Chương 59: Một nhà
Miệng Cười Thường Mở
14/08/2013
“Bốn năm? Viêm Liệt anh đang nói gì đấy, anh có phải hay không có bí mật gì không nói cho em biết.”
“Đây mới thật là một bí mật, anh chưa nói với cho người nào cả, năm đó khi anh thi đậu vào Hoàng gia học viện học ở hệ tài chính nhưng thật ra là có chút hoang mang không định vị được bản thân mình, rất nhiều chuyện đều lạ lẫm khiến cho mình bị hoa mắt, không biết tương lai sẽ đi đâu, nhưng khi đó thì em xuất hiện. Nếu em còn nhớ thì ba năm rưỡi trước em đứng ở trên bục đó diễn thuyết khi đó em nói cho mọi người biết mỗi người sống đều có ý nghĩa riêng của mình, tồn tại là một loại giá trị, em cũng nói trong kinh doanh kẻ mạnh thì sống, muốn thành công sẽ phải trả giá bằng nỗ lực, vất vả nhiều hơn so với người bình thường… Kỳ thật, em còn nói rất nhiều rất nhiều… có những câu anh đã không nhớ được, nhưng anh chỉ biết những lời nói đó đã in sâu và tâm trí của anh, vào tiền thức của anh, sau khi nghe em diễn thuyết anh đã tạo ra được cho mình một cái mục tiêu, mà cũng chính là vì mục tiêu này mà anh liên tục kiên trì không ngừng cố gắng, để cho anh vô luận gặp phải bao nhiêu khó khăn đều sẽ không từ bỏ, để cho anh đi tiếp cho tới bây giờ, đi tới bên cạnh em, mà mục tiêu này của anh đó là có thể được đứng ở bên cạnh em, để mong trong thành tựu của em có 1 phần thuộc về mình, em là thần tượng của anh, là động lực, là mục tiêu anh luôn liên tục truy tìm, cũng là chỗ dựa tinh thần đối với anh mà nói sự tồn tại của em là cực kì quan trọng!” Viêm Liệt nhớ lại kí ức mãnh liệt đó, rồi nhìn Bắc Đường Yên ánh mắt tựa hồ xuyên thấu trở lại những ngày kia.
“Quan trọng đến mức cuộc sống của anh hoàn toàn bị em chiếm cứ, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ tới bóng dáng của em bất luận là học tập hay gặp phải những cửa ải khó khi đó anh lại nghĩ tới em, nghĩ tới nếu như là em thì em sẽ làm như thế nào; khi gặp khó khăn trong cuộc sống cũng sẽ nghĩ tới em, anh còn hoàn toàn bị em ám ảnh tới mức đem mọi cô gái chung quanh theo đuổi mình so sánh với em sau đó phát hiện bọn họ không có thông minh như em, không có lý trí như em, không có rắn rỏi như em… Tóm lại anh là cảm thấy bịn họ đều không phải là người trong lòng anh muốn….nhưng lúc ấy anh cũng không có cho rằng đây là một loại yêu, anh chỉ cho là mình đem em trở thành thần tượng đó là 1 sự sùng bái, nhưng càng về sau khi em xuất hiện ở trong cuộc sống này, chúng ta có được đến như này khi đó anh mới chợt nhận ra thì ra tình cảm của mình đối với em là tận đáy lòng sâu như vậy, thì ra là…. anh đã vô tình yêu em, đã yêu em sớm như vậy!”
Lời Viêm Liệt nói đối với Bắc Đường Yên mà nói tuyệt đối là một điều làm cho nàng cực rung động, thử hỏi xem một người nào đó phát hiện người trong lòng của mình thì ra là đã thầm mến mình tới bốn năm rồi…. có thể không rung động sao?
Sau rung động thì đó là cảm xúc ngọt ngào giống như là khoảng trống trái tim được lấp đầu.
“Viêm Liệt…em cảm thấy chúng ta sẽ có tương lai.” Bắc Đường Yên từng nói qua, nàng muốn yêu thuần túy, kỳ thật tình yêu Viêm Liệt đối với nàng không phải là không thuần túy, mà là cách yêu ngốc mà chân thành.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Thật sự?” Viêm Liệt hưng phấn nhìn Bắc Đường Yên, có chút hoài nghi vừa rồi mình nghe được cái gì.
