Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện.
Chương 23: cười bởi vẻ dễ thương chị
Di Hoàn Nguyệt
04/01/2021
Tang Hỷ Dao hằng ngày đi làm, đi học, buổi tối về kí túc xá, đều đã trở thành thói quen, thậm chí còn có một tật xấu là mỗi sáng đều muốn nhận được lời chào của Hoắc Tiêu.
Tuy biết cái này không tốt, nhưng mà cô lại không bỏ được, nếu lỡ như Hoắc Tiêu không nhắn tin cho cô thì cô cũng không thể nào bắt chẹt người ta, cũng rất may mắn là mỗi ngày Hoắc Tiêu đều gửi tin nhắn đều đều đến.
Hôm nay có tiết, buổi sáng Tang Hỷ Dao liền dậy sớm chuẩn bị lên lớp, cô cảm thấy may mắn khi tìm được phần công việc như thế này, đỡ mệt nhọc, còn có thể kiếm được kha khá tiền sinh hoạt và đóng học phí.
Cô rất biết ơn Hoắc Tiêu.
Tang Hỷ Dao nhìn tin nhắn chào buổi sáng mà Hoắc Tiêu gửi đến 2 phút trước, bất giác nở nụ cười, lúc đầu cô còn tưởng hắn vì mới mẻ lịch sự nên chỉ gửi vài ngày là chán, nhưng không ngờ vẫn duy trì tới hôm nay, mà ngày càng cuồng nhiệt nữa là khác.
Cứ tưởng chỉ một thời gian, không ngờ sau đó người đâm ra nghiện cảm giác mỗi ngày được người ta quan tâm này lại chính là cô.
Bạn cùng phòng đều nhìn ra được, bảo rằng hắn tốt như thế, duy trì như thế chứng tỏ rất thật lòng, cô cũng bị lung lay không ít.
Tang Hỷ Dao trả lời tin nhắn xong thì nhét sách vở vào cặp chuẩn bị đến lớp học, không nói nữa, người ta chỉ gửi tin nhắn, cũng không phải ở trước mặt tỏ tình với cô mà, cô làm sao không có mặt mũi mà tự nhận là người ta thích cô chứ.
Tang Hỷ Dao đeo túi ra khỏi phòng, có lẽ khi có người cho cô ấm áp thì cô lại muốn níu kéo nó đi.
Nhưng mà không níu kép thì sao chứ?, cô luyến tiếc...
Giảng viên của môn học Pháp Luật trong kinh doanh này vô cùng nghiêm khắc, giờ giấc cũng rất nề nếp, đúng giờ liền có mặt trên lớp, mỗi lần lên lớp đều phải điểm danh, vì thế sinh viên học môn này không ai dám lơ là.
Đây là môn học bắt buộc, chứ nếu không cô cũng không muốn đăng ký học nó, tiết học Luật nào cũng đều rất có tinh thần ru ngủ, kĩ thuật ru ngủ của giảng viên còn giỏi hơn cả bác sĩ thôi miên, cô học Quản trị kinh doanh, bởi vì nó là chuyên nghành nên cô phải theo thôi.
Tang Hỷ Dao luôn lén lớp đúng giờ, khi cô vừa đến lớp thì 5 phút sau giảng viên cũng đến, giảng viên họ Ngô, 40 tuổi, trên đầu đang có dấu hiệu tóc rời bỏ da đầu, hói ngày càng nhiều, quần áo lúc nào cũng chỉnh tề, cô nhiều lúc còn tưởng ông có chứng bệnh cưỡng chế ấy chứ, khi ông đến, điều đầu tiên là dùng mắt rà soát sinh viên phía dưới một lượt, sau đó là mở sổ điểm danh.
Tần Thư và Lưu Chân Chân ngồi kế bên cô đã cứng còng, khi ông điểm danh xong thì hai người họ mới thả lỏng.
" trời, thật làm người ta đau tim, đang yên đang lành nghiêm túc làm gì chứ, quá đáng sợ".
Lưu Chân Chân không nhịn được than thở, Tần Thư liền lắc đầu, Tang Hỷ Dao thì huýt tay một cái nhắc nhở:"đừng than nữa, giảng viên đang nhìn kìa ".
Lưu Chân Chân lập tức thẳng lưng không dám hó hé.
Đến trưa, Tang Hỷ Dao liền đi đến Công ty như thường lệ, trước cổng đã có người chờ sẵn, chiếc lamborghini màu bạc đậu trước cổng trường rất thu hút sự chú ý mọi người, có người đi qua trầm trồ, có người đi rồi còn muốn ngoảnh lại liếc mắt nhìn.
