Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé
Chương 51: Ngây thơ
Vịt•Δ•
23/08/2022
Nghe xong Phó Tranh muốn nổ thật rồi, cái thằng này lúc nào cũng khiến hắn mệt não, thở ra câu nào là muốn đấm câu đấy.
Thấy hắn vẫn không nói gì, Tô Khiêm nhìn Phó Tranh rồi vỗ đùi đen đét như thám tử Conan tìm ra thủ phạm.
Đám Kỉ Hồng với Mạc Quân thì nhận ra ngay, cười gian manh chất vấn.
"Anh Tranh bị sao thế?"
Phó Tranh như thủ phạm tạm thời hơi hoảng chưa có câu trả lời, quay mặt ra chỗ khác.
Đám Kỉ Hồng thấy vậy càng khẳng định suy nghĩ của mình. Được thôi, hắn không nói thì chuyển sang tòng phạm vậy.
Mạc Quân giả vờ không hiểu quay sang Mộc Hạ đang cắm cúi mà hỏi:
"Mộc Hạ, Em biết anh Tranh bị làm sao không?"
Mộc Hạ giật mình khi bị réo tên, lắp bắp không nên lời:
"Em... Anh... ờm à..."
....
"Gâu."
....
Khuyển Brown?
Mộc Hạ thấy chú chó quanh quẩn thì chả kịp nghĩ ngợi chỉ luôn vào con chó, nói luôn một mạch:
"À đúng rồi. Anh ấy bị nó cắn."
Khuyển Brown kiểu:"..."=))???
"Ặc..."
"Hahah."
Phó Tranh và Kỉ Hồng Mạc Quân nghe xong muốn sặc. Cô nói thế khác nào tự nhận mình là tró. Giây phút cô nhận ra thì đã muộn, lời nói thì cũng nói rồi rút lại sao được.
Duy chỉ có Tô Khiêm là vẫn lơ mơ tưởng thật, nhìn vào Tiểu Khuyển rồi hỏi Mộc Hạ:
"Là nó sao?"
Mộc Hạ cắn răng, phóng lao thì phải theo lao thôi. Cố nặn ra nụ cười méo mó:
"Đúng vậy, chính ló."
Tô Khiêm nhìn con chó, con chó nhìn Tô Khiêm. Hai người có nét giống nhau nhỉ "..."=))
Anh cầm tai Tiểu Khuyển mà mắng:
"Sao mày cắn chủ hư thế? Anh Tranh xíu bọn em đưa anh đi tiêm phòng chó dại nha."
Cả đám nghe xong cười muốn nội thương, chỉ có Mộc Hạ là ngại muốn chui xuống lòng đất thôi.
Phó Tranh gắp miếng thịt to bỏ vào bát Mộc Hạ, giọng nói không mặn không nhạt, vừa lơ đễnh lại vừa cưng chiều, chả rõ nói với ai:
"Khỏi cần, dại vì chú cún này thì tao nguyện điên dại đến hết đời."
Tiếng nói chấm dứt, cả không gian như tĩnh lại, chả ai nói với ai câu gì. Mộc Hạ vừa ngại ngùng vừa ấm lòng khi nghe hắn nói vậy, trái tim cô như muốn nhảy bổ ra ngoài rồi.
Ngọt quá, ngọt mún sún răng luôn gòi.
Kỉ Hồng, Mạc Quân ngồi há mồm nhai cơm tró của hai người họ. Cơm tró này chắc mang cho người hành tinh ăn còn không hết ấy chứ.
"Mà nhìn vết cắn lạ nhỉ....Mạc Quân, mày có thấy lạ không?"
Ultr, Mạc Quân muốn cạn lời, chỉ biết vỗ vai thằng bạn khờ:
"Tô Khiêm, mày đọc Conan bao giờ chưa?"
"Rồi, tao fan cứng Conan đấy nhé."
"Ừ. Sự thật chỉ có một."
"..."Tô Khiêm nghe xong lại càng lú. Bọn này hôm nay làm sao vậy, nói cái gì anh chả hiểu gì sất. Lại còn cười cười nữa chứ. Bộ điên hả?