“Thật sự, bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Viêm Liệt khẩn trương hỏi.
“Bất quá, anh phải dưỡng thương cho tốt, nếu không em cũng chỉ có thể đem anh dấu ở nhà bởi vì anh quá nặng!”
Mà khi Hoàng Phủ Dật Đình trở lại, nhìn qua một màn Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên ôm nhau, bốn phía đều là hộ vệ cầm súng, mà người của hắn đều bị trói lại đồng nghĩa với nó là hắn thất bại.
Tổn hao bao công sức lại thành vô ích, điều này làm cho Hoàng Phủ Dật Đình cảm thấy đây quả thực là chuyện nực cười, mà hắn chính là 1 thằng hề.
“Em…. dự định xử trí anh thế nào?” Yêu nàng cho nên hiểu rõ nàng, hắn làm như vậy đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên là sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, cũng không biết nàng sẽ xử trí hắn như thế nào đây.
“Hoàng Phủ Dật Đình, tôi cảm thấy được anh rất đáng thương, xem như đồng tình đi, sự tình đang sức tốt, phẫn nộ đối với Hoàng Phủ Dật Đình giảm đi rất nhiều, hơn nữa nhìn Hoàng Phủ Dật đình vẻ mặt ngốc trệ kia cũng làm cho nàng thật sự cảm thấy người nam nhân này có chút đáng thương, chỉ là…
“Mặc dù tôi sẽ không so đo với anh nhưng anh vẫn là chuẩn bị sẵn sàng đi, Hoàng Phủ Hiên cậu ấy sẽ không bỏ qua cho anh.” Bắc Đường Yên sẽ không giữ lại người nguy hại người của mình , mặc dù không đến mức giết hắn nhưng là tuyệt đối sẽ cho hắn sống thoải mái, nàng không hi vọng còn phải lần nữa ngàn dặm xa xôi đi trực thăng tới tìm chồng. (L: sự đời ko biết đâu sẽ có lần thứ 2….)
Hoàng Phủ Dật Đình trên mặt là chợt lóe lên vẻ hoảng sợ nhưng rất nhanh liền biến chuyển.
Bắc Đường Yên mang theo mọi người rời đi, chính mình thì đỡ Viêm Liệt, hai người nụ cười qua lại khiến xung quanh sang bừng.
Viêm Liệt an tâm ở nhà tĩnh dưỡng, Bắc Đường Yên khi đang làm việc thi thoảng cũng sẽ nớ tới Viêm Liệt, sau đó gọi điện thoại hai người nói qua lại vài câu, không phải lời dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ là vài câu ân cần thăm hỏi nhưng lại làm cho hai người không biết mệt, có đôi khi thậm chí chỉ là lẳng lặng cầm lấy điện thoại cái gì cũng không nói, nhưng 2 người đều là mỉm cười hạnh phúc . (L; yêu đúng là làm chon g` ta có nhiều hành động ko bt`)
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Văn Mẫn gần đây tâm tình cũng tốt, thủ trưởng tâm tình tốt nàng dĩ nhiên là công tác nhẹ nhàng, mọi sự không lo.
Bất quá gần đây thành phố này tựa hồ có chút không yên ổn, các thế lực ngầm đang đấu đá lẫn nhau nghe nói xảy ra chuyện gì đó làm chọc giận nữ vương, nói cụ thể một chút chính là bằng hữu của tổng tài nhà mình bởi vì chuyện của tổng tài mà giận dữ, hơn nữa tựa hồ còn có một bằng hữu tổng tài cũng bị sát thủ ám sát, làm cho cái vị bạn gì gì đó hắc đạo đem cả 1 chuỗi thế lực hắc đạo quy hoạch lại một chút này giống như là kế hoạch bình thường phát triển 1 thành phố vậy, sửa rồi bày biện một phen rồi thu hoạch là 1 cảnh tượng tốt đẹp, có điều thế giới đen đó thì quá nhiều điều không ổn nên dọn dẹp cũng không phải dễ.
