Lão Công Nói Nàng Không Thương Ta
Chương 4: Muốn Ăn Món Gì? Tôi Làm Cho Em
Đồ Sinh Sinh
19/12/2020
Thời
điểm điện ảnh kết thúc đã hơn sáu giờ, ra rạp chiếu phim, Đặng Tuyển
ngước nhìn trời đột ngột chuyển tối, nhẹ nhàng hỏi Thượng Tuyết có muốn
đi dạo phố hay không.
Nghĩ tới tâm tình mình giờ khắc này cũng không tốt, Thượng Tuyết lắc lắc đầu:
"Em hơi mệt."
Đặng Tuyển cúi đầu, khẽ hôn lên tóc Thượng Tuyết một cái, ôn nhu hỏi:
"Vì sao không vui?"
"Không... Có lẽ, có lẽ là do em đói bụng." Thượng Tuyết nói dối.
Đặng Tuyển nhìn nàng một chút, gợi ý:
"Nếu không tới nhà hàng trước đi."
Thượng Tuyết lắc đầu:
"Em muốn về nhà."
"Muốn ăn món gì?" Đặng Tuyển giúp Thượng Tuyết sửa sang quần áo một chút, sau đó nắm tay dắt Thượng Tuyết đi tới bãi đậu xe, "Tôi làm cho em."
Thượng Tuyết nghĩ một chút:
"Hay là thôi, gọi dì làm đi. Chị cũng đừng phiền lụy."
Đặng Tuyển mỉm cười:
"Không phiền, lâu rồi không nấu cho em ăn."
"Vậy chị làm cháo thịt nạc nhé, em muốn ăn chút thanh đạm."
"Được."
Thật là, chính mình đều bị Đặng Tuyển cưng chiều làm hư.
Nàng hưởng thụ sự dằn vặt của Đặng Tuyển, bị một người mà mình yêu tha thiết lại là người không thương mình sủng trong lòng bàn tay.
Loại dằn vặt này, chỉ duy nhất nàng, Thượng Tuyết hiểu được.
Nàng biết phải làm sao đây? Nàng mỗi ngày đều hưởng thụ sự dằn vất ấy, có thể làm, chỉ là gắng để bản thân không đắm chìm trong biển ôn nhu của Đặng Tuyển. Nhưng mà... rõ ràng nàng sớm đã hãm sâu vào trong đấy...
Về đến nhà, Đặng Tuyển đổi quần áo ở nhà rồi đi vào nhà bếp, Thượng Tuyết xem TV, thực rất vô vị, vì thế lặng lẽ chạy đến cửa phòng bếp để xem lão công nhà nàng nấu cơm. Đặng Tuyển khi chăm chú lông mày đều nhíu chặt lại, tóc đen tản ra trượt xuống trán theo động tác cúi đầu, Đặng Tuyển đầu thoáng nghiêng, sau đem thịt cắt gọn bỏ vào trong nồi, tỉ mỉ quấy, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt quyến luyến đằng sau lưng của thê tử.
Đặng Tuyển nấu cháo xong, lúc bưng ra thì Thượng Tuyết đã nhào đến bên ghế sô-pha. Đặng Tuyển đặt cơm trên bàn ăn, í ới gọi thê tử:
"Lão bà, ăn cơm."
"Dạ... Vâng..." Thượng Tuyết đáp.
Ngồi ở trước bàn, Thượng Tuyết ngơ ngác nhìn Đặng Tuyển, nữ nhân hoàn hảo này. Trong lòng càng ngày càng chua xót, Đặng Tuyển nàng đã trở lại, vai phụ như mình rốt cuộc phải rời khỏi sàn diễn.
Đã sớm biết, không phải sao? Thế nhưng vì cái gì, vẫn luôn không cam lòng...
Tình yêu của Đặng Tuyển, nàng vẫn không có được.
So với không cam lòng, có lẽ là luyến tiếc nhiều hơn đi.
Luyến tiếc Đặng Tuyển, nữ nhân nàng yêu nhiều năm này.
"Sao thế?" Đặng Tuyển hỏi thê tử, "Không hợp khẩu vị hả?"
"Không... Không phải..." Thượng Tuyết phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói.
"Ngày hôm nay em đều thất thần, xảy ra chuyện gì ư?"
"Không có... Có thể, có thể là do công việc..."
