[Lão Cửu Môn] Phiên Ngoại Trần Bì A Tứ
Chương 23: Đối diện
Nam Phái Tam Thúc
04/02/2020
Trần Bì nhét con Sát Tần Hoài vào trong túi áo, hết nhìn đông lại ngó tây xem có ai trông coi sân bãi hay không. Thấy có mấy người đang hút thuốc dưới tán cây, không ai để ý đến mình, hắn mới co co rúm rúm lén chạy ra ngoài.
Chọi gà vốn có nhiều quy tắc, con gà chọi nào chết thì phải trả lại đầu gà và cựa gà về nguyên chủ. Gà chọi đại bổ, đặc biệt là những con gà nổi danh, một sợi lông vũ cũng khó mà cầu được. Tuy đây là một sới cờ bạc, nhưng nhà cái của sới này khác với những sới tư nhân khác, những con gà chọi nổi danh mà có chết thì cũng không được phép bán ra ngoài. Một là, lũ gà chọi nhiều con trông na ná nhau, chỉ có trang sức là khác biệt, nhiều nhà cái sẽ lợi dụng điều này để ăn gian kiếm lời; hai là, trong những trận cược lớn, lũ gà chọi thường sẽ bị đút thuốc, để có kẻ nào tuồn gà ra ngoài, ai ăn phải ắt sẽ trúng thuốc mà chết.
Trần Bì đâu có biết nhiều như vậy. Hắn ôm gà trốn ra khỏi sân đấu, cứ thế mà chuồn một mạch, đến một gian hàng, ngồi xuống, gọi tiểu nhị: “Ê, ở đây có nồi nước lèo nào không?”
Tiểu nhị kia nhìn thấy con gà chọi trong túi Trần Bì, hoảng sợ giật thót mình, lấm lét nhìn quanh: “Ô kìa ông ơi, ông ăn trộm gà bãi đấy à?”
Trần Bì tát một cú vào thái dương tiểu nhị, khiến gã ngã dúi dụi vào cạnh bàn. Trong số đám người ba bang năm phái ở gần đó có hai người quay đầu lại nhìn Trần Bì, rồi lại quay sang uống rượu với Trường Bào, một tên nói: “Cho một váng đậu, nhanh lên.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Bào gắp một đũa dưa muối, sờ gáy. Một tên béo trắng liền hỏi: “Hoàng Quỳ các người muốn xử lý tên ăn mày này làm cái gì? Tôi nhớ gã Trần Bì này vốn là một tên ăn mày.”
Trường Bào nhướn mắt lên nói: “Xem kìa, ngay cả ông cũng biết gã, các ông đã thấy tên ăn mày nào mà nổi danh đến thế chưa?”
Béo Trắng toét miệng cười, Trường Bào nói tiếp: “Các ông chưa thấy đó thôi, bọn này làm châu chấu nước, trước kia từng gặp đại thổ phỉ ở mạn Hồ Nam, rặt một đám giết mấy ngàn người không chớp mắt, nom cái dáng cũng y hệt gã Trần Bì này vậy. Gương mặt kia, là tô vẽ bằng mạng người cả đấy. Tôi khuyên bà chị từ tận đáy lòng đấy, chị Quan, dùng những người tốt nhất vào.”
Chị Quan mặt mũi cứng ngắc, cũng không nhìn y. Trường Bào bật cười lắc đầu: “Giận dỗi cái gì, giữ được mạng mình là tốt lắm rồi, không phải sao. Bà chị biết Hoàng Quỳ rồi, về sau sẽ không xảy ra những chuyện như thế nữa.” Đoạn, y rót rượu cho chị Quan. Chị Quan nước mắt lã chã, toàn thân run lẩy bẩy, không tài nào cầm chén rượu lên được.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là Trường Bào tự uống một mình. Lắc đầu nói: “Đáng tiếc thay cho gã Trần Bì này. Bất kể trước kia tiêu diêu tự tại bao nhiêu, cũng chỉ cho đến hôm nay là hết. Tôi biết phải làm sao để đối phó hắn, phải trực tiếp bóp chết ngay, không cần nhiều lời, không cho hắn cơ hội, đã làm là phải làm cho thật chắc chắn. Một khi để hắn chạy mất, các ông xui xẻo rồi, sẽ không biết lúc nào hắn mò về cắn trả đâu.”
Trần Bì ở ngay gần đó, thoáng nhìn qua cả bàn người kia, phát hiện bọn họ đang bàn luận về chính mình, hình như là người của Hoàng Quỳ. Nhưng hắn không buồn để ý, cứ thế mà xông vào trong bếp. Gian bếp phía sau gian hàng có một bếp lò bằng gạch, đang đun nước sốt. Trần Bì bước vào liền đổ hết nước sốt trong nồi, sau đó múc mấy xô nước từ trong vại nước gần đó, đổ vào nồi. Chủ gian hàng đang làm việc ở đó thấy vậy mà ngẩn cả người, xách dao bếp chạy ra. Trần Bì lộn tay trái một cái, Cửu Trảo Câu văng ra, lướt qua sát mé đầu chủ hàng, chộp lấy bát ớt cay trên nóc tủ phía sau chủ hàng, rồi lộn trở lại.
Cả chén ớt không bị vãi ra ngoài lấy một trái, cứ thế bay vút qua không trung, đáp xuống tay Trần Bì. Trần Bì đổ cả chén vào trong nồi nước, rồi mới quay sang nhìn chủ hàng.
