Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện.
Chương 73: Đối mặt với Tang Tử Du.
Di Hoàn Nguyệt
04/01/2021
Cô tắt di động, giao nhiệm vụ nướng thịt cho Tầm Ly Ly, đứng dậy nói với Hoắc Tiêu:" Em lên phòng ba một chút, Ông ấy gọi em không biết có chuyện gì".
Hắc Tiêu nhướng mày:" Giờ này ông ấy đã nghỉ ngơi, gọi cho em làm gì nữa".
Cô lắc đầu:" em không biết. Chắc là có chuyện gì đó".
"để anh đi với em".
"Không sao đâu, Ông ấy bảo chỉ một mình em lên đó thôi". Cô từ chối.
" một mình em sao ?". Hắn đột nhiên có cảm giác không lành.
Nãy giờ hắn ngồi im lặng không lên tiếng, bởi vì hắn có linh cảm thấy rằng có chút gì đó không đúng.
"Đúng vậy".
" Để anh lên đó với em". Hắn kiên quyết, thấy cô lưỡng lự thì nói tiếp:" anh sẽ đứng ở ngoài phòng đợi em.... được chứ?".
Như thế là đã quá lắm rồi, vây giờ nếu cô không đồng ý thì hắn cũng sẽ đi theo.
Cô suy nghĩ, cô và hắn lên đó cũng tốt, miễn Hoắc Tiêu không vào phòng là được rồi.
" cũng tốt, vậy chúng ta đi thôi". Cô ôm cánh tay Hoắc Tiêu.
" Ừ ".
Thông báo cho mọi người xong, Hoắc Tiêu mới rời đi.
" Các cậu ở đây đi, tôi và cô ấy có chút việc trên phòng".
" Được rồi, lão đại chị dâu, hai người đi thong thả". Jakk cầm ly rượu ngả ngớn.
Hai người lên phòng, sau đó hắn giữ đúng lời hứa, đứng ở ngoài đợi cô.
Cô gật đầu, đi đến gõ cửa phòng Tang Triệu Hoàng, phát hiện cửa phòng không có khóa:" ba, con đấy rồi, người có việc gì thế ạ, cửa cũng không khóa".
Tang Hỷ Dao thấy kỳ lạ nhưng cũng bước vào.
Ở phía xa xa, Hoắc Tiêu đút hai tay vào túi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không biết đang suy nghĩ gì.
" Đóng cửa lại".
Cô vừa bước vào thì đã bị ra lệnh như thế, Cô cũng theo ý ông mà đóng cửa, sau đó xoay người bước vào trong.
Bởi vì phòng ngủ của ông bị che khuất vị trí cửa ra vào, cho nên cô không biết được tình trạng bên trong phòng, đến khi cô bước vào thì mới phát hiện ông đang bị ghì chặt trên ghế, có một người lạ đang lấy tính mạng của ông ấy làm trò chơi.
Cô hoảng hồn, quính lên.
" Mày đứng im, nếu mày nhúc nhích, ông ấy chết ngay lập tức". Cô ta uy hiếp.
" Cô là ai?". Tang Hỷ Dao lấy lại bình tĩnh, bây giờ ba cô đang ở trong tay cô ta, cô phải giữ lý trí, cô đứng yên, hỏi ngược trở lại.
" tại sao mày biết tao là nữ?". Giọng nói khàn khàn không phân biệt nam nữ như cô ta thốt lên.
Lúc đầu cô cũng không nhìn ra, nhưng xem dáng vẻ mảnh khảnh của người này, cô liền có đáp án. Chắc chắn người này là phụ nữ.
Cô gật đầu:" tôi đoán....Tôi không nghĩ là sự thật".
Cô đã sợ muốn chết, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh mà đối mặt, nếu bây giờ cô xúc động, chắc chắn sẽ làm cho người phụ nữ kia hỗn loạn theo, nếu bị áp bức mà làm ra những chuyện không hay thì sẽ khổ.
" Hai cha con mày đến đông đủ rồi, cũng không cần tao phải đi tìm, bây giờ tao sẽ lấy mạng hai người bọn mày ngay lập tức". Tang Tử Du cười điên cuồng.
" vì sao ?... chúng tôi không có thù oán gì với cô cả ?". Cô không hiểu người phụ nữ điên này từ đâu ra.
" hai cha con mày chối hay lắm....Hai cha con mày hại tao thê thảm như vậy mà còn nói không à?".
