Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện.
Chương 14: chị dâu rất dễ thương.
Di Hoàn Nguyệt
04/01/2021
" ah~"
Tang Hỷ Dao thấy hắn phóng mắt tới, nếu cô không làm theo, e là hắn sẽ lải nhải không ngừng, cô đành phải cầm túi đi vào toilet.
Hoắc Tiêu nhìn cô đi khuất, lúc này mới quay lại bộ dáng hắc ám, ánh mắt nồng đậm nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khóa.
Hắn đi đến ghế ngồi, chờ đợi, ngay lúc này tiếng di động reo lên, làm hắn có chút nhíu mày nghe máy.
Bên kia chính là Tầm Ly Ly, chỉ nghe lúc này Tầm Ly Ly hỏi:" Lão đại, anh đã xem chị dâu mặc váy chưa?".
" vẫn chưa ".
Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng, tuy nhiên khi nghe đến việc người khác gọi cô là chị dâ, khóe môi không kìm được cười nhẹ.
" nga~ vậy Lão Đại bảo chị dâu mặc vào rồi xem nha, rất xinh xắn đó ".
Nói xong liền cười ám muội cúp máy.
Hắn ngắt máy, ưu tư xoa cằm bóng loãng của mình.
Phải không?, hắn sẽ chờ xem....
Bên trong, Tang Hỷ Dao ngắm nghía bộ váy trên tay hồi lâu mới xé vỏ đóng gói, lấy nó ra rồi mặc vào.
Dáng người cô nhỏ nhắn, bộ váy này lại dài vừa tới bắp chân, hai ống tay áo kiểu cổ lọ, cổ áo có ren, nhưng không quá cầu kì mà vô cùng đơn giản, trông rất đẹp mắt, nếu thêm một chút phụ kiện nữa e là sẽ giống y hệt nhân vật cosplay.
Đôi giầy xinh xắn trong hộp vô cùng vừa chân, mang lại thoải mái, cô không kìm được nhảy nhảy hai cái.
Đúng là giầy có giá trị cao thật khác biệt, không có như cô, mỗi ngày đều mang đôi giầy vài chục đồng đi hết đông sang tây, về kí túc xá lại xỏ đôi dép có giá năm đồng lượn lờ, mà những chiếc đó, đế giầy đều rất cứng, cũng không êm ái như thế này.
Cô nghĩ nó có lẽ giá cũng lên đến mấy nghìn.
Nếu là cô thì cô không dám mua nó đâu, nếu có thích quá cũng sẽ chụp ảnh lại để ngắm mà thôi, cô còn đang lo đôi giầy và cái váy này sẽ bao nhiêu tiền đây?, biết như thế cô đã không mang giầy cao gót rồi, đúng là hại người quá mức đi~
Mà thôi, chuyện này để sau rồi hẳn tính.
Đẹp thì có đẹp, nhưng mà....mặc như vậy ổn không?.
Cô cũng không rõ, hay là nhân viên mua nhầm, lỡ may bước ra, quần áo không hợp thì thế nào.
Tang Hỷ Dao xoắn xuýt hồi lâu, cho đến khi đồng hồ qua 10 phút mới quyết định cắn răng đi ra ngoài, nếu cô còn ở trong này, e là sẽ bị quy vào tội trốn việc mất.
Cô hé ti hí cửa, thò đầu ra nhìn nhìn, lại thấy Hoắc Tiêu đang ngồi trên ghế nhìn sang đây, cô ngượng chết mất đi thôi, cô chỉ muốn ở luôn trong này, nhưng mà dù sao cũng chỉ có một mình cô suy nghĩ thôi, còn công việc thì sao?.
Nghĩ tới đây, Tang Hỷ Dao hít một hơi sâu, cắn răng quyết định bước ra ngoài.
Hoắc Tiêu nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như ra đa quét trên người cô làm cho cô vô cùng hồi hộp, mặt cũng đỏ gay.
Cô âm thầm cắn môi, không được, không được, cô vì sao lại đỏ mặt chứ, người ta chính là em của cô.
Lúc này, Hoắc Tiêu nhìn cô, công môi cười:" rất đẹp ".
Cô cười gượng, cổ rụt lại một cái hết sức ngượng ngùng.
Tang Hỷ Dao thầm nghĩ, từ sáng đến giờ vẫn loay hoay chưa làm việc gì cả, cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, nếu cứ thế này sẽ không ổn.
" Tổng Tài, xin hỏi bàn làm việc của tôi ở đâu?".
Cô nghĩ là dù sao mình cũng là người làm công cho Hoắc Tiêu, trong công việc gọi một tiếng tổng tài sẽ không vấn đề gì cả.
Cô thoải mái nói ra, nhưng đối với ngươi nghe thì không như vậy, hắn mặt mày xụ xuống, giọng khàn khàn làm nũng:" chị~ đừng gọi em là tổng tài, chị cứ gọi em như bình thường là được rồi".
" ... Nhưng.... Nhưng mà".
