Chương 48: Doãn Ca bỏ đi
Harriee
06/05/2023
Đứng trước cửa tập đoàn, cô có chút hồi hộp. Hít một hơi thật sâu rồi Doãn
Ca bước vào. Nhân viên trong công ty thấy cô thì không khỏi nghi ngờ về
thân phận của cô gái xinh đẹp này. Doãn Ca không nói gì di thẳng đến
thang máy dành cho tổng giám đốc. Nhìn những con số đang nhảy mà cô hồi
hộp không thôi. "Ting" cánh cửa thang máy mở ra, Doãn Ca hướng phòng làm việc của Phong Nam đi đến. Nhưng càng đến gần cô càng đỏ mặt khi nghe
tiếng rên rỉ của phụ nữ. Doãn Ca cho là mình nghe lầm, nhưng không tất
cả đều hiện ra trước mắt cô. Hai thân thể trần truồng đang quấn quít với nhau. Doãn Ca hóa đá đứng nhìn họ, không phải anh nói yêu cô nhất sao?
Vậy cô đang nhìn thấy cảnh tượng gì đây?
"Bịch" giỏ xách cô rơi xuống đất, hai hàng nước mắt rơi dài trên khuôn mặt trắng nõn. Doãn Ca bỏ chạy thật nhanh, nhìn thấy cô đã đi cô gái kia đẩy người đàn ông kia ra.
"Làm tốt lắm, đây là tiền của cậu. Sau này không được bén mảng ở đây nữa."
Người đàn ông nhận tiền rời đi, miệng cười nham hiểm "cô tưởng chỉ vậy là đuổi tôi đi sao? Đừng hòng"
Mà người con gái đó thì không hay biết gì, trên môi cô ta còn nở một nụ nụ cười đắt thắng.
"Ai cướp đi Phong Nam đều có hậu quả này, Phong Nam chỉ có thể là của tôi. Chỉ có tôi mới mới xứng là phu nhân tổng giám đốc".
Doãn Ca chạy nhanh xuống đại sảnh, không may đụng phải một người. Lúc định xin lỗi thì mới biết người trước mắt là ai. Cô đang tức giận trong người nên không còn lý trí. Doãn Ca không do dự tát thẳng vào mặt Phong Nam rồi hét lớn
"Anh là đồ tồi, tôi yêu anh như vậy nhưng tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi ghét anh, chúng ta chia tay đi. Từ nay đường ai nấy đi, anh sống đường anh tôi sống đường tôi".
Doãn Ca nói một tràng, nước mắt cũng rơi xuống. Cô đẩy anh ra rồi chạy về phía cửa, nhân viên công ty há hốc mồm vì kinh ngạc. Lần đầu tiên có người đánh vào mặt tổng giám đốc. Mà Phong Nam lúc này mới hoàn hồn sau cái tát của cô. Anh hoàn toàn không hiểu Doãn Ca đang nói gì?
"Này, cậu làm gì con bé mà để nó đánh cậu?"
Lãnh Mặc Phàm nhìn mặt Phong Nam đang đơ như cây cơ thì hỏi
"Không biết".
Phong Nam hờ hững đáp, rồi nhanh chóng đi tìm cô nhưng tìm cả buổi chiều mà vẫn không thấy Doãn Ca đâu. Anh thất vọng trở về công ty làm việc, tối về hỏi cô cho rõ mới được. Nhưng anh đâu biết rằng, lần gặp mặt lại của họ là năm năm sau.
Về đến biệt thự, Doãn Ca xếp đồ vào vali rồi lấy điện thoại gọi cho Băng Di
"Mình sẽ đi du lịch một thời gian."
"Cậu đi đâu? Khi nào thì về?"
"Mình không biết, bây giờ mình cần thời gian yên tĩnh."
"Cậu có sao không?"
"Mình không sao, thôi khi nào tìm được chỗ ở ổn định mình sẽ thông báo. Vậy nha".
Nói xong, Doãn Ca cúp máy. Mà ở bên kia, Băng Di đang ảo não thở dài
"Bây giờ Ngọc không biết tung tích, Doãn Ca cũng muốn đi du lịch? "
Cuối cùng hai người họ đang nghĩ gì vậy chứ? Haizzz,....
"Bà xã, sao em lại thở dài?"
Lãnh Mặc Phàm đi làm về thấy Băng Di thở dài, mà không để ý tới anh thì nghi hoặc hỏi.
"Ông xã, Vân Hy mất tích bây giờ San San nói muốn đi du lịch, em thật chán mà".
