Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé
Chương 97
Vịt•Δ•
16/01/2023
Áo cô lần lượt bị quăng xuống sàn nhà lạnh lẽo không thương tiếc, người
cô giờ trần như nhộng. Mộc Hạ sợ hãi dùng tay nhỏ che chắn bầu ngực sữa
căng mọng nép mình vào góc tường lắp bắp:
"Súc sinh...anh mà dám lại đây em....em..."
Phó Tranh mơ hồ, vài chén rượu đã không còn chính là hắn nữa. Dường như hóa sói thật rồi. Mà con sói này còn dám vào tận chuồng cừu bắt cừu non nữa chứ.
Mộc Hạ tuy sợ lắm mà không dám lớn tiếng, giờ cô với hắn trong trang phục không chỉnh tề, với lại dù gì hắn đang say ba cô mà vào là hắn xác định luôn. Nể tình thương hắn nên cô cố thỏa hiệp thương lượng với hắn. Nào ngờ tên này không biết trời cao đất dày là gì vẫn như cỗ xe tăng tiến tới không ai cản nổi.
Hắn ngã nhào vào ôm chặt lấy cô đẩy ngã xuống giường nhỏ. Thân thể to lớn vạm vỡ của hắn đối nghịch hoàn toàn với thân thể nhỏ gầy của cô, cảm tưởng hắn đè một cái là cô bẹp lép vậy.
Phó Tranh gỡ tay cô rồi cố định lên đỉnh đầu, để lộ rõ cặp thỏ trắng tròn, mắt hắn không kiềm được mà thèm khát không chớp.
Mộc Hạ thấy hắn như vậy cũng rén, đỏ mặt quay đi nơi khác, ngượng ngịu mắng thầm:
"Phó Tranh anh đừng như vậy a~ Em..."
Chưa dứt câu, Phó Tranh dường như không thể chờ thêm mà bóp nhẹ má cô đối diện với hắn, hôn lấy bờ môi mềm mà hắn luôn khao khát, bàn tay lớn vừa nâng niu vừa mạnh mẽ bóp nhẹ má cô ép cô mở miệng đón lấy hắn.
Đôi lưỡi vờn nhau tạo ra những âm thanh chóp chép ngại ngùng. Nụ hôn mãnh liệt khiến cả hai đỏ bừng, thở dốc, nhưng có lẽ nhiêu đó vẫn chưa thấm vào đâu so với dục vọng đang phun trào trong người hắn lúc này.
Phó Tranh ngắm nhìn sắc mặt cô, càng thấy cô yêu kiều diễm lệ, khiếm hắn muốn cô nhiều hơn. Chả chờ đợi lâu, Phó Tranh cúi đầu ngậm lấy một bên trắng tuyết ra sức **** *** như trẻ thèm sữa mẹ.
Từng cái ấm nóng làm cô cảm thấy vừa nhột vừa lo sợ, miệng không ngừng vang ra những âm thanh nhỏ nhẹ:
"A.ưm, đừng...~"
Nhưng những tiếng kêu rên ấy lại càng khiến hắn hăng hơn, **** *** không đủ nữa mà hắn dùng răng ray nhẹ đầu nhũ khiến nó căng cứng lên đỏ ửng. một bên bị hắn cắn mút, bên còn lại hắn ra sức nhào nặn, trêu đùa búng nhẹ đầu nhũ.
Tay còn lại hắn cũng đâu để yên, lần mò từ chiếc bụng phẳng không chút mỡ thừa rồi nhẹ nhàng lướt xuống sâu hơn, chạm đến vùng cấm địa của thiếu nữ.
Nhận ra sự xâm nhập trái phép, Mộc Hạ nhanh chóng phản ứng lại, bàn tay cô yếu ớt giữ lấy chiếc tay rắn chắc đang làm càn kia lại. Nhưng mọi sự tác động của cô bằng không, hắn vẫn bình thản thả tay xuống nơi ướt át nào đó mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Xúc giác truyền lại sự mềm mại khiến hắn không dám mạnh tay, mà nhẹ nhàng xoa hai bên mép hoa tươi mang cho cô những cảm giác đặc biệt. Mộc Hạ không biết cảm xúc của mình ra sao nữa. Cô vừa sợ nhưng vừa muốn tiến thêm bước nữa, hai tay cô không còn chống cự mà đặt lên bờ vai chắc khỏe không biết là đẩy vào hay kéo lại gần.