Như thế thì làm sao có thể chứ?.
Hoắc Tiêu lúc này buồn bã:" chị~ gọi em như bình thường là được rồi, gọi tổng tài rất xa lạ".
Cô không biết phải nói gì~
" chị đồng ý với em đi~~".
Đối mặt với giọng mè nheo này, tâm cô liền mềm nhũn:" cái này..... ah... thôi được rồi ".
Hoắc Tiêu lại cười sáng lặn, lúc này mới chỉ tay về cái bàn nằm trong góc trái phòng:" đây chính là bàn làm việc của chị ".
Cô lại tiếp tục ngạc nhiên, lúc nãy bước vào cô đã thấy nó, lại không nghĩ đến nó chính là dành cho cô.
Nhưng mà không phải bàn làm việc của nhân viên nên đặt ở ngoài hay sao?.
" cái này.... lúc đầu chị nghĩ mình sẽ ngồi cùng với thư ký ngoài kia, không nghĩ đến...".
Hoắc Tiêu vừa nghe cô nói xong, cả bụng đều u ám, cô muốn ngồi cùng ai?.
Thứ ký Lưu?.
Ánh mắt của hắn lấp đầy hàn ý, chỉ tội cho Thư ký Lưu, nãy giờ cứ hắt xì liên tục.
Cô muốn ngồi ngoài kia?.
Mơ đi, tuyệt đối không thể?.
Hoắc Tiêu nhanh chóng xóa đi hàn ý, vui vẻ nhìn cô giải thích:" Chị à, chị là thư ký riêng của em, đương nhiên không giống với thư ký ngoài kia, vì vậy đây chính là vị trí của chị ".
" nga~ là như thế sao....?".
Cô không biết, may mà nhờ có Hoắc Tiêu nói rõ.
Hắn lúc này thở phào một cái, tuy nhiên vẫn còn ghim Thư ký Lưu rất nhiều.
Hoắc Tiêu kéo cô đến bàn làm việc, đè vai cô ngồi xuống ghế:"Chị xem có thích không?".
Cô nhìn trên bàn đặt lọ bút màu hồng, kế bên chính là một con heo đất, đuôi soắn soắn rất dễ thương, laptop và một cốc nước sứ màu trắng in hình nửa trái tim đỏ.
" đẹp lắm ".
Cô không nghĩ ngợi gì mà khen thật lòng, hắn cũng rất vui vẻ, hắn sẽ không nói cho cô biết, tất cả mọi thứ ở đây chính là tự tay hắn lựa chọn và sắp xếp.
Tang Hỷ Dao thấy hắn phóng mắt tới, nếu cô không làm theo, e là hắn sẽ lải nhải không ngừng, cô đành phải cầm túi đi vào toilet.
Hoắc Tiêu nhìn cô đi khuất, lúc này mới quay lại bộ dáng hắc ám, ánh mắt nồng đậm nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khóa.
Hắn đi đến ghế ngồi, chờ đợi, ngay lúc này tiếng di động reo lên, làm hắn có chút nhíu mày nghe máy.
Bên kia chính là Tầm Ly Ly, chỉ nghe lúc này Tầm Ly Ly hỏi:" Lão đại, anh đã xem chị dâu mặc váy chưa?".
" vẫn chưa ".
Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng, tuy nhiên khi nghe đến việc người khác gọi cô là chị dâ, khóe môi không kìm được cười nhẹ.
" nga~ vậy Lão Đại bảo chị dâu mặc vào rồi xem nha, rất xinh xắn đó ".
Nói xong liền cười ám muội cúp máy.
Hắn ngắt máy, ưu tư xoa cằm bóng loãng của mình.
Phải không?, hắn sẽ chờ xem....
Bên trong, Tang Hỷ Dao ngắm nghía bộ váy trên tay hồi lâu mới xé vỏ đóng gói, lấy nó ra rồi mặc vào.
Dáng người cô nhỏ nhắn, bộ váy này lại dài vừa tới bắp chân, hai ống tay áo kiểu cổ lọ, cổ áo có ren, nhưng không quá cầu kì mà vô cùng đơn giản, trông rất đẹp mắt, nếu thêm một chút phụ kiện nữa e là sẽ giống y hệt nhân vật cosplay.
Đôi giầy xinh xắn trong hộp vô cùng vừa chân, mang lại thoải mái, cô không kìm được nhảy nhảy hai cái.
Đúng là giầy có giá trị cao thật khác biệt, không có như cô, mỗi ngày đều mang đôi giầy vài chục đồng đi hết đông sang tây, về kí túc xá lại xỏ đôi dép có giá năm đồng lượn lờ, mà những chiếc đó, đế giầy đều rất cứng, cũng không êm ái như thế này.
Cô nghĩ nó có lẽ giá cũng lên đến mấy nghìn.
