Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện.
Chương 1: Dao Dao, đợi anh.
Di Hoàn Nguyệt
04/01/2021
Ánh sáng hắc lên lưỡi dao phẫu thuật, đôi tay người mặc áo Blouse trắng trang nhã đang cầm dao chăm chú làm việc.
Nếu bỏ qua cảnh tượng kì dị trong phòng thì có thể xem bộ dáng chuyên chú như thế thật cuốn hút.
Mũi dao phẫu thuật rạch nhẹ trên lồng ngực của người đang nằm trên bàn phẫu thuật, đường cắt thật tinh tế, hoàn hảo.
Dao cắt nhẹ nhàng y hệt người họa sĩ đang dùng cọ vẽ trên nền giấy, nhưng ở đây, lại vẽ trên da thịt con người.
Khung cảnh trong phòng có phần rợn óc và kinh hãi, người đàn ông nằm trong bàn bị rạch ngực lúc đầu la hét, lúc sau thì ngất xỉu do đau đớn và mất nhiều máu.
Đương nhiên, ca mổ này, phẫu thuật không cần có thuốc tê.
Rạch thêm một chút nữa, biểu cảm dưới lớp khẩu trang của vị bác sĩ đột nhiên hưng phấn lạ thường, máu phụt ra từ lồng ngực bắn tung tóe khắp nơi, nhiễm đỏ cả áo của người bác sĩ.
Trong căn phòng này, không chỉ có hai người mà thực chất có 4 người, hai người sống, 1 thi thể và một người sắp chết...
Ở một góc xa xa, cơ thể của một người phụ nữ, huyết nhục mơ hồ bị quẳng ở góc tường, tay và chân bị cắt đứt, ẩn ẩn có thể thấy được xương trắng, tim bị moi hẳn ra ngoài, mắt bị khoét mất, máu me đầm đìa trong thật kinh tởm.
Kế bên vị bác sĩ có một người đàn ông, hắn ngồi trong góc tối ngược sáng, mặc quần áo đen, tay cầm ly sampanh lắc đều, ánh mắt tà tứ nhìn một màn mổ xẻ trước mặt, khóe môi lộ ra nét tàn ác.
Xung quanh vô cùng có vấn đề, chỉ duy nhất người đàn ông này tây trang vẫn sạch sẽ, thanh thoát đến mức tưởng chừng hắn chỉ đang xem một bộ phim kinh dị trong truyền hình.
Nếu nói vị bác sĩ này rất nguy hiểm thì người này sẽ được gọi là Ác ma, cho người khác cảm giác lạnh lẽo của thần chết.
Hắn không cảm thấy ghê tởm mà ngược lại mùi máu tanh của kẻ thù làm khích thích khứu giác và thị giác của hắn, khóe môi lộ ra nét cười âm u.
Người nằm trên bàn mổ dường như đau đến chết lặng, nhưng hình như người áo đen vẫn còn chưa cảm thấy thõa mãn.
Đúng, hắn vẫn cảm thấy không đủ.
Tuy khuất mặt không nhìn thấy trực diện, nhưng người này làm người đứng gần cảm thấy sởn gai óc.
" may lại đi, không được để cho hắn chết, vẫn còn chưa cảm thấy đủ ".
Phải để cho hắn ta cảm nhận sống không bằng chết.
Người áo đen nhàn nhạt ra lệnh, ngửa cổ uống cạn ly rượu, lại nhìn thi thể của người phụ nữ bị quẳng ở góc tường phía bên kia cau mày:" lại quẳng cho Nhị Hắc ăn đi, mẹ con được đoàn tụ".
(Nhị Hắc: tên của một con sói được nuôi dưỡng làm sủng vật).
Có lẽ xem đã thấy chán, người áo đen để lại mọi thứ cho người khác lo liệu rồi đứng đậy bước ra khỏi phòng.
Lúc này, khuôn mặt của người áo đen được thấy rõ, hắn như một vị thần hy lạp cổ, hoàn mỹ, thật muốn chậc lưỡi, sắc đẹp này nếu nhìn người khác sẽ làm người ta thẹn thùng, tuy nhiên, ánh mắt của người nọ lại lóe lên tia tàn nhẫn.
Chỉ có tàn nhẫn và khát máu.
Hắn không cảm thấy hứng thú với màn giết người này, thật ra hắn muốn tự tay giết, nhưng hắn không muốn nhún tay, bởi vì bọn rác rưởi đó quá bẩn, tay của hắn, chỉ để dành hầu hạ cho một người duy nhất mà thôi, nếu hắn chậm vào thứ ô uế thì sẽ không còn sạch sẽ để chạm vào cô nữa.
Trong mắt hắn, bây giờ thứ quan trọng chỉ còn lại sự thù hận và... người hắn yêu.