Phó Tranh cảm nhận dòng nước ấm nóng chảy ra thì thích thú, bản chất đàn ông dường như trỗi dậy hoàn toàn. Bên trên hắn lại khóa lấy môi cô, đánh lừa phân tán chú ý, rồi ngón tay bên dưới nhẹ nhàng đi sâu hơn nữa, chạm vào nhụy hoa run rẩy yếu ớt, tay hắn miết nhẹ, xoa nắn bên trong rồi từ từ đưa một ngón tay vào hang động nhỏ.
Mộc Hạ tuy được hắn nhẹ nhàng phân tán nhưng bên trong có dị vật xâm nhập vẫn không khỏi rùng mình:
" Á....ưm..."
Bao lời kêu rên của cô bị hắn chặn lại chỉ còn phát ra âm thanh 'ưm ưm'.
Một hồi lâu sau khi thấy cô cũng đã bình ổn một chút hắn liền rút ngón tay ra. Mộc Hạ có chút hụt hẫng, ánh mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn hắn đang thượng trên người mình.
Phó Tranh nhìn bàn tay đẫm nước dịch thì cong lên nụ cười mãn nguyện, rồi nhanh chóng tiếng lạch cạch kêu lên. Hắn thành thạo cởi bỏ nốt phần bên dưới, rất nhanh thôi, quần áo của cô với hắn đã nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Mộc Hạ thấy vậy rất sửng sốt, chả phải xong rồi sao? Hắn cởi tiếp làm gì?
Giây phút chiếc quần đen nhỏ bị vứt xuống sàn thì cũng là lúc con 'quái vật' nam tính kia lộ diện. Nó gân guốc to lớn dựng đứng khiến Mộc Hạ mặt mày tái mét. Lớn như vậy sao vừa với cô chứ, đáng sợ quá rồi.
Nghĩ vậy Mộc Hạ xoay lưng tính chuồn lẹ, nhưng đâu dễ đến vậy. Phó Tranh mau chóng túm lấy chân thon trắng mà kéo lại phía mình, mở rộng chân thon.
Hành động của hắn khiến đóa hoa nhỏ nở rộ, rõ mồn một ngay trước mắt. Hắn say đắm nhìn hoa nhỏ đỏ hồng lấp lánh ánh sương. Lòng thầm chửi:
"Chết tiệt, nhỏ như vậy...."
Mộc Hạ như vực lại tinh thần, e thẹn lấy tay che lại, thân hình uốn lượn thỏ thẻ:
"Ưm đừng...đừng nhìn a~"
"Súc sinh...anh mà dám lại đây em....em..."
Phó Tranh mơ hồ, vài chén rượu đã không còn chính là hắn nữa. Dường như hóa sói thật rồi. Mà con sói này còn dám vào tận chuồng cừu bắt cừu non nữa chứ.
Mộc Hạ tuy sợ lắm mà không dám lớn tiếng, giờ cô với hắn trong trang phục không chỉnh tề, với lại dù gì hắn đang say ba cô mà vào là hắn xác định luôn. Nể tình thương hắn nên cô cố thỏa hiệp thương lượng với hắn. Nào ngờ tên này không biết trời cao đất dày là gì vẫn như cỗ xe tăng tiến tới không ai cản nổi.
Hắn ngã nhào vào ôm chặt lấy cô đẩy ngã xuống giường nhỏ. Thân thể to lớn vạm vỡ của hắn đối nghịch hoàn toàn với thân thể nhỏ gầy của cô, cảm tưởng hắn đè một cái là cô bẹp lép vậy.
Phó Tranh gỡ tay cô rồi cố định lên đỉnh đầu, để lộ rõ cặp thỏ trắng tròn, mắt hắn không kiềm được mà thèm khát không chớp.
Mộc Hạ thấy hắn như vậy cũng rén, đỏ mặt quay đi nơi khác, ngượng ngịu mắng thầm:
"Phó Tranh anh đừng như vậy a~ Em..."
Chưa dứt câu, Phó Tranh dường như không thể chờ thêm mà bóp nhẹ má cô đối diện với hắn, hôn lấy bờ môi mềm mà hắn luôn khao khát, bàn tay lớn vừa nâng niu vừa mạnh mẽ bóp nhẹ má cô ép cô mở miệng đón lấy hắn.
Đôi lưỡi vờn nhau tạo ra những âm thanh chóp chép ngại ngùng. Nụ hôn mãnh liệt khiến cả hai đỏ bừng, thở dốc, nhưng có lẽ nhiêu đó vẫn chưa thấm vào đâu so với dục vọng đang phun trào trong người hắn lúc này.