Tang Hỷ Dao nắm vững tâm lý:"Tôi không biết cô là ai cả".
Cô vừa nói, tay cũng vừa động, lén lút thò tay vào túi quần tìm di động, bởi vì khi cô bước vào, nửa người bị che khuất ở một bên thành kệ sách, cũng vừa vặn điện thoại của cô đang ở bên đó.
Cô không biết là sẽ kéo dài thời gian được bao lâu nhưng cô sẽ cố gắng.
" Mày không nhớ tao nhưng tao nhớ... chúng mày.....vì sao....tao mới là tiểu thư của Tang gia.... vì sao mày cướp mất của tao".
Tiểu thư của Tang gia?.
Tang Triệu Hoàng nghe xong liền trợn mắt, cô cũng không thể nào tin được.
" Tử Du.... là con sao ?, Vì sao con ra nông nỗi này?".
" tao ra sao thì liên quan gì đến mày".
Tang Triệu Hoàng bàng hoàng, ông quay mặt nhìn cô ta.
" Ông đừng giả vờ nhân nghĩa nữa". Tang Tử Du gắt giọng.
" Vì sao...vì sao con lại trở thành như thế này chứ?". Ông lặng lẽ thở dài.
" tao trở thành như thế này cũng là do mày, tao biến thành quái vật giết người cũng do mày, vì sao mày không là cha tao, vì sao cuộc sống của tao bị cắt đứt".
Tang Triệu Hoàng nghe xong cũng ngậm ngùi, cô cũng không biết nói gì, cô ta cười điên cuồng, sau đó gở mũ áo khoác xuống, hiện ra bộ mặt bị che giấu, cô ta như phù thủy. Tang Tử Du bây giờ rất giống ác quỷ, cả người dị hợm, làm hai người cũng giật mình.
Quá đáng sợ, bọn họ cũng không dám thở mạnh.
Tuy vậy cô vẫn lợi dụng thời cơ, lấy được di động. Tang Tử Du đang oán trách Tang Triệu Hoàng bỗng dưng quay sang nhìn cô, cô ta phát hiện ra gì đó, liền tức giận hơn.
Cô ta trói Tang Triệu Hoàng vào ghế, cầm dao xông đến.
Trong một phút bất ngờ, Tang Hỷ Dao làm theo cảm tính, quay người chạy ra cửa.
Hắc Tiêu nhướng mày:" Giờ này ông ấy đã nghỉ ngơi, gọi cho em làm gì nữa".
Cô lắc đầu:" em không biết. Chắc là có chuyện gì đó".
"để anh đi với em".
"Không sao đâu, Ông ấy bảo chỉ một mình em lên đó thôi". Cô từ chối.
" một mình em sao ?". Hắn đột nhiên có cảm giác không lành.
Nãy giờ hắn ngồi im lặng không lên tiếng, bởi vì hắn có linh cảm thấy rằng có chút gì đó không đúng.
"Đúng vậy".
" Để anh lên đó với em". Hắn kiên quyết, thấy cô lưỡng lự thì nói tiếp:" anh sẽ đứng ở ngoài phòng đợi em.... được chứ?".
Như thế là đã quá lắm rồi, vây giờ nếu cô không đồng ý thì hắn cũng sẽ đi theo.
Cô suy nghĩ, cô và hắn lên đó cũng tốt, miễn Hoắc Tiêu không vào phòng là được rồi.
" cũng tốt, vậy chúng ta đi thôi". Cô ôm cánh tay Hoắc Tiêu.
" Ừ ".
Thông báo cho mọi người xong, Hoắc Tiêu mới rời đi.
" Các cậu ở đây đi, tôi và cô ấy có chút việc trên phòng".
" Được rồi, lão đại chị dâu, hai người đi thong thả". Jakk cầm ly rượu ngả ngớn.
Hai người lên phòng, sau đó hắn giữ đúng lời hứa, đứng ở ngoài đợi cô.
Cô gật đầu, đi đến gõ cửa phòng Tang Triệu Hoàng, phát hiện cửa phòng không có khóa:" ba, con đấy rồi, người có việc gì thế ạ, cửa cũng không khóa".
Tang Hỷ Dao thấy kỳ lạ nhưng cũng bước vào.
Ở phía xa xa, Hoắc Tiêu đút hai tay vào túi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không biết đang suy nghĩ gì.