Nhiều nhất là tò mò xem người lái lamborghini dáng vẻ ra sao.
Tang Hỷ Dao vừa bước đến Cổng trường thì thấy, dùng đầu ngón chân cũng biết người đó là ai, liền trước mắt mọi người chui vào xe.
" đã bảo là chị có thể đến được mà ".
Tang Hỷ Dao vừa vào liền quở trách, cô là nhân viên đi làm dưới trướng người ta, lại được ông chủ đưa đón như thế sẽ không hợp quy củ làm cô rất lo lắng
" không sao, để chị đi một mình em lại không yên tâm ".
Hoắc Tiêu gài dây an toàn lại cho cô, khi tiến sát lại gần cô, hương thơm tràn ngập trong khoang mũi của hắn, làm hắn hơi mất bình tĩnh, thật muốn cắn một cái, nhưng cuối cùng thì hắn rất thân sĩ không hề dây dưa, còn nhìn cô cười một cái hết sức " Duyên dáng ".
Tang Hỷ Dao thì không chú ý đến nhiều chi tiết như thế, lúc này đang lải nhải.
Hoắc Tiêu nhìn cô nói không ngừng thì bật cười thành tiếng, Tang Hỷ Dao nghe hắn cười liền hít mắt:" em cười cái gì chứ?".
Có lẽ quen thuộc với hắn, cô ngày càng lớn mật, mà hắn cũng đồng ý bao dung cho cô.
Hoắc Tiêu không cười nữa, chỉ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô:"cười bởi vẻ dễ thương của chị".
Tang Hỷ Dao bỗng căng thẳng, tim đập loạn xạ, ánh mắt của hắn rất chân thành, như dùng cả linh hồn nhìn thẳng vào tâm của cô.
" ách....".
Tang Hỷ Dao bối rối không biết nói gì, lời nói ngượng ngùng như thế lần đầu tiên cô nghe nó từ miệng con trai thốt ra đó.
Hoắc Tiêu khẽ thụt lùi người lại, vẫn chưa phải lúc để tóm lưới, nhìn biểu hiện của cô hắn liền biết cô cũng có tình cảm với hắn, phải biết khi thấy dáng vẻ của cô bối rối đỏ mặt hắn đã hạnh phúc muốn chết, nhưng mà bây giờ chưa hợp phong thủy và hoàn cảnh nên hắn nhịn... nhịn... nhịn, hắn cười cười:" đi thôi, đi ăn cơm trước rồi đến công ty ".
Nói rồi hắn cho xe khởi động chạy đi.
Tuy biết cái này không tốt, nhưng mà cô lại không bỏ được, nếu lỡ như Hoắc Tiêu không nhắn tin cho cô thì cô cũng không thể nào bắt chẹt người ta, cũng rất may mắn là mỗi ngày Hoắc Tiêu đều gửi tin nhắn đều đều đến.
Hôm nay có tiết, buổi sáng Tang Hỷ Dao liền dậy sớm chuẩn bị lên lớp, cô cảm thấy may mắn khi tìm được phần công việc như thế này, đỡ mệt nhọc, còn có thể kiếm được kha khá tiền sinh hoạt và đóng học phí.
Cô rất biết ơn Hoắc Tiêu.
Tang Hỷ Dao nhìn tin nhắn chào buổi sáng mà Hoắc Tiêu gửi đến 2 phút trước, bất giác nở nụ cười, lúc đầu cô còn tưởng hắn vì mới mẻ lịch sự nên chỉ gửi vài ngày là chán, nhưng không ngờ vẫn duy trì tới hôm nay, mà ngày càng cuồng nhiệt nữa là khác.
Cứ tưởng chỉ một thời gian, không ngờ sau đó người đâm ra nghiện cảm giác mỗi ngày được người ta quan tâm này lại chính là cô.
Bạn cùng phòng đều nhìn ra được, bảo rằng hắn tốt như thế, duy trì như thế chứng tỏ rất thật lòng, cô cũng bị lung lay không ít.
Tang Hỷ Dao trả lời tin nhắn xong thì nhét sách vở vào cặp chuẩn bị đến lớp học, không nói nữa, người ta chỉ gửi tin nhắn, cũng không phải ở trước mặt tỏ tình với cô mà, cô làm sao không có mặt mũi mà tự nhận là người ta thích cô chứ.
Tang Hỷ Dao đeo túi ra khỏi phòng, có lẽ khi có người cho cô ấm áp thì cô lại muốn níu kéo nó đi.
Nhưng mà không níu kép thì sao chứ?, cô luyến tiếc...