Hoắc Tiêu rời khỏi tầng hầm, lẳng lặng bước đến căn phòng tầng hai.
Hắn đứng trước cửa phòng, lần này hắn không bày ra dáng vẻ âm u như lúc ở tầng hầm nữa, ánh mắt hắn thay đổi, toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, hắn muốn bày ra nét mặt dịu dàng nhất cho một người quan trọng, nghĩ đến người con gái phía sau cánh cửa này, Hoắc Tiêu hạnh phúc cười nhẹ rồi mở cửa bước vào.
Căn phòng được thiết kế rất đẹp, rộng rãi, mỗi một nơi, mỗi ngóc ngách trong căn phòng này đều do chính tay hắn quét dọn và lựa chọn đồ đạc trang trí tỉ mỉ, hắn không muốn người khác chạm vào đồ vật của cô, cô thanh thuần, tinh khiết đến như vậy, hắn sẽ không để cô bị ai khác vấy bẩn.
Chỉ có hắn mới có thể, hắn quá cố chấp cuồng.
Hoắc Tiêu nhẹ chân bước vào, lại nhẹ nhàng kép hờ cánh cửa, hắn thích bóng tối, phòng của hắn lúc nào cũng chỉ là một màu đen âm u, nhưng phòng của cô thì khác, hắn biết cô hoạt bát, thích những thứ lấp lánh, sợ bóng tối, vì thế, phòng của cô lúc nào cũng được bật đèn.
Căn phòng đầy đủ mọi thứ, chỉ duy nhất thiếu đi một chiếc giường mà thay vào đó là một chiếc lồng kính đặt ngay ngắn giữa phòng.
Bên trong là một thiếu nữ đang nằm, tựa chừng như đang ngủ say.
Hắn kính cẩn đi đến, trong lòng hắn, tình cảm đối với cô không chỉ là yêu mà còn là sự trân quý.
Hoắc Tiêu dùng ngón tay miết nhẹ mặt kính tại vị trí khuôn mặt người con gái đang ngủ say, ngón tay di chuyển như đang phác họa hình dạng chiếc môi nhỏ nhắn, ánh mắt thập phần yêu thương chăm chú nhìn.
" Dao Dao, trả thù xong rồi, có vui không?".
Hắn hỏi người con gái tên Dao Dao một câu, một câu hỏi không bao giờ được trả lời, tuy nhiên, vừa hỏi xong hắn lại cười, như thể hắn nghe được từ " có " phát ra từ cô gái, nói với hắn mình đang rất vui.
Nếu không có cô thì sẽ không có Hoắc Tiêu ngày hôm nay, nếu lúc trước hắn có năng lực mạnh mẽ để bảo vệ cô thì cô....sẽ không chết.
Nếu...
" Dao Dao, xin lỗi ".
Hắn xin lỗi vì bây giờ hắn mới có năng lực báo thù cho cô.
Dường như ngày nào hắn cũng đến nhìn cô, ngày cô mất, hắn không chôn mà đặt cô vào lồng kính, đối với hắn, cô mãi mãi không chết, cô luôn vui vẻ bên cạnh hắn, thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm với hắn, vui vui vẻ vẻ, cô luôn luôn như thế.
Hoắc Tiêu nhớ lại lần đầu tiên gặp Tang Hỷ Dao, cô lớn hơn hắn một tuổi, cô lại là tiểu thư, hắn lúc đó chỉ là một người làm vườn, mỗi ngày chỉ mong ba bữa ăn đủ no.
Cô thanh thuần đến đâu thì hắn lại dơ bẩn đến đó.
Vườn nho tới mùa đều trĩu quả, hình ảnh lần đầu tiên hắn thấy thật sự đã khắc sâu vào trong tâm, cô cười, nụ cười rất ngọt ngào, hắn lúc đó đang tưới cây, lại để mặc cho vòi nước tự động chảy mà ngẩn người nhìn cô.
Hắn nghe được người khác nói hôm nay tiểu thư đến đây để hái nho, hắn nhìn cô liền biết cô chính là cô chủ.
Mong manh dễ vỡ, ăn mặc ngay ngắn, sạch sẽ, người như thế, chắc hẳn là tiểu thư.
Hắn chăm chú đánh giá cô, ấn tượng của hắn đối với cô chỉ có hai từ :" mỏng manh", thật khác xa với hắn.
Thân hình nhỏ nhắn như vậy, là từ trước đến giờ ăn rất ít cơm sao?, da mịn màng quá, lại còn rất trắng, mắt thật to, long lanh, môi đỏ hồng... môi...
Tâm hồn thiếu nam mới lớn, nghĩ đến đây liền đỏ mặt, cô dường như không biết hắn nhìn cô, vì thế chỉ tập trung lo ôm chiếc giỏ khá to đi lòng vòng quanh góc nho, thỉnh thoảng lại cười vui vẻ.
