Chương 33: Sự cưng chiều chỉ dành cho riêng em
Kiều Uyển Ninh
27/08/2023
Ăn sáng xong Chu Linh hí ha hí hửng nắm tay Cố Giai Thụy kéo anh đi nhanh ra xe, cô vui vẻ ngồi vào xe vẻ mặt phấn khích nói:
- A Thụy, mau! Đi thôi!
Cố Giai Thụy thấy thế thì bật cười, anh có lẽ đã thật sự hết cách với cô gái nhỏ này rồi. Lúc vừa ngồi vào bàn ăn sáng dáng vẻ của cô đã chọc cười anh không ít vậy mà giờ ra đến xe nhìn cô anh vẫn có cảm giác buồn cười. Nghĩ rồi Cố Giai Thụy đưa tay xoa xoa má Chu Linh nói:
- Đừng vội! Bây giờ chúng ta sẽ đi ngay!
Nghe vậy Chu Linh hớn hở gật đầu, trên suốt đường đi côn nàng không ngừng nở nụ cười tít mắt làm cho người bên cạnh như Cố Giai Thụy cũng thấy vui lây. Vừa chạy xe Cố Giai Thụy vừa nghe Chu Linh nói, anh bất ngờ khi nghe cô nói câu:
- A Thụy, sau này anh phải chở em đi dạo phố thường xuyên đó! Anh xem không biết đã bao lâu rồi chúng ta chẳng có cơ hội đi chơi với nhau nữa.
Câu nói vô tình này của Chu Linh đã làm Cố Giai Thụy phải đứng hình mất mấy giây, anh đơ người không biết phải phản ứng ra sao trước lời nói ngây ngô ấy. Thật ra câu nói của Chu Linh chẳng mang theo ý nghĩa trách móc gì cả, cô nàng chỉ là thuận miệng nên nói ra thôi nhưng lại làm Cố Giai Thụy phải suy ngẫm. Đúng là từ khi Chu Linh về nước anh vẫn chưa từng có quá nhiều thời gian rảnh dành cho cô. Có chăng chỉ là cố gắng sắp xếp thời gian hơn trước nhưng có lẽ vẫn là không đủ, nghĩ rồi Cố Giai Thụy lên tiếng hỏi:
- Linh Nhi, em thích đi cùng anh đến thế sao?
- Đương nhiên rồi! Ngoài anh ra em còn có thể thích đi với ai khác nữa chứ.
- Sao lại vậy? Linh Nhi có rất nhiều bạn mà?
- Nhưng em không thích đi cùng bọn họ! Đi cùng bọn họ họ sẽ không cưng chiều em như anh! Vậy nên em thích đi với anh!
Câu nói của Chu Linh trong giây lát thành công đánh thẳng vào điểm yếu của anh chàng nào đó. Cố Giai Thụy nghe cô trả lời thì vui đến cười tít mắt hỏi:
- Vậy nếu sau này anh dẫn Linh Nhi đi dạo phố nhiều em sẽ thấy vui chứ?
- Tất nhiên rồi!
- Nếu em chán không muốn đi cùng anh nữa thì phải làm sao?
- Sẽ không bao giờ có chuyện đó!
- Tại sao vậy?
- Vì A Thụy là người Chu Linh em thích nhất! Dù anh có làm gì em cũng sẽ vẫn muốn đi cùng anh, không bao giờ chán!
Chu Linh đúng thật là biết ăn nói, chỉ một câu đã làm Cố Giai Thụy vui hết cả ngày còn giúp anh không còn căng thẳng hay có cảm giác áy náy. Chính vì những cảm xúc vui vẻ tích cực như vậy cũng đã xóa đi những cảm xúc tiêu cực không vui của anh khi nghĩ về Vân Hạ. Chu Linh ngồi trong xe thong dong nhìn ngắm cảnh vật rồi như chợt nhớ ra chuyện gì vội vàng xoay sang Cố Giai Thụy hỏi:
- A Thụy, sao sáng nay anh cứ nhìn em cười hoài thế? Em có chỗ nào mắc cười sao? Hay kiểu tóc và trang phục hôm nay không phù hợp?
Cố Giai Thụy đang lái xe nghe vậy thì khẽ nhướng mày, anh nhớ lại cảnh tượng lúc sáng rồi lại bật cười khanh khách. Dáng vẻ hào hứng này của Cố Giai Thụy càng làm Chu Linh không hiểu gì, cô phồng má trợn mắt mắt nhìn anh nói:
- A Thụy, đừng cười nữa! Mau nói đi!
Thấy dáng vẻ giận dữ này của mèo con nhỏ Cố Giai Thụy lập tức im bặt, mặc dù vẫn còn rất muốn cười nhưng anh đành phải nén lại rồi khẽ đưa tay xoa đầu cô nói:
- Không có! Linh Nhi của anh rất xinh đẹp không có chỗ nào để chê cả.
- Vậy tại sao anh cười?
- Anh chỉ là nhớ lại một vài biểu cảm lúc sáng của em nên chợt cảm thấy vui vẻ.
