Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé
Chương 124: Ngoại truyện 8: Bảo bối bất ngờ.
Vịt•Δ•
03/06/2023
Lần này, Phó Tranh không đứng ngoài chờ nữa mà vào trong cùng cô, hắn đứng bên động viên, tiếp thêm động lực cho cô. Nhưng hơn 1 tiếng đồng
hồ Mộc Hạ đau đớn mà chưa sinh được. Cái việc cứ đau kéo dài như vậy
khiến Mộc Hạ mất sức vô cùng. Tay cô nắm chặt tay Phó Tranh đến nỗi
trắng bệch nổi rõ các khớp, nhẫn nhịn cơn đau ra sức rặn.
Cùng với tiếng động viên khích lê và sự chỉ bảo của bác sĩ, Mộc Hạ cố gắng làm theo, nhưng hai đứa con cứ vẫn hành cô, đau lắm nhưng chúng chưa chịu ra. Nhận thấy tình hình không ổn không thể sinh thường được, bác sĩ đề nghị cho Mộc Hạ sinh mổ, như vậy vừa giữ an toàn cho mẹ và cho con.
Liền ngay sau đó giấy tờ đồng ý đẻ mổ hoàn thành. Vì là phải mổ nên người thân không được vào trong nữa mà đứng ở ngoài.
Ngoài này đông đủ mọi người. Ông bà Phó, ông bà Mộc cùng cậu em trai cũng lẽo đẽo đi theo, đám bọn Kỉ Hồng không hiểu sao biết tin cũng kéo đông đủ đến hóng chờ.
Tô Khiêm là người đến đầu tiên, hắn nhìn Phó Tranh đi lại thì sốt ruột lây.
"Anh Tranh đừng đi nữa em chóng mặt quá. Cừu nhỏ không sao đâu."
"Cậu ấy nói đúng đó. Con đừng lo lắng quá."_ Bà Mộc an ủi con rể. Tuy nói vậy chứ cũng là một người mẹ, con gái mình đang ở phòng cấp cứu sao mà không lo lắng cho được.
Lúc này Phó Khiến nắm tay bà Mộc cũng lên tiếng:
"Thằng nhãi này lần đầu làm ba cứ háo hức vậy đấy, lại đây ngồi xuống chờ đi. Nó giống chồng tôi ngày xưa, cứ nhặng cả lên. Lúc đó tôi sinh khó Phó Tranh ông ấy còn tác động vật lý lên mấy y bác sĩ cơ."
Phó Cẩm Thần nghe lời bốc phốt của vợ mình chỉ biết lầm lũi ra ngồi cũng ông thông gia, chờ đợi kết quả.
Kỉ Hồng cũng nhòm nhòm vào qua khung kính mờ nhỏ:
"Anh Tranh, nghe nói Tiểu Hạ sinh đôi. Anh để em làm ba nuôi được khum?"
Mạc Quân, Tô Khiêm cũng đồng ý, mấy người họ bàn nhau cả rồi, mỗi người thay nhau làm ba nuôi lấy vía bỏ bụng.
Phó Tranh chả có tâm trạng nào nghe thêm nữa, giờ điều hắn lo là vợ con hắn thế nào rồi thôi.
……Hơn 25 phút mà chưa thấy động tĩnh gì, Phó Tranh sốt ruột đá mạnh vào cửa, mặt hắn đỏ tía tai, lòng kiên nhẫn của hắn có giới hạn, hắn lo mọi việc diễn ra như trong cơn ác mộng vừa rồi. Hắn không kiềm được mà gằn lên chửi thề:
"Conmeno, lâu quá rồi. Mấy đứa hành mẹ mày quá, con mà ra đời an toàn là xác định với ba."
Chưa biết thế nào nhưng hắn đã đe dọa hai đứa trẻ chưa ra đời rồi.
