Linh phản ứng gay gắt như vậy rất đơn giản, vì cô muốn bảo vệ Cố Giai Thụy. Từ nhỏ anh đã trầm tĩnh ít nói lại thường xuyên bị Cố Duy Lâm lên lớp dạy dỗ nên Chu Linh rất ghét. Cô hay thấy cảnh Cố Duy Lâm chửi mắng Cố Giai Thụy thậm tệ dù anh chẳng làm sai chuyện gì, dần dần hình thành ở trong cô sự thù hận không hề nhỏ. Chu Linh đã quyết tâm sau này dù có chuyện gì cô nhất định cũng sẽ bảo vệ cho Cố Giai Thụy, đặc biệt chuyện này lại có liên quan đến Cố Duy Lâm nên đương nhiên cô phải can thiệp.
Thấy thái độ kiên định của Chu Linh nên Cố Giai Thụy cũng không ngăn cản, anh đưa tay lần nữa ôm chặt cơ thể cô trấn an rồi lại cùng đi tiếp. Đoạn đường cứ như thế nối dài thêm một đoạn rồi một đoạn cuối cùng cả ba dừng lại ở trước cửa một căn phòng. Thoạt nhìn căn phòng này khá bình thường và cũng không có gì là lạ cả nhưng... sâu bên trong lại ẩn chứa một cảnh tượng tàn bạo đến không dám nhìn.
Lâm Thiên Long tiến tới mở cánh cửa ra, trước khi đi vào bên trong anh nói:
- Hai vị, sau cánh cửa này có thể là một cảnh tượng rất ghê rợn nên tốt nhất các vị nên chuẩn bị sẵn tinh thần, nhất là cô đó Chu tiểu thư.
- Anh nói vậy là sao?
- Nói thật tôi không khuyến cáo cô cùng đi vào trong vì có thể cảnh tượng trong kia cô sẽ không chịu nổi.
- Ghê rợn như vậy?
- Đương nhiên! Cố Tổng là người làm ăn nên tôi nghĩ cô phải biết chứ. Chúng tôi bình thường sẽ rất đàng hoàng tử tế chỉ trừ vài trường hợp.
- Trường hợp nào?
- Đầu tiên là kẻ phản bội, thứ hai là kẻ nịnh nọt nhưng chuyên đâm sau lưng và thứ ba là những đối thủ dùng thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ. Đối với ba loại này thương nhân làm ăn nhất định sẽ không bỏ qua mà hành hạ đến chết.
Nghe đến đây đồng tử Chu Linh lập tức co lại, cô níu chặt tay áo Cố Giai Thụy khẽ rùng mình nhưng rồi lại quyết tâm nói:
- Tôi sẽ vào cùng! Tôi tin mình chịu được.
Lâm Thiên Long nghe vậy thì gật gù, ánh mắt anh hứng thú dáng chặt lên người Chu Linh, khẽ nhếch miệng nói:
- Tốt! Tôi đánh giá cao sự can đảm này của cô! Chu tiểu thư làm tôi thấy rất thú vị đấy!
Nói rồi Lâm Thiên Long đẩy cửa bước vào trong phòng, ngay thời khắc tiếp xúc đầu tiên với cảnh tượng bên trong Chu Linh đã lập tức hét lên đầy thất thanh và sợ hãi. Cô úp mặt vào ngực Cố Giai Thụy không dám nhìn nói:
- A Thụy, em sợ lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.