- Biểu cảm gì? Em có biểu cảm nào rất mắc cười sao? Sao em không biết?
Nghe vậy Cố Giai Thụy khẽ đưa tay nhéo nhéo cái má mềm mại của Chu Linh rồi thản nhiên đáp:
- Có muốn nghe không?
- Muốn ạ!
- Vậy em hôn anh đi! Hôn anh một cái rồi anh sẽ nói.
Chu Linh nghe vậy thì dẩu miệng đáp:
- Lợi dụng! Lưu manh!
- Hửm? Anh chỉ là muốn bạn gái hôn anh một cái thôi mà, sao gọi là lưu manh lợi dụng?
- Ai là bạn gái anh chứ? Anh chưa tỏ tình em cũng chưa đồng ý nên không tính!
Nghe đến đây Cố Giai Thụy chợt sững người, anh giật mình nhận ra hình như Chu Linh nói đúng. Anh chưa tỏ tình với mèo con nhỏ! Nghĩ đến đây Cố Giai Thụy lập tức chuyển sang trạng thái bất an, một loạt vấn đề được anh đặt ra trong đầu. Nếu lỡ mai mốt có người tỏ tình với mèo con nhỏ nhà anh thì sao? Nếu lỡ mai mốt cô vì chuyện này mà cảm thấy tủi thân thì sao? Bla bla bla các thứ khiến Cố Giai Thụy hoang mang tột độ, rồi bỗng tự nhiên trong đầu anh xuất hiện một ý nghĩ.
Cố Giai Thụy khẽ nhếch môi cười với ánh mắt đầy vẻ mưu tính rồi xoay sang nói với Chu Linh:
- Linh Nhi, lát nữa anh sẽ cho em một bất ngờ lớn.
Chu Linh nghe vậy thì hớn hở hỏi:
- Bất ngờ gì?
- Bí mật!
Nghe vậy Chu Linh khẽ bỉu môi, cô chu miệng tặc lưỡi nói nhỏ:
- Bật mí chút cho em cũng được mà! Nhỏ mọn!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ nhướng mày, anh nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của Chu Linh giọng cảnh cáo:
- Anh nghe đấy nhé? Đợi lát nữa em sẽ biết bí mật là gì thôi! Nói cho em biết rồi thì còn gì bất ngờ nữa. Ngoan, một lát thôi!
- Được rồi! Em sẽ đợi xem đó!
Dứt lời cả hai nhìn nhau bật cười khanh khách, không khí trong xe đã vui nay còn vui hơn. Cố Giai Thụy và Chu Linh cứ thế trò chuyện suốt cả đoạn đường.
- A Thụy, mau! Đi thôi!
Cố Giai Thụy thấy thế thì bật cười, anh có lẽ đã thật sự hết cách với cô gái nhỏ này rồi. Lúc vừa ngồi vào bàn ăn sáng dáng vẻ của cô đã chọc cười anh không ít vậy mà giờ ra đến xe nhìn cô anh vẫn có cảm giác buồn cười. Nghĩ rồi Cố Giai Thụy đưa tay xoa xoa má Chu Linh nói:
- Đừng vội! Bây giờ chúng ta sẽ đi ngay!
Nghe vậy Chu Linh hớn hở gật đầu, trên suốt đường đi côn nàng không ngừng nở nụ cười tít mắt làm cho người bên cạnh như Cố Giai Thụy cũng thấy vui lây. Vừa chạy xe Cố Giai Thụy vừa nghe Chu Linh nói, anh bất ngờ khi nghe cô nói câu:
- A Thụy, sau này anh phải chở em đi dạo phố thường xuyên đó! Anh xem không biết đã bao lâu rồi chúng ta chẳng có cơ hội đi chơi với nhau nữa.
Câu nói vô tình này của Chu Linh đã làm Cố Giai Thụy phải đứng hình mất mấy giây, anh đơ người không biết phải phản ứng ra sao trước lời nói ngây ngô ấy. Thật ra câu nói của Chu Linh chẳng mang theo ý nghĩa trách móc gì cả, cô nàng chỉ là thuận miệng nên nói ra thôi nhưng lại làm Cố Giai Thụy phải suy ngẫm. Đúng là từ khi Chu Linh về nước anh vẫn chưa từng có quá nhiều thời gian rảnh dành cho cô. Có chăng chỉ là cố gắng sắp xếp thời gian hơn trước nhưng có lẽ vẫn là không đủ, nghĩ rồi Cố Giai Thụy lên tiếng hỏi:
- Linh Nhi, em thích đi cùng anh đến thế sao?
- Đương nhiên rồi! Ngoài anh ra em còn có thể thích đi với ai khác nữa chứ.
- Sao lại vậy? Linh Nhi có rất nhiều bạn mà?
- Nhưng em không thích đi cùng bọn họ! Đi cùng bọn họ họ sẽ không cưng chiều em như anh! Vậy nên em thích đi với anh!