Phó Tranh ngắm nhìn sắc mặt cô, càng thấy cô yêu kiều diễm lệ, khiếm hắn muốn cô nhiều hơn. Chả chờ đợi lâu, Phó Tranh cúi đầu ngậm lấy một bên trắng tuyết ra sức **** *** như trẻ thèm sữa mẹ.
Từng cái ấm nóng làm cô cảm thấy vừa nhột vừa lo sợ, miệng không ngừng vang ra những âm thanh nhỏ nhẹ:
"A.ưm, đừng...~"
Nhưng những tiếng kêu rên ấy lại càng khiến hắn hăng hơn, **** *** không đủ nữa mà hắn dùng răng ray nhẹ đầu nhũ khiến nó căng cứng lên đỏ ửng. một bên bị hắn cắn mút, bên còn lại hắn ra sức nhào nặn, trêu đùa búng nhẹ đầu nhũ.
Tay còn lại hắn cũng đâu để yên, lần mò từ chiếc bụng phẳng không chút mỡ thừa rồi nhẹ nhàng lướt xuống sâu hơn, chạm đến vùng cấm địa của thiếu nữ.
Nhận ra sự xâm nhập trái phép, Mộc Hạ nhanh chóng phản ứng lại, bàn tay cô yếu ớt giữ lấy chiếc tay rắn chắc đang làm càn kia lại. Nhưng mọi sự tác động của cô bằng không, hắn vẫn bình thản thả tay xuống nơi ướt át nào đó mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Xúc giác truyền lại sự mềm mại khiến hắn không dám mạnh tay, mà nhẹ nhàng xoa hai bên mép hoa tươi mang cho cô những cảm giác đặc biệt. Mộc Hạ không biết cảm xúc của mình ra sao nữa. Cô vừa sợ nhưng vừa muốn tiến thêm bước nữa, hai tay cô không còn chống cự mà đặt lên bờ vai chắc khỏe không biết là đẩy vào hay kéo lại gần.
Phó Tranh cảm nhận dòng nước ấm nóng chảy ra thì thích thú, bản chất đàn ông dường như trỗi dậy hoàn toàn. Bên trên hắn lại khóa lấy môi cô, đánh lừa phân tán chú ý, rồi ngón tay bên dưới nhẹ nhàng đi sâu hơn nữa, chạm vào nhụy hoa run rẩy yếu ớt, tay hắn miết nhẹ, xoa nắn bên trong rồi từ từ đưa một ngón tay vào hang động nhỏ.
Mộc Hạ tuy được hắn nhẹ nhàng phân tán nhưng bên trong có dị vật xâm nhập vẫn không khỏi rùng mình:
" Á....ưm..."
Bao lời kêu rên của cô bị hắn chặn lại chỉ còn phát ra âm thanh 'ưm ưm'.
Một hồi lâu sau khi thấy cô cũng đã bình ổn một chút hắn liền rút ngón tay ra. Mộc Hạ có chút hụt hẫng, ánh mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn hắn đang thượng trên người mình.
Phó Tranh nhìn bàn tay đẫm nước dịch thì cong lên nụ cười mãn nguyện, rồi nhanh chóng tiếng lạch cạch kêu lên. Hắn thành thạo cởi bỏ nốt phần bên dưới, rất nhanh thôi, quần áo của cô với hắn đã nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Mộc Hạ thấy vậy rất sửng sốt, chả phải xong rồi sao? Hắn cởi tiếp làm gì?
Giây phút chiếc quần đen nhỏ bị vứt xuống sàn thì cũng là lúc con 'quái vật' nam tính kia lộ diện. Nó gân guốc to lớn dựng đứng khiến Mộc Hạ mặt mày tái mét. Lớn như vậy sao vừa với cô chứ, đáng sợ quá rồi.
Nghĩ vậy Mộc Hạ xoay lưng tính chuồn lẹ, nhưng đâu dễ đến vậy. Phó Tranh mau chóng túm lấy chân thon trắng mà kéo lại phía mình, mở rộng chân thon.
Hành động của hắn khiến đóa hoa nhỏ nở rộ, rõ mồn một ngay trước mắt. Hắn say đắm nhìn hoa nhỏ đỏ hồng lấp lánh ánh sương. Lòng thầm chửi:
"Chết tiệt, nhỏ như vậy...."
Mộc Hạ như vực lại tinh thần, e thẹn lấy tay che lại, thân hình uốn lượn thỏ thẻ:
"Ưm đừng...đừng nhìn a~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.