( trai mới lớn có phải gọi là thiếu nam không vậy các nàng?, khúc này tui chém nên phanh đại
Nếu bỏ qua cảnh tượng kì dị trong phòng thì có thể xem bộ dáng chuyên chú như thế thật cuốn hút.
Mũi dao phẫu thuật rạch nhẹ trên lồng ngực của người đang nằm trên bàn phẫu thuật, đường cắt thật tinh tế, hoàn hảo.
Dao cắt nhẹ nhàng y hệt người họa sĩ đang dùng cọ vẽ trên nền giấy, nhưng ở đây, lại vẽ trên da thịt con người.
Khung cảnh trong phòng có phần rợn óc và kinh hãi, người đàn ông nằm trong bàn bị rạch ngực lúc đầu la hét, lúc sau thì ngất xỉu do đau đớn và mất nhiều máu.
Đương nhiên, ca mổ này, phẫu thuật không cần có thuốc tê.
Rạch thêm một chút nữa, biểu cảm dưới lớp khẩu trang của vị bác sĩ đột nhiên hưng phấn lạ thường, máu phụt ra từ lồng ngực bắn tung tóe khắp nơi, nhiễm đỏ cả áo của người bác sĩ.
Trong căn phòng này, không chỉ có hai người mà thực chất có 4 người, hai người sống, 1 thi thể và một người sắp chết...
Ở một góc xa xa, cơ thể của một người phụ nữ, huyết nhục mơ hồ bị quẳng ở góc tường, tay và chân bị cắt đứt, ẩn ẩn có thể thấy được xương trắng, tim bị moi hẳn ra ngoài, mắt bị khoét mất, máu me đầm đìa trong thật kinh tởm.
Kế bên vị bác sĩ có một người đàn ông, hắn ngồi trong góc tối ngược sáng, mặc quần áo đen, tay cầm ly sampanh lắc đều, ánh mắt tà tứ nhìn một màn mổ xẻ trước mặt, khóe môi lộ ra nét tàn ác.
Xung quanh vô cùng có vấn đề, chỉ duy nhất người đàn ông này tây trang vẫn sạch sẽ, thanh thoát đến mức tưởng chừng hắn chỉ đang xem một bộ phim kinh dị trong truyền hình.
Nếu nói vị bác sĩ này rất nguy hiểm thì người này sẽ được gọi là Ác ma, cho người khác cảm giác lạnh lẽo của thần chết.
Hắn không cảm thấy ghê tởm mà ngược lại mùi máu tanh của kẻ thù làm khích thích khứu giác và thị giác của hắn, khóe môi lộ ra nét cười âm u.
Người nằm trên bàn mổ dường như đau đến chết lặng, nhưng hình như người áo đen vẫn còn chưa cảm thấy thõa mãn.
Đúng, hắn vẫn cảm thấy không đủ.
Tuy khuất mặt không nhìn thấy trực diện, nhưng người này làm người đứng gần cảm thấy sởn gai óc.
" may lại đi, không được để cho hắn chết, vẫn còn chưa cảm thấy đủ ".
Phải để cho hắn ta cảm nhận sống không bằng chết.
Người áo đen nhàn nhạt ra lệnh, ngửa cổ uống cạn ly rượu, lại nhìn thi thể của người phụ nữ bị quẳng ở góc tường phía bên kia cau mày:" lại quẳng cho Nhị Hắc ăn đi, mẹ con được đoàn tụ".
(Nhị Hắc: tên của một con sói được nuôi dưỡng làm sủng vật).
Có lẽ xem đã thấy chán, người áo đen để lại mọi thứ cho người khác lo liệu rồi đứng đậy bước ra khỏi phòng.
Lúc này, khuôn mặt của người áo đen được thấy rõ, hắn như một vị thần hy lạp cổ, hoàn mỹ, thật muốn chậc lưỡi, sắc đẹp này nếu nhìn người khác sẽ làm người ta thẹn thùng, tuy nhiên, ánh mắt của người nọ lại lóe lên tia tàn nhẫn.
Chỉ có tàn nhẫn và khát máu.
Hắn không cảm thấy hứng thú với màn giết người này, thật ra hắn muốn tự tay giết, nhưng hắn không muốn nhún tay, bởi vì bọn rác rưởi đó quá bẩn, tay của hắn, chỉ để dành hầu hạ cho một người duy nhất mà thôi, nếu hắn chậm vào thứ ô uế thì sẽ không còn sạch sẽ để chạm vào cô nữa.
Trong mắt hắn, bây giờ thứ quan trọng chỉ còn lại sự thù hận và... người hắn yêu.
Hoắc Tiêu rời khỏi tầng hầm, lẳng lặng bước đến căn phòng tầng hai.