Làm ăn mày, chẳng mấy khi được ăn thịt gà, bây giờ trong đầu Trần Bì chẳng còn ham muốn gì hơn nữa ngoài ham muốn được ăn gà hầm ớt.
Chọi gà vốn có nhiều quy tắc, con gà chọi nào chết thì phải trả lại đầu gà và cựa gà về nguyên chủ. Gà chọi đại bổ, đặc biệt là những con gà nổi danh, một sợi lông vũ cũng khó mà cầu được. Tuy đây là một sới cờ bạc, nhưng nhà cái của sới này khác với những sới tư nhân khác, những con gà chọi nổi danh mà có chết thì cũng không được phép bán ra ngoài. Một là, lũ gà chọi nhiều con trông na ná nhau, chỉ có trang sức là khác biệt, nhiều nhà cái sẽ lợi dụng điều này để ăn gian kiếm lời; hai là, trong những trận cược lớn, lũ gà chọi thường sẽ bị đút thuốc, để có kẻ nào tuồn gà ra ngoài, ai ăn phải ắt sẽ trúng thuốc mà chết.
Trần Bì đâu có biết nhiều như vậy. Hắn ôm gà trốn ra khỏi sân đấu, cứ thế mà chuồn một mạch, đến một gian hàng, ngồi xuống, gọi tiểu nhị: “Ê, ở đây có nồi nước lèo nào không?”
Tiểu nhị kia nhìn thấy con gà chọi trong túi Trần Bì, hoảng sợ giật thót mình, lấm lét nhìn quanh: “Ô kìa ông ơi, ông ăn trộm gà bãi đấy à?”
Trần Bì tát một cú vào thái dương tiểu nhị, khiến gã ngã dúi dụi vào cạnh bàn. Trong số đám người ba bang năm phái ở gần đó có hai người quay đầu lại nhìn Trần Bì, rồi lại quay sang uống rượu với Trường Bào, một tên nói: “Cho một váng đậu, nhanh lên.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Bào gắp một đũa dưa muối, sờ gáy. Một tên béo trắng liền hỏi: “Hoàng Quỳ các người muốn xử lý tên ăn mày này làm cái gì? Tôi nhớ gã Trần Bì này vốn là một tên ăn mày.”
Trường Bào nhướn mắt lên nói: “Xem kìa, ngay cả ông cũng biết gã, các ông đã thấy tên ăn mày nào mà nổi danh đến thế chưa?”
Béo Trắng toét miệng cười, Trường Bào nói tiếp: “Các ông chưa thấy đó thôi, bọn này làm châu chấu nước, trước kia từng gặp đại thổ phỉ ở mạn Hồ Nam, rặt một đám giết mấy ngàn người không chớp mắt, nom cái dáng cũng y hệt gã Trần Bì này vậy. Gương mặt kia, là tô vẽ bằng mạng người cả đấy. Tôi khuyên bà chị từ tận đáy lòng đấy, chị Quan, dùng những người tốt nhất vào.”
Chị Quan mặt mũi cứng ngắc, cũng không nhìn y. Trường Bào bật cười lắc đầu: “Giận dỗi cái gì, giữ được mạng mình là tốt lắm rồi, không phải sao. Bà chị biết Hoàng Quỳ rồi, về sau sẽ không xảy ra những chuyện như thế nữa.” Đoạn, y rót rượu cho chị Quan. Chị Quan nước mắt lã chã, toàn thân run lẩy bẩy, không tài nào cầm chén rượu lên được.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là Trường Bào tự uống một mình. Lắc đầu nói: “Đáng tiếc thay cho gã Trần Bì này. Bất kể trước kia tiêu diêu tự tại bao nhiêu, cũng chỉ cho đến hôm nay là hết. Tôi biết phải làm sao để đối phó hắn, phải trực tiếp bóp chết ngay, không cần nhiều lời, không cho hắn cơ hội, đã làm là phải làm cho thật chắc chắn. Một khi để hắn chạy mất, các ông xui xẻo rồi, sẽ không biết lúc nào hắn mò về cắn trả đâu.”
Trần Bì ở ngay gần đó, thoáng nhìn qua cả bàn người kia, phát hiện bọn họ đang bàn luận về chính mình, hình như là người của Hoàng Quỳ. Nhưng hắn không buồn để ý, cứ thế mà xông vào trong bếp. Gian bếp phía sau gian hàng có một bếp lò bằng gạch, đang đun nước sốt. Trần Bì bước vào liền đổ hết nước sốt trong nồi, sau đó múc mấy xô nước từ trong vại nước gần đó, đổ vào nồi. Chủ gian hàng đang làm việc ở đó thấy vậy mà ngẩn cả người, xách dao bếp chạy ra. Trần Bì lộn tay trái một cái, Cửu Trảo Câu văng ra, lướt qua sát mé đầu chủ hàng, chộp lấy bát ớt cay trên nóc tủ phía sau chủ hàng, rồi lộn trở lại.
Cả chén ớt không bị vãi ra ngoài lấy một trái, cứ thế bay vút qua không trung, đáp xuống tay Trần Bì. Trần Bì đổ cả chén vào trong nồi nước, rồi mới quay sang nhìn chủ hàng.
Làm ăn mày, chẳng mấy khi được ăn thịt gà, bây giờ trong đầu Trần Bì chẳng còn ham muốn gì hơn nữa ngoài ham muốn được ăn gà hầm ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.