Hong hỉu là đúng, anh đã có mối tình vắt vai lào đâu =(( Sầu của Khiêm
Thấy hắn vẫn không nói gì, Tô Khiêm nhìn Phó Tranh rồi vỗ đùi đen đét như thám tử Conan tìm ra thủ phạm.
Đám Kỉ Hồng với Mạc Quân thì nhận ra ngay, cười gian manh chất vấn.
"Anh Tranh bị sao thế?"
Phó Tranh như thủ phạm tạm thời hơi hoảng chưa có câu trả lời, quay mặt ra chỗ khác.
Đám Kỉ Hồng thấy vậy càng khẳng định suy nghĩ của mình. Được thôi, hắn không nói thì chuyển sang tòng phạm vậy.
Mạc Quân giả vờ không hiểu quay sang Mộc Hạ đang cắm cúi mà hỏi:
"Mộc Hạ, Em biết anh Tranh bị làm sao không?"
Mộc Hạ giật mình khi bị réo tên, lắp bắp không nên lời:
"Em... Anh... ờm à..."
....
"Gâu."
....
Khuyển Brown?
Mộc Hạ thấy chú chó quanh quẩn thì chả kịp nghĩ ngợi chỉ luôn vào con chó, nói luôn một mạch:
"À đúng rồi. Anh ấy bị nó cắn."
Khuyển Brown kiểu:"..."=))???
"Ặc..."
"Hahah."
Phó Tranh và Kỉ Hồng Mạc Quân nghe xong muốn sặc. Cô nói thế khác nào tự nhận mình là tró. Giây phút cô nhận ra thì đã muộn, lời nói thì cũng nói rồi rút lại sao được.
Duy chỉ có Tô Khiêm là vẫn lơ mơ tưởng thật, nhìn vào Tiểu Khuyển rồi hỏi Mộc Hạ:
"Là nó sao?"
Mộc Hạ cắn răng, phóng lao thì phải theo lao thôi. Cố nặn ra nụ cười méo mó:
"Đúng vậy, chính ló."
Tô Khiêm nhìn con chó, con chó nhìn Tô Khiêm. Hai người có nét giống nhau nhỉ "..."=))
Anh cầm tai Tiểu Khuyển mà mắng:
"Sao mày cắn chủ hư thế? Anh Tranh xíu bọn em đưa anh đi tiêm phòng chó dại nha."
Cả đám nghe xong cười muốn nội thương, chỉ có Mộc Hạ là ngại muốn chui xuống lòng đất thôi.
Phó Tranh gắp miếng thịt to bỏ vào bát Mộc Hạ, giọng nói không mặn không nhạt, vừa lơ đễnh lại vừa cưng chiều, chả rõ nói với ai:
"Khỏi cần, dại vì chú cún này thì tao nguyện điên dại đến hết đời."
Tiếng nói chấm dứt, cả không gian như tĩnh lại, chả ai nói với ai câu gì. Mộc Hạ vừa ngại ngùng vừa ấm lòng khi nghe hắn nói vậy, trái tim cô như muốn nhảy bổ ra ngoài rồi.
Ngọt quá, ngọt mún sún răng luôn gòi.
Kỉ Hồng, Mạc Quân ngồi há mồm nhai cơm tró của hai người họ. Cơm tró này chắc mang cho người hành tinh ăn còn không hết ấy chứ.
"Mà nhìn vết cắn lạ nhỉ....Mạc Quân, mày có thấy lạ không?"
Ultr, Mạc Quân muốn cạn lời, chỉ biết vỗ vai thằng bạn khờ:
"Tô Khiêm, mày đọc Conan bao giờ chưa?"
"Rồi, tao fan cứng Conan đấy nhé."
"Ừ. Sự thật chỉ có một."
"..."Tô Khiêm nghe xong lại càng lú. Bọn này hôm nay làm sao vậy, nói cái gì anh chả hiểu gì sất. Lại còn cười cười nữa chứ. Bộ điên hả?
Hong hỉu là đúng, anh đã có mối tình vắt vai lào đâu =(( Sầu của Khiêm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.