Câu nói của Chu Linh trong giây lát thành công đánh thẳng vào điểm yếu của anh chàng nào đó. Cố Giai Thụy nghe cô trả lời thì vui đến cười tít mắt hỏi:
- Vậy nếu sau này anh dẫn Linh Nhi đi dạo phố nhiều em sẽ thấy vui chứ?
- Tất nhiên rồi!
- Nếu em chán không muốn đi cùng anh nữa thì phải làm sao?
- Sẽ không bao giờ có chuyện đó!
- Tại sao vậy?
- Vì A Thụy là người Chu Linh em thích nhất! Dù anh có làm gì em cũng sẽ vẫn muốn đi cùng anh, không bao giờ chán!
Chu Linh đúng thật là biết ăn nói, chỉ một câu đã làm Cố Giai Thụy vui hết cả ngày còn giúp anh không còn căng thẳng hay có cảm giác áy náy. Chính vì những cảm xúc vui vẻ tích cực như vậy cũng đã xóa đi những cảm xúc tiêu cực không vui của anh khi nghĩ về Vân Hạ. Chu Linh ngồi trong xe thong dong nhìn ngắm cảnh vật rồi như chợt nhớ ra chuyện gì vội vàng xoay sang Cố Giai Thụy hỏi:
- A Thụy, sao sáng nay anh cứ nhìn em cười hoài thế? Em có chỗ nào mắc cười sao? Hay kiểu tóc và trang phục hôm nay không phù hợp?
Cố Giai Thụy đang lái xe nghe vậy thì khẽ nhướng mày, anh nhớ lại cảnh tượng lúc sáng rồi lại bật cười khanh khách. Dáng vẻ hào hứng này của Cố Giai Thụy càng làm Chu Linh không hiểu gì, cô phồng má trợn mắt mắt nhìn anh nói:
- A Thụy, đừng cười nữa! Mau nói đi!
Thấy dáng vẻ giận dữ này của mèo con nhỏ Cố Giai Thụy lập tức im bặt, mặc dù vẫn còn rất muốn cười nhưng anh đành phải nén lại rồi khẽ đưa tay xoa đầu cô nói:
- Không có! Linh Nhi của anh rất xinh đẹp không có chỗ nào để chê cả.
- Vậy tại sao anh cười?
- Anh chỉ là nhớ lại một vài biểu cảm lúc sáng của em nên chợt cảm thấy vui vẻ.
- Biểu cảm gì? Em có biểu cảm nào rất mắc cười sao? Sao em không biết?
Nghe vậy Cố Giai Thụy khẽ đưa tay nhéo nhéo cái má mềm mại của Chu Linh rồi thản nhiên đáp:
- Có muốn nghe không?
- Muốn ạ!
- Vậy em hôn anh đi! Hôn anh một cái rồi anh sẽ nói.
Chu Linh nghe vậy thì dẩu miệng đáp:
- Lợi dụng! Lưu manh!
- Hửm? Anh chỉ là muốn bạn gái hôn anh một cái thôi mà, sao gọi là lưu manh lợi dụng?
- Ai là bạn gái anh chứ? Anh chưa tỏ tình em cũng chưa đồng ý nên không tính!
Nghe đến đây Cố Giai Thụy chợt sững người, anh giật mình nhận ra hình như Chu Linh nói đúng. Anh chưa tỏ tình với mèo con nhỏ! Nghĩ đến đây Cố Giai Thụy lập tức chuyển sang trạng thái bất an, một loạt vấn đề được anh đặt ra trong đầu. Nếu lỡ mai mốt có người tỏ tình với mèo con nhỏ nhà anh thì sao? Nếu lỡ mai mốt cô vì chuyện này mà cảm thấy tủi thân thì sao? Bla bla bla các thứ khiến Cố Giai Thụy hoang mang tột độ, rồi bỗng tự nhiên trong đầu anh xuất hiện một ý nghĩ.
Cố Giai Thụy khẽ nhếch môi cười với ánh mắt đầy vẻ mưu tính rồi xoay sang nói với Chu Linh:
- Linh Nhi, lát nữa anh sẽ cho em một bất ngờ lớn.
Chu Linh nghe vậy thì hớn hở hỏi:
- Bất ngờ gì?
- Bí mật!
Nghe vậy Chu Linh khẽ bỉu môi, cô chu miệng tặc lưỡi nói nhỏ:
- Bật mí chút cho em cũng được mà! Nhỏ mọn!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ nhướng mày, anh nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của Chu Linh giọng cảnh cáo:
- Anh nghe đấy nhé? Đợi lát nữa em sẽ biết bí mật là gì thôi! Nói cho em biết rồi thì còn gì bất ngờ nữa. Ngoan, một lát thôi!
- Được rồi! Em sẽ đợi xem đó!
Dứt lời cả hai nhìn nhau bật cười khanh khách, không khí trong xe đã vui nay còn vui hơn. Cố Giai Thụy và Chu Linh cứ thế trò chuyện suốt cả đoạn đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.