Hơi thở mùa hè lan vào tững ngõ ngách, kì thi tốt nghiệp trung học rút cục đã qua, người một nhà Viêm Liệt lại tụ tập trong bệnh viện, mặc dù là ngày nghỉ nhưng nàng như cũ vừa cùng mọi người nói chuyện phiếm vừa bớt thời giờ xử lý những việc Văn Mẫn gọi điện thoại tới.
Mọi người mặc dù đều cười nhưng thỉnh thoảng liền đem ánh mắt hướng tới phía Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên khi này cũng không nhiều lời chỉ là mỉm cười lộ ra nét nhu hòa chỉ là dù cho như vậy nàng cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Viêm phụ Viêm mẫu còn có em trai Viêm Liệt tựa hồ cũng rất thích Bắc Đường Yên, nhưng thích đồng thời cũng có điểm sợ hãi, Bắc Đường Yên mặc dù hết sức toả ra sự dễ gần nhưng vẫn cũ làm cho người ta có cảm giác phải giữ khoảng cách, có lẽ đó là bản tính của nhiều năm không phải là có thể dễ dàng thay đổi, huống chi là Viêm phụ là 1 người dân bình thường đối với người như Bắc Đường Yên luôn có cảm giác có khoảng cách.
Em trai Viêm Liệt kết quả thi tốt nghiệp trung học rất tốt, đã có giấy báo vào Hoàng gia học viện cũng là hệ tài chính, Viêm Liệt là thần tượng của Viêm Thực, luôn lấy anh trai làm mục tiêu phấn đấu, vượt qua.
Viêm Liệt thì lại muốn khuyên em trai hãy chọn 1 ngành mà mình thích đừng có vì xúc động nhất thời mà mù quáng.
“Tiểu Thực, trong trường có rất nhiều ngành em hãy thử suy nghĩ chọn ngành phù hợp với chính mình, bây giờ trường chưa nghỉ hè, có muốn chị dẫn em đi tham quan qua, có lẽ em tận mắt chứng kiến, nghe 1 bài giờ giảng, có lẽ có thể phát hiện con đường em muốn đi khác với hứng thú nhất thời.” Bắc Đường Yên rất thích em trai của Viêm Liệt, đây là 1 thanh niên có triển vọng, hy vọng của nó có bóng dáng của Viêm Liệt khi 4 năm trước đó.
“Điều này sao có thể cửa sau của Hoàng gia học viện là cửa chống đạn sao có thể để cho em đi tán loạn!” Viêm Thực trợn to mắt nhìn Bắc Đường Yên, đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ nhưng lập tức trở nên ảm đạm, so với Viêm Liệt thì tính tình Viêm Thực lỗ mãng hơn một chút, cũng thẳng thắn hơn một chút dù sao vẫn còn chưa trưởng thành mà thôi.
“Cửa chống đạn?” Bắc Đường Yên cảm giác mình nghe được từ ngữ làm mình buồn cười.
“Đúng vậy, ở trường học của em mọi người đều nói vậy, bởi vì phải có người có rất nhiều người có tiền có thế muốn tiến cửa Hoàng gia học viện cũng không được cho nên tất cả mọi người nói cửa sau của Hoàng gia học viện có cửa chống đạn.” Viêm Thực cảm giác mình nói tuyệt không khoa trương, bởi vì đây là tất cả sự thật được nhiều người thừa nhận.
“Đó là bởi vì bọn họ còn chưa đủ có tiền cũng không có đủ quyền, hoặc là bọn họ sử dụng phương pháp vô dụng, không đủ thông minh.” Bắc Đường Yên nở nụ cười, nghĩ đến Hoàng gia học viện có vài quy củ cổ quái ít nhiều cũng có chút hoài niệm dù sao tại đó nàng học cũng lâu, lại còn may mắn biết mười một cô bạn độc hại kia, kỳ thật độc hại giống nhau là các nàng tự mình nói mình, ở trong mắt mọi người là mười hai người bọn họ là 12 cá tính khác biệt kẻ lạnh lùng người nóng nảy, kẻ tôn quý người thanh nhã, kẻ ảm đạm người hiền hoà, mỗi người có chí hướng bất đồng nhưng điều quan trọng nhất là cùng làm bạn, cùng 1 thái độ kiêu ngạo với đời, kiên cường, có cố chấp vì điều mình muốn mà làm mọi thứ, sống thoải mái là chính mình…
Nghĩ như vậy làm cho Bắc Đường Yên lại nghĩ đến mấy ngày trước mọi người gặp nhau, tựa hồ mỗi người vẻ mặt đều khác xem ra đây chính là ma lực của tình yêu 1 vụ đánh cuộc thật sự khiến cho mười hai người đi tìm 1 nửa thuộc về mình.