Nhưng hay thay, như có linh tính, hắn vừa buông lời bên trong cất lên tiếng khóc lớn. Đứa trẻ như biết sợ mà chào đời, khóc rõ to. Một tiếng khóc vang lên, lại một tiếng nữa khác cất lên khóc. Vậy là đủ hai đứa thì phải. Hành lang reo ầm lên, người hành phúc nhất lúc này có lẽ là Phó Tranh, tim hắn tưởng như ngừng đập tới nơi ấy chứ, con cái làm hắn khổ sở quá.
Tầm hơn5 phút sau đó cánh cửa mở, chờ đợi bác sĩ thông báo gì hắn chạy luôn vào trong. Trên giường là Mộc Hạ tuy nhìn cô xanh xao nhưng vẫn thấy được sự hành phúc trong đôi mắt long lanh ấy, tay cô ôm những đứa trẻ còn đỏ hỏn, không giấu được niềm vui.
Phó Tranh nhìn khung cảnh yên tĩnh vậy lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả, niềm vui khi được làm cha, hạnh phúc và an tâm khi cô vẫn bình yên vô sự. Hắn nhẹ nhành bước tới hôn lên chán cô.
"Bảo bối em vất vả rồi."
Mộc Hạ cười trong hạnh phúc, nhưng không quên lườm hắn:
"Đồ ngốc, tại anh cả đấy, nhìn xem sản phẩm của ai đây."
Lúc này Phó Tranh mới để ý bên cạnh cô là 3 thiên thần nhỏ đang nhắm mắt ngủ.
Là 3 đứa chứ không phải là 2. Nhấn mạnh là 3 đứa đang xếp thành hàng đánh số thứ tự được sếp 'Phó Gia1. Phó Gia2. Phó Gia3'
Lúc này chính Phó Tranh con bất ngờ, chẳng phải là siêu âm sinh đôi sao? Giờ lòi ra tận 3 đứa, sức khỏe hắn cũng tốt quá rồi. Hai đứa đầu hình như là là trai, em út kia là gái.
Phó Trang quay sang bên, mỉm cười:
"Chào con Phó Trạch Phong. Phó Trạch Dương."
"Vậy còn con bé? ".
Có lẽ vì bé con đến bất ngờ nên hai vợ chồng chưa kịp tìm ra một chiếc tên hay, tuy bất ngờ nhưng không để đặt tên con gái rượu mận sơ sài được. Phó Tranh nhìn thiên thần bé nhỏ đang say giấc, ánh mắt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
"Để cho các ba nuôi nó đặt tên."
Mộc Hạ: "Ba nuôi?"
Cùng với tiếng động viên khích lê và sự chỉ bảo của bác sĩ, Mộc Hạ cố gắng làm theo, nhưng hai đứa con cứ vẫn hành cô, đau lắm nhưng chúng chưa chịu ra. Nhận thấy tình hình không ổn không thể sinh thường được, bác sĩ đề nghị cho Mộc Hạ sinh mổ, như vậy vừa giữ an toàn cho mẹ và cho con.
Liền ngay sau đó giấy tờ đồng ý đẻ mổ hoàn thành. Vì là phải mổ nên người thân không được vào trong nữa mà đứng ở ngoài.
Ngoài này đông đủ mọi người. Ông bà Phó, ông bà Mộc cùng cậu em trai cũng lẽo đẽo đi theo, đám bọn Kỉ Hồng không hiểu sao biết tin cũng kéo đông đủ đến hóng chờ.
Tô Khiêm là người đến đầu tiên, hắn nhìn Phó Tranh đi lại thì sốt ruột lây.
"Anh Tranh đừng đi nữa em chóng mặt quá. Cừu nhỏ không sao đâu."
"Cậu ấy nói đúng đó. Con đừng lo lắng quá."_ Bà Mộc an ủi con rể. Tuy nói vậy chứ cũng là một người mẹ, con gái mình đang ở phòng cấp cứu sao mà không lo lắng cho được.
Lúc này Phó Khiến nắm tay bà Mộc cũng lên tiếng:
"Thằng nhãi này lần đầu làm ba cứ háo hức vậy đấy, lại đây ngồi xuống chờ đi. Nó giống chồng tôi ngày xưa, cứ nhặng cả lên. Lúc đó tôi sinh khó Phó Tranh ông ấy còn tác động vật lý lên mấy y bác sĩ cơ."