"Vẫn còn ông xã thương yêu bà xã mà".
Lãnh Mặc Phàm kéo Băng Di vào lòng nói, cô vui vẻ vì anh luôn bên cô nhưng cô cũng lo sợ, sợ một ngày nào đó anh chán ghét cô đòi ly hôn với cô thì làm sao bây giờ?
"Đang nghĩ gì đó?"
Lãnh Mặc Phàm thấy cô vợ nhỏ đang rơi vào trầm tư thì búng vào trán cô hỏi, Băng Di chỉ lắc đầu rồi ôm anh thật chặt. Cô sợ buông lỏng một tí thôi cô sẽ mất anh. Như hiểu được sự lo lắng của Băng Di, Lãnh Mặc Phàm yêu thương hôn lên má của Băng Di nói
"Bà xã, cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không rời xa em. Cho nên em hãy tin tưởng anh, được không?"
"Dạ."
"Bà xã, anh yêu em, rất yêu, rất yêu".
"Em cũng rất yêu ông xã."
Hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi. Chỉ cần nói một cáu yêu thương đối với người kia họ sẽ rất hạnh phúc và trong tình yêu phải luôn luôn tin tưởng đối phương, cho dù có chuyện gì xảy ra. Nhưng... mấy ai sẽ không hiểu lầm trong tình cảm, họ sẽ đối mặt tất cả để có được hạnh phúc... hay chọn lựa từ bỏ....???!
Tối hôm đó
Phong Nam đi làm về chỉ thấy căn biệt thự có ánh sáng mờ ảo, trong lòng anh dâng lên một dự cảm bất an. Chân Phong Nam theo đó cũng bước nhanh hơn, không có ai trong nhà cả. Anh chạy nhanh lên lầu nhưng vẫn không có, đồ đạc trong tủ cũng không còn bộ nào. Phong Nam hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, có lẽ cô ấy giận quá nên đi đâu đó thôi. Anh nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Kỳ Viễn
"Alo?"
"Doãn Ca có ở bên nhà mày không?"
"Ơ thằng này hay, không phải nó ở nhà mày à?"
"Không có".
Lời vừa dứt, Mộc Kha đã nghe thấy đầu giây bên kia hét to
"MÀY ĐÙA TAO À?! ĐANG YÊN ĐANG LÀNH TẠI SAO NÓ BIẾN MẤT?!"
"Tao làm sao biết, sáng nay vẫn còn gặp cô ấy".
"Vậy nó có biểu hiện gì khác lạ không?"
"Tự dưng tát mình, rồi nói chia tay bây giờ về nhà không thấy cô ấy đâu cả."
"Mày làm gì có lỗi với nó?"
"Không có...vậy tao tắt máy đây"
Nói xong, Phong Nam tắt máy rồi vô lực ngồi xuống giường.
"Em tới cùng là đi đâu?"
"Bịch" giỏ xách cô rơi xuống đất, hai hàng nước mắt rơi dài trên khuôn mặt trắng nõn. Doãn Ca bỏ chạy thật nhanh, nhìn thấy cô đã đi cô gái kia đẩy người đàn ông kia ra.
"Làm tốt lắm, đây là tiền của cậu. Sau này không được bén mảng ở đây nữa."
Người đàn ông nhận tiền rời đi, miệng cười nham hiểm "cô tưởng chỉ vậy là đuổi tôi đi sao? Đừng hòng"
Mà người con gái đó thì không hay biết gì, trên môi cô ta còn nở một nụ nụ cười đắt thắng.
"Ai cướp đi Phong Nam đều có hậu quả này, Phong Nam chỉ có thể là của tôi. Chỉ có tôi mới mới xứng là phu nhân tổng giám đốc".
Doãn Ca chạy nhanh xuống đại sảnh, không may đụng phải một người. Lúc định xin lỗi thì mới biết người trước mắt là ai. Cô đang tức giận trong người nên không còn lý trí. Doãn Ca không do dự tát thẳng vào mặt Phong Nam rồi hét lớn
"Anh là đồ tồi, tôi yêu anh như vậy nhưng tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi ghét anh, chúng ta chia tay đi. Từ nay đường ai nấy đi, anh sống đường anh tôi sống đường tôi".
Doãn Ca nói một tràng, nước mắt cũng rơi xuống. Cô đẩy anh ra rồi chạy về phía cửa, nhân viên công ty há hốc mồm vì kinh ngạc. Lần đầu tiên có người đánh vào mặt tổng giám đốc. Mà Phong Nam lúc này mới hoàn hồn sau cái tát của cô. Anh hoàn toàn không hiểu Doãn Ca đang nói gì?