“A…. thật vậy chăng? Nhưng…” Viêm Thực nghe được Bắc Đường Yên nói rất kinh ngạc, đây không phải là vấn đề thực tế làm cho hắn cảm giác có chút thất bại, mặc dù hắn rất nỗ lực nhưng vẫn là 1 thanh niên trẻ mà thôi.
“Không cần lo lắng nhiều như vậy, em chỉ cần nói cho chị biết điều em nghĩ, chị sẽ có an bài tốt cho em.” Bắc Đường Yên nhìn xem đứa bé hiểu chuyện này, nhìn nó vẻ khó xử chắc là không muốn phiền toái mình!
“Nghĩ..em đang nghĩ…. nhưng chị Yên…chị thật sự không thấy phiền toái ư?…. em cảm thấy được hệ tài chính cũng rất thích hợp với em.”
“Không có việc gì, không phiền….em ngày mai phải đi trình diện đi, chị sẽ sắp xếp tốt.”
“Cảm ơn Yên tỷ tỷ… không… cám ơn chị dâu tương lai, em nhất định sẽ cố gắng học tập !” Viêm Thực cười vui vẻ, hơi mang theo một chút xấu hổ tại lo lắng cho mình nói câu ‘ chị dâu ’ kia sợ sẽ khiến cho Bắc Đường Yên phản cảm.
Bắc Đường Yên nghe được 2 từ ‘ chị dâu ’ kia hơi sững sờ, nhưng lập tức cười lên, ánh mắt ngại ngại lại nhìn Viêm Liệt mặt đã hơi hồng.
“Đây mới thật là một bí mật, anh chưa nói với cho người nào cả, năm đó khi anh thi đậu vào Hoàng gia học viện học ở hệ tài chính nhưng thật ra là có chút hoang mang không định vị được bản thân mình, rất nhiều chuyện đều lạ lẫm khiến cho mình bị hoa mắt, không biết tương lai sẽ đi đâu, nhưng khi đó thì em xuất hiện. Nếu em còn nhớ thì ba năm rưỡi trước em đứng ở trên bục đó diễn thuyết khi đó em nói cho mọi người biết mỗi người sống đều có ý nghĩa riêng của mình, tồn tại là một loại giá trị, em cũng nói trong kinh doanh kẻ mạnh thì sống, muốn thành công sẽ phải trả giá bằng nỗ lực, vất vả nhiều hơn so với người bình thường… Kỳ thật, em còn nói rất nhiều rất nhiều… có những câu anh đã không nhớ được, nhưng anh chỉ biết những lời nói đó đã in sâu và tâm trí của anh, vào tiền thức của anh, sau khi nghe em diễn thuyết anh đã tạo ra được cho mình một cái mục tiêu, mà cũng chính là vì mục tiêu này mà anh liên tục kiên trì không ngừng cố gắng, để cho anh vô luận gặp phải bao nhiêu khó khăn đều sẽ không từ bỏ, để cho anh đi tiếp cho tới bây giờ, đi tới bên cạnh em, mà mục tiêu này của anh đó là có thể được đứng ở bên cạnh em, để mong trong thành tựu của em có 1 phần thuộc về mình, em là thần tượng của anh, là động lực, là mục tiêu anh luôn liên tục truy tìm, cũng là chỗ dựa tinh thần đối với anh mà nói sự tồn tại của em là cực kì quan trọng!” Viêm Liệt nhớ lại kí ức mãnh liệt đó, rồi nhìn Bắc Đường Yên ánh mắt tựa hồ xuyên thấu trở lại những ngày kia.