Hắn đứng trước cửa phòng, lần này hắn không bày ra dáng vẻ âm u như lúc ở tầng hầm nữa, ánh mắt hắn thay đổi, toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, hắn muốn bày ra nét mặt dịu dàng nhất cho một người quan trọng, nghĩ đến người con gái phía sau cánh cửa này, Hoắc Tiêu hạnh phúc cười nhẹ rồi mở cửa bước vào.
Căn phòng được thiết kế rất đẹp, rộng rãi, mỗi một nơi, mỗi ngóc ngách trong căn phòng này đều do chính tay hắn quét dọn và lựa chọn đồ đạc trang trí tỉ mỉ, hắn không muốn người khác chạm vào đồ vật của cô, cô thanh thuần, tinh khiết đến như vậy, hắn sẽ không để cô bị ai khác vấy bẩn.
Chỉ có hắn mới có thể, hắn quá cố chấp cuồng.
Hoắc Tiêu nhẹ chân bước vào, lại nhẹ nhàng kép hờ cánh cửa, hắn thích bóng tối, phòng của hắn lúc nào cũng chỉ là một màu đen âm u, nhưng phòng của cô thì khác, hắn biết cô hoạt bát, thích những thứ lấp lánh, sợ bóng tối, vì thế, phòng của cô lúc nào cũng được bật đèn.
Căn phòng đầy đủ mọi thứ, chỉ duy nhất thiếu đi một chiếc giường mà thay vào đó là một chiếc lồng kính đặt ngay ngắn giữa phòng.
Bên trong là một thiếu nữ đang nằm, tựa chừng như đang ngủ say.
Hắn kính cẩn đi đến, trong lòng hắn, tình cảm đối với cô không chỉ là yêu mà còn là sự trân quý.
Hoắc Tiêu dùng ngón tay miết nhẹ mặt kính tại vị trí khuôn mặt người con gái đang ngủ say, ngón tay di chuyển như đang phác họa hình dạng chiếc môi nhỏ nhắn, ánh mắt thập phần yêu thương chăm chú nhìn.
" Dao Dao, trả thù xong rồi, có vui không?".
Hắn hỏi người con gái tên Dao Dao một câu, một câu hỏi không bao giờ được trả lời, tuy nhiên, vừa hỏi xong hắn lại cười, như thể hắn nghe được từ " có " phát ra từ cô gái, nói với hắn mình đang rất vui.
Nếu không có cô thì sẽ không có Hoắc Tiêu ngày hôm nay, nếu lúc trước hắn có năng lực mạnh mẽ để bảo vệ cô thì cô....sẽ không chết.
Nếu...
" Dao Dao, xin lỗi ".
Hắn xin lỗi vì bây giờ hắn mới có năng lực báo thù cho cô.
Dường như ngày nào hắn cũng đến nhìn cô, ngày cô mất, hắn không chôn mà đặt cô vào lồng kính, đối với hắn, cô mãi mãi không chết, cô luôn vui vẻ bên cạnh hắn, thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm với hắn, vui vui vẻ vẻ, cô luôn luôn như thế.
Hoắc Tiêu nhớ lại lần đầu tiên gặp Tang Hỷ Dao, cô lớn hơn hắn một tuổi, cô lại là tiểu thư, hắn lúc đó chỉ là một người làm vườn, mỗi ngày chỉ mong ba bữa ăn đủ no.
Cô thanh thuần đến đâu thì hắn lại dơ bẩn đến đó.
Vườn nho tới mùa đều trĩu quả, hình ảnh lần đầu tiên hắn thấy thật sự đã khắc sâu vào trong tâm, cô cười, nụ cười rất ngọt ngào, hắn lúc đó đang tưới cây, lại để mặc cho vòi nước tự động chảy mà ngẩn người nhìn cô.
Hắn nghe được người khác nói hôm nay tiểu thư đến đây để hái nho, hắn nhìn cô liền biết cô chính là cô chủ.
Mong manh dễ vỡ, ăn mặc ngay ngắn, sạch sẽ, người như thế, chắc hẳn là tiểu thư.
Hắn chăm chú đánh giá cô, ấn tượng của hắn đối với cô chỉ có hai từ :" mỏng manh", thật khác xa với hắn.
Thân hình nhỏ nhắn như vậy, là từ trước đến giờ ăn rất ít cơm sao?, da mịn màng quá, lại còn rất trắng, mắt thật to, long lanh, môi đỏ hồng... môi...
Tâm hồn thiếu nam mới lớn, nghĩ đến đây liền đỏ mặt, cô dường như không biết hắn nhìn cô, vì thế chỉ tập trung lo ôm chiếc giỏ khá to đi lòng vòng quanh góc nho, thỉnh thoảng lại cười vui vẻ.
( trai mới lớn có phải gọi là thiếu nam không vậy các nàng?, khúc này tui chém nên phanh đại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.