"Này, cậu làm gì con bé mà để nó đánh cậu?"
Lãnh Mặc Phàm nhìn mặt Phong Nam đang đơ như cây cơ thì hỏi
"Không biết".
Phong Nam hờ hững đáp, rồi nhanh chóng đi tìm cô nhưng tìm cả buổi chiều mà vẫn không thấy Doãn Ca đâu. Anh thất vọng trở về công ty làm việc, tối về hỏi cô cho rõ mới được. Nhưng anh đâu biết rằng, lần gặp mặt lại của họ là năm năm sau.
Về đến biệt thự, Doãn Ca xếp đồ vào vali rồi lấy điện thoại gọi cho Băng Di
"Mình sẽ đi du lịch một thời gian."
"Cậu đi đâu? Khi nào thì về?"
"Mình không biết, bây giờ mình cần thời gian yên tĩnh."
"Cậu có sao không?"
"Mình không sao, thôi khi nào tìm được chỗ ở ổn định mình sẽ thông báo. Vậy nha".
Nói xong, Doãn Ca cúp máy. Mà ở bên kia, Băng Di đang ảo não thở dài
"Bây giờ Ngọc không biết tung tích, Doãn Ca cũng muốn đi du lịch? "
Cuối cùng hai người họ đang nghĩ gì vậy chứ? Haizzz,....
"Bà xã, sao em lại thở dài?"
Lãnh Mặc Phàm đi làm về thấy Băng Di thở dài, mà không để ý tới anh thì nghi hoặc hỏi.
"Ông xã, Vân Hy mất tích bây giờ San San nói muốn đi du lịch, em thật chán mà".
"Vẫn còn ông xã thương yêu bà xã mà".
Lãnh Mặc Phàm kéo Băng Di vào lòng nói, cô vui vẻ vì anh luôn bên cô nhưng cô cũng lo sợ, sợ một ngày nào đó anh chán ghét cô đòi ly hôn với cô thì làm sao bây giờ?
"Đang nghĩ gì đó?"
Lãnh Mặc Phàm thấy cô vợ nhỏ đang rơi vào trầm tư thì búng vào trán cô hỏi, Băng Di chỉ lắc đầu rồi ôm anh thật chặt. Cô sợ buông lỏng một tí thôi cô sẽ mất anh. Như hiểu được sự lo lắng của Băng Di, Lãnh Mặc Phàm yêu thương hôn lên má của Băng Di nói
"Bà xã, cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không rời xa em. Cho nên em hãy tin tưởng anh, được không?"
"Dạ."
"Bà xã, anh yêu em, rất yêu, rất yêu".
"Em cũng rất yêu ông xã."
Hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi. Chỉ cần nói một cáu yêu thương đối với người kia họ sẽ rất hạnh phúc và trong tình yêu phải luôn luôn tin tưởng đối phương, cho dù có chuyện gì xảy ra. Nhưng... mấy ai sẽ không hiểu lầm trong tình cảm, họ sẽ đối mặt tất cả để có được hạnh phúc... hay chọn lựa từ bỏ....???!
Tối hôm đó
Phong Nam đi làm về chỉ thấy căn biệt thự có ánh sáng mờ ảo, trong lòng anh dâng lên một dự cảm bất an. Chân Phong Nam theo đó cũng bước nhanh hơn, không có ai trong nhà cả. Anh chạy nhanh lên lầu nhưng vẫn không có, đồ đạc trong tủ cũng không còn bộ nào. Phong Nam hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, có lẽ cô ấy giận quá nên đi đâu đó thôi. Anh nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Kỳ Viễn
"Alo?"
"Doãn Ca có ở bên nhà mày không?"
"Ơ thằng này hay, không phải nó ở nhà mày à?"
"Không có".
Lời vừa dứt, Mộc Kha đã nghe thấy đầu giây bên kia hét to
"MÀY ĐÙA TAO À?! ĐANG YÊN ĐANG LÀNH TẠI SAO NÓ BIẾN MẤT?!"
"Tao làm sao biết, sáng nay vẫn còn gặp cô ấy".
"Vậy nó có biểu hiện gì khác lạ không?"
"Tự dưng tát mình, rồi nói chia tay bây giờ về nhà không thấy cô ấy đâu cả."
"Mày làm gì có lỗi với nó?"
"Không có...vậy tao tắt máy đây"
Nói xong, Phong Nam tắt máy rồi vô lực ngồi xuống giường.
"Em tới cùng là đi đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.