“Quan trọng đến mức cuộc sống của anh hoàn toàn bị em chiếm cứ, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ tới bóng dáng của em bất luận là học tập hay gặp phải những cửa ải khó khi đó anh lại nghĩ tới em, nghĩ tới nếu như là em thì em sẽ làm như thế nào; khi gặp khó khăn trong cuộc sống cũng sẽ nghĩ tới em, anh còn hoàn toàn bị em ám ảnh tới mức đem mọi cô gái chung quanh theo đuổi mình so sánh với em sau đó phát hiện bọn họ không có thông minh như em, không có lý trí như em, không có rắn rỏi như em… Tóm lại anh là cảm thấy bịn họ đều không phải là người trong lòng anh muốn….nhưng lúc ấy anh cũng không có cho rằng đây là một loại yêu, anh chỉ cho là mình đem em trở thành thần tượng đó là 1 sự sùng bái, nhưng càng về sau khi em xuất hiện ở trong cuộc sống này, chúng ta có được đến như này khi đó anh mới chợt nhận ra thì ra tình cảm của mình đối với em là tận đáy lòng sâu như vậy, thì ra là…. anh đã vô tình yêu em, đã yêu em sớm như vậy!”
Lời Viêm Liệt nói đối với Bắc Đường Yên mà nói tuyệt đối là một điều làm cho nàng cực rung động, thử hỏi xem một người nào đó phát hiện người trong lòng của mình thì ra là đã thầm mến mình tới bốn năm rồi…. có thể không rung động sao?
Sau rung động thì đó là cảm xúc ngọt ngào giống như là khoảng trống trái tim được lấp đầu.
“Viêm Liệt…em cảm thấy chúng ta sẽ có tương lai.” Bắc Đường Yên từng nói qua, nàng muốn yêu thuần túy, kỳ thật tình yêu Viêm Liệt đối với nàng không phải là không thuần túy, mà là cách yêu ngốc mà chân thành.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Thật sự?” Viêm Liệt hưng phấn nhìn Bắc Đường Yên, có chút hoài nghi vừa rồi mình nghe được cái gì.
“Thật sự, bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Viêm Liệt khẩn trương hỏi.
“Bất quá, anh phải dưỡng thương cho tốt, nếu không em cũng chỉ có thể đem anh dấu ở nhà bởi vì anh quá nặng!”
Mà khi Hoàng Phủ Dật Đình trở lại, nhìn qua một màn Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên ôm nhau, bốn phía đều là hộ vệ cầm súng, mà người của hắn đều bị trói lại đồng nghĩa với nó là hắn thất bại.
Tổn hao bao công sức lại thành vô ích, điều này làm cho Hoàng Phủ Dật Đình cảm thấy đây quả thực là chuyện nực cười, mà hắn chính là 1 thằng hề.
“Em…. dự định xử trí anh thế nào?” Yêu nàng cho nên hiểu rõ nàng, hắn làm như vậy đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên là sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, cũng không biết nàng sẽ xử trí hắn như thế nào đây.
“Hoàng Phủ Dật Đình, tôi cảm thấy được anh rất đáng thương, xem như đồng tình đi, sự tình đang sức tốt, phẫn nộ đối với Hoàng Phủ Dật Đình giảm đi rất nhiều, hơn nữa nhìn Hoàng Phủ Dật đình vẻ mặt ngốc trệ kia cũng làm cho nàng thật sự cảm thấy người nam nhân này có chút đáng thương, chỉ là…
“Mặc dù tôi sẽ không so đo với anh nhưng anh vẫn là chuẩn bị sẵn sàng đi, Hoàng Phủ Hiên cậu ấy sẽ không bỏ qua cho anh.” Bắc Đường Yên sẽ không giữ lại người nguy hại người của mình , mặc dù không đến mức giết hắn nhưng là tuyệt đối sẽ cho hắn sống thoải mái, nàng không hi vọng còn phải lần nữa ngàn dặm xa xôi đi trực thăng tới tìm chồng. (L: sự đời ko biết đâu sẽ có lần thứ 2….)