Đặng Tuyển nhìn tới ánh mắt né tránh của Thượng Tuyết, lời chưa kịp ra khỏi miệng đành phải nuốt xuống, đổi thành một đoạn khác:
"Công tác, cố gắng là tốt rồi."
"Em biết." Thượng Tuyết gật đầu.
Nghĩ tới tâm tình mình giờ khắc này cũng không tốt, Thượng Tuyết lắc lắc đầu:
"Em hơi mệt."
Đặng Tuyển cúi đầu, khẽ hôn lên tóc Thượng Tuyết một cái, ôn nhu hỏi:
"Vì sao không vui?"
"Không... Có lẽ, có lẽ là do em đói bụng." Thượng Tuyết nói dối.
Đặng Tuyển nhìn nàng một chút, gợi ý:
"Nếu không tới nhà hàng trước đi."
Thượng Tuyết lắc đầu:
"Em muốn về nhà."
"Muốn ăn món gì?" Đặng Tuyển giúp Thượng Tuyết sửa sang quần áo một chút, sau đó nắm tay dắt Thượng Tuyết đi tới bãi đậu xe, "Tôi làm cho em."
Thượng Tuyết nghĩ một chút:
"Hay là thôi, gọi dì làm đi. Chị cũng đừng phiền lụy."
Đặng Tuyển mỉm cười:
"Không phiền, lâu rồi không nấu cho em ăn."
"Vậy chị làm cháo thịt nạc nhé, em muốn ăn chút thanh đạm."
"Được."
Thật là, chính mình đều bị Đặng Tuyển cưng chiều làm hư.
Nàng hưởng thụ sự dằn vặt của Đặng Tuyển, bị một người mà mình yêu tha thiết lại là người không thương mình sủng trong lòng bàn tay.
Loại dằn vặt này, chỉ duy nhất nàng, Thượng Tuyết hiểu được.
Nàng biết phải làm sao đây? Nàng mỗi ngày đều hưởng thụ sự dằn vất ấy, có thể làm, chỉ là gắng để bản thân không đắm chìm trong biển ôn nhu của Đặng Tuyển. Nhưng mà... rõ ràng nàng sớm đã hãm sâu vào trong đấy...
Về đến nhà, Đặng Tuyển đổi quần áo ở nhà rồi đi vào nhà bếp, Thượng Tuyết xem TV, thực rất vô vị, vì thế lặng lẽ chạy đến cửa phòng bếp để xem lão công nhà nàng nấu cơm. Đặng Tuyển khi chăm chú lông mày đều nhíu chặt lại, tóc đen tản ra trượt xuống trán theo động tác cúi đầu, Đặng Tuyển đầu thoáng nghiêng, sau đem thịt cắt gọn bỏ vào trong nồi, tỉ mỉ quấy, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt quyến luyến đằng sau lưng của thê tử.
Đặng Tuyển nấu cháo xong, lúc bưng ra thì Thượng Tuyết đã nhào đến bên ghế sô-pha. Đặng Tuyển đặt cơm trên bàn ăn, í ới gọi thê tử:
"Lão bà, ăn cơm."
"Dạ... Vâng..." Thượng Tuyết đáp.
Ngồi ở trước bàn, Thượng Tuyết ngơ ngác nhìn Đặng Tuyển, nữ nhân hoàn hảo này. Trong lòng càng ngày càng chua xót, Đặng Tuyển nàng đã trở lại, vai phụ như mình rốt cuộc phải rời khỏi sàn diễn.
Đã sớm biết, không phải sao? Thế nhưng vì cái gì, vẫn luôn không cam lòng...
Tình yêu của Đặng Tuyển, nàng vẫn không có được.
So với không cam lòng, có lẽ là luyến tiếc nhiều hơn đi.
Luyến tiếc Đặng Tuyển, nữ nhân nàng yêu nhiều năm này.
"Sao thế?" Đặng Tuyển hỏi thê tử, "Không hợp khẩu vị hả?"
"Không... Không phải..." Thượng Tuyết phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói.
"Ngày hôm nay em đều thất thần, xảy ra chuyện gì ư?"
"Không có... Có thể, có thể là do công việc..."
Đặng Tuyển nhìn tới ánh mắt né tránh của Thượng Tuyết, lời chưa kịp ra khỏi miệng đành phải nuốt xuống, đổi thành một đoạn khác:
"Công tác, cố gắng là tốt rồi."
"Em biết." Thượng Tuyết gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.