Phó Cẩm Thần nghe lời bốc phốt của vợ mình chỉ biết lầm lũi ra ngồi cũng ông thông gia, chờ đợi kết quả.
Kỉ Hồng cũng nhòm nhòm vào qua khung kính mờ nhỏ:
"Anh Tranh, nghe nói Tiểu Hạ sinh đôi. Anh để em làm ba nuôi được khum?"
Mạc Quân, Tô Khiêm cũng đồng ý, mấy người họ bàn nhau cả rồi, mỗi người thay nhau làm ba nuôi lấy vía bỏ bụng.
Phó Tranh chả có tâm trạng nào nghe thêm nữa, giờ điều hắn lo là vợ con hắn thế nào rồi thôi.
……Hơn 25 phút mà chưa thấy động tĩnh gì, Phó Tranh sốt ruột đá mạnh vào cửa, mặt hắn đỏ tía tai, lòng kiên nhẫn của hắn có giới hạn, hắn lo mọi việc diễn ra như trong cơn ác mộng vừa rồi. Hắn không kiềm được mà gằn lên chửi thề:
"Conmeno, lâu quá rồi. Mấy đứa hành mẹ mày quá, con mà ra đời an toàn là xác định với ba."
Chưa biết thế nào nhưng hắn đã đe dọa hai đứa trẻ chưa ra đời rồi.
Nhưng hay thay, như có linh tính, hắn vừa buông lời bên trong cất lên tiếng khóc lớn. Đứa trẻ như biết sợ mà chào đời, khóc rõ to. Một tiếng khóc vang lên, lại một tiếng nữa khác cất lên khóc. Vậy là đủ hai đứa thì phải. Hành lang reo ầm lên, người hành phúc nhất lúc này có lẽ là Phó Tranh, tim hắn tưởng như ngừng đập tới nơi ấy chứ, con cái làm hắn khổ sở quá.
Tầm hơn5 phút sau đó cánh cửa mở, chờ đợi bác sĩ thông báo gì hắn chạy luôn vào trong. Trên giường là Mộc Hạ tuy nhìn cô xanh xao nhưng vẫn thấy được sự hành phúc trong đôi mắt long lanh ấy, tay cô ôm những đứa trẻ còn đỏ hỏn, không giấu được niềm vui.
Phó Tranh nhìn khung cảnh yên tĩnh vậy lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả, niềm vui khi được làm cha, hạnh phúc và an tâm khi cô vẫn bình yên vô sự. Hắn nhẹ nhành bước tới hôn lên chán cô.
"Bảo bối em vất vả rồi."
Mộc Hạ cười trong hạnh phúc, nhưng không quên lườm hắn:
"Đồ ngốc, tại anh cả đấy, nhìn xem sản phẩm của ai đây."
Lúc này Phó Tranh mới để ý bên cạnh cô là 3 thiên thần nhỏ đang nhắm mắt ngủ.
Là 3 đứa chứ không phải là 2. Nhấn mạnh là 3 đứa đang xếp thành hàng đánh số thứ tự được sếp 'Phó Gia1. Phó Gia2. Phó Gia3'
Lúc này chính Phó Tranh con bất ngờ, chẳng phải là siêu âm sinh đôi sao? Giờ lòi ra tận 3 đứa, sức khỏe hắn cũng tốt quá rồi. Hai đứa đầu hình như là là trai, em út kia là gái.
Phó Trang quay sang bên, mỉm cười:
"Chào con Phó Trạch Phong. Phó Trạch Dương."
"Vậy còn con bé? ".
Có lẽ vì bé con đến bất ngờ nên hai vợ chồng chưa kịp tìm ra một chiếc tên hay, tuy bất ngờ nhưng không để đặt tên con gái rượu mận sơ sài được. Phó Tranh nhìn thiên thần bé nhỏ đang say giấc, ánh mắt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
"Để cho các ba nuôi nó đặt tên."
Mộc Hạ: "Ba nuôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.