Giảng viên của môn học Pháp Luật trong kinh doanh này vô cùng nghiêm khắc, giờ giấc cũng rất nề nếp, đúng giờ liền có mặt trên lớp, mỗi lần lên lớp đều phải điểm danh, vì thế sinh viên học môn này không ai dám lơ là.
Đây là môn học bắt buộc, chứ nếu không cô cũng không muốn đăng ký học nó, tiết học Luật nào cũng đều rất có tinh thần ru ngủ, kĩ thuật ru ngủ của giảng viên còn giỏi hơn cả bác sĩ thôi miên, cô học Quản trị kinh doanh, bởi vì nó là chuyên nghành nên cô phải theo thôi.
Tang Hỷ Dao luôn lén lớp đúng giờ, khi cô vừa đến lớp thì 5 phút sau giảng viên cũng đến, giảng viên họ Ngô, 40 tuổi, trên đầu đang có dấu hiệu tóc rời bỏ da đầu, hói ngày càng nhiều, quần áo lúc nào cũng chỉnh tề, cô nhiều lúc còn tưởng ông có chứng bệnh cưỡng chế ấy chứ, khi ông đến, điều đầu tiên là dùng mắt rà soát sinh viên phía dưới một lượt, sau đó là mở sổ điểm danh.
Tần Thư và Lưu Chân Chân ngồi kế bên cô đã cứng còng, khi ông điểm danh xong thì hai người họ mới thả lỏng.
" trời, thật làm người ta đau tim, đang yên đang lành nghiêm túc làm gì chứ, quá đáng sợ".
Lưu Chân Chân không nhịn được than thở, Tần Thư liền lắc đầu, Tang Hỷ Dao thì huýt tay một cái nhắc nhở:"đừng than nữa, giảng viên đang nhìn kìa ".
Lưu Chân Chân lập tức thẳng lưng không dám hó hé.
Đến trưa, Tang Hỷ Dao liền đi đến Công ty như thường lệ, trước cổng đã có người chờ sẵn, chiếc lamborghini màu bạc đậu trước cổng trường rất thu hút sự chú ý mọi người, có người đi qua trầm trồ, có người đi rồi còn muốn ngoảnh lại liếc mắt nhìn.
Nhiều nhất là tò mò xem người lái lamborghini dáng vẻ ra sao.
Tang Hỷ Dao vừa bước đến Cổng trường thì thấy, dùng đầu ngón chân cũng biết người đó là ai, liền trước mắt mọi người chui vào xe.
" đã bảo là chị có thể đến được mà ".
Tang Hỷ Dao vừa vào liền quở trách, cô là nhân viên đi làm dưới trướng người ta, lại được ông chủ đưa đón như thế sẽ không hợp quy củ làm cô rất lo lắng
" không sao, để chị đi một mình em lại không yên tâm ".
Hoắc Tiêu gài dây an toàn lại cho cô, khi tiến sát lại gần cô, hương thơm tràn ngập trong khoang mũi của hắn, làm hắn hơi mất bình tĩnh, thật muốn cắn một cái, nhưng cuối cùng thì hắn rất thân sĩ không hề dây dưa, còn nhìn cô cười một cái hết sức " Duyên dáng ".
Tang Hỷ Dao thì không chú ý đến nhiều chi tiết như thế, lúc này đang lải nhải.
Hoắc Tiêu nhìn cô nói không ngừng thì bật cười thành tiếng, Tang Hỷ Dao nghe hắn cười liền hít mắt:" em cười cái gì chứ?".
Có lẽ quen thuộc với hắn, cô ngày càng lớn mật, mà hắn cũng đồng ý bao dung cho cô.
Hoắc Tiêu không cười nữa, chỉ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô:"cười bởi vẻ dễ thương của chị".
Tang Hỷ Dao bỗng căng thẳng, tim đập loạn xạ, ánh mắt của hắn rất chân thành, như dùng cả linh hồn nhìn thẳng vào tâm của cô.
" ách....".
Tang Hỷ Dao bối rối không biết nói gì, lời nói ngượng ngùng như thế lần đầu tiên cô nghe nó từ miệng con trai thốt ra đó.
Hoắc Tiêu khẽ thụt lùi người lại, vẫn chưa phải lúc để tóm lưới, nhìn biểu hiện của cô hắn liền biết cô cũng có tình cảm với hắn, phải biết khi thấy dáng vẻ của cô bối rối đỏ mặt hắn đã hạnh phúc muốn chết, nhưng mà bây giờ chưa hợp phong thủy và hoàn cảnh nên hắn nhịn... nhịn... nhịn, hắn cười cười:" đi thôi, đi ăn cơm trước rồi đến công ty ".
Nói rồi hắn cho xe khởi động chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.