" Đóng cửa lại".
Cô vừa bước vào thì đã bị ra lệnh như thế, Cô cũng theo ý ông mà đóng cửa, sau đó xoay người bước vào trong.
Bởi vì phòng ngủ của ông bị che khuất vị trí cửa ra vào, cho nên cô không biết được tình trạng bên trong phòng, đến khi cô bước vào thì mới phát hiện ông đang bị ghì chặt trên ghế, có một người lạ đang lấy tính mạng của ông ấy làm trò chơi.
Cô hoảng hồn, quính lên.
" Mày đứng im, nếu mày nhúc nhích, ông ấy chết ngay lập tức". Cô ta uy hiếp.
" Cô là ai?". Tang Hỷ Dao lấy lại bình tĩnh, bây giờ ba cô đang ở trong tay cô ta, cô phải giữ lý trí, cô đứng yên, hỏi ngược trở lại.
" tại sao mày biết tao là nữ?". Giọng nói khàn khàn không phân biệt nam nữ như cô ta thốt lên.
Lúc đầu cô cũng không nhìn ra, nhưng xem dáng vẻ mảnh khảnh của người này, cô liền có đáp án. Chắc chắn người này là phụ nữ.
Cô gật đầu:" tôi đoán....Tôi không nghĩ là sự thật".
Cô đã sợ muốn chết, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh mà đối mặt, nếu bây giờ cô xúc động, chắc chắn sẽ làm cho người phụ nữ kia hỗn loạn theo, nếu bị áp bức mà làm ra những chuyện không hay thì sẽ khổ.
" Hai cha con mày đến đông đủ rồi, cũng không cần tao phải đi tìm, bây giờ tao sẽ lấy mạng hai người bọn mày ngay lập tức". Tang Tử Du cười điên cuồng.
" vì sao ?... chúng tôi không có thù oán gì với cô cả ?". Cô không hiểu người phụ nữ điên này từ đâu ra.
" hai cha con mày chối hay lắm....Hai cha con mày hại tao thê thảm như vậy mà còn nói không à?".
Tang Hỷ Dao nắm vững tâm lý:"Tôi không biết cô là ai cả".
Cô vừa nói, tay cũng vừa động, lén lút thò tay vào túi quần tìm di động, bởi vì khi cô bước vào, nửa người bị che khuất ở một bên thành kệ sách, cũng vừa vặn điện thoại của cô đang ở bên đó.
Cô không biết là sẽ kéo dài thời gian được bao lâu nhưng cô sẽ cố gắng.
" Mày không nhớ tao nhưng tao nhớ... chúng mày.....vì sao....tao mới là tiểu thư của Tang gia.... vì sao mày cướp mất của tao".
Tiểu thư của Tang gia?.
Tang Triệu Hoàng nghe xong liền trợn mắt, cô cũng không thể nào tin được.
" Tử Du.... là con sao ?, Vì sao con ra nông nỗi này?".
" tao ra sao thì liên quan gì đến mày".
Tang Triệu Hoàng bàng hoàng, ông quay mặt nhìn cô ta.
" Ông đừng giả vờ nhân nghĩa nữa". Tang Tử Du gắt giọng.
" Vì sao...vì sao con lại trở thành như thế này chứ?". Ông lặng lẽ thở dài.
" tao trở thành như thế này cũng là do mày, tao biến thành quái vật giết người cũng do mày, vì sao mày không là cha tao, vì sao cuộc sống của tao bị cắt đứt".
Tang Triệu Hoàng nghe xong cũng ngậm ngùi, cô cũng không biết nói gì, cô ta cười điên cuồng, sau đó gở mũ áo khoác xuống, hiện ra bộ mặt bị che giấu, cô ta như phù thủy. Tang Tử Du bây giờ rất giống ác quỷ, cả người dị hợm, làm hai người cũng giật mình.
Quá đáng sợ, bọn họ cũng không dám thở mạnh.
Tuy vậy cô vẫn lợi dụng thời cơ, lấy được di động. Tang Tử Du đang oán trách Tang Triệu Hoàng bỗng dưng quay sang nhìn cô, cô ta phát hiện ra gì đó, liền tức giận hơn.
Cô ta trói Tang Triệu Hoàng vào ghế, cầm dao xông đến.
Trong một phút bất ngờ, Tang Hỷ Dao làm theo cảm tính, quay người chạy ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.