Hoàng Phủ Dật Đình trên mặt là chợt lóe lên vẻ hoảng sợ nhưng rất nhanh liền biến chuyển.
Bắc Đường Yên mang theo mọi người rời đi, chính mình thì đỡ Viêm Liệt, hai người nụ cười qua lại khiến xung quanh sang bừng.
Viêm Liệt an tâm ở nhà tĩnh dưỡng, Bắc Đường Yên khi đang làm việc thi thoảng cũng sẽ nớ tới Viêm Liệt, sau đó gọi điện thoại hai người nói qua lại vài câu, không phải lời dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ là vài câu ân cần thăm hỏi nhưng lại làm cho hai người không biết mệt, có đôi khi thậm chí chỉ là lẳng lặng cầm lấy điện thoại cái gì cũng không nói, nhưng 2 người đều là mỉm cười hạnh phúc . (L; yêu đúng là làm chon g` ta có nhiều hành động ko bt`)
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Văn Mẫn gần đây tâm tình cũng tốt, thủ trưởng tâm tình tốt nàng dĩ nhiên là công tác nhẹ nhàng, mọi sự không lo.
Bất quá gần đây thành phố này tựa hồ có chút không yên ổn, các thế lực ngầm đang đấu đá lẫn nhau nghe nói xảy ra chuyện gì đó làm chọc giận nữ vương, nói cụ thể một chút chính là bằng hữu của tổng tài nhà mình bởi vì chuyện của tổng tài mà giận dữ, hơn nữa tựa hồ còn có một bằng hữu tổng tài cũng bị sát thủ ám sát, làm cho cái vị bạn gì gì đó hắc đạo đem cả 1 chuỗi thế lực hắc đạo quy hoạch lại một chút này giống như là kế hoạch bình thường phát triển 1 thành phố vậy, sửa rồi bày biện một phen rồi thu hoạch là 1 cảnh tượng tốt đẹp, có điều thế giới đen đó thì quá nhiều điều không ổn nên dọn dẹp cũng không phải dễ.
Hơi thở mùa hè lan vào tững ngõ ngách, kì thi tốt nghiệp trung học rút cục đã qua, người một nhà Viêm Liệt lại tụ tập trong bệnh viện, mặc dù là ngày nghỉ nhưng nàng như cũ vừa cùng mọi người nói chuyện phiếm vừa bớt thời giờ xử lý những việc Văn Mẫn gọi điện thoại tới.
Mọi người mặc dù đều cười nhưng thỉnh thoảng liền đem ánh mắt hướng tới phía Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên khi này cũng không nhiều lời chỉ là mỉm cười lộ ra nét nhu hòa chỉ là dù cho như vậy nàng cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Viêm phụ Viêm mẫu còn có em trai Viêm Liệt tựa hồ cũng rất thích Bắc Đường Yên, nhưng thích đồng thời cũng có điểm sợ hãi, Bắc Đường Yên mặc dù hết sức toả ra sự dễ gần nhưng vẫn cũ làm cho người ta có cảm giác phải giữ khoảng cách, có lẽ đó là bản tính của nhiều năm không phải là có thể dễ dàng thay đổi, huống chi là Viêm phụ là 1 người dân bình thường đối với người như Bắc Đường Yên luôn có cảm giác có khoảng cách.
Em trai Viêm Liệt kết quả thi tốt nghiệp trung học rất tốt, đã có giấy báo vào Hoàng gia học viện cũng là hệ tài chính, Viêm Liệt là thần tượng của Viêm Thực, luôn lấy anh trai làm mục tiêu phấn đấu, vượt qua.
Viêm Liệt thì lại muốn khuyên em trai hãy chọn 1 ngành mà mình thích đừng có vì xúc động nhất thời mà mù quáng.
“Tiểu Thực, trong trường có rất nhiều ngành em hãy thử suy nghĩ chọn ngành phù hợp với chính mình, bây giờ trường chưa nghỉ hè, có muốn chị dẫn em đi tham quan qua, có lẽ em tận mắt chứng kiến, nghe 1 bài giờ giảng, có lẽ có thể phát hiện con đường em muốn đi khác với hứng thú nhất thời.” Bắc Đường Yên rất thích em trai của Viêm Liệt, đây là 1 thanh niên có triển vọng, hy vọng của nó có bóng dáng của Viêm Liệt khi 4 năm trước đó.