Nếu là cô thì cô không dám mua nó đâu, nếu có thích quá cũng sẽ chụp ảnh lại để ngắm mà thôi, cô còn đang lo đôi giầy và cái váy này sẽ bao nhiêu tiền đây?, biết như thế cô đã không mang giầy cao gót rồi, đúng là hại người quá mức đi~
Mà thôi, chuyện này để sau rồi hẳn tính.
Đẹp thì có đẹp, nhưng mà....mặc như vậy ổn không?.
Cô cũng không rõ, hay là nhân viên mua nhầm, lỡ may bước ra, quần áo không hợp thì thế nào.
Tang Hỷ Dao xoắn xuýt hồi lâu, cho đến khi đồng hồ qua 10 phút mới quyết định cắn răng đi ra ngoài, nếu cô còn ở trong này, e là sẽ bị quy vào tội trốn việc mất.
Cô hé ti hí cửa, thò đầu ra nhìn nhìn, lại thấy Hoắc Tiêu đang ngồi trên ghế nhìn sang đây, cô ngượng chết mất đi thôi, cô chỉ muốn ở luôn trong này, nhưng mà dù sao cũng chỉ có một mình cô suy nghĩ thôi, còn công việc thì sao?.
Nghĩ tới đây, Tang Hỷ Dao hít một hơi sâu, cắn răng quyết định bước ra ngoài.
Hoắc Tiêu nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như ra đa quét trên người cô làm cho cô vô cùng hồi hộp, mặt cũng đỏ gay.
Cô âm thầm cắn môi, không được, không được, cô vì sao lại đỏ mặt chứ, người ta chính là em của cô.
Lúc này, Hoắc Tiêu nhìn cô, công môi cười:" rất đẹp ".
Cô cười gượng, cổ rụt lại một cái hết sức ngượng ngùng.
Tang Hỷ Dao thầm nghĩ, từ sáng đến giờ vẫn loay hoay chưa làm việc gì cả, cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, nếu cứ thế này sẽ không ổn.
" Tổng Tài, xin hỏi bàn làm việc của tôi ở đâu?".
Cô nghĩ là dù sao mình cũng là người làm công cho Hoắc Tiêu, trong công việc gọi một tiếng tổng tài sẽ không vấn đề gì cả.
Cô thoải mái nói ra, nhưng đối với ngươi nghe thì không như vậy, hắn mặt mày xụ xuống, giọng khàn khàn làm nũng:" chị~ đừng gọi em là tổng tài, chị cứ gọi em như bình thường là được rồi".
" ... Nhưng.... Nhưng mà".
Như thế thì làm sao có thể chứ?.
Hoắc Tiêu lúc này buồn bã:" chị~ gọi em như bình thường là được rồi, gọi tổng tài rất xa lạ".
Cô không biết phải nói gì~
" chị đồng ý với em đi~~".
Đối mặt với giọng mè nheo này, tâm cô liền mềm nhũn:" cái này..... ah... thôi được rồi ".
Hoắc Tiêu lại cười sáng lặn, lúc này mới chỉ tay về cái bàn nằm trong góc trái phòng:" đây chính là bàn làm việc của chị ".
Cô lại tiếp tục ngạc nhiên, lúc nãy bước vào cô đã thấy nó, lại không nghĩ đến nó chính là dành cho cô.
Nhưng mà không phải bàn làm việc của nhân viên nên đặt ở ngoài hay sao?.
" cái này.... lúc đầu chị nghĩ mình sẽ ngồi cùng với thư ký ngoài kia, không nghĩ đến...".
Hoắc Tiêu vừa nghe cô nói xong, cả bụng đều u ám, cô muốn ngồi cùng ai?.
Thứ ký Lưu?.
Ánh mắt của hắn lấp đầy hàn ý, chỉ tội cho Thư ký Lưu, nãy giờ cứ hắt xì liên tục.
Cô muốn ngồi ngoài kia?.
Mơ đi, tuyệt đối không thể?.
Hoắc Tiêu nhanh chóng xóa đi hàn ý, vui vẻ nhìn cô giải thích:" Chị à, chị là thư ký riêng của em, đương nhiên không giống với thư ký ngoài kia, vì vậy đây chính là vị trí của chị ".
" nga~ là như thế sao....?".
Cô không biết, may mà nhờ có Hoắc Tiêu nói rõ.
Hắn lúc này thở phào một cái, tuy nhiên vẫn còn ghim Thư ký Lưu rất nhiều.
Hoắc Tiêu kéo cô đến bàn làm việc, đè vai cô ngồi xuống ghế:"Chị xem có thích không?".
Cô nhìn trên bàn đặt lọ bút màu hồng, kế bên chính là một con heo đất, đuôi soắn soắn rất dễ thương, laptop và một cốc nước sứ màu trắng in hình nửa trái tim đỏ.
" đẹp lắm ".
Cô không nghĩ ngợi gì mà khen thật lòng, hắn cũng rất vui vẻ, hắn sẽ không nói cho cô biết, tất cả mọi thứ ở đây chính là tự tay hắn lựa chọn và sắp xếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.