“Điều này sao có thể cửa sau của Hoàng gia học viện là cửa chống đạn sao có thể để cho em đi tán loạn!” Viêm Thực trợn to mắt nhìn Bắc Đường Yên, đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ nhưng lập tức trở nên ảm đạm, so với Viêm Liệt thì tính tình Viêm Thực lỗ mãng hơn một chút, cũng thẳng thắn hơn một chút dù sao vẫn còn chưa trưởng thành mà thôi.
“Cửa chống đạn?” Bắc Đường Yên cảm giác mình nghe được từ ngữ làm mình buồn cười.
“Đúng vậy, ở trường học của em mọi người đều nói vậy, bởi vì phải có người có rất nhiều người có tiền có thế muốn tiến cửa Hoàng gia học viện cũng không được cho nên tất cả mọi người nói cửa sau của Hoàng gia học viện có cửa chống đạn.” Viêm Thực cảm giác mình nói tuyệt không khoa trương, bởi vì đây là tất cả sự thật được nhiều người thừa nhận.
“Đó là bởi vì bọn họ còn chưa đủ có tiền cũng không có đủ quyền, hoặc là bọn họ sử dụng phương pháp vô dụng, không đủ thông minh.” Bắc Đường Yên nở nụ cười, nghĩ đến Hoàng gia học viện có vài quy củ cổ quái ít nhiều cũng có chút hoài niệm dù sao tại đó nàng học cũng lâu, lại còn may mắn biết mười một cô bạn độc hại kia, kỳ thật độc hại giống nhau là các nàng tự mình nói mình, ở trong mắt mọi người là mười hai người bọn họ là 12 cá tính khác biệt kẻ lạnh lùng người nóng nảy, kẻ tôn quý người thanh nhã, kẻ ảm đạm người hiền hoà, mỗi người có chí hướng bất đồng nhưng điều quan trọng nhất là cùng làm bạn, cùng 1 thái độ kiêu ngạo với đời, kiên cường, có cố chấp vì điều mình muốn mà làm mọi thứ, sống thoải mái là chính mình…
Nghĩ như vậy làm cho Bắc Đường Yên lại nghĩ đến mấy ngày trước mọi người gặp nhau, tựa hồ mỗi người vẻ mặt đều khác xem ra đây chính là ma lực của tình yêu 1 vụ đánh cuộc thật sự khiến cho mười hai người đi tìm 1 nửa thuộc về mình.
“A…. thật vậy chăng? Nhưng…” Viêm Thực nghe được Bắc Đường Yên nói rất kinh ngạc, đây không phải là vấn đề thực tế làm cho hắn cảm giác có chút thất bại, mặc dù hắn rất nỗ lực nhưng vẫn là 1 thanh niên trẻ mà thôi.
“Không cần lo lắng nhiều như vậy, em chỉ cần nói cho chị biết điều em nghĩ, chị sẽ có an bài tốt cho em.” Bắc Đường Yên nhìn xem đứa bé hiểu chuyện này, nhìn nó vẻ khó xử chắc là không muốn phiền toái mình!
“Nghĩ..em đang nghĩ…. nhưng chị Yên…chị thật sự không thấy phiền toái ư?…. em cảm thấy được hệ tài chính cũng rất thích hợp với em.”
“Không có việc gì, không phiền….em ngày mai phải đi trình diện đi, chị sẽ sắp xếp tốt.”
“Cảm ơn Yên tỷ tỷ… không… cám ơn chị dâu tương lai, em nhất định sẽ cố gắng học tập !” Viêm Thực cười vui vẻ, hơi mang theo một chút xấu hổ tại lo lắng cho mình nói câu ‘ chị dâu ’ kia sợ sẽ khiến cho Bắc Đường Yên phản cảm.
Bắc Đường Yên nghe được 2 từ ‘ chị dâu ’ kia hơi sững sờ, nhưng lập tức cười lên, ánh mắt ngại ngại lại nhìn Viêm Liệt mặt đã hơi hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.